Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
-
Chương 51
Như tính toán của Hạ Lâm Hi, thời gian chuyến đi kéo dài cũng không quá lâu. Bên bờ rừng cây rậm rạp, xa xa trùng điệp núi non, dòng nước đưa bọn họ về với bến đỗ. Dọc theo đường đi mọi chỉ biết phấn khích la hét, rất ít ai để ý đề áo quần của mình.
Nhưng sau khi cập bờ, một vài du khách tháo áo phao cứu sinh ra, nhìn lại cả thân mình ướt đẫm, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Hạ Lâm Hi cũng rơi vào tình trạng này.
Ba mươi độ, trời không hề lạnh, ánh dương sáng lạng rải đều trên mặt đất, hong khô chiếc áo của cô. Cô khoác một chiếc khăn tắm mua cách đó không lâu, đùn đẩy bên trong đám người, vất vả tìm một chỗ trống trải đủ đứng, đợi một lúc lâu sau mới có thể đến phòng thay trang phục.
Tưởng Chính Hàn đi sau cô, dường như vô ý hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”
Hạ Lâm Hi ngạc nhiên nhìn anh: “Ý anh là giúp em thay quần áo sao?” Nói xong, cô lấy khăn lau người anh: “Anh cũng ướt đẫm, mau thay quần áo trước đi, đừng lo cho em nữa nhé.”
Lúc này đây, Trần Diệc Xuyên đã chỉnh trang xong. Cả người cậu khô ráo đứng vắt vẻo bên cạnh, trên tay còn cầm một quả táo đỏ mọng, nhìn thấy Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn đẩy đẩy đưa đưa, cậu không chịu được bèn mở miệng hối thúc: “Hai người không nhanh hơn được à, nói ít đi một câu mất miếng thịt nào sao?”
Hạ Lâm Hi không trả lời, cô không có thời gian bận tâm đến Trần Diệc Xuyên, đôi mắt vẫn cứ chuyên chú mãi đến Tưởng Chính Hàn. Vốn dĩ, cô đang lau khô người cho anh, nhưng dù cho cách một lớp khăn tắm, bàn tay cứ di chuyển lên xuống như vậy… Hình như không ổn lắm.
Hạ Lâm Hi nghiêm túc than thở: “Sao anh lại ướt nhem thế này?” Giọng nói có hơi phàn nàn nhưng bàn tay không ngừng lại. Thật ra cô không thể than như vậy, cả người cô cũng đâu khô ráo hơn anh bao nhiêu.
Tưởng Chính Hàn cũng rất ăn ý, anh nở nụ cười nói: “Sóng lớn quá, anh ngồi không vững.”
Hạ Lâm Hi nghe thế thì gật đầu, giống như tin thật. Cô cố gắng lau hơn mười giây nữa, bỗng dưng có cảm giác mũi đang chảy máu, nhưng chưa thấy máu đâu cô đã hắt xì rồi.
Tưởng Chính Hàn vội vàng bảo cô: “Mau đi thay quần áo đi.”
Hạ Lâm Hi ngoan ngoãn nói lời đồng ý.
Mọi chuyện vẫn như bao lúc bình thường, giọng hai người không to nhưng kẻ đứng gần Trần Diệc Xuyên lại nghe không lọt câu nào. Cậu cắn một miếng táo rõ to, từng thắc mắc cứ thế góp nhặt lại trong lòng.
Cho đến lúc trời lấp lửng tối, đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau về. Kì nghỉ lễ nên du khách đến đây rất đông, xe buýt du lịch kín mít chỗ, năm người trong nhóm bọn họ chen chúc trên một dãy ghế, chỉ riêng Trương Hoài Võ ngồi ở hàng trước mà thôi.
Tưởng Chính Hàn quay sang, vòng tay trái ôm lấy cô.
Hạ Lâm Hi ngáp một cái, vẫn muốn bảo trì hình tượng. Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, sau đó nói: “Trước mặt mọi người, thân mật như vậy là không được.”
Tưởng Chính Hàn nhỏ giọng đáp: “Ở hàng trên còn có nhiều người quấn quít hơn cả anh và em.”
Hạ Lâm Hi không kiểm chứng điều này, chỉ cần là lời nói của Tưởng Chính Hàn, cô đều tin.
Cô tìm lấy bàn tay anh, đặt lên đầu gối mình. Hành động này chỉ là vô thức, cô cũng chẳng biết tại sao, có lẽ bởi vì trong lòng bàn tay này quá trống rỗng, muốn nắm lấy một thứ gì đó cũng nên.
Nhưng hôm nay cô mới thay lại trang phục, sau khi ngồi xuống, ống quần đã lệch lên trên đầu gối. Tưởng Chính Hàn chỉ mới động đậy tay đã chạm vào chân của cô.
Hạ Lâm Hi không lên tiếng cản lại, cô như sắp chìm vào cơn mơ, không nói một lời tựa lên vai anh, dường như đây là sự tin tưởng ở mức cao nhất giữa người và người.
Tưởng Chính Hàn dựa người ra phía sau, đôi mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Ở trong tình cảnh này vẫn tim không đập, vẫn bình tĩnh, rất giống Liễu Hạ Huệ thời xưa.
Thật ra anh cũng muốn động vào, nhưng trên nguyên tắc thì không thể làm vậy.
Trần Diệc Xuyên ngồi bên phải Tưởng Chính Hàn, lúc này vẫn không cảm thấy buồn ngủ gì. Cậu kiêu kì bắt chéo chân, sau đó một mình nghịch điện thoại, qua một lát lâu sau, cậu đột ngột hỏi: “Tưởng Chính Hàn, làm sao khiến con gái nghe lời vậy?”
Tưởng Chính Hàn trầm giọng: “Ý cậu là sao?”
“Chính là nếu tôi có bạn gái, tôi nói đi Đông cô ấy sẽ không dám đến Tây.” Trần Diệc Xuyên chống cằm, mũi chân hơi đung đưa. “Lúc nói chuyện với tôi, cô ấy không khiến tôi phật ý… Cô ấy đọc loại sách mà tôi muốn cô ấy đọc, đọc xong rồi có thể trao đổi với tôi.”
Tưởng Chính Hàn im lặng một chốc, giống như đang tự ngẫm chính mình. Trần Diệc Xuyên đợi rồi lại đợi, đợi mãi lại nghe được câu trả lời: “Cậu biết trí tuệ nhân tạo không?”
“Hỏi thừa.” Trần Diệc Xuyên nói. “Ai lại không biết trí tuệ nhân tạo?”
Tưởng Chính Hàn gật đầu, cảm thấy vừa lòng với câu trả lời của cậu.
Xe buýt thoáng xóc nảy, Hạ Lâm Hi càng dựa sát Tưởng Chính Hàn hơn, anh vòng tay ôm trọn lấy cô, như đang nâng niu thứ bảo vật trân quý nhất trên đời.
Non xanh nước biếc bên ngoài khung cửa đón ánh Mặt Trời dần hạ xuống, cảnh tượng này cứ lướt băng băng, chẳng biết giờ đã đến nơi nào rồi. Chiếc xe vẫn tiếp tục bon bon về phía trước, Tưởng Chính Hàn ngẫm tính thời gian, bên cạnh đấy vẫn nói với Trần Diệc Xuyên: “Trí tuệ nhân tạo có thể cho cậu một cô bạn gái biết nghe lời, cậu muốn cô ấy đi Đông, cô ấy sẽ không đến Tây, muốn sách gì chỉ cần cẩn thận cài đặt là có thể trao đổi với cậu.”
Trần Diệc Xuyên hừ một tiếng, cảm thấy mình đang bị đùa cợt.
“Cậu đừng nói giỡn với tôi.” Trần Diệc Xuyên hạ chân xuống, nói: “Tính tình như Hạ Lâm Hi đều bị cậu quản được, cậu cứ coi tôi như anh em, thành thật chia sẻ bí quyết nào…”
Cậu hỏi: “Rốt cuộc phải sống chung với con gái như thế nào?”
Tưởng Chính Hàn trả lời: “Tôi cũng không biết.”
Tất nhiên Trần Diệc Xuyên không tin, cậu nghĩ Tưởng Chính Hàn cố ý giấu đi.
Nhưng qua một lúc sau, Tưởng Chính Hàn lại chân thành nói: “Đối xử với cô ấy cho thật tốt.”
Những từ này giống như toàn bộ kinh nghiệm của anh. Bây giờ không giấu thứ gì, tất cả đều nói với Trần Diệc Xuyên, hy vọng cậu sẽ nhanh chóng hiểu ra.
Đáng tiếc Trần Diệc Xuyên không có khả năng thấu hiểu trong lĩnh vực này. Sau đó cả đoàn tiếp tục đi chơi vài ngày nữa, lội xuống ruộng bậc thang, lạc vào cổ trấn Hưng Bình, còn vô vàn địa điểm nổi tiếng khác nữa. Cho đến lúc ngồi trên đoàn tàu quay trở về Bắc Kinh, thái độ của Trần Diệc Xuyên vẫn không khác gì trước đây.
Đoàn tàu hăng hái chạy, từng giọt thời gian trôi qua. Mệt mỏi xuyên suốt hành trình còn chưa giảm đi ít nhiều, nay lại phải về nhà trên con đường xa, Cố Hiểu Mạn và Trương Hoài Võ hoàn toàn gục ngã. Bốn người còn lại vẫn tỉnh táo, cả chuyến đi không nói với nhau câu nào, đi được nửa chặng đường cảm thấy như đang ngủ đông.
Để giết thời gian, Hạ Lâm Hi chống má, nhẹ giọng gợi chuyện: “Lần này mọi người đi chơi có vui không?”
Tiễn Thần là người đầu tiên trả lời: “Tất nhiên rất vui, mình thích ra ngoài, gặp gỡ nhiều người hơn là phải ru rú trong nhà một mình.”
Cậu chưa dứt lời, Trần Diệc Xuyên đã chen ngang: “Cậu không phải là bạn học của Tưởng Chính Hàn sao? Chuyên ngành Công Nghệ Thông Tin, nên ở trong nhà, mặt đối mặt với màn hình máy tính, ngày qua đêm tìm tòi nghiên cứu…”
Trần Diệc Xuyên chưa nói xong, Tiễn Thần đã ngắt lời: “Mình không thích máy tính, chẳng qua ba mẹ mình khăng khăng như thế nên mới mắt nhắm mắt mở đi dự tuyển. Ngờ đâu trúng thật, cũng may mình chung phòng với Chính ca, chuyện bài tập gì đó cũng không đáng lo.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Vậy trước giờ cậu muốn học ngành gì?”
“Kinh tế.” Tiễn Thần cười nói. “Cha mẹ mình đều kinh doanh tư nhân, ngày qua ngày gặp hết khách này đến khách khác, bọn họ cảm thấy cuộc sống này rất mệt mỏi.”
Hạ Lâm Hi nghe lời cậu nói, cúi đầu trầm tư không nêu ý kiến gì.
Chuyến này đi chơi, mọi người đều muốn mua quà lưu niệm. Lúc giao tiếp với dân bản xứ, Tiễn Thần được dịp trổ hết tài năng, cậu không rành tiếng Quảng Tây, thế nhưng lời lẽ rất mực khôn khéo, mua đồ chưa từng để ai lừa, ngược lại còn có thể cò kè mặc cả.
Bởi vì khắp nơi đều im lặng nên Tiễn Thần thoải mái cười nói: “Vì vậy nên cách ba mẹ mình dùng để kết thân với mọi người, mình học được từ nhỏ rồi. Nếu sau này không thể sống nhờ ngành kĩ thuật, mình vẫn có ngành tay trái để kiếm ăn.”
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cậu nói vậy cũng đúng, thế mạnh không nhất định thuộc về chuyên ngành của mỗi người, bởi lẽ ai cũng có ưu điểm của họ.
Men theo suy nghĩ này, cô cảm thấy Trần Diệc Xuyên cũng có rất nhiều tài lẻ, đến cả Cố Hiểu Mạn và Trương Hoài Võ cũng như vậy. Bất kể là trong phẩm chất hay tài năng, đều có thể nhìn thấy được một ưu điểm thuộc về mỗi con người.
Kì nghỉ lễ đã bước vào hồi kết, mọi người đều đã bắt đầu đua nhau đi thực tập, cô hy vọng sau khi Tưởng Chính Hàn vào tập đoàn công nghệ kia, có thể phô bày được hết mọi năng lực của mình.
Ngày bắt đầu thực tập chính là ngày đầu tiên sau kì nghỉ.
Sáng hôm đó thời khóa biểu kín tiết, cho đến tận buổi chiều cũng không được thảnh thơi, cũng may thời tiết dễ chịu, khiến người nhẹ tênh cõi lòng.
Mùa thu lá rụng thành đôi, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, những đám mây trắng trôi bồng bềnh theo gió, giống như một khán đài trắng lơ lửng giữa trời cao.
Tổng bộ công ty tọa lạc tại khu Hải Điến, từ trường học của họ đến đấy cũng không xa, Từ Trí Lễ lái xe đi trước mười lăm phút, Tưởng Chính Hàn lại thong thả bước đến bằng tàu điện ngầm. Lúc đến chỗ gặp mặt, thật sự cả hai cũng chưa chuẩn bị cái gì.
Nếu đi bộ từ trạm tàu đến công ty cũng chỉ khoảng năm phút. Lúc này vừa lúc là giờ cao điểm buổi chiều, trên đường đâu đâu cũng là những người trẻ tuổi, Tưởng Chính Hàn độc bước một mình, bỗng dưng nghe một người đàn ông bên cạnh nói: “Một sinh viên mới tốt nghiệp lại phải bươn chải ở Bắc Kinh, tiền lương một tháng một ngàn nhân dân tệ, anh thấy đủ không?”
Cùng đi với anh ta là một người đàn ông trung niên mang giày da bóng lộn, người kia hắt xì một hơi, hơi thiếu kiên nhẫn đáp: “Tiểu Trịnh, đừng so đo thiệt hơn như vậy. Cậu chăm chỉ làm việc, nhất định sẽ nhanh chóng thăng tiến.”
Tiểu Trịnh trả lời: “Tôi luôn rất cố gắng, nhưng công ty không để tôi…”
“Được rồi, đừng nói nữa.”Người đàn ông trung niên ngắt lời. “Mọi người sống ở cái đô thị này, có ai dễ sống hơn người khác không? Trong mắt mọi người, cơ hội đều có ở Bắc Kinh, hàng năm có bao nhiêu người từ tỉnh thành khác chạy đến đây, hàng năm có bao nhiêu công ty tuyên bố phá sản? Ít ra một tháng cậu còn có một ngàn tám trăm nhân dân tệ, tiền cơm là công ty lo, cậu không thể bớt cằn nhằn được sao?”
Tưởng Chính Hàn đi nhanh hơn, băng qua họ.
Anh thấy một biển hiệu lớn bằng tiếng Anh, dựng đứng trên một tòa nhà cao ngất, Từ Trí Lễ đang dựng xe ở trước cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ đợi anh.
“Tưởng Chính Hàn, chúng ta đến sớm năm phút.” Từ Trí Lễ ngoắc tay với anh. “Ba tôi có sắp xếp một người dẫn chúng ta đến chào hỏi cả tổ rồi.”
Tưởng Chính Hàn đến gần, tiếp lời hỏi: “Tổ phân tích số liệu?”
“Còn tổ nào nữa sao?” Từ Trí Lễ xoay mình, bàn tay nắm chiếc chìa khóa xe.”Nếu không phải nhờ ba tôi thì bọn họ không nhận một sinh viên năm nhất đâu.”
Tưởng Chính Hàn vỗ vai cậu ta, nở nụ cười nói lời cảm ơn.
“Tôi tâng bốc cậu lên đến trời đấy.” Từ Trí Lễ ganh gánh mãi trong lòng, cứ dặn đi dặn lại. “Cậu nhất định không được khiến tôi trở thành tên bịp bợp đâu nhé, nếu không chẳng biết ăn nói với ba tôi thế nào đâu.”
Trích lời tác giả: Tưởng Tổng bắt đầu biến thành Tưởng Tổng rồi *gật gù*.
Nhưng sau khi cập bờ, một vài du khách tháo áo phao cứu sinh ra, nhìn lại cả thân mình ướt đẫm, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Hạ Lâm Hi cũng rơi vào tình trạng này.
Ba mươi độ, trời không hề lạnh, ánh dương sáng lạng rải đều trên mặt đất, hong khô chiếc áo của cô. Cô khoác một chiếc khăn tắm mua cách đó không lâu, đùn đẩy bên trong đám người, vất vả tìm một chỗ trống trải đủ đứng, đợi một lúc lâu sau mới có thể đến phòng thay trang phục.
Tưởng Chính Hàn đi sau cô, dường như vô ý hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”
Hạ Lâm Hi ngạc nhiên nhìn anh: “Ý anh là giúp em thay quần áo sao?” Nói xong, cô lấy khăn lau người anh: “Anh cũng ướt đẫm, mau thay quần áo trước đi, đừng lo cho em nữa nhé.”
Lúc này đây, Trần Diệc Xuyên đã chỉnh trang xong. Cả người cậu khô ráo đứng vắt vẻo bên cạnh, trên tay còn cầm một quả táo đỏ mọng, nhìn thấy Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn đẩy đẩy đưa đưa, cậu không chịu được bèn mở miệng hối thúc: “Hai người không nhanh hơn được à, nói ít đi một câu mất miếng thịt nào sao?”
Hạ Lâm Hi không trả lời, cô không có thời gian bận tâm đến Trần Diệc Xuyên, đôi mắt vẫn cứ chuyên chú mãi đến Tưởng Chính Hàn. Vốn dĩ, cô đang lau khô người cho anh, nhưng dù cho cách một lớp khăn tắm, bàn tay cứ di chuyển lên xuống như vậy… Hình như không ổn lắm.
Hạ Lâm Hi nghiêm túc than thở: “Sao anh lại ướt nhem thế này?” Giọng nói có hơi phàn nàn nhưng bàn tay không ngừng lại. Thật ra cô không thể than như vậy, cả người cô cũng đâu khô ráo hơn anh bao nhiêu.
Tưởng Chính Hàn cũng rất ăn ý, anh nở nụ cười nói: “Sóng lớn quá, anh ngồi không vững.”
Hạ Lâm Hi nghe thế thì gật đầu, giống như tin thật. Cô cố gắng lau hơn mười giây nữa, bỗng dưng có cảm giác mũi đang chảy máu, nhưng chưa thấy máu đâu cô đã hắt xì rồi.
Tưởng Chính Hàn vội vàng bảo cô: “Mau đi thay quần áo đi.”
Hạ Lâm Hi ngoan ngoãn nói lời đồng ý.
Mọi chuyện vẫn như bao lúc bình thường, giọng hai người không to nhưng kẻ đứng gần Trần Diệc Xuyên lại nghe không lọt câu nào. Cậu cắn một miếng táo rõ to, từng thắc mắc cứ thế góp nhặt lại trong lòng.
Cho đến lúc trời lấp lửng tối, đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau về. Kì nghỉ lễ nên du khách đến đây rất đông, xe buýt du lịch kín mít chỗ, năm người trong nhóm bọn họ chen chúc trên một dãy ghế, chỉ riêng Trương Hoài Võ ngồi ở hàng trước mà thôi.
Tưởng Chính Hàn quay sang, vòng tay trái ôm lấy cô.
Hạ Lâm Hi ngáp một cái, vẫn muốn bảo trì hình tượng. Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, sau đó nói: “Trước mặt mọi người, thân mật như vậy là không được.”
Tưởng Chính Hàn nhỏ giọng đáp: “Ở hàng trên còn có nhiều người quấn quít hơn cả anh và em.”
Hạ Lâm Hi không kiểm chứng điều này, chỉ cần là lời nói của Tưởng Chính Hàn, cô đều tin.
Cô tìm lấy bàn tay anh, đặt lên đầu gối mình. Hành động này chỉ là vô thức, cô cũng chẳng biết tại sao, có lẽ bởi vì trong lòng bàn tay này quá trống rỗng, muốn nắm lấy một thứ gì đó cũng nên.
Nhưng hôm nay cô mới thay lại trang phục, sau khi ngồi xuống, ống quần đã lệch lên trên đầu gối. Tưởng Chính Hàn chỉ mới động đậy tay đã chạm vào chân của cô.
Hạ Lâm Hi không lên tiếng cản lại, cô như sắp chìm vào cơn mơ, không nói một lời tựa lên vai anh, dường như đây là sự tin tưởng ở mức cao nhất giữa người và người.
Tưởng Chính Hàn dựa người ra phía sau, đôi mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Ở trong tình cảnh này vẫn tim không đập, vẫn bình tĩnh, rất giống Liễu Hạ Huệ thời xưa.
Thật ra anh cũng muốn động vào, nhưng trên nguyên tắc thì không thể làm vậy.
Trần Diệc Xuyên ngồi bên phải Tưởng Chính Hàn, lúc này vẫn không cảm thấy buồn ngủ gì. Cậu kiêu kì bắt chéo chân, sau đó một mình nghịch điện thoại, qua một lát lâu sau, cậu đột ngột hỏi: “Tưởng Chính Hàn, làm sao khiến con gái nghe lời vậy?”
Tưởng Chính Hàn trầm giọng: “Ý cậu là sao?”
“Chính là nếu tôi có bạn gái, tôi nói đi Đông cô ấy sẽ không dám đến Tây.” Trần Diệc Xuyên chống cằm, mũi chân hơi đung đưa. “Lúc nói chuyện với tôi, cô ấy không khiến tôi phật ý… Cô ấy đọc loại sách mà tôi muốn cô ấy đọc, đọc xong rồi có thể trao đổi với tôi.”
Tưởng Chính Hàn im lặng một chốc, giống như đang tự ngẫm chính mình. Trần Diệc Xuyên đợi rồi lại đợi, đợi mãi lại nghe được câu trả lời: “Cậu biết trí tuệ nhân tạo không?”
“Hỏi thừa.” Trần Diệc Xuyên nói. “Ai lại không biết trí tuệ nhân tạo?”
Tưởng Chính Hàn gật đầu, cảm thấy vừa lòng với câu trả lời của cậu.
Xe buýt thoáng xóc nảy, Hạ Lâm Hi càng dựa sát Tưởng Chính Hàn hơn, anh vòng tay ôm trọn lấy cô, như đang nâng niu thứ bảo vật trân quý nhất trên đời.
Non xanh nước biếc bên ngoài khung cửa đón ánh Mặt Trời dần hạ xuống, cảnh tượng này cứ lướt băng băng, chẳng biết giờ đã đến nơi nào rồi. Chiếc xe vẫn tiếp tục bon bon về phía trước, Tưởng Chính Hàn ngẫm tính thời gian, bên cạnh đấy vẫn nói với Trần Diệc Xuyên: “Trí tuệ nhân tạo có thể cho cậu một cô bạn gái biết nghe lời, cậu muốn cô ấy đi Đông, cô ấy sẽ không đến Tây, muốn sách gì chỉ cần cẩn thận cài đặt là có thể trao đổi với cậu.”
Trần Diệc Xuyên hừ một tiếng, cảm thấy mình đang bị đùa cợt.
“Cậu đừng nói giỡn với tôi.” Trần Diệc Xuyên hạ chân xuống, nói: “Tính tình như Hạ Lâm Hi đều bị cậu quản được, cậu cứ coi tôi như anh em, thành thật chia sẻ bí quyết nào…”
Cậu hỏi: “Rốt cuộc phải sống chung với con gái như thế nào?”
Tưởng Chính Hàn trả lời: “Tôi cũng không biết.”
Tất nhiên Trần Diệc Xuyên không tin, cậu nghĩ Tưởng Chính Hàn cố ý giấu đi.
Nhưng qua một lúc sau, Tưởng Chính Hàn lại chân thành nói: “Đối xử với cô ấy cho thật tốt.”
Những từ này giống như toàn bộ kinh nghiệm của anh. Bây giờ không giấu thứ gì, tất cả đều nói với Trần Diệc Xuyên, hy vọng cậu sẽ nhanh chóng hiểu ra.
Đáng tiếc Trần Diệc Xuyên không có khả năng thấu hiểu trong lĩnh vực này. Sau đó cả đoàn tiếp tục đi chơi vài ngày nữa, lội xuống ruộng bậc thang, lạc vào cổ trấn Hưng Bình, còn vô vàn địa điểm nổi tiếng khác nữa. Cho đến lúc ngồi trên đoàn tàu quay trở về Bắc Kinh, thái độ của Trần Diệc Xuyên vẫn không khác gì trước đây.
Đoàn tàu hăng hái chạy, từng giọt thời gian trôi qua. Mệt mỏi xuyên suốt hành trình còn chưa giảm đi ít nhiều, nay lại phải về nhà trên con đường xa, Cố Hiểu Mạn và Trương Hoài Võ hoàn toàn gục ngã. Bốn người còn lại vẫn tỉnh táo, cả chuyến đi không nói với nhau câu nào, đi được nửa chặng đường cảm thấy như đang ngủ đông.
Để giết thời gian, Hạ Lâm Hi chống má, nhẹ giọng gợi chuyện: “Lần này mọi người đi chơi có vui không?”
Tiễn Thần là người đầu tiên trả lời: “Tất nhiên rất vui, mình thích ra ngoài, gặp gỡ nhiều người hơn là phải ru rú trong nhà một mình.”
Cậu chưa dứt lời, Trần Diệc Xuyên đã chen ngang: “Cậu không phải là bạn học của Tưởng Chính Hàn sao? Chuyên ngành Công Nghệ Thông Tin, nên ở trong nhà, mặt đối mặt với màn hình máy tính, ngày qua đêm tìm tòi nghiên cứu…”
Trần Diệc Xuyên chưa nói xong, Tiễn Thần đã ngắt lời: “Mình không thích máy tính, chẳng qua ba mẹ mình khăng khăng như thế nên mới mắt nhắm mắt mở đi dự tuyển. Ngờ đâu trúng thật, cũng may mình chung phòng với Chính ca, chuyện bài tập gì đó cũng không đáng lo.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Vậy trước giờ cậu muốn học ngành gì?”
“Kinh tế.” Tiễn Thần cười nói. “Cha mẹ mình đều kinh doanh tư nhân, ngày qua ngày gặp hết khách này đến khách khác, bọn họ cảm thấy cuộc sống này rất mệt mỏi.”
Hạ Lâm Hi nghe lời cậu nói, cúi đầu trầm tư không nêu ý kiến gì.
Chuyến này đi chơi, mọi người đều muốn mua quà lưu niệm. Lúc giao tiếp với dân bản xứ, Tiễn Thần được dịp trổ hết tài năng, cậu không rành tiếng Quảng Tây, thế nhưng lời lẽ rất mực khôn khéo, mua đồ chưa từng để ai lừa, ngược lại còn có thể cò kè mặc cả.
Bởi vì khắp nơi đều im lặng nên Tiễn Thần thoải mái cười nói: “Vì vậy nên cách ba mẹ mình dùng để kết thân với mọi người, mình học được từ nhỏ rồi. Nếu sau này không thể sống nhờ ngành kĩ thuật, mình vẫn có ngành tay trái để kiếm ăn.”
Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cậu nói vậy cũng đúng, thế mạnh không nhất định thuộc về chuyên ngành của mỗi người, bởi lẽ ai cũng có ưu điểm của họ.
Men theo suy nghĩ này, cô cảm thấy Trần Diệc Xuyên cũng có rất nhiều tài lẻ, đến cả Cố Hiểu Mạn và Trương Hoài Võ cũng như vậy. Bất kể là trong phẩm chất hay tài năng, đều có thể nhìn thấy được một ưu điểm thuộc về mỗi con người.
Kì nghỉ lễ đã bước vào hồi kết, mọi người đều đã bắt đầu đua nhau đi thực tập, cô hy vọng sau khi Tưởng Chính Hàn vào tập đoàn công nghệ kia, có thể phô bày được hết mọi năng lực của mình.
Ngày bắt đầu thực tập chính là ngày đầu tiên sau kì nghỉ.
Sáng hôm đó thời khóa biểu kín tiết, cho đến tận buổi chiều cũng không được thảnh thơi, cũng may thời tiết dễ chịu, khiến người nhẹ tênh cõi lòng.
Mùa thu lá rụng thành đôi, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, những đám mây trắng trôi bồng bềnh theo gió, giống như một khán đài trắng lơ lửng giữa trời cao.
Tổng bộ công ty tọa lạc tại khu Hải Điến, từ trường học của họ đến đấy cũng không xa, Từ Trí Lễ lái xe đi trước mười lăm phút, Tưởng Chính Hàn lại thong thả bước đến bằng tàu điện ngầm. Lúc đến chỗ gặp mặt, thật sự cả hai cũng chưa chuẩn bị cái gì.
Nếu đi bộ từ trạm tàu đến công ty cũng chỉ khoảng năm phút. Lúc này vừa lúc là giờ cao điểm buổi chiều, trên đường đâu đâu cũng là những người trẻ tuổi, Tưởng Chính Hàn độc bước một mình, bỗng dưng nghe một người đàn ông bên cạnh nói: “Một sinh viên mới tốt nghiệp lại phải bươn chải ở Bắc Kinh, tiền lương một tháng một ngàn nhân dân tệ, anh thấy đủ không?”
Cùng đi với anh ta là một người đàn ông trung niên mang giày da bóng lộn, người kia hắt xì một hơi, hơi thiếu kiên nhẫn đáp: “Tiểu Trịnh, đừng so đo thiệt hơn như vậy. Cậu chăm chỉ làm việc, nhất định sẽ nhanh chóng thăng tiến.”
Tiểu Trịnh trả lời: “Tôi luôn rất cố gắng, nhưng công ty không để tôi…”
“Được rồi, đừng nói nữa.”Người đàn ông trung niên ngắt lời. “Mọi người sống ở cái đô thị này, có ai dễ sống hơn người khác không? Trong mắt mọi người, cơ hội đều có ở Bắc Kinh, hàng năm có bao nhiêu người từ tỉnh thành khác chạy đến đây, hàng năm có bao nhiêu công ty tuyên bố phá sản? Ít ra một tháng cậu còn có một ngàn tám trăm nhân dân tệ, tiền cơm là công ty lo, cậu không thể bớt cằn nhằn được sao?”
Tưởng Chính Hàn đi nhanh hơn, băng qua họ.
Anh thấy một biển hiệu lớn bằng tiếng Anh, dựng đứng trên một tòa nhà cao ngất, Từ Trí Lễ đang dựng xe ở trước cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ đợi anh.
“Tưởng Chính Hàn, chúng ta đến sớm năm phút.” Từ Trí Lễ ngoắc tay với anh. “Ba tôi có sắp xếp một người dẫn chúng ta đến chào hỏi cả tổ rồi.”
Tưởng Chính Hàn đến gần, tiếp lời hỏi: “Tổ phân tích số liệu?”
“Còn tổ nào nữa sao?” Từ Trí Lễ xoay mình, bàn tay nắm chiếc chìa khóa xe.”Nếu không phải nhờ ba tôi thì bọn họ không nhận một sinh viên năm nhất đâu.”
Tưởng Chính Hàn vỗ vai cậu ta, nở nụ cười nói lời cảm ơn.
“Tôi tâng bốc cậu lên đến trời đấy.” Từ Trí Lễ ganh gánh mãi trong lòng, cứ dặn đi dặn lại. “Cậu nhất định không được khiến tôi trở thành tên bịp bợp đâu nhé, nếu không chẳng biết ăn nói với ba tôi thế nào đâu.”
Trích lời tác giả: Tưởng Tổng bắt đầu biến thành Tưởng Tổng rồi *gật gù*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook