Editor: Báo trước cho mn chuẩn bị tinh thần, trong chương này có đoạn viết công giúp thụ bài tiết để súc ruột, chỉ viết sơ không miêu tả kỹ ~~

Đôi tay ôm chặt Nhạc Điềm trong nháy mắt, nội tâm Huyền Ngọc phát ra một tiếng than thở đầy thỏa mãn. Chính là cái cảm giác quen thuộc này, thân hình nho nhỏ, cuối cùng, cuối cùng cũng bắt được rồi!

Thẳng đến khi bị ném lên giường, đầu óc Nhạc Điềm vẫn còn ngây ngốc, làm sao bây giờ, xin tha? Chạy trốn?

“Leng keng!”

Trên cổ tay cậu cảm nhận một trận lạnh lẽo, Nhạc Điềm đột nhiên hoàn hồn quay đầu nhìn lại, một sợi dây xích khóa cậu nối tới đầu giường, chặn hết đường lui của cậu.

“Trang…… Trang chủ……” Nhạc Điềm nhịn không được rùng mình, không biết sẽ gặp trừng phạt như thế nào, sẽ giống như những người hầu kia bị đuổi ra khỏi trang, phạt cậu bị đánh gậy sao? Nếu là lần trước đã mang thai bảo bảo rồi……

“Ngươi biết ta tìm ngươi bao lâu không?” Một ngón tay thon dài mềm nhẹ phất qua đôi lông mày của Nhạc Điềm, trong chớp mắt cây nến vụt sáng.

Hai mắt Nhạc Điềm bị che khuất không thấy rõ khuôn mặt Huyền Ngọc.

Trang chủ, tức giận sao?

A, trang chủ đang…… cười?

Đôi mắt lúc này đã được tự do, nhìn thấy rõ nụ cười tươi khó bao giờ thấy của trang chủ, Nhạc Điềm lại càng rùng mình hơn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch run run nhưng không dám phát ra một tiếng xin tha.

“Ngươi thật đúng là làm ta tốn công sức tìm mà.” Cố gắng áp chế sức lực nên tay hắn run nhè nhẹ, đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy sự phẫn nộ, điên cuồng, cùng vui mừng như điên mà xưa nay chưa từng có!

“Ta…… Ta…… Sai……” Nhạc Điềm gian nan phát ra vài tiếng, trước nay cậu chưa thấy qua dáng vẻ trang chủ phẫn nộ như thế!

“Quả thật là người hầu trong trang mà, nói cho ta biết, ngươi làm thế nào tránh thoát khỏi điều tra?”

Tay hắn xé mở y phục mỏng manh, phần ngực trắng nõn xinh đẹp của Nhạc Điềm hiện ra ở trước mặt Huyền Ngọc.

“Là dựa vào bộ ngực cằn cỗi này sao? Thật đúng là nhỏ mà, vóc dáng cũng nhỏ, đã thành niên chứ?”

“Không cần…… Không cần xem…… Cầu xin ngài……”

“Trả lời ta, đã thành niên chưa?”

“Mười bảy…… Trang chủ, cầu ngài……” Sắp bị phát hiện! Trốn không thoát! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“Vậy là tốt rồi.” Tuy nói hắn chẳng sợ vị thành niên, dù là chưa thành niên hắn cũng sẽ không buông tay.

Bàn tay lớn của hắn dễ dàng nắm lấy hai bên ngực xoa bóp, vì là trừng phạt nên dùng lực độ vô cùng mạnh mẽ xoa nắn, điểm nhỏ phấn nộn lọt vào giữa khe hở ngón tay, vốn dĩ mềm yếu như nước dần dần cảm nhận được xúc cảm, đầu v* cứng lên như quả anh đào nhỏ.

“A…… Trang chủ……” Vị trí chưa từng được chạm qua bị người tùy ý đùa bỡn, cảm nhận được cảm giác kỳ quái truyền từ ngực đến toàn thân, Nhạc Điềm không phát hiện thanh âm của chính mình lúc này có bao nhiêu mê người.

“Thoải mái? Hôm nay cũng không phải để ngươi thoải mái.”

Đai lưng bị rút ra, quần ngoài bị cởi, Nhạc Điềm tự biết trốn không thoát dùng tay che kín mặt lại, như con đà điểu từ bỏ phản kháng.

Một tầng quần lót cuối cùng bị cởi xuống, chỉ có căn dương v*t nhỏ non nớt của thiếu niên bại lộ ở trước mặt Huyền Ngọc.

“Ngày đó rõ ràng……” Mặt Huyền Ngọc đầy vẻ khiếp sợ, lập tức nghĩ tới một loại khả năng.

Nhạc Điềm sợ hãi kêu một tiếng, đầu gối đột nhiên bị người nắm lấy kéo mở run rẩy hai chân, hai tay cậu gắt gao che lại đầu, hai mắt nhắm chặt không dám nhìn biểu tình của trang chủ.

Toàn bộ thân hình trần trụi mảnh khảnh trắng nõn hiện ra trước mặt hắn, cặp chân dài run rẩy mở rộng, hoàn toàn lộ ra đóa hoa nằm giữa hai chân kia.

Đẩy ra tiểu côn th*t đáng thương hề hề đang rũ xuống, lộ ra hoa huy*t ở phía dưới dính chút ánh nước, môi âm hộ nho nhỏ nhẹ nhàng run rẩy theo chủ nhân nó, sâu bên trong hoa huy*t khẩn trương nên phần môi co rụt lại một chút.



Vừa nắm được manh mối trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ. Mới biết rằng hôm đó hắn phá thân cậu, lại đi lùng bắt một “nữ tử” chưa lập gia đình mà đã bị thất thân, cho nên cậu mới tránh thoát, đến bị kiểm tra nữ giả thành nam cũng tránh được, vì vậy cậu mới có thể đào tẩu.

Trong lòng Huyền Ngọc nổi lên một trận lửa vô danh, xoay người Nhạc Điềm lại, giơ tay lên đột nhiên đánh chụp ở trên mông trần trụi!

“Đau! A! A! Ưm!” Kịch liệt đau đớn truyền đến từ cái mông kiều nộn, nước mắt Nhạc Điềm dâng lên, lung lay đảo quanh ở hốc mắt sắp tràn ra.

“Chính là vì cái này, cho nên ngươi mới chạy trốn sao? Vì sao lại không nói cho ta!”

‘Bạch bạch bạch’, âm thanh thanh thúy phát ra từ bàn tay không ngừng, hai cánh mông mềm không thấy ánh mặt trời nên vô cùng trắng bị đánh chuyển sang màu đỏ tươi, đau đớn nóng rát làm Nhạc Điềm lắc mông xoay thân muốn tránh né, cặp mông tròn trịa hoảng loạn đảo khắp nơi, mông thịt đầy đặn bị đánh ra từng trận gợn sóng.

“A! Trang chủ! Không cần đánh…… Đau quá……” Nước mắt đảo quanh hốc mắt cuối cùng rơi xuống, giãy giụa tác động đến dây xích, tiếng nghẹn ngào khóc kêu, thanh âm bàn tay đánh vào mông cùng tạo thành khúc nhạc bạo ngược.

“Đau? Đây chỉ mới bắt đầu!”

Một tay Huyền Ngọc nắm lấy đôi chân của Nhạc Điềm, mạnh mẽ tách hai chân cậu ra, một cái tay khác đột nhiên chụp đánh lên âm hộ non mềm!

“A!!!!” Nhạc Điềm sợ hãi hét lên, đầu trong nháy mắt trống rỗng, đau đớn cùng khoái cảm kỳ dị tê dại chạy toàn thân, ngón chân mượt mà gắt gao co rút lại, hoa huy*t trào ra một đợt chất nhầy trong trẻo.

“Còn bởi vì cái gì? A, nơi này.”

“Không cần!” Suy đoán bất an nảy lên trong lòng, Nhạc Điềm kinh sợ mà trừng lớn hai mắt.

“Bang!” Bàn tay không lưu tình chút nào mang theo sức đánh lên côn th*t nho nhỏ!

“A a!” Tiếng kêu thảm thiết của Nhạc điềm vang lên, chưa ngưng được bao lâu, lại một cái đánh lên âm hộ non nớt, huyệt khẩu chảy ra chất nhầy nhưng bị tay chụp đánh phát ra thanh âm dính nhớp.

‘Bạch bạch’ từng tiếng không ngừng truyền tới tai, âm hộ non nớt cùng tiểu côn th*t bị đánh đến phiếm hồng, Nhạc Điềm khóc đến thảm vô cùng, nước mắt đổ rào rào xuống, thanh âm khóc kêu đều nghẹn ngào.

Thoát khỏi trói buộc, cặp mông run rẩy đỏ bừng của Nhạc Điềm liền bò về hướng đầu giường, bàn tay hơi lạnh chụp lấy cặp mông nóng rát, dùng sức xoa bóp ấn nắn đến sưng đỏ.

“A! Ô……” Hơi lạnh từ bàn tay hắn làm Nhạc Điềm dễ chịu không ít, nhưng lực tay mạnh mẽ xoa bóp mông khiến cậu vừa thống khổ vừa tê dại.

Cặp mông đỏ bừng tròn xoe như quả mật đào chín dính nước, dính chất lỏng chảy ra từ hoa huy*t, vết sưng đỏ ứ máu, dấu tay xanh tím đều là ấn ký do hắn lưu lại.

Huyền Ngọc đứng dậy xuống giường, tiếng khóc của Nhạc Điềm dần dần yếu bớt, trộm nhìn về phía nam nhân dưới giường.

Trang chủ quả nhiên là ghét bỏ thân thể dị dạng này của cậu sao?

“Vốn dĩ không tính dùng cái này” Huyền Ngọc lấy ra một cái rương gỗ từ trong ngăn tủ, lấy một bình sứ cổ dài bụng tròn, “Nhưng nếu ngươi đã dùng thân phận ‘nam tử’ sinh hoạt, thì sẽ dùng chỗ đó làm.”

Nhạc Điềm không biết trang chủ muốn làm cái gì, nhưng đại khái biết không phải là cái gì chuyện tốt. Rút cổ dịch đến sát tường, cổ chân đột nhiên bị nắm lấy kéo xuống giường.

“Không cần phải tránh, hiện tại ngươi ở trong tình cảnh gì, hẳn là rất rõ nhỉ?” Huyền Ngọc dùng công lực làm ấm bình sứ trong tay, “Ngoan một chút, chính ngươi cũng sẽ dễ chịu hơn.”

“Trang chủ…… Ta sai rồi…… Cũng không dám nữa……” Hai mắt Nhạc Điềm đẫm lệ mà ghé sát vào mép giường, đáng thương nhìn Huyền Ngọc.

“Tự mình đem chân tách ra, dẩu mông cao lên.”

Nhạc điềm cắn môi ngoan ngoãn làm theo, Huyền Ngọc đẩy ra cánh mông sưng đỏ, lộ ra cúc huyệt giấu ở chỗ sâu bên trong, một lóng tay dính thật nhiều mỡ bôi lên nhẹ nhàng xoa nắn.

“A! Trang chủ! Không…… Không phải nơi đó……” Mặt Nhạc Điềm đỏ bừng càng nói thanh âm càng nhỏ, còn tưởng là trang chủ không biết việc trên giường.

“Không, chính là nơi này.” Ngón tay đột nhiên đâm vào một đốt ngón tay!

“A! Trang chủ! Dơ! Không……” Nhạc Điềm tràn đầy nghi hoặc, vì cái gì trang chủ muốn chạm vào… chỗ này chứ?



“Lập tức không dơ.” Thoáng khuếch trương một ít, Huyền Ngọc rửa ngón tay, lấy nút bình xuống, nhắm cái bình ngay cúc huyệt đỏ bừng bên trong cánh mông.

Nhạc Điềm quay đầu lại nhìn đến thấy một màn như vầy, sợ tới mức lập tức rút lại hai chân, nhưng vẫn là chậm một bước, đầu gối bị hai chân người kia đẩy ra, một tay dễ dàng tách ra cánh mông, một tay kia đột nhiên đẩy miệng bình sứ đi vào!

“A! Cái gì! Vào vậy……” Cúc huyệt chưa bao giờ bị thăm dò lúc này bị một ngón tay lớn đâm vào rồi sau đó là miệng bình sứ, càng đáng sợ chính là cái bình nghiêng theo tay trang chủ, Nhạc Điềm không thể không nâng mông cao theo góc độ, để tránh miệng bình chọc đến thịt ruột sinh đau, chất lỏng ấm áp nháy mắt rót vào.

“A! Thật chướng…… không được……” Chiếc bụng bằng phẳng của Nhạc Điềm dần dần phồng lên, so lần lần trước bị bắn đầy tử cung còn muốn chướng hơn, “Trang chủ…… Vì cái gì……”

Bụng cậu nhô lên tựa hồ như mang thai, bàn tay lớn đỡ lên hơi hơi dùng sức ấn nặn xoa nắn xoay vòng.

“Không cần! A!! Không cần ấn!!!” Nhạc Điềm thét chói tai, từng trận xoa nắn làm cậu kinh sợ, cuối cùng cũng hiểu trang chủ làm như vậy để làm gì.

Không cần!!!! Cậu không muốn ở trước mặt trang chủ bài tiết!!!!!

Nhạc điềm giãy giụa kịch liệt, lại chỉ phí công làm chất lỏng trong bình sứ chảy xuống càng nhanh.

“Không…… Ô ô ô ô không……” Nước mắt mới vừa ngưng lại lần nữa chảy ra, Nhạc Điềm không biết tối nay còn có nhiều chuyện làm cậu khóc hơn.

Rút cái bình ra thay vào đó là một nút chèn màu đen để chặn lại. Huyền Ngọc lật người Nhạc Điềm lại, cậu hơi cúi đầu liền có thể thấy cái bụng của mình nhô lên tựa như đang mang thai.

“Trang chủ cầu ngài…… Cầu ngài……” Nhạc Điềm bị đau bụng cùng kích thích tra tấn, khóc đến hai mắt đỏ bừng thở hổn hển, lực tay yếu ớt xô đẩy cánh tay của Huyền Ngọc đang đặt ở trên bụng cậu ấn xoa.

Nhìn cậu giống như con mèo nhỏ đang mang thai, Huyền Ngọc vừa kiên định xoa ấn vừa nghĩ.

Không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, chỉ có thể lộ ra cái bụng mềm mại yếu ớt để người chà đạp.

Hai chân Nhạc Điềm mềm như sợi mì ở trong tay hắn, dùng tư thế xi tiểu cho tiểu hài tử rút ra nút chèn kia.

“Bài xuất ra.” Thanh âm lãnh khốc vang lên từ trên đỉnh đầu, Nhạc Điềm khóc lóc lắc đầu, thắt chặt lại cúc huyệt không chịu.

“Không cần!!! Trang chủ cầu ngài…… Trừ bỏ cái này…… Bắt ta làm… làm cái gì cũng đều có thể…… Cầu xin ngài……”

“A!!!!!!” Bụng nhô lên bị bàn tay vô tình ấn vào!!!

Rốt cuộc Nhạc Điềm chịu không nổi, thả lỏng sức lực, trong tràng đạo vừa rồi bị rót vào một lượng lớn chất lỏng bây giờ đột nhiên bài xuất! Chất lỏng rơi xuống trong cái bô vang lên tiếng nước kịch liệt cùng lúc với tiếng thét chói tai của cậu nên âm thanh chất lỏng kia không rõ ràng, nhưng thần kinh yếu ớt của Nhạc Điềm tại đoạn kích thích này đứt mất, từ sâu trong nội tâm phảng phất như có đồ vật gì bị phá hư.

“Không!!!! A!!!!!”

Tiếng kêu thê thảm của Nhạc Điềm tựa như con thú nhỏ gần chết than khóc, Huyền Ngọc cũng không nghĩ tới cậu phản ứng kịch liệt như thế. Đặt xuống một nụ hôn khẽ trên cái trán chảy đầy mồ hôi của Nhạc Điềm, nhẹ giọng trấn an “Ngoan…… Ngoan…… Kết thúc rồi.”

Dùng khăn mềm cẩn thận lau sạch cho cậu, Huyền Ngọc ôm lấy Nhạc Điềm đã súc thành một đoàn nho nhỏ, nhẹ nhàng mà đặt cậu lên giường, đến khóa xích trên tay cũng gỡ xuống.

Huyền Ngọc đứng dậy, muốn đi lấy cho cậu chén nước. Một cánh tay nhỏ bắt vạt áo hắn, tràn đầy nước mắt, khuôn mặt yếu ớt nhỏ xinh ngẩng lên, hướng về phía hắn cầu cứu: “Trang chủ…… Đừng đi……”

Tiểu kịch trường:

Nhạc điềm: Thế nhưng còn có kiểu chơi này, quấy rầy quấy rầy.

Huyền Ngọc: Sút ruột mà chịu không nổi, về sau làm sao chơi những trò kia đây.

Người hầu trong trang: Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không dám hỏi.

Lời của Tác giả: tui phát hiện số lượng chữ của mỗi chương có phải hơi ít hơn so với hồi trước không, xin hãy đáng thương cho tác giả yếu đúi như gà này đi, một ngàn chữ mà nghẹn mất hai giờ, hai ngàn chữ chính là bốn giờ á……QAQ

Có thể có bạn sẽ cảm thấy Nhạc Điềm phản ứng hơi quá, ở đoạn này tui nói một chút, Nhạc Điềm không biết nam nhân có thể dùng mặt sau để làm, hơn nữa cậu đã yêu thầm trang chủ từ lâu, chịu không nổi việc ở trước mặt trang chủ bài tiết. Nếu là đổi thành trói tay, hay bị nhét s*x toy bi tròn gì đấy, cậu hẳn sẽ không phản ứng kịch liệt như thế. ( ˘ ³˘)♡

Editor: Không dám đâu tác giả, ngài yếu đuối như gà sao được, mấy chương đầu chỉ 1k chữ, mấy chương sau đó lên gần 2k chữ, giờ thì hơn 2k5 chữ cmn rồi. (ಥ﹏ಥ)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương