Trẫm Thật Mệt Tâm
-
Chương 2-2: Trẫm trọng sinh (2)
Cả đời này nếu đã muốn lật bàn, không chỉ biết rõ chuyện gì sẽ phát sinh là được, mà hắn còn phải biết dùng người, người này lúc cần thiết phải là người mà hắn có thể tin tưởng trăm phần trăm.
Phương Duệ tin tưởng nhất không chỉ một mình Dung Thái, còn có Thẩm Ngọc, nhưng có nhiều chuyện, tuyệt đối không thể để Thẩm Ngọc biết.
Nếu để nàng biết hắn lén lút thích nàng, chỉ sợ nàng sẽ trốn xa hơn, như vậy hiện tại chỉ còn một mình Dung Thái.
Dung Thái, từ nhỏ tịnh thân vào cung, năm ấy khi Phương Duệ bảy tuổi, trong ngày mùa đông giá rét hắn ở trong ao nước sâu cứu mạng một tiểu thái giám.3
Khi đó Phương Duệ trộm đi đến sân hoang phế, bên người không có ai, nghe được tiếng kêu cứu mỏng manh.
Phương Duệ nghe tiếng rồi tìm kiếm, chỉ thấy một tiểu thái giám rớt vào ao nước sâu, trong tay còn bắt lấy một đoạn nhánh cây khô, người đã bị đông lạnh hơi thở thoi thóp.
Người cứu hắn chính là Phương Duệ.
Nghe nói lúc ấy hắn bị người đẩy xuống nước, trước kia không đi theo Phương Duệ, Dung Thái bị người đẩy mệnh.
Sau khi đi theo Phương Duệ, liền đổi ngược lại thành đẩy mệnh người khác, vì Phương Duệ bán mạng.
Dung Thái không dám lưu lại lâu, ngón tay giật giật, nói:
- Nếu đêm nay bệ hạ không định chiêu tẩm, nô tài liền cáo lui, không quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi.
Phương Duệ cong khóe miệng, giống như xem thấu tâm tư muốn chạy trốn của hắn, lạnh nhạt hỏi:
- Dung Thái, có muốn làm Thận Hình Tư tư chủ không?
Dung Thái ngẩn ra, tay nắm khay dùng chút sức lực, lập tức trả lời:
- Bệ hạ, nô tài không đủ năng lực làm Thận Hình Tư tư chủ.
Không đủ năng lực? Không biết cuối cùng là ai đảm đương chức Thận Hình Tư tư chủ rất tốt, danh hào này vừa ra tiếng là có thể khiến người khác thất sắc.
Đi tới trước bàn thư án, cầm lấy một quyển sổ con, mở ra nhìn vài tờ, rồi nhìn đống tấu chương đã trải qua sàng chọn mới đưa đến đây, tùy tay ném trở về thư án, trong giọng nói mang theo một tia hàn ý:
- Đem đương nhiệm Thận Hình Tư tư chủ kéo xuống, vị trí này chính là của ngươi.
- Bệ hạ, nô tài...
Dung Thái định nói cái gì đó, lại thấy Phương Duệ liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tức sửa lời nói:
- Nô tài nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.
.Ngồi trở lại thư án, Phương Duệ nhếch môi cười lạnh:
- Xuống tay từ chổ Lệ phi.
Dung Thái cũng không kinh ngạc, biểu tình không đổi:
- Nô tài hiểu rõ.
Phương Duệ nhấc bút, trên giấy Tuyên Thành viết xuống năm chữ Thận Hình Tư Tống Triết.
- Còn chuyện này, một khi Thẩm ái khanh hồi kinh, lập tức bẩm báo cho trẫm biết, không được sai lầm.
Dung Thái:
-...... Dạ.
Sau khi Dung Thái rời khỏi, cả đại điện rộng lớn chỉ còn lại một mình Phương Duệ.
Cầm giá cắm nến lên, nhìn châm đèn đang thiêu đốt, đem tờ giấy Tuyên Thành mới vừa rồi viết xuống năm chữ "Thận Hình Tư Tống Triết" đặt lên ngọn đèn, nhìn giấy Tuyên Thành bị thiêu đốt, chậm rãi cắn nuốt năm chữ kia.
Phương Duệ nhắm mắt lại, rõ ràng hắn có thể nghe được tiếng bước chân ngoài điện, gần xa, nặng nhẹ, giống như ở bên tai hắn đi qua đi lại.
Sau khi trọng sinh, thính giác, khứu giác, còn có thị giác so với kiếp trước thì nhanh nhạy hơn không biết bao nhiêu lần.
Giống như mới vừa rồi lúc Dung Thái còn chưa tiến vào, ở bên ngoài hành lang có hai cung nữ to nhỏ nói chuyện, mỗi một câu, hắn đều nghe rõ ràng.2
Kiếp trước lúc hắn bị độc thấm vào lục phủ ngũ tạng, chậm rãi mất đi tri giác...
Lúc sinh mệnh của hắn chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng, thì hắn đã tê liệt nằm trên giường.
Hiện giờ trọng sinh, năm giác quan so với kiếp trước còn nhanh nhạy hơn, chẳng lẽ trời cao chiếu cố hắn.
Mặc kệ có phải trời cao chiếu cố hay không, thì cả đời này của hắn cũng chỉ có ba mục đích.
Một là lật đỗ thái hậu, hai là bắt Thẩm Ngọc tiến cung, ba là làm minh quân, ít nhất ở trong cảm nhận của bá tánh cùng Thẩm Ngọc thì hắn chính là minh quân.
Này nọ không thể nóng vội, hắn thế nào cũng phải ổn định chính mình, một bước sai lầm, ba mục đích sẽ ảnh hưởng.
Suy nghĩ cặn kẽ xem bước tiếp theo hẳn phải làm như thế nào?
Phương Duệ nghe tiếng bước chân đi tới tẩm điện của hắn, một lúc sau, ngoài cửa có âm thanh thông báo:
- Bệ hạ, nên uống canh bổ.
Nghe nói đến hai chữ "canh bổ", Phương Duệ lạnh lùng cười, trong mắt xuất hiện sát ý, nhắm mắt lại, ổn định hô hấp, thu liễm sát ý trong ánh mắt, mở miệng nói:
- Đưa vào đây.
Cung nữ bưng canh bổ tiến vào, Phương Duệ nhìn nàng một cái, rồi nói:
- Để đó đi, một lát nữa trẫm sẽ dùng.
- Dạ.
Cung nữ đặt canh bổ lên bàn, vẫn chưa có ý định rời đi, Phương Duệ nhẫn nại, nói:
- Lui ra đi.
Cung nữ giật mình nhíu mày, nhưng vẫn khom lưng nói:
- Nô tỳ cáo lui.
Sau khi cung nữ đi ra ngoài, Phương Duệ nhìn chén canh bổ trên bàn, đứng dậy, cầm chén canh kia, đi đến bên bồn hoa nghiêng tay đổ canh bổ xuống, nước canh thấm vào bùn đất.
Canh bổ?
Này rõ ràng là độc dược giết người không thấy máu.
Canh bổ này hắn uống năm năm, lúc trước chính thái hậu sai người chuẩn bị cho hắn.
Hắn đâu biết ở trong đó có độc dược mãn tính vô sắc vô vị, lúc phát hiện ra thì đã muộn.
Cũng bởi vì độc dược mãn tính vô sắc vô vị, ở trong thân thể hắn một ngày so với một ngày càng suy yếu.
Thái y trong cung đều nói là bởi vì hắn thân thể suy yếi khó có thể trị tận gốc bệnh hiểm nghèo.
Hiện giờ hắn đã uống một năm, phỏng chừng trong cơ thể đã có không ít độc tố.
Lúc này chỉ có thể âm thầm tìm người giải độc, ngàn vạn lần không thể để thái hậu biết được, nếu không chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.
Ban đêm trước mặt Phương Duệ là một đống tấu chương thật dày, dùng nửa canh giờ cũng không xem hết.
Đã năm ngày trôi qua, Phương Duệ cảm thấy như mình đã đợi mất năm mùa thu.
Tâm tư đều đặt lên người Thẩm Ngọc, nào có tâm tư phê duyệt tấu chương?
Ngẩn đầu lên nhìn về phía Dung Thái đang canh gác bên ngoài cửa điện, mở miệng hỏi:
- Thẩm ái khanh đã trở về chưa?
Hiện giờ đúng là ngày thứ năm, qua đêm nay, chính là ngày thứ sáu, hắn vẫn chưa nhận được tin tức hồi kinh của Thẩm Ngọc.
Dung Thái nghe vậy, dừng một chút, trong giọng nói mang theo ý chột dạ:
- Bệ hạ, một canh giờ trước Thẩm đại nhân...Đã trở lại kinh thành.
Đôi mắt Phương Duệ âm u ẩn hiện hàn ý, nột canh giờ trước đã trở lại kinh thành...
- Dung Thái, hình như ngươi không có lý giải được ý tứ bốn chữ "không được sai lầm" của trẫm.
Một câu này Phương Duệ nói không nhanh không chậm, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chính là một loại ngữ khí vân đạm phong khinh, lại phát ra khí thế khiếp người, khiến người khác kinh sợ không dám thở mạnh.
Dung Thái giống như bị hàn khí từ trên người Phương Duệ làm cho kinh sợ, thân mình run lên, quỳ xuống:
- Nô tài sai rồi, thỉnh bệ hạ trách phạt!
Phương Duệ đóng lại tấu chương, đứng dậy, phân phó:
- Đi chuẩn bị y phục dạ hành cho trẫm, an bài trẫm xuất cung.
Trong đầu hắn đều là Thẩm Ngọc, từ lúc trọng sinh lại đến nay hắn vẫn chưa nhìn thấy Thẩm Ngọc.
Hắn vẫn chờ vẫn đợi, hắn muốn xác nhận Thẩm Ngọc kia chính là Thẩm Ngọc trong ký ức của hắn sao?
Hiện tại hắn chỉ muốn gặp Thẩm Ngọc, nếu nói tưởng niệm như thủy triều, như vậy hiện tại chính là thủy triều tràn lan.
Dung thái không dám buông lỏng, cung kính nói:
- Dạ, bệ hạ.
- Chuyện trẫm xuất cung, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết.
- Dạ.
Phương Duệ tin tưởng nhất không chỉ một mình Dung Thái, còn có Thẩm Ngọc, nhưng có nhiều chuyện, tuyệt đối không thể để Thẩm Ngọc biết.
Nếu để nàng biết hắn lén lút thích nàng, chỉ sợ nàng sẽ trốn xa hơn, như vậy hiện tại chỉ còn một mình Dung Thái.
Dung Thái, từ nhỏ tịnh thân vào cung, năm ấy khi Phương Duệ bảy tuổi, trong ngày mùa đông giá rét hắn ở trong ao nước sâu cứu mạng một tiểu thái giám.3
Khi đó Phương Duệ trộm đi đến sân hoang phế, bên người không có ai, nghe được tiếng kêu cứu mỏng manh.
Phương Duệ nghe tiếng rồi tìm kiếm, chỉ thấy một tiểu thái giám rớt vào ao nước sâu, trong tay còn bắt lấy một đoạn nhánh cây khô, người đã bị đông lạnh hơi thở thoi thóp.
Người cứu hắn chính là Phương Duệ.
Nghe nói lúc ấy hắn bị người đẩy xuống nước, trước kia không đi theo Phương Duệ, Dung Thái bị người đẩy mệnh.
Sau khi đi theo Phương Duệ, liền đổi ngược lại thành đẩy mệnh người khác, vì Phương Duệ bán mạng.
Dung Thái không dám lưu lại lâu, ngón tay giật giật, nói:
- Nếu đêm nay bệ hạ không định chiêu tẩm, nô tài liền cáo lui, không quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi.
Phương Duệ cong khóe miệng, giống như xem thấu tâm tư muốn chạy trốn của hắn, lạnh nhạt hỏi:
- Dung Thái, có muốn làm Thận Hình Tư tư chủ không?
Dung Thái ngẩn ra, tay nắm khay dùng chút sức lực, lập tức trả lời:
- Bệ hạ, nô tài không đủ năng lực làm Thận Hình Tư tư chủ.
Không đủ năng lực? Không biết cuối cùng là ai đảm đương chức Thận Hình Tư tư chủ rất tốt, danh hào này vừa ra tiếng là có thể khiến người khác thất sắc.
Đi tới trước bàn thư án, cầm lấy một quyển sổ con, mở ra nhìn vài tờ, rồi nhìn đống tấu chương đã trải qua sàng chọn mới đưa đến đây, tùy tay ném trở về thư án, trong giọng nói mang theo một tia hàn ý:
- Đem đương nhiệm Thận Hình Tư tư chủ kéo xuống, vị trí này chính là của ngươi.
- Bệ hạ, nô tài...
Dung Thái định nói cái gì đó, lại thấy Phương Duệ liếc mắt nhìn hắn, hắn lập tức sửa lời nói:
- Nô tài nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.
.Ngồi trở lại thư án, Phương Duệ nhếch môi cười lạnh:
- Xuống tay từ chổ Lệ phi.
Dung Thái cũng không kinh ngạc, biểu tình không đổi:
- Nô tài hiểu rõ.
Phương Duệ nhấc bút, trên giấy Tuyên Thành viết xuống năm chữ Thận Hình Tư Tống Triết.
- Còn chuyện này, một khi Thẩm ái khanh hồi kinh, lập tức bẩm báo cho trẫm biết, không được sai lầm.
Dung Thái:
-...... Dạ.
Sau khi Dung Thái rời khỏi, cả đại điện rộng lớn chỉ còn lại một mình Phương Duệ.
Cầm giá cắm nến lên, nhìn châm đèn đang thiêu đốt, đem tờ giấy Tuyên Thành mới vừa rồi viết xuống năm chữ "Thận Hình Tư Tống Triết" đặt lên ngọn đèn, nhìn giấy Tuyên Thành bị thiêu đốt, chậm rãi cắn nuốt năm chữ kia.
Phương Duệ nhắm mắt lại, rõ ràng hắn có thể nghe được tiếng bước chân ngoài điện, gần xa, nặng nhẹ, giống như ở bên tai hắn đi qua đi lại.
Sau khi trọng sinh, thính giác, khứu giác, còn có thị giác so với kiếp trước thì nhanh nhạy hơn không biết bao nhiêu lần.
Giống như mới vừa rồi lúc Dung Thái còn chưa tiến vào, ở bên ngoài hành lang có hai cung nữ to nhỏ nói chuyện, mỗi một câu, hắn đều nghe rõ ràng.2
Kiếp trước lúc hắn bị độc thấm vào lục phủ ngũ tạng, chậm rãi mất đi tri giác...
Lúc sinh mệnh của hắn chỉ còn lại mấy tháng cuối cùng, thì hắn đã tê liệt nằm trên giường.
Hiện giờ trọng sinh, năm giác quan so với kiếp trước còn nhanh nhạy hơn, chẳng lẽ trời cao chiếu cố hắn.
Mặc kệ có phải trời cao chiếu cố hay không, thì cả đời này của hắn cũng chỉ có ba mục đích.
Một là lật đỗ thái hậu, hai là bắt Thẩm Ngọc tiến cung, ba là làm minh quân, ít nhất ở trong cảm nhận của bá tánh cùng Thẩm Ngọc thì hắn chính là minh quân.
Này nọ không thể nóng vội, hắn thế nào cũng phải ổn định chính mình, một bước sai lầm, ba mục đích sẽ ảnh hưởng.
Suy nghĩ cặn kẽ xem bước tiếp theo hẳn phải làm như thế nào?
Phương Duệ nghe tiếng bước chân đi tới tẩm điện của hắn, một lúc sau, ngoài cửa có âm thanh thông báo:
- Bệ hạ, nên uống canh bổ.
Nghe nói đến hai chữ "canh bổ", Phương Duệ lạnh lùng cười, trong mắt xuất hiện sát ý, nhắm mắt lại, ổn định hô hấp, thu liễm sát ý trong ánh mắt, mở miệng nói:
- Đưa vào đây.
Cung nữ bưng canh bổ tiến vào, Phương Duệ nhìn nàng một cái, rồi nói:
- Để đó đi, một lát nữa trẫm sẽ dùng.
- Dạ.
Cung nữ đặt canh bổ lên bàn, vẫn chưa có ý định rời đi, Phương Duệ nhẫn nại, nói:
- Lui ra đi.
Cung nữ giật mình nhíu mày, nhưng vẫn khom lưng nói:
- Nô tỳ cáo lui.
Sau khi cung nữ đi ra ngoài, Phương Duệ nhìn chén canh bổ trên bàn, đứng dậy, cầm chén canh kia, đi đến bên bồn hoa nghiêng tay đổ canh bổ xuống, nước canh thấm vào bùn đất.
Canh bổ?
Này rõ ràng là độc dược giết người không thấy máu.
Canh bổ này hắn uống năm năm, lúc trước chính thái hậu sai người chuẩn bị cho hắn.
Hắn đâu biết ở trong đó có độc dược mãn tính vô sắc vô vị, lúc phát hiện ra thì đã muộn.
Cũng bởi vì độc dược mãn tính vô sắc vô vị, ở trong thân thể hắn một ngày so với một ngày càng suy yếu.
Thái y trong cung đều nói là bởi vì hắn thân thể suy yếi khó có thể trị tận gốc bệnh hiểm nghèo.
Hiện giờ hắn đã uống một năm, phỏng chừng trong cơ thể đã có không ít độc tố.
Lúc này chỉ có thể âm thầm tìm người giải độc, ngàn vạn lần không thể để thái hậu biết được, nếu không chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.
Ban đêm trước mặt Phương Duệ là một đống tấu chương thật dày, dùng nửa canh giờ cũng không xem hết.
Đã năm ngày trôi qua, Phương Duệ cảm thấy như mình đã đợi mất năm mùa thu.
Tâm tư đều đặt lên người Thẩm Ngọc, nào có tâm tư phê duyệt tấu chương?
Ngẩn đầu lên nhìn về phía Dung Thái đang canh gác bên ngoài cửa điện, mở miệng hỏi:
- Thẩm ái khanh đã trở về chưa?
Hiện giờ đúng là ngày thứ năm, qua đêm nay, chính là ngày thứ sáu, hắn vẫn chưa nhận được tin tức hồi kinh của Thẩm Ngọc.
Dung Thái nghe vậy, dừng một chút, trong giọng nói mang theo ý chột dạ:
- Bệ hạ, một canh giờ trước Thẩm đại nhân...Đã trở lại kinh thành.
Đôi mắt Phương Duệ âm u ẩn hiện hàn ý, nột canh giờ trước đã trở lại kinh thành...
- Dung Thái, hình như ngươi không có lý giải được ý tứ bốn chữ "không được sai lầm" của trẫm.
Một câu này Phương Duệ nói không nhanh không chậm, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng chính là một loại ngữ khí vân đạm phong khinh, lại phát ra khí thế khiếp người, khiến người khác kinh sợ không dám thở mạnh.
Dung Thái giống như bị hàn khí từ trên người Phương Duệ làm cho kinh sợ, thân mình run lên, quỳ xuống:
- Nô tài sai rồi, thỉnh bệ hạ trách phạt!
Phương Duệ đóng lại tấu chương, đứng dậy, phân phó:
- Đi chuẩn bị y phục dạ hành cho trẫm, an bài trẫm xuất cung.
Trong đầu hắn đều là Thẩm Ngọc, từ lúc trọng sinh lại đến nay hắn vẫn chưa nhìn thấy Thẩm Ngọc.
Hắn vẫn chờ vẫn đợi, hắn muốn xác nhận Thẩm Ngọc kia chính là Thẩm Ngọc trong ký ức của hắn sao?
Hiện tại hắn chỉ muốn gặp Thẩm Ngọc, nếu nói tưởng niệm như thủy triều, như vậy hiện tại chính là thủy triều tràn lan.
Dung thái không dám buông lỏng, cung kính nói:
- Dạ, bệ hạ.
- Chuyện trẫm xuất cung, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết.
- Dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook