Cứ thế, trong tình hình một bên gia đình ngầm ưng thuận, bên kia thì đồng ý hiển nhiên, YunHo và JaeJoong rốt cuộc cũng bài trừ hết thảy chướng ngại, quang minh chính đại công khai với mọi người.

Một thắng lợi vĩ đại, JaeJoong mơ màng nghĩ. Mình đúng là quá giỏi đi! Không chỉ bẻ cong được một người con trai bình thường, còn có được sự tán thành lẫn chúc phúc của tất cả bạn bè người thân nữa.

“Người như em, anh có đốt đèn đi tìm cũng không thấy!” Cậu dựa vào YunHo ngồi cạnh, dày mặt tự sướng.

“Em uống say rồi.” YunHo cầm chai bia trong tay uống mấy ngụm, thản nhiên liếc mắt nhìn cậu.

“Em còn uống được.” JaeJoong bất mãn, quay đầu nhìn YooChun, “Lấy thêm cho tôi một chai.”

“Hết rồi.” YooChun lắc đầu, JunSu đã sớm say, đang gối đầu lên đùi YooChun mà ngủ.



“Ai xuống mua thêm đi chứ?” JaeJoong quét mắt một vòng, DongHae nằm im trên sô pha không nhúc nhích, HyukJae vừa từ WC ra, dáng đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, Kim HeeChul đang nghếch chân ngồi rất nghênh ngang, nhưng ánh mắt sắc bén bắn ra mấy chữ “Thử nói hyung đi mua xem!”. JaeJoong bĩu môi, Han Kyung hyung có vẻ còn tỉnh táo, nhưng sai hyung đi thì không hay lắm, mà kêu Bong Sun noona đi mua bia giữa đên hôm khuya khoắt thế này cũng không ổn. Ánh mắt lại chuyển, “YoungWoon, cậu đi đi, cửa hàng tiện lợi dưới lầu có bán đấy.”

Kim YoungWoon uể oải đưa tay ra, “Tiền.”

Khốn! JaeJoong oán thầm, đứng dậy định đi lấy tiền, nhưng bị YunHo kéo vào lòng, “Đủ rồi, đã qua giao thừa, muộn thế này cửa hàng tiện lợi cũng đóng cửa.”

“Nói không chừng vẫn chưa đóng.” JaeJoong không tin.

“Người em toàn mùi rượu rồi.”

“Em còn chưa nói anh nhé! Anh uống còn nhiều hơn em!”

JunSu thấy ồn liền cựa quậy, YooChun nhíu mày, “Nói nhỏ thôi, đau đầu quá.”

“Địa bàn của tôi thì phải nghe tôi!” JaeJoong chống nạnh ra oai, “Tôi đã hảo tâm cho mượn nhà làm chỗ tụ tập đón năm mới rồi, cậu còn ý kiến gì?”

“Rồi rồi, là tôi sai.” YooChun trao đổi ánh mắt với YunHo, JaeJoong quả thực say rồi.

“Cũng không còn sớm nữa, ngày mai nếu còn muốn dậy sớm, đêm nay nghỉ lại đây đi.” YunHo uống cạn ngụm bia cuối cùng, đứng dậy tuyên bố.

“Không phải muốn lên núi xem mặt trời mọc sao, giờ mới mười hai rưỡi, còn sớm mà.” JaeJoong không chịu.

“Em không ngủ?” YunHo nhìn cậu.

“Không!” Cho dù cơn buồn ngủ đang kéo đến, JaeJoong vẫn muốn làm trái lời anh.

“Thế anh đi ngủ, mọi người cũng ngủ đi, chỗ này để JaeJoong dọn.” YunHo cười đểu, làm bộ quay về phòng.

“Á! YunHo đáng ghét!” JaeJoong giận, tóm lấy gối ôm ném qua.

Kết quả ném trượt, không trúng YunHo mà trúng HyukJae đang ngơ ngẩn, tiễn luôn cậu ta vào mộng đẹp.

“Được rồi được rồi.” YunHo bế lấy JaeJoong đang đứng giơ chân trên sô pha, “Mọi người cứ thoải mái đi, giường đôi ở phòng ngủ phụ hoặc là sô pha phòng khách tùy chọn. Sáng mai đúng giờ rời giường, muộn hơn không đợi!”

“Ờ.” Những người còn tỉnh đáp tỏ vẻ đã nghe thấy.

“Hyung ngủ phòng phụ, mấy đứa đêm nay đừng có làm ồn đấy.” HeeChul ý vị nhìn JaeJoong.

“Thế còn tôi….” Han Kyung tội nghiệp định xin một chỗ trên cái giường của HeeChul.

“Tôi quen ngủ một mình.” HeeChul cao ngạo hếch mặt đi về phía phòng ngủ, tiếp theo là tiếng cửa đóng, rồi ‘Cạch’, khóa luôn.

“Ngại quá, mọi người thông cảm.” YunHo miệng nói nhưng mặt tỉnh như không, bế JaeJoong về thẳng phòng, cũng đóng cửa, rồi “Cạch”, cũng khóa nốt.

Còn lại YooChun, YoungWoon, Han Kyung ba người đưa mắt nhìn nhau, “Quen nhầm bạn rồi!”, “Lên nhầm thuyền giặc rồi!”

Bong Sun ngượng nghịu một chút, rồi cất giọng thẹn thùng, “Nhà chị cũng có phòng dành cho khách…”

Ba người đồng thanh, “Chúng em nghỉ ở sô pha là được rồi.”

Bong Sung lập tức nhụt chí, nhưng ra đến cửa vẫn cố quay đầu, “Thật sự không sang bên nhà chị?”

“Không cần đâu.” Ba người này lắc đầu quầy quậy.

Ba nhân vật còn lại trong phòng: JunSu, DongHae, HyukJae thì đang chìm trong mộng đẹp.

Quả là thời khắc đoàn viên đầy ấm áp…

......

Một năm sau.

“JaeJoong oppa.” Bae Seul Ki trang điểm lộng lẫy gặp JaeJoong ở hành lang nhỏ, mỉm cười chào.

JaeJoong vừa dạy xong lớp Hapkido, vẫn mặc võ phục, đang cầm khăn lau mồ hôi, “Lại đi xem mặt à?”

“Vâng. Dù sao cũng có cơm ăn miễn phí.”

“Em còn trẻ, điều kiện lại tốt, cứ từ từ mà chọn.”

“Biết rồi.” Bae Seul Ki chợt nghĩ đến cái gì, bật cười, “Anh còn nhớ Choi DongWook không? Bạn trai cũ của em?”

“Nhớ. Làm sao?” JaeJoong tò mò.

“Hôm đó em đi xem mắt thấy anh ta ngồi bàn bên cạnh, hóa ra anh ta cũng đi xem mặt, đối tượng vẫn là một bà chị không xinh đẹp gì, haha!” Bae Seul Ki che miệng cười đến run cả người.

“Bây giờ xem mặt phổ biến quá nhỉ!” JaeJoong cảm thán, chị Bong Sun hàng xóm có vẻ gần đây cũng hay đi.

“Cho vui thôi, xem nhiều cũng chẳng hại gì. Thôi, em đi đây.” Bae Seul Ki vẫy tay, đôi chân đi giày cao gót thướt tha đi mất.

“JaeJoong!” Kim YoungWoon đã thay quần áo xong, gọi cậu, “Đã lâu không đi uống rượu, hôm nay đi đi, gọi cả YooChun nữa.”

“Này! Cậu không lo lắng à? Ngày kia thi lên đai đen rồi.” JaeJoong giễu.

“Có gì mà lo? Tập với cậu lâu như thế, cũng phải nể mặt cậu chứ.” YoungWoon chẳng hề để ý.

“Cậu đi báo cho YooChun, tôi đi thay quần áo đã.” JaeJoong vỗ vai cậu ta.

Đi qua phòng nghỉ, thấy Shin HyeSung đang ngồi ở trong, liền nhẹ giọng kêu một tiếng, “Hyung!”

HyeSung ngẩng đầu, “JaeJoong à?” Mỉm cười, “Thế nào? Có mệt không?”

Sau khi tốt nghiệp, tạm thời JaeJoong chưa tìm được công việc yêu thích, nên vừa tiếp tục làm người mẫu, vừa nhận lời mời của Shin HyeSung đến làm huấn luyện viên ở võ quán nhà anh, cũng đã được vài tháng.

“Em vẫn ổn ạ.”

“Vậy thì tốt. Có chuyện gì nhất định phải nói cho hyung biết.” HyeSung không quên dặn dò, cứ sợ cậu bị người xấu bắt nạt. Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, mà HyeSung thấy JaeJoong càng ngày càng quyến rũ, da mịn hơn, trắng hồng mềm mại, mắt to nhìn người như truyền điện, cười một cái chẳng khác gì gây họa tứ phương, ngay cả người trong võ quán này đôi lúc nhìn cậu cũng phải ngơ ngẩn.

“Em biết rồi.” JaeJoong cảm thấy buồn cười, xét thân thủ hiện tại của cậu, một mình chấp nhiều người cũng chỉ là chuyện nhỏ, có gì đâu mà sợ, HyeSung hyung quan tâm quá nên có hơi mù quáng.

“Em phải về? YunHo đến à?” HyeSung thường xuyên thấy cảnh JaeJoong được YunHo tới đón.

“Không ạ, hôm nay em ra ngoài chơi.” JaeJoong nghịch ngợm nháy mắt.

“Đi một mình?” HyeSung lại bắt đầu lo lắng.

“Em đi cùng YooChun và YoungWoon.”

HyeSung lúc này mới an tâm, “Ừ, đừng mải chơi quá.”

“Vâng, em đi đây.”

......

Cách quán bar không xa có tiệm sách, YooChun nói phải mua giúp JunSu tạp chí bóng đá số mới nhất, thế nên cả ba đi vào.

JaeJoong vô tình liếc nhìn bảng xếp hạng sách bán chạy nhất, vị trí đầu tiên vẫn thuộc về “Tôi đến từ Sao Hỏa”. Bốn tháng rồi mà vẫn được yêu thích như vậy? JaeJoong không hiểu ra làm sao, một cuốn sách linh tinh vớ vẩn lại được đón nhận nhiệt tình như vậy, chả hiểu bây giờ suy nghĩ của mọi người thế nào.

Theo lời Kim HeeChul, một hôm có được linh cảm tuyệt diệu từ trong mơ, hạ bút viết như có thần tương trợ, hoàn thành bản thảo với tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ. Tuy sau này Han Kyung có lén nói với cậu, lúc đầu anh hoàn toàn không hiểu HeeChul viết gì, biên tập vô cùng vất vả. Nhưng dù sao, sau khi được anh chỉnh sửa thì tác phẩm này vẫn được đăng lên mạng một cách thuận lợi, ngoài dự kiến là nhanh chóng thu hút một lượng lớn fan, số lượng lại không ngừng tăng. Các nhà xuất bản lớn cũng đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi để mua bản quyền. Sau đó truyện được in thành sách, chính là quyển sách mà JaeJoong đang ngắm nghía nãy giờ, bốn tháng liền vẫn giữ nguyên ngôi đầu bảng. Nhìn kỹ lại, cảm thấy thiết kế bìa với tranh minh họa không được như HwangBo noona, tiếc là chị ấy đang nghỉ sinh con, nếu không nhất định càng hoàn hảo hơn nữa, không thể không thừa nhận là có so sánh với người khác mới nhận ra chị ấy quả thực rất có năng lực.

Chợt nhớ ra ngày hôm qua HeeChul hyung có gọi điện, khoe là anh chắc chắn giành được giải thưởng văn học gì gì đó, lúc đó YunHo ngồi bên cạnh, chen vào một câu, “Vẫn theo lệ cũ, hyung ba em bảy.” HeeChul lập tức im miệng. Hình dung cảnh HeeChul giận đến đen mặt giơ chân là đã thấy buồn cười rồi. Ai bảo hyung ấy dốt ba cái chuyện đặt tên, để tên nhân vật là “Jung So Jae” với “Kim So Yun”. Cậu không cãi được hyung ấy, để YunHo đối phó là được rồi. Chỉ tội cho Han Kyung hyung, trở thành nơi trút giận của HeeChul.

...

Ba người uống rượu đến 9 giờ, YooChun nói phải về, vì đã hứa cùng JunSu xem trận bóng lúc 10 giờ. Hai người còn lại cười YooChun là “Nô lệ của vợ” nhưng cậu ta không để ý. Hiện giờ cậu ta và JunSu lấy cớ công việc để dọn ra ngoài thuê một căn phòng ở chung, cuộc sống gia đình rất ngọt ngào, có điều hai người vẫn chưa công khai. JaeJoong đương nhiên là hết lòng ủng hộ hai người đó.

Về đến nhà, YunHo còn đang bận làm việc trên notebook. Anh làm cho một tập đoàn nước ngoài lớn, tuy là nhân viên mới khá vất vả, nhưng tiền lương tương xứng với công sức, anh cũng vui vẻ chấp nhận thử thách. JaeJoong từng đi cùng anh đến bữa tiệc của công ty một lần, nhìn thấy cái gọi là giới tinh anh, liền cảm thấy tương lai của YunHo vô cùng tươi sáng.

JaeJoong mở máy tính, thấy icon của ChangMin sáng lên trong mạng MSN, liền nhảy vào trò chuyện.

“Dạo này thế nào?” JaeJoong gõ biểu tượng mặt cười.

“Không ổn lắm, ngày nào cũng làm thí nghiệm.” ChangMin trả lời bằng biểu tượng mặt khóc.

“Chị GaIn khỏe không? Cho tớ gửi lời hỏi thăm chị ấy.”

“Chị ấy đã về đâu.”

“Hả, đi châu Phi một năm rồi vẫn chưa chịu về à?” JaeJoong giật mình, một cô gái xinh đẹp hiện đại như chị ấy có thể chịu được hoàn cảnh khắc nghiệt ở châu Phi?

“Ừ. Bác Jung cứ vài ngày lại đến tìm tớ hỏi người đâu.” ChangMin đánh một biểu tượng mặt bất đắc dĩ.

“Bảo bác ấy qua châu Phi tìm đi.” JaeJoong bày cách rũ bỏ trách nhiệm.

“Nếu biết chị ấy ở đâu thì tớ đã qua rồi, vấn đề là chị ấy cứ chạy lung tung.” Bất đắc dĩ lần 2.

“Aiiii, dưới bầu trời này chỗ nào chẳng có cỏ cây chứ, rồi cậu sẽ có bạn gái, quên chị ấy đi.” JaeJoong lại đề nghị tiếp.

“Cậu nhầm rồi! Tớ tìm chị ấy là vì chị ấy đi làm toàn bộ công việc đổ xuống đầu tớ, chán lắm.” ChangMin phẫn nộ ở máy tính bên kia.

“Không có ai hỗ trợ à?”

“Có một sinh viên mới đến, cả ngày chơi PSP, không thích nói chuyện, nhưng cũng xem như nhanh nhẹn, khá chăm chỉ,  giống cái đuôi nhỏ.”

“Thế cậu ta trông như nào?” JaeJoong tò mò.

“Hỏi làm gì?”

“Thuận miệng hỏi thôi.”

“Cũng không tệ, mặt bánh bao, cười thì mắt nhắm tịt lại.”

“Ừ, nhớ bồi dưỡng cảm tình với người ta nha.”

“Không nghe cậu nói nữa, tớ đi làm thí nghiệm đây.” ChangMin log out.

JaeJoong quay về phía YunHo, “Thảo nào lâu không thấy ba anh gọi điện cho anh, hóa ra là chả có tâm trạng đâu mà gọi. Bác còn chưa tìm được chị GaIn về.”

YunHo gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, không nói gì lại tiếp tục chăm chú làm việc.

JaeJoong thở dài, ba YunHo cũng thật đáng thương, giương mắt nhìn bà xã sắp tới tay bỏ chạy, hoàn toàn không áy náy rằng chính cậu là thủ phạm gián tiếp gây ra chuyện này.

So ra thì cậu với mẹ YunHo cũng khá hòa hợp, thi thoảng lúc ba DongHae đi vắng, sẽ qua nhà ăn với bà một bữa cơm.

DongHae vẫn chưa tốt nghiệp, đang làm Ký túc xá trưởng, vẫn ở chung phòng với Lee HyukJae. HyukJae đang đi thực tập, hầu như không có thời gian ở trường. Nghe DongHae nói cậu ta rất chăm chỉ làm việc, cũng được công ty đánh giá khá tốt.

“À phải rồi, em có thư.” YunHo đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“YoungSeng gửi phải không?” JaeJoong cầm lấy, quả nhiên là YoungSeng gửi về từ Pháp. Mở thư, bên trong rơi ra tấm bưu thiếp chụp cánh đồng oải hương ở Provence đầy mỹ lệ. Từ khi cùng bạn trai đi Pháp, YoungSeng vẫn thường gửi bưu thiếp phong cảnh của những nơi mình đến về cho JaeJoong. Hình như cậu ấy cũng đang rất hạnh phúc.

“Thích thật, có thể đến một nơi lãng mạn như thế.” JaeJoong nhìn bưu thiếp, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

YunHo đáp, “Nếu em đồng ý, anh không ngại lấy tiền để dành mua nhà đem ra đi du lịch.”

“Không được! Phải mua nhà trước!” JaeJoong đã xem trúng cái nhà kia từ rất lâu rồi, ngay cả trang trí nội thất thế nào cũng đã nghĩ thấu đáo.

YunHo nhún vai, vậy hết cách rồi.

“Aiii, trưa không ngủ, giờ mệt quá.” JaeJoong dụi mắt, ngáp một cái.

“Vậy ngủ đi.” YunHo hiểu ý tắt máy tính.

“Mai em phải chụp ảnh, không được để lại dấu vết gì đâu đấy.” JaeJoong nhắc.

“Ừ.” YunHo tắt đèn, lên giường.

Trong bóng đêm, vang lên tiếng thở dốc đầy dục vọng, xen lẫn những tiếng rên rỉ khe khẽ.

.....

Hôm sau.

“JaeJoong, bảo YunHo kiềm chế một chút được không, dấu hôn rõ như vậy làm chị mất công lắm đấy!” ChaeYeon oán giận chỉ vào vết đỏ ở dưới xương quai xanh của JaeJoong.

“Ah, em xin lỗi.” JaeJoong đỏ mặt, tên đáng ghét, nhất định là cố ý, chứ cậu đã dặn rồi mà! Đây tuyệt đối là trả thù, mỗi lần cậu chụp ảnh cùng học trưởng An Chil Hyun là lại giận dỗi. Đúng là hay ghen!

“Chưa trang điểm xong à? Họ giục rồi kìa.” An Chil Hyun ló đầu vào.

“Xong đây ạ.” JaeJoong vội vàng đáp.

Chụp xong vừa lúc đến giờ dùng cơm trưa, JaeJoong thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy YunHo đang nói chuyện với mấy chị biên tập.

“Đi thôi.” Thấy JaeJoong đã ra, YunHo tự nhiên nắm lấy tay cậu.

“Hai đứa tình cảm thật tốt, làm cho người ta hâm mộ. Từ khi kết hôn chồng chị chưa bao giờ tới đây đón chị cả.” Chị gái A cảm khái.

“Đúng đúng. Lúc nào cũng như đang trong kỳ trăng mật ý nhỉ, sao chị không gặp được người tuyệt vời như các em chứ!” Chị gái B phụ họa.

Những người khác cũng thốt lên mấy lời ngưỡng mộ.

“Haha, là do em cố gắng giành được đấy.” JaeJoong ôm chặt YunHo, lúm đồng tiền như hoa.

Gương mặt của YunHo tràn đầy ý cười âu yếm.

“Sau này vẫn phải yêu nhau như vậy nhé!” Chị gái C nói.

JaeJoong và YunHo nhìn nhau, mười ngón tay đan chặt, “Đó là điều đương nhiên!”

“Ừ.” YunHo nắm chặt lấy tay cậu.

Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, chứng minh với tất cả mọi người, trong xã hội hiện đại chỉ biết đến thứ tình yêu chớp nhoáng, hoàng tử và hoàng tử vẫn có thể sống hạnh phúc bên nhau.

END.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương