Trầm Vụn Hương Phai
Chương 6: Ván cá cược và tiểu hồ ly (p.2)

Dư Mặc đang đứng trước ao sen ngoài đình viện rải ngư lương, thu hút cả một bầy cá tới chen lấn tranh giành lẫn nhau.

Nhan Đàm từ xa xáp tới: “Dư Mặc Dư Mặc.”

Dư Mặc liếc xéo nàng một cái: “Chuyện gì?”

Nàng hốt một nắm ngư lương từ trong chiếc vại đất trên tay Dư Mặc, thong thả rải xuống ao: “Ngươi giúp ta một việc có được không?” Dư Mặc đẩy tay nàng ra: “Đừng có cho tụi nó ăn đến bội thực. Việc gì?”

“Ta cần gạo nếp, chu sa (1) và dạ minh sa, cần ngay tối nay.”

Dư Mặc quay sang nhìn nàng, nét mặt nghiêm nghị: “Hai thứ đầu không thành vấn đề, dạ minh sa ngươi tự đi tìm biên bức tinh mà lấy. Dù gì cũng là phân dơi, ngươi cứ lấy tự nhiên, muốn bao nhiêu cũng có.”

Nhan Đàm lại hốt một nắm lớn ngư lương từ trong chiếc vại đất, tạo tư thế hùng dũng chuẩn bị ném xuống ao: “Ngươi mà không hứa với ta, ta sẽ khiến đám đồng loại của ngươi chết vì bội thực.”

Dư Mặc đanh mặt: “Nhan Đàm!”

“Có!”

“Khó trách Tử Lân muốn đem ngươi đi lột da sống, ta bây giờ cũng muốn chết được.” Hắn nhấc nhấc chiếc vại đất trong tay như đang ước chừng cân nặng, “Bỏ hết cái mớ trong tay ngươi vào lại đây, mấy thứ kia nội trong tối nay sẽ cho người giao đến chỗ ngươi.”

Nhan Đàm theo lời bỏ lại mớ ngư lương vào trong vại, nhoẻn miệng cười mỉm chi: “Vẫn là ngươi tốt bụng nhất đó. Tử Lân hắn cứ dữ hầm hầm, một chút nhân tình cũng không có lận lưng.”

Dư Mặc không nhịn được cười nhìn nàng đi xa dần, chỉ nghe phía sau có tiếng ho khẽ, Tử Lân chắp tay sau lưng bước tới cạnh hắn: “Nhan Đàm cần những thứ đó, xem ra là để giúp Tam Vỹ Tuyết Hồ giải chú độc.”

Dư Mặc quay đầu lại: “Xem ra là vậy.” Hắn đan mười ngón tay vào nhau, tựa mình bên thành lan can cạnh ao sen: “Dù gì chúng ta cũng không có ý định đối với Hồ tộc thế nào, cứ xem như là giúp không bọn họ một lần, bọn họ ghi lòng tạc dạ cũng tốt, mà không thì cũng chẳng sao. Chỉ là nhất định phải một nhát đâm vào ngạo khí của bọn họ, thứ lời lẽ này mà cũng mở miệng nói ra cho được, đúng là hỗn trướng (2).”

“Thật ra vừa nãy ngươi nói những lời đó, chỉ là muốn nàng ta đi xem thử hai tỉ đệ Hồ tộc kia. Lẽ nào ngươi đã biết rõ sau khi gặp mặt nàng ta nhất định sẽ ra tay tương trợ?”

“Chuyện này,” hắn nở một nụ cười ý vị thâm trường, “quen biết lâu ngày, ít nhiều cũng đoán được thôi.”

Lâm Lãng quỳ trên nhuyễn điếm, đầu cúi thấp không dám nhìn về trước. Có tiếng bước chân khẽ vang lên, trước mắt xuất hiện một tà áo màu xanh nhạt bằng lụa thêu Tô Châu tinh xảo, rồi những ngón tay lành lạnh chậm rãi nâng cằm nàng lên. Dư Mặc mỉm cười cất lời: “Nàng hãy còn mang sa lụa? Giờ cũng đến lúc nên gỡ xuống rồi, ta chỉ yêu thích mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, không đủ mỹ mạo, ta quyết không cần.”

Lâm Lãng toát mồ hôi lạnh ướt hết cả lưng, quỳ gối nhích ra phía sau mấy bước, miệng rối rít đáp: “Không không, thiếp dung mạo không đủ xinh đẹp, e sẽ làm ô uế đôi mắt của sơn chủ người!”

Dư Mặc sấn tới hai bước: “Nghe bảo nữ tử Hồ tộc đều là tuyệt sắc giai nhân.”

Lâm Lãng nhớ lại thảm trạng của Nhan Đàm mình vừa chứng kiến hôm qua, lắc đầu lia lịa: “Không, cũng không hẳn như vậy đâu!” Nói rồi thuận tay chỉ vào nữ tử tay bê chiếc khay đang chầm chậm bước tới: “Sơn chủ đại nhân, dung mạo của thiếp còn chưa bì được nàng ta!”

Nhìn theo hướng tay chỉ của Lâm Lãng, Nhan Đàm đang đứng ở một bên, cúi người thi lễ: “Sơn chủ.”

Dư Mặc nhếch mép cười khẩy: “Ngươi quả không tồi.”

Nhan Đàm đến là khiêm tốn: “Nào có nào có, sơn chủ người thật quá khen, thiếp đây hãy còn kém xa.”

Lâm Lãng trợn tròn hai mắt, hết liếc người này lại nhìn kẻ kia, trong đầu đoán nhận ra ngay nhất định có chỗ không đúng. Ánh mắt sắc như lưỡi dao hướng thẳng vào Nhan Đàm: “Ngươi gạt ta.” Nàng ta bất thình lình giật phăng sa lụa, để lộ dung nhan tuyệt mỹ bên dưới: “Không ngờ ngươi lại cả gan dám gạt ta, nói ngươi không phải thê thiếp của sơn chủ, còn nói ngươi là bị người ta mang đến cống nạp!”

Dư Mặc gật gật đầu: “Quả thực là như vậy.”

“Ngươi còn nói là mình chủ động bảo với sơn chủ, rằng ngươi so với những người còn lại đều vượt trội hơn, tu vi cũng cao thâm hơn, sơn chủ vì thế mới thu nạp ngươi!”

“Đây cũng là sự thật không sai, thời điểm đó khi Nhan Đàm vừa tới Da Lan Sơn, vốn dĩ chính là có ôm mưu đồ.”

Lâm Lãng tức đến phát run: “Vậy, vậy còn, nàng ta còn nói, những thương tích trên lưng nàng ta đều là do người xuống tay!”

Nhan Đàm không nhịn được chen vào: “Ta lúc đó chỉ cho nàng xem vết thương trên lưng, không hề có câu nào nói rằng là do sơn chủ xuống tay.”

“Nhưng, nhưng ngươi nói trước đây có một nữ yêu lấy mất dị nhãn của sơn chủ, thế nên người mới thống hận tất cả nữ tử có dung mạo xinh đẹp, còn muốn hành hạ tra tấn bọn họ…” Càng nói âm giọng của nàng ta càng hạ thấp dần, tuy Dư Mặc vẫn là nghe thấy được, nhưng cũng không buồn để tâm là mấy.

Nhan Đàm thở dài một hơi, nét mặt chân thành tỏ vẻ rất lấy làm tiếc: “Sự cố liên quan đến dị nhãn đó cũng là người thật việc thật trăm phần trăm, chỉ là ta không hề nhắc đến bất kì mối liên hệ nào giữa chuyện đó và việc ta bị thương, là tự nàng khăng khăng muốn liên kết chúng lại với nhau đó thôi.”

Lâm Lãng run bần bật hết nửa ngày, sắc mặt chuyển xanh, mím chặt môi không nói một lời.

Dư Mặc nhìn nàng với vẻ cảm thông sâu sắc, xoay người ném một cái liếc mắt về phía Nhan Đàm, xong phất tay áo bước mấy bậc thang lên thẳng tọa đài, ngồi xuống bên cạnh Tử Lân.

Từ trong áo choàng của Lâm Lãng chui ra một cái đầu đầy lông, đôi mắt như đá vỏ chai của tiểu hồ ly chớp chớp nhìn ra xung quanh. Nhan Đàm đột nhiên vươn tay ra túm lấy nó.

Tiểu hồ ly vừa rời tỉ tỉ liền khóc rít lên ầm ĩ, không ngừng quẫy đạp cố thoát ra.

Lâm Lãng thảng thốt: “Ngươi định làm gì?!”

Nhan Đàm đặt khay đạo cụ xuống đất: “Giải chú độc.” Nàng nhấc chiếc dao nhỏ, vuốt nhẹ ngón tay lên lưỡi dao, dòng máu tươi màu đỏ thẫm lập tức trào ra.

“Nhưng hôm qua ngươi nói không giải được…” Lâm Lãng nói được nửa câu rồi lại ngậm miệng. Nàng ta cũng chẳng phải con ngốc, vừa nhìn thấy những thứ trong khay liền hiểu ngay cái “không giải được” mà Nhan Đàm nói hôm qua chỉ là do vật dụng còn chưa được chuẩn bị đủ.

Nhan Đàm giữ lấy tiểu hồ ly, đưa ngón tay vừa mới cắt đến gần chân nó, khóe miệng khẽ động, dường như đang niệm mấy câu chú văn, chỉ thấy vết chú độc bị cháy đen kia từ từ nhạt dần, trong không khí chầm chậm bốc lên một đám sương mù màu đen, mỗi lúc một lớn dần. Nhan Đàm buông tiểu hồ ly ra, đưa tay bốc một nắm gạo nếp và chu sa từ bên cạnh rải xuống, ngón tay khẽ uốn lượn làm một động tác quyết yếu (3). Chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, cả đám sương đen đã tiêu tan.

Nàng lấy một chiếc đĩa còn lại trong khay đưa sang cho Lâm Lãng: “Cho tiểu hồ ly ăn cái này là sẽ không việc gì nữa.”

Lâm Lãng nhận lấy chiếc đĩa, cúi người: “Nhan Đàm cô nương, đa tạ nàng.” Rồi vẫy vẫy tay gọi tiểu hồ ly: “Mau qua đây.”

Dư Mặc nhìn cái đĩa Tam Vỹ Tuyết Hồ đang ngậm trong miệng, vẻ mặt phức tạp. Nếu hắn nhớ không lầm thì thứ đựng trong đó hẳn là dạ minh sa, cũng chính là chất thải rắn của dơi, lại còn là mới lấy về tối qua.

Tử Lân đứng dậy: “Lâm Lãng cô nương, chúng ta cũng đã có thể tính là bằng hữu, những lời trước đây đều xem như là nói đùa, cứ vậy đi nhé. Ngoài đình viện yến tiệc đã sẵn sàng, khách quý xin mời.”

Lâm Lãng mỉm cười nhìn Nhan Đàm: “Không, lời đã nói ra sao lại có thể thu hồi? Nhan Đàm cô nương đã cứu đệ đệ của ta, ta phải đi theo hầu hạ nàng mới phải.” Dừng lại suy nghĩ một chút, nàng ta tiếp lời: “Nếu Nhan Đàm cô nương cảm thấy không ổn, ta cũng có thể hóa thân thành nam nhi, tận tâm tận lực hầu hạ.” Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “hầu hạ”.

Nhan Đàm giật mình, quay đầu sang nhìn Dư Mặc. Lâm Lãng giơ tay ra giữ lấy nàng: “Cô nương đã không phải thê thiếp của sơn chủ, còn có điều chi phải đắn đo sao? Lẽ nào là do tướng mạo của ta không đủ vừa mắt nàng?”

Nhan Đàm chỉ ngay vào tiểu hồ ly đang cạp đĩa: “Thực ra ta vẫn là thích nó hơn một chút, vừa nhỏ vừa mềm.”

Tiểu hồ ly lập tức liệng luôn cái đĩa nhảy bổ sang nàng, vừa dụi dụi vào người nàng vừa kêu ư ử. Nhan Đàm túm lấy nó đặt lên lòng bàn tay, nó thè cái lưỡi nhỏ ra liếm liếm ngón tay nàng.

Vẫn giữ nụ cười trên môi, Lâm Lãng cất lời: “Nhan Đàm cô nương nếu đã thích, cũng chỉ có thể quyết định như vậy, chỉ là,” nàng ta dừng lại một chút: “Tử Viêm nó có chút không hiểu chuyện.”

Chú thích:

(1) chu sa: khoáng chất màu đỏ ánh nâu chứa HgS, đóng vai trò là quặng chiết xuất thủy ngân, đôi khi còn được dùng làm phẩm màu.

(2) hỗn trướng: từ dùng mắng người, ý bảo đối phương không nói lý lẽ, ngớ ngẩn, xuẩn ngốc.

(3) quyết yếu: chi tiết quan trọng bí mật quyết định thành công.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương