Trấn Hồn
Chương 90

Thẩm Nguy không nói tiếng nào, Triệu Vân Lan liền chậm rãi cúi đầu, đưa tay nâng cằm hắn, tươi cười trên mặt rút đi nhưng ánh mắt lại không hề lạnh lùng, chỉ mơ hồ có một chút cô đơn và bất đắc dĩ_______Y không thể nào dùng khuôn mặt giải quyết việc chung trong phòng thẩm vấn để đối diện với Thẩm Nguy được.

“Nhìn ta.” Triệu Vân Lan nói, “Những chuyện ngươi đã làm, ta muốn chính ngươi nói rõ từng việc từng việc cho ta, ta không muốn phải lãng phí tế bào não của mình để mà đoán mò____ Thẩm Nguy, ta yêu ngươi, không muốn nghi kị ngươi, có một số việc nghĩ đến thì rất tổn thương tình cảm, nhưng ta lại càng không muốn nghe được chân tướng từ miệng người khác. Ta đã vì ngươi mà phá bỏ vô số giới hạn, việc đáng coi thường cũng phạm vào không biết bao nhiêu lần, nhưng mà nếu ngươi còn như vậy……”

Y hơi dừng một lát, sau đó không nhẹ không nặng nói: “Ta đây sẽ thực sự trở mặt với ngươi.”

Triệu Vân Lan biểu tình bình thản, giọng điệu cũng khác một trời một vực với những lúc y phát giận bình thường, tuyệt không có vẻ khí thế bức nhân, mi mục hạ xuống không còn chút bộ dáng khinh mạn thường ngày. Trong nháy mắt ấy, y cùng với Đại hoang sơn thánh cao cao tại thượng trong trí nhớ của Thẩm Nguy trùng khớp với nhau như một kì tích, như thể đã tái sinh không khác biệt chút nào.

Trong lòng Thẩm Nguy đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi cực điểm. Từ khi hắn chào đời tới nay luôn luôn bễ nghễ thiên hạ, không biết cái gì gọi là ‘sợ hãi’, thế mà trong một khắc này lại kinh hoàng đến mức cả người phát run.

Y biết, Thẩm Nguy nghĩ, cho dù mình hao tổn tâm cơ đến thế, y vẫn biết.

Trong giây phút sợ hãi đến tột đỉnh, vạn năm Quỷ Vương cơ hồ muốn tuân theo bản năng mà xông tới giết chết người này, xử lý vấn đề đơn giản mà thô bạo giống như đồng tộc của hắn; chờ đến khi cắn nuốt hết thảy hết thảy huyết nhục của người kia vào bụng, từ đó về sau máu thịt giao hòa, trên đời sẽ không còn gì có thể uy hiếp hắn như vậy nữa, chỉ một ly một hào khả năng đánh mất đều khiến hắn lạnh run.

Nhưng mà Thẩm Nguy dù sao cũng không phải là thiếu niên Quỷ Vương tâm như giấy trắng mấy ngàn năm trước nữa. Hắn đã dùng phương pháp nào đó gần như khắc nghiệt để áp chế bản năng và thiên tính, cứng rắn mài giũa bản thân thành một nhân vật ôn nhuận đoan chính đúng như Côn Luân Quân từng miêu tả.

Khắc chế, cơ hồ đã trở thành thói quen khảm vào cốt tủy.

Thẩm Nguy ngừng hô hấp, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt lại càng như pha thêm trắng tuyết, không còn thấy một tia huyết sắc.

Lạnh lẽo khôn tả thoát phá lòng hắn tràn ra, tựa như dòng suối lạnh thấm đẫm mọi vật trong yên lặng, không hề kịch liệt, nhưng trong khoảnh khắc đã thẩm thấu đến tứ chi bách hài. Cho đến khi Thẩm Nguy phục hồi tinh thần thì phát hiện chân tay mình không ngờ lại đang run rẩy liên hồi.

Triệu Vân Lan lại chỉ vô cùng kiên nhẫn chờ hắn – kiên nhẫn cả một đời của y dường như đều dùng hết trên người Thẩm Nguy.

Triệu Vân Lan luồn mười ngón tay vào tóc hắn, cẩn thận vỗ về từng chút từng chút một, nhất thời cũng không thể nói rõ cảm thụ trong lòng. Ngón tay y vô thức quấn quýt mái tóc mềm mại của hắn, bỗng dưng nhớ tới ngày ấy tóc dài tỏa kín trên giường.

Tao nhã vô song, dường như đã cách mấy đời.

Triệu Vân Lan phát ngốc một hồi, nói không nên trong lòng đắng ngọt chua cay, lý trí của y biết rằng mình đang xử lý một chuyện nghiêm trọng vô cùng, nhưng tâm lại không muốn nghĩ bất cứ điều gì cả.

Đại khái có đôi khi con người ta đi tới nơi nào đó tiến thoái lưỡng nan, thì sẽ hi vọng thời gian dừng lại ngay tại đó, khiến y không cần đi thêm về phía trước cũng không cần quay đầu, cứ lừa mình dối người ở yên một chỗ như vậy thôi.

Nhưng mà tất cả kim đồng hồ trên thế gian đều chạy về phía trước, thời gian chẳng thể dừng lại chỉ vì một người.

Triệu Vân Lan tạm dừng động tác, đôi mắt nhắm chặt của y mở ra, đem ghế dời đến trước mặt Thẩm Nguy, lại kê bàn trà vào giữa hai người. Sau đó y vào bếp, mở ra một ngăn tủ không biết đã bao lâu không động tới, lấy ra một bộ trà cụ đã bám một tầng bụi bặm.

Cái người bình thường ăn mì tôm cũng phải pha mì hộp chỉ để không phải rửa bát, cư nhiên lại tốn đến hai mươi phút để ngốc ngốc rửa kĩ toàn bộ ấm trà chén trà.

Giống như y muốn tìm việc gì đó để làm cho tĩnh tâm lại.

Đoạn, y mang khay trà gỗ đến bàn trà, im lặng nổi lửa đun nước trong bình nhỏ, lại kéo một hộp trà dưới ngăn bàn lên, ngẩng đầu hỏi Thẩm Nguy: “Thiết Quan Âm được không?”

Thẩm Nguy mặc kệ là Thiết Quan Âm hay là Bồ Tát bùn, hắn vẫn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan đi vào bếp, ánh mắt của Thẩm Nguy đuổi theo y tới phòng bếp, y rửa ấm chén, ánh mắt hắn chuyển tới bồn rửa bát, giống như chỉ cần hắn dời mắt một chút thôi, Triệu Vân Lan sẽ biến mất trước mắt hắn.

Triệu Vân Lan yên lặng hơ chén, rửa trà, cuối cùng đặt một chén trà trước mặt Thẩm Nguy.

Hương trà tràn ngập lan tỏa cùng hơi nước, đáng tiếc không ai có tâm tư thưởng thức nó.

Thẩm Nguy vô thức nhận lấy, tay run đến mức nước trà không quá nhiều trong chén sóng ra gần một nửa.

Thấy bỏng rát, Thẩm Nguy mới hạ mắt, ổn định tay, thật lâu thật lâu vẫn duy trì động tác cứng ngắc ấy, rốt cuộc mới đưa chén trà lên miệng nhấp nhẹ một ngụm, khàn khàn hỏi: “Ngươi làm sao mà biết?”

“Ký ức trong đại thần mộc được tạo rất khéo léo…… Vô cùng khéo léo.” Triệu Vân Lan hơi hơi nghiêng về một phía, gật đầu, tựa hồ bên đó nghe thấy tiếng nước sôi trào, “Khéo léo đến mức có thể xâu chuỗi được tất cả những gì ta biết lúc đó, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác hẳn. Nó vừa có thể ngay lập tức khiến cho tâm tình ta kích động đến mức không thể tự ức chế, lại lưu lại đủ sơ hở để ngay khi ta bình tĩnh lại liền có thể phát hiện ra chỗ nào đó không đúng.”

Thẩm Nguy không hề thay đổi sắc mặt. Khi khuôn mặt hắn không thay đổi cũng không gợn sóng mảy may, mi mục xinh đẹp đến gần như yêu dị, cơ hồ có thể câu hồn đoạt phách.

“Kỳ thật ta nên sớm biết mới đúng, nếu như kí ức giả trong đại thần mộc là kẻ khác bịa đặt ra để làm ta lạc hướng thì thật sự là không khôn ngoan. Bởi vì khi đó ngươi còn ở ngay bên cạnh ta, chẳng lẽ khi lòng ta có nghi ngờ lại không hỏi ngươi hay sao? Một khi lời ngươi nói và thứ ta biết có bất cứ sai lệch nào, ta sẽ chọn tin tưởng ai đây?” Triệu Vân Lan hạ mắt không nhìn hắn, lát sau, y hỏi, “Sở dĩ ngươi đoán được ta biết gì đó, là từ mấy câu tanói ra để lừa Quỷ Diện trên đỉnh Côn Luân, đúng không?”

Thẩm Nguy trầm mặc một lát, thản nhiên thừa nhận: “Ừm.”

Sự tình đã đến nước này, càn quấy và liều mạng che giấu đều chỉ làm cho tình hình xấu đi mà thôi, hắn lựa chọn thản nhiên thẳng thắn mà đối diện.

Triệu Vân Lan nhìn hắn không chớp mắt: “Trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể sắp xếp một cục diện chu toàn, sao ngươi lại giỏi giang đến thế nhỉ? Quỷ Diện toàn tự ý nói gã với ngươi là song sinh, rõ ràng là DNA của hai người không giống nhau tí nào mà, trừ khoản lớn lên giống nhau một chút ra thì ta thấy chẳng còn điểm nào tương đồng nữa cả, chỉ số thông minh cũng không cùng một đẳng cấp.”

Thẩm Nguy vô thanh vô tức, đoan chính ngồi đó như nhập thiền.

“Lúc ấy hết thảy đều hướng đến Thần Nông, câu chuyện của ngươi đặt Thần Nông là một nhân vật rất đặc thù, sau đó lại cố ý lấy hình tượng Thần Nông để nói ra câu nói về trường cửu và sinh tử kia, có phải vì ngươi đoán được một khi tên Thần Nông Dược Bát nhiều chuyện kia thấy được một tia gió thổi cỏ lay thì sẽ xuất hiện rồi dùng cách đó để nhắc nhở ta không?” Triệu Vân Lan cười khổ, “Canh bạc nàylại để ngươi cược thắng, chẳng những ngươi rất tài giỏi mà vận khí cũng thật không tồi.”

Thẩm Nguy im lặng lâu hơn lâu hơn, lại thừa nhận: “Phải.”

“Ta thật sự thực thích ngươi, thật sự là…… Một đời này của ta, chưa từng thích người nào khác đến thế.” Triệu Vân Lan nói tới đây thì biểu cảm trên mặt khổ sở đến mức khó có thể ức chế mà trở nên vặn vẹo, nhưng mà chỉ trong một khoảnh khắc thôi y đã khôi phục bình thường, phảng phất như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác, mà lời nói của y lại dừng lại một hồi lâu mới khàn đặc tiếp tục, “Ta không muốn nghi ngờ ngươi, khi ta cân nhắc đoạn kí ức gượng ép đến xảo diệu kia, suy đoán xem rốt cuộc là ai cố ý dẫn ta sai đường, căn bản không hề xét đến ngươi.”

Thẩm Nguy ngồi ngay ngắn nơi đó như sắp thành tiên đến nơi, trên mu bàn tay lại nổi lên gân xanh dữ tợn.

“Lần thứ hai ta cảm giác không thích hợp, là ở trước tảng đá phong ấn Hậu Thổ đại phong của Nữ Oa.” Triệu Vân Lan hạ thấp giọng, “Trong đó phần lớn là chuyện khi hai chúng ta ở cùng một chỗ, Nữ Oa chỉ là phù dung sớm nở tối tàn xuất hiện trong nháy mắt, lưu lại hai câu nói nửa thật nửa giả. Hai câu nói kia cực kì xảo diệu, mỗi một lời đều là ám chỉ, ám chỉ chuyện năm đó là một hồi bi kịch mà ngọn nguồn chính là Thần Nông.”

Triệu Vân Lan nói tới đây, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Nhưng lần này thì ngươi không may mắn, sau đó ta gặp Quỷ diện, gã đã vô ý nói với ta một câu, ‘Bên trong có toàn bộ ký ức của Nữ Oa’. Toàn bộ ký ức của Nữ Oa chẳng lẽ chỉ có hai câu nói sao? Lúc ấy ta rất hỗn loạn, còn chưa phản ứng lại được, thậm chí còn hỏi gã về quan hệ của Thần Nông với hồn hỏa trên vai trái của mình nữa. Phản ứng của Quỷ Diện khi đó…… Giống như là ta vốn dĩ phải biết cái gì đó.”

“Lúc sau gã giương giọng cười to, vốn định nói gì đó với ta, câu nói kia lại bị ngươi cương ngạnh ngắt ngang. Bây giờ nghĩ lại có lẽ là lúc đó gã đã nghe ra được ngay cả ký ức trong đại phong thạch cũng đã bị ngươi động tay rồi…Chẳng qua ta đoán lần này ngươi không phải là bịa ra, mà là cắt đi một ít, cố ý giữ lại một ít thôi.”

Thẩm Nguy không thừa nhận cũng không có phủ nhận, lúc này hoàng hôn đã gần buông xuống, trong phòng không bật đèn, ánh sáng trở nên ảm đạm, người đàn ông này giống như một vị thần minh vô bi vô hỉ được thờ phụng trong miếu đền.

“Nhưng ta vẫn loại bỏ ngươi ra khỏi phạm vi hoài nghi theo bản năng như cũ, cho dù trực giác của ta đã soi rõ phương hướng rồi — ngươi nói có phải ta thiếu tâm nhãn lắm không?” Triệu Vân Lan thở dài, “Trước đây ta vẫn thấy kẻ ngốc là do người thông minh khiêm tốn tự xưng thôi, bây giờ mới phát hiện mình là một thằng ngốc không hơn không kém.”

“Ta ôm đầy lòng nghi kị với Thần Nông thì gặp được ông lão kia….À, đó là bản nhân Thần Nông sao?”

“Không phải, Thần Nông đã chết,” Thẩm Nguy nói, “Đó chỉ là một ảo ảnh lão lưu lại khi còn sống thôi.”

“Bảo sao bị người ta chém cho một đao từ đầu tới chân còn có thể cười vui mừng thế.” Triệu Vân Lan cảm khái một câu, vươn tay với Thẩm Nguy, “Thủy Long Châu…ý ta là mảnh vảy kia, giờ có thể trả cho ta không?”

Thẩm Nguy chần chừ một lát, từ trong lòng lấy ra mảnh vảy do Thủy Long Châu hóa thành, đặt xuống cạnh khay trà.

Triệu Vân Lan thò hai ngón tay gắp nó lên, lật qua lật lại quan sát một hồi: “Nhìn như vảy rắn…… Là Phục Hy hay Nữ Oa?”

Thẩm Nguy giống như đã biến thành một cái máy phục vụ tự động, hỏi gì đáp nấy: “Là Nữ Oa.”

“Thủy Long Châu đưa ta về mười một năm trước, ta theo dõi Thần Nông Dược Bát, xuống Hoàng Tuyền, liền gặp ngươi. Ngươi với cái bát mẻ bám trên người ba của ta lời qua tiếng lại thoạt nhìn đều nhìn đối phương không vừa mắt, khi đó ta cảm thấy biểu hiện của ngươi thực sự như người xa lạ ấy.”

“Ta không chịu tin đó là sự thật, nhưng lại cảm thấy nó chính là sự thật, vì thế mới đi Quỷ thành mua một quyển sách…chính là cuốn sách mà hai ngày trước ta muốn truy tìm xuất xứ đó. Khi đó cô chủ của tiệm tạp hóa trong Quỷ thành nói cho ta biết nó là do chính ta của mười một năm trước tự mình mua. Quả nhiên quyển sách tồn tại, thế là có thể chứng minh hết thảy ta nhìn thấy đúng là đã từng xảy ra.”

Thẩm Nguy nhíu mày.

“Quyển sách kia có tựa là [ Thượng Cổ bí văn lục ], ta xem qua nó trước khi lên núi Côn Luân. Nếu không có nó, có lẽ ta sẽ không lên đỉnh Côn Luân.” Triệu Vân Lan nói chậm lại, y đột nhiên rất muốn hút thuốc, bởi thế liền im lặng, lấy bật lửa gõ gõ mặt bàn.

Ngọn lửa nho nhỏ nhảy nhót, trong nháy mắt châm lên, âm thanh điếu thuốc bị thiêu đốt trở nên vô cùng rõ ràng.

“Bấy giờ cuốn sách ở trên người ta, nhưng mà khi ta bị Thủy Long Châu đưa về mười một năm trước thì nó biến thành giấy trắng, bởi vì ở thời không kia cũng có một cuốn [ Thượng Cổ bí văn lục ] giống nó như đúc. Đến khi ta được ngươi đưa về thì nó đã biến mất không thấy___Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, làm thế nào ngươi đưa ta về được vậy?”

“Trảm Hồn Đao có thể phá vỡ hết thảy.” Thẩm Nguy đưa ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mi tâm của Triệu Vân Lan, từ phản xạ trên đồng tử của Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan thấy trên trán mình có kim quang chợt lóe, chỉ nghe Thẩm Nguy nói, “Hồn phách ngươi có dấu hiệu của ta, chỉ cần ta có đủ thời gian thì có thể tìm được ngươi. Bản……[ Thượng Cổ bí văn lục ] đó làm sao rồi?”

“Mười một năm trước, chữ viết trong sách đều biến mất, trở thành một quyển toàn giấy trắng bị ta ném vào nước Vong Xuyên trong quá khứ rồi.” Triệu Vân Lan nói.

Thẩm Nguy nhìn Triệu Vân Lan, bằng tâm tư linh thông của y, hẳn là đã hiểu Thần Nông muốn làm cái gì.

“Thần Nông vừa khuyên ta cẩn thận với ngươi, cũng vừa nói với ta một chuyện — cũng không phải một đoạn lão muốn nói lúc cuối cùng kia mà là ám chỉ ngay từ khi ta bị Thủy Long Châu mang đi, lão muốn ám chỉ hai chữ ‘Luân hồi’.”

Thẩm Nguy không lên tiếng, Triệu Vân Lan nói tiếp: “Ngươi xem, ta mua sách, nhiều năm sau đọc nó, đọc rồi trong lòng nảy sinh hoài nghi, đi truy tìm lai lịch của nó, tra được người mua là chính mình, sau đó bị quăng về mười một năm trước, bản thân ta thực sự đi mua quyển sách kia_____Đây chính là một vòng luân hồi có đầu đuôi nối liền. Mà sau khi rời khỏi vòng luân hồi này thì [ Thượng Cổ bí văn lục ] biến mất, nó đã vĩnh viễn lưu lại trong vòng luân hồi đó rồi. Con người trên trái cầu khổng lồđi hoài không thấy biên giới, đường tròn quay xung quanh trục cố định lại nhỏ vô cùng, trong luân hồi sinh rồi sẽ tử, tử rồi sẽ sinh, sinh tử về bản chất là không thể phân biệt được, ‘tử vong’ cũng không có ý nghĩa chân chính, điều này không bàn mà hợp với ý tưởng của Phục Hy bát quái.”

Thẩm Nguy bỗng nhiên cúi đầu nở một nụ cười pha chút tự giễu: “Ngươi không cần phải nói, ta hiểu được.”

Triệu Vân Lan nghiêng đầu phà một hơi khói thuốc, lặng im không nói.

“Cho nên khi đó ngươi đã biết ký ức giả làm ẩu trong đại thần mộc không phải là do Thần Nông tạo ra_____Tiền thánh chính là tiền thánh, năm ngàn năm sau trước đều biết được rõ ràng, năm đó khi lão lưu lại ảo ảnh, xà lân của Nữ Oa và bí văn lục truyền miệng chỉ sợ cũng đã tính đến chuyện hiện tại rồi____Hoàn toàn trùng khớp, đầu đuôi chặt chẽ, đó mới là bút tích của người đứng đầu Tam Hoàng.” Thẩm Nguy nhẹ giọng nói, “So ra, ta thực sự kém lão.”

Triệu Vân Lan nheo nheo mắt trong làn khói trắng, nhấc ấm trà rót đầy chén cho Thẩm Nguy: “Không, các ngươi chỉ là hai người khác nhau đứng ở hai lập trường bất đồng mà thôi. Kỳ thật khi ‘Ta’ ở trong đại thần mộc đó giương cờ tạo phản, bi phẫn và kiệt ngạo tràn ngập trong lòng đó không phải là của ta, mà là của ngươi, phải không?”

Thẩm Nguy vô thức nâng chén Tử Sa đưa lên chóp mũi, cũng không biết đã ngửi ra được cái Tí Sửu Dần Mão gì, cuối cùng hắn cười khổ: “Ta chỉ hận mình không sớm sinh ra sớm khai trí một chút, rốt cuộc vẫn là không vượt qua được cuộc thần ma đại chiến kia.”

Triệu Vân Lan nhấc siêu đun, đổ thêm nước nóng vào ấm trà: “Lừa ta một vòng lớn như vậy, bây giờ đã có thể nói cho ta biết sự thật chưa?”

Thẩm Nguy thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn nghe?”

Triệu Vân Lan nhìn hắn đăm đăm: “Chính miệng ngươi nói, bất luận thế nào, ta sẽ không hận ngươi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương