Trầm Vụn Hương Phai
-
Chương 94: Tộc hoa tinh
Trong góc khuất dưới bóng cây, hai bóng đen xích sát vào nhau, nhìn đoàn người trong gánh hát đi xa dần.
“Nè, giờ ngươi không sống với mấy phàm nhân đó nữa, bộ không cần chào hỏi một tiếng hả?”
“Chào hỏi rồi là đi không được nữa đâu…”
“Á, lỡ như bọn họ không chịu bỏ cuộc thì sao, có cần ta biến ra một thi thể rạch nát mặt quăng cho bọn họ hốt xác không?”
“Bớt nói xàm đi, giờ dẫn ta đi gặp ông nội ngươi.”
“Ngươi dữ quá đi, dữ vậy coi chừng sau này không gả được đó.”
“…” Nhan Đàm siết chặt nắm tay, rít từ trong kẽ răng ra một câu, “Không dám phiền quý nhân đây bận lòng.”
Nhân sinh không có buổi tiệc nào là không tàn. Tuy sống trong gánh hát rất vui, nhưng nói cho cùng nàng và phàm nhân cũng không giống nhau. Phàm nhân có sinh lão bệnh tử, nàng thì lại không già đi. Nàng vĩnh viễn không thể xem chính mình như một phàm nhân. Thay vì đợi đến sau này, khi bọn họ thấy dung nhan không bị già nua của mình mà kinh ngạc, xem mình là kẻ dị chủng, hay khi bản thân nhìn những phàm nhân mà mình quen biết rời khỏi nhân thế, chi bằng lặng lẽ rời đi bây giờ.
Nàng nhớ lại ban đầu khi bản thân rơi xuống trước cửa gánh hát, nay lại ở nơi này từ biệt, thật ra cũng tốt.
“Ta đi không nổi nữa mệt quá à, ngươi cõng ta đi…”
“… Không cõng.”
Nhan Đàm bụng không khỏi nghĩ, mình đã hạ quyết tâm trở thành yêu, nhưng nhìn bộ dạng của hoa tinh trước mặt này, liệu có nên cân nhắc cẩn thận thêm chút nữa không đây?
“Vậy ngươi ẵm ta đi…”
“Tự lết đi.”
“Ngươi dữ quá đi, dữ vậy sau này nhất định không gả được đâu.”
Nhan Đàm quay ngoắt người lại, tóm lấy cô ả lắc mạnh mấy phát: “Sao mà ngươi lôi thôi quá vậy― Í, ngươi ngươi ngươi, ngươi là con trai?” Nàng thoáng ngẩn người, đoạn chìa tay sang sờ thử lồng ngực đối phương, hoàn toàn bằng phẳng, lại vạch mở cổ áo ngoài của đối phương nhìn thử nơi cuống họng, vội buông tay dòm cậu ta khinh bỉ: “Khá khen cho ngươi đàn ông con trai, thì ra ngươi có sở thích diện đồ con gái!”
Hoa tinh trong dáng vẻ thiếu niên hùng hồn đáp: “Sao chứ, ta mặc vào đẹp thế này, bộ không được hả?”
Nhan Đàm rảo nhanh về phía trước, thấy cậu chàng lập tức sán sang, vội lùi ra xa: “Ngươi đừng có xáp qua đây.” Nàng sợ nhất là thể loại rõ ràng đực rựa nhưng điệu đà yếu đuối còn hơn phụ nữ, mỗi lần nhìn thấy là mình mẩy nổi hết da gà.
“Tại sao? Người ta thơm vậy mà ngươi chê hả? Ta cứ xáp gần ngươi đó, rồi sao?”
“Nói đừng có xáp qua mà!”
“Ngươi dữ như vậy, sau này nhất định sẽ không gả được cho coi…”
Rầm!
Lí trí của Nhan Đàm sụm bà chè: “Đây là lần thứ ba rồi đó! Ngươi rốt cuộc đã nói đủ chưa, cứ nhai đi nhai lại mỗi câu này, ngươi có tin ta đánh ngươi trở về nguyên hình ngay bây giờ không hả!”
Thế nhưng sự thật không thể chối cãi, bất kể là những việc xảy ra trước đây hay sau này đều bảo chứng cho tính chính xác của câu nói này. Nhan Đàm tiêu tốn hết chừng ấy năm, trước sau vẫn chưa thể gả quách đi.
Quá trình Nhan Đàm nhập vào yêu tịch đơn giản y hệt trước đó khi nàng tách khỏi tiên tịch. Tộc trưởng của tộc hoa tinh bọn họ vẻ ngoài già cả, tóc tai thưa thớt, đỉnh đầu đã hói quá nửa. Riêng các hoa tinh thì đa số đều rất đẹp, chỉ có điều đặc biệt ồn ào, có lẽ do mấy trăm năm trước khi hóa người cứ phải đâm rễ tại cùng một nơi, bí bách đến là khổ sở.
Hoa tinh bọn họ trong các loài yêu có thể xem là sinh sôi nảy nở mạnh mẽ không ngừng, Nhan Đàm nghĩ tộc bọn họ nội chỉ dựa vào số lượng tộc nhân chắc cũng chiếm núi xưng vương được rồi, thế mà lại chịu thần phục Da Lan sơn chủ.
Da Lan sơn chủ, vạn yêu thần phục.
Nhan Đàm cảm thấy câu này nghe vào đúng là rất có khí thế phi phàm. Nhưng có khí thế hơn nữa thì bọn họ đường đường hoa tinh, hà tất lại phải phụ thuộc kẻ khác? Tuy nàng không giống Triệu Hoàn Khâm có dã tâm thống lĩnh lục giới, nhưng khuất phục trước kẻ khác, nói gì thì nói cũng hơi mất mặt.
“Ngươi nói xem, từ bề ngoài nhìn vào, cây thông và cây tre cây nào cứng cáp hơn?” Tộc trưởng bưng ly trà lên nhấp một ngụm, hỏi nàng.
“Chắc là cây thông rồi.”
“Đúng là cây thông. Nhưng ngươi nhìn xem, mỗi khi trời tuyết lớn trên cây chất đầy tuyết, cây tre bao giờ cũng bị đè oằn, còn cây thông lại vẫn thẳng đứng, nhưng đến cuối cùng cây tre không bị gãy, cây thông lại gãy mất các nhánh cây, ngươi nói đây là vì sao?”
Nhan Đàm ngây ra mất một thoáng: “Vì cây thông không chịu cong mình như cây tre.”
Tộc trưởng giơ tay gõ lên mặt bàn: “Trong phàm giới cũng có câu tục ngữ, cây cao vượt rừng tất chịu gió quật, cũng chính là đạo lí này. Nay Da Lan sơn chủ đã có bản lĩnh vượt trên vạn yêu, chúng ta phải thần phục. Làm yêu cũng phải biết nhìn tình thế, rõ biết ngoan cường sẽ không có kết cục tốt, hà tất còn phải cố chấp? Không phải chỉ chịu cong lưng chút là được sao.”
Nhan Đàm tức khắc vạn phần kính phục.
Nàng cho rằng, bất kể là yêu hay phàm nhân đều có thể chia làm ba loại: nhân vật, nhân tài, tiểu nhân.
Tộc trưởng là một nhân tài, Triệu Hoàn Khâm là tiểu nhân, xem ra Da Lan sơn chủ chưa từng gặp mặt kia chắc là nhân vật rồi.
Đến độ vào thu, Nhan Đàm bắt đầu đến là phát rầu.
Vốn nàng cứ tưởng thi ban trên cánh tay không bao lâu sau sẽ tự động mờ dần, ai ngờ đến nay chẳng những không hề có chút mờ đi, ngược lại còn mọc ra một đốm mới, cứ tiếp tục thế này, nàng nhất định sẽ trở thành hoa tinh đầu tiên giữa trời đất này người nổi đầy thi ban.
Mấy ngày nay, tộc trưởng bắt đầu tuyển chọn một số tộc nhân xinh đẹp, dự tính đưa đến Da Lan sơn cảnh cống nạp cho hai vị sơn chủ đại nhân làm thị thiếp. Việc này cứ cách mỗi năm mười năm lại có một lần, xưa nay chưa từng gián đoạn.
Hôm đó vừa lúc Nhan Đàm đến thăm nhà tộc trưởng thì thấy ông mò tìm trong rương nửa buổi trời, sau lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ tinh xảo, mở nắp đưa cho nàng xem: “Ngươi đến thật đúng lúc, ta suy tới nghĩ lui không biết nên dâng tặng thứ gì, may sao chợt nhớ ra còn món vật báu cất kĩ này, ngươi thấy thế nào?”
Hộp gấm vừa được mở ra, Nhan Đàm tức thì ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, cả người liền có cảm giác thư thái dễ chịu: “Đây nhìn có vẻ là một viên đan dược.”
Tộc trưởng gật gật đầu, đóng hộp gấm lại: “Đúng là một viên đan dược, có tên là diễn bích đan. Năm đó tổ thượng của ta còn là dùng hàng ngàn loại dược liệu luyện thành, tẩy trừ âm khí, điều dưỡng cơ thể đều có thể dùng.”
Tẩy trừ âm khí? Nhan Đàm chỉ cảm thấy máu nóng sôi sùng sục, gồng mình ghìm kích động hỏi: “Tộc trưởng, chẳng lẽ ngài định dâng tặng viên đan dược này cho Da Lan sơn chủ?”
“Đúng vậy. Vàng bạc châu báu, tửu khí mỹ nhân, những thứ này cho dù cộng lại e cũng không quý được bằng viên đan dược này. Ta đã cho người ghi diễn bích đan vào danh sách lễ vật gửi đi rồi.”
Nhan Đàm ngẫm nghĩ: Danh sách lễ vật đã được gửi đi, mà nàng lại cũng là người trong tộc, nếu nhân lúc này nhón đan dược đút túi riêng thì thật có phần coi không được. Nhưng đợi đến khi tộc trưởng mang tặng xong xuôi, chừng đó nàng mới đi xoáy về, chắc sẽ không liên lụy đến những người trong tộc đâu nhỉ?
Nàng đứng phắt dậy, người hơi chồm về phía trước, căng thẳng hỏi: “Tộc trưởng, hai vị Da Lan sơn chủ kia có sở thích dị hợm ưa mặc đồ phụ nữ không? Hoặc giả, có phải là loại liễu yếu đào tơ, ẻo lả còn hơn đàn bà con gái?”
Tộc trưởng quệt mồ hôi đáp: “Những, những lời này không phải có thể tùy tiện nói bừa được đâu… Hoang đường, hoang đường.”
Nhan Đàm lại chồm người tới trước thêm chút nữa: “Ta muốn làm thị thiếp của sơn chủ, sẵn tiện ngài đem ta biếu luôn có được không?”
Tộc trưởng vuốt râu, có chút không tiện mở lời: “Nhan Đàm, thật ra dựa vào những đợt chọn người của hai vị sơn chủ trước đây, mẫu người sơn chủ ưa thích thật tình không phải giống ngươi vậy đâu.”
Nhan Đàm ngẫm tới nghĩ lui, vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Nhưng mà, nhưng mà những việc thế này không thử xem làm sao biết được? Nói không chừng bây giờ khẩu vị của sơn chủ đã khác xưa, muốn đổi món thì sao, xơi cỗ riết rồi cũng có lúc xơi ngán chứ… Tộc trưởng, ngài cứ để ta đi đi, cho dù thật sự không được tới lúc đó ta lại trở về cũng vậy mà…”
Tộc trưởng bị nàng nài đến chẳng còn cách nào, cuối cùng đành phải gật đầu: “Ngươi cũng đi sửa soạn cho tử tế một chút, tránh để bước ra làm mất mặt tộc hoa tinh chúng ta.”
Thế là, Nhan Đàm đã cùng những người trong tộc lên đường đến Da Lan sơn cảnh.
Vào ngày khởi hành, Tử Đằng, cũng chính là cậu cháu nội ưa diện đồ con gái của tộc trưởng, mặc một bộ áo lụa tím mỏng thêu hoa hớn hở xoay một vòng trước mặt Nhan Đàm, tươi cười hỏi: “Tỉ thấy bộ áo này của ta có đẹp không?”
Nhan Đàm cảm thấy mình đã biểu lộ rất rõ ràng niềm ghê tởm đối với thú vui dị hợm của cậu ta, thế mà tên hoa tinh trì độn này lại không cảm nhận được một chút nào, nên nàng đành miễn cưỡng đáp: “Cũng không tới nỗi…”
Tử Đằng đứng trước mặt nàng, mặt mày nghiêm túc: “Ta nghĩ tỉ đi một chút là về liền thôi, cho nên không chính thức từ biệt tỉ làm gì. Tỉ đến Da Lan sơn cảnh tuyệt đối đừng có hung dữ như vậy, tới lúc đắc tội với sơn chủ rồi là biết mùi đau khổ đó.”
Nhan Đàm nở một nụ cười như bị đau răng: “Đội ơn lời chúc tốt lành của cậu…” Nàng nhanh như chớp ra tay, lột phăng bộ áo bằng lụa tím mỏng trên người cậu ta, động tác dứt khoát nhanh gọn, miệng nhoẻn cười nói: “Y phục của nữ tử mặc không sướng như cậu nghĩ đâu, cậu có muốn mặc thì chí ít cũng phải biết khi nào cần một phát là cởi được, khi nào có cố kiểu gì cũng cởi không được, hiểu chưa.” Ngón này của nàng còn là học được từ trong gánh hát. Thời gian đầu không còn tiên pháp, nàng ngay đến quần áo của bản thân cũng mặc không xong, sau luyện thạo rồi, các đào kép vừa xuống sân khấu, chỉ trong chớp mắt là nàng đã có thể cởi xong phục trang của đối phương.
Tử Đằng tay nắm trung y, miệng há to đủ nhét vừa một quả trứng gà, lầm bầm nói: “Hóa ra tỉ có thứ sở thích này.”
Nhan Đàm xoa xoa thái dương: “Sở thích của ta có nhiều hơn nữa cũng không tài nào quái đản bằng cậu. Được rồi, ta phải đi đây.”
Tử Đằng ôm bộ áo ngoài, vẫy vẫy tay về phía nàng: “Nhan Đàm tỉ tỉ, chúc tỉ mã đáo thành công, í lộn, mã thất tiền đề (1).”
Lần này Nhan Đàm chả buồn so đo với cậu ta nữa.
Nói vậy nàng thật sự sẽ vì diễn bích đan đi làm cái gì thị thiếp của sơn chủ ư? Đến giờ phút này, nàng đến hai vị Da Lan sơn chủ là người thế nào cũng chưa biết, không rõ đối phương tính khí thế nào, ngoại hình mặt mũi lại ra làm sao. Xem chừng chắc tu vi cũng rất cao, không biết có giống tộc trưởng, nhìn vào tuổi tác rất lớn kinh nghiệm rất dày dặn, có một cái đầu hói láng coóng không?
Nhan Đàm nhìn những tộc nhân đi cùng, người nào người nấy đều là mỹ nhân tuyển một giữa nghìn, nàng lẫn vào trong căn bản sẽ không gây được chú ý. Nhưng muốn lấy được diễn bích đan thì trước tiên phải tiếp cận sơn chủ, vạn nhất sơn chủ nhìn không lọt mắt nàng, vậy nàng há chẳng phải đã công toi đi hết một chuyến?
Nhan Đàm rất khổ não. Dọc đường đi cứ phải tính toán làm sao hành động, cuối cùng một phát cuỗm gọn diễn bích đan. Sau khi đạt được mục đích, phải làm thế nào thu dọn tàn dư cũng là một việc đại khó. Nhưng nàng cảm thấy sau khi cuỗm được viên đan dược quý này rồi, tuyệt đối không thể tức khắc bỏ chạy, nước đi này chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Thế nhưng bất kể nàng có tính toán toàn bộ quá trình tỉ mỉ đến đâu, câu hỏi khó quan trọng nhất đặt ra trước mắt trước sau vẫn chưa tìm được lời giải: Liệu nàng phải làm cách nào âm thầm lặng lẽ mà lại kín đáo chiếm được cảm tình của sơn chủ đây?
(1) mã thất tiền đề: ngựa hụt vó trước; sơ sẩy nghiêm trọng dẫn đến thất bại.
“Nè, giờ ngươi không sống với mấy phàm nhân đó nữa, bộ không cần chào hỏi một tiếng hả?”
“Chào hỏi rồi là đi không được nữa đâu…”
“Á, lỡ như bọn họ không chịu bỏ cuộc thì sao, có cần ta biến ra một thi thể rạch nát mặt quăng cho bọn họ hốt xác không?”
“Bớt nói xàm đi, giờ dẫn ta đi gặp ông nội ngươi.”
“Ngươi dữ quá đi, dữ vậy coi chừng sau này không gả được đó.”
“…” Nhan Đàm siết chặt nắm tay, rít từ trong kẽ răng ra một câu, “Không dám phiền quý nhân đây bận lòng.”
Nhân sinh không có buổi tiệc nào là không tàn. Tuy sống trong gánh hát rất vui, nhưng nói cho cùng nàng và phàm nhân cũng không giống nhau. Phàm nhân có sinh lão bệnh tử, nàng thì lại không già đi. Nàng vĩnh viễn không thể xem chính mình như một phàm nhân. Thay vì đợi đến sau này, khi bọn họ thấy dung nhan không bị già nua của mình mà kinh ngạc, xem mình là kẻ dị chủng, hay khi bản thân nhìn những phàm nhân mà mình quen biết rời khỏi nhân thế, chi bằng lặng lẽ rời đi bây giờ.
Nàng nhớ lại ban đầu khi bản thân rơi xuống trước cửa gánh hát, nay lại ở nơi này từ biệt, thật ra cũng tốt.
“Ta đi không nổi nữa mệt quá à, ngươi cõng ta đi…”
“… Không cõng.”
Nhan Đàm bụng không khỏi nghĩ, mình đã hạ quyết tâm trở thành yêu, nhưng nhìn bộ dạng của hoa tinh trước mặt này, liệu có nên cân nhắc cẩn thận thêm chút nữa không đây?
“Vậy ngươi ẵm ta đi…”
“Tự lết đi.”
“Ngươi dữ quá đi, dữ vậy sau này nhất định không gả được đâu.”
Nhan Đàm quay ngoắt người lại, tóm lấy cô ả lắc mạnh mấy phát: “Sao mà ngươi lôi thôi quá vậy― Í, ngươi ngươi ngươi, ngươi là con trai?” Nàng thoáng ngẩn người, đoạn chìa tay sang sờ thử lồng ngực đối phương, hoàn toàn bằng phẳng, lại vạch mở cổ áo ngoài của đối phương nhìn thử nơi cuống họng, vội buông tay dòm cậu ta khinh bỉ: “Khá khen cho ngươi đàn ông con trai, thì ra ngươi có sở thích diện đồ con gái!”
Hoa tinh trong dáng vẻ thiếu niên hùng hồn đáp: “Sao chứ, ta mặc vào đẹp thế này, bộ không được hả?”
Nhan Đàm rảo nhanh về phía trước, thấy cậu chàng lập tức sán sang, vội lùi ra xa: “Ngươi đừng có xáp qua đây.” Nàng sợ nhất là thể loại rõ ràng đực rựa nhưng điệu đà yếu đuối còn hơn phụ nữ, mỗi lần nhìn thấy là mình mẩy nổi hết da gà.
“Tại sao? Người ta thơm vậy mà ngươi chê hả? Ta cứ xáp gần ngươi đó, rồi sao?”
“Nói đừng có xáp qua mà!”
“Ngươi dữ như vậy, sau này nhất định sẽ không gả được cho coi…”
Rầm!
Lí trí của Nhan Đàm sụm bà chè: “Đây là lần thứ ba rồi đó! Ngươi rốt cuộc đã nói đủ chưa, cứ nhai đi nhai lại mỗi câu này, ngươi có tin ta đánh ngươi trở về nguyên hình ngay bây giờ không hả!”
Thế nhưng sự thật không thể chối cãi, bất kể là những việc xảy ra trước đây hay sau này đều bảo chứng cho tính chính xác của câu nói này. Nhan Đàm tiêu tốn hết chừng ấy năm, trước sau vẫn chưa thể gả quách đi.
Quá trình Nhan Đàm nhập vào yêu tịch đơn giản y hệt trước đó khi nàng tách khỏi tiên tịch. Tộc trưởng của tộc hoa tinh bọn họ vẻ ngoài già cả, tóc tai thưa thớt, đỉnh đầu đã hói quá nửa. Riêng các hoa tinh thì đa số đều rất đẹp, chỉ có điều đặc biệt ồn ào, có lẽ do mấy trăm năm trước khi hóa người cứ phải đâm rễ tại cùng một nơi, bí bách đến là khổ sở.
Hoa tinh bọn họ trong các loài yêu có thể xem là sinh sôi nảy nở mạnh mẽ không ngừng, Nhan Đàm nghĩ tộc bọn họ nội chỉ dựa vào số lượng tộc nhân chắc cũng chiếm núi xưng vương được rồi, thế mà lại chịu thần phục Da Lan sơn chủ.
Da Lan sơn chủ, vạn yêu thần phục.
Nhan Đàm cảm thấy câu này nghe vào đúng là rất có khí thế phi phàm. Nhưng có khí thế hơn nữa thì bọn họ đường đường hoa tinh, hà tất lại phải phụ thuộc kẻ khác? Tuy nàng không giống Triệu Hoàn Khâm có dã tâm thống lĩnh lục giới, nhưng khuất phục trước kẻ khác, nói gì thì nói cũng hơi mất mặt.
“Ngươi nói xem, từ bề ngoài nhìn vào, cây thông và cây tre cây nào cứng cáp hơn?” Tộc trưởng bưng ly trà lên nhấp một ngụm, hỏi nàng.
“Chắc là cây thông rồi.”
“Đúng là cây thông. Nhưng ngươi nhìn xem, mỗi khi trời tuyết lớn trên cây chất đầy tuyết, cây tre bao giờ cũng bị đè oằn, còn cây thông lại vẫn thẳng đứng, nhưng đến cuối cùng cây tre không bị gãy, cây thông lại gãy mất các nhánh cây, ngươi nói đây là vì sao?”
Nhan Đàm ngây ra mất một thoáng: “Vì cây thông không chịu cong mình như cây tre.”
Tộc trưởng giơ tay gõ lên mặt bàn: “Trong phàm giới cũng có câu tục ngữ, cây cao vượt rừng tất chịu gió quật, cũng chính là đạo lí này. Nay Da Lan sơn chủ đã có bản lĩnh vượt trên vạn yêu, chúng ta phải thần phục. Làm yêu cũng phải biết nhìn tình thế, rõ biết ngoan cường sẽ không có kết cục tốt, hà tất còn phải cố chấp? Không phải chỉ chịu cong lưng chút là được sao.”
Nhan Đàm tức khắc vạn phần kính phục.
Nàng cho rằng, bất kể là yêu hay phàm nhân đều có thể chia làm ba loại: nhân vật, nhân tài, tiểu nhân.
Tộc trưởng là một nhân tài, Triệu Hoàn Khâm là tiểu nhân, xem ra Da Lan sơn chủ chưa từng gặp mặt kia chắc là nhân vật rồi.
Đến độ vào thu, Nhan Đàm bắt đầu đến là phát rầu.
Vốn nàng cứ tưởng thi ban trên cánh tay không bao lâu sau sẽ tự động mờ dần, ai ngờ đến nay chẳng những không hề có chút mờ đi, ngược lại còn mọc ra một đốm mới, cứ tiếp tục thế này, nàng nhất định sẽ trở thành hoa tinh đầu tiên giữa trời đất này người nổi đầy thi ban.
Mấy ngày nay, tộc trưởng bắt đầu tuyển chọn một số tộc nhân xinh đẹp, dự tính đưa đến Da Lan sơn cảnh cống nạp cho hai vị sơn chủ đại nhân làm thị thiếp. Việc này cứ cách mỗi năm mười năm lại có một lần, xưa nay chưa từng gián đoạn.
Hôm đó vừa lúc Nhan Đàm đến thăm nhà tộc trưởng thì thấy ông mò tìm trong rương nửa buổi trời, sau lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ tinh xảo, mở nắp đưa cho nàng xem: “Ngươi đến thật đúng lúc, ta suy tới nghĩ lui không biết nên dâng tặng thứ gì, may sao chợt nhớ ra còn món vật báu cất kĩ này, ngươi thấy thế nào?”
Hộp gấm vừa được mở ra, Nhan Đàm tức thì ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt, cả người liền có cảm giác thư thái dễ chịu: “Đây nhìn có vẻ là một viên đan dược.”
Tộc trưởng gật gật đầu, đóng hộp gấm lại: “Đúng là một viên đan dược, có tên là diễn bích đan. Năm đó tổ thượng của ta còn là dùng hàng ngàn loại dược liệu luyện thành, tẩy trừ âm khí, điều dưỡng cơ thể đều có thể dùng.”
Tẩy trừ âm khí? Nhan Đàm chỉ cảm thấy máu nóng sôi sùng sục, gồng mình ghìm kích động hỏi: “Tộc trưởng, chẳng lẽ ngài định dâng tặng viên đan dược này cho Da Lan sơn chủ?”
“Đúng vậy. Vàng bạc châu báu, tửu khí mỹ nhân, những thứ này cho dù cộng lại e cũng không quý được bằng viên đan dược này. Ta đã cho người ghi diễn bích đan vào danh sách lễ vật gửi đi rồi.”
Nhan Đàm ngẫm nghĩ: Danh sách lễ vật đã được gửi đi, mà nàng lại cũng là người trong tộc, nếu nhân lúc này nhón đan dược đút túi riêng thì thật có phần coi không được. Nhưng đợi đến khi tộc trưởng mang tặng xong xuôi, chừng đó nàng mới đi xoáy về, chắc sẽ không liên lụy đến những người trong tộc đâu nhỉ?
Nàng đứng phắt dậy, người hơi chồm về phía trước, căng thẳng hỏi: “Tộc trưởng, hai vị Da Lan sơn chủ kia có sở thích dị hợm ưa mặc đồ phụ nữ không? Hoặc giả, có phải là loại liễu yếu đào tơ, ẻo lả còn hơn đàn bà con gái?”
Tộc trưởng quệt mồ hôi đáp: “Những, những lời này không phải có thể tùy tiện nói bừa được đâu… Hoang đường, hoang đường.”
Nhan Đàm lại chồm người tới trước thêm chút nữa: “Ta muốn làm thị thiếp của sơn chủ, sẵn tiện ngài đem ta biếu luôn có được không?”
Tộc trưởng vuốt râu, có chút không tiện mở lời: “Nhan Đàm, thật ra dựa vào những đợt chọn người của hai vị sơn chủ trước đây, mẫu người sơn chủ ưa thích thật tình không phải giống ngươi vậy đâu.”
Nhan Đàm ngẫm tới nghĩ lui, vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Nhưng mà, nhưng mà những việc thế này không thử xem làm sao biết được? Nói không chừng bây giờ khẩu vị của sơn chủ đã khác xưa, muốn đổi món thì sao, xơi cỗ riết rồi cũng có lúc xơi ngán chứ… Tộc trưởng, ngài cứ để ta đi đi, cho dù thật sự không được tới lúc đó ta lại trở về cũng vậy mà…”
Tộc trưởng bị nàng nài đến chẳng còn cách nào, cuối cùng đành phải gật đầu: “Ngươi cũng đi sửa soạn cho tử tế một chút, tránh để bước ra làm mất mặt tộc hoa tinh chúng ta.”
Thế là, Nhan Đàm đã cùng những người trong tộc lên đường đến Da Lan sơn cảnh.
Vào ngày khởi hành, Tử Đằng, cũng chính là cậu cháu nội ưa diện đồ con gái của tộc trưởng, mặc một bộ áo lụa tím mỏng thêu hoa hớn hở xoay một vòng trước mặt Nhan Đàm, tươi cười hỏi: “Tỉ thấy bộ áo này của ta có đẹp không?”
Nhan Đàm cảm thấy mình đã biểu lộ rất rõ ràng niềm ghê tởm đối với thú vui dị hợm của cậu ta, thế mà tên hoa tinh trì độn này lại không cảm nhận được một chút nào, nên nàng đành miễn cưỡng đáp: “Cũng không tới nỗi…”
Tử Đằng đứng trước mặt nàng, mặt mày nghiêm túc: “Ta nghĩ tỉ đi một chút là về liền thôi, cho nên không chính thức từ biệt tỉ làm gì. Tỉ đến Da Lan sơn cảnh tuyệt đối đừng có hung dữ như vậy, tới lúc đắc tội với sơn chủ rồi là biết mùi đau khổ đó.”
Nhan Đàm nở một nụ cười như bị đau răng: “Đội ơn lời chúc tốt lành của cậu…” Nàng nhanh như chớp ra tay, lột phăng bộ áo bằng lụa tím mỏng trên người cậu ta, động tác dứt khoát nhanh gọn, miệng nhoẻn cười nói: “Y phục của nữ tử mặc không sướng như cậu nghĩ đâu, cậu có muốn mặc thì chí ít cũng phải biết khi nào cần một phát là cởi được, khi nào có cố kiểu gì cũng cởi không được, hiểu chưa.” Ngón này của nàng còn là học được từ trong gánh hát. Thời gian đầu không còn tiên pháp, nàng ngay đến quần áo của bản thân cũng mặc không xong, sau luyện thạo rồi, các đào kép vừa xuống sân khấu, chỉ trong chớp mắt là nàng đã có thể cởi xong phục trang của đối phương.
Tử Đằng tay nắm trung y, miệng há to đủ nhét vừa một quả trứng gà, lầm bầm nói: “Hóa ra tỉ có thứ sở thích này.”
Nhan Đàm xoa xoa thái dương: “Sở thích của ta có nhiều hơn nữa cũng không tài nào quái đản bằng cậu. Được rồi, ta phải đi đây.”
Tử Đằng ôm bộ áo ngoài, vẫy vẫy tay về phía nàng: “Nhan Đàm tỉ tỉ, chúc tỉ mã đáo thành công, í lộn, mã thất tiền đề (1).”
Lần này Nhan Đàm chả buồn so đo với cậu ta nữa.
Nói vậy nàng thật sự sẽ vì diễn bích đan đi làm cái gì thị thiếp của sơn chủ ư? Đến giờ phút này, nàng đến hai vị Da Lan sơn chủ là người thế nào cũng chưa biết, không rõ đối phương tính khí thế nào, ngoại hình mặt mũi lại ra làm sao. Xem chừng chắc tu vi cũng rất cao, không biết có giống tộc trưởng, nhìn vào tuổi tác rất lớn kinh nghiệm rất dày dặn, có một cái đầu hói láng coóng không?
Nhan Đàm nhìn những tộc nhân đi cùng, người nào người nấy đều là mỹ nhân tuyển một giữa nghìn, nàng lẫn vào trong căn bản sẽ không gây được chú ý. Nhưng muốn lấy được diễn bích đan thì trước tiên phải tiếp cận sơn chủ, vạn nhất sơn chủ nhìn không lọt mắt nàng, vậy nàng há chẳng phải đã công toi đi hết một chuyến?
Nhan Đàm rất khổ não. Dọc đường đi cứ phải tính toán làm sao hành động, cuối cùng một phát cuỗm gọn diễn bích đan. Sau khi đạt được mục đích, phải làm thế nào thu dọn tàn dư cũng là một việc đại khó. Nhưng nàng cảm thấy sau khi cuỗm được viên đan dược quý này rồi, tuyệt đối không thể tức khắc bỏ chạy, nước đi này chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Thế nhưng bất kể nàng có tính toán toàn bộ quá trình tỉ mỉ đến đâu, câu hỏi khó quan trọng nhất đặt ra trước mắt trước sau vẫn chưa tìm được lời giải: Liệu nàng phải làm cách nào âm thầm lặng lẽ mà lại kín đáo chiếm được cảm tình của sơn chủ đây?
(1) mã thất tiền đề: ngựa hụt vó trước; sơ sẩy nghiêm trọng dẫn đến thất bại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook