Trăng Đêm
-
Quyển 11 - Chương 6: Ngự đoạn – hoa táng của tường vi
Doãn Kiếm nhìn không gian giăng đầy tường vy trắng lả tả bay, trên
đỉnh đầu, bầu trời sao xanh đen u thâm bao trùm tất cả, nền trời và biển hoa kết thành một dải. Tường vy trắng anh ta yêu thích nhất, bối cảnh
vô cùng thích hợp, là trường tế, cũng là một thứ vũ khí tuyệt đẹp, một
trận pháp tuyệt đẹp.
Sở Tiêu Nhiên thuận tay đón lấy một bông, hai ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, tinh tế thưởng thức sự thanh nhã và thuần khiết mỹ lệ của nó, “Tiểu Kiếm, cái này đặc biệt thích hợp với cậu, trận pháp cao cấp nhất, hoa táng tường vy, rất tương xứng với cậu”.
Long Uyên phủ lên quầng xanh chỉ lên không trung, ám lưu xoáy trào dần dần ngưng tụ tại mũi kiếm, ánh mắt nhìn Sở Tiêu Nhiên của Doãn Kiếm lạnh băng, tất cả linh lực đều dồn vào nhát kiếm này, một kiếm từng trong nháy mắt chém diệt trăm yêu, đồng thời chém phá ảo cảnh của Dạ Lạc.
“Đã đến cảnh địa của bách quỷ sao?”, Sở Tiêu Nhiên sắc mặt hơi ngưng đọng, một lát lại chuyển thành an lành thoải mái, ném đi đóa hoa trắng thuần khiết trong tay, nâng kiếm lên chiến đấu. Thời khắc bông hoa rơi vào khóm hoa, tường vy khắp mặt đất bắn ra điểm sáng yếu ớt, quay vòng khắp cả biển hoa.
Doãn Kiếm chỉ cảm thấy năng lượng dần dần phải chịu sự áp chế yếu ớt, quả nhiên là “đặc biệt thích hợp”, chuyên để đối phó với năng lực thông linh của anh ta, thời gian càng kéo dài, e rằng không có cách nào duy trì được trạng thái của bách linh phụ thể, mình là người bình thường thì càng không phải là đối thủ của hắn ta. Vậy thì hãy chấm dứt luôn, ánh mắt Doãn Kiếm trầm xuống, lấy tốc độ như chớp điện lao tới, Sở Tiêu Nhiên không kịp ứng phó, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, trong tích tắc thất thần, huyết quang tụ hiện…
Mấy giây ngắn ngủi, khi Doãn Kiếm cho rằng mình đã tấn công được Sở Tiêu Nhiên, lại đột ngột phát giác ra điều bất thường, tường vy vô biên vẫn còn, Sở Tiêu Nhiên dưới kiếm hóa thành từng đóa tường vy dung nhập vào những khóm hoa.
“Là… giả thân?”, anh ta nhanh chóng quay người lại, thấy Sở Tiêu Nhiên an lành vô sự đứng trong khóm hoa cười, như thể cười nhạo sự ngu si của anh ta.
“Hoa táng của tường vy là diệt linh trận, cũng là một loại ảo trận, những điều cậu nghe thấy, nhìn thấy đều là giả tưởng, thứ chân thực duy nhất, là đau đớn mà giả tưởng mang đến hiện thực”, mấy cánh hoa như đao sắc nhọn nhanh chóng rạch ra mấy đường ở trước ngực anh ta, huyết cầu bay rơi nhỏ xuống khóm tường vy dưới chân, nhuộm thành màu đỏ. Sở Tiêu Nhiên thấy anh ta nhíu mày lại, sắc mặt không đổi, thoáng qua nụ cười nhạt nơi khóe miệng, chậm rãi nói, “Tiểu Kiếm, đây chính là hoa táng ta đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Máu của cậu sẽ nhuộm đỏ tường vy một lần nữa, rực rỡ và kiều diễm như vậy mới xứng chiếu nhập linh hồn của cậu”.
Quầng xanh lam trên kiếm từ từ trôi đi, Doãn Kiếm phẫn nộ đến mức không cách nào bình thường được, đúng, chính là do thái độ lãnh đạm, vĩnh viễn không bị bất ngờ, siêu thoát phàm trần của Sở Tiêu Nhiên. Tiếp xúc với người như vậy, ai cũng sẽ mất đi bình tĩnh, cầm kiếm xông lên, điên cuồng giận dữ chém, xuyên qua lưỡi đao hoa hối hả như mưa, tường vy và giọt máu dâng tràn ra bốn phía, bao trùm trời đất… anh ta chém giết trong vô thức, hoàn toàn lạc phương hướng, chỗ nào xuất hiện ảo ảnh của Sở Tiêu Nhiên, kiếm sẽ chỉ sang hướng đó.
Tường vy nhuộm đỏ màu máu còn kiều diễm, động lòng người hơn màu trắng…
Doãn Kiếm sức cùng lực kiệt, cuối cùng đành dừng lại, quỳ đổ trong khóm hoa, áo rách tả tơi, vết máu loang lổ, miệng phun ra ngụm máu, bắn vào một đóa tường vy trắng, đỏ chói mắt. Cho dù khắp người bị thương, khuôn mặt anh tuấn có dính vết máu nhưng Doãn Kiếm vẫn cao ngạo không chịu khuất phục. Anh ta từ từ duỗi tay ngắt mấy đóa tường vy, ngơ ngác nhìn chăm chú một hồi, đột nhiên bóp chặt trong lòng bàn tay, bóp đến vụn nát. Không sai, anh ta ghét màu sắc này, thích chẳng qua chỉ là dưới lớp bề mặt giả tạo mà thôi, thực ra đó chính là nỗi hận sự nồng nhiệt bao hàm bên trong nó.
Phía trước, phía sau, một mảng lớn hoa đã nhiễm đỏ, bầu trời sao trên cao bị từng tầng sương đen che lấp, một thanh trường kiếm quầng sáng xanh da trời lùi đi, khôi phục lại màu trắng vốn có, máu men theo mu bàn tay chảy nhuộm đỏ thân kiếm.
Bên miệng Sở Tiêu Nhiên hiện lên ý cười nhạt, “Sắp hoàn thành rồi, một kiếm cuối cùng, ta giúp cậu bổ sung”, nói xong, cầm thanh trường kiếm đen như mực lên, xuyên qua bụi tường vy màu đỏ từng bước đi đến chỗ Doãn Kiếm.
“Hừ, Sở Tiêu Nhiên, ta làm sao có thể lại để cho ngươi giết một lần nữa?
Người phải chết là ngươi, tên khốn nạn đáng chết, hai năm, ta ngày đêm chờ mong ngày này, chờ mong có thể giết chết ngươi, hôm nay cơ hội đã ở ngay trước mặt, ta làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ như vậy?”, Doãn Kiếm chống kiếm gắng sức đứng lên, tinh thạch ở cổ tay trái tràn ngập ánh sáng xanh da trời, thuận theo huyết thủy nhỏ xuống…
Đợi Sở Tiêu Nhiên đến gần, anh ta đột nhiên quát lớn một tiếng, bật người lao qua đó, mũi kiếm Long Uyên ngưng tụ ánh sáng xanh đen chói mắt, khí thế nổ tung. Kiếm quang mãnh liệt chém phá sương mây đen đặc, cứng rắn chém ra một chiếc miệng khổng lồ, mà vũ khí chế tạo ra cảnh này trực tiếp đâm thẳng vào thân thể của Sở Tiêu Nhiên, xuyên qua lồng ngực, găm đến tận chuôi kiếm.
Anh ta biểu cảm khó tin, dựa đổ vào bả vai Doãn Kiếm, “Tiểu… Kiếm… cậu… cậu… không… thể nào…”, làm được.
“Ta sớm đã muốn dùng chiêu này giải quyết ngươi”, Doãn Kiếm lạnh lẽo nói, “Chỉ là ngươi ẩn náu quá sâu, ta tìm không ra được bản thể, cho nên cố ý để bản thân mình bị thương, dụ ngươi hiện thân. Ta biết ngươi vẫn như hai năm trước, muốn tận tay giết ta, ta cũng muốn… chỉ hận không thể cắm một kiếm vào trong người ngươi, để ngươi cảm nhận được… cảm giác thân thể cùng trái tim bị đâm xuyên qua đó đau đớn đến nhường nào”, ngữ khí của Doãn Kiếm vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn.
“Ha ha…”, Sở Tiêu Nhiên sau khi nghe thấy thì không giận dữ, trái lại còn phát ra tiếng cười kỳ quái, nhỏ nhẹ nói, “Tiểu Kiếm, cậu quả nhiên… không khiến ta thất vọng”.
Doãn Kiếm bỗng thấy sợ hãi, trước mắt đóa tường vy tung bay, điêu linh, Sở Tiêu Nhiên… biến mất rồi.
Sau đó, mặt đất vang lên tiếng nổ kịch liệt, như kính chấn động nứt vỡ, hoa tường vy trên mặt đất nhanh chóng khô héo tàn úa, không gian đột nhiên biến đổi, Doãn Kiếm đứng trong đống đổ nát, tường vy vừa rồi chỉ như một giấc mộng, nhưng vết thương khắp người thì hoàn toàn chân thực.
Sở Tiêu Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến thần kinh của Doãn Kiếm co rút, đáy lòng vô cớ nảy sinh nỗi sợ hãi, hắn ta… vẫn nho nhã, xuất sắc như vậy, hoàn mỹ không khuyết điểm như vậy, còn cười tươi rạng rỡ.
Thân thể Doãn Kiếm suy nhược hoàn toàn, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, nhưng không còn sức phản kháng nữa, như một chú dê yếu ớt chờ đợi bị giết. Anh ta định nắm chặt kiếm trong tay, nhưng nó đột nhiên rơi xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Tiêu Nhiên đứng trước mặt, duỗi tay ra… không phải kiếm!
Sở Tiêu Nhiên cầm tay trái của Doãn Kiếm lên, đeo chiếc nhẫn lam bảo thạch sáng u ám lên ngón trỏ.
Doãn Kiếm nghi hoặc nhìn sang, nụ cười quen thuộc lâu lắm rồi không thấy, thân thiết ấm áp, như ánh nắng mặt trời sau buổi trưa đầu xuân, bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Sở Tiêu Nhiên trong tang lễ của mẹ, một thanh niên mỹ lệ duỗi tay về phía mình.
“Tiểu Kiếm…”, Sở Tiêu Nhiên khẽ gọi thành tiếng, khóe miệng lặng lẽ tràn ra máu, vỗ vỗ vào vai của anh ta, im lặng mà mãn nguyện gục xuống.
Phi Dục khó khăn bò ra khỏi đống gạch đá, hai “người” bảo vệ ở hai bên, chớp mắt đã hóa thành hai chùm sáng xanh da trời, vốn dĩ nó là thức thần Sở Tiêu Nhiên kịp thời gọi ra để che chắn cho cậu ta một đòn, bảo vệ được tính mệnh. Ánh sáng màu xanh da trời bao quanh cậu bé đang muốn đưa cậu ta rời khỏi đống đổ nát.
“Tiêu Nhiên!”, Phi Dục nhìn thấy bóng dáng đổ gục xuống trước mặt Doãn Kiếm, thế giới bỗng chốc sụp đổ.
Doãn Kiếm nâng tay trái lên, ánh mắt rã rời nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, đột nhiên đồng tử mở rộng, trong bảo thạch màu xanh da trời yếu ớt, anh ta thấy được… chân tướng bị che đậy…
Chiến trường khói lửa tắt lụi, Vô Thương ngồi trên bức tường đổ nát, ôm chiếc lưỡi hái lớn bị đứt thành hai mảnh, cất tiếng than thở: “Thật hung dữ, hại ta không thể không trốn việc một phen rồi”.
Hú thử nghịch ma trượng đã không còn ngưng tụ được Lục Mang Cấp Tinh, rất đáng tiếc nhún vai: “Giống nhau cả thôi”.
“Thủ hạ của Dạ Lạc đại nhân tài ba giỏi giang, cho dù ta có lòng cũng không có sức nữa”, Vô Thương lộ ra nụ cười nửa miệng mang tính thương hiệu, “Có điều muốn nhắc nhở một chút, Doãn Kiếm, đứa trẻ đó, phải quan tâm hơn”.
“Có thể nói rõ.”
“Mục đích của cậu ta là giết chết Sở Tiêu Nhiên, mà Sở Tiêu Nhiên vừa mới chết rồi, vậy thì chân tướng cũng sắp được công khai rồi nhỉ.”
“Chân tướng gì?”
“Cho dù ta không nói, nhưng Dạ Lạc đại nhân chắc là có thể phát giác ra, chân tướng việc Sở Tiêu Nhiên đem hy vọng của mình ký thác lên người Doãn Kiếm.”
Sở Tiêu Nhiên thuận tay đón lấy một bông, hai ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, tinh tế thưởng thức sự thanh nhã và thuần khiết mỹ lệ của nó, “Tiểu Kiếm, cái này đặc biệt thích hợp với cậu, trận pháp cao cấp nhất, hoa táng tường vy, rất tương xứng với cậu”.
Long Uyên phủ lên quầng xanh chỉ lên không trung, ám lưu xoáy trào dần dần ngưng tụ tại mũi kiếm, ánh mắt nhìn Sở Tiêu Nhiên của Doãn Kiếm lạnh băng, tất cả linh lực đều dồn vào nhát kiếm này, một kiếm từng trong nháy mắt chém diệt trăm yêu, đồng thời chém phá ảo cảnh của Dạ Lạc.
“Đã đến cảnh địa của bách quỷ sao?”, Sở Tiêu Nhiên sắc mặt hơi ngưng đọng, một lát lại chuyển thành an lành thoải mái, ném đi đóa hoa trắng thuần khiết trong tay, nâng kiếm lên chiến đấu. Thời khắc bông hoa rơi vào khóm hoa, tường vy khắp mặt đất bắn ra điểm sáng yếu ớt, quay vòng khắp cả biển hoa.
Doãn Kiếm chỉ cảm thấy năng lượng dần dần phải chịu sự áp chế yếu ớt, quả nhiên là “đặc biệt thích hợp”, chuyên để đối phó với năng lực thông linh của anh ta, thời gian càng kéo dài, e rằng không có cách nào duy trì được trạng thái của bách linh phụ thể, mình là người bình thường thì càng không phải là đối thủ của hắn ta. Vậy thì hãy chấm dứt luôn, ánh mắt Doãn Kiếm trầm xuống, lấy tốc độ như chớp điện lao tới, Sở Tiêu Nhiên không kịp ứng phó, trên mặt tràn ngập kinh ngạc, trong tích tắc thất thần, huyết quang tụ hiện…
Mấy giây ngắn ngủi, khi Doãn Kiếm cho rằng mình đã tấn công được Sở Tiêu Nhiên, lại đột ngột phát giác ra điều bất thường, tường vy vô biên vẫn còn, Sở Tiêu Nhiên dưới kiếm hóa thành từng đóa tường vy dung nhập vào những khóm hoa.
“Là… giả thân?”, anh ta nhanh chóng quay người lại, thấy Sở Tiêu Nhiên an lành vô sự đứng trong khóm hoa cười, như thể cười nhạo sự ngu si của anh ta.
“Hoa táng của tường vy là diệt linh trận, cũng là một loại ảo trận, những điều cậu nghe thấy, nhìn thấy đều là giả tưởng, thứ chân thực duy nhất, là đau đớn mà giả tưởng mang đến hiện thực”, mấy cánh hoa như đao sắc nhọn nhanh chóng rạch ra mấy đường ở trước ngực anh ta, huyết cầu bay rơi nhỏ xuống khóm tường vy dưới chân, nhuộm thành màu đỏ. Sở Tiêu Nhiên thấy anh ta nhíu mày lại, sắc mặt không đổi, thoáng qua nụ cười nhạt nơi khóe miệng, chậm rãi nói, “Tiểu Kiếm, đây chính là hoa táng ta đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Máu của cậu sẽ nhuộm đỏ tường vy một lần nữa, rực rỡ và kiều diễm như vậy mới xứng chiếu nhập linh hồn của cậu”.
Quầng xanh lam trên kiếm từ từ trôi đi, Doãn Kiếm phẫn nộ đến mức không cách nào bình thường được, đúng, chính là do thái độ lãnh đạm, vĩnh viễn không bị bất ngờ, siêu thoát phàm trần của Sở Tiêu Nhiên. Tiếp xúc với người như vậy, ai cũng sẽ mất đi bình tĩnh, cầm kiếm xông lên, điên cuồng giận dữ chém, xuyên qua lưỡi đao hoa hối hả như mưa, tường vy và giọt máu dâng tràn ra bốn phía, bao trùm trời đất… anh ta chém giết trong vô thức, hoàn toàn lạc phương hướng, chỗ nào xuất hiện ảo ảnh của Sở Tiêu Nhiên, kiếm sẽ chỉ sang hướng đó.
Tường vy nhuộm đỏ màu máu còn kiều diễm, động lòng người hơn màu trắng…
Doãn Kiếm sức cùng lực kiệt, cuối cùng đành dừng lại, quỳ đổ trong khóm hoa, áo rách tả tơi, vết máu loang lổ, miệng phun ra ngụm máu, bắn vào một đóa tường vy trắng, đỏ chói mắt. Cho dù khắp người bị thương, khuôn mặt anh tuấn có dính vết máu nhưng Doãn Kiếm vẫn cao ngạo không chịu khuất phục. Anh ta từ từ duỗi tay ngắt mấy đóa tường vy, ngơ ngác nhìn chăm chú một hồi, đột nhiên bóp chặt trong lòng bàn tay, bóp đến vụn nát. Không sai, anh ta ghét màu sắc này, thích chẳng qua chỉ là dưới lớp bề mặt giả tạo mà thôi, thực ra đó chính là nỗi hận sự nồng nhiệt bao hàm bên trong nó.
Phía trước, phía sau, một mảng lớn hoa đã nhiễm đỏ, bầu trời sao trên cao bị từng tầng sương đen che lấp, một thanh trường kiếm quầng sáng xanh da trời lùi đi, khôi phục lại màu trắng vốn có, máu men theo mu bàn tay chảy nhuộm đỏ thân kiếm.
Bên miệng Sở Tiêu Nhiên hiện lên ý cười nhạt, “Sắp hoàn thành rồi, một kiếm cuối cùng, ta giúp cậu bổ sung”, nói xong, cầm thanh trường kiếm đen như mực lên, xuyên qua bụi tường vy màu đỏ từng bước đi đến chỗ Doãn Kiếm.
“Hừ, Sở Tiêu Nhiên, ta làm sao có thể lại để cho ngươi giết một lần nữa?
Người phải chết là ngươi, tên khốn nạn đáng chết, hai năm, ta ngày đêm chờ mong ngày này, chờ mong có thể giết chết ngươi, hôm nay cơ hội đã ở ngay trước mặt, ta làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ như vậy?”, Doãn Kiếm chống kiếm gắng sức đứng lên, tinh thạch ở cổ tay trái tràn ngập ánh sáng xanh da trời, thuận theo huyết thủy nhỏ xuống…
Đợi Sở Tiêu Nhiên đến gần, anh ta đột nhiên quát lớn một tiếng, bật người lao qua đó, mũi kiếm Long Uyên ngưng tụ ánh sáng xanh đen chói mắt, khí thế nổ tung. Kiếm quang mãnh liệt chém phá sương mây đen đặc, cứng rắn chém ra một chiếc miệng khổng lồ, mà vũ khí chế tạo ra cảnh này trực tiếp đâm thẳng vào thân thể của Sở Tiêu Nhiên, xuyên qua lồng ngực, găm đến tận chuôi kiếm.
Anh ta biểu cảm khó tin, dựa đổ vào bả vai Doãn Kiếm, “Tiểu… Kiếm… cậu… cậu… không… thể nào…”, làm được.
“Ta sớm đã muốn dùng chiêu này giải quyết ngươi”, Doãn Kiếm lạnh lẽo nói, “Chỉ là ngươi ẩn náu quá sâu, ta tìm không ra được bản thể, cho nên cố ý để bản thân mình bị thương, dụ ngươi hiện thân. Ta biết ngươi vẫn như hai năm trước, muốn tận tay giết ta, ta cũng muốn… chỉ hận không thể cắm một kiếm vào trong người ngươi, để ngươi cảm nhận được… cảm giác thân thể cùng trái tim bị đâm xuyên qua đó đau đớn đến nhường nào”, ngữ khí của Doãn Kiếm vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn.
“Ha ha…”, Sở Tiêu Nhiên sau khi nghe thấy thì không giận dữ, trái lại còn phát ra tiếng cười kỳ quái, nhỏ nhẹ nói, “Tiểu Kiếm, cậu quả nhiên… không khiến ta thất vọng”.
Doãn Kiếm bỗng thấy sợ hãi, trước mắt đóa tường vy tung bay, điêu linh, Sở Tiêu Nhiên… biến mất rồi.
Sau đó, mặt đất vang lên tiếng nổ kịch liệt, như kính chấn động nứt vỡ, hoa tường vy trên mặt đất nhanh chóng khô héo tàn úa, không gian đột nhiên biến đổi, Doãn Kiếm đứng trong đống đổ nát, tường vy vừa rồi chỉ như một giấc mộng, nhưng vết thương khắp người thì hoàn toàn chân thực.
Sở Tiêu Nhiên đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến thần kinh của Doãn Kiếm co rút, đáy lòng vô cớ nảy sinh nỗi sợ hãi, hắn ta… vẫn nho nhã, xuất sắc như vậy, hoàn mỹ không khuyết điểm như vậy, còn cười tươi rạng rỡ.
Thân thể Doãn Kiếm suy nhược hoàn toàn, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, nhưng không còn sức phản kháng nữa, như một chú dê yếu ớt chờ đợi bị giết. Anh ta định nắm chặt kiếm trong tay, nhưng nó đột nhiên rơi xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Tiêu Nhiên đứng trước mặt, duỗi tay ra… không phải kiếm!
Sở Tiêu Nhiên cầm tay trái của Doãn Kiếm lên, đeo chiếc nhẫn lam bảo thạch sáng u ám lên ngón trỏ.
Doãn Kiếm nghi hoặc nhìn sang, nụ cười quen thuộc lâu lắm rồi không thấy, thân thiết ấm áp, như ánh nắng mặt trời sau buổi trưa đầu xuân, bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Sở Tiêu Nhiên trong tang lễ của mẹ, một thanh niên mỹ lệ duỗi tay về phía mình.
“Tiểu Kiếm…”, Sở Tiêu Nhiên khẽ gọi thành tiếng, khóe miệng lặng lẽ tràn ra máu, vỗ vỗ vào vai của anh ta, im lặng mà mãn nguyện gục xuống.
Phi Dục khó khăn bò ra khỏi đống gạch đá, hai “người” bảo vệ ở hai bên, chớp mắt đã hóa thành hai chùm sáng xanh da trời, vốn dĩ nó là thức thần Sở Tiêu Nhiên kịp thời gọi ra để che chắn cho cậu ta một đòn, bảo vệ được tính mệnh. Ánh sáng màu xanh da trời bao quanh cậu bé đang muốn đưa cậu ta rời khỏi đống đổ nát.
“Tiêu Nhiên!”, Phi Dục nhìn thấy bóng dáng đổ gục xuống trước mặt Doãn Kiếm, thế giới bỗng chốc sụp đổ.
Doãn Kiếm nâng tay trái lên, ánh mắt rã rời nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, đột nhiên đồng tử mở rộng, trong bảo thạch màu xanh da trời yếu ớt, anh ta thấy được… chân tướng bị che đậy…
Chiến trường khói lửa tắt lụi, Vô Thương ngồi trên bức tường đổ nát, ôm chiếc lưỡi hái lớn bị đứt thành hai mảnh, cất tiếng than thở: “Thật hung dữ, hại ta không thể không trốn việc một phen rồi”.
Hú thử nghịch ma trượng đã không còn ngưng tụ được Lục Mang Cấp Tinh, rất đáng tiếc nhún vai: “Giống nhau cả thôi”.
“Thủ hạ của Dạ Lạc đại nhân tài ba giỏi giang, cho dù ta có lòng cũng không có sức nữa”, Vô Thương lộ ra nụ cười nửa miệng mang tính thương hiệu, “Có điều muốn nhắc nhở một chút, Doãn Kiếm, đứa trẻ đó, phải quan tâm hơn”.
“Có thể nói rõ.”
“Mục đích của cậu ta là giết chết Sở Tiêu Nhiên, mà Sở Tiêu Nhiên vừa mới chết rồi, vậy thì chân tướng cũng sắp được công khai rồi nhỉ.”
“Chân tướng gì?”
“Cho dù ta không nói, nhưng Dạ Lạc đại nhân chắc là có thể phát giác ra, chân tướng việc Sở Tiêu Nhiên đem hy vọng của mình ký thác lên người Doãn Kiếm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook