Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương
-
Chương 52: Tháng ngày không có tiểu hoàng thúc
Hôm nay là ngày thứ mười từ khi tiểu hoàng thúc rời đi, sáng sớm vừa có tin đến, trừ bỏ bẩm báo quân tình theo lệ thường, còn có một phong thư cho riêng trẫm. Bên trong thư viết rất nhiều, còn có lời hứa hẹn sẽ sớm trở về của tiểu hoàng thúc ~ hì hì, chữ của tiểu hoàng thúc thật đẹp ~
“Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Lục Tử thổi tắt đèn bên cạnh, chỉ để lại một chiếc phía xa xa, ánh nến mông lung khẽ tỏa.
Trẫm ghé và gối Tiểu Long, lắc lư chân, tâm tình rất tốt: “Tiểu Lục Tử, hôm nay trẫm nhận được thư của tiểu hoàng thúc.”
“Lời này người đã nói mấy chục lần rồi, người nhanh nghỉ ngơi, ngày mai còn phải thượng triều đó.”
Trẫm lăn lăn, “Trẫm không ngủ được, trong lòng rất vui vẻ, lúc nào cũng muốn cười.”
“Nếu sáng mai người không dậy sớm sẽ không được ăn đồ ngon Chu sư phụ làm đâu.” Tiểu Lục Tử bắt đầu dùng mỹ thực dụ hoặc, nhưng trẫm không thèm để ý, đồ ngon là cái gì, sao có thể sánh được với tâm trạng vui vẻ của trẫm chứ ╮(╯_╰)╭
“Ngày mai Chu sư phụ làm bánh quả dừa, cuốn uyên ương, liên dung thủy tinh cao, củ từ sợi mật, thịt viên, còn có gì mà…”
(*) Ai thắc mắc mấy món này thì cmt, t gửi raw cho, t chả biết là món gì nên cứ vậy thôi =)).
Trẫm nhìn Tiểu Lục Tử ra vẻ suy nghĩ, ghét bỏ: “Đừng làm như trẫm có thể ăn được vậy.”
“Hoàng thượng thực sự không muốn ăn?”
Trẫm: “… Được rồi được rồi, trẫm ngủ ngay đây. Tiểu Lục Tử, gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi, bảo sao Tam Sinh không chịu viết thư cho ngươi ╭(╯^╰)╮ “
Tiểu Lục Tử: “…”
Nửa canh giờ sau.
Trẫm kéo rèm lộ đầu ra, “Tiểu Lục Tử, trẫm không ngủ được.”
Tiểu Lục Tử đang chống cằm ngủ gà gật tỉnh dậy, đến bên cạnh trẫm, “Nô tài biết người ngủ không được, hay là nô tài trò chuyện với người?”
“Được.” Trẫm lăn dậy, “Nói gì đây ta? A, Tiểu Lục tử, ngươi nói lúc này tiểu hoàng thúc đã ngủ chưa?”
Tiểu Lục Tử: “… Nô tài không biết.”
“Tiểu hoàng thúc nói phải gấp rút đi ngày đi đêm, hiện tại sợ rằng vẫn chưa được nghỉ ngơi, ” trẫm gãi gãi Long mông ngưa ngứa, “Không biết biên cương giờ thế nào, tin tức truyền chậm quá.”
Tiểu Lục Tử không đáp lời, trẫm cũng không trông cậy hắn có thể nói gì, “Tiểu Lục Tử, ngươi nói vì sao Đột Quyết nhất định muốn khởi xướng chiến tranh? Chung sống hòa bình với nhau không tốt à? Chân đau, xoa xoa.”
“Nô tài nghe nói vào đông Đột Quyết luôn thiếu lương thảo, cho nên cướp bóc dân chúng biên cương,” Tiểu Lục Tử ngồi xuống ghế kê chân, vừa xoa chân cho trẫm vừa đáp: “Đột Quyết và Đại triệu nhất định phải chiến, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi… Mấy năm trước Đột Quyết nội loạn, vừa mới ổn định, cho nên mới không phát binh với Đại Triệu ngay, giờ có lẽ bọn họ thấy căn cơ Đại triệu không vững, cho nên mới…”
Trẫm chớp mắt, lại chớp mắt, “Tiểu Lục Tử, sao ngươi biết rõ quá vậy?”
Tiểu Lục Tử cười ha ha: “Đều là Tam Sinh nói cho nô tài biết.”
Trẫm hừ một tiếng, “Trẫm biết ngươi không thông minh vậy mà, ngươi sao thông minh được bằng trẫm chứ ~ “
Tiểu Lục Tử: “…”
Trẫm ngáp một cái, “Không đau nữa, trẫm mệt rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Tiểu Lục Tử giúp trẫm đắp chăn cẩn thận.
“Đúng rồi, ” trẫm vươn một bàn tay ra khỏi chăn, “Ngày mai Chu Chu sẽ làm mấy món ngon đó sao?”
Tiểu Lục Tử: “…”
Trẫm ngủ rất ngon, sáng ngày hôm sau khốn khổ bị Tiểu Lục tử kéo dậy mặc tiểu long bào, lau mặt sạch sẽ. Lúc trẫm ngồi trước bàn nhìn đồ ngon chật kín, trẫm hoàn toàn tỉnh táo.
“Tiểu Lục Tử, mặt ngươi sao vậy?” Trẫm gắp một cuốn uyên ương, Tiểu Lục tử mặt đau khổ bên cạnh múc cháo cho trẫm.
Tiểu Lục Tử trả lời: “Hôm nay vì để Chu sư phụ làm mấy món này, nô tài đã bị ông ta lấy mất một thỏi bạc, là một thỏi bạc ròng đó.”
Trẫm chớp mắt, tiếp tục ăn ăn ăn, mãi đến lúc ăn gần no trẫm mới phản ứng lại, “Thì ra tối hôm qua là ngươi lừa trẫm?”
Tiểu Lục Tử: “… Thái Hậu nương nương nói, không cho phép người ăn nhiều đồ ngọt vào buổi sáng.”
Trẫm buồn bực, mẫu hậu nói vậy lúc nào?
“Thái hậu nương nương đã dặn dò Chu sư phụ, tất nhiên ông ấy không dám làm, nô tài phải lén lút xin ông ấy đó, ” Tiểu Lục Tử tiếp tục nói: “Người đừng nói với ai, nếu để Thái hậu nương nương biết, nô tài nhất định sẽ bị đánh đòn.”
Trẫm gật gật đầu: “Ngươi yên tâm Tiểu Lục Tử, trẫm nhất định sẽ không nói… Mà sao không thấy Hiên nhi? Lúc trước đã nói nó sẽ luôn cùng trẫm ăn sáng mà.”
“Nô tài cũng không biết.”
Trẫm đang buồn bực, có cung nhân tiến vào hồi bẩm, Thập ngũ hoàng đệ bị bệnh!
Trẫm mặc kệ mình đang ăn, vội vàng hỏi: “Đã gọi Ngự y chưa? Sao lại bị bệnh? Không được, trẫm phải qua đó xem xem.”
Sau đó, trẫm bị Tiểu Lục Tử ngăn cản, lại khuyên nhủ trẫm, nhưng trẫm không có nghe vào.
Đang bực bội, mẫu hậu lại phái Nam ma ma tới, “Hoàng thượng, Thái hậu đã đi thăm Thập ngũ điện hạ rồi, sợ người lo lắng nên sai nô tì đến đây báo một tiếng. Thập ngũ điện hạ chỉ bị phong hàn, uống thuốc xong đã ngủ.”
“Hiên nhi thật sự không sao?”
“Nô tỳ không dám lừa người.”
Trẫm cuối cùng vẫn thượng triều, nhưng là thế nào cũng không yên lòng được. Lúc thượng triều không biết đã nói những gì, chỉ chờ đến lúc bãi triều trẫm vội vàng mang theo Tiểu Lục Tử ngồi tiểu long liễn đến tẩm điện của Thập ngũ hoàng đệ.
“Hiên nhi, Hiên nhi…” Trẫm xuống tiểu long liễn, đang định chạy vào trong, kích động quá mức, không cẩn thận dẫm phải tiểu long bào, bổ nhào trên đất.
“Hoàng thượng, người có đau không?” Tiểu Lục Tử lập tức nâng trẫm dậy, “Người đừng gấp, là lỗi của nô ta đã không bảo vệ người cẩn thận, là lỗi của nô tài.”
Trẫm xoa xoa đầu gối, không thèm để ý khoát tay: “Không sao không sao, trẫm không đau. Đi thôi, vào xem Hiên nhi thế nào rồi.”
Thập ngũ hoàng đệ sắc mặt trắng nhợt nửa tựa lên đầu giường, tay cầm một quyển sách, thấy trẫm tiến vào, ngẩng đầu lên, miệng khẽ mở, “Hoàng huynh.”
Trẫm chạy tới, ngồi bên giường, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lo lắng: “Hiên nhi, ngươi khó chịu ở đâu? Đã uống thuốc chưa? Có muốn ăn kẹo không?”
Thập ngũ hoàng đệ đặt sách sang một bên, biểu tình nhàn nhạt, “Hoàng huynh, ta không giống ngươi, không ghét uống thuốc.”
Trẫm mếu miệng: “Hiên nhi ngươi lại chê cười trẫm.”
Thập ngũ hoàng đệ không đáp lại, chỉ nói: “Hoàng huynh mới bị ngã phải không? Mau lên đây, để ta xem nào. Người đâu, mang thuốc mỡ tới.”
Trẫm cởi giày tiểu long leo lên giường, kéo ống quần lên, đầu gối đã bầm một mảnh, sờ vào có hơi đau.
“Sau này đừng hấp tấp như vậy.” Thập ngũ hoàng đệ nghiêm túc thoa thuốc cho trẫm, trẫm thở dài, cảm thấy bản thân không có chút khí thế nào hết, bị tiểu hài tử dặn dò thật đáng ghét ~
“Hiên nhi, sao ngươi đột nhiên lại sinh bệnh?”
“Không có gì, tối hôm qua hóng gió, cho nên bị bệnh, Mạnh viện sử nói, uống mấy thang thuốc là ổn.”
Trẫm gật gật đầu, cầm quyển sách nó đặt bên giường, “Binh pháp Tôn Tử? Đây là cái gì? Sao trước nay trẫm chưa từng thấy?”
“Đây là hoàng thúc cho ta, bảo ta phải đọc hiểu thật kỹ.”
Trẫm mở sách ra nhìn vài tờ, phát hiện không xem hiểu câu nào hết… Thật đáng buồn.
“Hoàng huynh xem không hiểu nó đâu, đọc cái này tốt hơn.”
Trẫm nhận lấy sách Thập ngũ hoàng đệ đưa, nhìn vào, đen mặt.
“Kỳ hiệp phiêu lưu ký ”… Quá khinh người rồi đó!
Trẫm tức giận! Hừ! Hừ hừ!
“Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Lục Tử thổi tắt đèn bên cạnh, chỉ để lại một chiếc phía xa xa, ánh nến mông lung khẽ tỏa.
Trẫm ghé và gối Tiểu Long, lắc lư chân, tâm tình rất tốt: “Tiểu Lục Tử, hôm nay trẫm nhận được thư của tiểu hoàng thúc.”
“Lời này người đã nói mấy chục lần rồi, người nhanh nghỉ ngơi, ngày mai còn phải thượng triều đó.”
Trẫm lăn lăn, “Trẫm không ngủ được, trong lòng rất vui vẻ, lúc nào cũng muốn cười.”
“Nếu sáng mai người không dậy sớm sẽ không được ăn đồ ngon Chu sư phụ làm đâu.” Tiểu Lục Tử bắt đầu dùng mỹ thực dụ hoặc, nhưng trẫm không thèm để ý, đồ ngon là cái gì, sao có thể sánh được với tâm trạng vui vẻ của trẫm chứ ╮(╯_╰)╭
“Ngày mai Chu sư phụ làm bánh quả dừa, cuốn uyên ương, liên dung thủy tinh cao, củ từ sợi mật, thịt viên, còn có gì mà…”
(*) Ai thắc mắc mấy món này thì cmt, t gửi raw cho, t chả biết là món gì nên cứ vậy thôi =)).
Trẫm nhìn Tiểu Lục Tử ra vẻ suy nghĩ, ghét bỏ: “Đừng làm như trẫm có thể ăn được vậy.”
“Hoàng thượng thực sự không muốn ăn?”
Trẫm: “… Được rồi được rồi, trẫm ngủ ngay đây. Tiểu Lục Tử, gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi, bảo sao Tam Sinh không chịu viết thư cho ngươi ╭(╯^╰)╮ “
Tiểu Lục Tử: “…”
Nửa canh giờ sau.
Trẫm kéo rèm lộ đầu ra, “Tiểu Lục Tử, trẫm không ngủ được.”
Tiểu Lục Tử đang chống cằm ngủ gà gật tỉnh dậy, đến bên cạnh trẫm, “Nô tài biết người ngủ không được, hay là nô tài trò chuyện với người?”
“Được.” Trẫm lăn dậy, “Nói gì đây ta? A, Tiểu Lục tử, ngươi nói lúc này tiểu hoàng thúc đã ngủ chưa?”
Tiểu Lục Tử: “… Nô tài không biết.”
“Tiểu hoàng thúc nói phải gấp rút đi ngày đi đêm, hiện tại sợ rằng vẫn chưa được nghỉ ngơi, ” trẫm gãi gãi Long mông ngưa ngứa, “Không biết biên cương giờ thế nào, tin tức truyền chậm quá.”
Tiểu Lục Tử không đáp lời, trẫm cũng không trông cậy hắn có thể nói gì, “Tiểu Lục Tử, ngươi nói vì sao Đột Quyết nhất định muốn khởi xướng chiến tranh? Chung sống hòa bình với nhau không tốt à? Chân đau, xoa xoa.”
“Nô tài nghe nói vào đông Đột Quyết luôn thiếu lương thảo, cho nên cướp bóc dân chúng biên cương,” Tiểu Lục Tử ngồi xuống ghế kê chân, vừa xoa chân cho trẫm vừa đáp: “Đột Quyết và Đại triệu nhất định phải chiến, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi… Mấy năm trước Đột Quyết nội loạn, vừa mới ổn định, cho nên mới không phát binh với Đại Triệu ngay, giờ có lẽ bọn họ thấy căn cơ Đại triệu không vững, cho nên mới…”
Trẫm chớp mắt, lại chớp mắt, “Tiểu Lục Tử, sao ngươi biết rõ quá vậy?”
Tiểu Lục Tử cười ha ha: “Đều là Tam Sinh nói cho nô tài biết.”
Trẫm hừ một tiếng, “Trẫm biết ngươi không thông minh vậy mà, ngươi sao thông minh được bằng trẫm chứ ~ “
Tiểu Lục Tử: “…”
Trẫm ngáp một cái, “Không đau nữa, trẫm mệt rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Tiểu Lục Tử giúp trẫm đắp chăn cẩn thận.
“Đúng rồi, ” trẫm vươn một bàn tay ra khỏi chăn, “Ngày mai Chu Chu sẽ làm mấy món ngon đó sao?”
Tiểu Lục Tử: “…”
Trẫm ngủ rất ngon, sáng ngày hôm sau khốn khổ bị Tiểu Lục tử kéo dậy mặc tiểu long bào, lau mặt sạch sẽ. Lúc trẫm ngồi trước bàn nhìn đồ ngon chật kín, trẫm hoàn toàn tỉnh táo.
“Tiểu Lục Tử, mặt ngươi sao vậy?” Trẫm gắp một cuốn uyên ương, Tiểu Lục tử mặt đau khổ bên cạnh múc cháo cho trẫm.
Tiểu Lục Tử trả lời: “Hôm nay vì để Chu sư phụ làm mấy món này, nô tài đã bị ông ta lấy mất một thỏi bạc, là một thỏi bạc ròng đó.”
Trẫm chớp mắt, tiếp tục ăn ăn ăn, mãi đến lúc ăn gần no trẫm mới phản ứng lại, “Thì ra tối hôm qua là ngươi lừa trẫm?”
Tiểu Lục Tử: “… Thái Hậu nương nương nói, không cho phép người ăn nhiều đồ ngọt vào buổi sáng.”
Trẫm buồn bực, mẫu hậu nói vậy lúc nào?
“Thái hậu nương nương đã dặn dò Chu sư phụ, tất nhiên ông ấy không dám làm, nô tài phải lén lút xin ông ấy đó, ” Tiểu Lục Tử tiếp tục nói: “Người đừng nói với ai, nếu để Thái hậu nương nương biết, nô tài nhất định sẽ bị đánh đòn.”
Trẫm gật gật đầu: “Ngươi yên tâm Tiểu Lục Tử, trẫm nhất định sẽ không nói… Mà sao không thấy Hiên nhi? Lúc trước đã nói nó sẽ luôn cùng trẫm ăn sáng mà.”
“Nô tài cũng không biết.”
Trẫm đang buồn bực, có cung nhân tiến vào hồi bẩm, Thập ngũ hoàng đệ bị bệnh!
Trẫm mặc kệ mình đang ăn, vội vàng hỏi: “Đã gọi Ngự y chưa? Sao lại bị bệnh? Không được, trẫm phải qua đó xem xem.”
Sau đó, trẫm bị Tiểu Lục Tử ngăn cản, lại khuyên nhủ trẫm, nhưng trẫm không có nghe vào.
Đang bực bội, mẫu hậu lại phái Nam ma ma tới, “Hoàng thượng, Thái hậu đã đi thăm Thập ngũ điện hạ rồi, sợ người lo lắng nên sai nô tì đến đây báo một tiếng. Thập ngũ điện hạ chỉ bị phong hàn, uống thuốc xong đã ngủ.”
“Hiên nhi thật sự không sao?”
“Nô tỳ không dám lừa người.”
Trẫm cuối cùng vẫn thượng triều, nhưng là thế nào cũng không yên lòng được. Lúc thượng triều không biết đã nói những gì, chỉ chờ đến lúc bãi triều trẫm vội vàng mang theo Tiểu Lục Tử ngồi tiểu long liễn đến tẩm điện của Thập ngũ hoàng đệ.
“Hiên nhi, Hiên nhi…” Trẫm xuống tiểu long liễn, đang định chạy vào trong, kích động quá mức, không cẩn thận dẫm phải tiểu long bào, bổ nhào trên đất.
“Hoàng thượng, người có đau không?” Tiểu Lục Tử lập tức nâng trẫm dậy, “Người đừng gấp, là lỗi của nô ta đã không bảo vệ người cẩn thận, là lỗi của nô tài.”
Trẫm xoa xoa đầu gối, không thèm để ý khoát tay: “Không sao không sao, trẫm không đau. Đi thôi, vào xem Hiên nhi thế nào rồi.”
Thập ngũ hoàng đệ sắc mặt trắng nhợt nửa tựa lên đầu giường, tay cầm một quyển sách, thấy trẫm tiến vào, ngẩng đầu lên, miệng khẽ mở, “Hoàng huynh.”
Trẫm chạy tới, ngồi bên giường, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lo lắng: “Hiên nhi, ngươi khó chịu ở đâu? Đã uống thuốc chưa? Có muốn ăn kẹo không?”
Thập ngũ hoàng đệ đặt sách sang một bên, biểu tình nhàn nhạt, “Hoàng huynh, ta không giống ngươi, không ghét uống thuốc.”
Trẫm mếu miệng: “Hiên nhi ngươi lại chê cười trẫm.”
Thập ngũ hoàng đệ không đáp lại, chỉ nói: “Hoàng huynh mới bị ngã phải không? Mau lên đây, để ta xem nào. Người đâu, mang thuốc mỡ tới.”
Trẫm cởi giày tiểu long leo lên giường, kéo ống quần lên, đầu gối đã bầm một mảnh, sờ vào có hơi đau.
“Sau này đừng hấp tấp như vậy.” Thập ngũ hoàng đệ nghiêm túc thoa thuốc cho trẫm, trẫm thở dài, cảm thấy bản thân không có chút khí thế nào hết, bị tiểu hài tử dặn dò thật đáng ghét ~
“Hiên nhi, sao ngươi đột nhiên lại sinh bệnh?”
“Không có gì, tối hôm qua hóng gió, cho nên bị bệnh, Mạnh viện sử nói, uống mấy thang thuốc là ổn.”
Trẫm gật gật đầu, cầm quyển sách nó đặt bên giường, “Binh pháp Tôn Tử? Đây là cái gì? Sao trước nay trẫm chưa từng thấy?”
“Đây là hoàng thúc cho ta, bảo ta phải đọc hiểu thật kỹ.”
Trẫm mở sách ra nhìn vài tờ, phát hiện không xem hiểu câu nào hết… Thật đáng buồn.
“Hoàng huynh xem không hiểu nó đâu, đọc cái này tốt hơn.”
Trẫm nhận lấy sách Thập ngũ hoàng đệ đưa, nhìn vào, đen mặt.
“Kỳ hiệp phiêu lưu ký ”… Quá khinh người rồi đó!
Trẫm tức giận! Hừ! Hừ hừ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook