Lộ Nam Tâm sửng sốt, hồi lâu mới tìm về giọng nói của mình: “Sao lại đột nhiên muốn đi Mỹ? Làm cái gì?”

Cố Trầm Quang cúi đầu, càm cọ sát gò má ấm áp của cô, “Chút chuyện về vụ án."

...... Được rồi.

Vì là chuyện công việc, Lộ Nam Tâm cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng vẫn không tránh được lo lắng, thấp giọng lầm bầm: “Nhưng mà thân thể anh vừa mới khỏe lại chạy đi xa như vậy….”

“Ừ, chuyện có chút gấp.” Cố Trầm Quang nói xong, hạ thấp giọng, bàn tay nắm thật chặt. “Anh sẽ cẩn thận chăm sóc bản thân, ăn ngủ thật tốt, bảo bối không cần lo lắng, hửm?”

Lộ Nam Tâm: "......"

Đây là mánh khóe Cố Trầm Quang thường dùng mỗi lần muốn cô mềm lòng, ở cuối câu không nhanh không chậm thêm một từ “hửm?”. Cô nhất định sẽ trúng kế, ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Giống như hiện tại.

Lộ Nam Tâm: "Vậy được...... Chỉ là anh nhất định phải cẩn thận.”

“Ừ.” Cố Trầm Quang xoa nắn, chơi đùa với ngón tay của cô, “Bảo bối có thể tùy thời gọi điện thoại kiểm ra.”

Lộ Nam Tâm nghiêng đầu hôn anh một cái, “Được.” 

————

Ngày hôm sau là Chủ nhật, hai người nhàn nhã ở nhà cả ngày. Trong lúc rãnh rỗi, Cố Trầm Quang nhớ tới nhiều năm trước đã phụ đạo choc ô. Sau đó anh xuất ngoại, liền không có cơ hội quan tâm em cô luyện chữ thế nào. Thời điểm đó, một tuần lễ cũng chỉ có thời gian mười mấy phút đồng hồ nói chuyện, người nào cũng không hứng thú nói về cái này.

Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, cố ý đến phòng sách lấy giấy Tuyên Thành cùng nghiên mực ra, đặt trước mặt Lộ Nam Tâm. “Viết mấy chữ anh xem một chút.”

Lộ Nam Tâm nhìn giấy mực trước mặt, nhíu mày một cái, không chút do dự, cầm bút chấm mực, múa bút thành văn. 

Lưu loát mà tùy ý, trong lòng đã dự tính trước hình dáng.

Rất nhanh, một nét hoành cuối cùng đè xuống, trên giấy Tuyên Thành xuất hiện 8 chữ to:

"Mười năm uống băng, khó nguội nhiệt huyết.”

Đây là chữ lúc ban đầu anh dạy cô đã viết. Cô treo ở trong phòng ngủ, cẩn thận cất giữ, mỗi ngày nhớ, nhớ cho tới bây giờ.

Thời gian dài, đừng nói là thể chữ, ngay cả phần khí phách cũng có mấy phần giống như anh.

Lộ Nam Tâm nhìn một chút dòng chữ cô vừa mới viết trên giấy, hài lòng cười một tiếng, giương mắt nhìn Cố Trầm Quang.

Ánh mắt Cố Trầm Quang nhìn sang giấy Tuyên Thành, khẽ sửng sốt.

Chữ viết trên giấy không thể quen thuộc hơn, bên trên là do chính bàn tay trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ chấp bút, thể chữ cứng rắn, dứt khoát rõ ràng.

Nhưng cố tình lại xuất phát từ đôi tay người con gái này.

Người anh thích.

......

Cố Trầm Quang mở miệng lần nữa thì giọng nói đã khàn khàn, bàn tay anh vuốt ve trên mặt giấy, “….. Bảo bối còn nhớ rõ?”

Ánh mắt Lộ Nam Tâm theo ngón tay anh nhìn sang, khẽ mỉm cười, hơi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng rực linh động. “Đều nhớ nha.”

"...... Ừm."

Cố Trầm Quang đưa tay che mắt cô lại, không dám phóng túng bản thân đắm chìm đi xuống nữa, chỉ sợ bản thân sẽ chìm đắm không tỉnh, đến xương cốt cũng chẳng còn.

Hồi lâu, giọng nói thật thấp mang theo cưng chiều vô hạn: “Anh cũng nhớ.”

Cả tốt lẫn xấu đều không bỏ xót, vẽ thành sách.

Chỉ cần là về em.

Trước chiếc bàn gỗ lim, người đàn ông tùy ý đứng đó, sắc mặt hơi phiếm hồng mất tự nhiên, trong đôi mắt là sự dịu dàng tươi đẹp, nhìn chăm chú vào cô gái của anh. Mà cô gái nhỏ ngồi trước bàn, đôi mắt bị anh che, lại cười đến lộ hàm răng rắng tinh giữa đôi môi đỏ mọng. Nước mực dính vào gò má trắng nõn, cực kỳ hồn nhiên.

————

Xế chiều ngày hôm sau Cố Trầm Quang liền lên máy bay rời đi. Khi đó Lộ Nam Tâm đang ở trường học, căn bản không thể nào tập trung tinh thần, thỉnh thoảng liền lấy điện thoại di động ra quét mắt một vòng. 

Cho đến khi nhận được tin nhắn “Đã lên máy bay.” Của Cố Trầm Quang.

Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, đơn giản nhắn lại: “Ừm.”

Không quá 2 giây, Cố Trầm Quang nhìn nhắn lại: “Đi học không thể nghịch điện thoại di động, chú ý nghe giảng.”

Lộ Nam Tâm: “…….” Thiếu chút nữa đã quên người đàn ông này có thời gian biểu lên lớp của cô.

Ban đầu Lộ Nam Tâm vâng mệnh, đưa thời gian biểu cho Cố Trầm Quang xem. Anh chỉ quét mắt một vòng, nhíu mày một cái, ánh mắt trực tiếp rơi vào môn học sau cùng. “Kỹ thuật điện tử căn bản, sao lại chọn cái này?”

Lộ Nam Tâm liếc mắt một cái, cũng cảm thấy môn học này có chút khác xa so với chuyên ngành yêu thích của cô. Nhớ lại thời điểm chọn môn, rất là bất đắc dĩ giải thích: “Trường học bắt buộc bọn em phải chọn một môn tự do. Em chọn muộn, các môn khác căn bản đã đầy, không thể làm gì khác hơn là phải chọn môn này.” Cô vừa nói vừa nhắm mắt, có chút buồn rầu: “Cũng không biết như thế nào.”

Cố Trầm Quang nhìn chằm chằm tên môn học, trầm ngâm 2 giây, “Môn học này, phần lớn là nam sinh.”

Lộ Nam Tâm: "......" Chưa từng nghĩ, chỉ là hình như đúng vậy.

Cố Trầm Quang: “Đi học không được nhìn lung tung.”

Lộ Nam Tâm: "......"

Hiện tại Lộ Nam Tâm đang ở lớp kỹ thuật điện tử căn bản, nghĩ tới đoạn hội thoại của hai người trước đó, liền theo bản năng liếc nhìn chung quanh. Đúng thật là có không ít trai đẹp, cả phòng học phần lớn đều là nam. Bởi vì là năm học đầu tiên, tỷ số đi học đặc biệt cao.

Lộ Nam Tâm thu hồi ánh mắt, nhìn lại điện thoại di động, người nào đó lại gởi tới một tin nhắn: “Lớp học này không được nhìn lung tung.”

"......"

Nụ cười vui vẻ không nhịn được lan tỏa, Lộ Nam Tâm dùng tay phải bịch miệng lại, sợ bản thân cười ra tiếng. Tay còn lại một giây cũng không ngừng trả lời tin nhắn của anh.

......

Cố Trầm Quang ngồi trong buồng máy bay, tiếp viên hàng không ra hiệu không được sử dụng điện thoại. Anh đang chuẩn bị tắt máy, một tin nhắn mới vừa đúng lóe lên.

"Yên tâm, cũng không đẹp mắt bằng nhìn anh.”

Không có thời gian nhắn lại. Cố Trầm Quang tắt điện thoại di động, cả đường tâm tình đều rất tốt.

————

Sau khi Cố Trầm Quang đến Mỹ, trước tiên mở điện thoại di động lên, nhắn cho Lộ Nam Tâm một tin nhắn báo bình an. Ngay sau đó liền liên lạc với sư huynh lúc học đại học của anh. 

Tìm khách sạn sắp xếp hành lý xong, ở nước Mỹ vẫn còn là ban ngày, Cố Trầm Quang liền không quản đi đường mệt nhọc, trực tiếp bắt taxi đi đến nhà sư huynh.

Trên đường đi anh liền gọi điện thoại cho sư huynh. Đầu bên kia sư huynh nhận được điện thoại rất kỳ quái, mê mang liền hỏi: “Trầm Quang? Em còn chưa tới?”

"Tới rồi, hiện tại đang ngồi taxi đến nhà anh.”

Sư huynh lại càng kỳ quái: "Vậy sao em còn sử dụng số Trung Quốc? Không phải là em có số nước Mỹ sao?”

Gọi điện thoại quốc tế rất đắc tiền.

Cố Trầm Quang không để ý đến vị sư huynh sống ở khu nhà giàu ở Mỹ này, thuận miệng giải thích: “Sợ có điện thoại gọi tới không nhận được….. Đừng nói cái này, em lập tức tới ngay, anh nhớ xuống mở cửa.”

Vị sư huynh này bình thường vô cùng thích mang headphone nghe nhạc, chuông cửa vang lên cũng không nghe thấy. Có một lần Cố Trầm Quang đến tìm hắn, bị giam ở ngoài cửa mười mấy phút đồng hồ, ký ức kia vẫn còn mới mẻ. Từ đó về sau, mỗi lần anh tới, anh sẽ gọi điện thoại tới trước nửa tiếng, phòng ngừa vạn nhất.

"Biết biết.” Sư huynh lầm bầm oán trách: “Không phải là chỉ nhốt em bên ngoài có 20 phút thôi sao, nhớ lâu như vậy….”

"Ừ. Em thù dai.”

"......"

————

Lúc đến nơi đã là chạng vạng tối, vĩ độ ban ngày ngắn. Lúc Cố Trầm Quang xuống xe bên ngoài đã là trời chiều mây rơi. Ánh hoàng hôn chiều tà rải dài trên bãi cỏ xanh rộng lớn, rớt xuống trên người người đàn ông đẹp trai, giống như cảnh đẹp trong tranh.

Cố Trầm Quang nhấn chuông cửa, không quá 2 giây, cửa lập tức được mở ra. Người nào đó đắc ý nhướng mày với anh, ý tứ rất rõ ràng: Em xem, anh vừa nghe tiếng chuông liền mở cửa.

Cố Trầm Quang không để ý tới khiêu khích của người nào đó, đẩy hắn ra, bình tĩnh nói: “Cần người khác gọi điện thoại nhắc nhở mới có thể làm tròn đạo đãi khách có cái gì mà đắc ý chứ?”

Vị sư huynh nào đó: "......"

Nếu không bây giờ em liền ra ngoài, anh lại nhốt em ngoài cửa nửa tiếng, em thấy thế nào?

Cố Trầm Quang làm như không nhìn thấy oán niệm của người sau lưng, vẫn tiếp tục tự nhiên đi vào phòng khách, đặt tài liệu trong tay lên khay trà. Từng cái đều được phân loại xong.

Anh xoay người lại, nhìn người nào đó nghiêm mặt bất mãn sau lưng, dừng một chút, chân thành nói: “Xin lỗi, chuyện này em lực bất tòng tâm, chỉ có thể làm phiền anh.”

Người nào đó vốn còn bày ra khuôn mặt thối liền hơi dịu lại, khẽ nhếch khoé miệng, hai cánh tay khoanh trước ngực khẽ buông xuống: “Sao tự nhiên lại khách sáo như vậy…..”

Cố Trầm Quang khẽ mỉm cười: "Có việc cầu người, tự nhiên phải khách sáo rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương