Trần Thế
-
Chương 35: Vất vả vì ai, bận rộn vì ai
Từ sau
ngày hôm đó, Mông Mông thưòng xuyên gọi điện thoại rủ Lạc Trần ra ngoài chơi.
Nếu Lạc Trần không muốn đi, cô sẽ đến nhà chơi với Lạc Trần, cố gắng không để
Lạc Trần có thời gian rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung, không để cô có cơ hội
buồn bã một mình. Lạc Trần không phản đối chính sách trông chừng đó của Mông
Mông bởi Mông Mông luôn cố gắng để không làm phiền cô, phần lớn thời gian cô ấy
đều quấn lấy bác Vương đòi ăn đòi uống, dường như quên mất đến chơi với Lạc
Trần mới là nhiệm vụ chính của mình. Bác Vương và Lạc Sa lại tỏ ra thận trọng
tránh nhắc đến bất cứ thứ gì có liên quan tới Lâm Tự, không cho Lạc Trần xem
tin tức, dùng cách riêng của mình để bảo vệ cô.
Họ có thể cách ly cô với tin tức nhưng không thể cản trở việc Lâm Tự lại xuất hiện trong nhà. Khi Lâm Tự về đã là nửa đêm. Cha anh đã quay trở lại Mỹ, chi nhánh công ty ở bên đó cần ông xử lý một vài việc.
Anh cố ý bỏ đi không một lời từ biệt. Lâm Tự muốn Lạc Trần bình tĩnh lại để suy nghĩ mọi việc thật rõ ràng. Những lời Lạc Trần nói ngày hôm ấy anh đều nghe thấy nhưng anh cho rằng đó là những lời nói trong lúc cô giận dỗi mà thôi. Dù sao cuộc sống sau khi tái hôn của anh cũng sẽ không có khác biệt gì với trước, anh sẽ không chuyển khỏi đây, cùng không để hai người phụ nữ có cơ hội tiếp xúc với nhau, Lạc Trần tự nhiên rồi cũng sẽ chấp nhận thôi.
Lâm Tự về phòng mình để tắm rửa trước, thay quần áo xong mới vào phòng Lạc Trần. Lạc Trần đã ngủ say. Mấy ngày đầu sau khi anh bỏ đi, ban đêm cô vẫn thường lắng nghe động tĩnh bên ngoài xem có tiếng động cơ xe hay có tiếng bước chân đi lên tầng không. Có thể đây là vì trong lòng cô vẫn còn chờ đợi, cũng có thể là cô vẫn còn ảo tưởng rằng anh sẽ quay về. Nhưng cô luôn ngủ thiếp đi trong sự chờ đợi dài đằng đẵng ấy.
Lâm Tự không muốn đánh thức Lạc Trần, dù sao anh cũng rất mệt mỏi. Nếu như cô dậy chắc chắn sẽ lại cãi nhau. Anh quyết định đợi khi nào tâm trạng của cô khá hơn rồi mới nói.
Lâm Tự giơ tay ra nựng nựng má Lạc Trần, cảm thấy khi cô ngủ trông đáng yêu hơn.
Lạc Trần giật mình tỉnh dậy, bị sự đụng chạm thân thuộc đánh thức. Cô mở mắt ra nhìn, quả nhiên là Lâm Tự, anh đang định lên giường nằm.
Lạc Trần lập tức ngồi bật dậy, "Anh định làm gì?".
"Chẳng làm gì cả, anh rất mệt, muốn ngủ một lát, sáng mai còn có cuộc họp." Nói xong, anh liền lên giường, kéo chăn nằm xuống một góc ngủ mất.
Lạc Trần rất tức giận. Anh nghĩ cô chỉ là nói cho vui chắc, tại sao còn dám coi như không có chuyện gì mà trèo lên giường cô ngủ?
Lạc Trần xuống giường, đứng lặng ở đó một lúc lâu rồi mò cửa phòng đi ra ngoài. Nếu cô không thể coi như anh không tồn tại thì đành phải tránh đi thôi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lâm Tự thấy bên cạnh mình không có ai, cho rằng Lạc Trần đã dậy rồi nên cũng không nghĩ nhiều. Anh cảm thấy như thế này rất tốt, cứ nói mãi những lời yêu đương cũng không bằng dùng cuộc sống thực tế để chứng minh.
Dưới nhà đã có đồ ăn sáng nhưng không thấy ai. Lâm Tự cũng không cho là lạ, ngồi vào bàn định ăn chút gì rồi đến công ty.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa, anh đứng dậy chuẩn bị ra mở. Lúc này, Lạc Trần từ trong phòng của Lạc Sa đi ra, trên người vẫn mặc quần áo ngủ, chỉ khoác hờ một chiếc khăn trên vai.
Cô đưa mắt nhìn anh, không nói gì, đi thẳng ra mở cửa. Là người đưa hàng, Lạc Trần cầm hóa đơn lên xem, hình như họ giao chiếc lò nướng mà hôm trước bác Vương và Mông Mông đã đặt. Lạc Trần bảo người của công ty bán hàng để chiếc lò nướng vào trong, ký nhận rồi để họ về. Bác Vương không có nhà, cô cũng không biết nên đặt nó ở đâu.
Lâm Tự cau mày nhìn Lạc Trần, sao cô có thể mặc đồ ngủ mà đi đi lại lại trong nhà như thế? Nhưng anh kìm lại, không muốn mới sáng sớm đã gây chuyện.
Lạc Trần đi thẳng đến trước mặt anh: "Lâm Tự, lần sau nếu về nhà ngủ, phiền anh hãy ngủ ở phòng của mình". Nói xong, cô quay người định lên lầu tắm rửa. Cô đã thức trắng đêm đọc sách, gần sáng mới vào phòng Lạc Sa ngả lưng một lát. Dù sao cũng dậy rồi, cô muốn lên thư viện tìm ít tài liệu.
Lâm Tự kéo cô lại: "Lạc Trần, em một vừa hai phải thôi. Dù em có làm gì thì chúng ta cũng vẫn sẽ ly hôn".
Lạc Trần quay đầu lại: "Lâm Tự, sao anh lại không tin là em nghiêm túc, lẽ nào em đã thất hứa với anh nhiều lần lắm sao?". Lạc Trần không muốn nói thêm gì nữa. Nếu anh chỉ nhìn vào sự việc, nhìn vào kết quả, thì hãy để chúng trả lời anh đi.
Lâm Tự nhìn Lạc Trần, lẽ nào đã một tuần rồi mà cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại?
Lạc Trần giơ tay, đẩy Lâm Tự ra, "Em nói lại một lần cuối, nếu anh muốn lấy người khác, hoặc anh đồng ý để em đi, em sẽ đưa Lạc Sa đi; hoặc anh đừng bao giờ xuất hiện trong phòng em nữa, như thế chúng ta mới có thể tiếp tục chung sống một cách hòa bình".
Lâm Tự nghiêm mặt lại. Nhìn bộ dạng này của anh, đột nhiên Lạc Trần cảm thấy mình rất nực cười. Cô đã rất nghiêm túc tìm một lối thoát cho mối quan hệ của hai người nhưng hình như Lâm Tự chẳng buổn để tâm. Anh muốn giam cô ở đây, để cô tự sinh tự diệt, khi nào anh nhớ ra sẽ tới phủ bụi rồi lại để cô ở bên cạnh mình, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô sẽ bị tổn thương. Cô nói gì, làm gì cũng không hề ảnh hưởng tới Lâm Tự, anh vẫn sẽ đi theo con đường mình đã chọn.
Lạc Trần cười hết sức thoải mái. Có đáng phải khổ sở vì anh như thế không?
Lâm Tự nhìn biểu hiện thay đổi liên tục của Lạc Trần, vẻ điềm đạm đặc trưng của cô lúc này đã lại quay trở lại. Xem ra, nếu anh không cho cô một câu trả lời thẳng thắn, cô sẽ quyết không nhượng bộ. "Đừng vội đưa ra quyết định, chúng ta hãy nói chuyện đã".
"Không cần đâu." Sao phải thế, quan hệ của họ đã tới nước này rồi, có chuyện gì cần phải nói nữa? Nhưng Lâm Tự không chịu bỏ cuộc.
"Lạc Trần, em có bao giờ nghĩ, nếu anh làm theo cách của em thì người chịu đau khổ sẽ là em thôi. Anh có tổn thất gì đâu chứ?"
Lạc Trần nhìn Lâm Tự với ánh mắt kinh ngạc, người đàn ông này rõ ràng là cực kì vô sỉ. Lạc Trần giận run lên, giận tới mức khiến cô phá lên cười: "Anh thật tốt bụng, còn quan tâm đến cảm nhận của em sao? Nếu như muốn tốt cho em thì hãy để em đi đi!".
Lâm Tự nói như vậy, chỉ là muốn nói rõ với Lạc Trần rằng tình dục là một phần không thể thiếu trong quan hệ vợ chồng. Thấy Lạc Trần vẫn chưa hiểu, Lâm Tự kiên nhẫn giải thích: "Anh chỉ muốn bàn với em một chút về đề nghị em đưa ra, cả hai cùng bàn bạc để đưa ra phương án tốt nhất".
Lạc Trần lắc đầu, chuyện tình cảm sao có thể cả hai cùng là người nhận? Anh áp dụng kinh nghiệm xử lý công việc vào chuyện này, muốn việc gì cũng phải rõ ràng mạch lạc, như thế thật nửa dơi nửa chuột.
Nhưng khi anh một lần nữa mở miệng để giải thích, đột nhiên Lạc Trần tha thứ cho anh. Cô cảm thấy nếu anh và cô đã không còn liên quan gì đến nhau nữa thì sao cô lại phải tức giận? Anh ấy cũng đâu phải là người đáng thương gì. Sau này sẽ có một người khiến anh ấy yêu đến phát điên, cho anh ấy được nếm đủ mùi vị ngọt ngào và cay đắng của tình yêu. Đáng tiếc, người đó không phải là cô.
Lâm Tự biết Lạc Trần đã hạ quyết tâm sẽ đi tiếp một mình. Cô ấy đứng đó, vẻ mặt hết sức kiên định khiến Lâm Tự đột nhiên không biết phải bắt đầu từ đâu. "Hôm nay anh còn có việc, để hôm khác nói tiếp đi."
"Có hôm nào là anh không có việc? Em thấy anh cứ nói thẳng một câu đi, chuyện giữa chúng ta kéo dài thế này không bằng dứt điểm luôn một lần cho xong."
"Lăng Lạc Trần, em muốn một câu trả lời như thế nào? Là một trong hai lựa chọn em đưa ra đấy sao? Hoặc là để em đi, hoặc là em sẽ ở lại?"
Lạc Trần ngồi xuống, "Lâm Tự, em đưa ra cho anh ba lựa chọn, còn một lựa chọn nữa, đây chính là không ly hôn, tiếp tục cuộc sống của chúng ta".
Đối với người một lòng một dạ muốn giữ chân mình, Lâm Tự cũng có chút mềm lòng, "Anh sẽ đưa em đi du học. Em qua đó một thòi gian, từ từ sẽ thích ứng. Nếu thích, em cũng có thể ở lại đó".
"Lâm Tự, đừng tốn công vô ích nữa. Em thấy cả hai chúng ta đều không phải là những người có thể sống tạm bợ qua ngày, nếu không thoải mái, cần gì phải miễn cưỡng như thế”.
Lâm Tự cau mày, Lạc Trần nói câu này thật quá kiên quyết.
"Được, không miễn cưỡng nữa, đi hay ở, tự em quyết định đi!" Cho dù anh có yêu đến đâu, thích đến đâu thì cũng không biết phải làm thế nào mới giải quyết được tình huống này, Lâm Tự thấy cứ buông xuôi thì hơn, vui vẻ thì ở không vui vẻ thì tan.
Mắt Lạc Trần bỗng ngân ngấn nước, thật sự phải cắt đứt mối liên hệ này sao? Phải rời khỏi một người vừa thân quen vừa lạ lẫm như Lâm Tự, phải rời xa bác Vương, rời xa căn nhà ngập tràn sự ấm áp này sao? Lần này, khi sự biệt ly thật sự đã tới gõ cửa cô mới nhận thấy, thì ra quyết tâm ra đi của mình chẳng vững vàng chút nào. Lạc Trần ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, giơ tay ra: "Vậy được, Lâm Tự, chúc anh thành công".
Vào giờ phút chia ly ấy, Lâm Tự tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Anh phớt lờ bàn tay đang giơ ra của Lạc Trần, khom người ôm chặt lấy cô: "Mau chuyển khỏi đây, anh sẽ nói Trợ lý Vương đến giúp em". Sau đó anh buông cô ra, rời đi. Anh có thể làm thế nào chứ, khi ôm cảm giác có gần gũi bao nhiêu thì khoảng cách giữa hai người vẫn luôn rất xa xôi. Cho dù Lạc Trần rất yêu anh, cho dù anh đã đối xử với cô rất tốt, đến cuối cùng cô vẫn lựa chọn ra đi. Lâm Tự không ngừng tự nói với mình rằng, lựa chọn đó đối với anh chính là sự giải thoát, giải thoát khỏi cảm giác mê hoặc, không để sự tồn tại của cô ấy ảnh hưởng tới mình, đây là điều đúng đắn. Mới chỉ vừa rồi, nước mắt của cô đã làm xáo trộn suy nghĩ của anh, anh đã muốn mở miệng để níu giữ cô. Lâm Tự không hiểu rốt cuộc bản thân kiên trì là để giữ vững nguyên tắc hay là vì giữ vững nguyên tắc mà kiên trì nữa, nhưng bất luận thế nào, nếu đã đưa ra quyết định chia tay, anh sẽ không hối hận.
Ngay ngày hôm sau, Lạc Trần ký vào giấy tờ làm thủ tục ly hôn. Lâm Tự ký một tờ chi phiếu cho cô, cô không nhìn, trực tiếp đưa trả lại cho anh: "Em không thể nhận tiền của anh, tiền nợ anh còn chưa biết khi nào mới trả được. Còn nữa, cảm ơn sự chăm sóc của anh mấy năm nay".
Sau khi bác Vương biết chuyện đã khóc rất nhiều, tỏ ý muốn đi theo chị em họ nhưng Lạc Trần khuyên bác nên quay về khu biệt thự, dù sao Từ Man Chi hiện tại vẫn đang ở trong nước. Hơn nữa tất cả đã kết thúc rồi, chị em cô không còn lý do gì để nhận sự chăm sóc của gia đình họ Lâm cả.
Lạc Sa tỏ ra rất điềm tĩnh. Cậu chỉ lặng lẽ thu dọn sách vở, quần áo cùng những bức tranh và ảnh của mình. Những món quà đắt tiền mà nhà họ Lâm tặng cậu đều không mang theo. Khi bác Vương đi, Lạc Trần và Lạc Sa cùng ra tiễn. Sau khi tiễn bác Vương lên xe rồi, Lạc Sa vẫn còn đuổi theo nói vài câu. Lạc Trần không nghe thấy cậu nói gì nhưng sau khi nói xong, hai người ấy dường như đều không còn bi thương nữa.
Quay vào nhà, Lạc Trần vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Lạc Sa: "Em nói gì với bác Vương thế?".
Lạc Sa ngượng ngùng đưa tay lên gãi đẩu: "Vừa rồi em nói với bác ấy, đợi sau khi em bán tranh, tiết kiệm đủ tiền, sẽ mời bác Vương về sống cùng chúng ta, mãi mãi. Chị à, tranh của em, còn cả ảnh nữa, có người nói muốn mua. Trước kia em không nỡ bán, giờ lấy ra bán hết đi thì chị không cần phải lo về tiền sinh hoạt phí. Còn nữa, sang năm em tốt nghiệp xong sẽ thi thẳng vào trường nghệ thuật, không cần học cấp ba cũng được".
Lạc Trần bỏ đồ trong tay xuống, mặc dù cô cũng từng nghĩ đến chuyện tiếp tục sống cùng bác Vương nhưng lại ngại không dám nói. Trong nhà có người lớn, họ cũng sẽ cảm thấy an lòng hơn. "Chị xin lỗi, Lạc Sa, khiến em phải lo lắng rồi."
Họ ra khỏi nhà họ Lâm, có thể không cần phải đối mặt với những tình cảm khó xử nữa nhưng lại phải đối mặt với vấn đề kinh tế.
"Chị, chị đừng nói những lời như thế với em. Chúng ta hãy mau chóng chuyển ra khỏi đây, về nhà của chúng ta thôi."
"Ừ." Lạc Trần cũng không định chờ Vương Dịch Thu đến giúp, như thế thì có khác gì lúc cô và Lâm Tự chưa chia tay đâu? Lạc Trần muốn cắt đứt mọi nguồn tin về Lâm Tự, cũng không muốn tin tức của mình bị anh biết.
Lạc Trần nói: "Lạc Sa, chúng ta vẫn còn một ít tiền tiết kiệm cha mẹ để lại. Còn nữa, em cũng biết là chị và chị Mông Mông cũng đã kiếm được một chút tiền mà. Vì thế tranh của em đừng bán vội. Nếu cần đến tiền, chị sẽ không khách sáo đâu. Chuyện học hành, em tự biết nên làm thế nào, đừng để chị phải lo lắng".
Lạc Sa gật đầu. Cậu cũng đâu có muốn bán, những tác phẩm mà cậu cảm thấy vừa ý đều là những tác phẩm do chị làm mẫu, sao có thể bán cho người ngoài.
Khi họ chuyển về căn hộ cũ thì đã là buổi chiều. Mặc dù đã giảm thiểu tối đa đồ đạc nhưng vẫn phải mang đi khá nhiều, gấp mấy lần so với khi họ rời căn hộ này chuyển đến nhà họ Lâm. Chủ yếu là quần áo, có để lại thì người khác cũng không biết dùng vào việc gì nên Lạc Trần đành mang theo hết. Căn nhà này đã để không một thời gian dài, có phần bụi bặm. Lạc Trần và Lạc Sa cùng thu dọn nhưng thời gian có hạn, họ cũng chỉ lau chùi được một ít đồ đạc trong nhà mà thôi.
Lạc Sa nói muốn ở phòng của cha mẹ, Lạc Trần đồng ý. Căn hộ này vốn cũng chỉ có hai phòng ngủ, họ không thể ngủ cùng nhau như ngày còn bé được, sắp xếp đồ đạc xong, hai chị em ra ngoài ăn chút gì đó. Khi quay về nhà đã gần mười giờ đêm.
Lạc Trần trèo lên giường, mở điện thoại ra, theo thói quen liếc mắt nhìn một cái. Điện thoại đã tự động tắt máy từ bao giờ, mấy hôm nay cô gần như quên hẳn việc sạc pin, chẳng trách di động lại yên tĩnh như vậy. Nghĩ một lúc, Lạc Trần bỏ di động sang bên cạnh. Nếu mở máy ra, nhận được tin tức của anh cũng đau lòng, không có tin tức của anh cũng đau lòng, thà cứ tự mình ngăn chặn mầm mống của sự đau lòng thì hơn. Nếu muốn tiếp tục dùng điện thoại thì cũng phải đổi số đã rồi mới tính tiếp được.
Dù không mở máy nhưng Lạc Trần vẫn nắm chặt di động trong tay. Vật này đã từng là mối liên hệ duy nhất giữa cô và Lâm Tự. Khi đó, cho dù không liên lạc với nhau cô vẫn cảm thấy giữa hai người có vô số những mối liên hệ. Nhưng giờ đây, chỉ cần cô tắt máy là có thể hoàn toàn biến mât trong cuộc sống của người kia, đúng như mong muốn.
Lạc Trần nằm đó, khung cảnh quen thuộc nhanh chóng giúp cô cảm thấy thoải mái. Cô vô cùng cảm ơn cha mẹ nuôi đã cho cô mười năm vô lo vô nghĩ nhất trong cuộc đời, giờ đây vẫn để lại cho cô một nơi để che mưa che gió, để bảo hộ cho cô. Lạc Trần gối đầu lên chiếc gối có mùi hơi lạ. Những sự việc trong mấy năm vừa rồi như một cuộn phim quay chậm, từng đoạn từng đoạn chạy qua trước mặt cô. Chuyện giữa cô và Lâm Tự dần dần cũng sẽ trở thành quá khứ, cũng sẽ dần dần mất đi sự tươi mới đẹp đẽ.
Lạc Trần nhanh chóng mua hai chiếc di động mới, một cho mình, một cho Lạc Sa để tiện liên hệ. Cũng không có lựa chọn đặc biệt về số điện thoại, chỉ dùng số kèm theo máy. Cô không định vứt bỏ hoàn toàn tất cả mọi thứ trước kia nhưng nếu sau tiếng chuông quen thuộc lại không phải là cuộc gọi của Lâm Tự, Lạc Trần biết cô vẫn còn hụt hẫng.
Mông Mông là người đầu tiên đến thăm nhà Lạc Trần, còn khoa chân múa tay chỉ đạo việc sắp xếp trang hoàng trong nhà, chọn vài món, yêu cầu Lạc Trần nấu cho cô ăn. Lúc ăn cơm, Lạc Trần rõ ràng nhìn thấy Mông Mông rớt nước mắt nhưng vẫn cố gắng để nuốt.
"Mông Mông?" Lạc Trần định nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng thì Mông Mông đã ngẩng phắt dậy tuôn một tràng.
"Lạc Trần, mình biết, cậu nhất định là đã suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định. Mình cảm thấy có chặt Lâm Tự thành một trăm mảnh cũng không thể hả giận được. Nhưng không biết tại sao, cứ nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này là mình lại muốn khóc."
"Mình làm sao, chẳng phải vẫn giống như trước kia đấy thôi?" Lạc Trần không hiểu.
"Nhưng chính là vì cậu quá giống với trước kia đấy! Cậu chôn giấu mọi cảm xúc, mọi chuyện đều giữ chặt trong lòng. Mình có thể thấy rõ ràng cậu chỉ đang vờ như không có chuyện gì mà thôi. Với mình, cậu không cần phải làm bộ làm tịch. Cậu hãy làm giống mình đây này, khóc xong mọi việc sẽ ổn thôi."
Lạc Trần cười khổ, sao có thể giống trước được, dù sao cô đã từng sống cùng Lâm Tự lâu như thế. Cho dù ở một nơi không hề có liên quan gì đến Lâm Tự như ở đây thì mỗi khi làm gì cô đều vô tình nhớ đến một vài hành động và biểu cảm của anh.
Sự giày vò này dần dần gặm nhấm trái tim cô, không phải cứ hạ quyết tâm từ bỏ là có thể thật sự từ bỏ. Thật ra, lúc này không phải do cô cố tỏ ra kiên cường. Những gì cô đang thể hiện là thật, những cảm xúc đang chồng chéo trong trái tim cô cũng là thật, chỉ là nhất thời không thống nhất được, không khống chế được bản thân mà thôi.
"Ừm." Lạc Trần hiểu sự lo lắng của Mông Mông nhưng nếu muốn cô phải giải thích rõ ràng tình cảm của mình thì không phải là chuyện dễ.
Mông Mông nhìn chăm chăm Lạc Trần một lúc, đột nhiên tức giận nói: "Thôi bỏ đi, Lạc Trần, cậu thích thế nào thì cứ làm như thế. Đừng để ý đến mình, cũng đừng gượng ép bản thân cậu"
Lạc Trần uống một ngụm nước, gần đây cô luôn cảm thấy rất khát. "Mông Mông, mặc dù mình không thể nói rằng bây giờ mình đang rất ổn, nhưng mình sẽ ổn thôi, mình hứa đấy."
"Cậu lấy gì ra để hứa? Người cậu giờ gầy đến gió thổi cũng bay rồi. Cậu hứa sẽ ăn nhiều hơn một chút thì mình cũng đã mừng lắm rồi." Mông Mông gắp cho Lạc Trần một đống thức ăn rồi cắm cúi vào bát của mình. Mặc dù chẳng thấy vị gì nhưng cô cũng hy vọng nhìn mình ăn ngon miệng như thế ít nhiều cũng sẽ kích thích sự thèm ăn của Lạc Trần.
Họ có thể cách ly cô với tin tức nhưng không thể cản trở việc Lâm Tự lại xuất hiện trong nhà. Khi Lâm Tự về đã là nửa đêm. Cha anh đã quay trở lại Mỹ, chi nhánh công ty ở bên đó cần ông xử lý một vài việc.
Anh cố ý bỏ đi không một lời từ biệt. Lâm Tự muốn Lạc Trần bình tĩnh lại để suy nghĩ mọi việc thật rõ ràng. Những lời Lạc Trần nói ngày hôm ấy anh đều nghe thấy nhưng anh cho rằng đó là những lời nói trong lúc cô giận dỗi mà thôi. Dù sao cuộc sống sau khi tái hôn của anh cũng sẽ không có khác biệt gì với trước, anh sẽ không chuyển khỏi đây, cùng không để hai người phụ nữ có cơ hội tiếp xúc với nhau, Lạc Trần tự nhiên rồi cũng sẽ chấp nhận thôi.
Lâm Tự về phòng mình để tắm rửa trước, thay quần áo xong mới vào phòng Lạc Trần. Lạc Trần đã ngủ say. Mấy ngày đầu sau khi anh bỏ đi, ban đêm cô vẫn thường lắng nghe động tĩnh bên ngoài xem có tiếng động cơ xe hay có tiếng bước chân đi lên tầng không. Có thể đây là vì trong lòng cô vẫn còn chờ đợi, cũng có thể là cô vẫn còn ảo tưởng rằng anh sẽ quay về. Nhưng cô luôn ngủ thiếp đi trong sự chờ đợi dài đằng đẵng ấy.
Lâm Tự không muốn đánh thức Lạc Trần, dù sao anh cũng rất mệt mỏi. Nếu như cô dậy chắc chắn sẽ lại cãi nhau. Anh quyết định đợi khi nào tâm trạng của cô khá hơn rồi mới nói.
Lâm Tự giơ tay ra nựng nựng má Lạc Trần, cảm thấy khi cô ngủ trông đáng yêu hơn.
Lạc Trần giật mình tỉnh dậy, bị sự đụng chạm thân thuộc đánh thức. Cô mở mắt ra nhìn, quả nhiên là Lâm Tự, anh đang định lên giường nằm.
Lạc Trần lập tức ngồi bật dậy, "Anh định làm gì?".
"Chẳng làm gì cả, anh rất mệt, muốn ngủ một lát, sáng mai còn có cuộc họp." Nói xong, anh liền lên giường, kéo chăn nằm xuống một góc ngủ mất.
Lạc Trần rất tức giận. Anh nghĩ cô chỉ là nói cho vui chắc, tại sao còn dám coi như không có chuyện gì mà trèo lên giường cô ngủ?
Lạc Trần xuống giường, đứng lặng ở đó một lúc lâu rồi mò cửa phòng đi ra ngoài. Nếu cô không thể coi như anh không tồn tại thì đành phải tránh đi thôi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lâm Tự thấy bên cạnh mình không có ai, cho rằng Lạc Trần đã dậy rồi nên cũng không nghĩ nhiều. Anh cảm thấy như thế này rất tốt, cứ nói mãi những lời yêu đương cũng không bằng dùng cuộc sống thực tế để chứng minh.
Dưới nhà đã có đồ ăn sáng nhưng không thấy ai. Lâm Tự cũng không cho là lạ, ngồi vào bàn định ăn chút gì rồi đến công ty.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa, anh đứng dậy chuẩn bị ra mở. Lúc này, Lạc Trần từ trong phòng của Lạc Sa đi ra, trên người vẫn mặc quần áo ngủ, chỉ khoác hờ một chiếc khăn trên vai.
Cô đưa mắt nhìn anh, không nói gì, đi thẳng ra mở cửa. Là người đưa hàng, Lạc Trần cầm hóa đơn lên xem, hình như họ giao chiếc lò nướng mà hôm trước bác Vương và Mông Mông đã đặt. Lạc Trần bảo người của công ty bán hàng để chiếc lò nướng vào trong, ký nhận rồi để họ về. Bác Vương không có nhà, cô cũng không biết nên đặt nó ở đâu.
Lâm Tự cau mày nhìn Lạc Trần, sao cô có thể mặc đồ ngủ mà đi đi lại lại trong nhà như thế? Nhưng anh kìm lại, không muốn mới sáng sớm đã gây chuyện.
Lạc Trần đi thẳng đến trước mặt anh: "Lâm Tự, lần sau nếu về nhà ngủ, phiền anh hãy ngủ ở phòng của mình". Nói xong, cô quay người định lên lầu tắm rửa. Cô đã thức trắng đêm đọc sách, gần sáng mới vào phòng Lạc Sa ngả lưng một lát. Dù sao cũng dậy rồi, cô muốn lên thư viện tìm ít tài liệu.
Lâm Tự kéo cô lại: "Lạc Trần, em một vừa hai phải thôi. Dù em có làm gì thì chúng ta cũng vẫn sẽ ly hôn".
Lạc Trần quay đầu lại: "Lâm Tự, sao anh lại không tin là em nghiêm túc, lẽ nào em đã thất hứa với anh nhiều lần lắm sao?". Lạc Trần không muốn nói thêm gì nữa. Nếu anh chỉ nhìn vào sự việc, nhìn vào kết quả, thì hãy để chúng trả lời anh đi.
Lâm Tự nhìn Lạc Trần, lẽ nào đã một tuần rồi mà cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại?
Lạc Trần giơ tay, đẩy Lâm Tự ra, "Em nói lại một lần cuối, nếu anh muốn lấy người khác, hoặc anh đồng ý để em đi, em sẽ đưa Lạc Sa đi; hoặc anh đừng bao giờ xuất hiện trong phòng em nữa, như thế chúng ta mới có thể tiếp tục chung sống một cách hòa bình".
Lâm Tự nghiêm mặt lại. Nhìn bộ dạng này của anh, đột nhiên Lạc Trần cảm thấy mình rất nực cười. Cô đã rất nghiêm túc tìm một lối thoát cho mối quan hệ của hai người nhưng hình như Lâm Tự chẳng buổn để tâm. Anh muốn giam cô ở đây, để cô tự sinh tự diệt, khi nào anh nhớ ra sẽ tới phủ bụi rồi lại để cô ở bên cạnh mình, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô sẽ bị tổn thương. Cô nói gì, làm gì cũng không hề ảnh hưởng tới Lâm Tự, anh vẫn sẽ đi theo con đường mình đã chọn.
Lạc Trần cười hết sức thoải mái. Có đáng phải khổ sở vì anh như thế không?
Lâm Tự nhìn biểu hiện thay đổi liên tục của Lạc Trần, vẻ điềm đạm đặc trưng của cô lúc này đã lại quay trở lại. Xem ra, nếu anh không cho cô một câu trả lời thẳng thắn, cô sẽ quyết không nhượng bộ. "Đừng vội đưa ra quyết định, chúng ta hãy nói chuyện đã".
"Không cần đâu." Sao phải thế, quan hệ của họ đã tới nước này rồi, có chuyện gì cần phải nói nữa? Nhưng Lâm Tự không chịu bỏ cuộc.
"Lạc Trần, em có bao giờ nghĩ, nếu anh làm theo cách của em thì người chịu đau khổ sẽ là em thôi. Anh có tổn thất gì đâu chứ?"
Lạc Trần nhìn Lâm Tự với ánh mắt kinh ngạc, người đàn ông này rõ ràng là cực kì vô sỉ. Lạc Trần giận run lên, giận tới mức khiến cô phá lên cười: "Anh thật tốt bụng, còn quan tâm đến cảm nhận của em sao? Nếu như muốn tốt cho em thì hãy để em đi đi!".
Lâm Tự nói như vậy, chỉ là muốn nói rõ với Lạc Trần rằng tình dục là một phần không thể thiếu trong quan hệ vợ chồng. Thấy Lạc Trần vẫn chưa hiểu, Lâm Tự kiên nhẫn giải thích: "Anh chỉ muốn bàn với em một chút về đề nghị em đưa ra, cả hai cùng bàn bạc để đưa ra phương án tốt nhất".
Lạc Trần lắc đầu, chuyện tình cảm sao có thể cả hai cùng là người nhận? Anh áp dụng kinh nghiệm xử lý công việc vào chuyện này, muốn việc gì cũng phải rõ ràng mạch lạc, như thế thật nửa dơi nửa chuột.
Nhưng khi anh một lần nữa mở miệng để giải thích, đột nhiên Lạc Trần tha thứ cho anh. Cô cảm thấy nếu anh và cô đã không còn liên quan gì đến nhau nữa thì sao cô lại phải tức giận? Anh ấy cũng đâu phải là người đáng thương gì. Sau này sẽ có một người khiến anh ấy yêu đến phát điên, cho anh ấy được nếm đủ mùi vị ngọt ngào và cay đắng của tình yêu. Đáng tiếc, người đó không phải là cô.
Lâm Tự biết Lạc Trần đã hạ quyết tâm sẽ đi tiếp một mình. Cô ấy đứng đó, vẻ mặt hết sức kiên định khiến Lâm Tự đột nhiên không biết phải bắt đầu từ đâu. "Hôm nay anh còn có việc, để hôm khác nói tiếp đi."
"Có hôm nào là anh không có việc? Em thấy anh cứ nói thẳng một câu đi, chuyện giữa chúng ta kéo dài thế này không bằng dứt điểm luôn một lần cho xong."
"Lăng Lạc Trần, em muốn một câu trả lời như thế nào? Là một trong hai lựa chọn em đưa ra đấy sao? Hoặc là để em đi, hoặc là em sẽ ở lại?"
Lạc Trần ngồi xuống, "Lâm Tự, em đưa ra cho anh ba lựa chọn, còn một lựa chọn nữa, đây chính là không ly hôn, tiếp tục cuộc sống của chúng ta".
Đối với người một lòng một dạ muốn giữ chân mình, Lâm Tự cũng có chút mềm lòng, "Anh sẽ đưa em đi du học. Em qua đó một thòi gian, từ từ sẽ thích ứng. Nếu thích, em cũng có thể ở lại đó".
"Lâm Tự, đừng tốn công vô ích nữa. Em thấy cả hai chúng ta đều không phải là những người có thể sống tạm bợ qua ngày, nếu không thoải mái, cần gì phải miễn cưỡng như thế”.
Lâm Tự cau mày, Lạc Trần nói câu này thật quá kiên quyết.
"Được, không miễn cưỡng nữa, đi hay ở, tự em quyết định đi!" Cho dù anh có yêu đến đâu, thích đến đâu thì cũng không biết phải làm thế nào mới giải quyết được tình huống này, Lâm Tự thấy cứ buông xuôi thì hơn, vui vẻ thì ở không vui vẻ thì tan.
Mắt Lạc Trần bỗng ngân ngấn nước, thật sự phải cắt đứt mối liên hệ này sao? Phải rời khỏi một người vừa thân quen vừa lạ lẫm như Lâm Tự, phải rời xa bác Vương, rời xa căn nhà ngập tràn sự ấm áp này sao? Lần này, khi sự biệt ly thật sự đã tới gõ cửa cô mới nhận thấy, thì ra quyết tâm ra đi của mình chẳng vững vàng chút nào. Lạc Trần ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, giơ tay ra: "Vậy được, Lâm Tự, chúc anh thành công".
Vào giờ phút chia ly ấy, Lâm Tự tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Anh phớt lờ bàn tay đang giơ ra của Lạc Trần, khom người ôm chặt lấy cô: "Mau chuyển khỏi đây, anh sẽ nói Trợ lý Vương đến giúp em". Sau đó anh buông cô ra, rời đi. Anh có thể làm thế nào chứ, khi ôm cảm giác có gần gũi bao nhiêu thì khoảng cách giữa hai người vẫn luôn rất xa xôi. Cho dù Lạc Trần rất yêu anh, cho dù anh đã đối xử với cô rất tốt, đến cuối cùng cô vẫn lựa chọn ra đi. Lâm Tự không ngừng tự nói với mình rằng, lựa chọn đó đối với anh chính là sự giải thoát, giải thoát khỏi cảm giác mê hoặc, không để sự tồn tại của cô ấy ảnh hưởng tới mình, đây là điều đúng đắn. Mới chỉ vừa rồi, nước mắt của cô đã làm xáo trộn suy nghĩ của anh, anh đã muốn mở miệng để níu giữ cô. Lâm Tự không hiểu rốt cuộc bản thân kiên trì là để giữ vững nguyên tắc hay là vì giữ vững nguyên tắc mà kiên trì nữa, nhưng bất luận thế nào, nếu đã đưa ra quyết định chia tay, anh sẽ không hối hận.
Ngay ngày hôm sau, Lạc Trần ký vào giấy tờ làm thủ tục ly hôn. Lâm Tự ký một tờ chi phiếu cho cô, cô không nhìn, trực tiếp đưa trả lại cho anh: "Em không thể nhận tiền của anh, tiền nợ anh còn chưa biết khi nào mới trả được. Còn nữa, cảm ơn sự chăm sóc của anh mấy năm nay".
Sau khi bác Vương biết chuyện đã khóc rất nhiều, tỏ ý muốn đi theo chị em họ nhưng Lạc Trần khuyên bác nên quay về khu biệt thự, dù sao Từ Man Chi hiện tại vẫn đang ở trong nước. Hơn nữa tất cả đã kết thúc rồi, chị em cô không còn lý do gì để nhận sự chăm sóc của gia đình họ Lâm cả.
Lạc Sa tỏ ra rất điềm tĩnh. Cậu chỉ lặng lẽ thu dọn sách vở, quần áo cùng những bức tranh và ảnh của mình. Những món quà đắt tiền mà nhà họ Lâm tặng cậu đều không mang theo. Khi bác Vương đi, Lạc Trần và Lạc Sa cùng ra tiễn. Sau khi tiễn bác Vương lên xe rồi, Lạc Sa vẫn còn đuổi theo nói vài câu. Lạc Trần không nghe thấy cậu nói gì nhưng sau khi nói xong, hai người ấy dường như đều không còn bi thương nữa.
Quay vào nhà, Lạc Trần vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Lạc Sa: "Em nói gì với bác Vương thế?".
Lạc Sa ngượng ngùng đưa tay lên gãi đẩu: "Vừa rồi em nói với bác ấy, đợi sau khi em bán tranh, tiết kiệm đủ tiền, sẽ mời bác Vương về sống cùng chúng ta, mãi mãi. Chị à, tranh của em, còn cả ảnh nữa, có người nói muốn mua. Trước kia em không nỡ bán, giờ lấy ra bán hết đi thì chị không cần phải lo về tiền sinh hoạt phí. Còn nữa, sang năm em tốt nghiệp xong sẽ thi thẳng vào trường nghệ thuật, không cần học cấp ba cũng được".
Lạc Trần bỏ đồ trong tay xuống, mặc dù cô cũng từng nghĩ đến chuyện tiếp tục sống cùng bác Vương nhưng lại ngại không dám nói. Trong nhà có người lớn, họ cũng sẽ cảm thấy an lòng hơn. "Chị xin lỗi, Lạc Sa, khiến em phải lo lắng rồi."
Họ ra khỏi nhà họ Lâm, có thể không cần phải đối mặt với những tình cảm khó xử nữa nhưng lại phải đối mặt với vấn đề kinh tế.
"Chị, chị đừng nói những lời như thế với em. Chúng ta hãy mau chóng chuyển ra khỏi đây, về nhà của chúng ta thôi."
"Ừ." Lạc Trần cũng không định chờ Vương Dịch Thu đến giúp, như thế thì có khác gì lúc cô và Lâm Tự chưa chia tay đâu? Lạc Trần muốn cắt đứt mọi nguồn tin về Lâm Tự, cũng không muốn tin tức của mình bị anh biết.
Lạc Trần nói: "Lạc Sa, chúng ta vẫn còn một ít tiền tiết kiệm cha mẹ để lại. Còn nữa, em cũng biết là chị và chị Mông Mông cũng đã kiếm được một chút tiền mà. Vì thế tranh của em đừng bán vội. Nếu cần đến tiền, chị sẽ không khách sáo đâu. Chuyện học hành, em tự biết nên làm thế nào, đừng để chị phải lo lắng".
Lạc Sa gật đầu. Cậu cũng đâu có muốn bán, những tác phẩm mà cậu cảm thấy vừa ý đều là những tác phẩm do chị làm mẫu, sao có thể bán cho người ngoài.
Khi họ chuyển về căn hộ cũ thì đã là buổi chiều. Mặc dù đã giảm thiểu tối đa đồ đạc nhưng vẫn phải mang đi khá nhiều, gấp mấy lần so với khi họ rời căn hộ này chuyển đến nhà họ Lâm. Chủ yếu là quần áo, có để lại thì người khác cũng không biết dùng vào việc gì nên Lạc Trần đành mang theo hết. Căn nhà này đã để không một thời gian dài, có phần bụi bặm. Lạc Trần và Lạc Sa cùng thu dọn nhưng thời gian có hạn, họ cũng chỉ lau chùi được một ít đồ đạc trong nhà mà thôi.
Lạc Sa nói muốn ở phòng của cha mẹ, Lạc Trần đồng ý. Căn hộ này vốn cũng chỉ có hai phòng ngủ, họ không thể ngủ cùng nhau như ngày còn bé được, sắp xếp đồ đạc xong, hai chị em ra ngoài ăn chút gì đó. Khi quay về nhà đã gần mười giờ đêm.
Lạc Trần trèo lên giường, mở điện thoại ra, theo thói quen liếc mắt nhìn một cái. Điện thoại đã tự động tắt máy từ bao giờ, mấy hôm nay cô gần như quên hẳn việc sạc pin, chẳng trách di động lại yên tĩnh như vậy. Nghĩ một lúc, Lạc Trần bỏ di động sang bên cạnh. Nếu mở máy ra, nhận được tin tức của anh cũng đau lòng, không có tin tức của anh cũng đau lòng, thà cứ tự mình ngăn chặn mầm mống của sự đau lòng thì hơn. Nếu muốn tiếp tục dùng điện thoại thì cũng phải đổi số đã rồi mới tính tiếp được.
Dù không mở máy nhưng Lạc Trần vẫn nắm chặt di động trong tay. Vật này đã từng là mối liên hệ duy nhất giữa cô và Lâm Tự. Khi đó, cho dù không liên lạc với nhau cô vẫn cảm thấy giữa hai người có vô số những mối liên hệ. Nhưng giờ đây, chỉ cần cô tắt máy là có thể hoàn toàn biến mât trong cuộc sống của người kia, đúng như mong muốn.
Lạc Trần nằm đó, khung cảnh quen thuộc nhanh chóng giúp cô cảm thấy thoải mái. Cô vô cùng cảm ơn cha mẹ nuôi đã cho cô mười năm vô lo vô nghĩ nhất trong cuộc đời, giờ đây vẫn để lại cho cô một nơi để che mưa che gió, để bảo hộ cho cô. Lạc Trần gối đầu lên chiếc gối có mùi hơi lạ. Những sự việc trong mấy năm vừa rồi như một cuộn phim quay chậm, từng đoạn từng đoạn chạy qua trước mặt cô. Chuyện giữa cô và Lâm Tự dần dần cũng sẽ trở thành quá khứ, cũng sẽ dần dần mất đi sự tươi mới đẹp đẽ.
Lạc Trần nhanh chóng mua hai chiếc di động mới, một cho mình, một cho Lạc Sa để tiện liên hệ. Cũng không có lựa chọn đặc biệt về số điện thoại, chỉ dùng số kèm theo máy. Cô không định vứt bỏ hoàn toàn tất cả mọi thứ trước kia nhưng nếu sau tiếng chuông quen thuộc lại không phải là cuộc gọi của Lâm Tự, Lạc Trần biết cô vẫn còn hụt hẫng.
Mông Mông là người đầu tiên đến thăm nhà Lạc Trần, còn khoa chân múa tay chỉ đạo việc sắp xếp trang hoàng trong nhà, chọn vài món, yêu cầu Lạc Trần nấu cho cô ăn. Lúc ăn cơm, Lạc Trần rõ ràng nhìn thấy Mông Mông rớt nước mắt nhưng vẫn cố gắng để nuốt.
"Mông Mông?" Lạc Trần định nói gì đó, còn chưa kịp mở miệng thì Mông Mông đã ngẩng phắt dậy tuôn một tràng.
"Lạc Trần, mình biết, cậu nhất định là đã suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định. Mình cảm thấy có chặt Lâm Tự thành một trăm mảnh cũng không thể hả giận được. Nhưng không biết tại sao, cứ nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này là mình lại muốn khóc."
"Mình làm sao, chẳng phải vẫn giống như trước kia đấy thôi?" Lạc Trần không hiểu.
"Nhưng chính là vì cậu quá giống với trước kia đấy! Cậu chôn giấu mọi cảm xúc, mọi chuyện đều giữ chặt trong lòng. Mình có thể thấy rõ ràng cậu chỉ đang vờ như không có chuyện gì mà thôi. Với mình, cậu không cần phải làm bộ làm tịch. Cậu hãy làm giống mình đây này, khóc xong mọi việc sẽ ổn thôi."
Lạc Trần cười khổ, sao có thể giống trước được, dù sao cô đã từng sống cùng Lâm Tự lâu như thế. Cho dù ở một nơi không hề có liên quan gì đến Lâm Tự như ở đây thì mỗi khi làm gì cô đều vô tình nhớ đến một vài hành động và biểu cảm của anh.
Sự giày vò này dần dần gặm nhấm trái tim cô, không phải cứ hạ quyết tâm từ bỏ là có thể thật sự từ bỏ. Thật ra, lúc này không phải do cô cố tỏ ra kiên cường. Những gì cô đang thể hiện là thật, những cảm xúc đang chồng chéo trong trái tim cô cũng là thật, chỉ là nhất thời không thống nhất được, không khống chế được bản thân mà thôi.
"Ừm." Lạc Trần hiểu sự lo lắng của Mông Mông nhưng nếu muốn cô phải giải thích rõ ràng tình cảm của mình thì không phải là chuyện dễ.
Mông Mông nhìn chăm chăm Lạc Trần một lúc, đột nhiên tức giận nói: "Thôi bỏ đi, Lạc Trần, cậu thích thế nào thì cứ làm như thế. Đừng để ý đến mình, cũng đừng gượng ép bản thân cậu"
Lạc Trần uống một ngụm nước, gần đây cô luôn cảm thấy rất khát. "Mông Mông, mặc dù mình không thể nói rằng bây giờ mình đang rất ổn, nhưng mình sẽ ổn thôi, mình hứa đấy."
"Cậu lấy gì ra để hứa? Người cậu giờ gầy đến gió thổi cũng bay rồi. Cậu hứa sẽ ăn nhiều hơn một chút thì mình cũng đã mừng lắm rồi." Mông Mông gắp cho Lạc Trần một đống thức ăn rồi cắm cúi vào bát của mình. Mặc dù chẳng thấy vị gì nhưng cô cũng hy vọng nhìn mình ăn ngon miệng như thế ít nhiều cũng sẽ kích thích sự thèm ăn của Lạc Trần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook