Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
-
Chương 56
Tám giờ đêm ở khuôn viên trường, cột đèn ven đường sáng lên, trong sân thể dục có những người hò hét, vây quanh nhau thành một vòng tròn.
Điều đó khiến Hạ Lâm Hi chú ý, cô nhìn về phía đám đông, lại nghe Tưởng Chính Hàn hỏi: “Nếu chúng ta đến khách sạn, anh cũng sẽ như tối hôm qua.”
Lời nói thật thà của anh lại khiến đôi tai Hạ Lâm Hi đỏ ửng.
“Anh đừng nghĩ đâu đâu nữa, em không có ý đó mà.” Hạ Lâm Hi giải thích. “Em nghe Từ Trí Lễ bảo, anh đã chính thức bước vào kì thực tập, bận rộn cả ngày…” Cô im lặng một lát, sau đó chân thành bảo nhẹ: “Em rất lo cho anh!”
Tưởng Chính Hàn cười nói: “Ừ, anh biết.”
Anh buông lỏng tay cô ra, thuận thế đặt lên đôi vai cô: “Thực tập sáu tháng, tháng tư năm sau là đã xong. Từ Trí Lễ không chung tổ với anh, cậu ta chuyển sang bộ phận nhân sự rồi.”
“Bộ phận nhân sự?” Hạ Lâm Hi hỏi tiếp. “Bởi vì đãi ngộ của bên nhân sự tốt hơn sao? Tiền lương thực tập của anh là bao nhiêu?”
Tưởng Chính Hàn đáp: “Năm ngàn nhân dân tệ.”
Nói xong, anh lại nghĩ thầm trong đầu, thực tập sáu tháng, tiền lương không tính thuế được năm ngàn. Trừ bỏ một số chi tiêu lặt vặt, vẫn chưa đủ thuê một mét vuông các căn hộ ở Bắc Kinh.
Anh vẫn cần tiền như trước. Sau khi vào đại học, điều này càng trở nên quan trọng, nếu không đủ tiềm lực kinh tế chống đỡ, tương lai của anh và Hạ Lâm Hi dù muốn đi nửa bước cũng đã thấy khó khăn.
Tưởng Chính Hàn đã lo chuyện này nhưng Hạ Lâm Hi lại không hề hay biết. Cô kéo tay anh huơ huơ, vị trí cách anh càng lúc càng gần: “Em biết một tiền bối thuộc khoa Công Nghệ Thông Tin, chị ấy thực tập ở một công ty lớn, tiền lương không tính thuế chỉ có bốn ngàn.”
Niềm vui của cô đượm trong từng câu chữ: “Từ lúc trung học em đã nhận ra, so với những người cùng lứa, anh giỏi hơn rất nhiều.”
Tưởng Chính Hàn không trả lời, anh chỉ cười nhẹ.
Trăng sáng nhô cao đưa lưng về phía họ, bóng hai người cùng chung một chỗ, như hòa vào nhau dưới sắc trăng. Đôi chân Hạ Lâm Hi nhún nhảy trên mặt đất, nắm tay Tưởng Chính Hàn đi về phía trước, anh thật sự phải vào ký túc xá rồi.
Ký túc xá năm giáp một hướng sân thể dục, ở giữa nơi này vang lên tiếng ghita hòa âm với vài nhạc cụ khác, xung quanh mọi người đều hò reo hưởng ứng.
Hạ Lâm Hi sinh lòng tò mò, không kiềm được bước qua, Tưởng Chính Hàn chiều ý cô, đôi mắt cũng nhìn về phía trước.
Xuyên qua đám đông, có thể nhìn thấy một cậu con trai cao gầy, cậu ta ôm một cây ghita, gãy một khúc nhạc dạo dễ nghe. Âm thanh trong trẻo, trăng thanh gió mát, trong khoảnh khắc làm ngưng đọng cả sân thể dục, cậu ta dùng rất nhiều kĩ thuật khó, tài nghệ cũng rất thuần thục, khiến các nữ sinh bên cạnh xoa xuýt mãi thôi.
Cùng lúc đó, có một nam sinh khác nói: “Người làm màu ở sân thể dục tốt nay thuộc khoa Công Nghệ Thông Tin đúng không?”
Bạn học này thật có tài suy đoán. Người đang cầm đàn ghita trên tay kia, không chỉ là sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin, mà còn là bạn cùng phòng với Tưởng Chính Hàn – đồng chí Đoạn Ninh lấy việc hút thuốc và tán gái làm lẽ sống.
Lúc gảy đàn ghita, Đoạn Ninh không còn dáng vẻ lưu manh nữa, đọng lại chỉ là cậu thiếu niên chất đầy tâm sự trong lòng.
Ngồi bên cạnh cậu ta là một cô gái mũm mĩm, cô ấy mang một cặp kính dày cộp, trên mũi có vài nốt tàn nhang, sâu trong ánh mắt chỉ có cây đàn ghita, chỉ có chủ nhân của nó, cậu chàng khoa Công Nghệ Thông Tin kia.
Tưởng Chính Hàn biết tên cô ấy, hình như là Kha Tiểu Ngọc.
Kha Tiểu Ngọc cùng lớp với Tưởng Chính Hàn, thế nhưng vì Tưởng Chính Hàn ít lên lớp nên mọi người hiếm khi thấy anh. Dần dà lâu ngày, Tưởng Chính Hàn trong mắt họ rất tĩnh mịch, trở thành một thần thoại không thể không biết, cũng là đề tài bàn luận mỗi bữa trà chiều.
Kha Tiểu Ngọc không phải là nhân vật phong vân như vậy, cô ấy chìm lãng trong biểu người, chưa bao giờ được chú ý đến. Nhưng hôm nay lại trái ngược, sau khi Đoạn Ninh gảy xong một bài, Kha Tiểu Ngọc đứng lên, lưng thẳng tắp, lớp tiếng hét: “Đoạn Ninh, chơi hay lắm!”
Đoạn Ninh coi cô như vô hình.
Ngoại hình cậu ta tuấn tú, dáng người cân đối, trong nhà có tiền, quyền lực đầy đủ… Sẽ không bao giờ để ý một cô gái như vậy. Dạng cô gái cậu ta thích như thế nào? Nói ngắn gọn, ngoại hình xinh đẹp, nhã nhặn dịu dàng.
Kha Tiểu Ngọc không đạt tiêu chuẩn này.
Tay Đoạn Ninh lướt trên dây ghita, đôi mắt lướt quanh đám người đứng xem, không quá lâu sau, cậu bắt gặp Hạ Lâm Hi.
Nhưng bên cạnh Hạ Lâm Hi là Tưởng Chính Hàn. Tưởng Chính Hàn khoác vai cô, mối quan hệ của họ phơi rõ trước mặt thiên hạ. Trong nháy mắt Đoạn Ninh dập tắt hứng thú. Cậu coi Tưởng Chính Hàn là bạn bè, bạn gái của bạn là người không thể đụng vào, cậu hiểu rất rõ đạo lý này.
Đoạn Ninh xách bao đàn đứng lên, ôm cây ghita của mình xuyên qua đám đông, đến gần Tưởng Chính Hàn.
Hạ Lâm Hi hỏi: “Anh biết cậu ấy?”
“Cậu ta tên là Đoạn Ninh.” Tưởng Chính Hàn giới thiệu. “Bạn cùng phòng với anh.”
Hạ Lâm Hi gật đầu: “Lúc anh khai giảng, em không thấy cậu ấy đâu cả.”
“Tại hôm khai giảng tôi đến trễ.” Đoạn Ninh khoác cây ghita của mình lên, khóe môi hơi nhoẻn: “Tưởng Chính Hàn, bạn gái cậu đây à, đúng là không tệ, rất đẹp.”‘ Nói xong cậu ta còn bảo: “Tôi không khen cậu đâu nhé.”
Hạ Lâm Hi nói. “Tôi biết, cậu khen anh ấy có mắt nhìn.”
Tưởng Chính Hàn đút tay vào túi quần, tay kia ôm chặt Hạ Lâm Hi: “Số may mắn nữa.”
Đoạn Ninh cười nói: “Được rồi, vợ chồng nhà các cậu ngưng kẻ xướng người họa đi.”
Ba người nói chuyện một lúc, đám đông trên sân thể dục cũng thưa dần. Sao đêm thắp sáng ngang trời, mảng quang kéo dài vô cận, xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại vài bóng người đơn độc, những cậu nam sinh tập thể dục vào buổi tối mà thôi.
Tưởng Chính Hàn đổi hướng ra khỏi sân thể dục, Hạ Lâm Hi đi bên trái anh, Đoạn Ninh thay đổi vị trí, đi bên phải Tưởng Chính Hàn.
“Tối nay cậu về giúp tôi sửa máy tính đúng không?” Đoạn Ninh cười lên tiếng, vai kề vai với Tưởng Chính Hàn.”Người anh em, cậu thật tốt, hôm nào tôi đãi cậu một bữa, bao cả phòng một bữa vịt nướng nhé, nghe được không?”
Đoạn Ninh nói dở, Tưởng Chính Hàn mới nhớ ra chuyện chiếc máy tính.
Balo Đoạn Ninh có đem theo chiếc balo chứa máy bên trong, cậu ta tháo nó ra, đưa cho Tưởng Chính Hàn.
“Ngoại trừ sửa lại máy ra, còn tìm người hack?” Tưởng Chính Hàn nhận lấy balo của cậu, đưa ra thời hạn. “Ít nhất tốt một tháng.”
Hạ Lâm Hi nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Ở bên cạnh quan sát, cô đứng vào cương vị của Tưởng Chính Hàn để nhìn, sau đó suy nghĩ ra vấn đề, cuối cùng lại lo lắng: “Cậu ta chọc vào hacker, còn liên lụy đến anh nữa sao?”
Lúc này đây, Đoạn Ninh đã vào ký túc xá rồi.
Mà ở cổng ký túc xá, có một bồn hòa xum xuê, tán lá cản hai người lại, Tưởng Chính Hàn ngẫm nghĩ một lát, đưa ra câu trả lời thuyết phục: “Không phải hacker đâu, chỉ là trò đùa dai thôi em.”
Hạ Lâm Hi nói: “Anh lại gần đây một chút, em có chuyện còn muốn nói với anh nữa.”
Cô thật sự có chuyện cần nói thế nhưng Tưởng Chính Hàn lại không hiểu điều này.
Trong quá trình họ phát triển tình cảm, mỗi khi Hạ Lâm Hi bảo “anh lại gần đây một chút”, lúc Tưởng Chính Hàn cúi người, cô nhân cơ hội hôn trộm anh, chưa bao giờ có ngoại lệ.
Để giành lấy quyền chủ động, Tưởng Chính Hàn khoác balo lên, tay kia đặt sau thắt lưng của cô. Anh chuẩn bị cúi đầu hôn thì đã bị Hạ Lâm Hi che mắt, anh thấy cô thở hổn hển: “Cuối năm mẹ em đến Bắc Kinh họp, sẽ ở lại một tháng, mẹ không biết chuyện của chúng ta, cho nên tháng mười hai năm nay, em phải cắm rễ tại trường.”
Hạ Lâm Hi lòng vòng quanh co, cân nhắc mãi mới nói xong lời.
Mẹ của cô muốn đến Bắc Kinh, nghỉ ngơi tại khách sạn gần với trường con mình. Buổi họp hằng năm đều diễn ra vào mỗi sáng, còn chiều tối mẹ của cô rất rỗi rãi, nhất định sẽ lôi kéo con mình đi thăm thú khắp nơi.
Để tránh mọi chuyện bại lộ, Hạ Lâm Hi quyết định đóng cửa không đi đâu cả.
Tưởng Chính Hàn thả tay cô ra, nhìn cô một lúc sau, cười hiền lành: “Tháng mười hai có kì thi, em nhớ ôn tập kĩ nhé.”
Anh không hỏi tại sao cô không thẳng thắn với cha mẹ, cũng không cưỡng cầu lời giải thích hợp lý, hoàn toàn chiều ý Hạ Lâm Hi. Anh phản ứng bình tĩnh như vậy, khiến Hạ Lâm Hi vô cùng bất ngờ.
Tối chín giờ, cô mới về đến trường của mình.
Không có tâm trạng đến thư viện, cô ở trong phòng tự học. Giảng viên giảng bài rất nhanh, bài tập cũng rất khó, chuyên ngành Toán không hề đơn giản, nó giống như một lò thiêu nóng rực, có thể ngốn nghiến mọi thời gian của sinh viên.
Cũng giống như trước đây, lúc làm bài, lòng Hạ Lâm Hi vô cùng tĩnh lặng. Nếu như lòng người là hồ nước thì nơi này đây đang sóng lặng gió êm.
Sở Thu Nghiên kéo một chiếc ghế ra, mang đến ngồi bên cạnh Hạ Lâm Hi.
Trước hai ngọn đèn, hai người họ cùng nhau học, trong lúc làm bài gặp gì đó không hiểu, hai người sẽ thảo luận cẩn thận với nhau. Sở Thu Nghiên giảng hết tất cả mình biết, không giấu diếm bất kì điều gì.
Hạ Lâm Hi mở máy tính ra: “Qua tối nay, kì thi mình sẽ thuận buồm xuôi gió.”
“Không cần khiêm tốn vậy.” Sở Thu Nghiên nói. “Cậu tiếp thu tốt, chỉ cần nắm được nguyên lý có thể giải quyết nhanh hơn bất kì ai.”
Lúc chiều Sở Thu Nghiên có độc tấu dương cầm, bây giờ vẫn chưa tháo trang sức ra. Gương mặt cô ấy rất đẹp, sau khi trang điểm, tạo kiểu tóc phù hợp thì cài một chiếc kẹp lên, da đầu cô bởi vậy nên mới hơi đau, cô đành rút chiếc kẹp ra.
Hạ Lâm Hi thấy vậy, lục tìm một dây chun buộc tóc trong ngăn tủ.
Trong phòng ngủ toàn là hội thoại tiếng Anh, cách đó không xa Trang Phỉ đang luyện nghe, cô ấy ôm một chiếc máy ghi âm kiểu cũ, lặp lại từng câu từng câu, kiên trì đến nhường này, kể ra cũng khiến người khác bội phục.
Bề ngoài tập trung ôn Anh, thật ra đang chú ý đến Sở Thu Nghiên. Trang Phỉ thoáng nghiêng mặt, đôi mắt nhìn các cô.
Nhìn thấy Hạ Lâm Hi cầm lược chải tóc dùm Sở Thu Nghiên, ngón tay cô mềm mịn, giọng nói cũng dễ nghe: “Cậu thích cột cao hay thấp một chút.”
Sở Thu Nghiên gõ bàn, cười khẽ nói: “Cậu cột thế nào mình cũng thích.”
Hạ Lâm Hi cân nhắc vị trí, sau đó giúp cô buộc tóc lại.
“Cậu thích làm tóc không?” Sở Thu Nghiên lại hỏi. “Mình có xem một clip hướng dẫn làm tóc, kiểu rất đẹp…”
Hạ Lâm Hi nghiêng người đến gần cô: “Như thế nào vậy? Để mình thử xem!”
Sở Thu Nghiên mở điện thoại ra, sau đó lướt trên danh sách, Hạ Lâm Hi vừa chải tóc, xem clip đang phát. Cô lấy điện thoại chụp lại, sau đó đưa cho Sở Thu Nghiên.
Sở Thu Nghiên đứng lên, lôi kéo Hạ Lâm Hi: “Để mình làm cho cậu.”
Hai người mần mò một lúc lâu, cuối cùng cũng thu được ít kinh nghiệm.
Sở Thu Nghiên mở ngăn tủ của mình ra, lấy hai chai nước. Nơi sản xuất là Canada, còn đánh dấu nhập khẩu, cô đưa cho Hạ Lâm Hi một chai, còn mình uống chai kia.
“Mình muốn giảm béo.” Sở Thu Nghiên vừa uống vừa nói. “Nhưng không tự giác được, đến tối cũng rất đói.”
Hạ Lâm Hi khui chai nước của mình ra, sau đó nhấp một ngụm nhỏ, nhưng cô đưa khá xa miệng, không cẩn thận bị sặc nước, vậy nên ho khan, khiến Sở Thu Nghiên phải vỗ lưng giúp cô.
Giống như hai người mới thật sự là bạn cùng phòng, còn Trang Phỉ chỉ là người ngoài.
Cô ấy cũng không chịu bỏ qua chuyện này.
“Mấy người không thấy tôi đang luyện nghe tiếng Anh sao?” Trang Phỉ thả máy ghi âm xuống, tiếng ghế kẽo cọt vang lên. “Hai người phiền phức cũng thôi đi, chẳng lẽ im lặng một phút cũng không được, gà còn im hơn mấy người đó, mấy người đến cả con gà cũng không bằng.”
“Con gà” trong lời của Trang Phỉ, quả thật chính là loài động vật hai chân.
Nhưng lúc Hạ Lâm Hi và Sở Thu Nghiên nghe thì lại lệch sang ý khác.
Ngoại trừ ba người họ ra, trong phòng còn Lý Toa Toa, nhưng Lý Toa Toa đang ngồi trên giường, chăm chú xem phim Mỹ. Cô ấy đeo tai nghe, âm thanh cực hạn, vô cùng chăm chú, không có ý định thăm dự cuộc phân tranh này.
Lý Toa Toa không đếm xỉa, Hạ Lâm Hi cũng không muốn liên can.
Cô quay đầu nhìn Trang Phỉ, vô cùng thả nhiên hỏi: “Cậu mở âm thanh không phải còn to hơn chúng mình sao?”
Sở Thu Nghiên còn nói tiếp: “Đừng nói vậy, chiếc máy thu âm kia không thể kết nối với tai nghe, cô ấy không cố tình.”
Lời này của Sở Thu Nghiên giống như một con dao nhỏ găm vào lồng ngực Trang Phỉ.
Mọi người luôn xưng tụng đại học như một tháp ngà voi, ý bảo đây là nơi cuộc sống lý tưởng nhất, nhưng sau ánh màn đó chính là một cuộc sống đầy đủ chuyện lông gà vỏ tỏi cần giải quyết. Không chỉ có tiền chi cho việc ăn mặc mà còn đi lại nữa, tháng nào cũng phải cần tiền mới sống ổn.
Hạ Lâm Hi và Sở Thu Nghiên chưa bao giờ phiền lòng vì chuyện này, nhưng Trang Phỉ khác hai người các cô. Chiếc máy ghi âm đó cô ấy dùng mười năm rồi, đến bây giờ còn chưa dùng qua điện thoại thông minh. Cô thẹn quá hóa giận, sau đó trút giận bằng cách ném hết đồ đạc trên bàn.
Tại sao trên đời này lại có sự chênh lệch giữa giàu va nghèo, cô ghen tị đến tức điên, lòng bốc lửa ngùn ngụt, thậm chí lan ra đống cỏ dại chung quanh.
Những sinh viên tốt thường có một đặc điểm chung, ví dụ như bọn họ thông minh vốn sẵn, hoặc là do tranh cường háo thắng, cắm đầu học hành. Trang Phỉ nằm ở loại sau, càng lúc cô càng tự giam cầm chính mình.
“Năm nay mười tám tuổi rồi.” Hạ Lâm Hi nói. “Cậu đã trưởng thành, đừng giống một đứa trẻ tám tuổi, động vào là ném đồ vật lung tung.”
Khắp mặt sàn phòng, toàn bộ đều là tài liệu và vở ghi chép, còn có một chiếc máy ghi âm. Máy để lâu năm không bảo trì, nút bấm đều đã phai màu, Hạ Lâm Hi cúi đầu nhìn, cuối cùng vẫn quyết định nhường bước.
Cùng là con người, tính tình chủ yếu là hiền lành, nhẫn nhịn có thể khiến gió êm biểu lặng, lui bước có thể để biển rộng trời cao. Cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chọn biện pháp ôn hòa, cúi đầu nhặt máy ghi âm lên, đặt trên bàn Trang Phỉ.
Trang Phỉ đứng lên, tát vào má cô một cái.
Tiếng vô cùng lớn, vang vọng khắp phòng.
Điều đó khiến Hạ Lâm Hi chú ý, cô nhìn về phía đám đông, lại nghe Tưởng Chính Hàn hỏi: “Nếu chúng ta đến khách sạn, anh cũng sẽ như tối hôm qua.”
Lời nói thật thà của anh lại khiến đôi tai Hạ Lâm Hi đỏ ửng.
“Anh đừng nghĩ đâu đâu nữa, em không có ý đó mà.” Hạ Lâm Hi giải thích. “Em nghe Từ Trí Lễ bảo, anh đã chính thức bước vào kì thực tập, bận rộn cả ngày…” Cô im lặng một lát, sau đó chân thành bảo nhẹ: “Em rất lo cho anh!”
Tưởng Chính Hàn cười nói: “Ừ, anh biết.”
Anh buông lỏng tay cô ra, thuận thế đặt lên đôi vai cô: “Thực tập sáu tháng, tháng tư năm sau là đã xong. Từ Trí Lễ không chung tổ với anh, cậu ta chuyển sang bộ phận nhân sự rồi.”
“Bộ phận nhân sự?” Hạ Lâm Hi hỏi tiếp. “Bởi vì đãi ngộ của bên nhân sự tốt hơn sao? Tiền lương thực tập của anh là bao nhiêu?”
Tưởng Chính Hàn đáp: “Năm ngàn nhân dân tệ.”
Nói xong, anh lại nghĩ thầm trong đầu, thực tập sáu tháng, tiền lương không tính thuế được năm ngàn. Trừ bỏ một số chi tiêu lặt vặt, vẫn chưa đủ thuê một mét vuông các căn hộ ở Bắc Kinh.
Anh vẫn cần tiền như trước. Sau khi vào đại học, điều này càng trở nên quan trọng, nếu không đủ tiềm lực kinh tế chống đỡ, tương lai của anh và Hạ Lâm Hi dù muốn đi nửa bước cũng đã thấy khó khăn.
Tưởng Chính Hàn đã lo chuyện này nhưng Hạ Lâm Hi lại không hề hay biết. Cô kéo tay anh huơ huơ, vị trí cách anh càng lúc càng gần: “Em biết một tiền bối thuộc khoa Công Nghệ Thông Tin, chị ấy thực tập ở một công ty lớn, tiền lương không tính thuế chỉ có bốn ngàn.”
Niềm vui của cô đượm trong từng câu chữ: “Từ lúc trung học em đã nhận ra, so với những người cùng lứa, anh giỏi hơn rất nhiều.”
Tưởng Chính Hàn không trả lời, anh chỉ cười nhẹ.
Trăng sáng nhô cao đưa lưng về phía họ, bóng hai người cùng chung một chỗ, như hòa vào nhau dưới sắc trăng. Đôi chân Hạ Lâm Hi nhún nhảy trên mặt đất, nắm tay Tưởng Chính Hàn đi về phía trước, anh thật sự phải vào ký túc xá rồi.
Ký túc xá năm giáp một hướng sân thể dục, ở giữa nơi này vang lên tiếng ghita hòa âm với vài nhạc cụ khác, xung quanh mọi người đều hò reo hưởng ứng.
Hạ Lâm Hi sinh lòng tò mò, không kiềm được bước qua, Tưởng Chính Hàn chiều ý cô, đôi mắt cũng nhìn về phía trước.
Xuyên qua đám đông, có thể nhìn thấy một cậu con trai cao gầy, cậu ta ôm một cây ghita, gãy một khúc nhạc dạo dễ nghe. Âm thanh trong trẻo, trăng thanh gió mát, trong khoảnh khắc làm ngưng đọng cả sân thể dục, cậu ta dùng rất nhiều kĩ thuật khó, tài nghệ cũng rất thuần thục, khiến các nữ sinh bên cạnh xoa xuýt mãi thôi.
Cùng lúc đó, có một nam sinh khác nói: “Người làm màu ở sân thể dục tốt nay thuộc khoa Công Nghệ Thông Tin đúng không?”
Bạn học này thật có tài suy đoán. Người đang cầm đàn ghita trên tay kia, không chỉ là sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin, mà còn là bạn cùng phòng với Tưởng Chính Hàn – đồng chí Đoạn Ninh lấy việc hút thuốc và tán gái làm lẽ sống.
Lúc gảy đàn ghita, Đoạn Ninh không còn dáng vẻ lưu manh nữa, đọng lại chỉ là cậu thiếu niên chất đầy tâm sự trong lòng.
Ngồi bên cạnh cậu ta là một cô gái mũm mĩm, cô ấy mang một cặp kính dày cộp, trên mũi có vài nốt tàn nhang, sâu trong ánh mắt chỉ có cây đàn ghita, chỉ có chủ nhân của nó, cậu chàng khoa Công Nghệ Thông Tin kia.
Tưởng Chính Hàn biết tên cô ấy, hình như là Kha Tiểu Ngọc.
Kha Tiểu Ngọc cùng lớp với Tưởng Chính Hàn, thế nhưng vì Tưởng Chính Hàn ít lên lớp nên mọi người hiếm khi thấy anh. Dần dà lâu ngày, Tưởng Chính Hàn trong mắt họ rất tĩnh mịch, trở thành một thần thoại không thể không biết, cũng là đề tài bàn luận mỗi bữa trà chiều.
Kha Tiểu Ngọc không phải là nhân vật phong vân như vậy, cô ấy chìm lãng trong biểu người, chưa bao giờ được chú ý đến. Nhưng hôm nay lại trái ngược, sau khi Đoạn Ninh gảy xong một bài, Kha Tiểu Ngọc đứng lên, lưng thẳng tắp, lớp tiếng hét: “Đoạn Ninh, chơi hay lắm!”
Đoạn Ninh coi cô như vô hình.
Ngoại hình cậu ta tuấn tú, dáng người cân đối, trong nhà có tiền, quyền lực đầy đủ… Sẽ không bao giờ để ý một cô gái như vậy. Dạng cô gái cậu ta thích như thế nào? Nói ngắn gọn, ngoại hình xinh đẹp, nhã nhặn dịu dàng.
Kha Tiểu Ngọc không đạt tiêu chuẩn này.
Tay Đoạn Ninh lướt trên dây ghita, đôi mắt lướt quanh đám người đứng xem, không quá lâu sau, cậu bắt gặp Hạ Lâm Hi.
Nhưng bên cạnh Hạ Lâm Hi là Tưởng Chính Hàn. Tưởng Chính Hàn khoác vai cô, mối quan hệ của họ phơi rõ trước mặt thiên hạ. Trong nháy mắt Đoạn Ninh dập tắt hứng thú. Cậu coi Tưởng Chính Hàn là bạn bè, bạn gái của bạn là người không thể đụng vào, cậu hiểu rất rõ đạo lý này.
Đoạn Ninh xách bao đàn đứng lên, ôm cây ghita của mình xuyên qua đám đông, đến gần Tưởng Chính Hàn.
Hạ Lâm Hi hỏi: “Anh biết cậu ấy?”
“Cậu ta tên là Đoạn Ninh.” Tưởng Chính Hàn giới thiệu. “Bạn cùng phòng với anh.”
Hạ Lâm Hi gật đầu: “Lúc anh khai giảng, em không thấy cậu ấy đâu cả.”
“Tại hôm khai giảng tôi đến trễ.” Đoạn Ninh khoác cây ghita của mình lên, khóe môi hơi nhoẻn: “Tưởng Chính Hàn, bạn gái cậu đây à, đúng là không tệ, rất đẹp.”‘ Nói xong cậu ta còn bảo: “Tôi không khen cậu đâu nhé.”
Hạ Lâm Hi nói. “Tôi biết, cậu khen anh ấy có mắt nhìn.”
Tưởng Chính Hàn đút tay vào túi quần, tay kia ôm chặt Hạ Lâm Hi: “Số may mắn nữa.”
Đoạn Ninh cười nói: “Được rồi, vợ chồng nhà các cậu ngưng kẻ xướng người họa đi.”
Ba người nói chuyện một lúc, đám đông trên sân thể dục cũng thưa dần. Sao đêm thắp sáng ngang trời, mảng quang kéo dài vô cận, xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại vài bóng người đơn độc, những cậu nam sinh tập thể dục vào buổi tối mà thôi.
Tưởng Chính Hàn đổi hướng ra khỏi sân thể dục, Hạ Lâm Hi đi bên trái anh, Đoạn Ninh thay đổi vị trí, đi bên phải Tưởng Chính Hàn.
“Tối nay cậu về giúp tôi sửa máy tính đúng không?” Đoạn Ninh cười lên tiếng, vai kề vai với Tưởng Chính Hàn.”Người anh em, cậu thật tốt, hôm nào tôi đãi cậu một bữa, bao cả phòng một bữa vịt nướng nhé, nghe được không?”
Đoạn Ninh nói dở, Tưởng Chính Hàn mới nhớ ra chuyện chiếc máy tính.
Balo Đoạn Ninh có đem theo chiếc balo chứa máy bên trong, cậu ta tháo nó ra, đưa cho Tưởng Chính Hàn.
“Ngoại trừ sửa lại máy ra, còn tìm người hack?” Tưởng Chính Hàn nhận lấy balo của cậu, đưa ra thời hạn. “Ít nhất tốt một tháng.”
Hạ Lâm Hi nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Ở bên cạnh quan sát, cô đứng vào cương vị của Tưởng Chính Hàn để nhìn, sau đó suy nghĩ ra vấn đề, cuối cùng lại lo lắng: “Cậu ta chọc vào hacker, còn liên lụy đến anh nữa sao?”
Lúc này đây, Đoạn Ninh đã vào ký túc xá rồi.
Mà ở cổng ký túc xá, có một bồn hòa xum xuê, tán lá cản hai người lại, Tưởng Chính Hàn ngẫm nghĩ một lát, đưa ra câu trả lời thuyết phục: “Không phải hacker đâu, chỉ là trò đùa dai thôi em.”
Hạ Lâm Hi nói: “Anh lại gần đây một chút, em có chuyện còn muốn nói với anh nữa.”
Cô thật sự có chuyện cần nói thế nhưng Tưởng Chính Hàn lại không hiểu điều này.
Trong quá trình họ phát triển tình cảm, mỗi khi Hạ Lâm Hi bảo “anh lại gần đây một chút”, lúc Tưởng Chính Hàn cúi người, cô nhân cơ hội hôn trộm anh, chưa bao giờ có ngoại lệ.
Để giành lấy quyền chủ động, Tưởng Chính Hàn khoác balo lên, tay kia đặt sau thắt lưng của cô. Anh chuẩn bị cúi đầu hôn thì đã bị Hạ Lâm Hi che mắt, anh thấy cô thở hổn hển: “Cuối năm mẹ em đến Bắc Kinh họp, sẽ ở lại một tháng, mẹ không biết chuyện của chúng ta, cho nên tháng mười hai năm nay, em phải cắm rễ tại trường.”
Hạ Lâm Hi lòng vòng quanh co, cân nhắc mãi mới nói xong lời.
Mẹ của cô muốn đến Bắc Kinh, nghỉ ngơi tại khách sạn gần với trường con mình. Buổi họp hằng năm đều diễn ra vào mỗi sáng, còn chiều tối mẹ của cô rất rỗi rãi, nhất định sẽ lôi kéo con mình đi thăm thú khắp nơi.
Để tránh mọi chuyện bại lộ, Hạ Lâm Hi quyết định đóng cửa không đi đâu cả.
Tưởng Chính Hàn thả tay cô ra, nhìn cô một lúc sau, cười hiền lành: “Tháng mười hai có kì thi, em nhớ ôn tập kĩ nhé.”
Anh không hỏi tại sao cô không thẳng thắn với cha mẹ, cũng không cưỡng cầu lời giải thích hợp lý, hoàn toàn chiều ý Hạ Lâm Hi. Anh phản ứng bình tĩnh như vậy, khiến Hạ Lâm Hi vô cùng bất ngờ.
Tối chín giờ, cô mới về đến trường của mình.
Không có tâm trạng đến thư viện, cô ở trong phòng tự học. Giảng viên giảng bài rất nhanh, bài tập cũng rất khó, chuyên ngành Toán không hề đơn giản, nó giống như một lò thiêu nóng rực, có thể ngốn nghiến mọi thời gian của sinh viên.
Cũng giống như trước đây, lúc làm bài, lòng Hạ Lâm Hi vô cùng tĩnh lặng. Nếu như lòng người là hồ nước thì nơi này đây đang sóng lặng gió êm.
Sở Thu Nghiên kéo một chiếc ghế ra, mang đến ngồi bên cạnh Hạ Lâm Hi.
Trước hai ngọn đèn, hai người họ cùng nhau học, trong lúc làm bài gặp gì đó không hiểu, hai người sẽ thảo luận cẩn thận với nhau. Sở Thu Nghiên giảng hết tất cả mình biết, không giấu diếm bất kì điều gì.
Hạ Lâm Hi mở máy tính ra: “Qua tối nay, kì thi mình sẽ thuận buồm xuôi gió.”
“Không cần khiêm tốn vậy.” Sở Thu Nghiên nói. “Cậu tiếp thu tốt, chỉ cần nắm được nguyên lý có thể giải quyết nhanh hơn bất kì ai.”
Lúc chiều Sở Thu Nghiên có độc tấu dương cầm, bây giờ vẫn chưa tháo trang sức ra. Gương mặt cô ấy rất đẹp, sau khi trang điểm, tạo kiểu tóc phù hợp thì cài một chiếc kẹp lên, da đầu cô bởi vậy nên mới hơi đau, cô đành rút chiếc kẹp ra.
Hạ Lâm Hi thấy vậy, lục tìm một dây chun buộc tóc trong ngăn tủ.
Trong phòng ngủ toàn là hội thoại tiếng Anh, cách đó không xa Trang Phỉ đang luyện nghe, cô ấy ôm một chiếc máy ghi âm kiểu cũ, lặp lại từng câu từng câu, kiên trì đến nhường này, kể ra cũng khiến người khác bội phục.
Bề ngoài tập trung ôn Anh, thật ra đang chú ý đến Sở Thu Nghiên. Trang Phỉ thoáng nghiêng mặt, đôi mắt nhìn các cô.
Nhìn thấy Hạ Lâm Hi cầm lược chải tóc dùm Sở Thu Nghiên, ngón tay cô mềm mịn, giọng nói cũng dễ nghe: “Cậu thích cột cao hay thấp một chút.”
Sở Thu Nghiên gõ bàn, cười khẽ nói: “Cậu cột thế nào mình cũng thích.”
Hạ Lâm Hi cân nhắc vị trí, sau đó giúp cô buộc tóc lại.
“Cậu thích làm tóc không?” Sở Thu Nghiên lại hỏi. “Mình có xem một clip hướng dẫn làm tóc, kiểu rất đẹp…”
Hạ Lâm Hi nghiêng người đến gần cô: “Như thế nào vậy? Để mình thử xem!”
Sở Thu Nghiên mở điện thoại ra, sau đó lướt trên danh sách, Hạ Lâm Hi vừa chải tóc, xem clip đang phát. Cô lấy điện thoại chụp lại, sau đó đưa cho Sở Thu Nghiên.
Sở Thu Nghiên đứng lên, lôi kéo Hạ Lâm Hi: “Để mình làm cho cậu.”
Hai người mần mò một lúc lâu, cuối cùng cũng thu được ít kinh nghiệm.
Sở Thu Nghiên mở ngăn tủ của mình ra, lấy hai chai nước. Nơi sản xuất là Canada, còn đánh dấu nhập khẩu, cô đưa cho Hạ Lâm Hi một chai, còn mình uống chai kia.
“Mình muốn giảm béo.” Sở Thu Nghiên vừa uống vừa nói. “Nhưng không tự giác được, đến tối cũng rất đói.”
Hạ Lâm Hi khui chai nước của mình ra, sau đó nhấp một ngụm nhỏ, nhưng cô đưa khá xa miệng, không cẩn thận bị sặc nước, vậy nên ho khan, khiến Sở Thu Nghiên phải vỗ lưng giúp cô.
Giống như hai người mới thật sự là bạn cùng phòng, còn Trang Phỉ chỉ là người ngoài.
Cô ấy cũng không chịu bỏ qua chuyện này.
“Mấy người không thấy tôi đang luyện nghe tiếng Anh sao?” Trang Phỉ thả máy ghi âm xuống, tiếng ghế kẽo cọt vang lên. “Hai người phiền phức cũng thôi đi, chẳng lẽ im lặng một phút cũng không được, gà còn im hơn mấy người đó, mấy người đến cả con gà cũng không bằng.”
“Con gà” trong lời của Trang Phỉ, quả thật chính là loài động vật hai chân.
Nhưng lúc Hạ Lâm Hi và Sở Thu Nghiên nghe thì lại lệch sang ý khác.
Ngoại trừ ba người họ ra, trong phòng còn Lý Toa Toa, nhưng Lý Toa Toa đang ngồi trên giường, chăm chú xem phim Mỹ. Cô ấy đeo tai nghe, âm thanh cực hạn, vô cùng chăm chú, không có ý định thăm dự cuộc phân tranh này.
Lý Toa Toa không đếm xỉa, Hạ Lâm Hi cũng không muốn liên can.
Cô quay đầu nhìn Trang Phỉ, vô cùng thả nhiên hỏi: “Cậu mở âm thanh không phải còn to hơn chúng mình sao?”
Sở Thu Nghiên còn nói tiếp: “Đừng nói vậy, chiếc máy thu âm kia không thể kết nối với tai nghe, cô ấy không cố tình.”
Lời này của Sở Thu Nghiên giống như một con dao nhỏ găm vào lồng ngực Trang Phỉ.
Mọi người luôn xưng tụng đại học như một tháp ngà voi, ý bảo đây là nơi cuộc sống lý tưởng nhất, nhưng sau ánh màn đó chính là một cuộc sống đầy đủ chuyện lông gà vỏ tỏi cần giải quyết. Không chỉ có tiền chi cho việc ăn mặc mà còn đi lại nữa, tháng nào cũng phải cần tiền mới sống ổn.
Hạ Lâm Hi và Sở Thu Nghiên chưa bao giờ phiền lòng vì chuyện này, nhưng Trang Phỉ khác hai người các cô. Chiếc máy ghi âm đó cô ấy dùng mười năm rồi, đến bây giờ còn chưa dùng qua điện thoại thông minh. Cô thẹn quá hóa giận, sau đó trút giận bằng cách ném hết đồ đạc trên bàn.
Tại sao trên đời này lại có sự chênh lệch giữa giàu va nghèo, cô ghen tị đến tức điên, lòng bốc lửa ngùn ngụt, thậm chí lan ra đống cỏ dại chung quanh.
Những sinh viên tốt thường có một đặc điểm chung, ví dụ như bọn họ thông minh vốn sẵn, hoặc là do tranh cường háo thắng, cắm đầu học hành. Trang Phỉ nằm ở loại sau, càng lúc cô càng tự giam cầm chính mình.
“Năm nay mười tám tuổi rồi.” Hạ Lâm Hi nói. “Cậu đã trưởng thành, đừng giống một đứa trẻ tám tuổi, động vào là ném đồ vật lung tung.”
Khắp mặt sàn phòng, toàn bộ đều là tài liệu và vở ghi chép, còn có một chiếc máy ghi âm. Máy để lâu năm không bảo trì, nút bấm đều đã phai màu, Hạ Lâm Hi cúi đầu nhìn, cuối cùng vẫn quyết định nhường bước.
Cùng là con người, tính tình chủ yếu là hiền lành, nhẫn nhịn có thể khiến gió êm biểu lặng, lui bước có thể để biển rộng trời cao. Cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chọn biện pháp ôn hòa, cúi đầu nhặt máy ghi âm lên, đặt trên bàn Trang Phỉ.
Trang Phỉ đứng lên, tát vào má cô một cái.
Tiếng vô cùng lớn, vang vọng khắp phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook