Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
-
Chương 109
Ở phòng khách cách đó không xa, Hạ Lâm Hi nhận ra manh mối, cô qua hỏi nhân viên tiếp tân, cô ấy đành thuật lại: “Thật không may, hôm nay quản lý Vương họp đột xuất, không thể gặp mặt giám đốc Tưởng.
Hạ Lâm Hi ngẩng ra nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh, lịch sự trả lời: “Cảm ơn, xin hỏi cô, cô biết Tưởng tổng đã đi đâu không?”
Nhắc đến Tưởng tổng, gò má cô lễ tân ửng đỏ: “Tưởng tổng đến nhà vệ sinh ạ.”
Hạ Lâm Hi không có tâm trạng để ghen, cô quay lại kéo Tiễn Thần nói: “Không thấy Tưởng Chính Hàn đau, hôm nay quản lý Vương hẹn trước kia cho chúng ta leo cây, cô lễ tân nói Tưởng Chính Hàn ở nhà vệ sinh nam, cậu đến đó tìm anh ấy đi.”
Phòng khách bài trí ấm áp, một tấm thảm màu va, ghế sopha mềm mại như tơ và còn cả bánh cùng trà liên tục mang đến. Thể xác và tinh thần Tiễn Thần đang rất thư thái cho đến khi Hạ Lâm Hi gọi: “Tiểu Hi, cậu đừng vội, Chính ca bị sao?”
Hạ Lâm Hi vô cùng lo lắng, cô thành thật nói: “Chắc không có gì nhưng anh ấy không nhận điện thoại của mình.”
Tiễn Thần liền đáp: “Được, mình đến nhà vệ sinh tìm cậu ấy.
Nói xong, quả thật đến nhà vệ sinh.
Nhưng Tiễn Thần dạo trong nhà vệ sinh nam một vòng, gõ cửa từng buồng, bị người ta mắng “Biến” hay hỏi “Mày có bệnh à?” cũng không tìm được Chính ca của cậu ta.
Cậu phiền muộn ngồi xổm xuống chiếc ao gần đó, giống như một Đại tướng quân tuân mệnh hoàng hậu tìm Hoàng Thượng mất tích nơi biên cương, không tìm được không dám hồi cung đối diện.
Mà ở lầu 42 xa xôi, Hoàng Thượng đang cầm máy tính trong tay, không biết vì mình mà cả hậu cung và triều đình loạn hết cả lên. Anh giấu mình ở góc chết của camera, cố gắng đột phá phòng tuyến cuối cùng, vượt qua mặt người giám sát lần 42, thế nhưng mật mã cuối cùng là gì?
Anh cầm lấy máy tính, đứng trước cánh cửa còn mật mã kia, đưa ra một dãy mười sáu con số, cuối cùng cũng bước được vào.
Hành lang rất dài, Tưởng Chính Hàn không biết đường đi, anh chỉ dựa vào trực giác, đứng trước một cánh cửa bằng gỗ lim. Trên cửa có một biển vàng, đề tên tiếng anh của CEO.
Tưởng Chính Hàn gõ cửa ba tiếng, người bên trong đáp: “Mời vào.”
Anh không do dự, vượt qua cánh cửa.
Cùng lúc đó, Tiễn Thần quay lại chỗ ngồi, Hạ Lâm Hi đứng trước mặt, nhìn thẳng cậu hỏi: “Chính Hàn…”
“Cậu ấy ở nhà vệ sinh…” Tiễn Thần sợ cô lo quá đâm giận, nhưng xét thấy Tưởng Chính Hàn không phải đứa trẻ, hẳn là tự lo cho mình được, vậy nên chỉ có thể chiếu cố tình hình của mình, đành phải lựa lời nói dối thiện chí: “Sáng nay bụng Chính ca không tốt lắm, hiện tại còn đau.”
Hạ Lâm Hi nói: “Lâu vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tiễn Thần gật đầu, tiếp tục nói dối. “Mình ra ngoài gọi điện, các cậu đừng gấp, một lúc sau Chính ca sẽ quay lại mà.”
Nói xong lời này như đang trấn an các cô. Tiễn Thần vội vàng chạy ra ngoài cửa, một bên cầm điện thoại gọi điện, một bên đến những nhà vệ sinh khác, lật cả thế giới lên để tìm Tưởng Chính Hàn.
Tưởng Chính Hàn lại ở văn phòng dành cho CEO, mang theo một chiếc máy tính, bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống. Anh có thể ngồi đối diện CEO bởi lẽ sau khi nghe lời giới thiệu của anh cũng có hứng thú: “Tôi đã gặp cậu trên các diễn đàn rồi, ngồi xuống đi.”
Bức màn vén lên một nửa, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, căn phòng sạch sẽ, trang trí đơn giản. Ngoài ý muốn, CEO vẫn còn rất trẻ, không chỉ vẻ ngoài tuấn tú mà trên các trang báo vẫn hay đưa tin, anh ta là một người thành công ngoài tuổi ba mươi.
Vị CEO này sinh ra ở nước mỹ, sống trong một cộng đồng Hoa Kiều từ bé nhưng tiếng Trung lại không tốt lắm, dù sao cũng không cần giap tiếp nhiều. Sau năm năm kể từ lúc thành lập Lion, nó ngay lập tức xâm chiếm 80% thị trường trong nước, từ tầng trệt nhìn lên cũng đã thấy đây là một công ty giàu có tràn đầy sức sống.
Số Tưởng Chính Hàn vẫn còn rất may, hôm nay CEO lại ở văn phòng.
Anh biết CEO bộn bề nhiều việc nên nói chuyện rất rõ ràng xúc tính, nhanh chóng đến trọng điểm. Nhưng nhìn thấy đối phương trả lời bằng phương ngữ rất chậm, Tưởng Chính Hàn đành đổi sang nói tiếng Anh. Nhờ vậy mà anh ta nói chuyện trôi chảy và mạch lạc hơn nhiều.
Tuy giọng nói Tưởng Chính Hàn dễ nghe nhưng chữ viết anh lại rất mất mặt, khi ký tên thì nét chữ không đẹp đẽ để lộ rõ ràng. Từ lúc cấp ba, Hạ Lâm Hi từng nhắc khéo anh nên luyện tập một chút đi, viết xấu như vậy không tốt lắm. Nhưng đã qua bao năm rồi, anh vẫn không có tiến bộ gì.
Anh ngồi trong căn phòng này một tiếng, nói đến phiên bản cũ của 3.0, ưu thế so với sản phẩm của XV, giám chế hình ảnh và cả các điện toán đám mây. Sau đó bắt đầu thử nghiệm tại nơi, thậm chí còn thẳng thắn về các phép tính cải tiến của mình.
Đợi sau khi nói xong, anh ký hợp đồng dự án với Luon, tuy chữ xấu đã để lộ rõ rệt nhưng kết quả của chuyến đi này không tệ.
CEO ra khỏi văn phòng, tự mình tiễn anh đến thang máy. Lúc đi ngang qua cửa thang máy đã có mật mã kia, anh ta hơi đăm chiêu, nói: “Tôi nên đổi camera mới được.”
Tưởng Chính Hàn xuống phòng khách lầu hai cũng đã sau bốn giờ. Hoàng hôn che lấp không trung, anh cầm hợp đồng trong tay, dường như còn rất run nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Không phải anh không vui, mà là nghĩ đến gia đình của mình, thành công rất lớn này khiến anh choáng ngợp.
Hạ Lâm Hi thấy anh từ xa, vội vàng chạy đến. Tất nhiên cô biết anh không đau bụng, cô đứng tại đây một lúc rất lâu, cuối cùng cũng chạm được vào tay anh.
Người vất vả nhất không phải Hạ Lâm Hi, không phải Tưởng Chính Hàn mà là Tiễn Thần quanh quất trong những nhà vệ sinh. Sau khi nhận tin Tưởng Chính Hàn đã quay lại, cậu thiếu điều chỉ chưa rút gân.
Quay vòng vốn lần thứ tư vào nửa tháng sau, công ty Lion góp vốn 5000000 dolar, sau khi chủ tịch Vệ về nước lại đầu tư thêm gấp ba lần, tài chính công ty của Chính Hàn được nối mạch, cối cùng cũng tiếp tục.
Công ty vẫn thiếu người như trước, nhưng nay đã không thiếu tiền. Chiêu mộ từ trường học lẫn cộng đồng được mở rộng, vẫn giữ được mức lương cao như trước, cho dù có rất nhiều ma mới đến đây nhưng những nhân viên lão làng cũng không bó tay làm ngơ. Đợi đến khi công ty họ phát triển ổn định cũng đã đến tháng chín năm này.
Số lượng khách hàng đột ngột tăng vọt, Tưởng Chính Hàn nhân cơ hội này tăng giá lên. Thuyết phục được VBulletin không còn lo ngại về điện toán đám mây, đồng thời phí tiêu chuẩn của anh phù hợp, vậy nên hợp đồng được ký kết. Sau cùng là giám chế hình ảnh và bộ lọc quản cáo, tiếp tục phục vụ cho nền tảng xã hội công cộng, cuối cùng trở thành bạn làm ăn với Weibo, lợi nhuận tiếp tục tăng cao.
Anh tiếp tục dồn tiền vào dữ liệu đám mây, mở rộng dung lượng đĩa sử dụng mạng và cung cấp kênh tải chuyên dụng. Dần dần tìm cách hạ bệ XV. Phương án này rất có hiệu quả, anh tìm được đúng mục tiêu, còn ký hợp đồng với các công ty nước ngoài, bứt phát trong một thời gian ngắn.
Tạ Bình Xuyên rất ưng ý với kết quả này.
Bất giác, tất cả bọn họ đã vào năm cuối.
Em gái Hạ Lâm Hi chỉ mới năm hai, chuyên ngành của cô ấy là thư ký văn phòng. Trong công ty của Tưởng Chính Hàn chỉ có một người cùng ngành với cô ấy, đó là thư ký mới đến – Trương Hoài Võ.
Trương Hoài Võ là bạn ngồi cùng bàn với Tưởng Chính Hàn thời trung học, tính tình của cậu ta rất đơn thuần, nếu không rõ chuyện gì đó, cậu cũng sẽ không suy nghĩ nhọc công. Lúc Tưởng Chính Hàn mới thành lập công ty, Trương Hoài Võ tự nghĩ cái gì mình cũng không biết, đến công ty sẽ gây thêm phiền phức, đã vậy còn lấy tiền của người ta, nghĩ vậy thôi cậu đã thấy sốt ruột rồi.
Vậy nên cậu chuyển qua ngành thư ký, sau đó thực tập thêm hai năm, đợi đến khi có cảm giác đã trưởng thành đủ rồi cũng không điện thoại cho Tưởng Chính Hàn mà tham gia phỏng vấn theo quy củ, cuối cùng cũng đến được vòng phỏng vấn sau cả.
Trong vòng phỏng vấn, người phụ trách chọn thư kí cho tổng giám đốc là phó tổng giám đốc Hạ Lâm Hi.
Cô xem tới xem lui, nhìn thấy những cô gái xinh đẹp liền lạm dụng chức quyền từ chối ngay không cần lý do. Ngồi bên cạnh Hạ Lâm Hi, Sở Thu Nghiên đã chán đến chết rồi. Cô hiểu rõ Hạ Lâm Hi đang nghĩ gì, không kiềm được cười trộm, lúc ấy Hạ Lâm Hi còn đang đọc sơ yếu lý lịch, Sở Thu Nghiên lại thấy bản giới thiệu của Trương Hoài Võ, tự mình lựa ra.
“Thư ký nam nhé!” Sở Thu Nghiên đề nghị.
Hạ Lâm Hi chấp nhận, sau đó mới nhận thấy, hóa ra là Trương Hoài Võ.
Cô đọc qua sơ yếu lý lịch của cậu, thậm chí cho nhảy cóc qua vòng phỏng vấn, trực tiếp nhắn tin: “Ngày mai đến làm đi, chuẩn bị văn phòng cho cậu rồi.
Tháng chín mùa thu lá rụng, Trương Hoài Võ hừng hực khí thế đến công ty nhận việc.
Trước đó, em họ Hạ Lâm Hi vẫn nghĩ rằng, đợi sau khi cô bé tốt nghiệp có thể làm thư ký cho tổng giám đốc công ty chị mình. Tính cách của cô gái trẻ vẫn không thay đổi gì nhiều, cô ấy vẫn như một đứa trẻ ảo tưởng sẽ được thiên vị, còn vị trí thư ký của tổng giám đốc này nghĩ là sẽ được ra ngoài giao tiếp, gặp gỡ những thành phần ưu tú khác nhau. Cô vẫn cứ miên man bất định về việc đó.
Hạ Lâm Hi lại bảo: “Chị hỏi em nhé, lúc còn trung học, em quen một tên côn đồ là Phương Cường, nhận làm anh kết nghĩa, nhắc mãi với chị rồi còn chặn điện thoại chị vì anh ta?”
“Còn bây giờ?” Hạ Lâm Hi nắm tay lái, nhìn em gái ngồi bên cạnh. “Em đã cắt đứt chưa?”
Nói đến chuyện này, bất giác Hạ Lâm Hi nhận thấy giọng điệu của cô bây giờ rất giống mẹ. Quan tâm nhiều sẽ loạn, những từ này chỉ có thể để bản thân chiêm nghiệm mới hiểu được.
An Kì mang một chiếc váy màu hồng phớt, kẹp mái tóc lên, mở chiếc gương trong xe ra, ngắm nhìn gương mặt mình. Quả thật cô không như chị, gương mặt rất bình thường, nhưng cô rất biết ơn vì xung quanh vẫn có những người quan tâm đến mình, dù rằng sau này cô mới nhận ra.
“Lúc đó em còn nhỏ, ba mẹ bận bịu, chị cũng chỉ biết học” Hạ An Kì vò chiếc váy. “Em không chơi được với ai trong lớp…”
Cô bé nói: “Phương Cường lại không như thế, anh ta chơi game hay dẫn em đến ký túc xá chơi với những đệ tử của anh ta.”
Nói xong, Hạ An Kì thoáng ngẩng đầu, nhìn sợi dây chuyền treo trên xe, chỉ có điều kiểu may của nó rất quê mùa, thêu vài chữ “Lên đường bình an” và kết lại bằng nút thắt kiểu Trung Quốc. Nghe đâu là tự tay Tưởng Chính Hàn treo lên.
Hạ An Kì định nói sang chuyện khác: “Chị, sao chị lại mua Subary, đúng rồi, anh rể cũng không đổi xe sao? Tổng giám đốc Tạ chỗ hai người vừa đổi một chiếc Porsche rồi.”
Bởi vì có hộ khẩu sinh viên nên có thể mua xe tại Bắc Kinh này, năm trước Hạ Lâm Hi đã nhập hộ khẩu, tháng ba là sẽ đến tay. Một tuần sau đó, cô mua chiếc Subary việt dã.
Hạ Lâm Hi giải thích. “Xe việt dã chạy rất tốt.” Cô đứng chỗ đèn đỏ, hỏi một câu: “Đúng rồi, nãy em nói đến bọn Phương Cường, rồi i sao nữa?”
Em của cô lặng thinh vài giây, giọng nói nhỏ dần: “Sau đó anh ta hút thuốc phiện, để lại cuốn thuốc nên bị tra ra. Lúc ấy em không biết, vì em thường xuyên đến chỗ nên…”
Hạ An Kì hơi cúi đầu, dường như không muốn nhớ lại nữa, nhưng câu hỏi của chị, cô vẫn tiếp tục trả lời: “Ba mẹ hỏi em có nghiện theo không, em nói mình không thử, mẹ đã mừng đến ngất đi.”
Quả thật Hạ An Kì rấy đẫy đà, nhìn qua cũng chắc chắn chưa từng thử. Nhưng gần như chạm đến ngưỡng cửa rồi, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy như một giấc mơ.
Đây là phần nhỏ trong quá trình trưởng thành, sẽ có những lần phải gặp nguy hiểm. Sau lần đó sự quan tâm của cha mẹ dành cho cô nhiều thêm, dần dần trưởng thành theo một cách bình thường, đó là may mắn mà chính cô bé cũng chưa nhận thấy.
Hạ Lâm Hi dừng xe bên ngoài cổng trường, sau đó nói: “Nếu chị ở đấy, chị cũng rất mừng.” Cô lấy một bộ trang điểm trong túi xách ra và cả một hộp đựng chiếc bút máy rất quý, hai thứ này dù khác nhau nhưng giá trị lại tương tự, tất cả cô đều tặng cho Hạ An Kì.
“Mai là sinh nhật em, chị chú em sinh nhật vui vẻ trước.” Hạ Lâm Hi không quên giải thích thêm: “Bộ trang điểm là chị tặng, bút máy do Tưởng Chính Hàn chọn.”
Em gái cô hơi sửng sốt, ôm lấy quà tặng: “Cám ơn chị.” Cô đứng ở bãi cỏ, do dự trong chốc lát, rồi bảo: “Chị, em muốn chuyển ngành, em không định học ngành này nữa, em mong…”
Hạ Lâm Hi nhìn cô em gái mình, đôi mắt xinh đẹp phải chiếu ánh Mặt Trời và cả hình dáng An Kì, An Kì nhìn sâu vào, tự giác nói thật: “Em mong sẽ học nông nghiệp…”
“Chị biết rồi.” Hạ Lâm Hi trả lời.
Em gái cô hơi ngạc nhiên: “Chị, chị đừng nói ai nhé.” Cô bé hơi dậm chân, làm nũng với cô: “Chị, cho em ý kiến đi.”
Hạ Lâm Hi cũng lên tiếng: “Chị cũng chưa tốt nghiệp đại học, em muốn học cái gì, học gì để không hối hận, lựa chọn gì cho cuộc đời, em phải tự quyết định cẩn thận. Mọi người không phải là em, không thể nào hiểu hết con người em.”
Cô nói: “Nhưng chị vẫn sẽ ủng hộ em.”
Em gái cô gật đầu thật mạnh, sau cùng còn ngoắc tay với cô: “Em vào trường nhé.” Quay đầu đi được vài bước, lại chạy về: “Chị, gặp sau nhé!” Cuối cùng còn bảo: “Em thích chị nhất!”
Nói xong, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng, chạy trốn còn nhanh hơn cả tỏ.
Hạ Lâm Hi khởi động ô tô của cô, giật mình nhớ ra, lúc còn nhỏ, em gái cô chưa từng nói vậy, ngờ đây bây giờ lại có thể thẳng thắn như thế.
Có đôi khi trong cuộc sống, điều kì diệu chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Năm bốn trôi qua rất mau, có lẽ bởi vì chương trình học nhẹ bớn nên mọi người đều tự suy nghĩ hướng đi cho mình. Hơn nữa, nhiệm vụ ở công ty không cần gấp, Hạ Lâm Hi cảm thấy thả lỏng.
Về sau, Tưởng Chính Hàn đầu tư xây dựng thêm phòng ốc, nâng cấp thiết bị của họ, tiếp sau nữa lại là một thời gian đổi mới. Hơn cả, nhân viên trong công ty càng lúc càng nhiều, dần dà nơi làm việc không thể chứa nổi, tới tháng một năm này, Tưởng Chính Hàn quyết định dời địa chỉ, nhưng lúc này đây anh thuê hẳn một tòa nhà chứ không chỉ là một tầng nữa.
Ngày đổi địa chỉ, công ty vận chuyển cho năm xe tới đây nhưng phải đi đến hai lượt mới xong đủ. Nhân viên ai nấy đều thu dọn đồ đạc, dù sao tòa nhà kia khá gần nơi này, cũng chưa hẳn là chuyển nhà. Tất nhiên có là tốt rồi, công ty tất bật cả mà.
Vậy nên hầu như mọi người đều đi cả, còn lại ở chỗ cũ chỉ mỗi Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi.
Băng qua hành lang vắng người, bồn hoa góc tưởng một màu sức sống, phía trên là bức tranh phong ảnh, nhưng tất cả đều bị khuất bởi những mảnh giấy treo trên cây. Nơi đó có rất nhiều lời cầu chúc cho năm mới, đầu năm mọi người đã cùng nhau viết tại đây.
Tờ giấy ghi tâm nguyện của Tưởng Chính Hàn không một ai dám bóc ra, nhìn lén cả.
Mà nay, Hạ Lâm Hi mang theo rất nhiều đồ đạc, đứng bên Tưởng Chính Hàn hỏi: “Anh nhớ không, lúc còn ở tầng hầm ấy…”
Tưởng Chính Hàn nói: “Nhớ rõ, lúc đó anh không nghĩ sẽ có ngày này.” Anh ôm lấy cô, bởi vì xung quanh không còn ai nên siết thật chặt, cúi đầu định hôn.
Anh đỡ lưng cô, bàn tay kia hái tờ giấy xuống.
Đúng lúc này, Trương Hoài Võ ôm thùng giấy, vui vẻ vọt vào: “Chính Hàn, chiều nay chuyển nhà, tối mai bạn bè hội họp, cậu đi không? À, sáng tám giờ mai, chúng ta có hẹn với Tiễn tổng, đừng quên nhé.”
Trong thùng cậu đều là truyện tranh, thứ Trương Hoài Võ thích nhất, cậu thường giấu ở góc công ty, nãy quay lại lấy bảo bối, định đi chung với Tưởng Chính Hàn.
Nhưng cậu không ngờ rằng, Hạ Lâm Hi còn đợi tại đây.
Cậu cắt ngang màn hôn của hai người họ, tuy không thấy rõ ràng nhưng cũng biết xấu hổ… Huống chi cậu vẫn còn độc thân.
Tưởng Chính Hàn quay đầu nhìn cậu, không hề nở nụ cười, hình như đã chuẩn bị gì đó nhưng vẫn chưa làm được. Sắc mặt Hạ Lâm Hi lại ửng đỏ, thoát khỏi lòng Tưởng Chính Hàn, ôm theo đồ đạc lao xuống lầu.
Tưởng Chính Hàn vội vàng đuổi theo vợ, lúc băng ngang qua Trương Hoài Võ, còn vỗ vai: “Cậu vẫn thích truyện tranh như lúc trung học sao?”
Cậu thành thật: “Không thay đổi gì, mình là người ngoan cố.”
Sau khi Tưởng Chính Hàn đi, Trương Hoài Võ còn dọn dẹp mất một lúc nữa, lúc đến bồn hoa xanh biết ở gốc tường, cậu đau lòng: “Trời ơi, sao mọi người quên mày thế này?”
Năm nay Trương Hoài Võ hai mươi mốt tuổi, cơ thể không gầy yếu như trung học nữa. Cậu cúi người xuống thử di chuyển bồn hoa, bỗng dưng chú ý đến tâm nguyện năm mới, cũng thoáng thấy nguyện vọng của Tưởng Chính Hàn.
Không phải vì cậu hiểu Chính Hàn quá nhiều, đến độ biết anh treo nó ở vị trí nào mà bởi chữ viết của Tưởng Chính Hàn rất thu hút ánh nhìn.
Chữ viết Hạ Lâm Hi tinh tế bao nhiêu thì chữ Tưởng Chính Hàn lại thô to bất nhiêu. Nhưng ít ra vẫn dễ phân biệt với người khác. Nhưng nguyện vọng năm mới của anh… thật thẳng thắng, Trương Hoài Võ thấy nét chữ thì mặt đỏ ửng, cậu ngại ngùng dùm Tưởng Chính Hàn.
Trên tờ giấy kia, Tưởng Chính Hàn viết: “Sớm ngày cưới được Hạ Lâm Hi.”
Đáng tiếc vì Trương Hoài Võ đa quấy rầy nên hôm nay Tưởng Chính Hàn mất đi cơ hội, không thể trao chiếc nhẫn trong túi đi.
Tối hôm sau, cậu và vài người cùng đến buổi họp mặt của bạn cùng trường.
Cách đó không lâu Tưởng Chính Hàn mới đổi xe. Dường như sở thích của anh khá giống Tạ Bình Xuyên, hiện tại cả hai đều đi Porsche nhưng Tưởng Chính Hàn là trắng, khác với con đen của Tạ Bình Xuyên.
Anh vừa mới tan làm, chưa thay Âu phục trên người. Sau khi đến nơi, anh mở cửa xe ra, nắm tay Hạ Lâm Hi. Tháng một, bầu không khí vẫn lạnh lẽo như cũ, Hạ Lâm Hi khoác một chiếc áo mỏng, vừa xuống xe đã lạnh run người.
Nhưng dù có thấy lạnh cô cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt. Tay vẫn đan xen với Tưởng Chính Hàn, hơi tựa vào anh. Tưởng Chính Hàn thích sự chủ động này nên cúi đầu hôn lên tráng cô, rất nhiều bạn học trước cửa đều thấy sự ân ái của họ.
Hôm nay là ngày hội họp của học sinh trường Giang Minh tại Bắc Kinh, chớp mắt đều đã năm cuối cả rồi, mọi thứ trôi qua thật mau. Những thứ có được từ đại học phải chăng ý nghĩa không còn như trung học nữa?
Dường như vì biết Tưởng Chính Hàn cũng đến nên Tần Việt kiếm cớ không ra mặt. Chuyện hai người có tiền nhất ở đây không vừa ý nhau, ai cũng đều nghe phong phanh cả.
Tần Việt không tham dụ nhưng Thời Oánh vẫn đến đây. Khiến mọi người ngạc nhiên là ngón áp út cô ấy đeo nhẫn, mỗi lần kính rượu với người khác, viên kim cương sẽ phát ra ánh sáng loang loáng.
Cô ấy uống rượu, đến bàn Hạ Lâm Hi thì ngồi xuống, lời nói mang nét cười: “Hạ Lâm Hi, mình kính cậu một ly.”
Trời đông Bắc Kinh rét buốt, Thời Oánh mang một chiếc áo lông nhưng tất lại quá mỏng, chân cô vì vậy mà run run, dường như đang rất lạnh. Cô ấy uống rượu có lẽ là muốn sưởi ấm, cứ một ly lại một ly. Bọn con trai xung quanh trầm trồ hẳn lên: “Thời Oánh nữa thần, bốn năm, cậu vẫn là nữ thần của bọn tôi, uống rượu sảng khoái như vậy!”
Mặt khác có người ồn ào: “Hạ Lâm Hi, cậu cũng uống đi nào!”
Người xem náo nhiệt càng nhiều, phòng tiệc như bừng lên.
Đáng tiếc Hạ Lâm Hi sẽ không uống rượu, cô sợ mình say nên từ chối: “Một ly nhiều quá!” Cô mở miệng để giữ thể diện cho mọi người.
Thời Oánh khẽ cười, ngồi bên cạnh, ly thủy tinh chạm má… Bỗng dưng bụng cô nhộn nhạo, nôn mửa cả ra… Nôn lên cả túi xách của Hạ Lâm Hi.
Mọi người vội vàng chạy đến quan tâm, trong lúc vô ấy có người làm rơi chiếc túi xách xuống, cả ví tiền và điện thoại đều văng ra. Hạ Lâm Hi quay mình kiểm tra điện thoại thì nghe thấy Thời Oánh ngất đi, nói sảng: “Em không cần danh sách trao đổi… Em không biết làm người lại mệt mỏi đến thế…”
Không ai hiểu Thời Oánh đang nói gì.
Nhớ lại lúc trung học, cô ấy dịu dàng với mọi người. Nhiệt tình tốt bụng, hoạt bát tươi trẻ, đa số bạn học ở đây đều có ấn tượng tốt về cô ấy.
Không ai ngờ rằng, sẽ có một ngày Thời Oánh say rượu đến nôn mửa, quằn quại trên mặt đất không biết trời trăng là gì.
Một bạn nữ lên tiếng: “Mình gọi Tần Việt rồi, cậu ấy bảo tối nay sẽ cho người đến đón.” Nói là tối nay nhưng không hẹn mấy giờ, ý trong đó khiến người khác nghĩ sâu xa.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người im lặng không ít.
Hạ Lâm Hi ngẩng ra nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh, lịch sự trả lời: “Cảm ơn, xin hỏi cô, cô biết Tưởng tổng đã đi đâu không?”
Nhắc đến Tưởng tổng, gò má cô lễ tân ửng đỏ: “Tưởng tổng đến nhà vệ sinh ạ.”
Hạ Lâm Hi không có tâm trạng để ghen, cô quay lại kéo Tiễn Thần nói: “Không thấy Tưởng Chính Hàn đau, hôm nay quản lý Vương hẹn trước kia cho chúng ta leo cây, cô lễ tân nói Tưởng Chính Hàn ở nhà vệ sinh nam, cậu đến đó tìm anh ấy đi.”
Phòng khách bài trí ấm áp, một tấm thảm màu va, ghế sopha mềm mại như tơ và còn cả bánh cùng trà liên tục mang đến. Thể xác và tinh thần Tiễn Thần đang rất thư thái cho đến khi Hạ Lâm Hi gọi: “Tiểu Hi, cậu đừng vội, Chính ca bị sao?”
Hạ Lâm Hi vô cùng lo lắng, cô thành thật nói: “Chắc không có gì nhưng anh ấy không nhận điện thoại của mình.”
Tiễn Thần liền đáp: “Được, mình đến nhà vệ sinh tìm cậu ấy.
Nói xong, quả thật đến nhà vệ sinh.
Nhưng Tiễn Thần dạo trong nhà vệ sinh nam một vòng, gõ cửa từng buồng, bị người ta mắng “Biến” hay hỏi “Mày có bệnh à?” cũng không tìm được Chính ca của cậu ta.
Cậu phiền muộn ngồi xổm xuống chiếc ao gần đó, giống như một Đại tướng quân tuân mệnh hoàng hậu tìm Hoàng Thượng mất tích nơi biên cương, không tìm được không dám hồi cung đối diện.
Mà ở lầu 42 xa xôi, Hoàng Thượng đang cầm máy tính trong tay, không biết vì mình mà cả hậu cung và triều đình loạn hết cả lên. Anh giấu mình ở góc chết của camera, cố gắng đột phá phòng tuyến cuối cùng, vượt qua mặt người giám sát lần 42, thế nhưng mật mã cuối cùng là gì?
Anh cầm lấy máy tính, đứng trước cánh cửa còn mật mã kia, đưa ra một dãy mười sáu con số, cuối cùng cũng bước được vào.
Hành lang rất dài, Tưởng Chính Hàn không biết đường đi, anh chỉ dựa vào trực giác, đứng trước một cánh cửa bằng gỗ lim. Trên cửa có một biển vàng, đề tên tiếng anh của CEO.
Tưởng Chính Hàn gõ cửa ba tiếng, người bên trong đáp: “Mời vào.”
Anh không do dự, vượt qua cánh cửa.
Cùng lúc đó, Tiễn Thần quay lại chỗ ngồi, Hạ Lâm Hi đứng trước mặt, nhìn thẳng cậu hỏi: “Chính Hàn…”
“Cậu ấy ở nhà vệ sinh…” Tiễn Thần sợ cô lo quá đâm giận, nhưng xét thấy Tưởng Chính Hàn không phải đứa trẻ, hẳn là tự lo cho mình được, vậy nên chỉ có thể chiếu cố tình hình của mình, đành phải lựa lời nói dối thiện chí: “Sáng nay bụng Chính ca không tốt lắm, hiện tại còn đau.”
Hạ Lâm Hi nói: “Lâu vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tiễn Thần gật đầu, tiếp tục nói dối. “Mình ra ngoài gọi điện, các cậu đừng gấp, một lúc sau Chính ca sẽ quay lại mà.”
Nói xong lời này như đang trấn an các cô. Tiễn Thần vội vàng chạy ra ngoài cửa, một bên cầm điện thoại gọi điện, một bên đến những nhà vệ sinh khác, lật cả thế giới lên để tìm Tưởng Chính Hàn.
Tưởng Chính Hàn lại ở văn phòng dành cho CEO, mang theo một chiếc máy tính, bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống. Anh có thể ngồi đối diện CEO bởi lẽ sau khi nghe lời giới thiệu của anh cũng có hứng thú: “Tôi đã gặp cậu trên các diễn đàn rồi, ngồi xuống đi.”
Bức màn vén lên một nửa, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, căn phòng sạch sẽ, trang trí đơn giản. Ngoài ý muốn, CEO vẫn còn rất trẻ, không chỉ vẻ ngoài tuấn tú mà trên các trang báo vẫn hay đưa tin, anh ta là một người thành công ngoài tuổi ba mươi.
Vị CEO này sinh ra ở nước mỹ, sống trong một cộng đồng Hoa Kiều từ bé nhưng tiếng Trung lại không tốt lắm, dù sao cũng không cần giap tiếp nhiều. Sau năm năm kể từ lúc thành lập Lion, nó ngay lập tức xâm chiếm 80% thị trường trong nước, từ tầng trệt nhìn lên cũng đã thấy đây là một công ty giàu có tràn đầy sức sống.
Số Tưởng Chính Hàn vẫn còn rất may, hôm nay CEO lại ở văn phòng.
Anh biết CEO bộn bề nhiều việc nên nói chuyện rất rõ ràng xúc tính, nhanh chóng đến trọng điểm. Nhưng nhìn thấy đối phương trả lời bằng phương ngữ rất chậm, Tưởng Chính Hàn đành đổi sang nói tiếng Anh. Nhờ vậy mà anh ta nói chuyện trôi chảy và mạch lạc hơn nhiều.
Tuy giọng nói Tưởng Chính Hàn dễ nghe nhưng chữ viết anh lại rất mất mặt, khi ký tên thì nét chữ không đẹp đẽ để lộ rõ ràng. Từ lúc cấp ba, Hạ Lâm Hi từng nhắc khéo anh nên luyện tập một chút đi, viết xấu như vậy không tốt lắm. Nhưng đã qua bao năm rồi, anh vẫn không có tiến bộ gì.
Anh ngồi trong căn phòng này một tiếng, nói đến phiên bản cũ của 3.0, ưu thế so với sản phẩm của XV, giám chế hình ảnh và cả các điện toán đám mây. Sau đó bắt đầu thử nghiệm tại nơi, thậm chí còn thẳng thắn về các phép tính cải tiến của mình.
Đợi sau khi nói xong, anh ký hợp đồng dự án với Luon, tuy chữ xấu đã để lộ rõ rệt nhưng kết quả của chuyến đi này không tệ.
CEO ra khỏi văn phòng, tự mình tiễn anh đến thang máy. Lúc đi ngang qua cửa thang máy đã có mật mã kia, anh ta hơi đăm chiêu, nói: “Tôi nên đổi camera mới được.”
Tưởng Chính Hàn xuống phòng khách lầu hai cũng đã sau bốn giờ. Hoàng hôn che lấp không trung, anh cầm hợp đồng trong tay, dường như còn rất run nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Không phải anh không vui, mà là nghĩ đến gia đình của mình, thành công rất lớn này khiến anh choáng ngợp.
Hạ Lâm Hi thấy anh từ xa, vội vàng chạy đến. Tất nhiên cô biết anh không đau bụng, cô đứng tại đây một lúc rất lâu, cuối cùng cũng chạm được vào tay anh.
Người vất vả nhất không phải Hạ Lâm Hi, không phải Tưởng Chính Hàn mà là Tiễn Thần quanh quất trong những nhà vệ sinh. Sau khi nhận tin Tưởng Chính Hàn đã quay lại, cậu thiếu điều chỉ chưa rút gân.
Quay vòng vốn lần thứ tư vào nửa tháng sau, công ty Lion góp vốn 5000000 dolar, sau khi chủ tịch Vệ về nước lại đầu tư thêm gấp ba lần, tài chính công ty của Chính Hàn được nối mạch, cối cùng cũng tiếp tục.
Công ty vẫn thiếu người như trước, nhưng nay đã không thiếu tiền. Chiêu mộ từ trường học lẫn cộng đồng được mở rộng, vẫn giữ được mức lương cao như trước, cho dù có rất nhiều ma mới đến đây nhưng những nhân viên lão làng cũng không bó tay làm ngơ. Đợi đến khi công ty họ phát triển ổn định cũng đã đến tháng chín năm này.
Số lượng khách hàng đột ngột tăng vọt, Tưởng Chính Hàn nhân cơ hội này tăng giá lên. Thuyết phục được VBulletin không còn lo ngại về điện toán đám mây, đồng thời phí tiêu chuẩn của anh phù hợp, vậy nên hợp đồng được ký kết. Sau cùng là giám chế hình ảnh và bộ lọc quản cáo, tiếp tục phục vụ cho nền tảng xã hội công cộng, cuối cùng trở thành bạn làm ăn với Weibo, lợi nhuận tiếp tục tăng cao.
Anh tiếp tục dồn tiền vào dữ liệu đám mây, mở rộng dung lượng đĩa sử dụng mạng và cung cấp kênh tải chuyên dụng. Dần dần tìm cách hạ bệ XV. Phương án này rất có hiệu quả, anh tìm được đúng mục tiêu, còn ký hợp đồng với các công ty nước ngoài, bứt phát trong một thời gian ngắn.
Tạ Bình Xuyên rất ưng ý với kết quả này.
Bất giác, tất cả bọn họ đã vào năm cuối.
Em gái Hạ Lâm Hi chỉ mới năm hai, chuyên ngành của cô ấy là thư ký văn phòng. Trong công ty của Tưởng Chính Hàn chỉ có một người cùng ngành với cô ấy, đó là thư ký mới đến – Trương Hoài Võ.
Trương Hoài Võ là bạn ngồi cùng bàn với Tưởng Chính Hàn thời trung học, tính tình của cậu ta rất đơn thuần, nếu không rõ chuyện gì đó, cậu cũng sẽ không suy nghĩ nhọc công. Lúc Tưởng Chính Hàn mới thành lập công ty, Trương Hoài Võ tự nghĩ cái gì mình cũng không biết, đến công ty sẽ gây thêm phiền phức, đã vậy còn lấy tiền của người ta, nghĩ vậy thôi cậu đã thấy sốt ruột rồi.
Vậy nên cậu chuyển qua ngành thư ký, sau đó thực tập thêm hai năm, đợi đến khi có cảm giác đã trưởng thành đủ rồi cũng không điện thoại cho Tưởng Chính Hàn mà tham gia phỏng vấn theo quy củ, cuối cùng cũng đến được vòng phỏng vấn sau cả.
Trong vòng phỏng vấn, người phụ trách chọn thư kí cho tổng giám đốc là phó tổng giám đốc Hạ Lâm Hi.
Cô xem tới xem lui, nhìn thấy những cô gái xinh đẹp liền lạm dụng chức quyền từ chối ngay không cần lý do. Ngồi bên cạnh Hạ Lâm Hi, Sở Thu Nghiên đã chán đến chết rồi. Cô hiểu rõ Hạ Lâm Hi đang nghĩ gì, không kiềm được cười trộm, lúc ấy Hạ Lâm Hi còn đang đọc sơ yếu lý lịch, Sở Thu Nghiên lại thấy bản giới thiệu của Trương Hoài Võ, tự mình lựa ra.
“Thư ký nam nhé!” Sở Thu Nghiên đề nghị.
Hạ Lâm Hi chấp nhận, sau đó mới nhận thấy, hóa ra là Trương Hoài Võ.
Cô đọc qua sơ yếu lý lịch của cậu, thậm chí cho nhảy cóc qua vòng phỏng vấn, trực tiếp nhắn tin: “Ngày mai đến làm đi, chuẩn bị văn phòng cho cậu rồi.
Tháng chín mùa thu lá rụng, Trương Hoài Võ hừng hực khí thế đến công ty nhận việc.
Trước đó, em họ Hạ Lâm Hi vẫn nghĩ rằng, đợi sau khi cô bé tốt nghiệp có thể làm thư ký cho tổng giám đốc công ty chị mình. Tính cách của cô gái trẻ vẫn không thay đổi gì nhiều, cô ấy vẫn như một đứa trẻ ảo tưởng sẽ được thiên vị, còn vị trí thư ký của tổng giám đốc này nghĩ là sẽ được ra ngoài giao tiếp, gặp gỡ những thành phần ưu tú khác nhau. Cô vẫn cứ miên man bất định về việc đó.
Hạ Lâm Hi lại bảo: “Chị hỏi em nhé, lúc còn trung học, em quen một tên côn đồ là Phương Cường, nhận làm anh kết nghĩa, nhắc mãi với chị rồi còn chặn điện thoại chị vì anh ta?”
“Còn bây giờ?” Hạ Lâm Hi nắm tay lái, nhìn em gái ngồi bên cạnh. “Em đã cắt đứt chưa?”
Nói đến chuyện này, bất giác Hạ Lâm Hi nhận thấy giọng điệu của cô bây giờ rất giống mẹ. Quan tâm nhiều sẽ loạn, những từ này chỉ có thể để bản thân chiêm nghiệm mới hiểu được.
An Kì mang một chiếc váy màu hồng phớt, kẹp mái tóc lên, mở chiếc gương trong xe ra, ngắm nhìn gương mặt mình. Quả thật cô không như chị, gương mặt rất bình thường, nhưng cô rất biết ơn vì xung quanh vẫn có những người quan tâm đến mình, dù rằng sau này cô mới nhận ra.
“Lúc đó em còn nhỏ, ba mẹ bận bịu, chị cũng chỉ biết học” Hạ An Kì vò chiếc váy. “Em không chơi được với ai trong lớp…”
Cô bé nói: “Phương Cường lại không như thế, anh ta chơi game hay dẫn em đến ký túc xá chơi với những đệ tử của anh ta.”
Nói xong, Hạ An Kì thoáng ngẩng đầu, nhìn sợi dây chuyền treo trên xe, chỉ có điều kiểu may của nó rất quê mùa, thêu vài chữ “Lên đường bình an” và kết lại bằng nút thắt kiểu Trung Quốc. Nghe đâu là tự tay Tưởng Chính Hàn treo lên.
Hạ An Kì định nói sang chuyện khác: “Chị, sao chị lại mua Subary, đúng rồi, anh rể cũng không đổi xe sao? Tổng giám đốc Tạ chỗ hai người vừa đổi một chiếc Porsche rồi.”
Bởi vì có hộ khẩu sinh viên nên có thể mua xe tại Bắc Kinh này, năm trước Hạ Lâm Hi đã nhập hộ khẩu, tháng ba là sẽ đến tay. Một tuần sau đó, cô mua chiếc Subary việt dã.
Hạ Lâm Hi giải thích. “Xe việt dã chạy rất tốt.” Cô đứng chỗ đèn đỏ, hỏi một câu: “Đúng rồi, nãy em nói đến bọn Phương Cường, rồi i sao nữa?”
Em của cô lặng thinh vài giây, giọng nói nhỏ dần: “Sau đó anh ta hút thuốc phiện, để lại cuốn thuốc nên bị tra ra. Lúc ấy em không biết, vì em thường xuyên đến chỗ nên…”
Hạ An Kì hơi cúi đầu, dường như không muốn nhớ lại nữa, nhưng câu hỏi của chị, cô vẫn tiếp tục trả lời: “Ba mẹ hỏi em có nghiện theo không, em nói mình không thử, mẹ đã mừng đến ngất đi.”
Quả thật Hạ An Kì rấy đẫy đà, nhìn qua cũng chắc chắn chưa từng thử. Nhưng gần như chạm đến ngưỡng cửa rồi, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy như một giấc mơ.
Đây là phần nhỏ trong quá trình trưởng thành, sẽ có những lần phải gặp nguy hiểm. Sau lần đó sự quan tâm của cha mẹ dành cho cô nhiều thêm, dần dần trưởng thành theo một cách bình thường, đó là may mắn mà chính cô bé cũng chưa nhận thấy.
Hạ Lâm Hi dừng xe bên ngoài cổng trường, sau đó nói: “Nếu chị ở đấy, chị cũng rất mừng.” Cô lấy một bộ trang điểm trong túi xách ra và cả một hộp đựng chiếc bút máy rất quý, hai thứ này dù khác nhau nhưng giá trị lại tương tự, tất cả cô đều tặng cho Hạ An Kì.
“Mai là sinh nhật em, chị chú em sinh nhật vui vẻ trước.” Hạ Lâm Hi không quên giải thích thêm: “Bộ trang điểm là chị tặng, bút máy do Tưởng Chính Hàn chọn.”
Em gái cô hơi sửng sốt, ôm lấy quà tặng: “Cám ơn chị.” Cô đứng ở bãi cỏ, do dự trong chốc lát, rồi bảo: “Chị, em muốn chuyển ngành, em không định học ngành này nữa, em mong…”
Hạ Lâm Hi nhìn cô em gái mình, đôi mắt xinh đẹp phải chiếu ánh Mặt Trời và cả hình dáng An Kì, An Kì nhìn sâu vào, tự giác nói thật: “Em mong sẽ học nông nghiệp…”
“Chị biết rồi.” Hạ Lâm Hi trả lời.
Em gái cô hơi ngạc nhiên: “Chị, chị đừng nói ai nhé.” Cô bé hơi dậm chân, làm nũng với cô: “Chị, cho em ý kiến đi.”
Hạ Lâm Hi cũng lên tiếng: “Chị cũng chưa tốt nghiệp đại học, em muốn học cái gì, học gì để không hối hận, lựa chọn gì cho cuộc đời, em phải tự quyết định cẩn thận. Mọi người không phải là em, không thể nào hiểu hết con người em.”
Cô nói: “Nhưng chị vẫn sẽ ủng hộ em.”
Em gái cô gật đầu thật mạnh, sau cùng còn ngoắc tay với cô: “Em vào trường nhé.” Quay đầu đi được vài bước, lại chạy về: “Chị, gặp sau nhé!” Cuối cùng còn bảo: “Em thích chị nhất!”
Nói xong, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng, chạy trốn còn nhanh hơn cả tỏ.
Hạ Lâm Hi khởi động ô tô của cô, giật mình nhớ ra, lúc còn nhỏ, em gái cô chưa từng nói vậy, ngờ đây bây giờ lại có thể thẳng thắn như thế.
Có đôi khi trong cuộc sống, điều kì diệu chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Năm bốn trôi qua rất mau, có lẽ bởi vì chương trình học nhẹ bớn nên mọi người đều tự suy nghĩ hướng đi cho mình. Hơn nữa, nhiệm vụ ở công ty không cần gấp, Hạ Lâm Hi cảm thấy thả lỏng.
Về sau, Tưởng Chính Hàn đầu tư xây dựng thêm phòng ốc, nâng cấp thiết bị của họ, tiếp sau nữa lại là một thời gian đổi mới. Hơn cả, nhân viên trong công ty càng lúc càng nhiều, dần dà nơi làm việc không thể chứa nổi, tới tháng một năm này, Tưởng Chính Hàn quyết định dời địa chỉ, nhưng lúc này đây anh thuê hẳn một tòa nhà chứ không chỉ là một tầng nữa.
Ngày đổi địa chỉ, công ty vận chuyển cho năm xe tới đây nhưng phải đi đến hai lượt mới xong đủ. Nhân viên ai nấy đều thu dọn đồ đạc, dù sao tòa nhà kia khá gần nơi này, cũng chưa hẳn là chuyển nhà. Tất nhiên có là tốt rồi, công ty tất bật cả mà.
Vậy nên hầu như mọi người đều đi cả, còn lại ở chỗ cũ chỉ mỗi Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi.
Băng qua hành lang vắng người, bồn hoa góc tưởng một màu sức sống, phía trên là bức tranh phong ảnh, nhưng tất cả đều bị khuất bởi những mảnh giấy treo trên cây. Nơi đó có rất nhiều lời cầu chúc cho năm mới, đầu năm mọi người đã cùng nhau viết tại đây.
Tờ giấy ghi tâm nguyện của Tưởng Chính Hàn không một ai dám bóc ra, nhìn lén cả.
Mà nay, Hạ Lâm Hi mang theo rất nhiều đồ đạc, đứng bên Tưởng Chính Hàn hỏi: “Anh nhớ không, lúc còn ở tầng hầm ấy…”
Tưởng Chính Hàn nói: “Nhớ rõ, lúc đó anh không nghĩ sẽ có ngày này.” Anh ôm lấy cô, bởi vì xung quanh không còn ai nên siết thật chặt, cúi đầu định hôn.
Anh đỡ lưng cô, bàn tay kia hái tờ giấy xuống.
Đúng lúc này, Trương Hoài Võ ôm thùng giấy, vui vẻ vọt vào: “Chính Hàn, chiều nay chuyển nhà, tối mai bạn bè hội họp, cậu đi không? À, sáng tám giờ mai, chúng ta có hẹn với Tiễn tổng, đừng quên nhé.”
Trong thùng cậu đều là truyện tranh, thứ Trương Hoài Võ thích nhất, cậu thường giấu ở góc công ty, nãy quay lại lấy bảo bối, định đi chung với Tưởng Chính Hàn.
Nhưng cậu không ngờ rằng, Hạ Lâm Hi còn đợi tại đây.
Cậu cắt ngang màn hôn của hai người họ, tuy không thấy rõ ràng nhưng cũng biết xấu hổ… Huống chi cậu vẫn còn độc thân.
Tưởng Chính Hàn quay đầu nhìn cậu, không hề nở nụ cười, hình như đã chuẩn bị gì đó nhưng vẫn chưa làm được. Sắc mặt Hạ Lâm Hi lại ửng đỏ, thoát khỏi lòng Tưởng Chính Hàn, ôm theo đồ đạc lao xuống lầu.
Tưởng Chính Hàn vội vàng đuổi theo vợ, lúc băng ngang qua Trương Hoài Võ, còn vỗ vai: “Cậu vẫn thích truyện tranh như lúc trung học sao?”
Cậu thành thật: “Không thay đổi gì, mình là người ngoan cố.”
Sau khi Tưởng Chính Hàn đi, Trương Hoài Võ còn dọn dẹp mất một lúc nữa, lúc đến bồn hoa xanh biết ở gốc tường, cậu đau lòng: “Trời ơi, sao mọi người quên mày thế này?”
Năm nay Trương Hoài Võ hai mươi mốt tuổi, cơ thể không gầy yếu như trung học nữa. Cậu cúi người xuống thử di chuyển bồn hoa, bỗng dưng chú ý đến tâm nguyện năm mới, cũng thoáng thấy nguyện vọng của Tưởng Chính Hàn.
Không phải vì cậu hiểu Chính Hàn quá nhiều, đến độ biết anh treo nó ở vị trí nào mà bởi chữ viết của Tưởng Chính Hàn rất thu hút ánh nhìn.
Chữ viết Hạ Lâm Hi tinh tế bao nhiêu thì chữ Tưởng Chính Hàn lại thô to bất nhiêu. Nhưng ít ra vẫn dễ phân biệt với người khác. Nhưng nguyện vọng năm mới của anh… thật thẳng thắng, Trương Hoài Võ thấy nét chữ thì mặt đỏ ửng, cậu ngại ngùng dùm Tưởng Chính Hàn.
Trên tờ giấy kia, Tưởng Chính Hàn viết: “Sớm ngày cưới được Hạ Lâm Hi.”
Đáng tiếc vì Trương Hoài Võ đa quấy rầy nên hôm nay Tưởng Chính Hàn mất đi cơ hội, không thể trao chiếc nhẫn trong túi đi.
Tối hôm sau, cậu và vài người cùng đến buổi họp mặt của bạn cùng trường.
Cách đó không lâu Tưởng Chính Hàn mới đổi xe. Dường như sở thích của anh khá giống Tạ Bình Xuyên, hiện tại cả hai đều đi Porsche nhưng Tưởng Chính Hàn là trắng, khác với con đen của Tạ Bình Xuyên.
Anh vừa mới tan làm, chưa thay Âu phục trên người. Sau khi đến nơi, anh mở cửa xe ra, nắm tay Hạ Lâm Hi. Tháng một, bầu không khí vẫn lạnh lẽo như cũ, Hạ Lâm Hi khoác một chiếc áo mỏng, vừa xuống xe đã lạnh run người.
Nhưng dù có thấy lạnh cô cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt. Tay vẫn đan xen với Tưởng Chính Hàn, hơi tựa vào anh. Tưởng Chính Hàn thích sự chủ động này nên cúi đầu hôn lên tráng cô, rất nhiều bạn học trước cửa đều thấy sự ân ái của họ.
Hôm nay là ngày hội họp của học sinh trường Giang Minh tại Bắc Kinh, chớp mắt đều đã năm cuối cả rồi, mọi thứ trôi qua thật mau. Những thứ có được từ đại học phải chăng ý nghĩa không còn như trung học nữa?
Dường như vì biết Tưởng Chính Hàn cũng đến nên Tần Việt kiếm cớ không ra mặt. Chuyện hai người có tiền nhất ở đây không vừa ý nhau, ai cũng đều nghe phong phanh cả.
Tần Việt không tham dụ nhưng Thời Oánh vẫn đến đây. Khiến mọi người ngạc nhiên là ngón áp út cô ấy đeo nhẫn, mỗi lần kính rượu với người khác, viên kim cương sẽ phát ra ánh sáng loang loáng.
Cô ấy uống rượu, đến bàn Hạ Lâm Hi thì ngồi xuống, lời nói mang nét cười: “Hạ Lâm Hi, mình kính cậu một ly.”
Trời đông Bắc Kinh rét buốt, Thời Oánh mang một chiếc áo lông nhưng tất lại quá mỏng, chân cô vì vậy mà run run, dường như đang rất lạnh. Cô ấy uống rượu có lẽ là muốn sưởi ấm, cứ một ly lại một ly. Bọn con trai xung quanh trầm trồ hẳn lên: “Thời Oánh nữa thần, bốn năm, cậu vẫn là nữ thần của bọn tôi, uống rượu sảng khoái như vậy!”
Mặt khác có người ồn ào: “Hạ Lâm Hi, cậu cũng uống đi nào!”
Người xem náo nhiệt càng nhiều, phòng tiệc như bừng lên.
Đáng tiếc Hạ Lâm Hi sẽ không uống rượu, cô sợ mình say nên từ chối: “Một ly nhiều quá!” Cô mở miệng để giữ thể diện cho mọi người.
Thời Oánh khẽ cười, ngồi bên cạnh, ly thủy tinh chạm má… Bỗng dưng bụng cô nhộn nhạo, nôn mửa cả ra… Nôn lên cả túi xách của Hạ Lâm Hi.
Mọi người vội vàng chạy đến quan tâm, trong lúc vô ấy có người làm rơi chiếc túi xách xuống, cả ví tiền và điện thoại đều văng ra. Hạ Lâm Hi quay mình kiểm tra điện thoại thì nghe thấy Thời Oánh ngất đi, nói sảng: “Em không cần danh sách trao đổi… Em không biết làm người lại mệt mỏi đến thế…”
Không ai hiểu Thời Oánh đang nói gì.
Nhớ lại lúc trung học, cô ấy dịu dàng với mọi người. Nhiệt tình tốt bụng, hoạt bát tươi trẻ, đa số bạn học ở đây đều có ấn tượng tốt về cô ấy.
Không ai ngờ rằng, sẽ có một ngày Thời Oánh say rượu đến nôn mửa, quằn quại trên mặt đất không biết trời trăng là gì.
Một bạn nữ lên tiếng: “Mình gọi Tần Việt rồi, cậu ấy bảo tối nay sẽ cho người đến đón.” Nói là tối nay nhưng không hẹn mấy giờ, ý trong đó khiến người khác nghĩ sâu xa.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người im lặng không ít.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook