Trân Bảo Thái Tử
-
Chương 1: Tiết tử
Không thể nào! Ta chính là muốn nhảy dù để giải tỏa áp lực, như thế nào lại xuyên qua đến cổ đại, còn thành thái tử?
Tuy nói vinh hoa phú quý hưởng không hết, nhưng anh em của vị thái tử này lại vì quyền vị ý đồ mưu hại hắn.
Hại ta mang bệnh nặng nằm ở trên giường, thiếu chút nữa khó giữ được mạng,
May mắn có xung hỉ tiểu thê săn sóc chiếu cố ta.
Mọi khắc đều canh giữ ở ta bên người, tối ta ngủ không được thì cùng ta nói chuyện phiếm nói việc nhà,
Nàng cũng kể lại những chuyện trước đây cho ta nghe, giúp người “mất trí nhớ” là ta hiểu biết về quốc gia này. Nàng luôn nghĩ đến lời hứa của hoàng hậu. Hoàng hậu hứa rằng nếu ta sống một ngày liền cấp nàng một thỏi kim nguyên bảo.
————–”kim nguyên bảo ta nghĩ các nàng đọc chắc cũng hiểu là gì “
Ta vẫn không tự giác bị trí tuệ đáng yêu của nàng hấp dẫn, một mực sủng nàng……
Ta hào phóng cùng nàng chia xẻ tài bảo, tùy ý nàng vét sạch của ta tài khố, Còn bày ra châu báu thiết kế tinh xảo, vì nàng thiết kế riêng dây chuyền.
Thậm chí lên kế hoạch rời đi mâu thuẫn tranh chấp nhau trong hoàng cung, muốn cùng nàng trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường.
Nhưng mà ta còn không chưa có cơ hội mang nàng xa chạy cao bay, đã bị hãm hại bỏ tù.
Ta lo lắng muốn gặp mặt nàng, lại nghe được tin nàng tự sát…
“Tỉnh rồi, Thái tử tỉnh rồi!”. Thấy người trên giường mi mắt rung động, tiếp theo chậm rãi mở mắt, lộ ra con ngươi đen như mực, những người vây quanh giường đồng loạt phát ra tiếng hô vui mừng.
Nghe thấy tiếng nói, ta từ từ chuyển động con mắt nhìn về phía bọn họ, màng đen dần dần tiêu tan, sau đó nhìn thấy bộ dáng của những người đó, ta ngơ ngẩn ra một lát, lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Ta tưởng, ta hẳn là còn nằm mơ, cho nên ta yên tâm tiếp tục ngủ.
Nửa tháng kế tiếp, ta luôn có cảm giác như thật như giả, lúc tỉnh lúc không.
Gần đây, vì ta biết được mình mắc bệnh nặng, đã từng một lần ngừng thở tim ngừng đập, dù đã từ quỷ môn quan trở về, thân thể suy yếu này cũng không thể mau chóng khỏi hẳn được.
Nguyên nhân thứ hai là mỗi lần ngắn ngủi tỉnh dậy, lại thấy những người bên cạnh đều mặc trang phụ cổ trang, đều làm ta cảm thấy bản thân còn đang trong giấc mộng, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng nói làm ta vô cùng hoang mang —
“Hoàng nhi, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, mẫu hậu nhất định sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp đi vị trí thái tử của ngươi, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!”
“Tuyên Kì ca ca, dù ca ca chưa tỉnh cũng không sao, chỉ cần ca ca sống lâu một chút thì tốt rồi, hoàng hậu nương nương đã đáp ứng qua, chỉ cần thái tử sống thêm một ngày, người sẽ mỗi ngày ban cho Lam Ngâm một thỏi kim nguyên bảo.”
Ta thực mê hoặc, bản thân sao cứ thấy giấc mộng kỳ quái này hoài…
Tuy nói vinh hoa phú quý hưởng không hết, nhưng anh em của vị thái tử này lại vì quyền vị ý đồ mưu hại hắn.
Hại ta mang bệnh nặng nằm ở trên giường, thiếu chút nữa khó giữ được mạng,
May mắn có xung hỉ tiểu thê săn sóc chiếu cố ta.
Mọi khắc đều canh giữ ở ta bên người, tối ta ngủ không được thì cùng ta nói chuyện phiếm nói việc nhà,
Nàng cũng kể lại những chuyện trước đây cho ta nghe, giúp người “mất trí nhớ” là ta hiểu biết về quốc gia này. Nàng luôn nghĩ đến lời hứa của hoàng hậu. Hoàng hậu hứa rằng nếu ta sống một ngày liền cấp nàng một thỏi kim nguyên bảo.
————–”kim nguyên bảo ta nghĩ các nàng đọc chắc cũng hiểu là gì “
Ta vẫn không tự giác bị trí tuệ đáng yêu của nàng hấp dẫn, một mực sủng nàng……
Ta hào phóng cùng nàng chia xẻ tài bảo, tùy ý nàng vét sạch của ta tài khố, Còn bày ra châu báu thiết kế tinh xảo, vì nàng thiết kế riêng dây chuyền.
Thậm chí lên kế hoạch rời đi mâu thuẫn tranh chấp nhau trong hoàng cung, muốn cùng nàng trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường.
Nhưng mà ta còn không chưa có cơ hội mang nàng xa chạy cao bay, đã bị hãm hại bỏ tù.
Ta lo lắng muốn gặp mặt nàng, lại nghe được tin nàng tự sát…
“Tỉnh rồi, Thái tử tỉnh rồi!”. Thấy người trên giường mi mắt rung động, tiếp theo chậm rãi mở mắt, lộ ra con ngươi đen như mực, những người vây quanh giường đồng loạt phát ra tiếng hô vui mừng.
Nghe thấy tiếng nói, ta từ từ chuyển động con mắt nhìn về phía bọn họ, màng đen dần dần tiêu tan, sau đó nhìn thấy bộ dáng của những người đó, ta ngơ ngẩn ra một lát, lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Ta tưởng, ta hẳn là còn nằm mơ, cho nên ta yên tâm tiếp tục ngủ.
Nửa tháng kế tiếp, ta luôn có cảm giác như thật như giả, lúc tỉnh lúc không.
Gần đây, vì ta biết được mình mắc bệnh nặng, đã từng một lần ngừng thở tim ngừng đập, dù đã từ quỷ môn quan trở về, thân thể suy yếu này cũng không thể mau chóng khỏi hẳn được.
Nguyên nhân thứ hai là mỗi lần ngắn ngủi tỉnh dậy, lại thấy những người bên cạnh đều mặc trang phụ cổ trang, đều làm ta cảm thấy bản thân còn đang trong giấc mộng, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng nói làm ta vô cùng hoang mang —
“Hoàng nhi, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, mẫu hậu nhất định sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp đi vị trí thái tử của ngươi, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ!”
“Tuyên Kì ca ca, dù ca ca chưa tỉnh cũng không sao, chỉ cần ca ca sống lâu một chút thì tốt rồi, hoàng hậu nương nương đã đáp ứng qua, chỉ cần thái tử sống thêm một ngày, người sẽ mỗi ngày ban cho Lam Ngâm một thỏi kim nguyên bảo.”
Ta thực mê hoặc, bản thân sao cứ thấy giấc mộng kỳ quái này hoài…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook