Trân Quý Em Như Mạng
-
Chương 72: Các hung thủ sát hại cảnh sát trần
Ngày hôm sau, tại Cục Công An.
Từ sáng sớm, Kỷ Nghiêu đã đến gặp Cục trưởng Thái để báo cáo công việc. Trợ lý cục trưởng nói Cục trưởng Thái không có ở văn phòng, đã đi họp.
Kỷ Nghiêu thuận miệng hỏi một câu: "Dạo gần đây Cục trưởng Thái phải họp nhiều nhỉ?"
Trợ lý chỉ mỉm cười không nói gì. Trong lòng Kỷ Nghiêu lại hiểu rõ, Cục trưởng Thái nếu thật sự đi họp sao có thể không dẫn trợ lý đi cùng chứ? Anh nghi ngờ gần đây Cục trưởng Thái bận rộn là có liên quan đến vụ Dương Xuân Miễn nằm vùng. Nếu như thật sự anh ấy nằm vùng. Vì vậy, anh không nói gì nữa, xoay người trở về phòng làm việc.
Triệu Tĩnh Tĩnh đang tìm anh: "Đội trưởng Kỷ. liên quan đến xác nhận lại thân phận của Trịnh Tiêu, bây giờ kêu người mời Trịnh Quỳnh đến đúng không?"
Kỷ Nghiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Để tôi đi cho, cậu dẫn người đi thẩm vấn Lưu Cường Sơn một lần nữa xem có thêm manh mối gì không?"
Kỷ Nghiêu dẫn Trương Tường đến nơi làm việc của Trịnh Quỳnh chính là xưởng sản xuất trang thiết bị y tế của tập đoàn La thị. Nhà máy sản xuất trang thiết bị y tế cách xưởng điều chế thuốc – cây hái ra tiền của La thị không xa.
Trên đường đi, xe có đi qua xưởng điều chế thuốc, Kỷ Nghiêu hơi nhìn một chút, không hổ là nhà máy mũi nhọn của La thị, cơ sở vật chất và an ninh ở đây tốt hơn rất nhiều so với các nhà máy xung quanh.
Kỷ Nghiêu dẫn người xuống xe, gặp bảo vệ lấy thẻ ngành, làm đăng ký rồi đi vào. Điều kiện ở nhà máy này không tệ, bởi vì liên quan đến ngành y tế nên vấn đề vệ sinh làm rất nghiêm ngặt, khi vào nhà máy đều phải khử trùng và mang đồ bảo hộ toàn thân. Bên trong còn có phòng nghiên cứu trang thiết bị vật tư ngành y tế riêng.
Trịnh Quỳnh là nhân viên giữ kho, Kỷ Nghiêu dẫn đội đi thẳng về phía kho hàng.
Trước cửa kho hàng có một chiếc xe tải màu xanh đang chờ vận chuyển hàng hóa. Công nhân nhảy xuống, gào lên: "Người đâu rồi?"
Bên trong kho hàng có một bóng người đi ra, ngoan ngoãn trả lời, đó chính là Trịnh Quỳnh. Mặc dù anh ta chỉ mới có 32 tuổi nhưng lưng cũng hơi gù, trông như ông lão.
Công nhân nhìn thấy anh ta: "Thằng chó, sao mày chậm thế hả?"
Dường như Trịnh Quỳnh đã bị ăn chửi thành quen rồi nên anh ta chỉ cười xòa một tiếng rồi mở cửa kho hàng.
Tính khí công nhân đi đầu hơi nóng nảy, dường như gặp chuyện không vui đang tìm người gây sự, đạp một cái vào mông Trịnh Quỳnh: "Mày nhìn cái bộ dạng ma quỷ của mày đi, thật khiến cho người ta tức giận mà!"
Kỷ Nghiêu đứng cách đó không xa, ra hiệu cho đội viên của anh không được hành động gì. Mấy người họ kiểm tra danh sách, bắt đầu khuân đồ.
Hôm nay Trịnh Quỳnh không may mắn cho lắm, đối phương đều muốn những trang thiết bị cồng kềnh khiến anh ta rất khổ sở khi khuân vác. Người khác đã bê xong hai thùng nhưng anh ta vẫn khổ sở bê cái đầu tiên, vì vậy lại bị ăn chửi rủa tiếp.
Trương Tường nhỏ giọng nói: "Sức khỏe của Trịnh Quỳnh này kém quá!"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Bị bắt nạt nhiều, vết bầm trên người rất nhiều đủ cả cũ lẫn mới nên mới vậy!"
Chờ mấy công nhân nhận xong hàng hóa, lái xe đi, Kỷ Nghiêu mới dẫn người qua. Trịnh Quỳnh nhìn thấy cảnh sát cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ hờ hững nói một câu: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Kỷ Nghiêu quan sát anh ta từ trên xuống dưới: "Chúng tôi tìm được một bộ xương nghi ngờ là của ba anh – Trịnh Tiêu. Chúng tôi cần anh phối hợp đến Cục Công An làm xét nghiệm DNA!"
Dường như Trịnh Quỳnh cũng không quá kinh ngạc khi biết tin ba mình chết, có lẽ trong lòng anh ta, người ba này sống hay chết cũng chẳng có gì khác biệt: "Tôi không đi!"
Kỷ Nghiêu: "Anh không muốn xác nhận xem có phải là ba anh hay không sao?"
Trịnh Quỳnh ngồi xuống ghế đặt trước cửa kho hàng: "Không phải!"
Trương Tường hơi gấp gáp: "Vậy anh xin phép nghỉ đi, phối hợp với cơ quan điều tra để nhanh phá án. Nói với lãnh đạo của anh một tiếng không được à?"
Trịnh Quỳnh ngẩng đầu, đôi mắt anh ta hơi đục ngầu mang hơi thở của xác chết không còn sự sống, giọng nói của anh ta vẫn nhàn nhạt như vậy: "Không đi!"
Kỷ Nghiêu đổi một đề tài khác: "Chúng tôi vừa thấy mấy công nhân kia dọn hàng, bọn họ đánh anh, tại sao không phản kháng?"
Trịnh Quỳnh không lên tiếng.
Trương Tường bày dáng vẻ khuyên răn người khác y hệt đội phó Triệu: "Anh không cần sợ, phải dũng cảm, luật pháp chính là vũ khí bảo vệ bản thân!"
Sắc mặt Trịnh Quỳnh còn kém hơn lúc nãy rất nhiều!
Kỷ Nghiêu: "Tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người anh đều do các đồng nghiệp đánh sao?"
Trịnh Quỳnh cũng không định trả lời vấn đề này: "Tôi sẽ đi đến nhận hài cốt nhưng bây giờ tôi phải làm việc."
Kỷ Nghiêu cũng không ép buộc anh ta, anh nhìn đồng hồ: "Đúng lúc đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi! Đến căng tin chỗ anh đi!"
Trịnh Quỳnh đứng lên, đi vào bên trong kho hàng. Bên trong không có bật đèn nên có chút tối, đặc biệt càng đi vào trong giống như đi vào một cái động sâu không thấy đáy.
Kỷ Nghiêu thấy Trịnh Quỳnh ngồi trên thùng giấy. Anh ta cũng không có làm việc gì. Chẳng qua chỉ không muốn quan tâm đến anh mà thôi.
Kỷ Nghiêu xoay người: "Đi, đến căng tin ăn cơm!"
Lúc này có một người đàn ông trung niên không biết từ đâu chạy tới giới thiệu mình là xưởng trưởng, nói anh nếu cần gì có thể tìm ông ta.
Kỷ Nghiêu: "Ông cho Trịnh Quỳnh nghỉ nửa ngày, luôn chiều nay đi!"
Xưởng trưởng vội vàng gật đầu: "Được, được ạ!"
Kỷ Nghiêu: "Ông bận gì thì làm đi, không cần đi cùng chúng tôi đâu! Chúng tôi ăn một bữa cơm trong căng tin rồi đi luôn!"
Xưởng trưởng dẫn bọn họ đến phòng ăn rồi tự động biến mất.
Kỷ Nghiêu lấy cơm, bưng đồ ăn đến trước mặt hai cô gái trẻ đang dùng cơm, môi cong lên: "Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Cô gái A: "Có thể á! Anh mới tới sao? Trước kia chưa gặp anh bao giờ!"
Kỷ Nghiêu ngồi xuống: "Hôm nay tôi mới tới!"
Cô gái B: "Anh có người yêu chưa?" Cô cùng thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Nghiêu: "Rồi!"
Cô gái B nhìn Kỷ Nghiêu, quan sát anh từ trên xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta có thể hẹn gặp riêng không?"
Kỷ Nghiêu: "Không thể!"
Trước kia chưa có Hàn Tích, vì để kiếm được đầu mối, miệng như bôi dầu, cái gì cũng có thể nói.
Hai cô gái có vẻ rất tiếc nuối nhưng điều này cũng không cản trở các cô đối xử nhiệt tình với Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu xúc một thìa cơm: "Lúc nhận được thông báo, tôi còn định xin làm ở xưởng điều chế thuốc! Đãi ngộ bên kia như thế nào vậy?"
Cô gái B: "May mà anh không chọn bên kia đấy! Điều kiện ở bên kia cực kỳ nghiêm khắc, người bình thường không vào được đâu!"
Kỷ Nghiêu gắp một miếng đùi gà đặt vào trong khay của cô ta, mỉm cười: "Cô gầy quá, ăn thêm để bồi bổ sức khỏe!"
Mặt cô gái B đỏ lên: "Ui trời, tôi đang giảm cân đó!"
Kỷ Nghiêu nói chuyện với hai cô gái một lúc lâu, đã nắm sơ bộ được tình hình. Xưởng sản xuất trang thiết bị y tế này là của La Hải Diêu, còn xưởng chế tạo thuốc là địa bàn của La Quân.
Trịnh Quỳnh là người được nhà máy công nhận ai cũng có thể bắt nạt. Địa vị của anh ta cực kỳ kém, thậm chí không bằng con chó giữ cửa. Nghe nói trước kia anh ta đã từng xin nghỉ việc nhưng một năm ròng không tìm được việc mới, không thể làm gì khác hơn là xin quay lại, nếu không sẽ chết đói.
Vừa hết giờ nghỉ trưa, hai cô gái liền đi. Kỷ Nghiêu ngồi im không nhúc nhích, anh phát hiện Trịnh Quỳnh không hề tới ăn cơm.
Cho đến khi, công nhân trong nhà máy đã ăn xong gần hết, chỉ còn lại Kỷ Nghiêu, Trương Tường và mấy người nữa thì Trịnh Quỳnh mới lê tấm thân mệt mỏi đi vào. Dáng vẻ của anh ta chẳng khác nào sắp chết, khom lưng, cúi đầu, trong mắt không còn sự tinh tường.
Dì làm trong căng tin nhìn thấy Trịnh Quỳnh vội vàng thu hết đồ ăn thừa lại, không cho anh ta ăn. Trịnh Quỳnh không thể làm gì khác hơn là lấy khay trống lấy những đồ ăn thừa trong khay của những người để lại mà lấp bụng. Kỷ Nghiêu đi tới gặp dì chuẩn bị thức ăn cho công nhân viên: "Không phải vẫn còn cơm sao? Tại sao không cho anh ta ăn vậy?"
Dì chuẩn bị thức ăn xua tay: "Không được, không được! Cấp trên nói không thể cho anh ta lấy cơm. Ai cho anh ta lấy sẽ bị đuổi việc!"
Trương Tường đi tới, cảm thấy không đành lòng: "Quá độc ác rồi. Đây chính là chà đạp người ta khiến người ta sống không bằng chết!"
Kỷ Nghiêu đầy thâm ý nói: "Đúng vậy, sống không bằng chết!" So với chết càng đáng sợ hơn.
Nhà máy sản xuất trang thiết bị y tế này đối với Trịnh Quỳnh chẳng khác nào một nhà tù cả. Mỗi một người trong nhà máy đều có thể đánh mắng chửi anh ta. Trịnh Quỳnh không thể trốn thoát, dần dần biến thành một xác sống.
Kỷ Nghiêu nhớ Hàn Tích đã từng kể chuyện: "Cô nhi viện giống như một nhà tù, Trịnh Tiêu và Trịnh Quỳnh giống như cai ngục. Trịnh Quỳnh không đi học nên tính tình cũng nóng nảy. Anh ta cực kỳ thích việc bắt nạt những đứa trẻ khác, hất đổ bát cơm của tụi nhỏ, nhìn những người khác quỳ xuống đất bới cơm ăn, anh ta cười cực kỳ vui vẻ. Có những đứa trẻ to gan cũng đã từng thử chạy trốn. Nhưng một khi bị bắt trở lại thì sẽ bị đánh gãy chân. Những đứa như vậy chỉ có thể làm ăn mày, ngồi ăn xin ở ven đường, kết quả cực kỳ bi thảm. Lâu dần, không có ai dám trốn nữa!"
Sau bữa cơm trưa, Kỷ Nghiêu dẫn Trịnh Quỳnh về Cục Công An.
Triệu Tĩnh Tĩnh cầm báo cáo đi tới: "Kết quả nghiệm xác của pháp y cũng giống với lời khai của Lưu Cường Sơn. Trịnh Tiêu chết cách đây 5 năm, nguyên nhân cái chết là do ngạt thở!"
Nói xong, anh ấy đưa túi vật chứng qua. Bên trong là một tấm thiệp nhỏ bằng tấm danh thiếp, nền trắng chữ đỏ, nét chữ xinh đẹp, mảnh khảnh.
"Khởi nguồn của mọi tội ác!" Ngày tháng cũng trùng với Trần Lương, là ngày xảy ra vụ cháy của cô nhi viện cách đây 19 năm.
Nhân viên khoa kiểm nghiệm lấy được mẫu phẩm từ trong tủy răng của bộ hài cốt kia, bắt đầu tiến hành so sánh với Trịnh Quỳnh. Lúc gần đến giờ tan làm mới có kết quả, xác nhận bộ xương này là của Trịnh Tiêu.
Lưu Cường Sơn không nói dối, Trịnh Tiêu thật sự đã chết. Kỷ Nghiêu tự mình tra hỏi Trịnh Quỳnh một lần. Trịnh Quỳnh vẫn nói rằng cách đây 19 năm, anh ta vẫn còn nhỏ, không biết ba mình liên quan đến vụ mua bán trẻ em. Ông ta nói với Trịnh Quỳnh rằng những đứa trẻ đó đều bị vứt bỏ vậy nên bọn họ cho lũ trẻ đó ở lại cô nhi viện là đang làm việc tốt.
Kỷ Nghiêu cực kỳ hoài nghi với những lời khai của Trịnh Quỳnh. Cách đây 19 năm tức là Trịnh Quỳnh là một đứa bé 13 tuổi. 13 tuổi cũng không còn quá nhỏ ngay cả anh ta không tham gia trực tiếp nhưng ít nhất cũng phải biết ít nhiều.
Kỷ Nghiêu lấy ảnh của La Hải Diêu ra: "Người này, chắc anh biết phải không?"
Trịnh Quỳnh dĩ nhiên biết, tình cảnh hôm nay của anh ta đều do một tay người này ban tặng. Sống không ra người cũng chẳng ra quỷ, ai cũng có thể dẫm đạp, nhục mạ anh ta.
Nhưng anh ta không dám nói nhiều, anh ta biết thủ đoạn của La Hải Diêu: "Dĩ nhiên biết rồi! Tiểu La tổng của La thị!"
Kỷ Nghiêu nhìn chằm chằm anh ta: "Là La Hải Diêu cũng chính là Trịnh Cửu! Ngày xưa chắc anh cũng bắt nạt anh ta không ít đúng không?"
Trịnh Quỳnh cúi đầu không nói lời nào.
Kỷ Nghiêu lại lấy ảnh của cảnh sát Trần ra: "Người này, anh đã thấy chưa?"
Ngoài dự kiến của mọi người, Trịnh Quỳnh lại nói: "Đã gặp!"
Kỷ Nghiêu cảm thấy căng thẳng, đã lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nhìn thấy Trần Chí: "Đã gặp ở đâu? Nói cụ thể cho chúng tôi nghe!"
Trịnh Quỳnh cũng không suy tính nhiều, trực tiếp trả lời: "19 năm trước là bọn họ giết chết ông ấy! Trịnh Tiêu, Từ Cần, Kiều Chấn, Quách Oánh. Bọn họ liên thủ giết chết ông ấy! Cho nên bọn họ bây giờ đều chết hết, tất cả đều là báo ứng!" Anh ta bật thốt lên, giống như nhiều năm qua, anh ta vẫn luôn chờ cơ hội nói điều này. Một người vốn luôn âm trầm như xác chết, không hề có cảm giác sự sống nhưng rốt cuộc đáy mắt anh ta lại có ánh sáng khác thường.
Từ sáng sớm, Kỷ Nghiêu đã đến gặp Cục trưởng Thái để báo cáo công việc. Trợ lý cục trưởng nói Cục trưởng Thái không có ở văn phòng, đã đi họp.
Kỷ Nghiêu thuận miệng hỏi một câu: "Dạo gần đây Cục trưởng Thái phải họp nhiều nhỉ?"
Trợ lý chỉ mỉm cười không nói gì. Trong lòng Kỷ Nghiêu lại hiểu rõ, Cục trưởng Thái nếu thật sự đi họp sao có thể không dẫn trợ lý đi cùng chứ? Anh nghi ngờ gần đây Cục trưởng Thái bận rộn là có liên quan đến vụ Dương Xuân Miễn nằm vùng. Nếu như thật sự anh ấy nằm vùng. Vì vậy, anh không nói gì nữa, xoay người trở về phòng làm việc.
Triệu Tĩnh Tĩnh đang tìm anh: "Đội trưởng Kỷ. liên quan đến xác nhận lại thân phận của Trịnh Tiêu, bây giờ kêu người mời Trịnh Quỳnh đến đúng không?"
Kỷ Nghiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Để tôi đi cho, cậu dẫn người đi thẩm vấn Lưu Cường Sơn một lần nữa xem có thêm manh mối gì không?"
Kỷ Nghiêu dẫn Trương Tường đến nơi làm việc của Trịnh Quỳnh chính là xưởng sản xuất trang thiết bị y tế của tập đoàn La thị. Nhà máy sản xuất trang thiết bị y tế cách xưởng điều chế thuốc – cây hái ra tiền của La thị không xa.
Trên đường đi, xe có đi qua xưởng điều chế thuốc, Kỷ Nghiêu hơi nhìn một chút, không hổ là nhà máy mũi nhọn của La thị, cơ sở vật chất và an ninh ở đây tốt hơn rất nhiều so với các nhà máy xung quanh.
Kỷ Nghiêu dẫn người xuống xe, gặp bảo vệ lấy thẻ ngành, làm đăng ký rồi đi vào. Điều kiện ở nhà máy này không tệ, bởi vì liên quan đến ngành y tế nên vấn đề vệ sinh làm rất nghiêm ngặt, khi vào nhà máy đều phải khử trùng và mang đồ bảo hộ toàn thân. Bên trong còn có phòng nghiên cứu trang thiết bị vật tư ngành y tế riêng.
Trịnh Quỳnh là nhân viên giữ kho, Kỷ Nghiêu dẫn đội đi thẳng về phía kho hàng.
Trước cửa kho hàng có một chiếc xe tải màu xanh đang chờ vận chuyển hàng hóa. Công nhân nhảy xuống, gào lên: "Người đâu rồi?"
Bên trong kho hàng có một bóng người đi ra, ngoan ngoãn trả lời, đó chính là Trịnh Quỳnh. Mặc dù anh ta chỉ mới có 32 tuổi nhưng lưng cũng hơi gù, trông như ông lão.
Công nhân nhìn thấy anh ta: "Thằng chó, sao mày chậm thế hả?"
Dường như Trịnh Quỳnh đã bị ăn chửi thành quen rồi nên anh ta chỉ cười xòa một tiếng rồi mở cửa kho hàng.
Tính khí công nhân đi đầu hơi nóng nảy, dường như gặp chuyện không vui đang tìm người gây sự, đạp một cái vào mông Trịnh Quỳnh: "Mày nhìn cái bộ dạng ma quỷ của mày đi, thật khiến cho người ta tức giận mà!"
Kỷ Nghiêu đứng cách đó không xa, ra hiệu cho đội viên của anh không được hành động gì. Mấy người họ kiểm tra danh sách, bắt đầu khuân đồ.
Hôm nay Trịnh Quỳnh không may mắn cho lắm, đối phương đều muốn những trang thiết bị cồng kềnh khiến anh ta rất khổ sở khi khuân vác. Người khác đã bê xong hai thùng nhưng anh ta vẫn khổ sở bê cái đầu tiên, vì vậy lại bị ăn chửi rủa tiếp.
Trương Tường nhỏ giọng nói: "Sức khỏe của Trịnh Quỳnh này kém quá!"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Bị bắt nạt nhiều, vết bầm trên người rất nhiều đủ cả cũ lẫn mới nên mới vậy!"
Chờ mấy công nhân nhận xong hàng hóa, lái xe đi, Kỷ Nghiêu mới dẫn người qua. Trịnh Quỳnh nhìn thấy cảnh sát cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ hờ hững nói một câu: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Kỷ Nghiêu quan sát anh ta từ trên xuống dưới: "Chúng tôi tìm được một bộ xương nghi ngờ là của ba anh – Trịnh Tiêu. Chúng tôi cần anh phối hợp đến Cục Công An làm xét nghiệm DNA!"
Dường như Trịnh Quỳnh cũng không quá kinh ngạc khi biết tin ba mình chết, có lẽ trong lòng anh ta, người ba này sống hay chết cũng chẳng có gì khác biệt: "Tôi không đi!"
Kỷ Nghiêu: "Anh không muốn xác nhận xem có phải là ba anh hay không sao?"
Trịnh Quỳnh ngồi xuống ghế đặt trước cửa kho hàng: "Không phải!"
Trương Tường hơi gấp gáp: "Vậy anh xin phép nghỉ đi, phối hợp với cơ quan điều tra để nhanh phá án. Nói với lãnh đạo của anh một tiếng không được à?"
Trịnh Quỳnh ngẩng đầu, đôi mắt anh ta hơi đục ngầu mang hơi thở của xác chết không còn sự sống, giọng nói của anh ta vẫn nhàn nhạt như vậy: "Không đi!"
Kỷ Nghiêu đổi một đề tài khác: "Chúng tôi vừa thấy mấy công nhân kia dọn hàng, bọn họ đánh anh, tại sao không phản kháng?"
Trịnh Quỳnh không lên tiếng.
Trương Tường bày dáng vẻ khuyên răn người khác y hệt đội phó Triệu: "Anh không cần sợ, phải dũng cảm, luật pháp chính là vũ khí bảo vệ bản thân!"
Sắc mặt Trịnh Quỳnh còn kém hơn lúc nãy rất nhiều!
Kỷ Nghiêu: "Tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người anh đều do các đồng nghiệp đánh sao?"
Trịnh Quỳnh cũng không định trả lời vấn đề này: "Tôi sẽ đi đến nhận hài cốt nhưng bây giờ tôi phải làm việc."
Kỷ Nghiêu cũng không ép buộc anh ta, anh nhìn đồng hồ: "Đúng lúc đến giờ cơm rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi! Đến căng tin chỗ anh đi!"
Trịnh Quỳnh đứng lên, đi vào bên trong kho hàng. Bên trong không có bật đèn nên có chút tối, đặc biệt càng đi vào trong giống như đi vào một cái động sâu không thấy đáy.
Kỷ Nghiêu thấy Trịnh Quỳnh ngồi trên thùng giấy. Anh ta cũng không có làm việc gì. Chẳng qua chỉ không muốn quan tâm đến anh mà thôi.
Kỷ Nghiêu xoay người: "Đi, đến căng tin ăn cơm!"
Lúc này có một người đàn ông trung niên không biết từ đâu chạy tới giới thiệu mình là xưởng trưởng, nói anh nếu cần gì có thể tìm ông ta.
Kỷ Nghiêu: "Ông cho Trịnh Quỳnh nghỉ nửa ngày, luôn chiều nay đi!"
Xưởng trưởng vội vàng gật đầu: "Được, được ạ!"
Kỷ Nghiêu: "Ông bận gì thì làm đi, không cần đi cùng chúng tôi đâu! Chúng tôi ăn một bữa cơm trong căng tin rồi đi luôn!"
Xưởng trưởng dẫn bọn họ đến phòng ăn rồi tự động biến mất.
Kỷ Nghiêu lấy cơm, bưng đồ ăn đến trước mặt hai cô gái trẻ đang dùng cơm, môi cong lên: "Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Cô gái A: "Có thể á! Anh mới tới sao? Trước kia chưa gặp anh bao giờ!"
Kỷ Nghiêu ngồi xuống: "Hôm nay tôi mới tới!"
Cô gái B: "Anh có người yêu chưa?" Cô cùng thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề.
Kỷ Nghiêu: "Rồi!"
Cô gái B nhìn Kỷ Nghiêu, quan sát anh từ trên xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta có thể hẹn gặp riêng không?"
Kỷ Nghiêu: "Không thể!"
Trước kia chưa có Hàn Tích, vì để kiếm được đầu mối, miệng như bôi dầu, cái gì cũng có thể nói.
Hai cô gái có vẻ rất tiếc nuối nhưng điều này cũng không cản trở các cô đối xử nhiệt tình với Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu xúc một thìa cơm: "Lúc nhận được thông báo, tôi còn định xin làm ở xưởng điều chế thuốc! Đãi ngộ bên kia như thế nào vậy?"
Cô gái B: "May mà anh không chọn bên kia đấy! Điều kiện ở bên kia cực kỳ nghiêm khắc, người bình thường không vào được đâu!"
Kỷ Nghiêu gắp một miếng đùi gà đặt vào trong khay của cô ta, mỉm cười: "Cô gầy quá, ăn thêm để bồi bổ sức khỏe!"
Mặt cô gái B đỏ lên: "Ui trời, tôi đang giảm cân đó!"
Kỷ Nghiêu nói chuyện với hai cô gái một lúc lâu, đã nắm sơ bộ được tình hình. Xưởng sản xuất trang thiết bị y tế này là của La Hải Diêu, còn xưởng chế tạo thuốc là địa bàn của La Quân.
Trịnh Quỳnh là người được nhà máy công nhận ai cũng có thể bắt nạt. Địa vị của anh ta cực kỳ kém, thậm chí không bằng con chó giữ cửa. Nghe nói trước kia anh ta đã từng xin nghỉ việc nhưng một năm ròng không tìm được việc mới, không thể làm gì khác hơn là xin quay lại, nếu không sẽ chết đói.
Vừa hết giờ nghỉ trưa, hai cô gái liền đi. Kỷ Nghiêu ngồi im không nhúc nhích, anh phát hiện Trịnh Quỳnh không hề tới ăn cơm.
Cho đến khi, công nhân trong nhà máy đã ăn xong gần hết, chỉ còn lại Kỷ Nghiêu, Trương Tường và mấy người nữa thì Trịnh Quỳnh mới lê tấm thân mệt mỏi đi vào. Dáng vẻ của anh ta chẳng khác nào sắp chết, khom lưng, cúi đầu, trong mắt không còn sự tinh tường.
Dì làm trong căng tin nhìn thấy Trịnh Quỳnh vội vàng thu hết đồ ăn thừa lại, không cho anh ta ăn. Trịnh Quỳnh không thể làm gì khác hơn là lấy khay trống lấy những đồ ăn thừa trong khay của những người để lại mà lấp bụng. Kỷ Nghiêu đi tới gặp dì chuẩn bị thức ăn cho công nhân viên: "Không phải vẫn còn cơm sao? Tại sao không cho anh ta ăn vậy?"
Dì chuẩn bị thức ăn xua tay: "Không được, không được! Cấp trên nói không thể cho anh ta lấy cơm. Ai cho anh ta lấy sẽ bị đuổi việc!"
Trương Tường đi tới, cảm thấy không đành lòng: "Quá độc ác rồi. Đây chính là chà đạp người ta khiến người ta sống không bằng chết!"
Kỷ Nghiêu đầy thâm ý nói: "Đúng vậy, sống không bằng chết!" So với chết càng đáng sợ hơn.
Nhà máy sản xuất trang thiết bị y tế này đối với Trịnh Quỳnh chẳng khác nào một nhà tù cả. Mỗi một người trong nhà máy đều có thể đánh mắng chửi anh ta. Trịnh Quỳnh không thể trốn thoát, dần dần biến thành một xác sống.
Kỷ Nghiêu nhớ Hàn Tích đã từng kể chuyện: "Cô nhi viện giống như một nhà tù, Trịnh Tiêu và Trịnh Quỳnh giống như cai ngục. Trịnh Quỳnh không đi học nên tính tình cũng nóng nảy. Anh ta cực kỳ thích việc bắt nạt những đứa trẻ khác, hất đổ bát cơm của tụi nhỏ, nhìn những người khác quỳ xuống đất bới cơm ăn, anh ta cười cực kỳ vui vẻ. Có những đứa trẻ to gan cũng đã từng thử chạy trốn. Nhưng một khi bị bắt trở lại thì sẽ bị đánh gãy chân. Những đứa như vậy chỉ có thể làm ăn mày, ngồi ăn xin ở ven đường, kết quả cực kỳ bi thảm. Lâu dần, không có ai dám trốn nữa!"
Sau bữa cơm trưa, Kỷ Nghiêu dẫn Trịnh Quỳnh về Cục Công An.
Triệu Tĩnh Tĩnh cầm báo cáo đi tới: "Kết quả nghiệm xác của pháp y cũng giống với lời khai của Lưu Cường Sơn. Trịnh Tiêu chết cách đây 5 năm, nguyên nhân cái chết là do ngạt thở!"
Nói xong, anh ấy đưa túi vật chứng qua. Bên trong là một tấm thiệp nhỏ bằng tấm danh thiếp, nền trắng chữ đỏ, nét chữ xinh đẹp, mảnh khảnh.
"Khởi nguồn của mọi tội ác!" Ngày tháng cũng trùng với Trần Lương, là ngày xảy ra vụ cháy của cô nhi viện cách đây 19 năm.
Nhân viên khoa kiểm nghiệm lấy được mẫu phẩm từ trong tủy răng của bộ hài cốt kia, bắt đầu tiến hành so sánh với Trịnh Quỳnh. Lúc gần đến giờ tan làm mới có kết quả, xác nhận bộ xương này là của Trịnh Tiêu.
Lưu Cường Sơn không nói dối, Trịnh Tiêu thật sự đã chết. Kỷ Nghiêu tự mình tra hỏi Trịnh Quỳnh một lần. Trịnh Quỳnh vẫn nói rằng cách đây 19 năm, anh ta vẫn còn nhỏ, không biết ba mình liên quan đến vụ mua bán trẻ em. Ông ta nói với Trịnh Quỳnh rằng những đứa trẻ đó đều bị vứt bỏ vậy nên bọn họ cho lũ trẻ đó ở lại cô nhi viện là đang làm việc tốt.
Kỷ Nghiêu cực kỳ hoài nghi với những lời khai của Trịnh Quỳnh. Cách đây 19 năm tức là Trịnh Quỳnh là một đứa bé 13 tuổi. 13 tuổi cũng không còn quá nhỏ ngay cả anh ta không tham gia trực tiếp nhưng ít nhất cũng phải biết ít nhiều.
Kỷ Nghiêu lấy ảnh của La Hải Diêu ra: "Người này, chắc anh biết phải không?"
Trịnh Quỳnh dĩ nhiên biết, tình cảnh hôm nay của anh ta đều do một tay người này ban tặng. Sống không ra người cũng chẳng ra quỷ, ai cũng có thể dẫm đạp, nhục mạ anh ta.
Nhưng anh ta không dám nói nhiều, anh ta biết thủ đoạn của La Hải Diêu: "Dĩ nhiên biết rồi! Tiểu La tổng của La thị!"
Kỷ Nghiêu nhìn chằm chằm anh ta: "Là La Hải Diêu cũng chính là Trịnh Cửu! Ngày xưa chắc anh cũng bắt nạt anh ta không ít đúng không?"
Trịnh Quỳnh cúi đầu không nói lời nào.
Kỷ Nghiêu lại lấy ảnh của cảnh sát Trần ra: "Người này, anh đã thấy chưa?"
Ngoài dự kiến của mọi người, Trịnh Quỳnh lại nói: "Đã gặp!"
Kỷ Nghiêu cảm thấy căng thẳng, đã lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người nhìn thấy Trần Chí: "Đã gặp ở đâu? Nói cụ thể cho chúng tôi nghe!"
Trịnh Quỳnh cũng không suy tính nhiều, trực tiếp trả lời: "19 năm trước là bọn họ giết chết ông ấy! Trịnh Tiêu, Từ Cần, Kiều Chấn, Quách Oánh. Bọn họ liên thủ giết chết ông ấy! Cho nên bọn họ bây giờ đều chết hết, tất cả đều là báo ứng!" Anh ta bật thốt lên, giống như nhiều năm qua, anh ta vẫn luôn chờ cơ hội nói điều này. Một người vốn luôn âm trầm như xác chết, không hề có cảm giác sự sống nhưng rốt cuộc đáy mắt anh ta lại có ánh sáng khác thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook