Trầm Luân
-
Chương 5
"tôi còn tưởng tôi là huấn luyện viên Chu," Chu Mộ Trạch cười nói.
Vẻ mặt Hoắc Tiểu Lang đen xì: "...... Anh, đều nghe thấy được."
Chu Mộ Trạch mở tủ lạnh cầm lon Coca, nhìn phía trước lấy một lon sữa chua dì Hồng mua cho Tiểu Lang: "Uống sữa chua?"
Hoắc Tiểu Lang: "hả? có."
Chu Mộ Trạch lấy sữa chua ra, "không dị ứng với sữa chua?"
Hoắc Tiểu Lang đặt tách trà trong tay xuống, "không có như vậy."
Chu Mộ Trạch cười một chút, ngửa đầu uống một ngụm Coca,vừa xoa tóc vừa đi đến chỗ Hoắc Tiểu Lang, "Ngày mai khả năng tôi sẽ đi công tác."
Hoắc Tiểu Lang nhận sữa chua từ tay Chu Mộ Trạch, còn lạnh, cô đặt ở trên bàn trà để đỡ lạnh một chút rồi mới uống, "Đi công tác? Đi, đi đâu?"
Chu Mộ Trạch nói, "Thượng Hải, khoảng hai ngày."
Hoắc Tiểu Lang gật đầu, "ừ."
"Ngày mai tôi đưa dì Hồng trở về, lúc tôi không ở đây, em cũng có thể thả lỏng, làm quen với nơi này." Chu Mộ Trạch liếc mắt nhìn Hoắc Tiểu Lang một cái, Hoắc Tiểu Lang nhớ tới mới vừa rồi bị Chu Mộ Trạch gặp được khi điên khùng, có chút mặt đỏ.
Chu Mộ Trạch mở ra TV, thoải mái dễ chịu một bên uống Coca một bên điều khiển TV, bởi vì dáng ngồi lười biếng có chút tùy tiện, áo tắm của anh mở ra một nửa, trước ngực rắn chắc cơ bắp hiển hiện.
Hoắc Tiểu Lang lúng túng một lúc,rồi cẩn thận mở miệng: "anh sẽ không, sẽ đưa tôi đi?"
cô không hiểu con người Chu Mộ Trạch này.
lúc Ở bệnh viện nói rõ không muốn cô bởi vì cô căn bản không phải con gái ruột của Hoắc Miện, cô không biết anh cùng Hoắc Miện có quan hệ gì, càng không biết lúc trước Hoắc Miện và Chu Mộ Trạch đã nói gì với nhau, cô chỉ biết sau khi đi theo Chu Mộ Trạch, có một loại cảm giác lo sợ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Hiện tại Chu Mộ Trạch lại rất ôn hòa, giống như người ở bệnh viện lạnh nhạt kiên quyết không phải anh
Hoắc Tiểu Lang rũ đôi mắt xuống, cô sợ anh.
Anh vì dao thớt, cô là thịt cá, cô chỉ có thể mặc anh xâu xé.
Chu Mộ Trạch bình tĩnh nhìn Hoắc Tiểu Lang một cái, khẽ cười: "em đoán xem?"
"Ba,ba tôi với anh là, bằng hữu sao?" Hoắc Tiểu Lang không đáp hỏi lại.
"phải."
Hoắc Tiểu Lang không tiếp tục hỏi, mếu máo.
Chu Mộ Trạch ý cười càng sâu, "Như thế nào? nhìn bộ dạng của tôi không giống người trọng nghĩa khí sao?"
Hoắc Tiểu Lang trong lòng nói "đúng vậy", trên mặt không dám tỏ thái độ.
Chu Mộ Trạch nhìn Hoắc Tiểu Lang khẽ nhau mày, cười ra tiếng tới: "Cho nên em cảm thấy tôi sẽ không cần em?"
Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu, trong ánh mắt mặt sáng lấp lánh.
"tôi đã nói rồi," Chu Mộ Trạch thu ý cười, uống nốt ngụm Coca cuối cùng: "em sẽ do tôi quản." Chu Mộ Trạch đưa đôi mắt lên, "Cho nên em không cần sợ hãi."
Hoắc Tiểu Lang gật đầu, "Không, là hoãn, kế hoãn binh sao?"
Chu Mộ Trạch nhướng mày, "Ngươi còn biết cái gì là " kế hoãn binh " đâu?"
"Xem, xem TV học, Hoàn Châu, cách cách."
"Không phải, tôi sẽ không đưa em đi." Có lẽ vì mặc đồ ở nhà, hiện tại Chu Mộ Trạch nhìn qua dịu dàng hơn nhiều, " ba em trước khi đi cùng tôi nói rất nhiều."
"ba, ba tôi đi đâu?"
ánh mắt Chu Mộ Trạch dừng ở TV, "Về sau em sẽ biết."
Hoắc Tiểu Lang gật đầu.
đáy mắt Chu Mộ Trạch tràn ngập ý cười, quay đầu nhìn Hoắc Tiểu Lang, "Như thế nào? Quyết định tin tưởng tôi?"
đôi mắt Hoắc Tiểu Lang sáng lấp lánh, "tôi tin tưởng, tin anh."
Chu Mộ Trạch dừng một chút, "Này lại là chiêu gì?"
"Kích, kích, phép khích tướng."
"em rất thành thật."
Hoắc Tiểu Lang: "Lừa không, không được anh."
Chu Mộ Trạch cười, đứng lên, "Không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Hoắc Tiểu Lang đi theo đứng lên, "tôi, tôi không có chỗ......"
Chu Mộ Trạch quay lưng lại với cô,vẫy tay "Lại đây."
Hoắc Tiểu Lang cười rộ lên, thấp người thấp người cầm lấy túi của mình, nghĩ ngợi, cầm lon sữa chua trong tay, tung tăng đi theo Chu Mộ Trạch lên lầu.
"Đây là phòng tôi, không được phép vào," Chu Mộ Trạch chỉ vào cửa phòng, cúi người nhìn đôi mắt Hoắc Tiểu Lang, gằn từng chữ một nói, "Lặp lại lần nữa, bất luận cái gì dưới tình huống đều không được phép vào, có nghe hay không?"
Hoắc Tiểu Lang gật gật đầu, "Nghe được, rồi."
Chu Mộ Trạch mang Hoắc Tiểu Lang lên phía trước vài bước, chỉ vào một cái cửa nói, "Cái này, phòng em, em tùy tiện như thế nào cũng được."
Hoắc Tiểu Lang đẩy cửa đi vào, phòng ở không lớn, rất sạch sẽ, không có trang trí khoa trương,phong cách trang trí màu xanh nhạt, so với biệt thự trông tươi sáng hơn nhiều
Hoắc Tiểu Lang rất thích, "Này, này......" Mới vừa quay đầu, phát hiện Chu Mộ Trạch đã đi rồi, Hoắc Tiểu Lang cúi đầu, nhỏ giọng đem nói cho hết lời, "Này khá tốt."
Hoắc Tiểu Lang lập tức có chút mất hứng, xoay tay đóng cửa lại, đem chiếc túi vải ném lên gường.
Thông qua phòng ngủ Hoắc Tiểu Lang có thể nhìn thấy toàn cảnh biệt thự, phía trước biệt thự có một ngọn núi thấp, con đường trên núi uốn lượn như một tấm lụa khổng lồ.
Hoắc Tiểu Lang đẩy cửa sổ, phía dưới tầng có một cái núi giả, xung quanh có đài phun nước, ánh đèn đủ mọi màu sắc, thật xinh đẹp.
Hoắc Tiểu Lang bị gió thổi có chút lạnh, mới đóng cửa sổ,đi đôi dép lê đến mép giường, cầm lấy cái túi của mình
Lúc trước Chu Mộ Trạch nói muốn nhìn xem trong túi có cái gì, nhưng anh có lẽ quên mất, hẳn là nhất thời mà nói, anh không có xem.
Chính Hoắc Tiểu Lang muốn giới thiệu thật kỹ với Chu Mộ Trạch.
Hoắc Tiểu Lang mở túi ra, dốc ngược chiếc túi lắc lên, năm sáu khối Rubik rớt ra, đủ màu sắc, khối Rubik kim tự tháp, khối Rubik xiên, đủ loại kiểu dáng, Hoắc Tiểu Lang cầm lấy khối Rubik bình thường nhất, nhắm hai mắt lại, sau đó nhanh chóng xoay lại khối rubik.
Hoắc Tiểu Lang nói chuyện chậm, nhưng ngón tay vô cùng linh hoạt, khối Rubik ở Hoắc Tiểu Lang trong tay như có sinh mệnh giống nhau—— Hoắc Tiểu Lang xoay —— không biết vì cái gì, trong đầu cô đột nhiên hiện lên đôi tay xinh đẹp cầm đũa.
nửa chừng, Hoắc Tiểu Lang đem khối Rubik ném xuống, thu lại hết bỏ vào trong túi, đi vao toilet rửa, lúc sau nằm trên giường.
váy dì Hồng rất lớn, ngày thường mặc ở trên người lùng bùng không cảm giác được,cô nằm trên giường,lúc này váy mới có độ ma sát vào da thịt trên cơ thể, không thoải mái.
Hoắc Tiểu Lang lăn tới lăn lui, trước sau đều khó chịu, cuối cùng Hoắc Tiểu Lang buồn bã, lăn long lóc bò dậy, trực tiếp cởi bộ chiếc váy kia ra.
nằm trong ổ chăn, liền vô cùng thoải mái.
Hoắc Tiểu Lang cười hạnh phúc, co đầu gối.
ga giường Chu Mộ Trạch không đặc biệt mềm, nhưng thực sự thoải mái, chăn cũng bồng bềnh nhẹ tênh, người Hoắc Tiểu Lang trơn, cô cảm giác có thể trượt từ đầu giường đến cuối giường.
Cô từ nhỏ đến lớn đều không thoải mái như vậy.
Hôm nay rất mệt, lẽ ra sẽ mau ngủ, nhưng Hoắc Tiểu Lang lăn qua lăn lại vài lần, khiến mình an tĩnh lại, cuối cùng nằm úp lưng xuống có chút tê dại cũng không ngủ được.
Đầu óc cô miên man nghĩ đến Hoắc Miện, về cuộc sống trước kia.
Trước nay cô đều cảm kích Hoắc Miện, nếu không phải Hoắc Miện cứu cô từ bọn buôn người kia, có lẽ cô đã sớm đã chết, hoặc là sống không ra người ra quỷ, sao cô có thể thoải mái như này.
Hoắc Miện sống tùy tiện, mang theo Hoắc Tiểu Lang sống cũng tùy tiện, kiểu người như vậy sao có thể chơi với người kia, ăn cơm ngủ nào có nhiều như vậy chú ý, còn phải đi toilet, rửa?
Hoắc Tiểu Lang biết Chu Mộ Trạch cùng Hoắc Miện không phải một loại người, cho nên cô ở Chu Mộ Trạch trước mặt vẫn luôn cẩn thận, ăn cơm nói chuyện đều nhỏ nhẹ.
Tựa như Tiểu Yến Tử vào cung, nhìn bộ dạng người khác làm việc, không thể lại giống như trước kia hô to gọi nhỏ.
Hoắc Tiểu Lang lật người lại, lấy tay dụi dụi đôi mắt.
cô có chút nhớ Hoắc Miện.
**
Cũng không biết Chu Mộ Trạch khi nào đi, lúc Hoắc Tiểu Lang xuống lầu dì Hồng đã chuẩn bị tốt bữa sáng.
dì Hồng nhìn đến Tiểu Lang rất vui vẻ, "Trên mặt vết phát ban đã hết, một chút vết cũng không để lại."
Hoắc Tiểu Lang cúi đầu cười.
"Mau tới đây ăn cơm đi, tiên sinh đã đi rồi,"dì Hồng nói, "Trong nhà chỉ có hai chúng ta."
dì Hồng nói rất nhiều, Chu Mộ Trạch không ở đây, toàn bộ cơm sáng đều nghe được dì Hồng nói.
Giới thiệu cho cô biệt thự, nói một câu khái quát về người trong nhà, như là tài xế Tần thúc, còn có người hầu khác là dì Tô.
"Nhưng những người này cô hẳn cũng không thấy, Chu tiên sinh trước nay cũng không gọi bọn họ lại đây." dì Hồng tóm lại.
Hoắc Tiểu Lang buông chiếc đũa, "con ăn xong rồi."
"Đã ăn no chưa?" dì Hồng nói: "Không no tôi lại lấy thêm, nơi này chính là nhà của cô, tiên sinh nếu đã đưa cô trở lại, không khả năng đuổi cô đi"
Hoắc Tiểu Lang liếc mắt nhìn dì Hồng một cái, không nói chuyện.
dì Hồng cười, "Đừng nhìn tiên sinh qua dáng vẻ nghiêm túc kia, kỳ thật con người rất tốt."
Không thấy đâu.
Hoắc Tiểu Lang mếu máo, rồi giúp dì Hồng dọn chén đũa.
"Không cần dọn dẹp, cô mau nghỉ ngơi đi, đây là việc của tôi, cô không cần phải xen vào."
Hoắc Tiểu Lang nghĩ ngợi, gật đầu, "vâng, vâng đi."
Chu Mộ Trạch không ở đây, rất nhàm chán.
Hoắc Tiểu Lang ở lấy chiếc túi ở trên tầng xuống, đi dạo ở biệt thự trong chốc lát, cũng không có ý tứ gì, cô nhớ tới đêm qua nhìn đài phun nước, liền mở cửa lớn, chuẩn bị đi ra sân ngoài nhìn xem.
Đài phun nước nằm ở bên trái trước cửa, mở cửa ra Hoắc Tiểu Lang liền nghe được âm thanh dòng nước, Hoắc Tiểu Lang chạy chậm vài bước qua, chuyên tâm nhìn chốc lát,thò tay qua lan can, một chút bọt nước bắn lên tay Hoắc Tiểu Lang, hơi lạnh.
Hoắc Tiểu Lang cảm thấy cực kỳ tốt, nhìn bốn phía.
Thiết kế sân ngoài cũng là từ tay Chu Mộ Trạch, anh thực sự thích khu vườn Tô Châu, cho nên phong cách ở đây phỏng theo khu vườnTô Châu, một bước một cảnh, cảnh vật đẹp đẽ.
bên cạnh đài phun nước có một cây cổ thụ, ống rậm rì úc (1), tán cây như chiếc ô khổng lồ, tùm lá cây um tùm giống với bức tường, cản trở với thế giới bên ngoài.
Hoắc Tiểu Lang có chút tò mò, nhấc chân ngửa đầu, chỉ có thể nhìn đến bên kia hình như loáng thoáng tầng nhà.
Hoắc Tiểu Lang vòng đến bên kia, vẫn không thấy rõ lắm, nhưng một cái cây vươn ra khiến Hoắc Tiểu Lang chú ý.
Hoắc Tiểu Lang ngoan ngoãn đứng trong chốc lát, quay đầu lại nhìn biệt thự.
dì Hồng không có ở đây.
Hoắc Tiểu Lang cười rộ lên, đôi mắt híp lại, hướng lên trên nhảy dựng, đôi tay cầm lấy cành cây, chân dẫm lên thân cây, hướng người lật lên, Hoắc Tiểu Lang vững vàng ngồi ở trên cây.
lá cây sột soạt giật giật, Hoắc Tiểu Lang an tĩnh trong chốc lát, thấy không có người tới, lá gan lớn hơn một ít, cẩn thận bám lấy thân cây đứng lên, trèo lên chỗ cao hơn.
Hoắc Tiểu Lang nghiêm túc leo lên, chờ đến mồ hôi đầy đầu mới quay đầu nhìn lại, bất tri bất giác cô đã trèo lên rất cao, cơ hồ đã cao bằng tầng hai biệt thự.
Hoắc Tiểu Lang cảm thấy kinh ngạc, phía sau đột nhiên phát ra tiếng, "cô là ai? Làm gì đấy?" dọa Hoắc Tiểu Lang nhảy dựng, nhẹ buông tay, cả người mất trọng tâm, lung lay từ trên cây ngã xuống.
(1) cái này tớ không hiểu lắm á TT sorry các nàng
Vẻ mặt Hoắc Tiểu Lang đen xì: "...... Anh, đều nghe thấy được."
Chu Mộ Trạch mở tủ lạnh cầm lon Coca, nhìn phía trước lấy một lon sữa chua dì Hồng mua cho Tiểu Lang: "Uống sữa chua?"
Hoắc Tiểu Lang: "hả? có."
Chu Mộ Trạch lấy sữa chua ra, "không dị ứng với sữa chua?"
Hoắc Tiểu Lang đặt tách trà trong tay xuống, "không có như vậy."
Chu Mộ Trạch cười một chút, ngửa đầu uống một ngụm Coca,vừa xoa tóc vừa đi đến chỗ Hoắc Tiểu Lang, "Ngày mai khả năng tôi sẽ đi công tác."
Hoắc Tiểu Lang nhận sữa chua từ tay Chu Mộ Trạch, còn lạnh, cô đặt ở trên bàn trà để đỡ lạnh một chút rồi mới uống, "Đi công tác? Đi, đi đâu?"
Chu Mộ Trạch nói, "Thượng Hải, khoảng hai ngày."
Hoắc Tiểu Lang gật đầu, "ừ."
"Ngày mai tôi đưa dì Hồng trở về, lúc tôi không ở đây, em cũng có thể thả lỏng, làm quen với nơi này." Chu Mộ Trạch liếc mắt nhìn Hoắc Tiểu Lang một cái, Hoắc Tiểu Lang nhớ tới mới vừa rồi bị Chu Mộ Trạch gặp được khi điên khùng, có chút mặt đỏ.
Chu Mộ Trạch mở ra TV, thoải mái dễ chịu một bên uống Coca một bên điều khiển TV, bởi vì dáng ngồi lười biếng có chút tùy tiện, áo tắm của anh mở ra một nửa, trước ngực rắn chắc cơ bắp hiển hiện.
Hoắc Tiểu Lang lúng túng một lúc,rồi cẩn thận mở miệng: "anh sẽ không, sẽ đưa tôi đi?"
cô không hiểu con người Chu Mộ Trạch này.
lúc Ở bệnh viện nói rõ không muốn cô bởi vì cô căn bản không phải con gái ruột của Hoắc Miện, cô không biết anh cùng Hoắc Miện có quan hệ gì, càng không biết lúc trước Hoắc Miện và Chu Mộ Trạch đã nói gì với nhau, cô chỉ biết sau khi đi theo Chu Mộ Trạch, có một loại cảm giác lo sợ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Hiện tại Chu Mộ Trạch lại rất ôn hòa, giống như người ở bệnh viện lạnh nhạt kiên quyết không phải anh
Hoắc Tiểu Lang rũ đôi mắt xuống, cô sợ anh.
Anh vì dao thớt, cô là thịt cá, cô chỉ có thể mặc anh xâu xé.
Chu Mộ Trạch bình tĩnh nhìn Hoắc Tiểu Lang một cái, khẽ cười: "em đoán xem?"
"Ba,ba tôi với anh là, bằng hữu sao?" Hoắc Tiểu Lang không đáp hỏi lại.
"phải."
Hoắc Tiểu Lang không tiếp tục hỏi, mếu máo.
Chu Mộ Trạch ý cười càng sâu, "Như thế nào? nhìn bộ dạng của tôi không giống người trọng nghĩa khí sao?"
Hoắc Tiểu Lang trong lòng nói "đúng vậy", trên mặt không dám tỏ thái độ.
Chu Mộ Trạch nhìn Hoắc Tiểu Lang khẽ nhau mày, cười ra tiếng tới: "Cho nên em cảm thấy tôi sẽ không cần em?"
Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu, trong ánh mắt mặt sáng lấp lánh.
"tôi đã nói rồi," Chu Mộ Trạch thu ý cười, uống nốt ngụm Coca cuối cùng: "em sẽ do tôi quản." Chu Mộ Trạch đưa đôi mắt lên, "Cho nên em không cần sợ hãi."
Hoắc Tiểu Lang gật đầu, "Không, là hoãn, kế hoãn binh sao?"
Chu Mộ Trạch nhướng mày, "Ngươi còn biết cái gì là " kế hoãn binh " đâu?"
"Xem, xem TV học, Hoàn Châu, cách cách."
"Không phải, tôi sẽ không đưa em đi." Có lẽ vì mặc đồ ở nhà, hiện tại Chu Mộ Trạch nhìn qua dịu dàng hơn nhiều, " ba em trước khi đi cùng tôi nói rất nhiều."
"ba, ba tôi đi đâu?"
ánh mắt Chu Mộ Trạch dừng ở TV, "Về sau em sẽ biết."
Hoắc Tiểu Lang gật đầu.
đáy mắt Chu Mộ Trạch tràn ngập ý cười, quay đầu nhìn Hoắc Tiểu Lang, "Như thế nào? Quyết định tin tưởng tôi?"
đôi mắt Hoắc Tiểu Lang sáng lấp lánh, "tôi tin tưởng, tin anh."
Chu Mộ Trạch dừng một chút, "Này lại là chiêu gì?"
"Kích, kích, phép khích tướng."
"em rất thành thật."
Hoắc Tiểu Lang: "Lừa không, không được anh."
Chu Mộ Trạch cười, đứng lên, "Không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Hoắc Tiểu Lang đi theo đứng lên, "tôi, tôi không có chỗ......"
Chu Mộ Trạch quay lưng lại với cô,vẫy tay "Lại đây."
Hoắc Tiểu Lang cười rộ lên, thấp người thấp người cầm lấy túi của mình, nghĩ ngợi, cầm lon sữa chua trong tay, tung tăng đi theo Chu Mộ Trạch lên lầu.
"Đây là phòng tôi, không được phép vào," Chu Mộ Trạch chỉ vào cửa phòng, cúi người nhìn đôi mắt Hoắc Tiểu Lang, gằn từng chữ một nói, "Lặp lại lần nữa, bất luận cái gì dưới tình huống đều không được phép vào, có nghe hay không?"
Hoắc Tiểu Lang gật gật đầu, "Nghe được, rồi."
Chu Mộ Trạch mang Hoắc Tiểu Lang lên phía trước vài bước, chỉ vào một cái cửa nói, "Cái này, phòng em, em tùy tiện như thế nào cũng được."
Hoắc Tiểu Lang đẩy cửa đi vào, phòng ở không lớn, rất sạch sẽ, không có trang trí khoa trương,phong cách trang trí màu xanh nhạt, so với biệt thự trông tươi sáng hơn nhiều
Hoắc Tiểu Lang rất thích, "Này, này......" Mới vừa quay đầu, phát hiện Chu Mộ Trạch đã đi rồi, Hoắc Tiểu Lang cúi đầu, nhỏ giọng đem nói cho hết lời, "Này khá tốt."
Hoắc Tiểu Lang lập tức có chút mất hứng, xoay tay đóng cửa lại, đem chiếc túi vải ném lên gường.
Thông qua phòng ngủ Hoắc Tiểu Lang có thể nhìn thấy toàn cảnh biệt thự, phía trước biệt thự có một ngọn núi thấp, con đường trên núi uốn lượn như một tấm lụa khổng lồ.
Hoắc Tiểu Lang đẩy cửa sổ, phía dưới tầng có một cái núi giả, xung quanh có đài phun nước, ánh đèn đủ mọi màu sắc, thật xinh đẹp.
Hoắc Tiểu Lang bị gió thổi có chút lạnh, mới đóng cửa sổ,đi đôi dép lê đến mép giường, cầm lấy cái túi của mình
Lúc trước Chu Mộ Trạch nói muốn nhìn xem trong túi có cái gì, nhưng anh có lẽ quên mất, hẳn là nhất thời mà nói, anh không có xem.
Chính Hoắc Tiểu Lang muốn giới thiệu thật kỹ với Chu Mộ Trạch.
Hoắc Tiểu Lang mở túi ra, dốc ngược chiếc túi lắc lên, năm sáu khối Rubik rớt ra, đủ màu sắc, khối Rubik kim tự tháp, khối Rubik xiên, đủ loại kiểu dáng, Hoắc Tiểu Lang cầm lấy khối Rubik bình thường nhất, nhắm hai mắt lại, sau đó nhanh chóng xoay lại khối rubik.
Hoắc Tiểu Lang nói chuyện chậm, nhưng ngón tay vô cùng linh hoạt, khối Rubik ở Hoắc Tiểu Lang trong tay như có sinh mệnh giống nhau—— Hoắc Tiểu Lang xoay —— không biết vì cái gì, trong đầu cô đột nhiên hiện lên đôi tay xinh đẹp cầm đũa.
nửa chừng, Hoắc Tiểu Lang đem khối Rubik ném xuống, thu lại hết bỏ vào trong túi, đi vao toilet rửa, lúc sau nằm trên giường.
váy dì Hồng rất lớn, ngày thường mặc ở trên người lùng bùng không cảm giác được,cô nằm trên giường,lúc này váy mới có độ ma sát vào da thịt trên cơ thể, không thoải mái.
Hoắc Tiểu Lang lăn tới lăn lui, trước sau đều khó chịu, cuối cùng Hoắc Tiểu Lang buồn bã, lăn long lóc bò dậy, trực tiếp cởi bộ chiếc váy kia ra.
nằm trong ổ chăn, liền vô cùng thoải mái.
Hoắc Tiểu Lang cười hạnh phúc, co đầu gối.
ga giường Chu Mộ Trạch không đặc biệt mềm, nhưng thực sự thoải mái, chăn cũng bồng bềnh nhẹ tênh, người Hoắc Tiểu Lang trơn, cô cảm giác có thể trượt từ đầu giường đến cuối giường.
Cô từ nhỏ đến lớn đều không thoải mái như vậy.
Hôm nay rất mệt, lẽ ra sẽ mau ngủ, nhưng Hoắc Tiểu Lang lăn qua lăn lại vài lần, khiến mình an tĩnh lại, cuối cùng nằm úp lưng xuống có chút tê dại cũng không ngủ được.
Đầu óc cô miên man nghĩ đến Hoắc Miện, về cuộc sống trước kia.
Trước nay cô đều cảm kích Hoắc Miện, nếu không phải Hoắc Miện cứu cô từ bọn buôn người kia, có lẽ cô đã sớm đã chết, hoặc là sống không ra người ra quỷ, sao cô có thể thoải mái như này.
Hoắc Miện sống tùy tiện, mang theo Hoắc Tiểu Lang sống cũng tùy tiện, kiểu người như vậy sao có thể chơi với người kia, ăn cơm ngủ nào có nhiều như vậy chú ý, còn phải đi toilet, rửa?
Hoắc Tiểu Lang biết Chu Mộ Trạch cùng Hoắc Miện không phải một loại người, cho nên cô ở Chu Mộ Trạch trước mặt vẫn luôn cẩn thận, ăn cơm nói chuyện đều nhỏ nhẹ.
Tựa như Tiểu Yến Tử vào cung, nhìn bộ dạng người khác làm việc, không thể lại giống như trước kia hô to gọi nhỏ.
Hoắc Tiểu Lang lật người lại, lấy tay dụi dụi đôi mắt.
cô có chút nhớ Hoắc Miện.
**
Cũng không biết Chu Mộ Trạch khi nào đi, lúc Hoắc Tiểu Lang xuống lầu dì Hồng đã chuẩn bị tốt bữa sáng.
dì Hồng nhìn đến Tiểu Lang rất vui vẻ, "Trên mặt vết phát ban đã hết, một chút vết cũng không để lại."
Hoắc Tiểu Lang cúi đầu cười.
"Mau tới đây ăn cơm đi, tiên sinh đã đi rồi,"dì Hồng nói, "Trong nhà chỉ có hai chúng ta."
dì Hồng nói rất nhiều, Chu Mộ Trạch không ở đây, toàn bộ cơm sáng đều nghe được dì Hồng nói.
Giới thiệu cho cô biệt thự, nói một câu khái quát về người trong nhà, như là tài xế Tần thúc, còn có người hầu khác là dì Tô.
"Nhưng những người này cô hẳn cũng không thấy, Chu tiên sinh trước nay cũng không gọi bọn họ lại đây." dì Hồng tóm lại.
Hoắc Tiểu Lang buông chiếc đũa, "con ăn xong rồi."
"Đã ăn no chưa?" dì Hồng nói: "Không no tôi lại lấy thêm, nơi này chính là nhà của cô, tiên sinh nếu đã đưa cô trở lại, không khả năng đuổi cô đi"
Hoắc Tiểu Lang liếc mắt nhìn dì Hồng một cái, không nói chuyện.
dì Hồng cười, "Đừng nhìn tiên sinh qua dáng vẻ nghiêm túc kia, kỳ thật con người rất tốt."
Không thấy đâu.
Hoắc Tiểu Lang mếu máo, rồi giúp dì Hồng dọn chén đũa.
"Không cần dọn dẹp, cô mau nghỉ ngơi đi, đây là việc của tôi, cô không cần phải xen vào."
Hoắc Tiểu Lang nghĩ ngợi, gật đầu, "vâng, vâng đi."
Chu Mộ Trạch không ở đây, rất nhàm chán.
Hoắc Tiểu Lang ở lấy chiếc túi ở trên tầng xuống, đi dạo ở biệt thự trong chốc lát, cũng không có ý tứ gì, cô nhớ tới đêm qua nhìn đài phun nước, liền mở cửa lớn, chuẩn bị đi ra sân ngoài nhìn xem.
Đài phun nước nằm ở bên trái trước cửa, mở cửa ra Hoắc Tiểu Lang liền nghe được âm thanh dòng nước, Hoắc Tiểu Lang chạy chậm vài bước qua, chuyên tâm nhìn chốc lát,thò tay qua lan can, một chút bọt nước bắn lên tay Hoắc Tiểu Lang, hơi lạnh.
Hoắc Tiểu Lang cảm thấy cực kỳ tốt, nhìn bốn phía.
Thiết kế sân ngoài cũng là từ tay Chu Mộ Trạch, anh thực sự thích khu vườn Tô Châu, cho nên phong cách ở đây phỏng theo khu vườnTô Châu, một bước một cảnh, cảnh vật đẹp đẽ.
bên cạnh đài phun nước có một cây cổ thụ, ống rậm rì úc (1), tán cây như chiếc ô khổng lồ, tùm lá cây um tùm giống với bức tường, cản trở với thế giới bên ngoài.
Hoắc Tiểu Lang có chút tò mò, nhấc chân ngửa đầu, chỉ có thể nhìn đến bên kia hình như loáng thoáng tầng nhà.
Hoắc Tiểu Lang vòng đến bên kia, vẫn không thấy rõ lắm, nhưng một cái cây vươn ra khiến Hoắc Tiểu Lang chú ý.
Hoắc Tiểu Lang ngoan ngoãn đứng trong chốc lát, quay đầu lại nhìn biệt thự.
dì Hồng không có ở đây.
Hoắc Tiểu Lang cười rộ lên, đôi mắt híp lại, hướng lên trên nhảy dựng, đôi tay cầm lấy cành cây, chân dẫm lên thân cây, hướng người lật lên, Hoắc Tiểu Lang vững vàng ngồi ở trên cây.
lá cây sột soạt giật giật, Hoắc Tiểu Lang an tĩnh trong chốc lát, thấy không có người tới, lá gan lớn hơn một ít, cẩn thận bám lấy thân cây đứng lên, trèo lên chỗ cao hơn.
Hoắc Tiểu Lang nghiêm túc leo lên, chờ đến mồ hôi đầy đầu mới quay đầu nhìn lại, bất tri bất giác cô đã trèo lên rất cao, cơ hồ đã cao bằng tầng hai biệt thự.
Hoắc Tiểu Lang cảm thấy kinh ngạc, phía sau đột nhiên phát ra tiếng, "cô là ai? Làm gì đấy?" dọa Hoắc Tiểu Lang nhảy dựng, nhẹ buông tay, cả người mất trọng tâm, lung lay từ trên cây ngã xuống.
(1) cái này tớ không hiểu lắm á TT sorry các nàng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook