[8] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Năng Lực Của Quỷ Hồn & Đột Biến

Vào lúc này, một cặp nam nữ trẻ tuổi xuất hiện ở căn phòng ký túc xá 225 mà Ôn Văn đã chiến đấu tối hôm qua.

"Nhiệt độ lạnh lẽo vẫn chưa tản hết, chỉ vừa ra tay thôi!" Người đàn ông trẻ đội nón cao bồi ngồi chồm hổm dưới đất, đưa tay cảm nhận nhiệt độ.

"Là người của chúng ta hả?" Cô gái trẻ tóc đỏ mặc quần short và vớ trắng hỏi.

"Không phải, nhân viên hỗ trợ ở ngoài cửa có lẽ đã bị thôi miên, trí nhớ của anh ta có vấn đề." Người đàn ông đội nón cao bồi lắc đầu nói.

Sau đó anh ta nhắm mắt, khi một lần nữa mở ra thì tròng trắng đã biến thành màu xanh lá cây, quét một vòng căn phòng, một lát sau thì thở dài, tròng mắt cũng khôi phục bình thường.

"Có phát hiện gì không?" Cô gái trẻ bịt mũi, cứ cảm thấy nơi này có mùi khai khai.

"Người tới tối qua rất cẩn thận, không để lại chút dấu vết gì, nhưng hơi thở vẫn chưa tiêu tán, tôi có thể truy lùng được... Hơn nữa từ hơi thở thì chắc là một người siêu năng vừa thức tỉnh, hi vọng không giống những kẻ điên trước kia, bằng không... sau này lại phiền."

...

Sau khi từ trạm thu nhận ra ngoài, Ôn Văn liền hiện găng tay, nhấn một chút, anh muốn thử nghiệm năng lực căn bản của quỷ hồn, xem thử xem có gì khác biệt với năng lực của quỷ hút máu.

Sau khi chọn lựa xong, cơ thể anh bắt đầu biến đổi quỷ dị, từng tế bào đều đang xảy ra biến đổi, sau đó...

Sau đó quần áo của anh rớt xuống...

Cả người biến thành hư thể, nhưng hiển nhiên, Trạm Thu Nhận Tai Ách không ban cho quần áo của anh có năng lực này.

"Cái này... xấu hổ quá."

Bây giờ Ôn Văn giống như quỷ hồn, anh có thể bồng bềnh ở giữa không trung, có thể không bị người thường nhìn thấy, cũng có thể xuyên qua một vài thứ.

Nhưng ngoại trừ những chuyện này thì anh không còn năng lực nào khác, xem ra năng lực đóng băng của tiểu quỷ hồn Tần Sảng thuộc về năng lực đặc biệt, không nằm trong năng lực căn bản.

Cứ vậy Ôn Văn ngồi trong phòng trọ chừng mười phút, tới khi thời gian cold-down qua đi mới chuyển đổi trạng thái cơ thể.

"Cho dù người khác không nhìn thấy nhưng mình cũng không muốn cởi truồng chạy loanh quanh như vậy."

Ôn Văn khổ sở gãi gãi đầu, nếu không thể giải quyết vấn đề quần áo biến mất khi chuyển đổi trạng thái, tác dụng của thể chất quỷ hồn liền bị phế bỏ hơn phân nửa, ít nhất thì đối với anh chính là vậy.

"Quần áo và đồ dùng hằng ngày bình thường không thể bị Trạm Thu Nhận Tai Ách ảnh hưởng... vậy, quần áo của chính trạm thu nhận thì sao?"

Anh mở chiếc vali xách tay màu bạc, thay đổi một thân áo gió màu đen, quần áo này rất vừa người, rất tôn dáng.

"Nhẹ nhàng quá... hơn nữa cũng ảnh hưởng rất nhỏ tới hành động, sau này có thể nghĩ tới chuyện thường xuyên mặc đồ này."

Sau khi thay đổi quần áo, Ôn Văn một lần nữa thử biến thành trạng thái quỷ hồn, lần này chỉ có mỗi cái quần lót màu đen im lìm rơi xuống đất...

Quần áo của trạm thu nhận, không bao gồm quần lót...

"Ẻ... tuy hơi lạnh lẽo trống vắng một chút nhưng vẫn tốt hơn trước nhiều, ra ngoài xem thử xem."

Ôn Văn điều khiển thân thể ẩn hình bay ra khỏi phòng, dạo một vòng trong khách sạn, thể nghiệm cảm giác trở thành người trong suốt.

Trêu đám chó mèo nhạy cảm, thổi hơi lạnh vào gáy cổ làm người ta nổi da gà, rình xem chút chuyện riêng tư...

Ừm, anh không chạy tới nhà tắm nữ đã là có tiết tháo lắm rồi.

Thỏa thích thể nghiệm một phen, Ôn Văn phát hiện thân thể quỷ hồn không phải vạn năng, nó cũng có nhiều hạn chế.

Đầu tiên là có rất nhiều kim loại anh không thể xuyên qua, hơn nữa ở trong trạng thái này ngoại trừ đột nhiên xuất dọa người thì không còn thủ đoạn nào khác để tấn công người khác, nếu như chạm tới người linh thể thì hiện giờ anh chỉ là bia ngắm mà thôi.

Cho nên trạng thái này tuy mới mẻ nhưng vẫn không dùng tốt bằng vampire, chỉ trong vài trường hợp đặc biệt thì có lẽ sẽ có tác dụng lớn.

Anh rời khỏi phòng trọ, nhìn lên bầu trời, bầu trời vốn xanh thẳm trở bên lu mờ, tựa hồ có không ít bóng dáng mơ hồ trôi nổi trong không khí.

Trong góc đường mơ hồ có một ít bóng người mờ ảo, những bóng người này vẻ mặt mờ mịt lượn lờ tới lui.

Đó là quỷ hồn bình thường, không thể nào so với ác linh, ngay cả Tần Sảng cũng mạnh hơn những quỷ hồn này không ít.

"Đây có lẽ là tầm nhìn của quỷ hồn, có chút khác với nhân loại bình thường, nếu trên mặt đất là quỷ hồn bình thường thì thứ bay trên trời là gì chứ?"

Ôn Văn nheo mắt, cố gắng nhìn rõ bóng dáng mờ ảo trôi nổi trên không trung, theo sự cố gắng của anh, cái bóng kia ngày càng rõ ràng hơn.

Đó là một con quái vật có nửa thân trên là người, lưng có hai cánh, thân dưới là cái đuôi rắn ngọ nguậy!

Lúc Ôn Văn thấy rõ con quái vật kia, nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ôn Văn, con ngươi xanh biếc phát ra điên cuồng làm người ta hoảng sợ!

"Không hay rồi! Làm nó chú ý rồi!" Ôn Văn vội vàng thu hồi ánh mắt nhưng đã quá muộn.

Lúc hai ánh mắt chạm vào nhau đã tạo thành một sợi dây nhỏ từ sương mù, con quái vật kia thông qua sợi dây nhỏ này cấp tốc bay tới chỗ Ôn Văn!

Lúc bay được một nửa thì nó đột nhiên dừng lại, giống như đang chen chúc qua một không gian cực kỳ chật hẹp để tiến tới.

Hiện giờ tốc độ của nó rất chậm, nhưng mỗi khi tiến tới được một chút thì dáng vẻ của nó lại càng chân thực hơn một chút, nó không còn là bóng dáng hư ảo nữa, mà giống như một con quái vật thật sự tồn tại!

"Chết tiệt, thứ không nên nhìn quả nên bớt nhìn thì hơn."

Ôn Văn nhỏ giọng chửi tục một tiếng, sau đó cấp tốc quay trở lại phòng trọ của mình, cũng chuyển thành hình thái vampire, may mắn anh đã chơi đùa tiêu tốn không ít thời gian cho trạng thái quỷ hồn, bằng không hiện giờ anh chỉ có thể làm mồi cho con quái vật kia.

Trong trạng thái quỷ hồn anh không có năng lực chiến đấu, chỉ có thể trở thành mồi ngon cho con quái vật kia!

Hiện giờ anh quay trở về phòng không phải vì chạy trốn, mà là lấy vũ khí.

Tay trái cầm dao bổ dưa, tay phải cầm một khẩu súng lục tinh xảo.

Là một thám tử hợp pháp có chút danh tiếng , Ôn Văn có tư cách mang theo súng ở bên người, cho dù nổ súng ngay trong thành phố, chỉ cần có giải thích hợp lý cũng không gặp chuyện phiền phức.

Ôn Văn không phải người tốt theo ý nghĩa truyền thống, có một số chuyện anh đã làm nếu công bố ra ngoài có lẽ sẽ bị công chúng trách móc.

Nhưng ít nhất, anh không có thói quen gây phiền hà người khác!

Hơn nữa cho dù phải chạy thì cũng phải chờ tới khi xác nhận được mình không thể nào giải quyết.

Chạy lên sân thượng khách sạn, Ôn Văn chăm chú nhìn con quái vật chậm rãi xuất hiện ở thế giới thật, trong lòng có đủ loại cảm xúc đan xen, không ngờ bắt được quái vật không chỉ không làm anh mạnh mẽ hơn mà còn lại mang tới phiền phức.

"Tao chỉ liếc nhìn mày có một cái, có cần phải đuổi tới tận đây không? Còn nữa... hi vọng cảnh sát sẽ tin tưởng mình thật sự đánh quái vật..."

Anh cầm súng nhắm vào con quái vật đang từng chút chui tới kia, quyết đoán nổ súng, đạn trong băng toàn bộ bắn ra, tiếng súng điếc tai làm xung quanh khách sạn hỗn loạn một trận.

Cũng may hiện giờ là nửa đêm, trên đường cũng không có người tới lui, bằng không... cục diện lại càng hỏng bét hơn.

[hết chương 8]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương