Trạm Thị Vương Triều
-
Chương 134
Nhạn Linh Quan không lớn, đi một lát liền tới phủ tướng quân, Lý Lãng nhảy xuống xe ngựa, khom người quỳ.
"Tướng quân là đấng nam nhi cứ thoải mái ngẩng đầu, không cần phải làm ra dáng vẻ của kẻ nô tài." Một giọng nói mềm mại truyền ra từ xe ngựa, màn xe được vén lên, Thân Cúc nhảy ra khỏi xe, nhanh chóng dìu đỡ Mẫn Tiên Nhu cả người yếu ớt bước xuống.
Lý Lãng thẳng người ngẩng đầu, lòng chấn động, rồi lại khôi phục trạng thái như thường. Đây chính là Vĩnh Bình công chúa nổi danh thiên hạ? Quả nhiên danh bất hư truyền. Ông liền mời công chúa vào phủ, tự mình dâng trà, cẩn thận hỏi: "Không biết công chúa tự mình giá lâm có chuyện chi?"
"Chiêu hàng." Mẫn Tiên Nhu đáp ngắn gọn, bây giờ nàng chẳng có hơi sức đâu mà nói chuyện vòng vèo với Lý Lãng.
Lý Lãng không thể ngờ công chúa lại trực tiếp như vậy, có chút thất thần, lập tức cười hỏi: "Hàng ai?"
Lý Lãng móc phong thư vừa nãy Dậu Dương đưa cho mình ra, cười nói: "Đầu tiên mạt tướng xin tạ ơn công chúa tha chết. Mạt tướng chỉ không rõ, không phải công chúa là người của hoàng thất sao?" Phong thư này chính là bức thư mười năm trước ông viết cho Triệu Nham của Đoan, nếu như rơi vào tay Mẫn Thuân, ông không bị gϊếŧ cũng đã bị lột da. Có điều cảm kích thì cảm kích, nhưng chuyện chưa rõ vẫn phải hỏi cho rõ ràng. Nàng là công chúa của triều Tấn, lại đi giúp người ngoài mưu đoạt giang sơn nhà mình, chẳng lẽ không khiến người ta hoài nghi?
Mẫn Tiên Nhu hỏi ngược lại: "Nghe nói khi còn bé, thân nhân của tướng quân đều mất mạng dưới chân thiết kỵ Bắc Địch, không biết thái độ của tướng quân đối với Bắc Địch thế nào?"
"Bổn cung cũng thế, mối thù gϊếŧ mẹ, không đội trời chung."
Lý Lãng thấy nét mặt của công chúa kiên quyết, cũng thu lại nụ cười: "Mạt tướng đã từng mang binh xâm phạm Đoan, cho dù Đoan vương có lòng ái tài, nhưng liệu thuộc hạ của ngài ấy có dung hạ được mạt tướng? Nói lời đại bất kính, hoàng thượng hiện giờ đã tuổi cao sức yếu, tương lai hoàng tử đăng cơ, không chừng mạt tướng vẫn còn cơ hội mở ra khát vọng."
"Tướng quân cần gì phải tự lừa mình dối người như vậy, dùng những lời này đến dò xét bổn cung. Huynh đệ Mẫn thị đã có thế lực của riêng mình, xưa nay tướng quân không chịu cho bọn hắn mượn sức, chẳng lẽ thân tín của bọn hắn lại cho phép bọn hắn dung hạ được tướng quân? Quan hệ giữa bổn cung và Trạm Hi hẳn tướng quân có nghe thấy. Chỉ cần ngày nào còn bổn cung, thì ngày đó còn tướng quân." Tuy rằng Mẫn Tiên Nhu bị ốm, nhưng giọng điệu vẫn thực kiên định, "Nhạn Linh Quan này tuy do tướng quân quản thúc, nhưng ở trong đó có bao nhiêu tai mắt của cha con Mẫn gia, sao tướng quân không biết?"
"Bổn cung bị vây ở kinh thành hai năm, vẫn có thể toàn thân trở ra, tướng quân nghĩ là do ai che chở? Huống hồ, bổn cung và Trạm Hi cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp. Không thì đã chẳng có việc ngày hôm nay bổn cung ở đây chiêu hàng tướng quân." Mẫn Tiên Nhu tự tin cười.
Lý Lãng gật đầu đồng ý, lại nói: "Trước đây lúc được giao binh quyền, mạt tướng đã từng phát lời thề với hoàng thượng, cuộc đời này chỉ thần phục họ Mẫn. Vì biểu đạt cõi lòng, mạt tướng còn để toàn bộ người nhà đến sống ở kinh thành."
"Tướng quân yên tâm, bổn cung đã sai người bảo vệ kỹ người nhà của ông. Bổn cung cũng không cần ông phải ngay lúc này tin tưởng bổn cung. Trong vòng nửa tháng, bổn cung sẽ cùng Trạm Hi đích thân tới gặp ông. Không dối gạt tướng quân, gϊếŧ ông còn dễ hơn gấp trăm lần so với chiêu hàng. Ai ai cũng biết tướng quân là người chính trực tận chức trách, vì sao bổn cung phải tốn nhiều tâm tư như vậy? Thật sự chỉ vì muốn tìm cho Trạm Hi một vị đại tướng quân có thể san bằng Bắc Địch, khai cương phách thổ! Huống chi..." Mẫn Tiên Nhu vốn chỉ là một nữ tử nhỏ bé yếu ớt, nhưng mỗi lời nàng nói ra lại tràn đầy khí phách, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Lãng, nói từng chữ từng lời: "Bổn cung cũng họ Mẫn!"
Trên gương mặt Lý Lãng vẫn không hề có nét động dung, chỉ là chắp tay nói: "Mạt tướng ở tại Nhạn Linh Quan chờ công chúa đến. Mời công chúa, mạt tướng sẽ đưa người xuất quan."
.
Nhạn Linh Quan chỉ cách Hộ thành có nửa ngày lộ trình ra roi thúc ngựa, Thân Cúc thấy Mẫn Tiên Nhu có chút đứng ngồi không yên, biết nàng khó chịu, cố ý tìm đề tài vụn vặt nào đó mong làm phân tán bớt nỗi thống khổ của nàng, "Công chúa, nô tỳ thấy vị Lý Lãng tướng quân này thật chẳng phải một đại hán khôi ngô cường tráng giống lời đồn gì cả. Hình dáng chỉ thuộc tầm trung, da dẻ trắng nõn, còn để ba chỏm râu, nếu mặc đạo bào vào không chừng còn có chút tiên phong đạo cốt."
Dậu Dương ngồi ở càng xe ghen tỵ nói, "Ngươi được gặp ông ta rồi à?"
Khóe miệng Mẫn Tiên Nhu khẽ nhếch, "Hai người các ngươi, cứ thích ở trước mặt bổn cung làm bộ làm tịch." Ngay đến cả người suốt ngày mặt cau có như Tử Đoan cũng phì cười.
Thân Cúc thấy công chúa có chút tinh thần, chẳng quan tâm gương mặt đỏ ửng của mình, "Công chúa, người nói xem, liệu cuối cùng Lý Lãng có quy thuận chúng ta không? Nghe bảo ông ta nổi danh là một người ngay thẳng không rành quỷ kế."
Mẫn Tiên Nhu suy yếu đáp: "Ông ta ngay thẳng nhưng không phải người cổ hủ. Nếu không ông ta đã chẳng viết cho Triệu Nham phong thư này. Hiện giờ ông ta chỉ đang chờ đợi. Là người cẩn thận, sự việc có liên quan tới tính mạng của bản thân cùng toàn bộ gia đình, đương nhiên ông ta phải đợi đến lúc hoàn toàn chắc chắn thì mới hàng được."
Dậu Dương cũng có ý tưởng giống Thân Cúc, nên góp thêm lời vào: "Nô tỳ thấy đâu phải Lý Lãng này không rành quỷ kế, mà chẳng qua là thanh cao không muốn thông đồng cùng đám người triều đình kia làm bậy thôi."
Mẫn Tiên Nhu cũng thấy dường như nỗi khó chịu được giảm bớt, "Xem ra hai năm qua các ngươi cùng bổn cung ở kinh thành cũng học được nhiều thứ bổ ích đấy. Đối với người một lòng muốn ở trên chiến trường thi triển khát vọng, chỉ cần chính quyền không biến thành lọt vào tay Bắc Địch, thì ông ta cũng chả quan tâm tới ai là người cầm quyền đâu."
Thân Cúc thấy hữu hiệu, lại nhanh chóng nói: "Vậy vì sao ông ta không sớm tới hàng?"
"Ông ta băn khoăn nhiều thứ, ngoài việc người nhà đều bị Mẫn Thuân giữ ở trong kinh thành, còn sợ Trạm Hi không tín nhiệm ông ta."
Rồi cứ thế câu được câu mất trò chuyện, bất tri bất giác đã đến Hộ thành, Mẫn Tiên Nhu cũng không chịu nổi nữa ngất đi. Trời đã tối, Tử Đoan kêu mất nửa ngày mới có người chịu mở cổng thành ra, Tử Đoan tức giận, giơ lệnh bài của vương phủ lên, đạp một cước rồi hét lớn, "Kêu Triệu Nham ra đây. Rồi mau đi tìm đại phu tốt nhất tới." Sau đó đánh xe vọt vào thành.
.
Lúc Mẫn Tiên Nhu mơ màng tỉnh lại, thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, nàng mạnh mẽ hạ lệnh tiếp tục đi tiếp. Triệu Nham không dám ngăn cản, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa tốt nhất sang trọng nhất, còn lót thật nhiều đệm chăn cố gắng để Mẫn Tiên Nhu thoải mái hơn. Có lẽ bởi vì đã vào đất của Đoan, tâm tình được thả lỏng, nên tuy rằng vẫn tàu xe mệt nhọc, nhưng bệnh của Mẫn Tiên Nhu lại dần dần chuyển biến tốt hơn.
Năm ngày sau, rốt cuộc các nàng đã đến được thủ phủ Ích Dương, tinh thần của Mẫn Tiên Nhu rõ ràng phấn chấn hẳn. Tử Đoan ra sức đánh xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về vương phủ. Ngân Nguyện đã sớm nhận được thư của Triệu Nham, đang đứng ở cửa chính chờ đón. Vừa thấy Tử Đoan đến, nàng không nén nổi kích động, vội sai người hầu tới nghênh đón Mẫn Tiên Nhu.
Mẫn Tiên Nhu thoáng thất vọng, Ngân Nguyệt nhận ra được, trấn an: "Vương gia đi doanh trại quân đội, nô tỳ đã sai thuộc hạ đến báo tin, khoảng chiều tối là ngài ấy sẽ trở về thôi. Trước tiên công chúa hãy vào tắm rửa nghỉ ngơi, như vậy mới có tinh thần chờ vương gia về."
"Ở tại phòng trước kia của ta sao?" Mẫn Tiên Nhu về tới nơi này, tự nhiên không còn làm giá công chúa nữa.
Ngân Nguyệt cười: "Vẫn là phòng của người cùng vương gia, vương gia vẫn luôn ở tại đó."
"Thật ư?" Mẫn Tiên Nhu hé miệng tươi cười, rốt cuộc đã nở ra nụ cười đúng chất thuộc về thiếu nữ. Nàng bước vào, cả vương phủ ngay lập tức bận rộn. Bởi vì đám người Thân Cúc cũng cả người phong trần mệt mỏi, chỉ đành trước tiên đi tắm, cho nên Ngân Nguyệt dẫn theo ba tiểu nha hoàn khác tới hầu hạ Mẫn Tiên Nhu.
Mẫn Tiên Nhu nhắm mắt lại hưởng thụ sự dịu dàng thoái mái của dòng nước mang đến. Ngân Nguyệt nhẹ nhàng niết tay trên vai xoa bóp giúp nàng, lúc nhìn thấy dấu thủ cung sa đỏ tươi như máu trên cánh tay ngọc, thì giọng của Ngân Nguyệt không khỏi có chút nhẹ nhõm: "Cảm ơn người."
Mẫn Tiên Nhu nương theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, hiểu ý cười, "Đó là đương nhiên." Rồi miệng khẽ nhếch, "Hi Hi sắp trở về rồi nhỉ?"
Đáng tiếc sau khi tắm rửa ăn xong cơm tối, mà vẫn chưa thấy Trạm Hi về, Ngân Nguyệt thấy nàng chờ đến sốt ruột, khuyên: "Hay công chúa cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ dưỡng đủ tinh thần, sẽ có thể tận tình trò chuyện với vương gia."
Mẫn Tiên Nhu nghĩ cũng phải, liền trở về phòng của nàng và Trạm Hi. Căn phòng này vẫn như trước kia, Mẫn Tiên Nhu nằm trên giường nhìn quanh bốn phía, say mê hít một hơi thật dài, chậm rãi nhắm mắt lại. Bao quanh mọi giác quan chính là cảm giác an tâm quen thuộc, hệt như mười năm trước kia, khi nàng đau đớn bởi vì mẫu thân mất, thì chính nơi đây đã mang đến ấm áp cho nàng.
.
Bởi trong lòng có ngóng đợi, nên nàng sợ mình ngủ quá say sẽ lỡ cơ hội thấy Trạm Hi về, vì thế Mẫn Tiên Nhu cứ ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Chợt nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập từ xa, ngay sau đó là tiếng cửa phòng được mở "kẽo kẹt". Mẫn Tiên Nhu lập tức tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn, trái tim đập thình thịch trong ngực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook