Trầm Vụn Hương Phai
-
Chương 9: Thiên sư Đường Châu (p.1)
Dư Mặc chậm rãi đứng
thẳng dậy, kéo Nhan Đàm ra sau, lấy thân mình chắn ở phía trước, hai mắt nhắm lại, khi mắt mở ra song mâu đã hóa đỏ thẫm.
Nam tử kia khẽ điểm một chân lên mạn thuyền, nhẹ tựa lông hồng đáp xuống trước mặt hai người bọn họ, tiến lên một bước, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, quét một đường từ dưới lên trên.
Một luồng yêu khí sắc xanh pha đen tức khắc xuất hiện quấn chặt lấy lưỡi kiếm.
Dư Mặc giơ cao hai tay, yêu khí thoát ra từ toàn thân khiến y sam của hắn tung bay phần phật, dị sắc thoáng hiện trong mắt. Trên thế gian này, yêu tinh có công lực mạnh hơn hắn vốn đã không nhiều, huống hồ chỉ là một kẻ phàm nhân.
Bất chợt thanh kiếm vụt sáng chói lọi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp yêu khí, ngang nhiên một đường đâm thẳng vào lồng ngực Dư Mặc. Hắn nhất thời chỉ cảm thấy máu trong thân thể đang từng đợt vọt trào ra ngoài, thanh âm vù vù khua vang bên tai, vội kéo lấy Nhan Đàm nhảy ra khỏi thuyền: “Rút!” Nước sông bắn lên tung tóe, hóa thành hình dạng một con giao long (1) ngẩng cao đầu, miệng há to dữ tợn như sắp ăn tươi nuốt sống con mồi.
Nam tử nọ không một mảy may nao núng, chậm rãi rút từ trong tay áo ra một mảnh bùa chú, ngón tay khẽ phóng tấm bùa tới trước, miệng niệm chú: “Phá!”
Cự long (2) chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành vô số giọt nước li ti. Những hạt thủy châu trong suốt lấp lánh tí tách rơi trên ván thuyền, hệt như một cơn mưa rào chợt đến chợt đi giữa độ ngày xuân ấm áp.
Nam tử nọ luồn kiếm vào vỏ, đang chuẩn bị đuổi theo thì đột nhiên chân đã bị níu lấy cứng ngắc. Bấy giờ nước sông lại đang không ngừng tràn vào lỗ hổng trên thuyền, làm ướt sũng gấu áo của hắn.
Châu Sĩ Minh ôm lấy chân hắn, cả đám thịt mỡ trắng nhẵn trên người run lên bần bật, rống khóc vô cùng thê lương: “Đại hiệp, ngài không thể đi được, ngài mau cứu ta với, ta không muốn bị yêu quái ăn thịt đâu…”
Hắn khẽ chau mày, liếc nhìn cái tên mập ú trắng nõn dưới chân mình: “Yêu quái đã đi khỏi rồi.”
“Không không không, bọn chúng nhất định sẽ quay trở lại, quay lại xẻo thịt ta ăn đó, đại hiệp ngài nhất định phải cứu ta với…”
Nam tử nọ nhìn quanh một vòng, yêu quái kia đã sớm không biết chạy đi phương nào. Hắn giơ chân hất thẳng lão mập: “Cút!”
Dư Mặc cả người ướt sũng trèo lên bờ, bước chân lảo đảo, đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngã ngồi ra đất. Hắn nằm bệt luôn xuống ngay cạnh bờ sông, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhan Đàm ngồi ở bên cạnh thấy hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vương chút tơ máu, cứ chốc chốc lại ho ra vài tiếng, chỉ có thể đưa tay vuốt nhẹ trước ngực hắn: “Dư Mặc, ngươi sao rồi? Không việc gì chứ?”
Dư Mặc đột nhiên nghiêng mình ngồi dậy chống một tay xuống đất, một tràng ho dữ dội thốc tháo tim gan ập đến. Nhan Đàm phát hoảng, vội vàng lấy tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, hỏi han dồn dập: “Có nghiêm trọng lắm không? Có phải đã bị đả thương rất nặng?”
Dư Mặc đột nhiên ngừng ho, hơi thở phảng phất như làn khói mảnh, hắn ngã nhoài vào người Nhan Đàm.
Nhan Đàm ôm hắn vào lòng, không dám mảy may nhúc nhích, trong lòng nóng như lửa đốt: “Dư Mặc, ngươi cố gắng gượng thêm chút nữa, ngươi tuyệt đối không được chết đó…” Qua hết một lúc rất lâu, nàng mới cảm thấy Dư Mặc đã khẽ động đậy một chút, cố vực dậy chút sức lực ít ỏi, hắn mở miệng nói: “Bây giờ ngươi khóc tang ta có hơi bị sớm quá không?” Sắc mặt hắn vẫn là không được tốt mấy nhưng đã tìm lại được chút huyết sắc.
Nhan Đàm đanh mặt cất giọng lạnh tanh: “Chúa công.”
Dư Mặc mỉm cười: “Liên khanh.”
Nhan Đàm vẫn mang giọng điệu lạnh ngắt: “Thứ cho thần thiếp thân mang trọng bệnh, không thể tiễn người về nơi an nghỉ cuối cùng. Chúa công xin chớ trách tội.”
Dư Mặc nhìn nàng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Tấm thâm tình này của Liên khanh, xem ra ta chỉ có thể kiếp sau đền đáp mà thôi.” Lời vừa dứt, liền nhịn không nổi bật cười trước.
Nhan Đàm cũng nhoẻn miệng cười, nhưng sắc mặt vẫn còn vài phần lo lắng, nàng chậm rãi nói: “Tên thiên sư kia quả là lợi hại, ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của hắn, không cần nói cũng biết ta đây lại càng thua xa.”
Dư Mặc lười nhác ‘ừm’ một tiếng rồi thấp giọng bảo: “Cũng không có gì là lạ. Hồn phách của hắn nhất định phải rất tinh thuần thì đạo thuật mới dụng được tới cảnh giới này. Trong khắp Tam giới, lợi hại nhất vốn dĩ không phải Tiên Quân trên Thiên đình, cũng không phải loài Ma đã bị diệt vong từ thời Thượng cổ, mà chính là thứ tinh thuần sạch sẽ nhất. Yêu thuật đem ra so với tinh thuần thì còn cách biệt rất xa.”
“Dư Mặc, ta có thể nói một câu được không?”
“Nói đi.”
“Ngươi quay đầu ra sau nhìn xem, cái tên đó đã đuổi đến rồi, rất nhanh thôi là qua tới đây.”
Dư Mặc thấp giọng rủa thầm một câu, chồm mình đứng dậy: “Xưa nay chỉ có ta đuổi kẻ khác bỏ chạy, hôm nay tình thế lại đảo ngược rồi.”
Nhan Đàm vẻ mặt rất đỗi chân thành: “Lịch luyện (3) có lợi cho tu vi.”
Dư Mặc nhìn thẳng vào mắt nàng: “Chúng ta chia nhau ra chạy, vạn nhất vận khí không tốt, một người bỏ mạng cũng còn hơn cả hai cùng chết.” Hắn chỉ về phía trước: “Ngươi chạy hướng này, ta dùng thủy lộ, đi ngược hướng với ngươi.”
Nhan Đàm nhìn hắn do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: “Được thôi.” Chạy theo hướng của Dư Mặc nói không chừng sẽ chạm mặt tên thiên sư kia, còn con đường hắn chỉ cho nàng thì an toàn hơn nhiều.
Dư Mặc đẩy mạnh Nhan Đàm: “Chạy mau.”
Nhan Đàm xoay người chạy đi, chạy được một đoạn nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dư Mặc chầm chậm tiến xuống bờ sông. Đến chỗ rẽ ngoặt ở chân núi, nàng lần nữa quay đầu trông lại thì đã không thấy bóng lưng của hắn đâu nữa. Giậm chân xuống đất, nàng vội vã cắm đầu chạy tiếp.
Màn đêm dần buông, bầu trời mỗi lúc một tối dần. Nhan Đàm vẫn đang đi trên đường núi, người vừa rét run lại vừa mệt lả mà vẫn không dám dừng lại. Xuyên qua lớp lớp những tán cây rừng, nàng có thể nhìn thấy phía xa nơi đường chân trời là một vì Đế Tinh (4), sáng ngời rực rỡ hơn bất kì vì tinh tú nào trên trời. Đế Tinh càng sáng, cũng chính là chứng minh căn cơ của vương triều càng ổn định, đang trong thời kì phục nguyên hưng thịnh.
Nhan Đàm đột nhiên nhớ lại những thứ đã học, thực ra nàng học giỏi nhất là môn Thiền Lý, chỉ là rốt cuộc vẫn không có đất dụng võ gì mấy. Thời điểm đó nàng lại ngạo mạn, có thể bất cần mà nói rằng mình xưa nay không hề có ý muốn nhập vào Tiên tịch, đơn giản là vì không thèm để tâm. Giờ đây nghĩ lại, dường như đó đã là chuyện rất lâu rất lâu về trước.
Đợi đến trời sáng, Nhan Đàm cuối cùng đã thấy được một thôn trang nho nhỏ ở phía xa, trên ngọn núi phía sau thôn trang là một mảnh trà viên.
Nàng buông một hơi thở dài, ngồi nghỉ trên một gốc cây đã bị đốn mất phần thân. Đột nhiên nghe tiếng bước chân khe khẽ phía sau, vừa quay đầu lại, Nhan Đàm suýt nữa không kiềm được nhảy dựng lên, tên thiên sư kia không ngờ đã đuổi được đến đây. Kẻ đó ống tay áo rộng rãi khoáng đạt, vạt áo khẽ lay, mi mục tuấn ngạn xuất chúng, trên người còn có loại khí chất thanh tân rắn rỏi đặc trưng thường thấy ở người trẻ tuổi, trông bề ngoài thì tuổi tác không lớn, chỉ xấp xỉ vừa ngoài hai mươi. Nhan Đàm thở dài đánh thượt, thật uổng phí bản thân sống trên đời bao nhiêu năm nay, còn không bằng được một tên phàm nhân.
Lúc đi qua chỗ nàng đang ngồi, tên thiên sư nọ rảo bước chậm lại, hơi nhíu mày nhìn nàng từ đầu xuống chân một lượt, hỏi bằng giọng lễ độ nho nhã: “Xin hỏi cô nương đây có phải là người bản địa không?”
Nhan Đàm vui mừng khấp khởi trong lòng, hôm qua toàn là Dư Mặc ra tay, hắn chắc sẽ không nhớ rõ hình dáng của mình, giờ đây trong đầu nhiều lắm chắc cũng chỉ là hoài nghi, bèn chậm rãi đáp: “Ngươi xem, cây trà năm nay so với những năm trước đều tươi tốt hơn rất nhiều.”
Hắn hơi ngẩn ra, đoạn lại hỏi: “Tại hạ không có ác ý, chỉ muốn hỏi xem có nơi nào có thể tá túc một hôm.”
Nhan Đàm lại hỏi: “Ngươi có nhìn thấy mấy tảng đá trông như mấy con khỉ trên ngọn núi kia không?”
Hắn cuối cùng cũng bỏ cuộc, quay lưng bước tiếp. Nhan Đàm nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng suy tư, nàng nên đi tiếp về trước hay quay ngược lại con đường ban đầu? Nàng đã không còn đủ sức để mà đi lại cả đoạn đường đó, vạn nhất tên này phát hiện có điều không ổn đuổi ngược trở lại, e là muốn trốn cũng không được. Trái lại nếu đi cùng đường với hắn, tuy là có mạo hiểm thật, nhưng lại có thể cắt bỏ đường lui mà dọn đường tiến, nói không chừng lại nhờ vậy mà thoát thân được cũng nên.
Chủ ý vừa định, nàng liền đứng thẳng người dậy, đi về thôn trang phía trước mặt.
Chú thích:
(1) giao long: loài rồng nước trong truyền thuyết Trung Quốc, giữa trên hai mắt có phần thịt lồi lên giao nhau nên được đặt tên như vậy.
(2) cự long: con rồng bự tổ xì nái =)))))).
(3) lịch luyện: trải nghiệm khó khăn để rèn luyện bản thân.
(4) Đế Tinh: còn gọi Tử Vi Tinh, là vì sao tượng trưng cho hoàng đế theo quan niệm của người Trung Quốc xưa, ngôi sao sáng thứ hai trong chòm Tiểu Hùng, tên tiếng Anh là Kochab hay β Ursae Minoris.
Nam tử kia khẽ điểm một chân lên mạn thuyền, nhẹ tựa lông hồng đáp xuống trước mặt hai người bọn họ, tiến lên một bước, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, quét một đường từ dưới lên trên.
Một luồng yêu khí sắc xanh pha đen tức khắc xuất hiện quấn chặt lấy lưỡi kiếm.
Dư Mặc giơ cao hai tay, yêu khí thoát ra từ toàn thân khiến y sam của hắn tung bay phần phật, dị sắc thoáng hiện trong mắt. Trên thế gian này, yêu tinh có công lực mạnh hơn hắn vốn đã không nhiều, huống hồ chỉ là một kẻ phàm nhân.
Bất chợt thanh kiếm vụt sáng chói lọi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp yêu khí, ngang nhiên một đường đâm thẳng vào lồng ngực Dư Mặc. Hắn nhất thời chỉ cảm thấy máu trong thân thể đang từng đợt vọt trào ra ngoài, thanh âm vù vù khua vang bên tai, vội kéo lấy Nhan Đàm nhảy ra khỏi thuyền: “Rút!” Nước sông bắn lên tung tóe, hóa thành hình dạng một con giao long (1) ngẩng cao đầu, miệng há to dữ tợn như sắp ăn tươi nuốt sống con mồi.
Nam tử nọ không một mảy may nao núng, chậm rãi rút từ trong tay áo ra một mảnh bùa chú, ngón tay khẽ phóng tấm bùa tới trước, miệng niệm chú: “Phá!”
Cự long (2) chỉ trong thoáng chốc đã hóa thành vô số giọt nước li ti. Những hạt thủy châu trong suốt lấp lánh tí tách rơi trên ván thuyền, hệt như một cơn mưa rào chợt đến chợt đi giữa độ ngày xuân ấm áp.
Nam tử nọ luồn kiếm vào vỏ, đang chuẩn bị đuổi theo thì đột nhiên chân đã bị níu lấy cứng ngắc. Bấy giờ nước sông lại đang không ngừng tràn vào lỗ hổng trên thuyền, làm ướt sũng gấu áo của hắn.
Châu Sĩ Minh ôm lấy chân hắn, cả đám thịt mỡ trắng nhẵn trên người run lên bần bật, rống khóc vô cùng thê lương: “Đại hiệp, ngài không thể đi được, ngài mau cứu ta với, ta không muốn bị yêu quái ăn thịt đâu…”
Hắn khẽ chau mày, liếc nhìn cái tên mập ú trắng nõn dưới chân mình: “Yêu quái đã đi khỏi rồi.”
“Không không không, bọn chúng nhất định sẽ quay trở lại, quay lại xẻo thịt ta ăn đó, đại hiệp ngài nhất định phải cứu ta với…”
Nam tử nọ nhìn quanh một vòng, yêu quái kia đã sớm không biết chạy đi phương nào. Hắn giơ chân hất thẳng lão mập: “Cút!”
Dư Mặc cả người ướt sũng trèo lên bờ, bước chân lảo đảo, đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngã ngồi ra đất. Hắn nằm bệt luôn xuống ngay cạnh bờ sông, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhan Đàm ngồi ở bên cạnh thấy hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn vương chút tơ máu, cứ chốc chốc lại ho ra vài tiếng, chỉ có thể đưa tay vuốt nhẹ trước ngực hắn: “Dư Mặc, ngươi sao rồi? Không việc gì chứ?”
Dư Mặc đột nhiên nghiêng mình ngồi dậy chống một tay xuống đất, một tràng ho dữ dội thốc tháo tim gan ập đến. Nhan Đàm phát hoảng, vội vàng lấy tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, hỏi han dồn dập: “Có nghiêm trọng lắm không? Có phải đã bị đả thương rất nặng?”
Dư Mặc đột nhiên ngừng ho, hơi thở phảng phất như làn khói mảnh, hắn ngã nhoài vào người Nhan Đàm.
Nhan Đàm ôm hắn vào lòng, không dám mảy may nhúc nhích, trong lòng nóng như lửa đốt: “Dư Mặc, ngươi cố gắng gượng thêm chút nữa, ngươi tuyệt đối không được chết đó…” Qua hết một lúc rất lâu, nàng mới cảm thấy Dư Mặc đã khẽ động đậy một chút, cố vực dậy chút sức lực ít ỏi, hắn mở miệng nói: “Bây giờ ngươi khóc tang ta có hơi bị sớm quá không?” Sắc mặt hắn vẫn là không được tốt mấy nhưng đã tìm lại được chút huyết sắc.
Nhan Đàm đanh mặt cất giọng lạnh tanh: “Chúa công.”
Dư Mặc mỉm cười: “Liên khanh.”
Nhan Đàm vẫn mang giọng điệu lạnh ngắt: “Thứ cho thần thiếp thân mang trọng bệnh, không thể tiễn người về nơi an nghỉ cuối cùng. Chúa công xin chớ trách tội.”
Dư Mặc nhìn nàng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Tấm thâm tình này của Liên khanh, xem ra ta chỉ có thể kiếp sau đền đáp mà thôi.” Lời vừa dứt, liền nhịn không nổi bật cười trước.
Nhan Đàm cũng nhoẻn miệng cười, nhưng sắc mặt vẫn còn vài phần lo lắng, nàng chậm rãi nói: “Tên thiên sư kia quả là lợi hại, ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của hắn, không cần nói cũng biết ta đây lại càng thua xa.”
Dư Mặc lười nhác ‘ừm’ một tiếng rồi thấp giọng bảo: “Cũng không có gì là lạ. Hồn phách của hắn nhất định phải rất tinh thuần thì đạo thuật mới dụng được tới cảnh giới này. Trong khắp Tam giới, lợi hại nhất vốn dĩ không phải Tiên Quân trên Thiên đình, cũng không phải loài Ma đã bị diệt vong từ thời Thượng cổ, mà chính là thứ tinh thuần sạch sẽ nhất. Yêu thuật đem ra so với tinh thuần thì còn cách biệt rất xa.”
“Dư Mặc, ta có thể nói một câu được không?”
“Nói đi.”
“Ngươi quay đầu ra sau nhìn xem, cái tên đó đã đuổi đến rồi, rất nhanh thôi là qua tới đây.”
Dư Mặc thấp giọng rủa thầm một câu, chồm mình đứng dậy: “Xưa nay chỉ có ta đuổi kẻ khác bỏ chạy, hôm nay tình thế lại đảo ngược rồi.”
Nhan Đàm vẻ mặt rất đỗi chân thành: “Lịch luyện (3) có lợi cho tu vi.”
Dư Mặc nhìn thẳng vào mắt nàng: “Chúng ta chia nhau ra chạy, vạn nhất vận khí không tốt, một người bỏ mạng cũng còn hơn cả hai cùng chết.” Hắn chỉ về phía trước: “Ngươi chạy hướng này, ta dùng thủy lộ, đi ngược hướng với ngươi.”
Nhan Đàm nhìn hắn do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: “Được thôi.” Chạy theo hướng của Dư Mặc nói không chừng sẽ chạm mặt tên thiên sư kia, còn con đường hắn chỉ cho nàng thì an toàn hơn nhiều.
Dư Mặc đẩy mạnh Nhan Đàm: “Chạy mau.”
Nhan Đàm xoay người chạy đi, chạy được một đoạn nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dư Mặc chầm chậm tiến xuống bờ sông. Đến chỗ rẽ ngoặt ở chân núi, nàng lần nữa quay đầu trông lại thì đã không thấy bóng lưng của hắn đâu nữa. Giậm chân xuống đất, nàng vội vã cắm đầu chạy tiếp.
Màn đêm dần buông, bầu trời mỗi lúc một tối dần. Nhan Đàm vẫn đang đi trên đường núi, người vừa rét run lại vừa mệt lả mà vẫn không dám dừng lại. Xuyên qua lớp lớp những tán cây rừng, nàng có thể nhìn thấy phía xa nơi đường chân trời là một vì Đế Tinh (4), sáng ngời rực rỡ hơn bất kì vì tinh tú nào trên trời. Đế Tinh càng sáng, cũng chính là chứng minh căn cơ của vương triều càng ổn định, đang trong thời kì phục nguyên hưng thịnh.
Nhan Đàm đột nhiên nhớ lại những thứ đã học, thực ra nàng học giỏi nhất là môn Thiền Lý, chỉ là rốt cuộc vẫn không có đất dụng võ gì mấy. Thời điểm đó nàng lại ngạo mạn, có thể bất cần mà nói rằng mình xưa nay không hề có ý muốn nhập vào Tiên tịch, đơn giản là vì không thèm để tâm. Giờ đây nghĩ lại, dường như đó đã là chuyện rất lâu rất lâu về trước.
Đợi đến trời sáng, Nhan Đàm cuối cùng đã thấy được một thôn trang nho nhỏ ở phía xa, trên ngọn núi phía sau thôn trang là một mảnh trà viên.
Nàng buông một hơi thở dài, ngồi nghỉ trên một gốc cây đã bị đốn mất phần thân. Đột nhiên nghe tiếng bước chân khe khẽ phía sau, vừa quay đầu lại, Nhan Đàm suýt nữa không kiềm được nhảy dựng lên, tên thiên sư kia không ngờ đã đuổi được đến đây. Kẻ đó ống tay áo rộng rãi khoáng đạt, vạt áo khẽ lay, mi mục tuấn ngạn xuất chúng, trên người còn có loại khí chất thanh tân rắn rỏi đặc trưng thường thấy ở người trẻ tuổi, trông bề ngoài thì tuổi tác không lớn, chỉ xấp xỉ vừa ngoài hai mươi. Nhan Đàm thở dài đánh thượt, thật uổng phí bản thân sống trên đời bao nhiêu năm nay, còn không bằng được một tên phàm nhân.
Lúc đi qua chỗ nàng đang ngồi, tên thiên sư nọ rảo bước chậm lại, hơi nhíu mày nhìn nàng từ đầu xuống chân một lượt, hỏi bằng giọng lễ độ nho nhã: “Xin hỏi cô nương đây có phải là người bản địa không?”
Nhan Đàm vui mừng khấp khởi trong lòng, hôm qua toàn là Dư Mặc ra tay, hắn chắc sẽ không nhớ rõ hình dáng của mình, giờ đây trong đầu nhiều lắm chắc cũng chỉ là hoài nghi, bèn chậm rãi đáp: “Ngươi xem, cây trà năm nay so với những năm trước đều tươi tốt hơn rất nhiều.”
Hắn hơi ngẩn ra, đoạn lại hỏi: “Tại hạ không có ác ý, chỉ muốn hỏi xem có nơi nào có thể tá túc một hôm.”
Nhan Đàm lại hỏi: “Ngươi có nhìn thấy mấy tảng đá trông như mấy con khỉ trên ngọn núi kia không?”
Hắn cuối cùng cũng bỏ cuộc, quay lưng bước tiếp. Nhan Đàm nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng suy tư, nàng nên đi tiếp về trước hay quay ngược lại con đường ban đầu? Nàng đã không còn đủ sức để mà đi lại cả đoạn đường đó, vạn nhất tên này phát hiện có điều không ổn đuổi ngược trở lại, e là muốn trốn cũng không được. Trái lại nếu đi cùng đường với hắn, tuy là có mạo hiểm thật, nhưng lại có thể cắt bỏ đường lui mà dọn đường tiến, nói không chừng lại nhờ vậy mà thoát thân được cũng nên.
Chủ ý vừa định, nàng liền đứng thẳng người dậy, đi về thôn trang phía trước mặt.
Chú thích:
(1) giao long: loài rồng nước trong truyền thuyết Trung Quốc, giữa trên hai mắt có phần thịt lồi lên giao nhau nên được đặt tên như vậy.
(2) cự long: con rồng bự tổ xì nái =)))))).
(3) lịch luyện: trải nghiệm khó khăn để rèn luyện bản thân.
(4) Đế Tinh: còn gọi Tử Vi Tinh, là vì sao tượng trưng cho hoàng đế theo quan niệm của người Trung Quốc xưa, ngôi sao sáng thứ hai trong chòm Tiểu Hùng, tên tiếng Anh là Kochab hay β Ursae Minoris.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook