Trầm Quang Theo Hướng Nam
-
Chương 10
Lúc Cố Trầm Quang trở lại khu nhà, trời đã nửa tối, mấy ngôi sao lẻ loi treo trên bầu trời, lảo đảo muốn ngã.
Anh dừng xe, cả bãi đậu xe chỉ còn lại màu sắc của những bóng đèn nhân tạo, màu trắng chói lọi chiếu sáng cả bãi đậu xe thành một mảnh tái nhợt, trống trải.
Anh ngồi trong xe rất lâu.
Một mình.
Trong khoảng thời gian dài dằn dặt, thật ra thì Cố Trầm Quang cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là đơn thuần ngẩn người. *D./.Đ’=’L~;~Q$:$Đ* Trong nội tâm có một tình cảm mãnh liệt muốn dâng trào lên. Vì vậy theo thói quen tìm một chỗ yên lặng một mình, trầm mặc bình phục lại nội tâm của mình.
Đây là phương thức thường dùng từ nhỏ đến lớn của anh. Khi trong lòng có tâm sự, anh không cho phép người ngoài biết được.
Chỉ là lần này cảm xúc mãnh liệt có chút ngoài dự liệu của anh.
Cũng không phải giao tình thâm hậu gì, lại tùy tâm mà cảm thấy khổ sở.
Trong bóng tối, Cố Trầm Quang rốt cuộc nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi che mặt. Ngọn đèn tắt, che lại tất cả đau buồn. Hồi lâu, anh mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt đã thanh tĩnh, lại biến thành Cố Trầm Quang gặp khó khăn không sợ hãi.
Anh xuống xe, chậm rãi đ ra khỏi bãi đậu xe, dừng lại ở cửa mấy giây, không có đi vào nhà, ngược lại đi về phía biệt thự nhà họ Lộ. Đoán chừng hiện tại còn sớm, anh tới gặp cô gái nhỏ một chút.
Đi mấy bước liền đến nơi, Cố Trầm Quang giơ tay lên nhấn chuông cửa, khó có được lúc ngây thơ đánh cuộc với lòng mình. Sẽ là cô gái nhỏ của anh mặt mày vội vàng chạy ra mở cửa. Sau đó cô nhìn thấy anh thì ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng cười, mở cửa, lộ ra hai cái răng mèo nhỏ.
Cố Trầm Quang suy đoán như vậy, tâm tình vừa mới buồn phiền thế nhưng bị đè xuống không ít. Trong lòng bắt đầu có chút vui vẻ tràn đầy lên.
Bên trong nhà rất nhanh truyền tới động tĩnh, Cố Trầm Quang nghe tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, tia vui vẻ trong tròng mắt đen không kềm chế được hiện lên càng rõ ràng, ngay cả mi mắt cũng nhẹ nhàng nâng lên.
Cửa bị người mở ra, ánh mắt chan chứa ý cười của anh dịu dàng tự nhiên buông xuống, đứng ở cửa, cẩn thận suy nghĩ khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ. Nhìn thấy Lộ Nam Tâm vừa nhìn thấy anh, ánh mắt liền sáng lên, cùng với nụ cười hơi lộ ra hai cái răng mèo nhỏ.
Không sai chút nào, ngay cả răng mèo nhỏ cũng lộ ra một góc độc vừa vặn.
Nụ cười của Cố Trầm Quang dần dần sâu thêm. Anh ngồi xổm xuống, để ánh mắt mình ngang hàng cùng với cô gái nhỏ.
Lộ Nam Tâm vốn đang lo lắng cho anh. Cả buổi chiều tâm thần đều không yên, nghe chuông cửa, phản ứng đầu tiên chính là anh tới, vì vậy ngựa không ngừng vó liền chạy ra mở cửa.
Mở cửa nhìn thấy người, anh yên lặng mỉm cười với cô, phần lo lắng trong lòng cô ngược lại biến mất hầu như không còn, tùy theo tràn ra một cảm giác khác lạ không cách nào nói rõ. Chậm rãi lượn quanh, dây dưa không rõ.
Lộ Nam Tâm mở miệng: “Chú Tiểu Cố……. vẫn ổn chứ?”
Cố Trầm Quang không lên tiếng, im lặng hồi lâu, đột nhiên vươn tay kéo Lộ Nam Tâm vào trong ngực mình, dùng tư thế ngồi xổm kéo người lại ôm, lại vẫn như cũ trầm mặc.
Lộ Nam Tâm sửng sốt, ngay sau đó tay chân có chút luống cuống. Xung quang đều là hơi thở riêng biệt thuộc về chú Tiểu Cố, trầm tĩnh mà chói mắt, rõ ràng rất đặc biệt.
Cố Trầm Quang đặt càm của mình ở trên đỉnh đầu của Lộ Nam Tâm, không nhúc nhích. Hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, nhưng bởi vì tâm tình bị đè nén quá mức, cổ họng khàn khàn. “……. Chú không có sao, không cần lo lắng.”
"A." Không có việc gì là tốt.
Lộ Nam Tâm iếp tục ngoan ngoãn mặc cho anh ôm.
Vài mét ở ngoài, chính là bầu trời xanh vô biên như mặt nước mênh mông trong đêm tối trầm trầm, mấy ngôi sao không hiểu sự đời vô tội treo ở một góc trên dãi Ngân Hà, cười nhạt nhìn xuống nhân gian, lấy trào lưu chói mắt cùng dòng xoáy làm dấu hiệu của sinh mạng.
Lại không biết khoảng không gian trong vùng đất sáng lạng này, tiếng than khóc lay trời, rất nhiều người chóng mặt bi thương. *Di?enĐ+:+anL#!#eQu~/~yĐo^;^n* Vô số nhân loại rưng rưng thành kính cầu khẩn, cho nhân loại còn có ngày mai.
Người may mắn còn sống ở Bắc Kinh lại bị thương tích khắp người.
Hai người ôm nhau, cũng hòa nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, tìm đến nơi ấm áp cả đời này.
————
Tháng Năm, tình hình bệnh dịch bắt đầu chuyển biến tốt. Đầu tháng Bảy, hoàn toàn kết thúc.
Giữa tháng Bảy, Cố Trầm Quang trở về Mỹ, tiếp tục bài vở và việc học.
Lộ Nam Tâm đi theo ra sân bay tiễn anh. Cố Trầm Quang ôm cô gái nhỏ của mình, sờ sờ đầu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, một vạn phần không yên lòng. Ôm người vào trong ngực, hồi lâu, anh buồn bực nói: “Nếu có thể mang Nam Nam theo luôn thì thật tốt……”
Lỗ mũi Lộ Nam Tâm cay xè, nước mắt kềm nén hơn nửa ngày thiếu chút nữa không nhịn được mà vỡ đê.
Cố Trầm Quang đứng dậy, khom người cẩn thận dặn dò cô gái nhỏ phải nghe lời, phải nhớ gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì phải nói cho anh biết, phải ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh chờ anh trở lại cùng chơi với cô.
Anh nói một câu, Lộ Nam Tâm liền ngoan ngoãn gật đầu một cái. Cô mở to mắt, mặt tràn đầy nước mắt nhưng chết cũng không để nó rơi xuống.
Ngoan đến độ làm cho người ta đau lòng.
Cố Trầm Quang không quay đầu lại nhìn, đứng dậy nói tạm biệt với Dịch Sở cùng Cố Dương. Tiếng loa nhắc nhở chuyến bay trong sân bay vang lên, anh có chút dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại nữa. Xách theo vali hành lý màu đen, bước chân trước sau như một không nhanh không chậm, mang theo qy luật riêng của Cố Trầm Quang. Nhưng mà một thân áo trắng quần đen lại mang theo khí chất xuất chúng, lẫn trong đám người tấp nập, Lộ Nam Tâm cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh biến mất ở trạm kiểm soát.
Ngay cả giữ lại cũng không thể.
......
Sau khi Lộ Nam Tâm về nhà liền yên lặng núp trong chăn khóc một đêm. Buổi sámg ngày hôm sau bị Chu Tần lòng như lửa đốt kéo đi học.
Thời điểm Chu Tần tới gõ cửa, là Lộ Thịnh Minh tới gõ cửa. Thấy là cậu, vẻ mặt mỉm cười hơi cương cứng. Tuy nói Chu Tần từ trước đến nay thông minh, nhưng chỉ bằng vào mấy phần tài trí hơn người hiện tại cũng không nhìn thấu được hàm ý nụ cười ngoài cười trong không cười này. Chỉ có thể đâu ra đấy thuật lại lời cha mình giao phó lúc sáng.
"Chú Lộ, ba con nói để con thay mặc ông ấy chào hỏi chú một tiếng.”
Lộ Thịnh Minh không dễ dàng phát hiện cứng người một chút, vẻ mặt không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: “A? Phải không?”
Lúc này Chu Tần liếc mắt nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của Lộ Nam Tâm, trong lúc nhất thời không có tâm tư gì đi suy đoán sự cong cong thẳng thẳng trong lời nói của Lộ Thịnh Minh. Cậu lách người sang một bên, đến gần bên cạnh Lộ Nam Tâm, trừng tròng mắt, vể mặt ẩn nhẫn. “Bạn bị làm sao vậy? Mắt như thế nào lại đỏ thành như vậy? Ai khi dễ bạn?”
Một câu nói đến cuối cùng, trong giọng thiếu niên rõ ràng là đang cố đè nén tức giận. Rốt cuộc thì tuổi vẫn còn trẻ.
Lộ Nam Tâm trầm mặc lắc đầu, dùng cổ họng khàn khàn cho cậu biết: “Không có việc gì."
Chu Tần không nói chuyện nữa, mím môi nhìn cô. Hồi lâu, vẻ mặt vẫn không buông lỏng, nhưng vẫn đưa tay kéo cô, một đường trầm mặc đi tới trường.
Cậu đi nhanh, váy đồng phục màu trắng của Lộ Nam Tâm bị gió thổi lên một nửa, không thể làm gì khác hơn là cuống quít cầm cặp sách đè lại. “Chu Tần, bạn đi chậm lại một chút…..”
Thiếu niên mím môi không phát ra một câu, nhưng mà tốc độ cũng dần dần chậm lại.
Tới cổng trường học thì Chu Tần mới thả tay Lộ Nam Tâm ra, đứng đối diện cô, cúi đầu không nói, ánh mắt đen tối rũ xuống không rõ.
Lộ Nam Tâm có chút kỳ quái, nghiêng đầu thử dò xét ánh mắt của cậu, nhưng không có kết quà. “Chu Tần, bạn làm sao vậy?”
Chu Tần dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô. Hồi lâu, không được tự nhiên lại không cam lòng mở miệng: “Cậu khóc thành như vậy là bởi vì hôm qua chú Tiểu Cố đi sao?”
Tất cả mọi người ở cùng một khu, thật ra thì rất nhiều chuyện Chu Tần đều biết.
Tỉ như, Lộ Nam Tâm rất lệ thuộc vào Cố Trầm Quang, chỉ cần anh ở nhà, cô sẽ chạy đi tìm anh, không hề ngại phiền toái. Lại tỉ như tất cả mọi người trong khu đều nói đùa, Lộ Nam Tâm là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Cố, ngay cả cha mẹ hai bên cũng công nhận……. Cậu nghe trong lòng liền không thoải mái, nhưng không thể làm gì, chỉ biết bó tay chịu trói.
Cậu không có biện pháp, không có cách nào đối địch với một người như vậy, hơn nữa hiện tại anh lại còn đang ở Mỹ. Cậu không biết những lời đồn kia rốt cuộc là chân thật hay chẳng qua chỉ là trò đùa trong lúc mọi người tán gẫu uống trà sau khi ăn cơm. Nhưng mà chỉ riêng cái tên Cố Trầm Quang này, cũng đã có lực uy hiếp lớn lao đối với cậu.
Chu Tần nói xong, trong lòng liền khẩn trương, ngón tay dần dần xiết chặt, chờ câu trả lời của cô. Lộ Nam Tâm lại thật lâu không nói chuyện.
Hồi lâu: "Chu Tần, bạn nghĩ gì thế?” Trong giọng nói là vui vẻ cùng bất đắc dĩ tràn ngập.
Ngón tay siết chặt của Chu Tần chợt buông lỏng.
————
Mùa đông, nửa năm sau.
Lộ Nam Tâm cùng Chu Tần trở về khu nhà, lấy chìa khóa ra mở cổng thì mới phát hiện không khí trong nhà có chút quỷ dị.
Cô đổi giày, đeo theo cặp sách to đi vào, trong lòng bàn tay còn cầm chiếc chìa khóa nửa năm trước Lộ Thịnh Minh giao cho cô.
Trên ghế sô pha, Ninh Uyển nửa dựa ở phía trên, Lộ Thịnh Minh ngồi ở bên cạnh, khóe miệng, trong mắt đều sự vui vẻ nồng đậm Lộ Nam Tâm không cách nào bỏ qua. Ninh Uyển cũng vậy. *Die??enĐa(/)anLe_=_eQuu[:]yĐo</>on* Đây là từ lúc tới đây lâu như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười hạnh phúc như vậy từ bà.
Trong lòng cô đột nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Lộ Thịnh Minh nhìn thấy cô trở lại, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc.
Ngay sau đó ông đứng dậy, giống như thường ngày mỉm cười đi tới, đưa tay chuẩn bị nhận lấy cặp sách của Lộ Nam Tâm. Chẳng qua lần này, tay ông còn chưa chạm tới cặp sách, giọng nói nguội lạnh của Ninh Uyển đã truyền tới: “Thế nào? Anh không tính nói cho nó biết sao?”
Lộ Nam Tâm nghe cậy, tay hung hăng nắm chặt, cái chìa khóa góc cạnh đâm vào lòng bàn tay, đau giống như kim châm.
Cô nhìn Ninh Uyển đứng lên, vẻ mặt bà lạnh lùng, nhìn về phía cô, từng chữ từng câu nói: “Dì mang thai.”
Anh dừng xe, cả bãi đậu xe chỉ còn lại màu sắc của những bóng đèn nhân tạo, màu trắng chói lọi chiếu sáng cả bãi đậu xe thành một mảnh tái nhợt, trống trải.
Anh ngồi trong xe rất lâu.
Một mình.
Trong khoảng thời gian dài dằn dặt, thật ra thì Cố Trầm Quang cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là đơn thuần ngẩn người. *D./.Đ’=’L~;~Q$:$Đ* Trong nội tâm có một tình cảm mãnh liệt muốn dâng trào lên. Vì vậy theo thói quen tìm một chỗ yên lặng một mình, trầm mặc bình phục lại nội tâm của mình.
Đây là phương thức thường dùng từ nhỏ đến lớn của anh. Khi trong lòng có tâm sự, anh không cho phép người ngoài biết được.
Chỉ là lần này cảm xúc mãnh liệt có chút ngoài dự liệu của anh.
Cũng không phải giao tình thâm hậu gì, lại tùy tâm mà cảm thấy khổ sở.
Trong bóng tối, Cố Trầm Quang rốt cuộc nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi che mặt. Ngọn đèn tắt, che lại tất cả đau buồn. Hồi lâu, anh mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt đã thanh tĩnh, lại biến thành Cố Trầm Quang gặp khó khăn không sợ hãi.
Anh xuống xe, chậm rãi đ ra khỏi bãi đậu xe, dừng lại ở cửa mấy giây, không có đi vào nhà, ngược lại đi về phía biệt thự nhà họ Lộ. Đoán chừng hiện tại còn sớm, anh tới gặp cô gái nhỏ một chút.
Đi mấy bước liền đến nơi, Cố Trầm Quang giơ tay lên nhấn chuông cửa, khó có được lúc ngây thơ đánh cuộc với lòng mình. Sẽ là cô gái nhỏ của anh mặt mày vội vàng chạy ra mở cửa. Sau đó cô nhìn thấy anh thì ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng cười, mở cửa, lộ ra hai cái răng mèo nhỏ.
Cố Trầm Quang suy đoán như vậy, tâm tình vừa mới buồn phiền thế nhưng bị đè xuống không ít. Trong lòng bắt đầu có chút vui vẻ tràn đầy lên.
Bên trong nhà rất nhanh truyền tới động tĩnh, Cố Trầm Quang nghe tiếng bước chân nhỏ vụn truyền tới, tia vui vẻ trong tròng mắt đen không kềm chế được hiện lên càng rõ ràng, ngay cả mi mắt cũng nhẹ nhàng nâng lên.
Cửa bị người mở ra, ánh mắt chan chứa ý cười của anh dịu dàng tự nhiên buông xuống, đứng ở cửa, cẩn thận suy nghĩ khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô gái nhỏ. Nhìn thấy Lộ Nam Tâm vừa nhìn thấy anh, ánh mắt liền sáng lên, cùng với nụ cười hơi lộ ra hai cái răng mèo nhỏ.
Không sai chút nào, ngay cả răng mèo nhỏ cũng lộ ra một góc độc vừa vặn.
Nụ cười của Cố Trầm Quang dần dần sâu thêm. Anh ngồi xổm xuống, để ánh mắt mình ngang hàng cùng với cô gái nhỏ.
Lộ Nam Tâm vốn đang lo lắng cho anh. Cả buổi chiều tâm thần đều không yên, nghe chuông cửa, phản ứng đầu tiên chính là anh tới, vì vậy ngựa không ngừng vó liền chạy ra mở cửa.
Mở cửa nhìn thấy người, anh yên lặng mỉm cười với cô, phần lo lắng trong lòng cô ngược lại biến mất hầu như không còn, tùy theo tràn ra một cảm giác khác lạ không cách nào nói rõ. Chậm rãi lượn quanh, dây dưa không rõ.
Lộ Nam Tâm mở miệng: “Chú Tiểu Cố……. vẫn ổn chứ?”
Cố Trầm Quang không lên tiếng, im lặng hồi lâu, đột nhiên vươn tay kéo Lộ Nam Tâm vào trong ngực mình, dùng tư thế ngồi xổm kéo người lại ôm, lại vẫn như cũ trầm mặc.
Lộ Nam Tâm sửng sốt, ngay sau đó tay chân có chút luống cuống. Xung quang đều là hơi thở riêng biệt thuộc về chú Tiểu Cố, trầm tĩnh mà chói mắt, rõ ràng rất đặc biệt.
Cố Trầm Quang đặt càm của mình ở trên đỉnh đầu của Lộ Nam Tâm, không nhúc nhích. Hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, nhưng bởi vì tâm tình bị đè nén quá mức, cổ họng khàn khàn. “……. Chú không có sao, không cần lo lắng.”
"A." Không có việc gì là tốt.
Lộ Nam Tâm iếp tục ngoan ngoãn mặc cho anh ôm.
Vài mét ở ngoài, chính là bầu trời xanh vô biên như mặt nước mênh mông trong đêm tối trầm trầm, mấy ngôi sao không hiểu sự đời vô tội treo ở một góc trên dãi Ngân Hà, cười nhạt nhìn xuống nhân gian, lấy trào lưu chói mắt cùng dòng xoáy làm dấu hiệu của sinh mạng.
Lại không biết khoảng không gian trong vùng đất sáng lạng này, tiếng than khóc lay trời, rất nhiều người chóng mặt bi thương. *Di?enĐ+:+anL#!#eQu~/~yĐo^;^n* Vô số nhân loại rưng rưng thành kính cầu khẩn, cho nhân loại còn có ngày mai.
Người may mắn còn sống ở Bắc Kinh lại bị thương tích khắp người.
Hai người ôm nhau, cũng hòa nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, tìm đến nơi ấm áp cả đời này.
————
Tháng Năm, tình hình bệnh dịch bắt đầu chuyển biến tốt. Đầu tháng Bảy, hoàn toàn kết thúc.
Giữa tháng Bảy, Cố Trầm Quang trở về Mỹ, tiếp tục bài vở và việc học.
Lộ Nam Tâm đi theo ra sân bay tiễn anh. Cố Trầm Quang ôm cô gái nhỏ của mình, sờ sờ đầu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, một vạn phần không yên lòng. Ôm người vào trong ngực, hồi lâu, anh buồn bực nói: “Nếu có thể mang Nam Nam theo luôn thì thật tốt……”
Lỗ mũi Lộ Nam Tâm cay xè, nước mắt kềm nén hơn nửa ngày thiếu chút nữa không nhịn được mà vỡ đê.
Cố Trầm Quang đứng dậy, khom người cẩn thận dặn dò cô gái nhỏ phải nghe lời, phải nhớ gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì phải nói cho anh biết, phải ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh chờ anh trở lại cùng chơi với cô.
Anh nói một câu, Lộ Nam Tâm liền ngoan ngoãn gật đầu một cái. Cô mở to mắt, mặt tràn đầy nước mắt nhưng chết cũng không để nó rơi xuống.
Ngoan đến độ làm cho người ta đau lòng.
Cố Trầm Quang không quay đầu lại nhìn, đứng dậy nói tạm biệt với Dịch Sở cùng Cố Dương. Tiếng loa nhắc nhở chuyến bay trong sân bay vang lên, anh có chút dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại nữa. Xách theo vali hành lý màu đen, bước chân trước sau như một không nhanh không chậm, mang theo qy luật riêng của Cố Trầm Quang. Nhưng mà một thân áo trắng quần đen lại mang theo khí chất xuất chúng, lẫn trong đám người tấp nập, Lộ Nam Tâm cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh biến mất ở trạm kiểm soát.
Ngay cả giữ lại cũng không thể.
......
Sau khi Lộ Nam Tâm về nhà liền yên lặng núp trong chăn khóc một đêm. Buổi sámg ngày hôm sau bị Chu Tần lòng như lửa đốt kéo đi học.
Thời điểm Chu Tần tới gõ cửa, là Lộ Thịnh Minh tới gõ cửa. Thấy là cậu, vẻ mặt mỉm cười hơi cương cứng. Tuy nói Chu Tần từ trước đến nay thông minh, nhưng chỉ bằng vào mấy phần tài trí hơn người hiện tại cũng không nhìn thấu được hàm ý nụ cười ngoài cười trong không cười này. Chỉ có thể đâu ra đấy thuật lại lời cha mình giao phó lúc sáng.
"Chú Lộ, ba con nói để con thay mặc ông ấy chào hỏi chú một tiếng.”
Lộ Thịnh Minh không dễ dàng phát hiện cứng người một chút, vẻ mặt không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: “A? Phải không?”
Lúc này Chu Tần liếc mắt nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của Lộ Nam Tâm, trong lúc nhất thời không có tâm tư gì đi suy đoán sự cong cong thẳng thẳng trong lời nói của Lộ Thịnh Minh. Cậu lách người sang một bên, đến gần bên cạnh Lộ Nam Tâm, trừng tròng mắt, vể mặt ẩn nhẫn. “Bạn bị làm sao vậy? Mắt như thế nào lại đỏ thành như vậy? Ai khi dễ bạn?”
Một câu nói đến cuối cùng, trong giọng thiếu niên rõ ràng là đang cố đè nén tức giận. Rốt cuộc thì tuổi vẫn còn trẻ.
Lộ Nam Tâm trầm mặc lắc đầu, dùng cổ họng khàn khàn cho cậu biết: “Không có việc gì."
Chu Tần không nói chuyện nữa, mím môi nhìn cô. Hồi lâu, vẻ mặt vẫn không buông lỏng, nhưng vẫn đưa tay kéo cô, một đường trầm mặc đi tới trường.
Cậu đi nhanh, váy đồng phục màu trắng của Lộ Nam Tâm bị gió thổi lên một nửa, không thể làm gì khác hơn là cuống quít cầm cặp sách đè lại. “Chu Tần, bạn đi chậm lại một chút…..”
Thiếu niên mím môi không phát ra một câu, nhưng mà tốc độ cũng dần dần chậm lại.
Tới cổng trường học thì Chu Tần mới thả tay Lộ Nam Tâm ra, đứng đối diện cô, cúi đầu không nói, ánh mắt đen tối rũ xuống không rõ.
Lộ Nam Tâm có chút kỳ quái, nghiêng đầu thử dò xét ánh mắt của cậu, nhưng không có kết quà. “Chu Tần, bạn làm sao vậy?”
Chu Tần dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô. Hồi lâu, không được tự nhiên lại không cam lòng mở miệng: “Cậu khóc thành như vậy là bởi vì hôm qua chú Tiểu Cố đi sao?”
Tất cả mọi người ở cùng một khu, thật ra thì rất nhiều chuyện Chu Tần đều biết.
Tỉ như, Lộ Nam Tâm rất lệ thuộc vào Cố Trầm Quang, chỉ cần anh ở nhà, cô sẽ chạy đi tìm anh, không hề ngại phiền toái. Lại tỉ như tất cả mọi người trong khu đều nói đùa, Lộ Nam Tâm là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Cố, ngay cả cha mẹ hai bên cũng công nhận……. Cậu nghe trong lòng liền không thoải mái, nhưng không thể làm gì, chỉ biết bó tay chịu trói.
Cậu không có biện pháp, không có cách nào đối địch với một người như vậy, hơn nữa hiện tại anh lại còn đang ở Mỹ. Cậu không biết những lời đồn kia rốt cuộc là chân thật hay chẳng qua chỉ là trò đùa trong lúc mọi người tán gẫu uống trà sau khi ăn cơm. Nhưng mà chỉ riêng cái tên Cố Trầm Quang này, cũng đã có lực uy hiếp lớn lao đối với cậu.
Chu Tần nói xong, trong lòng liền khẩn trương, ngón tay dần dần xiết chặt, chờ câu trả lời của cô. Lộ Nam Tâm lại thật lâu không nói chuyện.
Hồi lâu: "Chu Tần, bạn nghĩ gì thế?” Trong giọng nói là vui vẻ cùng bất đắc dĩ tràn ngập.
Ngón tay siết chặt của Chu Tần chợt buông lỏng.
————
Mùa đông, nửa năm sau.
Lộ Nam Tâm cùng Chu Tần trở về khu nhà, lấy chìa khóa ra mở cổng thì mới phát hiện không khí trong nhà có chút quỷ dị.
Cô đổi giày, đeo theo cặp sách to đi vào, trong lòng bàn tay còn cầm chiếc chìa khóa nửa năm trước Lộ Thịnh Minh giao cho cô.
Trên ghế sô pha, Ninh Uyển nửa dựa ở phía trên, Lộ Thịnh Minh ngồi ở bên cạnh, khóe miệng, trong mắt đều sự vui vẻ nồng đậm Lộ Nam Tâm không cách nào bỏ qua. Ninh Uyển cũng vậy. *Die??enĐa(/)anLe_=_eQuu[:]yĐo</>on* Đây là từ lúc tới đây lâu như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười hạnh phúc như vậy từ bà.
Trong lòng cô đột nhiên có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Lộ Thịnh Minh nhìn thấy cô trở lại, vẻ mặt trong nháy mắt cứng ngắc.
Ngay sau đó ông đứng dậy, giống như thường ngày mỉm cười đi tới, đưa tay chuẩn bị nhận lấy cặp sách của Lộ Nam Tâm. Chẳng qua lần này, tay ông còn chưa chạm tới cặp sách, giọng nói nguội lạnh của Ninh Uyển đã truyền tới: “Thế nào? Anh không tính nói cho nó biết sao?”
Lộ Nam Tâm nghe cậy, tay hung hăng nắm chặt, cái chìa khóa góc cạnh đâm vào lòng bàn tay, đau giống như kim châm.
Cô nhìn Ninh Uyển đứng lên, vẻ mặt bà lạnh lùng, nhìn về phía cô, từng chữ từng câu nói: “Dì mang thai.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook