Trấn Hồn
Chương 17: Luân hồi quỹ (16)

Trong vài giây như vậy, Triệu Vân Lan cảm giác biểu tình trên mặt Thẩm Nguy đều là hoảng hốt — nhưng không một ai có thể trách cứ hắn, so với Quách Trường Thành, thầy Thẩm hào hoa phong nhã mới là người nói cho người khác biết thế nào mới có thể gọi là trầm ổn bình tĩnh.

Mê mang trong phút chốc qua đi, Thẩm Nguy hạ mí mắt, gỡ rụng móng heo của ai đó trên lưng mình xuống, đẩy đẩy kính mắt nói: “Không có việc gì, cảm ơn.”

Quách Trường Thành chưa từng vì nhìn thấy một người mà kích động như thế bao giờ, vẫn duy trì tư thế quỳ rạp dưới đất, cậu dài cổ gào lên: “Sếp Triệu, cứu mạng!”

Cái dáng không hay ho này của cậu rất là có hỉ cảm, ánh mắt Triệu Vân Lan đảo qua cái phòng chứa đồ nho nhỏ, xác định trước mắt không có thương vong thì nhất thời thả lỏng, bận bận rộn rộn còn không quên đọc lên một câu thoại vô cùng não tàn: “Các ngươi có oan khuất gì, mau mao báo đến, có đơn kiện không? Lấy ra cho bản quan coi — nào!”

Quách Trường Thành trực tiếp nằm sấp, thân dán xuống đất.

Thẩm Nguy đưa tay xoa xoa cái mũi, che khuất khóe miệng đang nhếch lên.

Ngạ quỷ vừa bị đẩy lùi dường như hồi sinh, lại tiếp tục xông lên, Thẩm Nguy vụt ngẩng đầu, chỉ thấy nó giương lên móng vuốt giống như liêm đao, từ sau lưng đánh về phía Triệu Vân Lan.

“Cẩn thận!”

Triệu Vân Lan một bên xoay người nửa vòng, liêm đao hỗn loạn mang theo phong mang giá lạnh vụt qua trước mặt y, một cánh tay khác của nó lập tức lại đánh tới, hai tay Triệu Vân Lan giao nhau chống tại đỉnh đầu, dùng đoản đao chống đỡ, sau đó bắt lấy “cổ tay” của Ngạ quỷ kia, động tác của y mau lẹ mà hữu lực, lộ ra sự chính xác mà lưu loát được huấn luyện một cách tỉ mỉ mà ra.

Ánh mắt còn chưa kịp tán đi ý cười của y đối diện với Ngạ quỷ, hai cái lúm đồng tiền vẫn còn in trên mặt, nụ cười không hiểu sao lại làm người ta phát lạnh.

Phía sau Ngạ quỷ vang lên một giọng nam hùng hậu: “Nam mô a di đà Phật”

Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng chuông vang, thanh âm kia tựa như có thể đi theo xương cốt người ta mà vào thẳng linh hồn, trong đầu Quách Trường Thành kêu “ông” một tiếng, trước mắt quay cuồng, mà Lý Thiến đang bị trói vẫn còn không ngừng giãy dụa thì ngật cổ một cái, lập tức bất động.

Ngạ quỷ giống như bị người phang cho một phát vào đầu, nó ngẩng lên gào thảm thiết, từng đoàn từng đoàn bóng đen từ trên người nó ào ào rơi ra.

Đến khi Triệu Vân Lan buông lỏng tay ra, thứ kia đã biến lại thành kích thước của con người, gầy đét khô quắt, bụng phệ, suy yếu như một cái bóng chạm qua sẽ vỡ.

Triệu Vân Lan lúc này mới không chút hoang mang lấy ra một cái bình thủy tinh to cỡ bàn tay, ánh sáng lạnh lùng chợt lóe ra từ miệng bình. Ngạ quỷ mãnh liệt co quắp, tựa hồ muốn chạy, Lâm Tĩnh ở phía sau đã chặn mất cửa, hai tay tạo thành chữ thập, nhanh nhẹn kết kim cương thủ ấn. Lúc này, người đàn ông tướng mạo thường thường lại tỏa ra khí thế bất động như núi, Ngạ quỷ cắm đầu đánh vào cửa phòng chứa đồ, lại bị văng bật trở lại.

Triệu Vân Lan đã rút nắp bình, hướng miệng bình về phía Ngạ quỷ.

Cái đầu lớn tướng của Ngạ quỷ lúc này co rút vặn vẹo giống hệt bức tranh “Tiếng thét”(1) của Edvard Munch, giữ nguyên biểu tình tâm thần cực điểm lại cực độ kinh hoàng trong tranh đó mà bị hút trọn vào trong bình.

Bình thủy tinh trong suốt nháy mắt biến đen, Triệu Vân Lan nhanh chóng đóng nắp lại, đưa cái ***g giam giản dị mà ác liệt đó đến bên tai, dùng lực lắc lắc hai nhát sau đó tâm tình khoái trá mà nói với Lâm Tĩnh: “Công việc hoàn thành.”

Đại Khánh vốn đã mê man lại mở hé mắt khó khăn nói, “Các ngươi lại chấp pháp bạo lực rồi, đến ta cũng bị đánh thức ……”

Triệu Vân Lan ôm con mèo lên, đặt nó vào trong túi xách của mình.

Đại Khánh khí như tơ nhện tiếp tục oán giận: “Sao đến muộn như vậy?”

“Kẹt xe ở nút giao Đông Nam.” Triệu Vân Lan vỗ vỗ đầu nó, “Vất vả rồi, về sau thưởng cho ngươi, ngủ đi.”

Đại Khánh chậm rãi khép mắt lại, ngữ khí mơ hồ lải nhải một câu: “Ta…… Ta muốn ăn cá khô chiên…..”

Triệu Vân Lan: “……”

Quách Trường Thành sững sờ nhìn y: “Cái này…… cứ như vậy xong rồi sao?”

Triệu Vân Lan nghe vậy, đầu tiên là sắc mặt không kiên nhẫn trầm xuống, ngay sau đó lại vặn vẹo ra một nụ cười nhẹ, sau khi giả bộ xong, lại khôi phục tác phong làm việc nhất lưu nhất quán của mình: “Còn thiếu một chút.”

Y nói đoạn, lướt qua Quách Trường Thành, kéo cánh tay Thẩm Nguy qua: “Không bị thương chứ? Thật sự xin lỗi, làm anh bị liên lụy vào, tôi phải đưa anh đi kiểm tra mới được.”

Thẩm Nguy không hề phòng bị đưa tay cho y: “Thật sự……”

Lời nói của hắn dừng lại đây, trong một chớp mắt biểu tình trên mặt Thẩm Nguy mê mang trống rỗng, sau đó nhanh chóng mất đi ý thức.

Triệu Vân Lan nhẹ tay đón được Thẩm Nguy gục xuống trong lòng y, nửa quỳ xuống dưới, vòng một bàn tay nâng đầu gối Thẩm Nguy ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Một nữ sinh tênLý Thiến hôm nay nhảy lầu không thành, anh đưa cô ta đến bệnh viện, nhưng bản thân bị tụt huyết áp, bị bác sĩ giữ lại một ngày.”

Lâm Tĩnh chỉ chỉ Lý Thiến, hướng về Triệu Vân Lan nháy mắt ra dấu.

Triệu Vân Lan tiếp tục nói bên tai Thẩm Nguy: “Về phần Lý Thiến, cô ta có liên quan đến một vụ án mạng, buổi tối bị cảnh sát mang đi thẩm vấn, những chuyện khác, anh đều không nhớ rõ.”

Mắt kính của Thẩm Nguy lệch đi, trượt từ sống mũi xuống, lộ ra mi mục mảnh dài, không biết gì cả mà gối đầu trên vai Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan xoay người ôm lấy Thẩm Nguy, đi ra ngoài.

Lâm Tĩnh nhấc Lý Thiến vác lên vai, đi hai bước, phát hiện Quách Trường Thành không đuổi kịp, vì thế hắn chuyển sang cậu, khách khách khí khí hỏi: “Thí chủ, bần tăng vẫn còn một bên vai, dùng nó để khiêng cả cậu luôn nhé?”

Quách Trường Thành: “Không không không không…… Không cần, cám ơn.”

Lâm Tĩnh một tay chắp quyết: “A Di Đà Phật, không cần khách khí.”

Nói xong, hắn thả bước chậm rãi, không chút hoang mang thong thong thả thả đi ra ngoài.

Triệu Vân Lan cẩn thận tránh được y tá trực ban không biết xuất hiện từ lúc nào, đưa Thẩm Nguy tới phòng bệnh của Lý Thiến, nhẹ nhàng tháo mắt kính của hắn xuống, lại kéo chăn phủ lên cho hắn rồi tăng độ ấm điều hòa.

Sau đó, Triệu Vân Lan suy nghĩ một chút, kéo lấy mu bàn tay bên phải của Thẩm Nguy, dùng ngón tay trỏ vẽ lên một an thần phù vô hình, cuối cùng y cười xấu xa một cái, nhè nhẹ hôn lên mu bàn tay ấy, ăn đầy một miệng đậu hủ, bấy giờ mới dương dương tự đắc nói: “Ngủ ngon nha, thụy mĩ nam.”

“Đi,” Y vẫy tay với Lâm Tĩnh và Quách Trường Thành, “Nửa đêm có khách quý đến thăm, đừng để người ta phải đợi chúng ta, trở về báo cáo kết quả thôi.”

Ngay sau khi tiếng bước chân của bọn họ hoàn toàn biến mất trên hành lang, Thẩm Nguy nguyên bản đang ngủ say trên giường đột nhiên mở mắt, hắn ngồi dậy, trên mặt không có một tia buồn ngủ.

Thẩm Nguy nâng lên tay phải của mình, ngón tay từ phía trên nhẹ nhàng vuốt qua, một đạo phù chú vàng kim ôn hòa hiện ra trên đó, ánh mắt Thẩm Nguy vô cùng ôn nhu nhìn chăm chú một lúc lâu, khóe miệng bất giác lộ ra một chút tươi cười, nhưng mà nụ cười ấy lướt qua cực mau, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Hắn nhăn mày, như là lo lắng, lại như là thống khổ.

Thẩm Nguy cúi đầu niệm một câu gì đó, kim sắc phù chú tựa như một tầng giấy, từ mu bàn tay bay thoát ra, trôi lơ lửng, Thẩm Nguy đem nó nắm chặt trong tay, quý trọng cất đi, sau đó sửa sang lại giường bệnh cho tốt, lưu loát nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, xoay người biến mất trong màn đêm.

Khi nhóm người Triệu Vân Lan trở lại số 4 đường Quang Minh thì đã gần 12 giờ, bảo vệ ở cổng đã đổi thành lão Ngô ca tối. Lúc thấy Quách Trường Thành, lão Ngô vẫn như cũ nhiệt tình dào dạt mở ra cái miệng to như bồn máu chào hỏi cậu: “Yaa! Tiểu Quách, đã về rồi đấy ư? Lần đầu làm nhiệm vụ cảm giác thế nào?”

Bị Ngạ quỷ đuổi giết một đêm, Quách Trường Thành bây giờ cảm giác cái mặt trắng như tờ giấy của lão Ngô thật là vô cùng thân thiết, liền nở một nụ cười yếu ớt với ông, rất chi là dối lòng mà trả lời: “…… Rất, rất tốt ……”

Lão Ngô sang sảng cười: “Ngay từ đầu không quen cũng không có việc gì, học tập nhiều vào, làm cho tốt, cậu là người sống nha, có tiền đồ!”

Quách Trường Thành lần đầu tiên biết, thì ra chính mình cũng gọi là có chút ưu thế đấy chứ — nói ví dụ như cậu là người sống chẳng hạn.

Triệu Vân Lan bảo Lâm Tĩnh và Quách Trường Thành đưa Lý Thiến vào trước, bản thân y đi đỗ xe, nâng tay nhìn thoáng thời gian, đè thấp thanh âm, một mình nói với lão Ngô: “Án tử này ông cũng biết rồi đấy, thứ kia vượt ngục mà ra, chúng ta chỉ có quyền bắt, không có quyền phán quyết. Cho nên một lúc nữa Trảm Hồn Sứ sẽ tự mình đến đây, ông chú ý tiếp đãi một chút.”

Lão Ngô tỏ vẻ sợ hãi cả kinh, bất giác đứng thẳng người, cũng nói rất khẽ: “Là…… Vị kia sao?”

Triệu Vân Lan gật gật đầu, nâng tay vỗ vai của ông, có chút mệt mỏi châm thuốc nâng cao tinh thần rồi đi vào văn phòng.

Sau khi y đi rồi, lão Ngô rốt cuộc không dám ngồi vào phòng thường trực xem báo nữa mà giống như một vệ binh đứng gác mà bảo trì tư thế nghiêm, đứng thẳng như cán bút ở trước cửa.

Triệu Vân Lan vẫy vẫy tay với Quách Trường Thành, đưa cậu vào văn phòng, chỉ vào một cái bàn làm việc mới tinh, không chút để ý nói: “Đó là chỗ của cậu, về sau bình thường nếu không có nguyên nhân đặc biệt gì, chúng ta ở đây đều là sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan tầm, không thay đổi, ngẫu nhiên có chuyện đi muộn về sớm thì nói với tôi một tiếng là được, đi làm hoàn toàn tự giác. Buổi trưa từ 12 giờ đến 1giờ chiều nghỉ trưa một tiếng, căn tin ở lầu hai, cơm nước miễn phí cho nhân viên công tác. Xin phép nghỉ không trừ lương, bảo hiểm các loại sắp tới sẽ được sắp xếp, đều có đủ, không cần phải gấp gáp.”

Nói xong, Triệu Vân Lan lại lấy ra một tấm thẻ tài khoản đưa cho Quách Trường Thành: “Mật mã ban đầu là sáu số 1, sau này cậu tự sửa đi, về sau tiền lương tiền thưởng đều chuyển vào thẻ này, mười lăm âm lịch hàng tháng phát lương, tháng lương đầu tiên của cậu đã ở trong đó rồi, lộ phí cùng chi phí khác thì đi tìm Uông Chủy, ban ngày ghi lại hóa đơn, dán …… Hỏi những người khác một chút xem hóa đơn dán thế nào, sau đó để lại bàn làm việc của cô ấy là được, buổi tối cô ấy sẽ xử lý, sáng hôm sau lại ra chỗ cô ấy lấy tiền.”

Quách Trường Thành đưa hai tay tiếp nhận thẻ lương, trong nháy mắt không còn thấy cô gái có cái đầu bị khâu trên cổ kia quá khủng bố nữa, còn có một niềm tự hào khó nói lên lời___thẻ tiền lương nha, nghĩa là cậu đã có một công việc chân chính rồi đó!

“Em…Em có tiền lương!” Cậu lắp bắp nói, ánh mắt sáng ngời lên.

Đã ngốc lại còn tham tiền, thuộc tính trong truyền thuyết chính là đây, Triệu Vân Lan cười khổ: “Cậu là con ông cháu cha, lại không thiếu tiền tiêu, kích động cái gì thế?”

Quách Trường Thành nghiêm trang ngẩng đầu: “Em hữu dụng! Em thực sự hữu dụng!”

Nhưng hữu dụng chỗ nào thì cậu chưa nói được, chỉ là cẩn thận bỏ thẻ lương vào ngăn khóa trong ví tiền — giống như thứ đồ chơi kia chính là báu vật hiếm có trên đời.

Triệu Vân Lan vừa muốn nói cái gì, trong một nháy mắt, lại bỗng nhiên thấy trên người Quách Trường Thành có một đạo bạch quang sáng như tuyết chợt lóe mà qua.

Triệu Vân Lan cơ hồ lắp bắp kinh hãi ____ trên người thằng nhóc này có công đức lớn như vậy, là phúc của tổ tiên, là chuyển thế, hay là……

Y tắt thuốc, nheo mắt đánh giá bạn nhỏ Quách Trường Thành đang mừng không thấy tổ quốc đâu kia, sau đó bất động thanh sắc chỉ vào “Văn phòng Cục trưởng” ở đối diện, “Bình thường tôi ở đó, có chuyện thì gõ cửa là được.”

Nói xong, y xoa xoa mặt mấy cái, Quách Trường Thành để ý mới thấy quanh đôi mắt ấy là một quầng thâm rất đậm — Triệu Vân Lan tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, giống y con chó chết nằm bò ra bàn: “Tôi ngủ trước một lát đã, hắn đến đây thì bảo tôi.”

Quách Trường Thành không biết từ “hắn” này là chỉ ai, cũng may vẫn còn có Lâm Tĩnh ở đó rồi, thực tập sinh đáng thương đã gần hai mươi bốn tiếng không chợp mắt tí nào, thân thể lại luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng cao độ, cứ thế ngồi ở trong văn phòng lành lạnh, buồn ngủ.

Cảm giác đó còn chưa được bao lâu, Quách Trường Thành nháy mắt đã bừng tỉnh, liền cảm thấy một cỗ hàn ý không thể dùng lời mà miêu tả.

—————————————–

(1) Bức tranh “Tiếng thét”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương