Trẫm
Chương 47: Ta Nghe Thiếu Gia (1)

Phí Ánh Hoàn rất nhanh đã đi, cùng Hồ Mộng Thái kết bạn lên núi, tới thư viện giữa sườn núi tiềm tu.

Chỉ còn lại có Triệu Hãn, Phí Như Hạc, cùng thư đồng Phí Thuần.

Phí Như Hạc năm nay mười một tuổi, nhắm chừng là dinh dưỡng quá thừa, bộ dạng vừa cao vừa khỏe vừa béo. Loại dáng người này, không đi luyện võ đáng tiếc, phi thường thích hợp làm tướng quân, danh tướng cổ đại tất cả đều là hạng người cao lớn vạm vỡ.

Ngược lại là thư đồng Phí Thuần, bộ dáng rất thanh tú, di truyền gien ưu tú của cha mẹ—— Cha hắn trước kia là thư đồng của đại thiếu gia, mẹ hắn trước kia là nha hoàn của lão phu nhân, phương diện tướng mạo trải qua chọn lựa nghiêm khắc.

Chủ tớ đứng chung một chỗ, Phí Thuần càng giống thiếu gia hơn, Phí Như Hạc giống như người hầu.

Mắt thấy Phí Ánh Hoàn đã đi xa, Phí Như Hạc đột nhiên cười lạnh, hai tay khoanh lại trước ngực, nheo mắt miệt thị Triệu Hãn.

Vị tiểu thiếu gia này, rõ ràng không phải ngu xuẩn gì, tâm tư không dùng ở trên đọc sách mà thôi.

Hắn khúm núm ở trước mặt phụ thân, ở trong đám trẻ con nhắm chừng là tiểu bá vương, chỉ có hắn bắt nạt người khác, không có người khác bắt nạt hắn.

Trường học còn đang dạy học, Phí Như Hạc là bị giữa đường kéo ra.

Triệu Hãn mỉm cười nhắc nhở: “Tiểu thiếu gia, nên trở về thư xá học tập rồi.”

Phí Như Hạc vẫn cười lạnh không nói, đợi hồi lâu không có động tĩnh, đột nhiên quay đầu hướng thư đồng bĩu môi.

Thư đồng Phí Thuần rốt cuộc phản ứng lại, lớn tiếng quát: “Lớn mật, còn không quỳ xuống dập đầu thỉnh an tiểu thiếu gia! Đừng tưởng đại thiếu gia che chở ngươi, ở Hàm Châu tư thục này, tiểu thiếu gia mới là chủ tử của ngươi! Còn có, ta là đại thư đồng, ngươi là tiểu thư đồng, sau này ngươi phải nghe lời của ta!”

Triệu Hãn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hỏi: “Tiểu thiếu gia, thực là như thế sao?”

“Thiếu gia chính là thiếu gia, thư đồng chính là thư đồng.” Phí Như Hạc giơ nắm tay, uy hiếp nói, “Từ nay về sau, ngươi đều phải ngoan ngoãn nghe ta. Nếu phụ thân hỏi, ngươi cứ nói ta học tập rất cố gắng, chỉ tiếc quá ngu ngốc học chậm. Phụ thân bảo ngươi giám sát học hành, còn nói có thể đánh ta, ngươi tuyệt đối không nên coi là thật. Nếu không tin, ngươi trái lại đánh ta một cái thử xem...”

Vừa dứt lời, Triệu Hãn đá ra một cước.

Phí Như Hạc trọng tải quá lớn, Triệu Hãn lại không dám xuống tay ác, thế mà chưa gạt ngã ngay tại chỗ. Hắn lui về phía sau hai bước đứng vững, cúi đầu nhìn dấu chân trước ngực, không thể tưởng tượng nói: “Ngươi thật sự dám đánh sao?”

Triệu Hãn vẻ mặt nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Tiểu thiếu gia, không phải mới vừa bảo ta nghe lời ngươi sao?”

Phí Như Hạc cả giận nói: “Ta không thực bảo ngươi đánh!”

Triệu Hãn nói: “Nhưng ta coi là thật.”

Phí Như Hạc giận dữ: “Ngươi có phải đầu óc có bệnh hay không?”

Triệu Hãn đột nhiên nghiêng đầu, bộ dáng như trẻ thiểu năng: “Ta phụng mệnh lệnh tiểu thiếu gia đánh tiểu thiếu gia, có cái gì không đúng sao?”

Giống như quả thật không có gì không đúng, nhưng Phí Như Hạc sắp bị tức ra nội thương rồi.

Thư đồng Phí Thuần vội vàng nhắc nhở: “Tiểu thiếu gia, tên khốn kiếp này đang đùa cợt ngươi!”

“Bổn thiếu gia đương nhiên biết, còn cần ngươi tới nói?” Phí Như Hạc giận tím mặt, đã đỏ mặt tía tai, giơ lên nắm tay đi về phía Triệu Hãn, “Ngươi muốn ăn đòn!”

Con hàng này khẳng định từng luyện, hạ bàn cực kỳ trầm ổn, ra quyền cũng có kết cấu, vừa lên đã nhắm thẳng mặt Triệu Hãn.

Triệu Hãn nâng cánh tay gạt chắn, xương cốt bị đánh cho phát đau, thằng nhóc mập khí lực thật lớn!

Lại là một quyền đánh đến, Triệu Hãn nghiêng người trốn tránh, đồng thời tung cú đấm đánh mạng sườn hắn.

Phí Như Hạc thế mà không tránh không né, rút cánh tay đi kẹp cổ tay Triệu Hãn, một tay khác cũng nhanh chóng chộp tới, ý đồ trực tiếp mang Triệu Hãn ôm chặt vật ngã.

Triệu Hãn vội vàng lui về phía sau giãy thoát, ngay sau đó xoay người bỏ chạy.

Không phải cùng hạng cân, kẻ ngốc mới sẽ áp sát vật lộn, trước chơi thả lưu dẫn chó rồi nói sau.

“Đừng chạy!”

Phí Như Hạc phẫn nộ điên cuồng đuổi theo, cùng Triệu Hãn một trước một sau chạy vòng quanh đình.

Phí Thuần không có ý tốt, đứng xem diễn không nói, còn ở nơi đó lửa cháy đổ thêm dầu: “Thiếu gia, tên khốn kiếp này đùa bỡn ngươi, mau một quyền đánh chết hắn!”

Vòng quanh đình hai vòng, Triệu Hãn xoay người hướng Phí Thuần chạy tới, bay lên không đạp thẳng vào ngực hắn.

“Ngươi đừng tới đây... Ai u!” Phí Thuần đang đứng xem, đột nhiên ăn một cước xung phong, ngã ngửa xuống đất, chổng vó, chỉ cảm thấy tức ngực đoản không bò dậy được.

Phí Như Hạc đuổi theo ở phía sau hô to: “Hai ta đơn đấu, ngươi đánh hắn làm chi?”

“Ồn ào, huyên náo!” Triệu Hãn vừa chạy vừa nói.

Phí Như Hạc lại hô: “Có chim ngươi đừng chạy, đánh với ta một trận!”

“Có bản lãnh đuổi kịp ta trước!” Triệu Hãn còn tính tiếp tục trêu chó.

Hai người ngươi truy ta đuổi, lại vòng quanh đình chạy một vòng, thể lực Phí Như Hạc thế mà cực kỳ dư thừa.

“Còn tới?” Phí Thuần thật không dễ gì bò dậy, lại thấy Triệu Hãn lại lao về bên này, nhất thời sợ tới mức xoay người chạy trốn.

“Đánh với ta, ngươi đừng đuổi theo hắn.”

“Đúng thế, đừng đuổi theo ta chứ!”

“Ta cứ đuổi, ngươi có chim đừng chạy.”

“Khốn kiếp, ngươi mới có chim đừng chạy!”

“Các ngươi tự đi đánh, đừng đuổi theo ta được không!”

“...”

Phí Như Hạc đuổi theo Triệu Hãn, Triệu Hãn đuổi Phí Thuần, ba người vòng quanh đình, đến cuối cùng cũng không biết ai đang đuổi theo ai.

Đột nhiên, Triệu Hãn bắt lấy lan can, mượn thế trèo vào trong đình.

Phí Như Hạc vội vàng giảm tốc dừng lại, cũng muốn trèo lan can vào, trèo đến một chợt đốn thấy trước mắt tối đen.

Lại là Triệu Hãn đứng ở băng ghế dài trong đình, ở cao nhìn xuống đột nhiên đá ra, để lại dấu chân ở mặt tiểu thiếu gia.

Được thế không tha người!

Triệu Hãn lại nhanh chóng đá thêm hai cái, đạp Phí Như Hạc choáng váng.

Hắn coi như nhìn ra rồi, tiểu thiếu gia này da dày thịt béo, không dễ dàng bị đánh hỏng như vậy.

Phí Như Hạc hai cánh tay che mặt lui về phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách trước rồi nói sau.

Triệu Hãn trèo qua lan can truy kích, đạp về phía bụng hắn không có phòng bị, Phí Như Hạc đau vội vàng che bụng, lại mang khuôn mặt béo của mình lộ ra.

“Ầm!”

Một cú đấm đánh tới, máu mũi chảy ròng ròng.

Phí Thuần dừng ở phía trước thở hổn hển, cả kinh kêu lên: “Ngươi... Ngươi... Phì phò, ngươi to gan chó... Phù... Thế mà lại mang thiếu gia đánh chảy máu!” Đột nhiên, thằng nhãi này xoay người chạy tiếp, hoảng sợ nói, “Ngươi đánh thiếu gia thì đánh thiếu gia, vì sao tới đuổi theo ta? Ai u!”

Triệu Hãn bỏ lại Phí Như Hạc mặc kệ, đuổi theo thư đồng một đường hành hung, đánh cho thằng nhãi này trực tiếp không chạy nữa, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống cứng rắn chịu đựng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương