Buổi tối hôm đó Cố Trầm Quang trở về, cả đêm lên kế hoạch đi du lịch, từ lộ tuyến đón xe đến địa điểm ăn uống, đầy đủ mọi thứ.

Lộ Nam Tâm tiến tới gần nhìn, xem thế là đủ rồi. *D^!^Đ?”?L[=]Q(~)Đ* Cầm bảng kế hoạch, nịnh bợ bày tỏ nếu kỳ thi viết văn có thể có phần kế hoạch mạch lạc rõ ràng như thế này thì thật là tuyệt vời.

Cố Trầm Quang đang dọn đẹp giấy viết, nghe vậy liếc nhìn cô một cái. “Chỉ có chút tiền đồ này.”

Lộ Nam Tâm hết sức chuyên tâm nịnh hót, bị ánh mắt anh liếc nhìn còn rất vui vẻ…… Cô thích nhất là Cố Trầm Quang thỉnh thoảng nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái, bộ dáng khí chất đó là tuyệt thế vô song.

Chỉ có thể là Cố Trầm Quang.

Hai người ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, buổi chiều ngày hôm sau mới ngồi máy bay đi về phía Nam. Từ Tứ Xuyên đi Trùng Khánh, từ Trùng Khánh đến Quý Châu, lại từ Quý Châu đến Vân Nam, không lo lắng đi gần một tháng. Rốt cục gần Tết liền chạy về Tứ Xuyên mừng năm mới.

Thật ra thì tình trạng hai người bọn họ hiện tại mà nói, ở nơi nào mừng năm mới cũng giống nhau. Nhưng mà Cố Trầm Quang lại nói một câu ngăn cản lại ý định của Lộ Nam Tâm muốn ở lại Vân Nam.

Anh nói: “Chú không muốn ở trong khách sạn đón lễ mừng năm mới.”

Lộ Nam Tâm: “A” một tiếng, vì vậy liền hấp tấp theo anh trở về Tứ Xuyên.

Lại không ngờ, có người sẽ tới thăm.

Chiều 28, Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang mua bột mì cùng thức ăn, lên mạng tìm phương thức làm sủi cảo, mài dao sèn soẹt, bắt đầu cuộc sống lần đầu tiên thử làm sủi cảo.

Hồi lâu, hai người vui mừng phát hiện bản thân có thiên phú dị bẩm, làm theo rất giống.

Không đợi hai người vui mừng, chuông cửa vang lên.

Cả hai liếc mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt. Cố Trầm Quang phản ứng trước tiên, đứng lên đi mở cửa. “Có thể là bạn của chú.”

A…… Lộ Nam Tâm nhớ tới, căn phòng này chính là anh mượn của bạn anh, khẳng định người bạn kia biết bọn họ ở nơi này.

Bạn anh không cần cô tiếp đãi, Lộ Nam Tâm an tâm ngồi trên ghế, tiếp tục nghiên cứu làm sủi cảo.

Chờ một hồi, ngoài cửa một chút tiếng động cũng không có.

Lộ Nam Tâm kỳ quái, thả cái sủi cảo mới gói trong tay xuống, đứng dậy đi xem. Ánh mắt vừa chạm tới bóng dáng màu đen ngoài cửa, cả người liền sửng sốt.

Là Lộ Thịnh Minh!

Là cha cô, trước một đêm là qua năm mới còn nhớ rõ ngàn dặm xa xôi tới nhìn cô một cái.

Trong tay Lộ Thịnh Minh xách theo không ít quần áo cùng đồ ăn. Bên ngoài mưa rơi lác đác, áo khoác màu đen trên người ông đã ướt một tầng, tóc cũng bị ướt nhẹp, từng nhúm từng nhúm dính bếch trên đỉnh đầu, cả người chật vật lạnh lẽo, dáng người lại như cũ thẳng tấp.

Giờ phút này ông đứng ở cửa, mắt đối mắt cùng Cố Trầm Quang, cả hai đều trầm mặc.

Lộ Nam Tâm đi tới, bước chân rõ ràng.

Vẻ mặt Cố Trầm Quang hòa hoãn, bình tĩnh mỉm cười: “Anh Lộ, sao anh lại tới đây?”

Lộ Thịnh Minh liếc mắt nhìn Lộ Nam Tâm nhô đầu ra phía sau anh, sắc mặt cũng không khá lắm, nhưng vẫn trả lời: “Anh tới xem Nam Tâm một chút…… Sắp đến lễ mừng năm mới rồi.”

Cố Trầm Quang nghe vậy cười một tiếng, nghiêng người nhường đường. “Vậy nhanh vào, bên ngoài lạnh.”

Lộ Thịnh Minh không động, nhìn về phía Lộ Nam Tâm.

Lộ Nam Tâm lặng lẽ gật đầu, “Vào đi!” Nói xong, đến gần mấy bước, đón lấy mấy bọc đồ nhỏ trong tay ông.

Lộ Thịnh Minh hơi chậm lại, theo bản năng lách người, tránh thoát tay của Lộ Nam Tâm. Chống lại ánh mắt cô nhìn sang, trong đôi mắt chậm rãi rót vào nụ cười dịu dàng, thấp giọng giải thích: “Lạnh, con đừng đụng, tự ba xách vào được rồi.”

Lộ Nam Tâm ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ ửng của ông, gật đầu một cái, thu tay về.

Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn Cố Trầm Quang, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, thấy cô nhìn qua, yên lặng vui vẻ, khẽ gật đầu.

Lộ Nam Tâm nhếch môi, đi theo Lộ Thịnh Minh đi vào, đóng cửa lại.

Lộ Thịnh Minh đi vào cửa đã nhìn thấy cách đó không xa, trên bàn còn bày nhân bánh cùng bột gói sủi cảo, một nửa đã thành hình sủi cảo, cũng có mấy phần mùi vị gia đình.

Vẻ mặt không thay đổi, mấy bước đi tới, đặt đồ ăn cầm trong tay phải lên bàn, lúc này mớ xách theo đồ còn lại trở về phòng khách.

Trong thời gian này Lộ Nam Tâm vẫn trầm mặc đi theo phía sau ông.

Cố Trầm Quang lại sớm đến phòng khách ngồi ngay ngắn.

Thời điểm Lộ Thịnh Minh đi tới, ngước mắt liền nhìn thấy, đứa em trai hắn từ nhỏ nhìn đến lớn, mặc chiếc áo lông vàng nhạt, tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, bộ dáng ung dung. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vàng kim chiếu vào, rơi trên sợi tóc màu đen mềm mại của anh, ấm áp trôi nổi, không giống hơi thở người trần tục.

Bộ dáng anh yên lặng thanh khiết, bình tĩnh, cúi đầu cười yếu ớt, tư thế mạnh mẽ.

Thậm chí, so với hắn, vốn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Lộ Thịnh Minh rũ mắt, thu liễm vẻ mặt. Lần nữa ngẩng đầu, đi tới, ngồi xuống sô pha đối diện anh.

Lộ Nam Tâm theo phía sau, không chút suy nghĩ, theo thói quen liền ngồi vào bên cạnh Cố Trầm Quang, không có một chút khoảng cách.

Rất có bộ dáng cậy thế.

Lộ Thịnh Minh mở miệng trước, hỏi Lộ Nam Tâm: “Lễ mừng năm mới con thật sự không trở về Bắc Kinh?”

Cố Trầm Quang không lên tiếng, một tay từ phía sau lưng vòng qua, nhẹ nhàng chạm vào bả vai cô. *Die~nĐa%[email protected]@Qu//yĐ???on* Lộ Nam Tâm tiếp thu ý tứ của anh, đây là đặt quyền quyết định vào tay cô. Cô không suy nghĩ nhiều, lắc đầu từ chối: “Không trở về.”

Câu trả lời trong dự liệu, Lộ Thịnh Minh thở sâu một cái, gật đầu, lại chuyển mắt sang nhìn Cố Trầm Quang. “Trầm Quang thì sao? Em cũng ở lại Tứ Xuyên?”

Cố Trầm Quang cười nhạt, trả lời: “Ừm, cha mẹ em đã đồng ý. Em ở lại Bắc Kinh lại không có người khác nhớ thương, ở lại chỗ này cùng Nam Nam tương đối yên tâm.”

Ngụ ý, hắn còn có vợ con mong nhớ, không thể tùy ý. Đối với anh, anh có thể toàn tâm với cô.

Một người cha như hắn lại không không bằng một người chú không hề có quan hệ máu mủ như anh.

Nói xong, Cố Trầm Quang lại khẽ cười hỏi một câu: "Chừng nào thì anh trở về?”

Lộ Thịnh Minh trả lời: “Khuya sẽ lên máy bay.”

Lộ Nam Tâm sửng sốt, giương mắt nhìn sang. Bên trong ánh mắt cực kỳ kềm chế tia thất vọng không thể che giấu. Ngay cả một buổi tối cũng không thể ở lại sao?

"Nếu là vậy, thì ở lại cùng nhau ăn cơm tối đi.” Cố Trầm Quang mỉm cười, vỗ vỗ người bên cạnh. “Nam Nam, đi ra ngoài mua đôi đũa, nếu không đồ dùng chúng ta không đủ ăn.”

Những ngày qua đều là hai người bọn họ ở, tự nhiên không mua sắm đồ dùng dư thừa.

Lộ Nam Tâm không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn gật đầu, cầm tiền đi ra ngoài mua đũa cho cha cô.

Chân trước mới vừa đi, chân sau Cố Trầm Quang liền nhìn người đối diện, vẻ mặt chậm rãi phai nhạt, trầm mặc.

Lộ Thịnh Minh cười một tiếng: “Em đuổi Nam Tâm đi là muốn nói gì với anh?”

Cố Trầm Quang vẫn mỉm cười, nhưng lại không che giấu sự lạnh lùng giữa hai lông mày. “Có mấy lời, tôi không muốn nói trước mặt Nam Nam, bởi vì tôi hy vọng trong lòng Nam Nam, hình tượng cha mình có thể tốt hơn một chút liền tốt hơn một chút.”

Đối với cha mình hoàn toàn thất vọng, đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Lộ Thịnh Minh trầm mặc, nhìn anh, vẻ mặt không rõ.

Cố Trầm Quang khẽ cười một tiếng, tiếp tục: “Tôi hy vọng, anh sẽ không ở trước mặt Nam Nam nói mấy lời anh muốn giao phó Nam Nam cho tôi. Tô cũng không hy vọng, Nam Nam xem những việc tôi làm quy về trên người anh, để Nam Nam cho rằng tôi bởi vì anh nên mới đối xử tốt với Nam Nam. Đối với Nam Nam mà nói, là tổn thương rất lớn. Huống chi, vốn không liên quan gì đến anh. Hơn nữa, tôi cũng không muốn Nam Nam cảm thấy, cha con bé không muốn mình, cho nên tiện tay tìm người chuyển giao.”

Hiện tại anh cực kỳ muốn giảm bớt tất cả tổn thương, cho nên chuyện xa xôi vạn dặm cũng chỉ có thể coi là lũ lụt thú dữ. 

Lộ Thịnh Minh giật mình một chút, gật đầu: “Được.”

"Còn nữa, qua Tết tôi sẽ phải về lại Mỹ. Thời gian còn lại, nếu anh có thể đến thăm Nam Nam liền tới nhiều vài lần. Về phần những chuyện anh lo lắng kia, tôi sẽ giải quyết.”

Lộ Thịnh Minh ngẩng đầu: “Em giải quyết?”

Cố Trầm Quang không sợ hãi chút nào chống lại ánh mắt của Lộ Thịnh Minh, thản nhiên thong dong. “Nhưng nếu chuyện kia thật sự xảy ra, tôi sẽ không tiếc tất cả biện pháp, bảo vệ Nam Nam chu toàn. Anh có thể yên tâm.”

"Vậy......"

"Tôi chỉ biết bảo vệ Nam Nam, không bao gồm nhà họ Lộ. Nhà họ Lộ nhiều năm qua đã lún quá sâu, anh rất rõ ràng, có một vài thứ, hối hận cũng không giúp được gì.”

Lộ Thịnh Minh trầm mặc trong chốc lát, gật đầu: “Được.” Dừng một chút, hỏi anh: “Những thứ này anh có thể đồng ý, chẳng qua là Trầm Quang, em không cảm thấy, hai người các em như vậy có chút không thích hợp sao?”

Cố Trầm Quang cười một tiếng: “Chỗ nào không thích hợp?”

Lộ Thịnh Minh thở sâu một hơi: “Nam Tâm dù sau cũng không phải là đứa nhỏ 3-4 tuổi, hai đứa nam nữ khác nhau, như vậy ở cùng một chỗ……”

"Không biết." Cố Trầm Quang cắt đứt lời Lộ Thịnh Minh, vẻ mặt thản nhiên. “Ít nhất hiện tại sẽ không. Nam Nam còn nhỏ. Tôi không phải là cầm thú, anh không cần lo lắng.”

"Anh không phải ý này......"

"Vậy thì tốt.” Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân. Ánh mắt Cố Trầm Quang chợt chuyển thành dịu dàng, xoay người chuẩn bị đi mở cửa. Trước khi đi, nhẹ nhàng ném ra một câu: “Đúng rồi, chúc mừng anh sinh được quý tử.”

Tiếng nói vừa dứt, cửa mở ra, cô bé ngu ngốc của anh đứng ở cửa, trong đôi mắt tràn ngập vui vẻ. Bởi vì cha cô đến, mà thật vui mừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương