Trầm Vụn Hương Phai
-
Chương 104: Tình tới
Thế gian đã vào hạ.
Khi Nhan Đàm vừa đặt chân xuống phàm giới liền phát hiện ra mình đang ở một trấn nhỏ cạnh biên cương, hỏi qua mới biết đây là trấn An Bình, cách Da lan sơn cảnh mấy chục dặm về phía Bắc. Nàng quả nhiên chẳng đâu vào đâu, yêu pháp đã đến mức bung bét thế này, muốn về nhà mà ngay cửa còn chưa ngó tới. Trấn An Bình tuy không như mấy trấn nhỏ náo nhiệt ở Giang Nam nhưng vẫn có lưa thưa vài người đi đường, tuy vậy nhưng nàng cũng không có gan dùng yêu thuật ngang nhiên, nên đành đạp bộ về nhà. Nàng ở thiên đình đã hơn một canh giờ, bằng một tháng ở thế gian, không biết Da lan sơn cảnh thế nào, vừa nghĩ vậy đã chỉ mong độn thổ ngay về.
Vừa rẽ vào góc đường, một chén nước vèo qua mặt, suýt thì trúng nàng. Nhan Đàm quay lại nhìn, đúng lúc nữ chưởng quầy đối diện cũng đang dòm tới, nàng kia khoảng ba mươi tuổi, má trắng môi hồng, đôi mắt như ngọc lưu ly sáng ngời. Nàng ấy nhìn thấy Nhan Đàm, trên mặt có chút xấu hổ, lấy thìa gõ cái thùng gỗ: “Triệu thúc, ngươi không nhìn ngó gì cả, nhỡ vào người tiểu cô nương thì làm sao đây?” Nàng ta áy náy cười cười với Nhan Đàm: “Xin lỗi cô nương, giờ là buổi trưa, ta mời nàng ăn một bát mì coi như là nể mặt ta đi, mì cay thành đô của chúng ta rất nổi tiếng, mọi người đều rất thích.”
Nhan Đàm nhìn thấy nàng ta, lắp bắp: “Mẫn Lưu……”
“Nàng…… Nàng gọi ta là gì?”
Nhan Đàm vội xua xua: “Không phải, ta nói, mặt, mặt nàng thật mềm…… Khụ, ăn đi……”
Nàng còn nhớ rõ việc ở gánh hát, nàng cũng nhớ rõ người đầu tiên gọi nàng là yêu quái lúc trước là Mẫn Lưu, bọn nàng là yêu sống lâu năm, chuyện từ xửa xưa cũng vẫn nhớ, nhưng phàm nhân thì lại khác.
Mẫn Lưu phụt cười, vớt mì trong nồi ra: “Nhìn nàng giống kẻ trốn nhà đi quá? Mặt đương nhiên là có đẹp, nhưng nói là mềm thì giống với thức ăn quá?” Nàng đặt bát mì trước mặt Nhan Đàm, chân thành nói: “Nhân lúc nóng ăn mới ngon, nàng không chê thì chỗ đơn sơ của ta còn một chỗ cho nàng ngồi, không phải nàng quen ăn đứng đấy chứ?”
Nhan Đàm vội nói: “Không đâu, ta có thói quen ăn ngồi.” Năm đó ở gánh hát, vội vàng dựng kịch, sao có thể từ từ ngồi bàn ăn thoải mái?
Mẫn lưu mỉm cười: “Xem nàng nói kìa, cô nương gia giáo ra dáng cô nương gia giáo.” Nàng nhìn Nhan Đàm một lúc, nhịn không được nói: “Nhìn dáng vẻ nàng giống một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại rất giống một người bạn của ta.”
Mì cay thành đô vừa chua xót lại nhạt, Nhan Đàm nghe vậy liền nghẹn luôn, ho khan liên tục. Mẫn lưu không để ý đến sự xấu hổ ấy, tự mình say sưa: “Cũng qua hai mươi năm rồi, không biết nàng ấy hiện tại như thế nào……”
Nhan Đàm thầm nghĩ, nàng vẫn sống theo kiểu gió nổi nước lên, tai họa xếp hàng hỏi thăm, nếm không ít khổ cực, gần đây nhất là còn sống mà về. Nàng đang nghĩ mông lung, chỉ thấy một thìa ớt đỏ tươi trước mắt, trong bát lập tức đỏ au. Vị đại thúc suýt hất nước vào nàng kia ha ha cười: “Nhiều ớt mới ngon, phải không nào?”
Nhan Đàm gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, ăn ngon thật.”
Đại thúc cũng là người chất phác, nhiệt tình xúc cho nàng thêm một thìa ớt nữa: “Giờ trời cũng bắt đầu ấm rồi, ăn một bát mặt mày đổ mồi hôi, mới gọi là thoải mái!”
Nhan Đàm trong lòng kêu binh bong, vị cay xè ùa vào miệng.
Mẫn lưu rất vui vẻ, vừa nấu vừa tám nhảm với nàng : “Tiểu cô nương nàng là người ở nơi nào?”
Nhan Đàm nghe thấy mấy chữ “Tiểu cô nương” gán vào mình thì xấu hổ đỏ cả mặt, nhỏ nhẹ trả lời: “Nam đô.” Nàng quen thuộc với nơi này, khẩu âm cũng học từ Giang Nam, bịa sang nơi khác có khi lòi đuôi ra mất.
“Nam đô?” Mẫn lưu mắt hơi nheo lại, dừng một chút lại tiếp tục tán chuyện,“Lúc trẻ ta cũng từng qua đó, nơi đó rất tốt. Nàng trốn nhà đi à? Là vì cha mẹ bắt nàng lấy chồng sao?”
Phần lớn nữ tử thế gian thường lấy chồng sớm, hai mươi tuổi đã làm mẹ rồi. Nhan Đàm thật xấu hổ, nhưng cũng chỉ biết cúi đầu im im.
“Tìm phu quân tốt là việc lớn cả đời, giống mấy cậu ấm cô chiêu quý tộc ở thành nam đô, vẻ ngoài tuấn tú nhưng chưa chắc đã là người chồng tốt.” Mẫn lưu mỉm cười,“Cũng không sợ nàng chê cười, khi trước ta cũng quen một vị công tử quý tộc, văn hay võ giỏi, nhưng giờ nghĩ đến thấy thật buồn cười, nàng nghĩ hắn coi trọng ta sao? Hắn biết ta nhưng chẳng hiểu ta, nhìn có chút thích mắt, nên sinh lòng hâm mộ mà thôi.”
Nhan Đàm ngoảnh lại nhìn nàng, không nhịn được mà hỏi: “Sau đó thế nào? Sao tỷ tỷ lại nghĩ vậy?”
“Sau này ư? Đến tuổi tự phải lập gia đình, ta gả cho cái……Hì hì, cứ theo đà mà tới, đều là dân thường thôi, cùng nhau sống thật vui vẻ là được, nhớ thương người trước làm gì?” Mẫn lưu buông thìa, lôi nam tử bên cạnh đang làm bột mì qua, lấy ra khăn lau mồ hôi cho hắn.
Nhan Đàm chỉ thấy hơi nóng phả quanh mặt, mắt hơi xót, tay hơi run run.
Bữa tiệc này nàng tiêu hóa không nổi, giống lúc trước Dư Mặc tự tay nấu bát canh dê nóng hổi ấy, không biết sao mắt lại hơi cay, trong ngực ấm áp có thứ gì đang nảy lên.
Bởi vì la cà một tý, về đến Da lan sơn cảnh trời đã nhá nhem, ánh mặt trời chiều tà cuối chân trời thật diễm lệ, giống như một bình thuốc nhuộm hồng phớt lên trời .
Nhan Đàm đi đến bên hồ cạn, thả viện Định Thủy Châu xuống, một chốc sau, nước nóng dưới đáy hồ phùn lên, dâng cao dần lên, gió đêm cũng hơi ẩm ướt, tràn đầy hơi nước. Ánh mặt trời dần ảm đạm, trời tối dần, mưa bụi tí tách rơi xuống.
Có mưa, Da lan sơn cảnh có hy vọng trở lại như trước kia.
Nhan Đàm vội vã đi gặp Dư Mặc, phòng mình còn chưa thèm nhìn qua, vội vàng đến phòng Dư Mặc. Nàng mới vừa đi vào vùng núi hắn ở, ngửi thấy đặc mùi máu tươi, trong lòng có cái gì đó rơi bịch xuống, vừa lúc nhìn thấy Bách Linh đang đi lại,vội giữ chặt tay nàng ấy: “Bách Linh, có chuyện gì vậy?”
Bách Linh mặt mày trắng bệch, cầm lấy tay Nhan Đàm run run: “Không…… Không tốt rồi, từ hôm đó đến giờ, rất nhiều tộc trưởng yêu tộc nói sẽ không tiếp tục thần phục sơn chủ, sau đó…… Vũ tộc, cũng giống họ……”
Trong lòng Nhan Đàm chợt lạnh, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tử Lân sơn chủ xuất môn, nhưng dơi tinh lại tìm đến Dư Mặc sơn chủ…… Bọn họ tối hôm qua ngay tại nơi này, nơi này……”
“Hiện tại thế nào? Dư Mặc ở đâu?”
Bách Linh nghẹn ngào: “Sau, phía sau núi……”
Nhan Đàm nhắm mắt, vỗ vỗ má nàng ấy: “Đừng có cuống, ta liền qua đó xem, Dư Mặc không sao đâu.” Nàng vừa mới quay người lại, lập tức bị Bách Linh níu lấy góc tay áo,“Bách Linh?”
“Nàng đừng qua đó, sơn chủ đã trở thành yêu, người có thể ngộ sát nàng mất!”
Nhan Đàm rút ống tay áo ra, miễn cưỡng cười cười: “Ta sẽ thật cẩn thận. Bách Linh, tối hoặc sáng mai, ta nhất định sẽ cùng Dư Mặc trở về.”
Nàng xoay người, theo mùi máu mà đi. Trời mưa bay bay, hơi thở vừa phả ra cũng dần hòa tan, sắc trời dần tối lại.
Phía sau vốn là đường núi gập ghềnh, muốn tìm ai đó quả thực không dễ gì. Nàng lọ mọ như vậy không biết đời nào với mò ra được, trong lòng thêm lo lắng, dựa vào tu vi của Dư Mặc, tình trạng bình thường không có khả năng biến yêu. Nàng cũng sớm nghe tộc trưởng hoa tinh nói qua, khi tu vi tổn hại quá nhiều không biến được hình người, sẽ biến yêu. Một khi yêu biến, yêu tính sẽ chiếm thượng phong, kị máu tươi vô cùng, thậm chí ngay cả người thân thiết cũng sẽ bị ngộ sát.
Mưa càng ngày càng lớn, mỗi lúc một lớn dội xuống con đường phía trước, một chút hơi thở cũng bị xóa sạch.
Nhan Đàm cuống tới mức vắt chân lên cổ mà chạy, bỗng nhiên trước mắt lóe sáng, tiếng kêu thảm thiết vọng lại phía chân trời, một bóng đen bổ nhào trước mặt nàng, co quắp vài cái rồi không động đậy nữa .
Nàng dùng yêu thuật rạch một cái, một làn khói trắng bay lên, thấy người nằm dưới biến thành một con dơi tinh. Nhan Đàm lau mưa trên mặt, bước lên phía trước mấy bước.
Nàng nhìn thấy không xa có hai bóng người, một người cầm kiếm, có lẽ là người chém ra tia sáng đó, một đường kiếm xẹt qua, tên còn lại xoay người bỏ trốn, nhưng vẫn không thoát khỏi, cổ họng phát ra vài tiếng thảm thiết, té sấp về phía trước. Nhan Đàm bước nhanh thêm, gọi: “Dư Mặc?”
Nàng mới đi lên hai bước, cổ đột nhiên lạnh, một thanh kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ nàng, hơi dùng sức.
Dư Mặc nghiêng nửa mặt, một bên mắt đã trở nên đỏ sẫm, nửa bên kia đang dần thành vảy. Nhan Đàm kinh ngạc thở gấp, đứng im bất động, chỉ thấy kiếm ở cổ run nhè nhẹ, không thu lại, cũng không di chuyển tý gì.
Nhan Đàm lấy lại bình tĩnh, đưa tay đặt tại thân kiếm, chậm rãi bỏ thanh kiếm ra: “Dư Mặc……” Nàng nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng chàng bảo ta không cần trở lại, nhưng ta thấy nơi này ăn ngon ngủ tốt, chàng có muốn đuổi ta đi cũng không xong đâu .”
Nàng bước lên mấy bước nữa, Dư Mặc đột nhiên đẩy vai nàng ra, đoản kiếm trong tay đâm tới, thẳng đến ngực con dơi tinh phía sau. Trên ngực con dơi tinh có một làn khó trắng chậm rãi bay ra, lát sau hóa thành một con dơi tinh to lớn, léo nhéo kêu đau.
Nhan Đàm vốn suýt khiến Dư Mặc tự kiềm chế được, bởi vì đột nhiên xảy ra việc ngoài dự tính mà thất bại trong gang tấc, nếu cuối cùng nàng thật sự bị Dư Mặc chém thành tám khúc cũng sẽ không oán không hận, nhưng sau khi Dư Mặc khôi phục lại, hắn nhất định sẽ rất đau khổ. Nàng đã quyết tâm không để hắn đau khổ nữa. Nàng thấy Dư Mặc rút đoản kiếm lại, đang muốn đam vào nàng, vì thế liền nhào qua ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên không chút do dự hôn môi hắn.
Ánh mắt Dư Mặc lạnh lẽo.
Một lát sau, Nhan Đàm nghe tiếng đoản kiếm rơi xuống đất lách cách. Dư Mặc chậm rãi đặt tay sau cổ nàng, hôn càng sâu. Mưa càng lúc càng lớn, ào ào dội xuống chung quanh. Nhan Đàm nhắm mắt lại, nắm chặt quần áo hắn, mưa rơi trên người không cảm thấy lạnh.
– từ khi vào hạ tới nay, là trận mưa đầu.
Nhan Đàm thật muốn mạnh tay tát cho mình vài cái.
Nàng cũng không biết lúc ấy nghĩ thế quái nào, mắt cũng không chớp, như hổ đói vồ mồi bức hôn Dư Mặc, hay là, hay là nàng đã sớm ngấm ngầm có ý đồ với Dư Mặc từ trước?
Nhan Đàm mang một bụng buồn phiền: Nàng về sau làm thế nào mà nhìn mặt Dư Mặc đây chứ, dám can đảm chủ động thân mật với hắn, mình là người đầu tiên, tuy rằng bọn họ là yêu không lắm chuyện như phàm nhân, nhưng cũng quá kỳ cục. Nàng cho tới bây giờ đều rất quái, chẳng biết rụt rè e thẹn tý nào, đến hôn cũng táo bạo vậy, mang gả đi ma nào thèm rước ……
Nhan Đàm tự kỉ một lúc lâu, vai bị ai vỗ vỗ, ngoảnh lại. Thì ra Nguyên Đan đang đứng trước mặt nàng tủm tỉm cười: “Nàng đứng đây lầm bầm cái gì thế?”
Nhan Đàm cứng họng nhìn hắn, lúc sau với giật mình: “Này, sao ngươi còn ở đây?”
Nguyên Đan phủi phủi áo choàng, trong mắt mang ý cười: “Sao nào, nàng tưởng ta là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy sao?” Hắn đứng thẳng dậy, nhìn xa xa, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua bỗng nhiên trời mưa, Đan Thục vui đến không ngủ được …… Tuy ta là tộc trưởng nhưng rất nhiều việc cũng không phải do ta quyết định, nhưng hiện giờ, có lẽ Da lan sơn cảnh được cứu rồi.”
Nhan Đàm cười nhạt ừ một tiếng.
Bọn họ một đứng một ngồi, nhìn túm lông xù quen thuộc của Đan Thục nhấp nhô bên hồ.
Đan Thục vất vả đào đất, đào hố, trồng đào.
Bách Linh đi tới, tươi cười hỏi thăm: “Các vị đang nói gì thế?”
Nhan Đàm thấy nàng, nhịn không được giễu cợt: “Bách Linh, hôm qua mặt nàng trắng bệch, nói chuyện run run mà……”
Bách Linh sừng sộ: “Thì sao, không thể ư? Mà, hai ngươi các vị thật là, đến bây giờ cũng chưa từng hỏi thăm sơn chủ một câu? Thật không có lương tâm.”
Nguyên Đan thở dài: “Sao phải hỏi, sáng sớm nàng đã giữ rịt lấy người, hỏi ai cho được, lỗ tai của ta vểnh cả lên rồi .”
Bách Linh giận tím mặt còn chưa kịp nói chuyện, Đan Thục đã vui sướng bổ nhào vào Nguyên Đan: “Phụ thân, cha nói quả đào khi nào thì dài ra? Con sẽ cố gắng tưới nước, ngày mai ăn được chứ?”
Nguyên Đan dụi trán, lẩm bẩm lầu bầu: “Đứa ngốc này rốt cuộc giống ai cơ chứ , thật là……”
Nhan Đàm lại cảm thấy Đan Thục là đứa trẻ vô tư lự, trong lòng nó, chỉ cần một thân cây, một quả đào, một đóa hoa cũng đủ, như vậy cũng tốt.
Khi Nhan Đàm vừa đặt chân xuống phàm giới liền phát hiện ra mình đang ở một trấn nhỏ cạnh biên cương, hỏi qua mới biết đây là trấn An Bình, cách Da lan sơn cảnh mấy chục dặm về phía Bắc. Nàng quả nhiên chẳng đâu vào đâu, yêu pháp đã đến mức bung bét thế này, muốn về nhà mà ngay cửa còn chưa ngó tới. Trấn An Bình tuy không như mấy trấn nhỏ náo nhiệt ở Giang Nam nhưng vẫn có lưa thưa vài người đi đường, tuy vậy nhưng nàng cũng không có gan dùng yêu thuật ngang nhiên, nên đành đạp bộ về nhà. Nàng ở thiên đình đã hơn một canh giờ, bằng một tháng ở thế gian, không biết Da lan sơn cảnh thế nào, vừa nghĩ vậy đã chỉ mong độn thổ ngay về.
Vừa rẽ vào góc đường, một chén nước vèo qua mặt, suýt thì trúng nàng. Nhan Đàm quay lại nhìn, đúng lúc nữ chưởng quầy đối diện cũng đang dòm tới, nàng kia khoảng ba mươi tuổi, má trắng môi hồng, đôi mắt như ngọc lưu ly sáng ngời. Nàng ấy nhìn thấy Nhan Đàm, trên mặt có chút xấu hổ, lấy thìa gõ cái thùng gỗ: “Triệu thúc, ngươi không nhìn ngó gì cả, nhỡ vào người tiểu cô nương thì làm sao đây?” Nàng ta áy náy cười cười với Nhan Đàm: “Xin lỗi cô nương, giờ là buổi trưa, ta mời nàng ăn một bát mì coi như là nể mặt ta đi, mì cay thành đô của chúng ta rất nổi tiếng, mọi người đều rất thích.”
Nhan Đàm nhìn thấy nàng ta, lắp bắp: “Mẫn Lưu……”
“Nàng…… Nàng gọi ta là gì?”
Nhan Đàm vội xua xua: “Không phải, ta nói, mặt, mặt nàng thật mềm…… Khụ, ăn đi……”
Nàng còn nhớ rõ việc ở gánh hát, nàng cũng nhớ rõ người đầu tiên gọi nàng là yêu quái lúc trước là Mẫn Lưu, bọn nàng là yêu sống lâu năm, chuyện từ xửa xưa cũng vẫn nhớ, nhưng phàm nhân thì lại khác.
Mẫn Lưu phụt cười, vớt mì trong nồi ra: “Nhìn nàng giống kẻ trốn nhà đi quá? Mặt đương nhiên là có đẹp, nhưng nói là mềm thì giống với thức ăn quá?” Nàng đặt bát mì trước mặt Nhan Đàm, chân thành nói: “Nhân lúc nóng ăn mới ngon, nàng không chê thì chỗ đơn sơ của ta còn một chỗ cho nàng ngồi, không phải nàng quen ăn đứng đấy chứ?”
Nhan Đàm vội nói: “Không đâu, ta có thói quen ăn ngồi.” Năm đó ở gánh hát, vội vàng dựng kịch, sao có thể từ từ ngồi bàn ăn thoải mái?
Mẫn lưu mỉm cười: “Xem nàng nói kìa, cô nương gia giáo ra dáng cô nương gia giáo.” Nàng nhìn Nhan Đàm một lúc, nhịn không được nói: “Nhìn dáng vẻ nàng giống một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại rất giống một người bạn của ta.”
Mì cay thành đô vừa chua xót lại nhạt, Nhan Đàm nghe vậy liền nghẹn luôn, ho khan liên tục. Mẫn lưu không để ý đến sự xấu hổ ấy, tự mình say sưa: “Cũng qua hai mươi năm rồi, không biết nàng ấy hiện tại như thế nào……”
Nhan Đàm thầm nghĩ, nàng vẫn sống theo kiểu gió nổi nước lên, tai họa xếp hàng hỏi thăm, nếm không ít khổ cực, gần đây nhất là còn sống mà về. Nàng đang nghĩ mông lung, chỉ thấy một thìa ớt đỏ tươi trước mắt, trong bát lập tức đỏ au. Vị đại thúc suýt hất nước vào nàng kia ha ha cười: “Nhiều ớt mới ngon, phải không nào?”
Nhan Đàm gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, ăn ngon thật.”
Đại thúc cũng là người chất phác, nhiệt tình xúc cho nàng thêm một thìa ớt nữa: “Giờ trời cũng bắt đầu ấm rồi, ăn một bát mặt mày đổ mồi hôi, mới gọi là thoải mái!”
Nhan Đàm trong lòng kêu binh bong, vị cay xè ùa vào miệng.
Mẫn lưu rất vui vẻ, vừa nấu vừa tám nhảm với nàng : “Tiểu cô nương nàng là người ở nơi nào?”
Nhan Đàm nghe thấy mấy chữ “Tiểu cô nương” gán vào mình thì xấu hổ đỏ cả mặt, nhỏ nhẹ trả lời: “Nam đô.” Nàng quen thuộc với nơi này, khẩu âm cũng học từ Giang Nam, bịa sang nơi khác có khi lòi đuôi ra mất.
“Nam đô?” Mẫn lưu mắt hơi nheo lại, dừng một chút lại tiếp tục tán chuyện,“Lúc trẻ ta cũng từng qua đó, nơi đó rất tốt. Nàng trốn nhà đi à? Là vì cha mẹ bắt nàng lấy chồng sao?”
Phần lớn nữ tử thế gian thường lấy chồng sớm, hai mươi tuổi đã làm mẹ rồi. Nhan Đàm thật xấu hổ, nhưng cũng chỉ biết cúi đầu im im.
“Tìm phu quân tốt là việc lớn cả đời, giống mấy cậu ấm cô chiêu quý tộc ở thành nam đô, vẻ ngoài tuấn tú nhưng chưa chắc đã là người chồng tốt.” Mẫn lưu mỉm cười,“Cũng không sợ nàng chê cười, khi trước ta cũng quen một vị công tử quý tộc, văn hay võ giỏi, nhưng giờ nghĩ đến thấy thật buồn cười, nàng nghĩ hắn coi trọng ta sao? Hắn biết ta nhưng chẳng hiểu ta, nhìn có chút thích mắt, nên sinh lòng hâm mộ mà thôi.”
Nhan Đàm ngoảnh lại nhìn nàng, không nhịn được mà hỏi: “Sau đó thế nào? Sao tỷ tỷ lại nghĩ vậy?”
“Sau này ư? Đến tuổi tự phải lập gia đình, ta gả cho cái……Hì hì, cứ theo đà mà tới, đều là dân thường thôi, cùng nhau sống thật vui vẻ là được, nhớ thương người trước làm gì?” Mẫn lưu buông thìa, lôi nam tử bên cạnh đang làm bột mì qua, lấy ra khăn lau mồ hôi cho hắn.
Nhan Đàm chỉ thấy hơi nóng phả quanh mặt, mắt hơi xót, tay hơi run run.
Bữa tiệc này nàng tiêu hóa không nổi, giống lúc trước Dư Mặc tự tay nấu bát canh dê nóng hổi ấy, không biết sao mắt lại hơi cay, trong ngực ấm áp có thứ gì đang nảy lên.
Bởi vì la cà một tý, về đến Da lan sơn cảnh trời đã nhá nhem, ánh mặt trời chiều tà cuối chân trời thật diễm lệ, giống như một bình thuốc nhuộm hồng phớt lên trời .
Nhan Đàm đi đến bên hồ cạn, thả viện Định Thủy Châu xuống, một chốc sau, nước nóng dưới đáy hồ phùn lên, dâng cao dần lên, gió đêm cũng hơi ẩm ướt, tràn đầy hơi nước. Ánh mặt trời dần ảm đạm, trời tối dần, mưa bụi tí tách rơi xuống.
Có mưa, Da lan sơn cảnh có hy vọng trở lại như trước kia.
Nhan Đàm vội vã đi gặp Dư Mặc, phòng mình còn chưa thèm nhìn qua, vội vàng đến phòng Dư Mặc. Nàng mới vừa đi vào vùng núi hắn ở, ngửi thấy đặc mùi máu tươi, trong lòng có cái gì đó rơi bịch xuống, vừa lúc nhìn thấy Bách Linh đang đi lại,vội giữ chặt tay nàng ấy: “Bách Linh, có chuyện gì vậy?”
Bách Linh mặt mày trắng bệch, cầm lấy tay Nhan Đàm run run: “Không…… Không tốt rồi, từ hôm đó đến giờ, rất nhiều tộc trưởng yêu tộc nói sẽ không tiếp tục thần phục sơn chủ, sau đó…… Vũ tộc, cũng giống họ……”
Trong lòng Nhan Đàm chợt lạnh, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Tử Lân sơn chủ xuất môn, nhưng dơi tinh lại tìm đến Dư Mặc sơn chủ…… Bọn họ tối hôm qua ngay tại nơi này, nơi này……”
“Hiện tại thế nào? Dư Mặc ở đâu?”
Bách Linh nghẹn ngào: “Sau, phía sau núi……”
Nhan Đàm nhắm mắt, vỗ vỗ má nàng ấy: “Đừng có cuống, ta liền qua đó xem, Dư Mặc không sao đâu.” Nàng vừa mới quay người lại, lập tức bị Bách Linh níu lấy góc tay áo,“Bách Linh?”
“Nàng đừng qua đó, sơn chủ đã trở thành yêu, người có thể ngộ sát nàng mất!”
Nhan Đàm rút ống tay áo ra, miễn cưỡng cười cười: “Ta sẽ thật cẩn thận. Bách Linh, tối hoặc sáng mai, ta nhất định sẽ cùng Dư Mặc trở về.”
Nàng xoay người, theo mùi máu mà đi. Trời mưa bay bay, hơi thở vừa phả ra cũng dần hòa tan, sắc trời dần tối lại.
Phía sau vốn là đường núi gập ghềnh, muốn tìm ai đó quả thực không dễ gì. Nàng lọ mọ như vậy không biết đời nào với mò ra được, trong lòng thêm lo lắng, dựa vào tu vi của Dư Mặc, tình trạng bình thường không có khả năng biến yêu. Nàng cũng sớm nghe tộc trưởng hoa tinh nói qua, khi tu vi tổn hại quá nhiều không biến được hình người, sẽ biến yêu. Một khi yêu biến, yêu tính sẽ chiếm thượng phong, kị máu tươi vô cùng, thậm chí ngay cả người thân thiết cũng sẽ bị ngộ sát.
Mưa càng ngày càng lớn, mỗi lúc một lớn dội xuống con đường phía trước, một chút hơi thở cũng bị xóa sạch.
Nhan Đàm cuống tới mức vắt chân lên cổ mà chạy, bỗng nhiên trước mắt lóe sáng, tiếng kêu thảm thiết vọng lại phía chân trời, một bóng đen bổ nhào trước mặt nàng, co quắp vài cái rồi không động đậy nữa .
Nàng dùng yêu thuật rạch một cái, một làn khói trắng bay lên, thấy người nằm dưới biến thành một con dơi tinh. Nhan Đàm lau mưa trên mặt, bước lên phía trước mấy bước.
Nàng nhìn thấy không xa có hai bóng người, một người cầm kiếm, có lẽ là người chém ra tia sáng đó, một đường kiếm xẹt qua, tên còn lại xoay người bỏ trốn, nhưng vẫn không thoát khỏi, cổ họng phát ra vài tiếng thảm thiết, té sấp về phía trước. Nhan Đàm bước nhanh thêm, gọi: “Dư Mặc?”
Nàng mới đi lên hai bước, cổ đột nhiên lạnh, một thanh kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ nàng, hơi dùng sức.
Dư Mặc nghiêng nửa mặt, một bên mắt đã trở nên đỏ sẫm, nửa bên kia đang dần thành vảy. Nhan Đàm kinh ngạc thở gấp, đứng im bất động, chỉ thấy kiếm ở cổ run nhè nhẹ, không thu lại, cũng không di chuyển tý gì.
Nhan Đàm lấy lại bình tĩnh, đưa tay đặt tại thân kiếm, chậm rãi bỏ thanh kiếm ra: “Dư Mặc……” Nàng nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng chàng bảo ta không cần trở lại, nhưng ta thấy nơi này ăn ngon ngủ tốt, chàng có muốn đuổi ta đi cũng không xong đâu .”
Nàng bước lên mấy bước nữa, Dư Mặc đột nhiên đẩy vai nàng ra, đoản kiếm trong tay đâm tới, thẳng đến ngực con dơi tinh phía sau. Trên ngực con dơi tinh có một làn khó trắng chậm rãi bay ra, lát sau hóa thành một con dơi tinh to lớn, léo nhéo kêu đau.
Nhan Đàm vốn suýt khiến Dư Mặc tự kiềm chế được, bởi vì đột nhiên xảy ra việc ngoài dự tính mà thất bại trong gang tấc, nếu cuối cùng nàng thật sự bị Dư Mặc chém thành tám khúc cũng sẽ không oán không hận, nhưng sau khi Dư Mặc khôi phục lại, hắn nhất định sẽ rất đau khổ. Nàng đã quyết tâm không để hắn đau khổ nữa. Nàng thấy Dư Mặc rút đoản kiếm lại, đang muốn đam vào nàng, vì thế liền nhào qua ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên không chút do dự hôn môi hắn.
Ánh mắt Dư Mặc lạnh lẽo.
Một lát sau, Nhan Đàm nghe tiếng đoản kiếm rơi xuống đất lách cách. Dư Mặc chậm rãi đặt tay sau cổ nàng, hôn càng sâu. Mưa càng lúc càng lớn, ào ào dội xuống chung quanh. Nhan Đàm nhắm mắt lại, nắm chặt quần áo hắn, mưa rơi trên người không cảm thấy lạnh.
– từ khi vào hạ tới nay, là trận mưa đầu.
Nhan Đàm thật muốn mạnh tay tát cho mình vài cái.
Nàng cũng không biết lúc ấy nghĩ thế quái nào, mắt cũng không chớp, như hổ đói vồ mồi bức hôn Dư Mặc, hay là, hay là nàng đã sớm ngấm ngầm có ý đồ với Dư Mặc từ trước?
Nhan Đàm mang một bụng buồn phiền: Nàng về sau làm thế nào mà nhìn mặt Dư Mặc đây chứ, dám can đảm chủ động thân mật với hắn, mình là người đầu tiên, tuy rằng bọn họ là yêu không lắm chuyện như phàm nhân, nhưng cũng quá kỳ cục. Nàng cho tới bây giờ đều rất quái, chẳng biết rụt rè e thẹn tý nào, đến hôn cũng táo bạo vậy, mang gả đi ma nào thèm rước ……
Nhan Đàm tự kỉ một lúc lâu, vai bị ai vỗ vỗ, ngoảnh lại. Thì ra Nguyên Đan đang đứng trước mặt nàng tủm tỉm cười: “Nàng đứng đây lầm bầm cái gì thế?”
Nhan Đàm cứng họng nhìn hắn, lúc sau với giật mình: “Này, sao ngươi còn ở đây?”
Nguyên Đan phủi phủi áo choàng, trong mắt mang ý cười: “Sao nào, nàng tưởng ta là kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy sao?” Hắn đứng thẳng dậy, nhìn xa xa, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua bỗng nhiên trời mưa, Đan Thục vui đến không ngủ được …… Tuy ta là tộc trưởng nhưng rất nhiều việc cũng không phải do ta quyết định, nhưng hiện giờ, có lẽ Da lan sơn cảnh được cứu rồi.”
Nhan Đàm cười nhạt ừ một tiếng.
Bọn họ một đứng một ngồi, nhìn túm lông xù quen thuộc của Đan Thục nhấp nhô bên hồ.
Đan Thục vất vả đào đất, đào hố, trồng đào.
Bách Linh đi tới, tươi cười hỏi thăm: “Các vị đang nói gì thế?”
Nhan Đàm thấy nàng, nhịn không được giễu cợt: “Bách Linh, hôm qua mặt nàng trắng bệch, nói chuyện run run mà……”
Bách Linh sừng sộ: “Thì sao, không thể ư? Mà, hai ngươi các vị thật là, đến bây giờ cũng chưa từng hỏi thăm sơn chủ một câu? Thật không có lương tâm.”
Nguyên Đan thở dài: “Sao phải hỏi, sáng sớm nàng đã giữ rịt lấy người, hỏi ai cho được, lỗ tai của ta vểnh cả lên rồi .”
Bách Linh giận tím mặt còn chưa kịp nói chuyện, Đan Thục đã vui sướng bổ nhào vào Nguyên Đan: “Phụ thân, cha nói quả đào khi nào thì dài ra? Con sẽ cố gắng tưới nước, ngày mai ăn được chứ?”
Nguyên Đan dụi trán, lẩm bẩm lầu bầu: “Đứa ngốc này rốt cuộc giống ai cơ chứ , thật là……”
Nhan Đàm lại cảm thấy Đan Thục là đứa trẻ vô tư lự, trong lòng nó, chỉ cần một thân cây, một quả đào, một đóa hoa cũng đủ, như vậy cũng tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook