Trạm Thu Nhận Tai Ách (Dịch)
-
Chương 6
[6] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Bắt Quỷ Ký
Ký túc xá lúc nửa đêm an tĩnh đến đáng sợ, Ôn Văn bước đi trên hành lang, bước chân phát ra tiếng vang.
Lối lên lầu hai bị một cánh cửa sắt chặn lại, toàn bộ hành lang là một mảnh tối đen, ngay cả đèn cũng không mở.
Xảy ra chuyện lần trước, lầu hai đã bị phong tỏa, không còn người ở, phỏng chừng chờ chuyện được giải quyết xong mới có thể mở ra.
Ôn Văn ngồi trước cửa sắt chờ một chốc, sau đó chuyển phòng giam Tai Họa - 0001 tới vòng tay, một lần nữa có được sức mạnh và tốc độ của quỷ hút máu.
Mỗi lần chuyển đổi năng lực thì cần mười phút cold-down, vì thế trước khi chính thức bắt đầu, Ôn Văn nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Sau đó Ôn Văn lấy ra hai que sắt nhỏ đút vào ổ khóa cửa sắt thao tác một chút, còn vừa làm vừa lẩm bẩm.
"Mấy cảnh thế này ở trong phim ma, người đi vào trong đều sống không được nửa tập."
Nói xong, ổ khóa cũng vang lên một tiếng giòn tan, ổ khóa được mở ra.
Thám tử nha, biết chút mánh khóe cạy ổ khóa cũng là bình thường.
"Mình phải lấy phí trừ ma từ hiệu trưởng mới đúng, mình xử lý xong thì ngôi trường này liền bớt đi một mầm họa... hừm, lần này coi như hành động công ích vậy."
Sau khi mở khóa xong, Ôn Văn từ trong ba lô lôi ra một con dao bổ dưa, bắt đầu tiến vào hành lang đen kịt.
Con dao bổ dưa này là công cụ gây án của một vụ án giết người mà anh từng phá giải trước đây, tên tội phạm kia đã dùng con dao này hại không ít người, có thể xem là một hung khí.
Trong truyền thuyết dân gian, quỷ hồn sợ dụng cụ cắt gọt có sát khí nặng, vì thế Ôn Văn mới mang con dao này tới.
Trong hành lang đen kịt, Ôn Văn dễ dàng tìm được phòng ngủ 225 của nhóm Phan Đại Bằng trước đó.
Thị giác nhìn đêm của vampire cực kỳ xuất sắc, vì thế không cần bật đèn anh vẫn có thể hành động như thường.
Vừa mở cửa ra, Ôn Văn liền cảm giác được khí lạnh âm u đập vào mặt, làm anh không khỏi bịt mũi lại, cảm giác tồn tại của luồng khí này quá mạnh mẽ!
Không biết vì thể chất vampire làm cảm giác của anh nhạy cảm hơn hay vì quỷ hồn này thật sự quá mạnh mẽ.
"Ừm... thật ra thì rất thoải mái."
Luồng khí lạnh lẽo đột nhiên ập tới kia chẳng những không hù dọa được Ôn Văn, ngược lại suýt chút nữa làm anh sướng tới rên rỉ, đối với thể chất vampire mà nói, hoàn cảnh này so với phòng tắm hơi còn thoải mái hơn.
Nhưng cho dù thoải mái thì cũng không thể khinh thường, chuyện bắt quỷ này đối với Ôn Văn cũng hệt như con gái lần đầu bước chân lên kiệu hoa vậy.
Mở ba lô, lấy mấy thứ chuẩn bị bên trong ra, đặt ở dưới đất.
Sau đó đầu tiên là bôi chút nước mắt trâu lên mí mắt, lại thận trọng lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong chứa nước tiểu đồng tử tươi mới, sau đó rắc chút muối lên cửa và trên người mình.
Bên trong cửa, một bóng quỷ trong suốt vẻ mặt thật thà nhìn Ôn Văn bận rộn ở bên kia, trong lòng có chút sợ hãi.
Giống như một đứa nhỏ ở nhà một mình thông qua mắt mèo nhìn thấy một người lớn cầm hung khí, có thể phá cửa xông vào bất cứ lúc nào vậy.
Theo động tác của Ôn Văn, tình cảnh của người và quỷ liền đảo điên.
Lúc còn sống quỷ hồn tên là Tần Sảng, sau khi chết ba năm vẫn luôn lang thang không có mục đích, tỉnh tỉnh mê mê.
Khoảng thời gian trước Tần Sảng đang mờ mịt lang thang ở gần trường học thì nghe thấy nhóm Phan Đại Bằng thảo luận chuyện xưa của mình, lại còn dùng giọng điệu cười cợt, Tần Sảng liền thoát ra khỏi trạng thái mờ mịt vốn có.
Nhưng cũng phải hao tốn vài ngày mới có thể thật sự xuất hiện trong phòng ngủ, thừa dịp bóng tối dày đặc nhất tập kích đám Phan Đại Bằng.
Khi đó sức mạnh của Tần Sảng cũng không mạnh, bằng không cũng không để đám Phan Đại Bằng sống sót quay về.
Nhưng bây giờ, Tần Sảng đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, sau khi thành công tổn thương nhóm Phan Đại Bằng, cậu ta đã từ quỷ hồn hơi mạnh chuyển hóa thành ác linh.
Nhưng cho dù là Tần Sảng đã biến thành ác linh, nhìn Ôn Văn lúc này vẫn không thể ức chế được sợ hãi.
Trực giác của quỷ hồn báo cho Tần Sảng biết, Ôn Văn khác với nhân loại bình thường, hơn nữa sâu trong cơ thể Ôn Văn còn mơ hồ có hơi thở tàn ác làm Tần Sảng run sợ từ sâu trong linh hồn!
Sau khi chuẩn bị xong, Ôn Văn tay trái cầm dao, tay phải cầm bình nước tiểu, sải bước bước vào trong phòng ký túc xá, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Tần Sảng.
"Nước mắt trâu thật sự dùng rất tốt..."
Tuổi của Tần Sảng xấp xỉ nhóm Phan Đại Bằng, cơ thể được phủ một tầng sương mỏng, đồng thời còn có dấu vết ghép lại, xem ra khi còn sống quả thật đã bị người ta phanh thây.
"Tôi có thể thấy cậu, không định trao đổi một chút à?" Ôn Văn vuốt ve con dao bổ dưa lóe sát khí, chậm rãi tiếp cận Tần Sảng.
Tần Sảng im lặng không nói, cứ vậy nhìn Ôn Văn, cậu ta trở thành quỷ hồn đã nhiều năm, không biết cách giao lưu với người khác.
Hơn nữa kỳ thật lúc này cậu ta đã phát động công kích, nhiệt độ của căn phòng này hiện giờ còn thấp hơn nhiệt độ tủ lạnh, người bình thường sẽ bị đông cứng trong khoảng thời gian ngắn, mất đi năng lực phản kháng.
Nhưng Ôn Văn lại không hề cảm thấy không khỏe, vampire vốn rất yêu thích hoàn cảnh âm lãnh, thực tế thì gia tộc vampire thích dùng pháo đài cổ có quỷ hồn bị giam cầm để sáng tạo ra hoàn cảnh sinh hoạt thoải mái.
Nhận thấy tiểu quỷ này không chào đón mình, Ôn Văn chỉ có thể cười mỉa vài tiếng rồi lộ ra nụ cười ấm áp, nói: "Kỳ thật tôi tới để cứu cậu, tôi biết quỷ hồn bình thường đều có lời khó nói, tâm sự một chút đi, tôi sẽ giúp cậu."
Tần Sảng nhướng mày, mặc dù sẽ không bỏ qua cho nhân loại này nhưng cậu cũng muốn giải bày một chút, để đối phương biết mình đã gặp phải bất công như thế nào.
"Tôi...."
Tần Sảng vừa mở miệng đã nhìn thấy đao quang lóe sáng bổ xuống!
Một dao chưa đủ, Ôn Văn vung tay nhanh tới mức chỉ có thể nhìn thấy chút tàn ảnh, chém linh thể Tần Sảng biến dạng trở nên mờ nhạt...
Đúng vậy, Ôn Văn động thủ chém người, à không, chém quỷ.
Ôn Văn không có tâm tư giúp quỷ hồn tâm sự giải buồn, anh chỉ muốn bắt quái vật mà thôi, về phần đối phương vui vẻ hay ủy khuất thì nó không nằm trong phạm vi lo nghĩ của anh.
Anh đã xem Tần Sảng là đồ của mình rồi.
Chặt chém một hồi thì Ôn Văn ngừng lại, linh thể Tần Sảng một lần nữa ngưng tụ, ánh mắt nhìn Ôn Văn lại càng lạnh lẽo hơn, bởi vì phẫn nộ mà cậu ta thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước đó!
Khóe miệng Ôn Văn co rút, sau đó ném con dao bổ dưa xuống đất, ánh mắt híp lại thành một đường cong, nịnh nọt nói với Tần Sảng.
"Quả nhiên truyền thuyết dân gian chẳng đáng tin chút nào, bây giờ chúng ta tâm sự còn kịp không?"
"Mày! Chết! Đi!"
Tần Sảng rít lên một tiếng làm Ôn Văn có chút choáng đầu hoa mắt, sau đó hóa thành một luồng khí đen trực tiếp vọt tới thân thể Ôn Văn.
Tần Sảng không có ý định tranh cướp quyền khống chế thân thể với Ôn Văn, là một con ác linh vẫn chưa thành hình, Tần Sảng không có năng lực tiến hành thao tác cao cấp như chiếm xác.
Tần Sảng chỉ muốn từ bên trong cơ thể đóng băng Ôn Văn mà thôi!
Nhưng Tần Sảng chỉ khựng lại trong cơ thể Ôn Văn một chốc rồi bị bắn ngược ra ngoài, ánh mắt nhìn Ôn Văn tràn đầy khiếp sợ.
Ở trong thân thể Ôn Văn, Tần Sảng cảm nhận được nỗi sợ hãi kinh hoàng không thể nào diễn tả nổi, giống như bị ác ý khổng lồ nhìn chằm chằm vậy!
Tần Sảng còn đang khiếp sợ thì một chất lỏng bốc mùi tanh tưởi đã văng đầy người cậu ta, Tần Sảng mờ mịt nhìn chất lỏng trên người mình, có chút không biết phải làm sao.
"Ừm... nước tiểu đồng tử không tạo thành sát thương hiệu quả như tưởng tượng, nhưng nó có thể chạm vào quỷ hồn, thật thần kỳ."
[hết chương 6]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook