Trấn Nhỏ
-
Chương 63: Kết thúc
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Xe đậu la liệt ngoài cửa.
Nhưng bắt mắt nhất là những chiếc xe tù từ nhiều trại giam khác nhau.
Các quản giáo đứng bên xe tán gẫu, chờ đợi đồng nghiệp của họ áp giải các tù nhân trở lại.
Cậu nhìn thêm mấy lần, ban đầu nghĩ liệu cậu có thấy được vài người quen thuộc, nhưng đột nhiên bỏ ngay ý tưởng này. Cậu cảm thấy mọi người không nên giữ lại ký ức gắn liền với trấn nhỏ. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của họ, đều phải đối mặt với những khó khăn và thất bại trong cuộc sống, bù đắp cho những sai lầm đã mắc phải.
Lukes trong xe đợi cậu, cậu mở cửa, ngồi vào ghế phó lái.
"Không có Get Your Kicks On Route 66 cũng không có Take Me Home, Country Roads. Em có muốn Heart of Gold của Johnny Cash không?", Lukes hỏi.
"Ba rất thích nghe bài này." Cậu nói, "Em cũng thích."
"Anh cũng vậy."
Chiếc xe khởi động, lăn bánh trên con đường vàng nhỏ trong cổ tích.
Nhìn lại từ gương chiếu hậu, khu trung tâm thử nghiệm siêu máy tính đáng kinh ngạc này trông giống như một lâu đài chìm vào lãng quên, yên tĩnh và trầm lặng, chỉ có cánh cửa kính nối ra đại sảnh dẫn sáng nhấp nháy dưới ánh mặt trời..
Họ về tới nhà, nhìn thấy cha mình. Ông ấy chẳng già tẹo nào, vẫn rất tuấn tú nhanh nhạy và kiên nghị, nhưng tay phải của ông đã mất đi vài ngón tay.
Căn bếp bốc lên một mùi khét, tất cả bọn họ đều hiểu đó không phải là do bị hỏa hoạn, chỉ là trong vài năm đầu ông chưa thể làm quen với tay trái, sau đó, mùi vị khen khét đã trở thành một thói quen.
Họ ngồi xuống cùng nhau ăn tối như thường lệ, nói chuyện phiếm về các chủ đề mà mọi người có thể tiếp lời.
Xong bữa tối, cậu thanh niên ngồi trước hiên, cơn gió buổi tối thổi qua cuốn theo một thoáng hương hoa.
Bầu trời phía xa trở mình, thế mà lại trong veo vắt.
Cậu ngửa mặt nhìn lên những vì sao trên trời nói: "Luke."
"Gì thế?"
"Em đã nói dối anh," cậu nói, "Là em cố tình."
Lukes quay lại nhìn cậu.
Cậu nói tiếp, quyết tâm ngày hôm nay nói ra bí mật ẩn giấu này.
"Khoảng thời gian đó, hầu như mỗi ngày em đều đến cục cảnh sát hóng tin tức, em đã xem lén các tài liệu trên bàn, biết được tiến trình và chi tiết cuộc điều tra của cảnh sát. Em biết ai là hung thủ, tất cả đều biết, nhưng lại không có bằng chứng. Ngày qua ngày, hễ hung thủ bị đưa đến cục cảnh sát là sau đó được thả ra. Em không đợi được." Cậu nói, "Em quyết định tự mình làm."
"Em đã làm gì?"
"Em tiếp cận hắn, tiếp cận kẻ đã giết mẹ em. Em để hắn tình cờ biết danh tính của mình, giả ngu đến gần hắn, khiến hắn nghĩ rằng hắn đang tiếp cận em. Sau đó, em để lại cho... cảnh sát manh mối, một mình đi đến nhà hung thủ." Cậu tránh gọi cha mình, dường như rất khó mở lời. "Gần đó em đã tự cắt mình bằng một con dao, trèo lên cửa sổ và đợi ở đó rất lâu. Thật không thất vọng, khi đó ông ấy đến cứu em. Khi ông và hung thủ đang nói chuyện ở tầng dưới, em chui vào phòng ngủ trên tầng hai, cởi đồ và trói mình lại. Nhưng em lại không nghĩ tới con chó... "
Cậu vẫn muốn tiếp tục, Lukes đứng dậy đi về phía cậu.
"Crane."
"Wednesday nói đúng, em giống hắn, em là hắn, bản thân em cũng biết điều đó."
"Crane, ông ấy biết." Lukes nói, "Ông ấy biết em cố tình, dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, em vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi, sẽ luôn để lại điểm đáng ngờ. Ông ấy cảm thấy mình nợ em, bởi vì không thể giúp được gì về cái chết của mẹ em."
Đôi mắt cậu ứ đầy nước mắt, trào ra, Lukes nâng ngón tay lau đi.
"Hi vọng duy nhất của ông ấy là có thể bảo vệ được em, cho em sức mạnh để vượt qua ông ấy, không còn dùng cách làm tổn thương chính mình để đổi lấy sự trừng phạt cho tội ác."
"Nhưng..."
Lukes hôn lên trán cậu: "Nếu em muốn được tuyển suôn sẻ, anh sẽ nộp đơn tiến cử em vào cùng một tổ với anh."
"Anh thực sự có thể làm được sao?"
"Không được thì để cho ba gọi cục trưởng. Em nghĩ anh lấy thư giới thiệu đâu ra mà tham gia cùng em trong bài thí nghiệm?"
Cậu bắt lấy môi anh hôn lên, Lukes không khước từ, ôm lấy đôi gò má ướt đẫm nước mắt.
"Ngủ thôi, chúng ta vẫn còn rất nhiều vụ án phải phá."
"Chúc ngủ ngon, Luke."
"Chúc ngủ ngon."
The End
By DNAX
2017.6.9
Bài hát kết thúc!
Waiting for love – Avicii
Phát hiện ra rằng bạo chúa (tyrant) đã lún sâu vào lời bài hát, sức mạnh của nhà tài trợ thật không đỡ nổi XD
*Tác giả có dẫn link bài Waiting for love của cố nhạc sĩ Avicii, lúc viết dòng này thì anh ấy chưa qua đời, nhưng thôi cứ nghe vậy.
-----Chính văn hoàn-----
Nhưng bắt mắt nhất là những chiếc xe tù từ nhiều trại giam khác nhau.
Các quản giáo đứng bên xe tán gẫu, chờ đợi đồng nghiệp của họ áp giải các tù nhân trở lại.
Cậu nhìn thêm mấy lần, ban đầu nghĩ liệu cậu có thấy được vài người quen thuộc, nhưng đột nhiên bỏ ngay ý tưởng này. Cậu cảm thấy mọi người không nên giữ lại ký ức gắn liền với trấn nhỏ. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của họ, đều phải đối mặt với những khó khăn và thất bại trong cuộc sống, bù đắp cho những sai lầm đã mắc phải.
Lukes trong xe đợi cậu, cậu mở cửa, ngồi vào ghế phó lái.
"Không có Get Your Kicks On Route 66 cũng không có Take Me Home, Country Roads. Em có muốn Heart of Gold của Johnny Cash không?", Lukes hỏi.
"Ba rất thích nghe bài này." Cậu nói, "Em cũng thích."
"Anh cũng vậy."
Chiếc xe khởi động, lăn bánh trên con đường vàng nhỏ trong cổ tích.
Nhìn lại từ gương chiếu hậu, khu trung tâm thử nghiệm siêu máy tính đáng kinh ngạc này trông giống như một lâu đài chìm vào lãng quên, yên tĩnh và trầm lặng, chỉ có cánh cửa kính nối ra đại sảnh dẫn sáng nhấp nháy dưới ánh mặt trời..
Họ về tới nhà, nhìn thấy cha mình. Ông ấy chẳng già tẹo nào, vẫn rất tuấn tú nhanh nhạy và kiên nghị, nhưng tay phải của ông đã mất đi vài ngón tay.
Căn bếp bốc lên một mùi khét, tất cả bọn họ đều hiểu đó không phải là do bị hỏa hoạn, chỉ là trong vài năm đầu ông chưa thể làm quen với tay trái, sau đó, mùi vị khen khét đã trở thành một thói quen.
Họ ngồi xuống cùng nhau ăn tối như thường lệ, nói chuyện phiếm về các chủ đề mà mọi người có thể tiếp lời.
Xong bữa tối, cậu thanh niên ngồi trước hiên, cơn gió buổi tối thổi qua cuốn theo một thoáng hương hoa.
Bầu trời phía xa trở mình, thế mà lại trong veo vắt.
Cậu ngửa mặt nhìn lên những vì sao trên trời nói: "Luke."
"Gì thế?"
"Em đã nói dối anh," cậu nói, "Là em cố tình."
Lukes quay lại nhìn cậu.
Cậu nói tiếp, quyết tâm ngày hôm nay nói ra bí mật ẩn giấu này.
"Khoảng thời gian đó, hầu như mỗi ngày em đều đến cục cảnh sát hóng tin tức, em đã xem lén các tài liệu trên bàn, biết được tiến trình và chi tiết cuộc điều tra của cảnh sát. Em biết ai là hung thủ, tất cả đều biết, nhưng lại không có bằng chứng. Ngày qua ngày, hễ hung thủ bị đưa đến cục cảnh sát là sau đó được thả ra. Em không đợi được." Cậu nói, "Em quyết định tự mình làm."
"Em đã làm gì?"
"Em tiếp cận hắn, tiếp cận kẻ đã giết mẹ em. Em để hắn tình cờ biết danh tính của mình, giả ngu đến gần hắn, khiến hắn nghĩ rằng hắn đang tiếp cận em. Sau đó, em để lại cho... cảnh sát manh mối, một mình đi đến nhà hung thủ." Cậu tránh gọi cha mình, dường như rất khó mở lời. "Gần đó em đã tự cắt mình bằng một con dao, trèo lên cửa sổ và đợi ở đó rất lâu. Thật không thất vọng, khi đó ông ấy đến cứu em. Khi ông và hung thủ đang nói chuyện ở tầng dưới, em chui vào phòng ngủ trên tầng hai, cởi đồ và trói mình lại. Nhưng em lại không nghĩ tới con chó... "
Cậu vẫn muốn tiếp tục, Lukes đứng dậy đi về phía cậu.
"Crane."
"Wednesday nói đúng, em giống hắn, em là hắn, bản thân em cũng biết điều đó."
"Crane, ông ấy biết." Lukes nói, "Ông ấy biết em cố tình, dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu, em vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi, sẽ luôn để lại điểm đáng ngờ. Ông ấy cảm thấy mình nợ em, bởi vì không thể giúp được gì về cái chết của mẹ em."
Đôi mắt cậu ứ đầy nước mắt, trào ra, Lukes nâng ngón tay lau đi.
"Hi vọng duy nhất của ông ấy là có thể bảo vệ được em, cho em sức mạnh để vượt qua ông ấy, không còn dùng cách làm tổn thương chính mình để đổi lấy sự trừng phạt cho tội ác."
"Nhưng..."
Lukes hôn lên trán cậu: "Nếu em muốn được tuyển suôn sẻ, anh sẽ nộp đơn tiến cử em vào cùng một tổ với anh."
"Anh thực sự có thể làm được sao?"
"Không được thì để cho ba gọi cục trưởng. Em nghĩ anh lấy thư giới thiệu đâu ra mà tham gia cùng em trong bài thí nghiệm?"
Cậu bắt lấy môi anh hôn lên, Lukes không khước từ, ôm lấy đôi gò má ướt đẫm nước mắt.
"Ngủ thôi, chúng ta vẫn còn rất nhiều vụ án phải phá."
"Chúc ngủ ngon, Luke."
"Chúc ngủ ngon."
The End
By DNAX
2017.6.9
Bài hát kết thúc!
Waiting for love – Avicii
Phát hiện ra rằng bạo chúa (tyrant) đã lún sâu vào lời bài hát, sức mạnh của nhà tài trợ thật không đỡ nổi XD
*Tác giả có dẫn link bài Waiting for love của cố nhạc sĩ Avicii, lúc viết dòng này thì anh ấy chưa qua đời, nhưng thôi cứ nghe vậy.
-----Chính văn hoàn-----
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook