Tràn Đầy Đắc Ý
-
Chương 1: Tiết tử
Editor: Mini
Beta-er: Min
Cô muốn mặt trăng tròn hơn nữa, muốn không ngừng điên cuồng, muốn phô trương thanh sắc, muốn dũng cảm tiến tới, cũng muốn một Trần Thanh Nguyên độc nhất vô nhị.
Cuối tháng sáu, tiết trời Hoành Tang vô cùng nóng nực, từng đợt khí trời nóng rát liên tục càn quét thành phố phía Tây Nam. Trong không khí dường như ngưng tụ một luồng khí nóng ngột ngạt, áp bức đến mức gần như không thể nào thở được.
Thứ hai, phòng khám bệnh của của bệnh viện lớn nhất phụ thuộc đại học C kẻ đến người đi, tập trung rất nhiều bệnh nhân. Là một trong ba bệnh viện hàng đầu, việc lúc nào cũng có không ít người đến khám bệnh thế này cũng chẳng có gì lạ!
Sáng sớm, Trần Thanh Nguyên ngồi trong phòng khám khoa chỉnh hình, máy lạnh trên đầu không ngừng tỏa ra từng đợt khí mát lạnh. Toàn bộ căn phòng lớn như vậy được bao bọc trong luồng không khí mát mẻ.
Nhiệt độ trong phòng cũng không cao lắm, nhưng chẳng biết vì sao anh lại cứ cảm thấy có một áp lực nào đó ứ động trong lồng ngực, giống như một tảng đá nặng đè lên, khiến anh khó thở vô cùng. Anh nâng tay mở hai nút trên cổ áo sơ mi, sau đó lại đưa tay cầm ly nước đá, buồn bực ngửa đầu uống hơn phân nửa. Nước đá lạnh thấm vào khiến người ta bình tĩnh hơn không ít.
Ngay sau đó, anh bật máy tính lên kiểm tra danh sách bệnh nhân sẽ đến khám vào giờ Ngọ hôm nay. Kéo lên kéo xuống con chuột vài lần, thế nhưng ngoài dự liệu nhìn thấy một cái tên quen thuộc....
Lương Mãn Mãn.
Ánh mắt anh dừng lại cố định lên cái tên này, chỉ cảm thấy trong lòng kịch liệt run rẩy, tim đập thình thịch, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Là cô thật sự trở về rồi sao? Hay chỉ là trùng tên?
Cái tên này cũng rất đại trà, trùng tên trùng họ không phải là ít. Nhất định không phải là cô, bởi vì với người đó thì căn bản vẫn chưa tới lúc. Cô đi dạy học ở vùng núi, cũng định sẵn thời gian là năm năm. Lúc này mới chỉ là năm thứ ba, nhất định không thể nào là cô. Ngày trước lúc rời đi cô đã nói, sẽ không trở về cho đến khi hết nhiệm kỳ. Mà cho dù có hết nhiệm kỳ cũng chưa chắc cô sẽ quay về.
Cô nói: "Trần Thanh Nguyên, em có thể sẽ không trở về, bây giờ anh muốn giữ em lại vẫn còn kịp."
Mà anh lúc đấy đã không giữ cô lại. Cũng chính vì mạnh mẽ gắng gượng nên đã làm chút đoạn tình cảm này lâm vào ngõ cụt. Lúc ấy, nhất định là cô đã hận chết anh, sao có thể trở về sớm như thế được?
"Bác sĩ Trần có thể bắt đầu chưa?" Y tá Đinh Tư vào phòng, hỏi ý kiến Trần Thanh Nguyên.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nhúc nhích, đôi mắt không chút tiêu cự, không biết tại sao lại ngẩn người như vậy.
"Bác sĩ Trần?" Đinh Tư huơ huơ tay trước mặt anh.
Nhìn thấy trước mắt có một đôi tay, anh lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dời khỏi máy vi tính, ngước lên hỏi: "Có chuyện gì?"
"Có thể bắt đầu khám bệnh được chưa ạ?" Đinh Tư hỏi.
"Bắt đầu đi."
...
Cả buối sáng đó Trần Thanh Nguyên đều không thể nào tập trung được. Thần kinh căng thẳng, trong đầu toàn là cái tên " Lương Mãn Mãn" cùng hình ảnh khi cô bước vào phòng khám. Có thể là cô, cũng có thể không phải. Chẳng qua là trùng họ trùng tên mà thôi.
Nhưng làm thế nào cũng không thể nghĩ được, cảnh tượng lại thành ra như thế này---
"Người tiếp theo." Anh gọi ra bên ngoài cửa.
Sau đó một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào phòng. Nắm tay một cậu bé con khoảng chừng ba bốn tuổi.
Nhìn thấy diện mạo người trước mặt, anh hoàn toàn thất vọng. Trong lòng tràn đầy chờ mong trong nháy mắt được dập tắt. Giống như bị ai đó dội cho một gáo nước lạnh, từ đầu tới chân đều ướt sũng.
Không phải cô! Anh nghe được tiếng trái tim mình nhắc nhở.
Anh cố gắng kiềm chế từng cơn sóng chập chờn tận đáy lòng, thu lại cảm xúc, mở miệng nói: "Cô là Lương Mãn Mãn?"
"Không phải." Người phụ nữ lắc đầu nhìn anh, " Tôi là Tống Nghiên, là đồng nghiệp với cô giáo Lương. Là cô ấy nhờ tôi đến, cũng dặn tôi phải dùng tên của cô ấy để đăng ký. Bác sĩ Trần, hôm nay tôi đến là thay cô giáo Lương bàn giao một việc."
Anh không thể tin nối ngẩng đầu lên, âm thanh run run, "Chuyện gì?"
Người phụ nữ quay đầu lại nói với cậu bé bên cạnh: " Tuế Tuế, đây là ba con, gọi ba đi nào!"
Cậu nhóc kinh ngạc nhìn Trần Thanh Nguyên, đôi mắt đen sáng có hồn, đôi con người đảo quanh một vòng, ngọt ngào gọi một tiếng: " Ba."
Trần Thanh Nguyên: "...."
Lời của Min:
Vì tránh mọi người rối rắm, tiết tử là một đoạn ngắn ở trong tương lai, qua chương 1 mới bắt đầu vào câu chuyện của đôi chính nhà chúng ta nhé.
Beta-er: Min
Cô muốn mặt trăng tròn hơn nữa, muốn không ngừng điên cuồng, muốn phô trương thanh sắc, muốn dũng cảm tiến tới, cũng muốn một Trần Thanh Nguyên độc nhất vô nhị.
Cuối tháng sáu, tiết trời Hoành Tang vô cùng nóng nực, từng đợt khí trời nóng rát liên tục càn quét thành phố phía Tây Nam. Trong không khí dường như ngưng tụ một luồng khí nóng ngột ngạt, áp bức đến mức gần như không thể nào thở được.
Thứ hai, phòng khám bệnh của của bệnh viện lớn nhất phụ thuộc đại học C kẻ đến người đi, tập trung rất nhiều bệnh nhân. Là một trong ba bệnh viện hàng đầu, việc lúc nào cũng có không ít người đến khám bệnh thế này cũng chẳng có gì lạ!
Sáng sớm, Trần Thanh Nguyên ngồi trong phòng khám khoa chỉnh hình, máy lạnh trên đầu không ngừng tỏa ra từng đợt khí mát lạnh. Toàn bộ căn phòng lớn như vậy được bao bọc trong luồng không khí mát mẻ.
Nhiệt độ trong phòng cũng không cao lắm, nhưng chẳng biết vì sao anh lại cứ cảm thấy có một áp lực nào đó ứ động trong lồng ngực, giống như một tảng đá nặng đè lên, khiến anh khó thở vô cùng. Anh nâng tay mở hai nút trên cổ áo sơ mi, sau đó lại đưa tay cầm ly nước đá, buồn bực ngửa đầu uống hơn phân nửa. Nước đá lạnh thấm vào khiến người ta bình tĩnh hơn không ít.
Ngay sau đó, anh bật máy tính lên kiểm tra danh sách bệnh nhân sẽ đến khám vào giờ Ngọ hôm nay. Kéo lên kéo xuống con chuột vài lần, thế nhưng ngoài dự liệu nhìn thấy một cái tên quen thuộc....
Lương Mãn Mãn.
Ánh mắt anh dừng lại cố định lên cái tên này, chỉ cảm thấy trong lòng kịch liệt run rẩy, tim đập thình thịch, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn.
Là cô thật sự trở về rồi sao? Hay chỉ là trùng tên?
Cái tên này cũng rất đại trà, trùng tên trùng họ không phải là ít. Nhất định không phải là cô, bởi vì với người đó thì căn bản vẫn chưa tới lúc. Cô đi dạy học ở vùng núi, cũng định sẵn thời gian là năm năm. Lúc này mới chỉ là năm thứ ba, nhất định không thể nào là cô. Ngày trước lúc rời đi cô đã nói, sẽ không trở về cho đến khi hết nhiệm kỳ. Mà cho dù có hết nhiệm kỳ cũng chưa chắc cô sẽ quay về.
Cô nói: "Trần Thanh Nguyên, em có thể sẽ không trở về, bây giờ anh muốn giữ em lại vẫn còn kịp."
Mà anh lúc đấy đã không giữ cô lại. Cũng chính vì mạnh mẽ gắng gượng nên đã làm chút đoạn tình cảm này lâm vào ngõ cụt. Lúc ấy, nhất định là cô đã hận chết anh, sao có thể trở về sớm như thế được?
"Bác sĩ Trần có thể bắt đầu chưa?" Y tá Đinh Tư vào phòng, hỏi ý kiến Trần Thanh Nguyên.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nhúc nhích, đôi mắt không chút tiêu cự, không biết tại sao lại ngẩn người như vậy.
"Bác sĩ Trần?" Đinh Tư huơ huơ tay trước mặt anh.
Nhìn thấy trước mắt có một đôi tay, anh lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dời khỏi máy vi tính, ngước lên hỏi: "Có chuyện gì?"
"Có thể bắt đầu khám bệnh được chưa ạ?" Đinh Tư hỏi.
"Bắt đầu đi."
...
Cả buối sáng đó Trần Thanh Nguyên đều không thể nào tập trung được. Thần kinh căng thẳng, trong đầu toàn là cái tên " Lương Mãn Mãn" cùng hình ảnh khi cô bước vào phòng khám. Có thể là cô, cũng có thể không phải. Chẳng qua là trùng họ trùng tên mà thôi.
Nhưng làm thế nào cũng không thể nghĩ được, cảnh tượng lại thành ra như thế này---
"Người tiếp theo." Anh gọi ra bên ngoài cửa.
Sau đó một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào phòng. Nắm tay một cậu bé con khoảng chừng ba bốn tuổi.
Nhìn thấy diện mạo người trước mặt, anh hoàn toàn thất vọng. Trong lòng tràn đầy chờ mong trong nháy mắt được dập tắt. Giống như bị ai đó dội cho một gáo nước lạnh, từ đầu tới chân đều ướt sũng.
Không phải cô! Anh nghe được tiếng trái tim mình nhắc nhở.
Anh cố gắng kiềm chế từng cơn sóng chập chờn tận đáy lòng, thu lại cảm xúc, mở miệng nói: "Cô là Lương Mãn Mãn?"
"Không phải." Người phụ nữ lắc đầu nhìn anh, " Tôi là Tống Nghiên, là đồng nghiệp với cô giáo Lương. Là cô ấy nhờ tôi đến, cũng dặn tôi phải dùng tên của cô ấy để đăng ký. Bác sĩ Trần, hôm nay tôi đến là thay cô giáo Lương bàn giao một việc."
Anh không thể tin nối ngẩng đầu lên, âm thanh run run, "Chuyện gì?"
Người phụ nữ quay đầu lại nói với cậu bé bên cạnh: " Tuế Tuế, đây là ba con, gọi ba đi nào!"
Cậu nhóc kinh ngạc nhìn Trần Thanh Nguyên, đôi mắt đen sáng có hồn, đôi con người đảo quanh một vòng, ngọt ngào gọi một tiếng: " Ba."
Trần Thanh Nguyên: "...."
Lời của Min:
Vì tránh mọi người rối rắm, tiết tử là một đoạn ngắn ở trong tương lai, qua chương 1 mới bắt đầu vào câu chuyện của đôi chính nhà chúng ta nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook