Trăng Máu - Tiểu Hoa Kí
-
C29: Anh ghen sao
Một ngày tuy mưa tầm tã nhưng kết thúc đến giây phút cuối cùng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay anh, nó ấm áp đến lạ thường khiến để lại cho cô bao điều quyến luyến ko nỡ.
Sáng sớm thức dậy, vòng tay ấy vẫn đang bao bọc lấy cơ thể nhỏ của cô, mùi hương da thịt mang đầy sự nam tính đặc biệt duy nhất bao phủ lên cô, chợt cô phát hiện ra, cô bị nghiện mùi hương này, một hương thơm không hòa lẫn, cũng chẳng giống bất kì một loại hương nào.
“Hạ Chính Du, dậy thôi.” cô nói nhỏ vào tai anh.
Anh không nói gì mà ôm cô chặt hơn chút, cô vẫn tiếp tục nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chính Chính, dậy thôi.”
“Sao lại là Chính Chính, tên tôi là Chính Du mà.” mắt anh vẫn nhắm nghiền nhưng miệng thì lại phát ra tiếng.
“Em thích thế đấy, được không!” cô có chút bất mãn lên tiếng.
Anh mở mắt nhìn cô mà bật cười:
“Được, em thích thế nào thì nó là thế đấy.”
“Ngủ thêm chút đi, vẫn còn sớm mà.”
“Dậy thôi, dậy còn đi làm.”
“Sao bây giờ tôi mới phát hiện em là người rất cuồng công việc nhỉ.”
Cô nghe anh nói vậy cũng đến hạn hán lời với anh. Cô ngồi dậy, bước xuống giường mặc kệ anh. Cô vừa đi vào nhà tắm vừa nói:
“Em mặc kệ anh.”
Anh nhìn theo bóng lưng kia miệng bất giác cong lên một nụ cười. Anh cũng xuống giường bước theo cô, cô đang lấy bàn chải đánh răng thì thấy anh vào.
“Tưởng anh không dậy.” cô lên tiếng châm chọc.
“Phải dậy chứ, không thể để mỹ nữ làm việc một mình.”
“Chỉ được cái dẻo miệng.”
Một lúc sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô cùng anh bước xuống bếp ăn sáng rồi thay đồ, anh thì vẫn vậy, một thân vest đen lịch lãm, còn cô thì mặc bộ đồ thể thao trắng ba sọc đen thoải mái rộng rãi.
Khi mọi thứ xong xuôi, đến lúc đi làm, cứ tưởng cô sẽ đi cùng anh nhưng không, cô lái chiếc phân khối hầm hố yêu thích của mình bỏ lại anh chỏng chơ với chiếc xe hơi đắt đỏ.
Anh bất lực thở dài một hơi rồi ngồi lên hàng ghế sau của xe, tài xế khởi động, xe chiếc bắt đầu lăn bánh đến điểm dừng quen thuộc.
Khi anh đến công ty, bước vào phòng làm việc của chính mình, cứ nghĩ cô sẽ có mặt ở trong đó nhưng lại chẳng thấy ai cả, căn phòng trống không chẳng có lấy chút hơi ấm làm cho anh có chút hụt hẫng, thất vọng.
Và cứ như vậy, một mình anh ngồi trong phòng làm việc cả nửa ngày, tài liệu trên bàn xếp đc thành núi anh vẫn cứ ngồi đờ đẫn nhìn về phía cửa ra vào. Bỗng cánh cửa bật mở, anh có chút vui mừng nhưng khi nhìn người bước vào thì anh liền có cảm giác chán ghét.
“Cậu đến đây làm gì?” anh lạnh nhạt lên tiếng.
“Hấyyyyy, sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ như vậy, bị Tiểu Kiều đá rồi à?” Gương mặt Hàn Phong lúc này hết sức gợi đòn, cái tính nhây từ trong máu lại bắt đầu dâng trào.
“Cậu thấy bản thân quá nhàn hạ rồi đúng không?” anh tức giận nói, ánh mắt mang theo sát khí.
“Ấy đại ca, đại ca, em bận rộn lắm, đại ca xem xét trường hợp này giúp em rồi em biến liền.” từ nhây chúa hóa thành bất đắc dĩ, Hàn Phong anh khổ không nói nên lời mà.
Nói xong Hàn Phong nhanh chóng đặt tập tài liệu lên bàn, Hạ Chính Du xem một hồi liền đưa lại về bàn, Hàn Phong liền cầm lên hỏi:
“Cậu thấy sao, dự án này có vẻ có triển vọng đúng chứ?”
“Cứ triển khai theo kế hoạch.”
“Ố kê.” vừa nói Hàn Phong vừa đưa tay biểu thị ok lên liền bắt gặp ánh mắt chứa chín lạnh lẽo mười phần nộ khí của Hạ Chính Du liền vắt hai chân lên cổ tốc biến ra khỏi căn phòng.
Ra đến ngoài Hàn Phong lẩm bẩm:
“Thật là đáng sợ mà.”
Vừa hay lúc này Mộc Tiểu Kiều đi tới, Hàn Phong thấy cô liền bắt chuyện:
“Tiểu Kiều, nay tên họ Hạ kia lạ lắm.”
“Lạ thế nào?” cô khó hiểu hỏi lại, không phải lúc sáng cô thấy anh vẫn còn bình thường sao, sao cô mới đi bàn bạc với bên bộ phận maketing về ý tưởng cho tập đoàn một chút đã thành ra thế này rồi.
“Em nên vào xem tên kia đi, xem tên họ Hạ kia có uống nhầm hay ăn nhầm gì không, tôi té trước đây.” nói xong Hàn Phong lập tức chạy liền đi để lại Mộc Tiểu Kiều với gương mặt hoang mang bước vào phòng chủ tịch.
Hạ Chính Du đang ngồi như tên ất ơ trong phòng thấy cô bước vào liền bổ nhào ôm lấy cô, gương mặt mang mười phần nam tính kia úp thẳng lên cổ cô, giọng nói cất lên có chút ấm ức như một đứa trẻ bị mẹ mắng:
“Em đi đâu giờ mới về?”
“Em đi bàn về ý tưởng với bên maketing, sao vậy, có chuyện gì sao?” vừa nói cô vừa xoa xoa tóc sau đầu của anh.
Anh nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mặt cô đôi tay vẫn nhất quyết ôm chặt lấy cô mà nói:
“Tôi thuê người ở bộ phận maketing về để làm việc cho tôi, chứ không phải thuê người về ăn xong rồi ngủ, họ không làm được việc thì tôi cho nghỉ việc.”
“Sao anh lại nóng giận như vậy cơ chứ, họ chỉ muốn xin chút ý tưởng thôi mà.”
“Cả một bộ phận lớn không có một ai nghĩ ra được ý tưởng mà phải chiếm dụng em mất một buổi sáng?” anh điên cuồng nói.
Cô bật cười trước bộ dạng này của anh, bâng quơ trêu đùa nói một câu:
“Anh ghen sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook