Trận Vấn Trường Sinh
-
41: Bái Phỏng
Lạc đại sư là nhất phẩm trận sư, cự tuyệt thỉnh cầu của Nghiêm giáo tập.
Nghiêm giáo tập chỉ có thể lui mà cầu việc khác, tìm một ít trận sư chưa nhập phẩm nhưng đã nghiên cứu trận đạo nhiều năm, mời bọn họ thu Mặc Họa làm đệ tử.
Nhưng có người trực tiếp cự tuyệt, có người từ chối, còn có người mặc dù đáp ứng, nhưng yêu cầu đưa ra quá mức khác người, một khi đáp ứng, Mặc Họa cả đời cũng chỉ có thể bị coi là công cụ và con rối, không hề tự do đáng nói, như vậy không khác gì bán mình.
Nghiêm giáo tập trằn trọc nhiều ngày, vẫn không có kết quả, trở lại chỗ ngồi, một mình than thở.
Mấy ngày nữa hắn sẽ rời đi, thời gian không còn nhiều, nếu như không thể tìm được tiên sinh thích hợp, chỉ sợ sẽ làm trễ nải tiến độ tu hành trận pháp của Mặc Họa.
Nghiêm giáo tập nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm.
Ông ta niêm phong bài thi Mặc hoạ lại, để riêng vào trong túi trữ vật.
Chạng vạng tối, Nghiêm giáo tập rời khỏi Thông Tiên Thành, trực tiếp đi về phía đông nam bên ngoài Thông Tiên Thành.
Phía đông nam Thông Tiên thành có một ngọn núi, xinh đẹp tuyệt trần yên tĩnh, phong cảnh mỹ lệ, tự thành u thú, trong núi tọa lạc một cái sơn cư đình lạc, không có bảng hiệu, cũng không có môn đình, chỉ có một đường núi nho nhỏ thông vào trong phủ.
Nghiêm giáo tập đứng lặng dưới chân núi, hồi lâu sau nghe được bên tai vang lên một thanh âm khô gầy:
"Mời."
Thanh âm này giống như vang bên tai, lại tựa như quanh quẩn trong thức hải.
Nghiêm giáo tập vẻ mặt càng khiêm tốn, sửa sang đạo bào, vỗ vỗ túi trữ vật bên hông, vẻ mặt kiên định cất bước lên núi.
Mà Mặc Họa bên này, hắn dự định từ Thông Tiên Môn nghỉ học.
Bản thân Mặc Họa chính là đệ tử ngoại môn, quan hệ với tông môn chỉ là quan hệ lợi ích của việc tu hành, có chút tình cảm, nhưng tình cảm này cũng không tính là nhiều.
Nhất là Nghiêm giáo tập muốn đi, ngoại môn không truyền thụ trận pháp nữa, Mặc Họa ở lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Linh căn của hắn đã chú định linh lực của hắn sẽ không quá mạnh mẽ, tốc độ tu hành sẽ không quá nhanh.
Những nội dung khác mà tông môn truyền thụ, ví dụ như luyện thể, luyện đan, luyện khí, chế phù vân vân, đối với Mặc Họa mà nói cũng có chút gân gà, học vô dụng, vứt đi thì tiếc.
Mặc Họa muốn học, hơn nữa có thể có tiền cảnh tu đạo, chỉ có trận pháp.
Nhưng trong ngoại môn, ngoại trừ Nghiêm giáo tập, Mặc Họa không cho rằng còn ai có thể dạy được trận pháp của hắn.
Ba người Đại Hổ cũng muốn thôi học.
Nhưng bọn họ bỏ học, không phải bởi vì giáo tập, đơn thuần là vì nhà nghèo, không trả nổi tiền học phí của tông môn cùng với các loại phí dụng mới tăng.
Theo Mặc Họa biết, lão chưởng môn qua mấy tháng liền thoái vị, không hỏi đến sự vụ cụ thể của tông môn nữa, cho nên hiện tại trong tông môn, là Tiền trưởng lão định đoạt, nói cách khác, là Tiền gia định đoạt.
Tiền gia dự định cải cách tông môn, đủ mọi cách để cải cách, nhưng điểm quan trọng chính là thu nhiều linh thạch.
Vô luận là luyện đan, luyện khí hay là các bài tập bùa chú, trước đó chỉ dạy cơ sở nhất, hiện tại còn có thể dạy đồ vật cao thâm, nhưng đều cần thu linh thạch ngoài định mức.
Bao gồm phí truyền thừa công pháp lúc trước, Tiền trưởng lão cũng lấy "tông môn truyền thừa, được không dễ, được truyền lại có thể bù đắp", tăng thêm.
Sau khi Tiền gia cải cách, một số con cháu gia tộc, hoặc đệ tử gia đình giàu có, tiêu phí càng nhiều linh thạch, có thể học được truyền thừa tốt hơn.
Nhưng tu sĩ tầng dưới chót trong đệ tử ngoại môn, nhất là một ít tán tu, trên cơ bản học không được cái gì, hơn nữa còn phải trả giá nhiều hơn trước kia để tu luyện.
Đệ tử tán tu như vậy, ngoại trừ nghỉ học, cũng không có lựa chọn khác.
Cứ như vậy, Thông Tiên Môn thông qua cải cách, lấy gia cảnh của tu sĩ làm tiêu chuẩn, dần dần loại bỏ đệ tử bần hàn tầng dưới chót ra ngoài.
Những đệ tử tán tu tầng dưới chót này, cũng không cách nào lại đến tông môn tu hành, tương lai chuyện tu đạo, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Mặc Họa đem chuyện định nghỉ học nói với cha mẹ, Mặc Sơn không đồng ý lắm, nhưng cũng biết không còn cách nào khác, đây không phải chuyện của một mình Mặc Họa, mà là chuyện của tán tu tầng chót Thông Tiên Thành.
Liễu Như Hoa thì không sao cả, nàng biết Mặc Họa tu hành khắc khổ, trong lòng cũng có chủ ý, hắn đã quyết định thôi học, nhất định là trong tông môn học không được cái gì, cho nên cũng không nói gì.
Hiện tại quán ăn buôn bán không tệ, dù cho nhi tử ở nhà không làm gì, nàng cũng hoàn toàn nuôi được.
Cứ như vậy, Mặc Họa luyện khí tầng ba, liền từ Thông Tiên Môn nghỉ học.
Mặc Họa đi tông môn làm thủ tục thôi học đơn giản, còn nhận nửa năm học phí trả lại của tông môn, đại khái khoảng năm sáu mươi viên linh thạch.
Sau khi thôi học, vấn đề lớn nhất chính là công pháp.
Mặc Sơn đáp ứng đi theo con đường săn yêu sư, hỏi một chút xem có công pháp thích hợp Mặc Họa tu luyện hay không, nhưng mà phải tốn một chút thời gian.
Ngoài ra vấn đề, chính là trận pháp.
Không có tông môn dạy bảo, Mặc Họa chỉ có thể dựa vào chính mình học, hoặc là tìm trận sư bái sư.
Nhưng Mặc Họa cũng biết, tán tu muốn bái trận sư làm sư rất khó, không phải tất cả trận sư đều giống như Nghiêm giáo tập, lòng dạ rộng rãi, vui vẻ truyền đạo thụ nghiệp.
Mặc Họa muốn dành thời gian đi bái phỏng Nghiêm giáo tập, cảm tạ mấy ngày nay Nghiêm giáo tập dốc lòng dạy dỗ.
Nhưng hắn cũng không biết Nghiêm giáo tập ở đâu, ngay khi hắn muốn đi tìm Mạc quản sự hỏi thăm, Nghiêm giáo tập đã tìm được hắn.
Mấy ngày không gặp, Nghiêm giáo tập vẻ mặt có chút mệt mỏi, giống như là đang bôn ba chuyện gì đó.
Mặc Họa cung kính hành lễ với Nghiêm giáo tập, Nghiêm giáo tập gật đầu, liền hỏi: "Ngươi còn muốn học trận pháp sao?"
Mặc Họa gật đầu.
Nghiêm giáo tập tán thưởng nhìn Mặc Họa một cái, sau đó nói: "Ngươi đi theo ta."
Mặc Họa theo Nghiêm giáo tập đi tới bên ngoài Thông Tiên Thành, đi tới một ngọn núi ở phía đông nam.
Mặc Họa nhớ rõ Đại Hổ bọn họ đã nói, ngọn núi nơi này, tựa hồ là bị người nào đó mua lại, dùng để ẩn cư tu hành, ngăn chặn tu sĩ lui tới.
Trong núi này không có yêu thú, cũng không có linh thảo quý báu gì, càng đừng nói linh quáng gì, chỗ tốt duy nhất, chính là cảnh sắc tú lệ, hơn nữa hoàn cảnh u tĩnh.
Thông Tiên Thành có nhiều tán tu, mệt mỏi bôn ba, sẽ không lưu luyến sơn cảnh, cho nên tu sĩ bình thường cũng rất ít khi đến nơi này.
Nghiêm giáo tập dẫn Mặc Họa đến chân núi, nói: "Trên núi này có một vị tiên sinh ẩn cư, là ta ngẫu nhiên kết bạn, ngày thường ta sẽ không tới quấy rầy hắn, nhưng qua mấy ngày nữa ta liền muốn đi, cho nên dẫn ngươi đến thăm hắn một chút."
"Vị tiên sinh này biết trận pháp không?"
Nghiêm giáo tập gật đầu: "Đúng vậy, vị tiên sinh này trình độ trận pháp cực cao."
"Là nhất phẩm trận sư sao?" Mặc Họa hiếu kỳ hỏi.
"Cụ thể là phẩm giai gì, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ít ra là nhất phẩm."
Mặc Họa nghiêm nghị nổi lòng tôn kính.
Trận sư nhất phẩm đã ghê gớm lắm rồi, nếu là nhất phẩm trở lên, Mặc Họa nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Mặc Họa lại tò mò trong lòng, không biết trận pháp nhất phẩm trở lên là dạng gì...
Có phải thật như lời đồn, có uy năng cướp đoạt tạo hóa, cải thiên hoán địa hay không.
"Vị tiên sinh này vì sao lại ở nơi hẻo lánh như vậy, bởi vì không thích ồn ào sao?" Mặc Họa lại hỏi.
"Tiên sinh trời sinh tính tình đạm bạc, không thích chuyện thế tục, cho nên hi vọng không bị người khác quấy rầy, ngọn núi này, cũng rất ít có người đến."
Nghiêm giáo tập nhìn Mặc Họa, nói: "Ngươi đã đoán được, vì sao ta lại dẫn ngươi tới đây rồi chứ."
Mặc Họa gật đầu nói: "Vì để cho vị tiên sinh này thu nhận ta làm đệ tử sao?"
Nghiêm giáo tập gật đầu, "Ngươi đoán không sai.
Thứ ta có thể dạy ngươi không nhiều, cho nên hy vọng tiên sinh có thể chỉ điểm cho ngươi một chút."
"Ngài đã dạy ta rất nhiều thứ." Mặc Họa cảm kích nói.
"Ta có thể dạy cho ngươi, kém xa vị tiên sinh này."
"Nhưng mà..."
Nghiêm giáo tập lắc đầu, "Ngươi còn nhỏ, không hiểu rõ lắm, tương lai ngươi kiến thức càng nhiều, liền càng biết trận pháp mênh mông tinh thâm, xa xa không phải chỉ là Luyện Khí, thậm chí Trúc Cơ tu sĩ có khả năng tìm hiểu.
Thần thức của ngươi hơn người, ngộ tính cũng tốt, cũng rất cần cù, là hạt giống học trận pháp tốt, cho nên ngươi phải quý trọng phần thiên phú đáng quý này, không thể phụ tài năng của ngươi."
"Hôm nay ta dẫn ngươi tới nhà thăm hỏi là hy vọng ngươi có thể gia nhập môn hạ của vị tiên sinh này.
Tính cách hắn đạm bạc, không muốn nhận đồ đệ, ngươi có thể làm đệ tử ký danh cũng tốt, cho dù chỉ học được đôi chút da lông nhưng cũng có thể giúp ngươi đi xa hơn trên đường trận pháp."
Nghiêm giáo tập chỉ tay về phía trước, trước mặt là một con đường núi, kéo dài thông lên sườn núi, sườn núi mây mù lượn lờ, trong mây mù tọa lạc, là một cánh cửa viện thần bí đơn giản nhưng thần bí.
Nghiêm giáo tập nhắc nhở nói: "Ngươi tự mình lên núi, thái độ cần cung kính, tiên sinh hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ trả lời đúng sự thật là được, nếu hắn thu ngươi làm đệ tử, đó chính là phúc duyên của ngươi, nếu không nhận, cũng không cần nhụt chí, chỉ là phúc duyên chưa tới mà thôi."
Mặc Họa nghiêm túc gật đầu, sau đó không khỏi liếc nhìn Nghiêm giáo tập.
"Giáo tập..."
"Đi đi." Nghiêm giáo tập không nói gì nữa, chỉ phất tay nói.
Mặc Họa do dự một hồi, cuối cùng vẫn bước từng bước nhỏ, bóng lưng kiên định đi lên núi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook