Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
-
Chương 54
Hạ Lâm Hi quỳ gối trên giường, dồn hết sức tập trung, quan sát cách Tưởng Chính Hàn sử dụng. Đây cũng là lần đầu tiên anh chạm vào thứ này, loay hoay mất một phút mới tháo được bao bì ra, sau đó bọc vào ngón tay mình.
Hạ Lâm hi cảm thấy khó tin được, đôi mắt của cô đảo khắp người anh, tiếp tục hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
Tưởng Chính Hàn nói: “Chỉ vậy thôi.”
Hạ Lâm Hi thoáng chau mày: “Anh gạt em.”
Tưởng Chính Hàn đặt chiếc hộp xuống, cam chịu sự “lên án” của cô. Hạ Lâm Hi ngồi đối diện anh, cả hai như những thiền sư ngộ đạo, lưng thẳng tắp tự bồ đề, lòng sáng trong tựa gương lớn. Hai người đều tinh tế cảm nhận được nhưng đều không lên tiếng vạch trần.
Vẫn là Tưởng Chính Hàn mở lời trước: “Nếu không ngủ bây giờ trời sẽ sáng mất.”
Hạ Lâm Hi không quan tâm đến thời gian, cô cuộn mền nằm thật, mái tóc đen dài xõa trên mặt gối, giống như một tấm vải mịn đậm màu hòa cùng với màn đêm.
Cô im lặng không đến hai giây, đã ngẩng đầu nhìn anh lại lần nữa: “Anh không ngủ sao?”
Tưởng Chính Hàn thành thật trả lời: “Anh cần đi tắm.”
Còn phải tắm nước lạnh nữa.
Vậy nên anh đứng dậy bước đi, bên trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách. Khoảng ba phút sau, Hạ Lâm Hi nhận ra điều bất thường, vội vàng nhảy xuống giường, đẩy cửa gương ra.
Đôi chân trần chạm vào mặt đất, ngón tay khẽ quẹt qua lớp kính mờ, cách một màu đục kín của lớp gương, tốt bụng nhắc nhở: “Anh đừng tắm bằng nước lạnh, trời như thế này rồi làm vậy sẽ cảm đấy.”
“Sao em biết là nước lạnh?”
“Em không thấy hơi nước.”
Trong phòng tắm vẫn vô cùng im lặng, anh khoác một chiếc khăn bước ra.
Trên tóc vẫn còn đọng lại những giọt nước… Nhưng không chỉ mỗi tóc, còn cả cằm, cổ, xương quai xanh, cứ thế đi xuống, càng nhìn càng thấy lỗi lầm.
Tưởng Chính Hàn quay lại bên giường, Hạ Lâm Hi rút một chiếc khăn lớn. Để tiện, cô đứng trước mặt anh, sau đó lau khô mái tóc cho Tưởng Chính Hàn, cứ như thế, độ cao cũng rất xứng với nhau.
Có lẽ do bàn tay cô không được khéo léo cho lắm nên Tưởng Chính Hàn mới hắt hơi.
“Anh chỉ khoác một chiếc khăn tắm.” Hạ Lâm Hi lấy khăn lại, với chiếc mền trên giường. “Còn không chịu lên giường ngủ?”
Cô nghĩ anh sẽ nghe lời, thế nhưng anh không chịu, ngược lại còn đẩy ngã cô. Cô do dự rất lâu, đưa tay lên chạm vào sườn mặt anh, cảm thấy người con trai trước mặt đang nóng ran. Nhưng có lẽ không chỉ mình anh như thế, cô cũng vậy mà thôi.
Trong phòng không gió trời, tim xao động bất an.
Chiếc khăn tắm mềm mại lót dưới người cô, cánh tay lỡ chạm cảm thấy hơi lạnh. Tưởng Chính Hàn ném nó qua một bên, sau đó khẽ hôn hai má cô, hành động của anh vừa dịu dàng, vừa thong thả, giống như có thể dừng lại bất cứ khi nào… Chỉ là ban đêm sao quá tĩnh lặng, đến nỗi nghe thấy tiếng thở của người.
Cô rất khâm phục sự nhẫn nại của anh.
Từ năm trước đến giờ, ngẩn ngơ bước qua một đoạn thời gian, vậy mà đã đến bước tiến này rồi, cô cảm thấy thật quá nhanh.
Bản năng trong Hạ Lâm Hi muốn chuyện này tiếp tục nhưng lý trí lại mách bảo cô rằng, đến lúc ngăn lại rồi. Vậy nhưng cô lại vươn tay ra, sau đó đặt lên bờ vai của anh, phát hiện ra cả người anh cũng căng thẳng chứ không hề thả lỏng một chút nào.
Chiếc mền đắp lên người họ, tạo nên một màng bọc kín kẽ không hở chỗ nào, cũng khuất lấp luôn ánh đèn điện còn sáng soi. Có lẽ thời gian trôi qua rất mau, nhưng giờ phút này mọi thứ đều vô trọng lượng, tất thảy đều chẳng biết giới hạn ở mức nào.
Hạ Lâm Hi suy nghĩ rất nhiều, vậy mà chỉ nói được câu: “Anh nhẹ thôi nhé.”
Vừa nói xong, gương mặt cô đã đỏ rực.
Tưởng Chính Hàn trả lời bằng một tiếng cười. Giọng của anh vẫn luôn dễ nghe như vậy, đến nỗi không biết phải diễn tả như thế nào, có lẽ là như nhân ngư trong thần thoại Hy Lạp, dùng giọng hát để mê hoặc tất cả thủy thủ đoàn, khiến không ai trong số bọn họ thoát khỏi vực nước thẳm.
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô cũng bị mê hoặc rồi.
Tưởng Chính Hàn thấy đã đủ. Anh liền ngừng lại để cô tìm kiếm hơi thờ. Cô vòng tay qua cổ anh, thì thầm bên tai: “Đây là lần đầu tiên của anh à? Học từ đâu đấy?”
“Lần đầu tiên của anh.” Anh nhỏ giọng nói. “Đều học ở trên mạng cả thôi.”
Anh giống như một cậu học sinh chỉ mới bước vào đời, lo sợ mình không đủ kinh nghiệm nên cứ hỏi dò: “Em có thích không?”
Hạ Lâm Hi không thể trả lời, cô cắn răng im lặng, thậm chí cô còn không biết nó thật sự thế nào thì lấy ai ra để phân cao thấp đây?
Tưởng Chính Hàn im lặng suy nghĩ trong chốc lát, nhìn qua vô cùng trầm tư, anh có thể bỏ ra một ngày nghiên cứu những con số, nghĩa là cũng có thể bỏ một đêm đợi chờ cô đón nhận anh.
Thế nhưng Hạ Lâm Hi không khăng khăng được bao lâu, cuối cùng cô cũng khẽ rên lên, cả người mềm nhũn như nước. Cô cho rằng, những thuyền viên trong thần thoại Hy Lạp, sau khi gặp nhân ngư không thể thoát được cũng bởi lẽ cả người họ chẳng di chuyển nổi nữa rồi. Quang minh xa xa phía chân trời không nhìn thấy, chỉ có một vực sâu thẳm dưới chốn này.
Cô không thể phủ nhận, cô chìm vào một bể mật ngọt này, cứ luống dần luống dần, không tài nào thoát ra.
Tưởng Chính Hàn nhấc chiếc hộp kia lên, lấy từ bên trong ra thứ ban nãy, lần này mới tính là thật sự dùng.
Anh lót dưới thân cô một chiếc gối, cũng không nói lý do làm vậy. Hạ Lâm Hi nghĩ thầm, có lẽ để giảm bớt đau đớn… Nhưng lúc bắt đầu thật kia, cô hoàn toàn quên đi ý nghĩ ban đầu.
Bởi vì thật sự rất đau, cô bám chặt tay anh.
Tưởng Chính Hàn đáp lại một câu: “Ráng chịu đựng một lát, sẽ hết đau nhanh thôi.” Anh biết rõ cách tốt nhất bây giờ là ngưng lại, nhưng đến nước này rồi, anh không thể nào bỏ dở.
Anh rất mạnh khỏe, sức lực dồi dào, chuyện này cứ tiếp diễn thêm một lát sau, cho đến khi Hạ Lâm Hi bắt đầu thả lỏng người, cảm nhận sâu sắc niềm hân hoan.
Niềm hân hoan ấy.
Người người trên nhân gian, được ban tặng cho một hình hài, trong đó có thất tình lục dục, vui hờn yêu ghét. Bất kể là một thanh niên còn sức trẻ hay một ông lão về tuổi xế chiều, cũng không thể thoát khỏi quy luật bất biến này.
Trước đây Tưởng Chính Hàn còn không tin, nhưng giờ thì anh phải thừa nhận nó đúng rồi.
Sau khi xong lần đầu, anh vẫn còn rất sung sức. Anh vẫn mãnh liệt hôn cô, lại nghe cô thì thào: “Hôm nay dừng lại nhé, em rất mệt rồi.”
Tưởng Chính Hàn đồng ý.
Xung quanh thật tĩnh lặng, Hạ Lâm Hi chậm chạp đứng lên, vịn tường vào phòng tắm. Tưởng Chính Hàn lúc vào sau đã thấy cô quần áo chỉnh tề, ngã nhào trên giường, chìm vào mộng đẹp.
Rạng sáng bốn giờ.
Tưởng Chính Hàn cũng vào tắm rửa thật sạch. Sau khi ra ngoài anh còn tỉnh táo hơn lúc ban nãy, giống như không còn chút buồn ngủ nào, như vừa uống thuốc tăng lực vậy.
Thời gian yên lặng trôi qua, nhìn về phía chân trời phương Đông, tia sáng đầu tiên nhạt màu hé lên.
Tưởng Chính Hàn quay trở về giường, nằm bên cạnh Hạ Lâm Hi, ôm lấy người cô. Thế nhưng cô ngủ quá say, anh không dám chạm quá mạnh, sợ khiến cô thức giấc, chỉ có thể ôm trọn thắt lưng người con gái mình thương.
Bức màn khẽ vén lên, để lộ hình hài ánh dương càng lúc càng rực rỡ bên ngoài.
Tưởng Chính Hàn nhoài về phía trước, sửa mền lại cho cô. Ngày đầu mới gặp Hạ Lâm Hi, anh chưa bao giờ tưởng tượng được đến ngày hôm nay, vậy mà bây giờ vẫn chưa thỏa mãn, lòng tham càng lúc càng sâu.
Buổi sáng bảy giờ đúng, đồng hồ báo thức vang lên.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở, trải mình trên sàn nhà. Hạ Lâm Hi gượng dậy trên giường, dọn dẹp mọi thứ định quay lại trường. Tưởng Chính Hàn khác trường với cô, chỉ có thể gặp nhau như thế này, anh còn hỏi bây giờ cô cảm thấy thế nào.
Phải trả lời làm sao mới được.
Tối hôm qua cô ngủ không đủ giấc, cũng may sáng nay uống một ly cà phê, chống đỡ cả một ngày. Cô nhận lấy balo của mình từ trong tay anh, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Theo góc độ Vật Lý, có thể thấy anh mệt hơn em rất nhiều.”
Tưởng Chính Hàn ngẩn người, anh chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười.
Trước khi anh kịp nói, Hạ Lâm Hi đã bổ sung: “Em rất ổn, không có chuyện gì.”
Nắng mùa thu lan qua ngỏ ngách, màu trong trẻo lãng đãng giữa màn sương, nhánh cây bên cạnh nghiêng nghiêng thân mình, chặn ánh nhìn kẻ ngẩn ngơ bước đến. Cô nhân cơ hội này kiểng chân lên, hôn má anh, sau đó mới vẫy tay nói lời tạm biệt, không khác gì những ngày trước đây.
Đôi mắt trong veo của Tưởng Chính Hàn dõi theo bóng lưng xa dần của cô, anh vẫn đứng đó, thật lâu.
Hạ Lâm Hi không hề biết, cô vội vàng chạy về phía phòng học. Thời gian gấp gáp như vậy, giống như được quay lại thời cấp ba một lần nữa.
Bất ngờ là, cô gặp Trang Phỉ.
Trên con đường trải rộng, rất nhiều sinh viên băng ngang qua nhau. Có người đạp xe, có người vừa chạy vừa thét bên cô. Đôi mắt cô lướt qua chiếc đồng hồ, chớp mắt ngẩng đầu lên nhìn thấy một người bạn cùng phòng.
Trên lưng Trang Phỉ là một chiếc cặp rất to, cô ấy đứng dưới gốc cây Bạch Quả, giống như đang chờ đợi cô.
Thềm đường phủ kín sắc lá vàng kim, đan vào nhau như một tấm thảm. Đôi chân Hạ Lâm Hi bất giác chậm lại, lúc băng ngang qua Trang Phỉ, cô bắt chuyện: “Sáng tốt lành nhé!”
“Tối hôm qua cậu không về ký túc!” Trang Phỉ hỏi thẳng vào vấn đề. “Cậu thức đêm tự học?”
Hạ Lâm Hi im lặng không đáp.
Nhưng Trang Phỉ vẫn không buông tha: “Cậu đến đâu học vậy?”
Hạ Lâm Hi chọn cách tránh né, tiếp tục đi: “Còn hai mươi phút nữa, chúng ta có thể muộn.”
Hạ Lâm Hi cao một mét bảy, bởi vì chân dài nên bước đi cũng sải hơn. Trang Phỉ cứ đứng yên ở một chỗ, lúc quay đầu nhìn Hạ Lâm Hi đã thấy cô đi rất xa rồi.
Hạ Lâm Hi không quay đầu lại, cũng không đi chậm chờ Trang Phỉ phía sau.
Rõ ràng, cô ấy cố gắng hạch sách với cô.
Bạn cùng phòng với nhau, nến đối xử như thế nào, Hạ Lâm Hi hiểu rất rõ. Vấn đề Trang Phỉ luôn mang ra để nói với cô, nếu không phải là chuyện thức đêm cũng là chuyện hạng nhất hạng hai, điều đó khiến cô rất phiền lòng, dần dần đánh mất hy vọng kết thân.
Ngoại trừ chuyện này ra, tại sao cô lại cần đi nhanh như thế…
Có lẽ là từ sâu trong tâm thức, cô biết, chuyện diễn ra tối hôm qua, không thể để cho ai được biết.
Giống như bí mật chôn sâu đáy lòng, cô không thể nào kể với ai.
Sau khi hoàn thành chương trình học buổi sáng, cuối cùng Hạ Lâm Hi cũng được nghỉ trưa. Cô mang theo balo về phòng ngủ, không còn sức để nói chuyện nữa, trực tiếp leo lên giường, vừa gối đầu tính sẽ ngủ ngay.
Ký túc vẫn sáng đèn, cô đành chui vào chăn.
Sở Thu Nghiên thấy thế liền tắt đèn đi.
Sáng hôm nay cô trống tiết, một mình ở lại phòng đọc sách, vô cùng buồn chán, giờ mới nói chuyện được với Hạ Lâm Hi: “Không cần trùm mền đâu, mình tắt đèn rồi.”
Đang nói dở đã thấy Hạ Lâm Hi bỏ mền ra. Cô mệt đến vậy rồi mà còn nói cảm ơn với Sở Thu Nghiên.
Sáng Hạ Lâm Hi còn quàng khăn qua cổ, bây giờ đã tháo ra. Từ góc nhìn của Sở Thu Nghiên, có thể thấy những vệt hồng trên đấy, một phần cũng bởi làn da cô khá trắng nên dấu đậm sắc kia khảm sâu vào tâm trí người thấy được.
Sở Thu Nghiên mở sách ra là thế.
Thật ra cô đang ngồi trên giường mình, im lặng chăm chú nhìn Hạ Lâm Hi.
Tối hôm qua Hạ Lâm Hi cả đêm không về, không nhận điện thoại, sáng nay tinh thần không tốt, giữa trưa thành ra thế này. Xâu chuỗi trước sau trên dưới, Sở Thu Nghiên có một giả thuyết.
Cô mở máy tính mình lên, tìm Tưởng Chính Hàn trong danh sách bạn. Nhưng tường nhà anh vẫn sóng yên biển lặng, giống như không có chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lúc này, Tưởng Chính Hàn cũng cầm điện thoại của mình, ngồi trong ký túc đọc tài liệu. Anh với Hạ Lâm Hi giống nhau, không nói cho ai nghe chuyện ngày hôm qua, không hẹn mà cùng giữ kín như bưng.
Tuần giữa tháng mười, không khí cuối thu mát mẻ, cửa ban công sẽ luôn mở ra một nửa, để gió lạnh từ bên ngoài ùa vào.
Bạn học của anh hỏi: “Chính ca, tối qua cậu đi đâu vậy, sao cả đêm không về, mọi người đều rất lo.”
“Điện thoại hết pin.” Tưởng Chính Hàn giải thích. “Không nhận được cuộc gọi của các cậu.”
Câu trả lời này, hợp tình hợp lý, tránh được những suy nghĩ không đâu.
Đoạn Ninh đang cà rởn trên giường, bỗng chốc lật người, cười nham hiểm: “Thằng nhóc Tưởng Chính Hàn còn đi đâu được nữa, chắc chắn là tán gái rồi.”
Bàn tay Tưởng Chính Hàn khựng lại.
Trong đầu anh là những hình ảnh tối qua, thế nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tối qua à? Tôi vừa nghĩ ra một công thức nên quên luôn đến sáng.”
Đoạn Ninh cười nhạo: “Ồ, tôi rút lại lời của mình ban nãy, tôi đánh giá cao cậu!”
Hạ Lâm hi cảm thấy khó tin được, đôi mắt của cô đảo khắp người anh, tiếp tục hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
Tưởng Chính Hàn nói: “Chỉ vậy thôi.”
Hạ Lâm Hi thoáng chau mày: “Anh gạt em.”
Tưởng Chính Hàn đặt chiếc hộp xuống, cam chịu sự “lên án” của cô. Hạ Lâm Hi ngồi đối diện anh, cả hai như những thiền sư ngộ đạo, lưng thẳng tắp tự bồ đề, lòng sáng trong tựa gương lớn. Hai người đều tinh tế cảm nhận được nhưng đều không lên tiếng vạch trần.
Vẫn là Tưởng Chính Hàn mở lời trước: “Nếu không ngủ bây giờ trời sẽ sáng mất.”
Hạ Lâm Hi không quan tâm đến thời gian, cô cuộn mền nằm thật, mái tóc đen dài xõa trên mặt gối, giống như một tấm vải mịn đậm màu hòa cùng với màn đêm.
Cô im lặng không đến hai giây, đã ngẩng đầu nhìn anh lại lần nữa: “Anh không ngủ sao?”
Tưởng Chính Hàn thành thật trả lời: “Anh cần đi tắm.”
Còn phải tắm nước lạnh nữa.
Vậy nên anh đứng dậy bước đi, bên trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách. Khoảng ba phút sau, Hạ Lâm Hi nhận ra điều bất thường, vội vàng nhảy xuống giường, đẩy cửa gương ra.
Đôi chân trần chạm vào mặt đất, ngón tay khẽ quẹt qua lớp kính mờ, cách một màu đục kín của lớp gương, tốt bụng nhắc nhở: “Anh đừng tắm bằng nước lạnh, trời như thế này rồi làm vậy sẽ cảm đấy.”
“Sao em biết là nước lạnh?”
“Em không thấy hơi nước.”
Trong phòng tắm vẫn vô cùng im lặng, anh khoác một chiếc khăn bước ra.
Trên tóc vẫn còn đọng lại những giọt nước… Nhưng không chỉ mỗi tóc, còn cả cằm, cổ, xương quai xanh, cứ thế đi xuống, càng nhìn càng thấy lỗi lầm.
Tưởng Chính Hàn quay lại bên giường, Hạ Lâm Hi rút một chiếc khăn lớn. Để tiện, cô đứng trước mặt anh, sau đó lau khô mái tóc cho Tưởng Chính Hàn, cứ như thế, độ cao cũng rất xứng với nhau.
Có lẽ do bàn tay cô không được khéo léo cho lắm nên Tưởng Chính Hàn mới hắt hơi.
“Anh chỉ khoác một chiếc khăn tắm.” Hạ Lâm Hi lấy khăn lại, với chiếc mền trên giường. “Còn không chịu lên giường ngủ?”
Cô nghĩ anh sẽ nghe lời, thế nhưng anh không chịu, ngược lại còn đẩy ngã cô. Cô do dự rất lâu, đưa tay lên chạm vào sườn mặt anh, cảm thấy người con trai trước mặt đang nóng ran. Nhưng có lẽ không chỉ mình anh như thế, cô cũng vậy mà thôi.
Trong phòng không gió trời, tim xao động bất an.
Chiếc khăn tắm mềm mại lót dưới người cô, cánh tay lỡ chạm cảm thấy hơi lạnh. Tưởng Chính Hàn ném nó qua một bên, sau đó khẽ hôn hai má cô, hành động của anh vừa dịu dàng, vừa thong thả, giống như có thể dừng lại bất cứ khi nào… Chỉ là ban đêm sao quá tĩnh lặng, đến nỗi nghe thấy tiếng thở của người.
Cô rất khâm phục sự nhẫn nại của anh.
Từ năm trước đến giờ, ngẩn ngơ bước qua một đoạn thời gian, vậy mà đã đến bước tiến này rồi, cô cảm thấy thật quá nhanh.
Bản năng trong Hạ Lâm Hi muốn chuyện này tiếp tục nhưng lý trí lại mách bảo cô rằng, đến lúc ngăn lại rồi. Vậy nhưng cô lại vươn tay ra, sau đó đặt lên bờ vai của anh, phát hiện ra cả người anh cũng căng thẳng chứ không hề thả lỏng một chút nào.
Chiếc mền đắp lên người họ, tạo nên một màng bọc kín kẽ không hở chỗ nào, cũng khuất lấp luôn ánh đèn điện còn sáng soi. Có lẽ thời gian trôi qua rất mau, nhưng giờ phút này mọi thứ đều vô trọng lượng, tất thảy đều chẳng biết giới hạn ở mức nào.
Hạ Lâm Hi suy nghĩ rất nhiều, vậy mà chỉ nói được câu: “Anh nhẹ thôi nhé.”
Vừa nói xong, gương mặt cô đã đỏ rực.
Tưởng Chính Hàn trả lời bằng một tiếng cười. Giọng của anh vẫn luôn dễ nghe như vậy, đến nỗi không biết phải diễn tả như thế nào, có lẽ là như nhân ngư trong thần thoại Hy Lạp, dùng giọng hát để mê hoặc tất cả thủy thủ đoàn, khiến không ai trong số bọn họ thoát khỏi vực nước thẳm.
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô cũng bị mê hoặc rồi.
Tưởng Chính Hàn thấy đã đủ. Anh liền ngừng lại để cô tìm kiếm hơi thờ. Cô vòng tay qua cổ anh, thì thầm bên tai: “Đây là lần đầu tiên của anh à? Học từ đâu đấy?”
“Lần đầu tiên của anh.” Anh nhỏ giọng nói. “Đều học ở trên mạng cả thôi.”
Anh giống như một cậu học sinh chỉ mới bước vào đời, lo sợ mình không đủ kinh nghiệm nên cứ hỏi dò: “Em có thích không?”
Hạ Lâm Hi không thể trả lời, cô cắn răng im lặng, thậm chí cô còn không biết nó thật sự thế nào thì lấy ai ra để phân cao thấp đây?
Tưởng Chính Hàn im lặng suy nghĩ trong chốc lát, nhìn qua vô cùng trầm tư, anh có thể bỏ ra một ngày nghiên cứu những con số, nghĩa là cũng có thể bỏ một đêm đợi chờ cô đón nhận anh.
Thế nhưng Hạ Lâm Hi không khăng khăng được bao lâu, cuối cùng cô cũng khẽ rên lên, cả người mềm nhũn như nước. Cô cho rằng, những thuyền viên trong thần thoại Hy Lạp, sau khi gặp nhân ngư không thể thoát được cũng bởi lẽ cả người họ chẳng di chuyển nổi nữa rồi. Quang minh xa xa phía chân trời không nhìn thấy, chỉ có một vực sâu thẳm dưới chốn này.
Cô không thể phủ nhận, cô chìm vào một bể mật ngọt này, cứ luống dần luống dần, không tài nào thoát ra.
Tưởng Chính Hàn nhấc chiếc hộp kia lên, lấy từ bên trong ra thứ ban nãy, lần này mới tính là thật sự dùng.
Anh lót dưới thân cô một chiếc gối, cũng không nói lý do làm vậy. Hạ Lâm Hi nghĩ thầm, có lẽ để giảm bớt đau đớn… Nhưng lúc bắt đầu thật kia, cô hoàn toàn quên đi ý nghĩ ban đầu.
Bởi vì thật sự rất đau, cô bám chặt tay anh.
Tưởng Chính Hàn đáp lại một câu: “Ráng chịu đựng một lát, sẽ hết đau nhanh thôi.” Anh biết rõ cách tốt nhất bây giờ là ngưng lại, nhưng đến nước này rồi, anh không thể nào bỏ dở.
Anh rất mạnh khỏe, sức lực dồi dào, chuyện này cứ tiếp diễn thêm một lát sau, cho đến khi Hạ Lâm Hi bắt đầu thả lỏng người, cảm nhận sâu sắc niềm hân hoan.
Niềm hân hoan ấy.
Người người trên nhân gian, được ban tặng cho một hình hài, trong đó có thất tình lục dục, vui hờn yêu ghét. Bất kể là một thanh niên còn sức trẻ hay một ông lão về tuổi xế chiều, cũng không thể thoát khỏi quy luật bất biến này.
Trước đây Tưởng Chính Hàn còn không tin, nhưng giờ thì anh phải thừa nhận nó đúng rồi.
Sau khi xong lần đầu, anh vẫn còn rất sung sức. Anh vẫn mãnh liệt hôn cô, lại nghe cô thì thào: “Hôm nay dừng lại nhé, em rất mệt rồi.”
Tưởng Chính Hàn đồng ý.
Xung quanh thật tĩnh lặng, Hạ Lâm Hi chậm chạp đứng lên, vịn tường vào phòng tắm. Tưởng Chính Hàn lúc vào sau đã thấy cô quần áo chỉnh tề, ngã nhào trên giường, chìm vào mộng đẹp.
Rạng sáng bốn giờ.
Tưởng Chính Hàn cũng vào tắm rửa thật sạch. Sau khi ra ngoài anh còn tỉnh táo hơn lúc ban nãy, giống như không còn chút buồn ngủ nào, như vừa uống thuốc tăng lực vậy.
Thời gian yên lặng trôi qua, nhìn về phía chân trời phương Đông, tia sáng đầu tiên nhạt màu hé lên.
Tưởng Chính Hàn quay trở về giường, nằm bên cạnh Hạ Lâm Hi, ôm lấy người cô. Thế nhưng cô ngủ quá say, anh không dám chạm quá mạnh, sợ khiến cô thức giấc, chỉ có thể ôm trọn thắt lưng người con gái mình thương.
Bức màn khẽ vén lên, để lộ hình hài ánh dương càng lúc càng rực rỡ bên ngoài.
Tưởng Chính Hàn nhoài về phía trước, sửa mền lại cho cô. Ngày đầu mới gặp Hạ Lâm Hi, anh chưa bao giờ tưởng tượng được đến ngày hôm nay, vậy mà bây giờ vẫn chưa thỏa mãn, lòng tham càng lúc càng sâu.
Buổi sáng bảy giờ đúng, đồng hồ báo thức vang lên.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở, trải mình trên sàn nhà. Hạ Lâm Hi gượng dậy trên giường, dọn dẹp mọi thứ định quay lại trường. Tưởng Chính Hàn khác trường với cô, chỉ có thể gặp nhau như thế này, anh còn hỏi bây giờ cô cảm thấy thế nào.
Phải trả lời làm sao mới được.
Tối hôm qua cô ngủ không đủ giấc, cũng may sáng nay uống một ly cà phê, chống đỡ cả một ngày. Cô nhận lấy balo của mình từ trong tay anh, nghĩ một lúc lâu mới nói: “Theo góc độ Vật Lý, có thể thấy anh mệt hơn em rất nhiều.”
Tưởng Chính Hàn ngẩn người, anh chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười.
Trước khi anh kịp nói, Hạ Lâm Hi đã bổ sung: “Em rất ổn, không có chuyện gì.”
Nắng mùa thu lan qua ngỏ ngách, màu trong trẻo lãng đãng giữa màn sương, nhánh cây bên cạnh nghiêng nghiêng thân mình, chặn ánh nhìn kẻ ngẩn ngơ bước đến. Cô nhân cơ hội này kiểng chân lên, hôn má anh, sau đó mới vẫy tay nói lời tạm biệt, không khác gì những ngày trước đây.
Đôi mắt trong veo của Tưởng Chính Hàn dõi theo bóng lưng xa dần của cô, anh vẫn đứng đó, thật lâu.
Hạ Lâm Hi không hề biết, cô vội vàng chạy về phía phòng học. Thời gian gấp gáp như vậy, giống như được quay lại thời cấp ba một lần nữa.
Bất ngờ là, cô gặp Trang Phỉ.
Trên con đường trải rộng, rất nhiều sinh viên băng ngang qua nhau. Có người đạp xe, có người vừa chạy vừa thét bên cô. Đôi mắt cô lướt qua chiếc đồng hồ, chớp mắt ngẩng đầu lên nhìn thấy một người bạn cùng phòng.
Trên lưng Trang Phỉ là một chiếc cặp rất to, cô ấy đứng dưới gốc cây Bạch Quả, giống như đang chờ đợi cô.
Thềm đường phủ kín sắc lá vàng kim, đan vào nhau như một tấm thảm. Đôi chân Hạ Lâm Hi bất giác chậm lại, lúc băng ngang qua Trang Phỉ, cô bắt chuyện: “Sáng tốt lành nhé!”
“Tối hôm qua cậu không về ký túc!” Trang Phỉ hỏi thẳng vào vấn đề. “Cậu thức đêm tự học?”
Hạ Lâm Hi im lặng không đáp.
Nhưng Trang Phỉ vẫn không buông tha: “Cậu đến đâu học vậy?”
Hạ Lâm Hi chọn cách tránh né, tiếp tục đi: “Còn hai mươi phút nữa, chúng ta có thể muộn.”
Hạ Lâm Hi cao một mét bảy, bởi vì chân dài nên bước đi cũng sải hơn. Trang Phỉ cứ đứng yên ở một chỗ, lúc quay đầu nhìn Hạ Lâm Hi đã thấy cô đi rất xa rồi.
Hạ Lâm Hi không quay đầu lại, cũng không đi chậm chờ Trang Phỉ phía sau.
Rõ ràng, cô ấy cố gắng hạch sách với cô.
Bạn cùng phòng với nhau, nến đối xử như thế nào, Hạ Lâm Hi hiểu rất rõ. Vấn đề Trang Phỉ luôn mang ra để nói với cô, nếu không phải là chuyện thức đêm cũng là chuyện hạng nhất hạng hai, điều đó khiến cô rất phiền lòng, dần dần đánh mất hy vọng kết thân.
Ngoại trừ chuyện này ra, tại sao cô lại cần đi nhanh như thế…
Có lẽ là từ sâu trong tâm thức, cô biết, chuyện diễn ra tối hôm qua, không thể để cho ai được biết.
Giống như bí mật chôn sâu đáy lòng, cô không thể nào kể với ai.
Sau khi hoàn thành chương trình học buổi sáng, cuối cùng Hạ Lâm Hi cũng được nghỉ trưa. Cô mang theo balo về phòng ngủ, không còn sức để nói chuyện nữa, trực tiếp leo lên giường, vừa gối đầu tính sẽ ngủ ngay.
Ký túc vẫn sáng đèn, cô đành chui vào chăn.
Sở Thu Nghiên thấy thế liền tắt đèn đi.
Sáng hôm nay cô trống tiết, một mình ở lại phòng đọc sách, vô cùng buồn chán, giờ mới nói chuyện được với Hạ Lâm Hi: “Không cần trùm mền đâu, mình tắt đèn rồi.”
Đang nói dở đã thấy Hạ Lâm Hi bỏ mền ra. Cô mệt đến vậy rồi mà còn nói cảm ơn với Sở Thu Nghiên.
Sáng Hạ Lâm Hi còn quàng khăn qua cổ, bây giờ đã tháo ra. Từ góc nhìn của Sở Thu Nghiên, có thể thấy những vệt hồng trên đấy, một phần cũng bởi làn da cô khá trắng nên dấu đậm sắc kia khảm sâu vào tâm trí người thấy được.
Sở Thu Nghiên mở sách ra là thế.
Thật ra cô đang ngồi trên giường mình, im lặng chăm chú nhìn Hạ Lâm Hi.
Tối hôm qua Hạ Lâm Hi cả đêm không về, không nhận điện thoại, sáng nay tinh thần không tốt, giữa trưa thành ra thế này. Xâu chuỗi trước sau trên dưới, Sở Thu Nghiên có một giả thuyết.
Cô mở máy tính mình lên, tìm Tưởng Chính Hàn trong danh sách bạn. Nhưng tường nhà anh vẫn sóng yên biển lặng, giống như không có chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lúc này, Tưởng Chính Hàn cũng cầm điện thoại của mình, ngồi trong ký túc đọc tài liệu. Anh với Hạ Lâm Hi giống nhau, không nói cho ai nghe chuyện ngày hôm qua, không hẹn mà cùng giữ kín như bưng.
Tuần giữa tháng mười, không khí cuối thu mát mẻ, cửa ban công sẽ luôn mở ra một nửa, để gió lạnh từ bên ngoài ùa vào.
Bạn học của anh hỏi: “Chính ca, tối qua cậu đi đâu vậy, sao cả đêm không về, mọi người đều rất lo.”
“Điện thoại hết pin.” Tưởng Chính Hàn giải thích. “Không nhận được cuộc gọi của các cậu.”
Câu trả lời này, hợp tình hợp lý, tránh được những suy nghĩ không đâu.
Đoạn Ninh đang cà rởn trên giường, bỗng chốc lật người, cười nham hiểm: “Thằng nhóc Tưởng Chính Hàn còn đi đâu được nữa, chắc chắn là tán gái rồi.”
Bàn tay Tưởng Chính Hàn khựng lại.
Trong đầu anh là những hình ảnh tối qua, thế nhưng gương mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tối qua à? Tôi vừa nghĩ ra một công thức nên quên luôn đến sáng.”
Đoạn Ninh cười nhạo: “Ồ, tôi rút lại lời của mình ban nãy, tôi đánh giá cao cậu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook