Trầm Luân
-
Chương 12
(chưa beta)
Chu Mộ Trạch trở về rất muộn.
Tiếp đãi xong khách hàng người Đức, vừa vặn thời gian đi đón Hoắc Tiểu Lang, nhưng mới ra cửa công ty liền gặp phải Mạnh gia.
"Mộ trạch," Mạnh gia nhìn đến Chu Mộ Trạch, "Sớm như vậy đã đi rồi? Như này không giống cậu."
Chu Mộ Trạch chín tuổi đi theo Mạnh gia làm việc, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, không chỉ có như thế, Chu Mộ Trạch việc gì cũng chịu làm.
Cho nên Mạnh gia mới có nhìn trúng anh, cho dù hoài nghi ba Chu Mộ Trạch là Chu Hoài Chương có dã tâm khác, nhưng Mạnh gia vẫn lựa chọn giữ lại Chu Mộ Trạch.Trên đời này người có khả năng rất nhiều, nhưng chỉ có một Chu Mộ Trạch.Mạnh gia nhiều năm như vậy ở trên thương trường, nhân tài quan trọng bao nhiêu ông ta lại quá rõ ràng.
Chu Mộ Trạch cũng xác thật dùng hành động chứng minh lựa chọn của Mạnh gia là hoàn toàn đúng đắn."Ừ, hôm nay có chút việc." Chu Mộ Trạch ánh mắt dừng lại ở người phía sau Mạnh gia.
Mạnh Vĩ một thân âu phục, nhìn qua cực kì đứng đắn, tóc lại nhuộm thành màu hồng chói mắt, bàn tay lộ ra hình xăm có không hề ăn khớp với bộ âu phục này."Tiểu vĩ, đã lâu không thấy." Chu Mộ Trạch cười khẽ nói.Mạnh Vĩ nâng cằm, mang mang chút giọng Mỹ, "Hey." Tay vừa di chuyển, trên cổ tay các trang sức trên cổ tay kêu xôn xang.
Mạnh gia nhìn Chu Mộ Trạch, "Cùng nhau ăn cái cơm chiều đi, khó có được anh em các người đều ở đây, gọi cả Mạnh Lâm đến, đã lâu chúng ta không tụ tập."
Chầu này cơm ăn thật lâu, hiện tại hầu hết công việc của Mạnh thị cơ hồ đều dươi tay của Chu Mộ Trạch, nhưng quyền quyết định còn ở Mạnh gia, này bữa cơm vốn chính là một hồi Hồng Môn Yến(1), dù chưa có đi vào lúc này nhưng Chu Mộ Trạch biết Mạnh gia lần này gọi Mạnh Vĩ trở về, là muốn nhường quyền cho hắn.
Không chỉ có như thế, Mạnh gia tựa hồ còn cố ý làm Mạnh Lâm cũng tiến vào công ty.Mạnh Lâm từ đầu đến cuối vẫn luôn "Không làm việc đàng hoàng", mở một quán trà cao cấp, nói là quán trà cũng không kinh doanh, Mạnh gia vẫn luôn không đồng ý cho cô ta mở, số tiền này vẫn là từ Chu Mộ Trạch.
Chu Mộ Trạch nói nếu Mạnh Lâm thích, cứ để cho cô ta chơi, lỗ lãi anh nhận.Hành động này của Chu Mộ Trạch cũng có tính toán riêng của mình, anh không muốn Mạnh Lâm vào Mạnh thị.
Có lợi ích nhất định sẽ có mất mát.
Ở thời điểm khó khăn nhất của Chu Mộ Trạch, Mạnh Lâm giúp anh rất nhiều, cho nên Chu Mộ Trạch không muốn cho Mạnh Lâm tiến vào nơi thị phi.Chu Mộ Trạch nhìn sắc thái Mạnh gia, bình thản uống ly rượu.
Gừng càng già càng cay, Mạnh gia bản tính khôn khéo, nói rõ cho Chu Mộ Trạch một cái ra oai phủ đầu.
Cơm nước xong ra khách sạn mới nhìn thấy bên ngoài lại đag mưa.
Cũng đúng, lúc vừa vừa tan tầm trời cũng đã nhiều mây, Mạnh Lâm khó lắm mới được cùng với Chu Mộ Trạch, muốn dẫn anh đi ra ngoài chơi, nhưng Chu Mộ Trạch không đồng ý.
"Anh phải về nhà làm gì!" Mạnh Lâm căm giận, "Mới có mấy giờ!"
Chu Mộ Trạch nhìn đến nơi Trương Mạnh Nham, vẫy tay, Trương Mạnh Nham chạy nhanh giơ dù, chậm rãi tiến tới, "Trong nhà nuôi con thú nhỏ không thể đi."
"Con thú nhỏ?"
Mạnh Lâm nghi ngờ nói thì bóng dáng Chu Mộ Trạch đã đi vào trong mưa.
Mạnh gia từ nhà ăn đi ra, Mạnh Lâm dường như nói đùa: "Ba! Người xem anh ta hiện tại cũng không coi người ra gì."
Mạnh gia lại không có đùa, ông ta nhìn Chu Mộ Trạch lên xe, trên mặt mang theo nét hiền lành tươi cười, nhưng là nhìn kỹ, cười nhưng ánh mắt lại sâu không thấu.
"Đúng vậy, Tiểu Trạch hiện tại rất kiêu ngạo." Mạnh gia chống cây trượng, bên cạnh nữ thư ký trẻ tuổi, xinh đẹp giơ dù, "Nhưng là hắn đã quên cái kiêu ngạo ấy là ai cho hắn."
"Cho đi như thế nào, giờ cũng đã đến lúc đòi lại rồi." Mạnh Vĩ bổ sung một câu.
Mạnh Lâm ngây ngốc nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, phản ứng lại, đánh một cái lên người Mạnh Vĩ, "Ngươi mẹ nó có bệnh!"
Chu Mộ Trạch lên xe, lời đầu tiên liền hỏi: "Hoắc Tiểu Lang đâu?"
Trương Mạnh Nham có chút xin lỗi nhìn Chu Mộ Trạch, "Đã về nhà."
Chu Mộ Trạch yên lòng, "Ừ."
Trương Mạnh Nham do dự mở miệng, "Nhưng là...... Không phải tôi đưa."
Chu Mộ Trạch nhìn qua.
"Có người trước tôi một bước đưa cô ấy về nhà."
Hoắc Tiểu Lang không có dù,đi xung quanh một vòng cửa hàng văn phòng phẩm thế nhưng một cái ô đều không có, Hoắc Tiểu Lang khó khăn đứng ở phía dưới mái hiên trốn trong chốc lát, nhưng mưa càng to, rất nhanh dưới chân xuất hiện những vũng nước lớn, Hoắc Tiểu Lang tránh không khỏi,đôi giày đã ướt một nửa.
Hoắc Tiểu Lang lạnh cứng người, mũi đỏ bừng, ước chừng đợi hơn ba giờ, một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường.
"Hoắc Tiểu Lang?"
Cửa sổ xe hạ xuống một chút, Hoắc Tiểu Lang phân biệt nửa ngày mới nhận ra là đôi mắt Ngô Thừa Hiên.
"Cậu thế nào còn tại đây?"
Ngô Thừa Hiên ở quán nét chơi trong chốc lát,người nhà Trần Tuấn Hành tìm, bỏ Ngô Thừa Hiên lại một mình chạy, Ngô Thừa Hiên một mình chơi không thú vị, bên ngoài lại mưa lớn, liền gọi điện thoại gọi tài xế đến đón cậu.
Mới vừa đi không bao lâu lại nhìn thấy Hoắc Tiểu Lang đáng thương đang đứng ven đường.
Hoắc Tiểu Lang do dự lên xe.
"Xin, xin lỗi," Hoắc Tiểu Lang ngồi ở ghế bên cạnh, lưng thẳng đứng,cố gắng không cho quần áo ướt đụng quá nhiều vào xe.
"Hả, không có việc gì," Ngô Thừa Hiên tùy tiện khoát tay, Hoắc Tiểu Lang lạnh đến mũi đỏ bừng, Ngô Thừa Hiên nghi hoặc hỏi: "Cậu như thế nào còn tại đây? Không ai tới đón cậu sao?"
Hoắc Tiểu Lang không nghĩ đến chuyện này, liền thay đổi đề tài, "Cậu không phải ở......" Nói một nửa, Hoắc Tiểu Lang dừng lại câu chuyện.
Cô liếc mắt nhìn tài xế một cái, ý tứ đang hỏi đi tiệm net có phải hay không cần yêu cầu bảo mật.
Tuy rằng Ngô Thừa Hiên đi net,người trong nhà cũng không quản, nhưng hành động này của Hoắc Tiểu Lang vẫn làm Ngô Thừa Hiên hưởng thụ.
"Không có việc gì, Trần Tuấn Hành bị người nhà kéo đi rồi, Tôi chơi một mình cũng không thấy không thú vị."
Ngô Thừa Hiên đưa Hoắc Tiểu Lang đến cửa nhà, Hoắc Tiểu Lang xuống xe nói lời cảm tạ lúc sau mới nhớ tới hẳn là nên gọi điện thoại cho Chu Mộ Trạch gọi điện thoại, không phải qua đón.
Thời điểm ấn vào tên Chu Mộ Trạch trong điện thoại tạm dừng một chút, Hoắc Tiểu Lang cắn môi lại thoát ra, gọi điện cho Trương Mạnh Nham.
Lúc đó Trương Mạnh Nham đã ở cửa trường, xác định Hoắc Tiểu Lang đã về nhà rồi trực tiếp quay đầu chạy đến khách sạn đón Chu Mộ Trạch.
Chu Mộ Trạch nghe thế cũng không có nhiều phản ứng, Trương Mạnh Nham trong lòng vẫn có chút bồn chồn.
Anh ta không xác định được thái độ của Chu Mộ Trạch đối Hoắc Tiểu Lang, nhưng thấy lúc sau Chu Mộ Trạch vẫn luôn mệt mỏi nhắm hai mắt, đối với chuyện này dường như đều không thèm để ý Trương Mạnh Nham mới dám hơi yên tâm một ít.
Hẳn là không quan trọng đi.
Chu Mộ Trạch về đến nhà, vừa mới mở ra, Chu Mộ Trạch liền nghe thấy bên trong âm thanh dép lê "Lộc cộc" chạy tới.
"Anh đã về rồi."
Hoắc Tiểu Lang đã tự mình thay quần áo ướt, phía trước là bộ đồ ngủ Chu Mộ Trạch mua cho cô.
nay là lần đầu tiên Chu Mộ Trạch nhìn thấy Hoắc Tiểu Lang mặc áo ngủ.
Chu Mộ Trạch lần đó mua cho Hoắc Tiểu Lang không ít quần áo, ánh mắt anh rất tốt, chọn quần áo đều là kiểu dáng thời thượng,xu hướng thay đổi, mỗi quá trợ lý chọn quần áo cho Chu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch đều sẽ đổi cả quần áo của Hoắc Tiểu Lang.
Cho nên tủ quần áo Hoắc Tiểu Lang rất nhanh đã đầy.
Chất lượng quần áo rất tốt, kiểu dáng cũng nhiều, áo ngủ áo tắm dài càng không thể thiếu, nhưng Chu Mộ Trạch trước nay chưa từng không gặp Hoắc Tiểu Lang mặc qua, cho dù ở nhà cũng vĩnh viễn ăn mặc quần áo ban ngày.
Cô không đem nơi này trở thành nhà.
Áo ngủ là màu hồng phấn, Hoắc Tiểu Lang dường như rất thích hồng nhàn nhạt, giống như quần áo dép lê cũng có rất nhiều, cô tự chọn đôi dép lê cũng có màu hồng.
Áo ngủ thiết kế rất đáng yêu, sau lưng có cái đuôi nhỏ tròn tròn, theo động tác mà lắc lư, nhìn qua mềm như bông, giống con gấu nhỏ.
Trời mưa rất lớn, bên ngoài một khoảng tối sầm lại, cùng ánh sáng trong nhà rất đối lập.
vừa mới bước vào phòng liền có hơi ấm ập vào trước mặt.
Hoắc Tiểu Lang rất tiết kiệm, mỗi lần bật đèn đều chỉ bật một nửa, đủ dùng là được,ánh đèn vàng ấm áp nhẹ nhàng, hơn nữa cô mặc áo ngủ mềm mại nhỏ bé,trái tim Chu Mộ Trạch lãnh lẽo bị khung cảnh này làm cho rung động.
Khóe miệng không kiềm chế được có chút dịu dàng, "Còn chưa ngủ?"
"Tôi, tôi cho rằng anh không trở lại." Không biết là do ánh đèn hay vẫn là chiếc áo ngủ, Chu Mộ Trạch cảm thấy mặt Hoắc Tiểu Lang ửng hồng, không giống như bình thường.
" Lại tưởng tượng, sẽ không."
Hoắc Tiểu Lang chậm rì rì, lo cho chính mình nói, "Cũng không thể đi,căn nhà lớn như vậy."
Chu Mộ Trạch cười khẽ lên, muốn trêu chọc cô, "Ngôi nhà như vậy tôi có rất nhiều."
Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu nhìn anh một cái, rầu rĩ, "À."
Chu Mộ Trạch ý cười càng sâu, đi rửa tay, thay bộ quần áo ở nhà rồi ngồi trên sô pha, vừa muốn đun ít nước, "Nước nóng? Em đun?"
Hoắc Tiểu Lang cười cười, "Chỉ, chỉ biết đun nước."
Nhìn Hoắc Tiểu Lang tươi cười, Chu Mộ Trạch trong nháy mắt đau lòng.
Hôm nay Hoắc Tiểu Lang cùng anh phá lệ thân thiết, cô muốn thử, hoặc là nhận sai.
Cô không biết mình đã phạm sai lầm gì, nhưng hôm nay Chu Mộ Trạch không đi đón cô, Hoắc Tiểu Lang sợ.
Cô sợ Chu Mộ Trạch không cần cô.
Cho nên đêm nay Hoắc Tiểu Lang thực sự ngoan ngoãn, ngay cả tươi cười đều rất ngọt ngào, không lộ ra tật xấu gì.
Chu Mộ Trạch có chút hối hận, ngày đó ở bệnh viện không nên dọa cô.
Cũng không biết mất bao lâu để trở lại như ban đầu.
Uống một ngụm trà, che dấu một chút, Chu Mộ Trạch vỗ vị trí bên cạnh mình, "Lại đây."
Hoắc Tiểu Lang đi tới, ở bên cạnh Chu Mộ Trạch ngồi xuống.
"Hôm nay đi học tốt không?"
Hoắc Tiểu Lang châm chước một chút, mới chậm rãi đáp: "Không, không tồi."
Chu Mộ Trạch quét Hoắc Tiểu Lang liếc mắt một cái, "Nói thật."
Hoắc Tiểu Lang: "Không vui."
Chu Mộ Trạch cười rộ lên, "Như thế nào không vui?"
Hoắc Tiểu Lang nhíu mày nghĩ nghĩ, "Buồn ngủ."
"không quen bạn học?" Chu Mộ Trạch cầm ấm trà, đổ nước ra.
Nhắc tới bạn học đầu Hoắc Tiểu Lang cúi thấp xuống, qua một lát, cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. "Có!"
Nhìn Hoắc Tiểu Lang đột nhiên vui vẻ, Chu Mộ Trạch nhíu mày,giọng nói trầm đi vài phần, "Ai?" Dừng một chút, "Nam hay nữ?"
Hoắc Tiểu Lang không nghĩ tới sẽ là vấn đề này, "Nam, bạn nam."
(1)Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài, thủ đô của Triều đại. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là và, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.( nguồn Wikipedia)
lời editor
_xin lỗi các cậu tuần này chưa thể bù chương,tuần sau nhé.<3
_Cả tuần nay lỗi wattpad ko thể vào đc TT,chiều nay rảnh rỗi mới mò mẫm các kiểu TT, chứ không phải tui lười đâu ờ thì có chun chút thôi:)))))
_À tớ có ý định lập nhà mới ở wordpress hoặc fb để ổn định hơn chứ wattpad hay lỗi thế này bay truyện của tôi lúc nào ko biết:(((( các cậu thấy sao??? ( hãy tương tác cùng tui để cho tui vui nhaaaa:>)
Chu Mộ Trạch trở về rất muộn.
Tiếp đãi xong khách hàng người Đức, vừa vặn thời gian đi đón Hoắc Tiểu Lang, nhưng mới ra cửa công ty liền gặp phải Mạnh gia.
"Mộ trạch," Mạnh gia nhìn đến Chu Mộ Trạch, "Sớm như vậy đã đi rồi? Như này không giống cậu."
Chu Mộ Trạch chín tuổi đi theo Mạnh gia làm việc, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, không chỉ có như thế, Chu Mộ Trạch việc gì cũng chịu làm.
Cho nên Mạnh gia mới có nhìn trúng anh, cho dù hoài nghi ba Chu Mộ Trạch là Chu Hoài Chương có dã tâm khác, nhưng Mạnh gia vẫn lựa chọn giữ lại Chu Mộ Trạch.Trên đời này người có khả năng rất nhiều, nhưng chỉ có một Chu Mộ Trạch.Mạnh gia nhiều năm như vậy ở trên thương trường, nhân tài quan trọng bao nhiêu ông ta lại quá rõ ràng.
Chu Mộ Trạch cũng xác thật dùng hành động chứng minh lựa chọn của Mạnh gia là hoàn toàn đúng đắn."Ừ, hôm nay có chút việc." Chu Mộ Trạch ánh mắt dừng lại ở người phía sau Mạnh gia.
Mạnh Vĩ một thân âu phục, nhìn qua cực kì đứng đắn, tóc lại nhuộm thành màu hồng chói mắt, bàn tay lộ ra hình xăm có không hề ăn khớp với bộ âu phục này."Tiểu vĩ, đã lâu không thấy." Chu Mộ Trạch cười khẽ nói.Mạnh Vĩ nâng cằm, mang mang chút giọng Mỹ, "Hey." Tay vừa di chuyển, trên cổ tay các trang sức trên cổ tay kêu xôn xang.
Mạnh gia nhìn Chu Mộ Trạch, "Cùng nhau ăn cái cơm chiều đi, khó có được anh em các người đều ở đây, gọi cả Mạnh Lâm đến, đã lâu chúng ta không tụ tập."
Chầu này cơm ăn thật lâu, hiện tại hầu hết công việc của Mạnh thị cơ hồ đều dươi tay của Chu Mộ Trạch, nhưng quyền quyết định còn ở Mạnh gia, này bữa cơm vốn chính là một hồi Hồng Môn Yến(1), dù chưa có đi vào lúc này nhưng Chu Mộ Trạch biết Mạnh gia lần này gọi Mạnh Vĩ trở về, là muốn nhường quyền cho hắn.
Không chỉ có như thế, Mạnh gia tựa hồ còn cố ý làm Mạnh Lâm cũng tiến vào công ty.Mạnh Lâm từ đầu đến cuối vẫn luôn "Không làm việc đàng hoàng", mở một quán trà cao cấp, nói là quán trà cũng không kinh doanh, Mạnh gia vẫn luôn không đồng ý cho cô ta mở, số tiền này vẫn là từ Chu Mộ Trạch.
Chu Mộ Trạch nói nếu Mạnh Lâm thích, cứ để cho cô ta chơi, lỗ lãi anh nhận.Hành động này của Chu Mộ Trạch cũng có tính toán riêng của mình, anh không muốn Mạnh Lâm vào Mạnh thị.
Có lợi ích nhất định sẽ có mất mát.
Ở thời điểm khó khăn nhất của Chu Mộ Trạch, Mạnh Lâm giúp anh rất nhiều, cho nên Chu Mộ Trạch không muốn cho Mạnh Lâm tiến vào nơi thị phi.Chu Mộ Trạch nhìn sắc thái Mạnh gia, bình thản uống ly rượu.
Gừng càng già càng cay, Mạnh gia bản tính khôn khéo, nói rõ cho Chu Mộ Trạch một cái ra oai phủ đầu.
Cơm nước xong ra khách sạn mới nhìn thấy bên ngoài lại đag mưa.
Cũng đúng, lúc vừa vừa tan tầm trời cũng đã nhiều mây, Mạnh Lâm khó lắm mới được cùng với Chu Mộ Trạch, muốn dẫn anh đi ra ngoài chơi, nhưng Chu Mộ Trạch không đồng ý.
"Anh phải về nhà làm gì!" Mạnh Lâm căm giận, "Mới có mấy giờ!"
Chu Mộ Trạch nhìn đến nơi Trương Mạnh Nham, vẫy tay, Trương Mạnh Nham chạy nhanh giơ dù, chậm rãi tiến tới, "Trong nhà nuôi con thú nhỏ không thể đi."
"Con thú nhỏ?"
Mạnh Lâm nghi ngờ nói thì bóng dáng Chu Mộ Trạch đã đi vào trong mưa.
Mạnh gia từ nhà ăn đi ra, Mạnh Lâm dường như nói đùa: "Ba! Người xem anh ta hiện tại cũng không coi người ra gì."
Mạnh gia lại không có đùa, ông ta nhìn Chu Mộ Trạch lên xe, trên mặt mang theo nét hiền lành tươi cười, nhưng là nhìn kỹ, cười nhưng ánh mắt lại sâu không thấu.
"Đúng vậy, Tiểu Trạch hiện tại rất kiêu ngạo." Mạnh gia chống cây trượng, bên cạnh nữ thư ký trẻ tuổi, xinh đẹp giơ dù, "Nhưng là hắn đã quên cái kiêu ngạo ấy là ai cho hắn."
"Cho đi như thế nào, giờ cũng đã đến lúc đòi lại rồi." Mạnh Vĩ bổ sung một câu.
Mạnh Lâm ngây ngốc nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, phản ứng lại, đánh một cái lên người Mạnh Vĩ, "Ngươi mẹ nó có bệnh!"
Chu Mộ Trạch lên xe, lời đầu tiên liền hỏi: "Hoắc Tiểu Lang đâu?"
Trương Mạnh Nham có chút xin lỗi nhìn Chu Mộ Trạch, "Đã về nhà."
Chu Mộ Trạch yên lòng, "Ừ."
Trương Mạnh Nham do dự mở miệng, "Nhưng là...... Không phải tôi đưa."
Chu Mộ Trạch nhìn qua.
"Có người trước tôi một bước đưa cô ấy về nhà."
Hoắc Tiểu Lang không có dù,đi xung quanh một vòng cửa hàng văn phòng phẩm thế nhưng một cái ô đều không có, Hoắc Tiểu Lang khó khăn đứng ở phía dưới mái hiên trốn trong chốc lát, nhưng mưa càng to, rất nhanh dưới chân xuất hiện những vũng nước lớn, Hoắc Tiểu Lang tránh không khỏi,đôi giày đã ướt một nửa.
Hoắc Tiểu Lang lạnh cứng người, mũi đỏ bừng, ước chừng đợi hơn ba giờ, một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở ven đường.
"Hoắc Tiểu Lang?"
Cửa sổ xe hạ xuống một chút, Hoắc Tiểu Lang phân biệt nửa ngày mới nhận ra là đôi mắt Ngô Thừa Hiên.
"Cậu thế nào còn tại đây?"
Ngô Thừa Hiên ở quán nét chơi trong chốc lát,người nhà Trần Tuấn Hành tìm, bỏ Ngô Thừa Hiên lại một mình chạy, Ngô Thừa Hiên một mình chơi không thú vị, bên ngoài lại mưa lớn, liền gọi điện thoại gọi tài xế đến đón cậu.
Mới vừa đi không bao lâu lại nhìn thấy Hoắc Tiểu Lang đáng thương đang đứng ven đường.
Hoắc Tiểu Lang do dự lên xe.
"Xin, xin lỗi," Hoắc Tiểu Lang ngồi ở ghế bên cạnh, lưng thẳng đứng,cố gắng không cho quần áo ướt đụng quá nhiều vào xe.
"Hả, không có việc gì," Ngô Thừa Hiên tùy tiện khoát tay, Hoắc Tiểu Lang lạnh đến mũi đỏ bừng, Ngô Thừa Hiên nghi hoặc hỏi: "Cậu như thế nào còn tại đây? Không ai tới đón cậu sao?"
Hoắc Tiểu Lang không nghĩ đến chuyện này, liền thay đổi đề tài, "Cậu không phải ở......" Nói một nửa, Hoắc Tiểu Lang dừng lại câu chuyện.
Cô liếc mắt nhìn tài xế một cái, ý tứ đang hỏi đi tiệm net có phải hay không cần yêu cầu bảo mật.
Tuy rằng Ngô Thừa Hiên đi net,người trong nhà cũng không quản, nhưng hành động này của Hoắc Tiểu Lang vẫn làm Ngô Thừa Hiên hưởng thụ.
"Không có việc gì, Trần Tuấn Hành bị người nhà kéo đi rồi, Tôi chơi một mình cũng không thấy không thú vị."
Ngô Thừa Hiên đưa Hoắc Tiểu Lang đến cửa nhà, Hoắc Tiểu Lang xuống xe nói lời cảm tạ lúc sau mới nhớ tới hẳn là nên gọi điện thoại cho Chu Mộ Trạch gọi điện thoại, không phải qua đón.
Thời điểm ấn vào tên Chu Mộ Trạch trong điện thoại tạm dừng một chút, Hoắc Tiểu Lang cắn môi lại thoát ra, gọi điện cho Trương Mạnh Nham.
Lúc đó Trương Mạnh Nham đã ở cửa trường, xác định Hoắc Tiểu Lang đã về nhà rồi trực tiếp quay đầu chạy đến khách sạn đón Chu Mộ Trạch.
Chu Mộ Trạch nghe thế cũng không có nhiều phản ứng, Trương Mạnh Nham trong lòng vẫn có chút bồn chồn.
Anh ta không xác định được thái độ của Chu Mộ Trạch đối Hoắc Tiểu Lang, nhưng thấy lúc sau Chu Mộ Trạch vẫn luôn mệt mỏi nhắm hai mắt, đối với chuyện này dường như đều không thèm để ý Trương Mạnh Nham mới dám hơi yên tâm một ít.
Hẳn là không quan trọng đi.
Chu Mộ Trạch về đến nhà, vừa mới mở ra, Chu Mộ Trạch liền nghe thấy bên trong âm thanh dép lê "Lộc cộc" chạy tới.
"Anh đã về rồi."
Hoắc Tiểu Lang đã tự mình thay quần áo ướt, phía trước là bộ đồ ngủ Chu Mộ Trạch mua cho cô.
nay là lần đầu tiên Chu Mộ Trạch nhìn thấy Hoắc Tiểu Lang mặc áo ngủ.
Chu Mộ Trạch lần đó mua cho Hoắc Tiểu Lang không ít quần áo, ánh mắt anh rất tốt, chọn quần áo đều là kiểu dáng thời thượng,xu hướng thay đổi, mỗi quá trợ lý chọn quần áo cho Chu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch đều sẽ đổi cả quần áo của Hoắc Tiểu Lang.
Cho nên tủ quần áo Hoắc Tiểu Lang rất nhanh đã đầy.
Chất lượng quần áo rất tốt, kiểu dáng cũng nhiều, áo ngủ áo tắm dài càng không thể thiếu, nhưng Chu Mộ Trạch trước nay chưa từng không gặp Hoắc Tiểu Lang mặc qua, cho dù ở nhà cũng vĩnh viễn ăn mặc quần áo ban ngày.
Cô không đem nơi này trở thành nhà.
Áo ngủ là màu hồng phấn, Hoắc Tiểu Lang dường như rất thích hồng nhàn nhạt, giống như quần áo dép lê cũng có rất nhiều, cô tự chọn đôi dép lê cũng có màu hồng.
Áo ngủ thiết kế rất đáng yêu, sau lưng có cái đuôi nhỏ tròn tròn, theo động tác mà lắc lư, nhìn qua mềm như bông, giống con gấu nhỏ.
Trời mưa rất lớn, bên ngoài một khoảng tối sầm lại, cùng ánh sáng trong nhà rất đối lập.
vừa mới bước vào phòng liền có hơi ấm ập vào trước mặt.
Hoắc Tiểu Lang rất tiết kiệm, mỗi lần bật đèn đều chỉ bật một nửa, đủ dùng là được,ánh đèn vàng ấm áp nhẹ nhàng, hơn nữa cô mặc áo ngủ mềm mại nhỏ bé,trái tim Chu Mộ Trạch lãnh lẽo bị khung cảnh này làm cho rung động.
Khóe miệng không kiềm chế được có chút dịu dàng, "Còn chưa ngủ?"
"Tôi, tôi cho rằng anh không trở lại." Không biết là do ánh đèn hay vẫn là chiếc áo ngủ, Chu Mộ Trạch cảm thấy mặt Hoắc Tiểu Lang ửng hồng, không giống như bình thường.
" Lại tưởng tượng, sẽ không."
Hoắc Tiểu Lang chậm rì rì, lo cho chính mình nói, "Cũng không thể đi,căn nhà lớn như vậy."
Chu Mộ Trạch cười khẽ lên, muốn trêu chọc cô, "Ngôi nhà như vậy tôi có rất nhiều."
Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu nhìn anh một cái, rầu rĩ, "À."
Chu Mộ Trạch ý cười càng sâu, đi rửa tay, thay bộ quần áo ở nhà rồi ngồi trên sô pha, vừa muốn đun ít nước, "Nước nóng? Em đun?"
Hoắc Tiểu Lang cười cười, "Chỉ, chỉ biết đun nước."
Nhìn Hoắc Tiểu Lang tươi cười, Chu Mộ Trạch trong nháy mắt đau lòng.
Hôm nay Hoắc Tiểu Lang cùng anh phá lệ thân thiết, cô muốn thử, hoặc là nhận sai.
Cô không biết mình đã phạm sai lầm gì, nhưng hôm nay Chu Mộ Trạch không đi đón cô, Hoắc Tiểu Lang sợ.
Cô sợ Chu Mộ Trạch không cần cô.
Cho nên đêm nay Hoắc Tiểu Lang thực sự ngoan ngoãn, ngay cả tươi cười đều rất ngọt ngào, không lộ ra tật xấu gì.
Chu Mộ Trạch có chút hối hận, ngày đó ở bệnh viện không nên dọa cô.
Cũng không biết mất bao lâu để trở lại như ban đầu.
Uống một ngụm trà, che dấu một chút, Chu Mộ Trạch vỗ vị trí bên cạnh mình, "Lại đây."
Hoắc Tiểu Lang đi tới, ở bên cạnh Chu Mộ Trạch ngồi xuống.
"Hôm nay đi học tốt không?"
Hoắc Tiểu Lang châm chước một chút, mới chậm rãi đáp: "Không, không tồi."
Chu Mộ Trạch quét Hoắc Tiểu Lang liếc mắt một cái, "Nói thật."
Hoắc Tiểu Lang: "Không vui."
Chu Mộ Trạch cười rộ lên, "Như thế nào không vui?"
Hoắc Tiểu Lang nhíu mày nghĩ nghĩ, "Buồn ngủ."
"không quen bạn học?" Chu Mộ Trạch cầm ấm trà, đổ nước ra.
Nhắc tới bạn học đầu Hoắc Tiểu Lang cúi thấp xuống, qua một lát, cô đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như sao. "Có!"
Nhìn Hoắc Tiểu Lang đột nhiên vui vẻ, Chu Mộ Trạch nhíu mày,giọng nói trầm đi vài phần, "Ai?" Dừng một chút, "Nam hay nữ?"
Hoắc Tiểu Lang không nghĩ tới sẽ là vấn đề này, "Nam, bạn nam."
(1)Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài, thủ đô của Triều đại. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là và, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.( nguồn Wikipedia)
lời editor
_xin lỗi các cậu tuần này chưa thể bù chương,tuần sau nhé.<3
_Cả tuần nay lỗi wattpad ko thể vào đc TT,chiều nay rảnh rỗi mới mò mẫm các kiểu TT, chứ không phải tui lười đâu ờ thì có chun chút thôi:)))))
_À tớ có ý định lập nhà mới ở wordpress hoặc fb để ổn định hơn chứ wattpad hay lỗi thế này bay truyện của tôi lúc nào ko biết:(((( các cậu thấy sao??? ( hãy tương tác cùng tui để cho tui vui nhaaaa:>)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook