Trầm Luân Cưỡng Đoạt Tiểu Bảo Bối
-
Chương 1-2
Lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng sâu sắc...
Khi mà cô bận nguyên bộ đồ ngủ, chân ướt chân ráo bắt taxi mang tập tài liệu quan trọng ba cô để quên đến công ty cho ông ấy, giấc ngủ ngon lành bị phá bĩnh đã là chuyện không thể chấp nhận, hơn thế, lại bị ba mắng cho một trận vì tội con gái đã lớn ra đường không ăn vận cho đàng hoàng, mang danh con gái của chủ tịch mà trông chẳng khác nào đứa trẻ vô gia cư.
Hứa Ninh vô cùng ấm ức, đã thế cô sẽ giận ba suốt tuần cho xem.
Đương lúc chuẩn bị ra về lại cảm thấy muốn vào nhà vệ sinh, cô quay lại tìm đường đến WC. Ngái ngủ thế nào lại nhìn lầm, cô đạp cửa trút giận, lao thẳng vào WC nam.
Mặc kệ tiếng hét thất thanh của cô, nam nhân dáng cao lớn ung dung rửa tay, không đoái hoài. Đến khi cô chuẩn bị đánh bài chuồn mới ra tay ngăn cản, một tay đã dễ dàng nhấc bổng cả thân hình của Hứa Ninh lên, đặt cô ngồi trên bồn rửa tay.
- Nhìn trộm sao? Có muốn nhìn một cách quang minh chính đại không?
- AAA... Biến thái! Có ai nhìn trộm lại đi đạp cửa không? Tôi xin lỗi, tôi vào nhầm phòng! - Cô che mặt, thu mình lại trước mối nguy hiểm cận kề. Song thoáng nghĩ lại, cô thân là con của chủ tịch lại phải nép vế trước một tên nhân viên như vậy thì thật không còn chút sĩ diện. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh xong mới cao giọng - Nếu dám làm khó tôi, tôi liền kêu ba đuổi việc anh.
Nam nhân rõ ràng có chút ngạc nhiên, ánh mắt phức tạp quan sát cô thật lâu - Hứa Ninh?
- Phải, là tôi! - Cô vênh mặt, kênh kiệu. Đáng lẽ nếu không phải nhân viên mới thì hắn phải nhận ra cô ngay từ đầu mới đúng, nhưng, quả thật cô chưa từng gặp người này bao giờ.
Nam nhân khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười ma mãnh trước khi rời đi, để lại trong đầu cô hàng ngàn dấu chấm hỏi.
Lần đầu tiên gặp:
(Hứa Ninh) - Tôi thừa nhận mình chưa từng thấy nam nhân nào mang vẻ đẹp xuất sắc như vậy. Dáng người thanh cao, khuôn mặt ưu tú, mọi thứ gói gọn trong hai từ "hoàn hảo", nhưng hắn rất đáng ghét!
(Thẩm Hoằng Thần) - Cô ấy là một miếng mồi ngon! Tôi rất muốn thử...
Khi mà cô bận nguyên bộ đồ ngủ, chân ướt chân ráo bắt taxi mang tập tài liệu quan trọng ba cô để quên đến công ty cho ông ấy, giấc ngủ ngon lành bị phá bĩnh đã là chuyện không thể chấp nhận, hơn thế, lại bị ba mắng cho một trận vì tội con gái đã lớn ra đường không ăn vận cho đàng hoàng, mang danh con gái của chủ tịch mà trông chẳng khác nào đứa trẻ vô gia cư.
Hứa Ninh vô cùng ấm ức, đã thế cô sẽ giận ba suốt tuần cho xem.
Đương lúc chuẩn bị ra về lại cảm thấy muốn vào nhà vệ sinh, cô quay lại tìm đường đến WC. Ngái ngủ thế nào lại nhìn lầm, cô đạp cửa trút giận, lao thẳng vào WC nam.
Mặc kệ tiếng hét thất thanh của cô, nam nhân dáng cao lớn ung dung rửa tay, không đoái hoài. Đến khi cô chuẩn bị đánh bài chuồn mới ra tay ngăn cản, một tay đã dễ dàng nhấc bổng cả thân hình của Hứa Ninh lên, đặt cô ngồi trên bồn rửa tay.
- Nhìn trộm sao? Có muốn nhìn một cách quang minh chính đại không?
- AAA... Biến thái! Có ai nhìn trộm lại đi đạp cửa không? Tôi xin lỗi, tôi vào nhầm phòng! - Cô che mặt, thu mình lại trước mối nguy hiểm cận kề. Song thoáng nghĩ lại, cô thân là con của chủ tịch lại phải nép vế trước một tên nhân viên như vậy thì thật không còn chút sĩ diện. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh xong mới cao giọng - Nếu dám làm khó tôi, tôi liền kêu ba đuổi việc anh.
Nam nhân rõ ràng có chút ngạc nhiên, ánh mắt phức tạp quan sát cô thật lâu - Hứa Ninh?
- Phải, là tôi! - Cô vênh mặt, kênh kiệu. Đáng lẽ nếu không phải nhân viên mới thì hắn phải nhận ra cô ngay từ đầu mới đúng, nhưng, quả thật cô chưa từng gặp người này bao giờ.
Nam nhân khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười ma mãnh trước khi rời đi, để lại trong đầu cô hàng ngàn dấu chấm hỏi.
Lần đầu tiên gặp:
(Hứa Ninh) - Tôi thừa nhận mình chưa từng thấy nam nhân nào mang vẻ đẹp xuất sắc như vậy. Dáng người thanh cao, khuôn mặt ưu tú, mọi thứ gói gọn trong hai từ "hoàn hảo", nhưng hắn rất đáng ghét!
(Thẩm Hoằng Thần) - Cô ấy là một miếng mồi ngon! Tôi rất muốn thử...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook