Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư
-
Chương 21
“Được, Jack thiếu gia, anh nói tiếng Trung giỏi quá... Hì hì... Thúy Ngọc năm nay mười bảy tuổi rồi.” Thúy Ngọc trả lời lưu loát, hoàn toàn không có cảm giác e sợ.
Bấy giờ Jack mới nhớ ra, anh ta chưa từng hỏi tuổi của Lục Kiều Kiều. Có điều theo phép tắc phương Tây, hỏi tuổi phụ nữ là chuyện vô cùng bất lịch sự.
Đối với Thúy Ngọc lại khác, vì lát nữa khả năng sẽ có giao dịch thể xác, đầu tiên còn phải mặc cả trả giá, nếu không hiểu biết về tình trạng mặt hàng thì làm sao trả giá nổi, tuổi cũng là một phần thuộc mặt hàng, vẫn cứ phải hỏi.
Jack cùng Thúy Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện, Thúy Ngọc rất tinh ý chu đáo rót rượu gắp thức ăn cho Jack, lại lả lơi đụng chạm dựa dẫm vào người anh ta, khiến Jack vô cùng hả dạ, thầm nghĩ nếu Lục Kiều Kiều cũng thế này thì đời này anh ta có chết cũng không hối hận.
Sau khi cơm no rượu say, Jack và Thúy Ngọc như đã quen thân từ lâu. Thúy Ngọc hỏi: “Jack thiếu gia, anh muốn qua nhà tôi chơi không?”
Jack cợt nhả nói: “Muốn chứ, để tôi xem phòng của cô thế nào, nhưng xem phòng cần bao nhiêu tiền? Tôi sợ không mang nhiều tiền đến thế.”
Jack xét thấy bên trong phòng trọ của mình cất không ít tiền bạc và đồ dùng, để người lạ vào cũng không an toàn, chỗ Thúy Ngọc dù gì cũng là nơi chuyên nghiệp, có thể vui vẻ thỏa hứng hơn.
Thúy Ngọc vòng tay ôm lấy tay Jack, ép chặt khuôn ngực đầy đặn vào cánh tay anh ta, ngọt ngào đáp: “Việc đấy không cần lo, cứ tới rồi hẵng nói mà...”
Jack bị Thúy Ngọc ép chặt đến mức quên hết mọi thứ, nói luôn: “Nếu không cần tiền... thì phải xem rõ trong ngoài vài lượt... mau đi thôi!”
Thúy Ngọc dẫn Jack ra ngoài trấn, đi trong màn đêm tăm tối tới một quán trọ nhỏ giăng đèn kết hoa. Quán trọ này rất nhỏ, chẳng có biển hiệu gì, bước vào cửa là một sảnh nhỏ, bốn bên là sảnh mở ra năm sáu cái cửa. Trong sảnh không một bóng người. Thúy Ngọc dẫn Jack vào một gian phòng, bên trong vứt bừa bãi quần áo của Thúy Ngọc, có thể thấy đây đúng là nơi ở của cô ta thật.
Jack cuối cùng cũng có cơ hội phóng thích tinh lực, tay ôm Thúy Ngọc, đầu nghĩ đến Kiều Kiều, hùng hục suốt một canh giờ.
Jack đã mặc lại quần áo tử tế, còn Thúy Ngọc vẫn lõa lồ ngồi dưới nền nhà, hai tay ôm đầu dựa vào cửa phòng.
Jack rất hài lòng với Thúy Ngọc, chủ động hỏi: “Bình thường cô lấy của khách bao nhiêu tiền?”
Thúy Ngọc còn chẳng buồn nhìn Jack, cứ ôm đầu ngồi bệt dưới đất: “Tùy, anh muốn trả bao nhiêu thì trả...”
Jack đại khái cũng biết giá cả trong thành, giá gái đi ăn lẻ kiểu này rẻ hơn chốn thuyền hoa hay lầu xanh lớn nhiều, chỉ hai trăm đồng là xong một vụ giao dịch, nếu gái trẻ thì thưởng thêm chút ít, ba bốn trăm đã là quá đủ rồi. Ở đây là chốn thôn quê, đương nhiên sẽ rẻ hơn một ít, vì vậy Jack nói: “Hai trăm đồng được không?”
Thúy Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế cũ, miệng phun ra từng chữ: “Tôi lấy của người ta ít nhất ba trăm năm mươi đồng.”
Jack thầm nghĩ, cũng không phải không trả được ba trăm năm mươi đồng, nhưng vụ làm ăn này quả có chút kỳ lạ, kỹ nữ ở đây sao xong việc rồi mới mặc cả chứ... Về sau ra ngoài chơi bời phải cẩn thận một chút...
Thúy Ngọc gục đầu cuộn tròn người, trông lại càng giống Lục Kiều Kiều... Jack không khỏi nhớ đến Kiều Kiều, chẳng còn tâm trạng đâu trả giá nữa.
Anh ta móc ra ba trăm năm mươi đồng nhét vào tay Thúy Ngọc, Thúy Ngọc cầm lấy tiền liền đứng dậy, quay về giường đắp chăn cuộn người lại.
Jack trả xong tiền, đẩy cửa bước ra ngoài, ai ngờ vừa bước được một bước, cổ họng đã bị kê một lưỡi dao lạnh băng.
Jack tuy cao lớn nhưng phản ứng không hề chậm chút nào, lập tức lùi lại một bước theo phản xạ, người cũng vừa hay rụt vào phòng. Kẻ cầm dao chặn Jack bị hẫng, loạng choạng bổ nhào ra trước cửa. Jack lùi vào phòng, đồng thời tay phải nhanh như cắt rút khẩu súng lục bên hông lên đạn, tay trái sập mạnh cánh cửa.
“Cốp” một tiếng, cánh cửa vừa hay đập trúng kẻ cầm dao, Thúy Ngọc ở trên giường kêu lên một tiếng thất thanh, lúc này Jack mới nhìn ra, gã đàn ông mặt mày hung ác kia toàn thân đầy mùi rượu, cánh tay để trần, đầu còn cạo trọc lốc.
Gã đầu trọc bị cửa tông rầm một cái, đau đến nỗi vứt luôn dao xuống đất, tay ôm mặt gào rú lăn ra một bên. Kế đó Jack nghe một tiếng người đàn ông quát: “Chuyện gì?”, rồi một gã gầy đét gần như tức khắc xuất hiện ngay trước cửa phòng. Người này hai tay lăm lăm cái xẻng sắt xông vào, vừa nhìn thấy Jack đang ngồi xổm dưới đất liền giơ xẻng cao quá đầu định bổ xuống, nào ngờ bổ được nửa chừng thì nghe một tiếng nổ lớn phát ra từ đũng quần mình, gã chỉ thấy dưới đũng quần như có quả đại pháo vừa nổ, không có bất kỳ cảm giác gì khác, không biết vì quá đau đớn mà tê dại hay vì ảo giác, trong lòng đột ngột dội lên một cảm giác sợ hãi cực độ: nhất định xảy ra chuyện gì rồi... Sau đó gã phát hiện đũng quần mình đã bị một vật rất nóng rất cứng chọi vào, thì ra Jack thụp xuống dưới là để kê khẩu súng lục cỡ lớn kia vào cậu nhỏ của gã.
Thực ra súng của Jack không bắn vào cậu nhỏ của tên gầy, mà chỉ kề sát vào đũng quần gã bắn từ dưới lên, viên đạn bay sượt qua một bên mông gã. Nhưng luồng khí cũng như sức nóng khi súng nổ cũng đủ khiến tên này tê liệt trong chốc lát.
Tên gầy tay vung cao xẻng há hốc mồm, đứng yên bất động, cố gắng cảm giác xem trên người mình có thiếu đi cái gì hay không.
Ngoài cửa lại có thêm mấy người nữa kinh hoàng kêu lên “Xảy ra chuyện gì rồi”, nhưng không còn ai dám bước vào phòng Thúy Ngọc nữa.
Đũng quần tên gầy bắt đầu nhuốm đỏ máu tươi, hai chân gã cũng bắt đầu run lẩy bẩy, Jack nói với gã: “Giơ nguyên tay không được động đậy, vứt xẻng ra sau lưng!”
“Keng” một tiếng, tên gầy nghe lời buông xẻng xuống đất.
Jack vẫn ngồi chồm hỗm, dùng tay vỗ vỗ hông gã nói: “Hai tay giơ thẳng ra phía trước, quay người... đá xẻng đi... đứng yên không được động đậy.”
Sau đó Jack mới từ từ đứng lên, tay phải cầm súng chĩa thẳng sau ót tên gầy, tay trái quấn bím tóc sau gáy y vào tay phải giật mạnh một cái, bím tóc quấn mấy vòng vào cổ tay, cột liền đầu tên gầy vào bàn tay đang cầm súng của anh ta.
Bấy giờ Jack mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thúy Ngọc.
Thúy Ngọc đã rúc sâu vào giường, cuộn tròn người lấy chăn che đầu, tấm chăn khẽ động đậy, dường như cô ta đang thở gấp, lại như đang nức nở.
Jack kê nòng súng vào mang tai tên gầy, chỉ đầu súng ra ngoài cửa, thúc tên gầy chầm chậm bước khỏi phòng Thúy Ngọc.
Tên gầy run lẩy bẩy bước ra ngoài, đũng quần vẫn tong tỏng máu.
Jack đứng sau tên gầy, nhìn ra sảnh, thấy bên ngoài có bốn người đàn ông, tên trọc đầu ban nãy vẫn đang ôm đầu ngồi thụp xuống bên góc tường, ba người còn lại chia nhau trốn sau mấy bộ bàn ghế, thò đầu ra nhìn. Vừa thấy Jack bọn họ đều có vẻ hết sức ngạc nhiên, một người trong bọn thốt lên: “Tại sao lại là người Tây? Ở đâu ra thằng Tây này?”
Jack đẩy tên gầy vào gian sảnh hai bước, rồi lập tức kéo hắn lên chắn trước mặt mình, lùi vào góc tường hòng đảm bảo không có kẻ địch ở sau lưng, đoạn quát lớn: “Các người định làm gì? Nói!”
Tên gầy căng thẳng nhất, lắp bắp nói: “Đừng động đậy, mấy người đừng làm bừa... Đừng nổ súng, xin tha mạng... tha mạng cho...” Nói đoạn còn bật khóc.
Jack nghe hắn khóc cảm thấy phiền chết đi được, liền vươn tay trái từ đằng sau tát bốp vào mặt tên gầy một cái, làm hắn im bặt, Jack kề báng súng lên vai hắn, chĩa vào tên đứng gần nhất: “Ngươi, nói!”
Gã đàn ông có dúm râu dê bị Jack chĩa súng vào, sợ hãi hét lên một tiếng kinh hoàng, toàn thân run lẩy bẩy.
Thấy hắn lắp bắp mãi không thành lời, Jack muốn tiếp cho hắn ít động lực, tay trái lại tát bốp một cái nữa vào tên gầy đang chắn phía trước.
Gã râu dê lập tức hắng giọng nói: “Quan Tây tha mạng, chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền còm thôi! Quan Tây tha mạng...” Đoạn quỳ sụp xuống trước mặt Jack khóc như nhà có tang.
Jack thấy tình hình trước mắt không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn không dám buông lỏng đề phòng.
“Các người làm nghề gì?” Anh ta muốn hỏi tình hình cụ thể, nếu không giải quyết việc này cho xong, thì hễ anh bước khỏi quán trọ này, sau lưng có thể sẽ có ngay một lưỡi đao đâm tới.
Gã râu dê quỳ dưới đất nói: “Bọn tôi chỉ là mở kỹ viện kiếm cơm qua ngày...”
“Mở kỹ viện thì mở kỹ viện, vì sao lại chém ta? Nói.” Jack nổi giận bừng bừng.
Gã râu dê nhìn bộ dạng hung dữ của Jack, lập cập giải thích: “Đại nhân Tây bớt giận, chúng tôi đâu muốn chém đại nhân... chỉ là chúng tôi không biết con nha đầu kia tự tiện tiếp khách, vậy nên... nó là người chúng tôi mua về, không được tự ý tiếp khách...”
“Chúng tôi định tóm gã đàn ông Thúy Ngọc tiếp để đòi tiền... Thúy Ngọc không được tự thu tiền, nếu... nếu chúng tôi biết nó tiếp đại nhân Tây, thì sao dám làm loạn... Đại nhân, chỉ là hiểu nhầm... hiểu nhầm thôi...”
Jack nghe vậy cũng thấy có lý, bèn hỏi: “Giờ ta đi được chưa?”
Bốn gã đàn ông trong sảnh đồng loạt gật đầu nói: “Được, được!”
Jack thấy giờ đã sắp canh ba, còn dùng dằng với đám người này nữa thì đêm nay chắc khỏi ngủ, bèn hỏi gã râu dê đang quỳ dưới đất: “Khóa đâu? Khóa cửa lớn, tìm một cái ra đây!”
Gã râu dê vội vàng đi tìm khóa, mau chóng đưa lại cho Jack, Jack lại ra lệnh cho hắn: “Mở khóa ra, treo trên khuyên ngoài cửa, sau đó quay lại đây!”
Gã râu dê răm rắp làm theo. Jack lôi tên gầy lùi ra ngoài cửa quán trọ, tay phải buông bím tóc của y ra, một chân đá thẳng vào mông làm y ngã chúi vào sảnh, sau đó đóng cửa khóa lại, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn đằng sau đề phòng.
Jack mới đi được hơn mười bước, vừa giắt lại súng vào bao đeo bên hông, đã nghe trong quán trọ vọng ra tiếng đàn bà kêu thất thanh, anh ta lập tức nhận ra giọng Thúy Ngọc.
“Đừng! Đừng mà!”
Tiếng Thúy Ngọc không ngớt kêu gào, tiếng mấy gã đàn ông cũng mỗi lúc một lớn, chốc chốc lại có vài tiếng bạt tai.
Tiếng kêu của Thúy Ngọc càng lúc càng thảm thiết, Jack rất ghét bọn đàn ông ức hiếp đàn bà, vừa nghe rõ tình hình, anh ta không hề do dự chạy lại trước cửa quán trọ rút súng bắn tung ổ khóa, đạp cửa đánh rầm, rồi xộc thẳng vào phòng Thúy Ngọc.
Cửa phòng Thúy Ngọc mở toang, năm gã đang ông đều đứng cả bên trong, Thúy Ngọc đã bị bọn chúng lôi từ trên giường xuống đất.
Tên gầy còm bị Jack uy hiếp đang cởi quần kiểm tra vết thương, nghe ngoài cửa lớn có tiếng súng nổ lại đi ra xem có chuyện gì, lần này Jack không nhân nhượng nữa, đang đà xông vào tiện thể đá luôn vào háng tên này một cú, làm hắn kêu thảm một tiếng lăn ra giữa phòng, tay ôm háng lăn lộn dưới đất.
Ba gã còn lại vẫn giữ rịt lấy Thúy Ngọc, tên trọc bị Jack sập cửa trúng đầu quay lưng lại phía cửa, đã cởi hẳn quần, bẻ chân Thúy Ngọc ra định làm trò thô bạo.
Thúy Ngọc vừa thấy Jack xông vào, lập tức gào khóc: “Jack thiếu gia, cứu tôi với!”
Jack đá bay tên gầy xong, tiến thẳng tới tên trọc vừa đứng dậy, tung cước đá tạt ngang đầu y. Tên trọc vừa quay mặt lại định xem phía sau xảy ra chuyện gì, bỗng chốc bị đá cho tối tăm mặt mày, lăn ra góc tường hôn mê bất tỉnh.
Jack ăn vận theo kiểu cao bồi miền Tây, chân đi ủng có gắn miếng thép thúc ngựa, bị chiếc ủng này đá phải chắc chắn vô cùng đau đớn.
Jack liên tiếp đánh ngã hai tên xong, lùi lại một bước chặn cửa phòng, chĩa súng vào ba tên còn lại. Ba gã đàn ông lập tức lùi sát vào tường, ra sức xua tay nói: “Đừng... đừng...”
Jack mặt đỏ phừng phừng nổi giận quát: “Các người cũng biết nói đừng hả? Đừng cái gì!”
Thúy Ngọc gắng gượng bò lên giường, hai tay ôm ngực gục đầu khóc nức nở.
Jack kêu Thúy Ngọc đứng lên, rồi đi đến bên giường, nhặt một tấm chăn phủ lên người Thúy Ngọc, một tay bế thốc cô vác lên vai, từ từ đi ra khỏi phòng. Anh cảnh báo ba gã đàn ông còn tỉnh táo: “Ai bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ bắn vỡ đầu kẻ đó!” Nói đoạn bắn “đoàng” một phát xuống đất.
Ba gã đàn ông lập tức co rúm vào góc tường. Jack thấy tình hình đã êm, bèn cõng Thúy Ngọc bước nhanh ra khỏi quán trọ.
Đi được một đoạn tương đối, Jack mới chuyển Thúy Ngọc ra cõng sau lưng, lại dùng chăn phủ, chạy về quán trọ trong trấn Châu Tâm.
Thúy Ngọc cứ rấm rứt khóc mãi trên lưng Jack, anh ta cũng chẳng màng. Jack không rõ đám người kia là người thế nào, liệu có đuổi theo không, chỉ mong mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này.
Về đến phòng trọ của mình, Jack tìm một bộ quần áo Lục Kiều Kiều còn bỏ lại đưa cho Thúy Ngọc mặc vào, dáng người Thúy Ngọc cũng tương đương Lục Kiều Kiều, quần áo mặc lên khá vừa vặn.
Sau đó Jack thu dọn đồ đạc, dẫn theo Thúy Ngọc, ngay trong đêm xuất phát quay lại Thanh Thành.
Cả một đêm nhọc nhằn, xe ngựa lên đường không bao lâu thì trời bắt đầu hửng sáng, đường về Thanh Thành hôm qua Jack đã đi một lần, vừa thông thuộc địa hình lại có thể thấy đường đi phía trước, nên xe ngựa chạy mỗi lúc một nhanh.
Ruổi ngựa chạy thẳng đến Thanh Thành, đã là ban trưa, Jack dẫn Thúy Ngọc tới nghỉ tại quán trọ ven sông.
Vào quán trọ, tới trước quầy thu ngân, ông chủ quán trọ chính là người được Lục Kiều Kiều cứu đêm Trung thu, vừa thấy Jack quay lại thì vô cùng hồ hởi, vội chào hỏi: “Ngài Jack đã quay lại đấy ư, lần này cần mấy phòng?”
Jack nói: “Hai, tôi và cô ấy mỗi người một phòng.”
Thúy Ngọc vội đến bên quầy nói: “Không cần đâu, tôi và Jack thiếu gia ở một phòng là được rồi.”
Ông chủ quán “à” lên một tiếng, cười híp mắt nói: “Một phòng là được rồi phải không ngài Jack, có người bên cạnh hầu hạ cũng tiện hơn...”
Lông mày Jack giật giật, anh ta nói: “Không, chúng tôi... cái đó... vẫn cho hai phòng đi.”
Thúy Ngọc mệt mỏi vịn lấy tay Jack, hệt như lúc mới gặp, kề sát bộ ngực mềm mại vào cánh tay Jack mà thì thào: “Tôi ngủ một mình... sợ lắm...”
Ông chủ quán trọ vô cùng tâm lý: “Một phòng được rồi, một phòng đi, nào nào, tôi dẫn đường cho ngài, xin mời.”
Jack bị Thúy Ngọc nửa đẩy nửa kéo bước vào phòng hạng nhất mà chủ quán sắp xếp. Đóng cửa lại, anh ta vứt mũ lên bàn, rồi tới bên giường, nằm vật ra, thở dài một hơi khoan khoái, đoạn hỏi Thúy Ngọc: “Cô còn có người thân nào không? Giờ muốn đi đâu?”
Thúy Ngọc bước tới bên giường ngồi xuống, khẽ nói: “Thúy Ngọc từ giờ sẽ đi theo thiếu gia làm trâu làm ngựa.”
Jack nghe câu này liền bật dậy khỏi giường: “Không! Cô không được theo tôi!”
Jack ở miền Tây nước Mỹ hết chăn gia súc đến đào vàng, kiếm được chút tiền xong lại lặn lội vạn dặm tới Trung Quốc buôn bán, chẳng gì là không vào sinh ra tử, nhưng chưa từng nghe qua chuyện gì đáng sợ nhường này: một cô gái đột nhiên nói về sau sẽ theo anh ta, ôi trời!
Jack khẩn thiết nhìn Thúy Ngọc, nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không thể làm như vậy, cô biết không, tôi sắp phải lên đường đi tìm bạn gái tôi rồi.”
Thúy Ngọc thấy Jack ngồi bật dậy thẳng thừng từ chối, liền ôm lấy anh ta, ghé đầu lên vai dịu dàng nói: “Jack thiếu gia, thì ngài cứ coi như mang theo một người ở thôi mà, việc gì tôi cũng biết làm, ngài bảo tôi làm gì cũng được...”
“Thôi thôi, đừng nói mấy lời ấy nữa, vô ích thôi, tôi sẽ không để cô đi theo tôi đâu, cô từ đâu đến thì về lại đó đi. Đúng rồi, cô là người ở đâu?”
Jack đẩy Thúy Ngọc đang ngả vào vai mình ra. Từ sau cuộc mây mưa đêm qua, anh ta hết lần này đến lần khác phải trốn chạy, chẳng có thời gian dừng lại tìm hiểu xem cô gái đi theo bên mình là người thế nào. Bỗng nhiên Jack hơi hiểu được tâm trạng của Lục Kiều Kiều: rất phiền muộn cũng rất cô độc, nhưng vẫn phải đối mặt với mọi chuyện.
Thúy Ngọc bị Jack đẩy ra liền thuận đà quỳ xuống đất ngước mặt lên, hai tay vẫn không buông khỏi Jack mà đổi thành vuốt ve chân anh ta. Jack tỏ vẻ dứt khoát: “Thôi đừng có rờ qua rờ lại nữa, bây giờ tôi không thích cô sờ mó nữa đâu...” Nói đoạn, anh ta đứng bật dậy đi tới một góc phòng, ngồi xuống ghế, chỉ Thúy Ngọc nói: “Cô chớ có lại đây, cứ ngồi lên giường đi, ngồi đó rồi nói, cô là người ở đâu? Vì sao phải làm trò bán mình này?... Đúng rồi, chuyện tối qua là thế nào, giữa cô và bọn họ quan hệ ra sao?”
Thúy Ngọc méo xệch miệng, lại định òa lên khóc. Jack phát hiện ngoài dáng người, cô ta còn có cái miệng rất giống Lục Kiều Kiều, nhưng anh ta chưa từng thấy Lục Kiều Kiều mếu máo thế này, không khỏi thầm nghĩ Lục Kiều Kiều mà làm vậy chắc cũng rất đẹp.
Thúy Ngọc đứng bên giường, cúi đầu thút thít, từng bước nhích dần về phía Jack, tựa như đứa trẻ mắc lỗi muốn xem liệu cha đã tha thứ hay chưa.
Jack thấy mình làm con gái nhà người ta khóc, cũng không nỡ hù dọa Thúy Ngọc nữa, để mặc cô nàng dịch đến bên cạnh.
Thúy Ngọc quỳ xuống vuốt ve đùi Jack, vừa khóc vừa líu ríu nói: “Thúy Ngọc là người Hán ở Vân Nam, mười lăm tuổi đã bị bán đến đây, bọn họ bắt tôi bán thân, còn ngày nào cũng ức hiếp tôi nữa.”
Cô nàng miệng ấp úng nói, tay cũng không hề nhàn rỗi, cứ lần mò vào trong đùi Jack. Trong lòng Jack tuy rất không thích, nhưng anh cũng là người tôn trọng sự thật, cảm giác thoải mái là có thật, cơ thể không biết dối gạt, thôi thì cứ để mặc thế mà nghe trước vậy.
Jack vừa thở hổn hển, vừa trợn mắt lên nghe Thúy Ngọc kể chuyện quá khứ bi thương.
“Mới đầu bọn họ sợ tôi chạy, ngày nào cũng khóa tôi lại bắt tiếp khách, không cho ra khỏi cửa. Về sau thời gian lâu rồi, bọn họ thấy tôi vừa nghe lời lại biết hầu hạ, nên mới buông lỏng trông chừng, còn cho tôi làm mấy việc vặt, coi cửa trong quán... Những cô gái khác đều bị khóa trong phòng, chỉ mình tôi được phép đi lại một chút...”
Jack phát hiện tay cô đã lần tới chỗ sâu nhất, lúc này cũng không thể kêu người ta dừng lại được nữa, hổn hển nói với Thúy Ngọc: “Kể... tiếp đi, đừng dừng lại...”
“Có lúc bọn họ đi đánh bạc uống rượu, tôi lại lén tiếp khách, định kiếm riêng chút vốn rồi bỏ trốn...”
Jack quả thực không thể kêu Thúy Ngọc dừng lại lúc này, vì một tay cô đã lần vào tận trong quần, anh đành dựa người vào ghế ngả đầu ra sau, mở miệng nói lớn: “Hôm qua... sao lại để tôi... đụng phải bọn họ... a...”
Hơi thở của Thúy Ngọc cũng càng lúc càng gấp gáp theo từng động tác: “Thời gian vốn cũng đủ... nhưng Jack... thiếu gia lại lâu quá... đúng một canh giờ... bọn họ trở về rồi ngài vẫn còn tiếp tục...”
Jack không còn sức đâu mà nói nữa, gắng lắm mới thốt được một câu: “Sorry... rất xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cô... á...”
Nói đến đây, Thúy Ngọc đã mặt đỏ bừng bừng cưỡi lên người Jack...
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ra khỏi bãi mía đã là canh ba nửa đêm, hai người tìm tới một hộ coi ruộng xin ngủ nhờ; lại làm rộ lên một tràng chó sủa khuya.
Người thôn quê tấm lòng lương thiện, có nghèo đến đâu cũng sẵn lòng giúp người, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi được sắp cho ngủ ở nhà để củi, đến khi tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau.
Hai người ra bên máng nước của căn nhà tranh rửa mặt chải tóc xong, cũng là lúc lão nông tối qua cho hai cô cháu ngủ nhờ từ ruộng trở về.
Lục Kiều Kiều bước lên trước, giúp lão nông đặt quang gánh thùng nước xuống, rồi hỏi đồ ăn: “Bác ơi, lương khô chị em cháu mang theo ăn đường không đủ, bác bán cho chúng cháu ít đồ ăn được không?”
Lão nông chất phác cười ha hả: “Ôi chao tiền nong gì, cứ vào nhà rồi cùng ăn luôn thể, nhưng chỉ có cháo khoai lang thôi, ăn quen là được!”
Lục Kiều Kiều vội vàng nói: “Cảm ơn bác, bác ăn được đương nhiên chúng cháu cũng ăn được rồi.”
“Nào vào đi, vào đi...” Lão nông vồn vã kêu họ vào gian nhà đất.
Bao lâu không được ăn đồ nóng, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi bưng bát cháo khoai húp xì xụp, cảm thấy ấm áp đến tận cõi lòng.
Lục Kiều Kiều lựa lời hỏi lão nông: “Bác ơi, chị em cháu vốn định tới Thanh Thành nhờ vả người thân, nhưng bị lạc đường, không biết từ đây tới Thanh Thành phải đi hướng nào.”
Lão nông đáp: “Tới Thanh Thành phải đi về hướng Bắc, men theo con sông này đi lên phía Bắc tới sông Đại Yên, sau khi qua sông Đại Yên lại men theo sông nhỏ đi thẳng về hướng Bắc thì tới Thanh Thành, mau lắm, đi bộ hai ba ngày là tới thôi.”
“Nếu cháu đi Quảng Châu thì xa lắm phải không ạ...” Lục Kiều Kiều lại hỏi.
“Đi Quảng Châu thì không đi bộ được, nếu đi bộ phải mất chín mười ngày, muốn đi Quảng Châu bay phải ngồi thuyền,” lão nông nói.
“Đi hướng nào thì tới Quảng Châu ạ?” Lục Kiều Kiều vờ hỏi.
“Đi bộ thì hướng Đông Nam. Chính là hướng này...” lão nông đưa tay chỉ hướng Đông Nam nói. “Chớ có đi sai, không lại vòng vèo oan, muốn đi thuyền thì từ đây đi lên Bắc kiếm thuyền ở sông Đại Yên, thuyền vòng qua Bắc Giang, mất ba ngày...”
Lục Kiều Kiều cố ý hỏi loạn lên điểm đến và phương hướng vì cô biết sau khi bọn họ rời đi, lão nông này hoàn toàn có thể kể ra hành tung của họ với kẻ bám đuôi tới sau, như vậy lợi dụng lão nông đánh lạc hướng đối phương là hay nhất.
Lục Kiều Kiều ăn no xong, lén đặt một trăm đồng dưới gầm bàn, cảm ơn lão nông rồi cùng An Long Nhi lên đường.
Đích đến của Lục Kiều Kiều chính là thôn Quan Tài ở Hoa Huyện, nằm giữa Hồ Đường và Quảng Châu, hay nói cách khác cứ đi thẳng hướng Đông Nam là sẽ tới Hoa Huyện.
Hành động của Lục Kiều Kiều hai ngày hôm nay đã tuyên bố rõ ràng với kẻ bám đuôi rằng: Trò chơi đuổi bắt long trọng bắt đầu. Đặt vào địa vị một kẻ theo dõi, nhất định sẽ nghi ngờ mỗi bước đi của Lục Kiều Kiều đều là giả vờ, trong tình hình này, cứ đi thẳng tới nơi mình muốn đến mới khiến kẻ theo đuôi rối loạn nhất.
Hướng Đông Nam là một rừng cây rậm rạp, Lục Kiều Kiều cùng An Long Nhi chậm rãi đi men theo đường cái quan.
Tuy đã vào thu, nhưng mùa thu ở Quảng Đông cũng chẳng đỡ hơn mùa hè là mấy, may mà phía trên nhiều cây cao nên không quá nắng. Hai người đầu đội mũ bện bằng lá cây, trông như hai cái cây con di động trên đường.
Lục Kiều Kiều vẫn suy tính mãi chuyện hôm qua.
Bấy giờ Jack mới nhớ ra, anh ta chưa từng hỏi tuổi của Lục Kiều Kiều. Có điều theo phép tắc phương Tây, hỏi tuổi phụ nữ là chuyện vô cùng bất lịch sự.
Đối với Thúy Ngọc lại khác, vì lát nữa khả năng sẽ có giao dịch thể xác, đầu tiên còn phải mặc cả trả giá, nếu không hiểu biết về tình trạng mặt hàng thì làm sao trả giá nổi, tuổi cũng là một phần thuộc mặt hàng, vẫn cứ phải hỏi.
Jack cùng Thúy Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện, Thúy Ngọc rất tinh ý chu đáo rót rượu gắp thức ăn cho Jack, lại lả lơi đụng chạm dựa dẫm vào người anh ta, khiến Jack vô cùng hả dạ, thầm nghĩ nếu Lục Kiều Kiều cũng thế này thì đời này anh ta có chết cũng không hối hận.
Sau khi cơm no rượu say, Jack và Thúy Ngọc như đã quen thân từ lâu. Thúy Ngọc hỏi: “Jack thiếu gia, anh muốn qua nhà tôi chơi không?”
Jack cợt nhả nói: “Muốn chứ, để tôi xem phòng của cô thế nào, nhưng xem phòng cần bao nhiêu tiền? Tôi sợ không mang nhiều tiền đến thế.”
Jack xét thấy bên trong phòng trọ của mình cất không ít tiền bạc và đồ dùng, để người lạ vào cũng không an toàn, chỗ Thúy Ngọc dù gì cũng là nơi chuyên nghiệp, có thể vui vẻ thỏa hứng hơn.
Thúy Ngọc vòng tay ôm lấy tay Jack, ép chặt khuôn ngực đầy đặn vào cánh tay anh ta, ngọt ngào đáp: “Việc đấy không cần lo, cứ tới rồi hẵng nói mà...”
Jack bị Thúy Ngọc ép chặt đến mức quên hết mọi thứ, nói luôn: “Nếu không cần tiền... thì phải xem rõ trong ngoài vài lượt... mau đi thôi!”
Thúy Ngọc dẫn Jack ra ngoài trấn, đi trong màn đêm tăm tối tới một quán trọ nhỏ giăng đèn kết hoa. Quán trọ này rất nhỏ, chẳng có biển hiệu gì, bước vào cửa là một sảnh nhỏ, bốn bên là sảnh mở ra năm sáu cái cửa. Trong sảnh không một bóng người. Thúy Ngọc dẫn Jack vào một gian phòng, bên trong vứt bừa bãi quần áo của Thúy Ngọc, có thể thấy đây đúng là nơi ở của cô ta thật.
Jack cuối cùng cũng có cơ hội phóng thích tinh lực, tay ôm Thúy Ngọc, đầu nghĩ đến Kiều Kiều, hùng hục suốt một canh giờ.
Jack đã mặc lại quần áo tử tế, còn Thúy Ngọc vẫn lõa lồ ngồi dưới nền nhà, hai tay ôm đầu dựa vào cửa phòng.
Jack rất hài lòng với Thúy Ngọc, chủ động hỏi: “Bình thường cô lấy của khách bao nhiêu tiền?”
Thúy Ngọc còn chẳng buồn nhìn Jack, cứ ôm đầu ngồi bệt dưới đất: “Tùy, anh muốn trả bao nhiêu thì trả...”
Jack đại khái cũng biết giá cả trong thành, giá gái đi ăn lẻ kiểu này rẻ hơn chốn thuyền hoa hay lầu xanh lớn nhiều, chỉ hai trăm đồng là xong một vụ giao dịch, nếu gái trẻ thì thưởng thêm chút ít, ba bốn trăm đã là quá đủ rồi. Ở đây là chốn thôn quê, đương nhiên sẽ rẻ hơn một ít, vì vậy Jack nói: “Hai trăm đồng được không?”
Thúy Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế cũ, miệng phun ra từng chữ: “Tôi lấy của người ta ít nhất ba trăm năm mươi đồng.”
Jack thầm nghĩ, cũng không phải không trả được ba trăm năm mươi đồng, nhưng vụ làm ăn này quả có chút kỳ lạ, kỹ nữ ở đây sao xong việc rồi mới mặc cả chứ... Về sau ra ngoài chơi bời phải cẩn thận một chút...
Thúy Ngọc gục đầu cuộn tròn người, trông lại càng giống Lục Kiều Kiều... Jack không khỏi nhớ đến Kiều Kiều, chẳng còn tâm trạng đâu trả giá nữa.
Anh ta móc ra ba trăm năm mươi đồng nhét vào tay Thúy Ngọc, Thúy Ngọc cầm lấy tiền liền đứng dậy, quay về giường đắp chăn cuộn người lại.
Jack trả xong tiền, đẩy cửa bước ra ngoài, ai ngờ vừa bước được một bước, cổ họng đã bị kê một lưỡi dao lạnh băng.
Jack tuy cao lớn nhưng phản ứng không hề chậm chút nào, lập tức lùi lại một bước theo phản xạ, người cũng vừa hay rụt vào phòng. Kẻ cầm dao chặn Jack bị hẫng, loạng choạng bổ nhào ra trước cửa. Jack lùi vào phòng, đồng thời tay phải nhanh như cắt rút khẩu súng lục bên hông lên đạn, tay trái sập mạnh cánh cửa.
“Cốp” một tiếng, cánh cửa vừa hay đập trúng kẻ cầm dao, Thúy Ngọc ở trên giường kêu lên một tiếng thất thanh, lúc này Jack mới nhìn ra, gã đàn ông mặt mày hung ác kia toàn thân đầy mùi rượu, cánh tay để trần, đầu còn cạo trọc lốc.
Gã đầu trọc bị cửa tông rầm một cái, đau đến nỗi vứt luôn dao xuống đất, tay ôm mặt gào rú lăn ra một bên. Kế đó Jack nghe một tiếng người đàn ông quát: “Chuyện gì?”, rồi một gã gầy đét gần như tức khắc xuất hiện ngay trước cửa phòng. Người này hai tay lăm lăm cái xẻng sắt xông vào, vừa nhìn thấy Jack đang ngồi xổm dưới đất liền giơ xẻng cao quá đầu định bổ xuống, nào ngờ bổ được nửa chừng thì nghe một tiếng nổ lớn phát ra từ đũng quần mình, gã chỉ thấy dưới đũng quần như có quả đại pháo vừa nổ, không có bất kỳ cảm giác gì khác, không biết vì quá đau đớn mà tê dại hay vì ảo giác, trong lòng đột ngột dội lên một cảm giác sợ hãi cực độ: nhất định xảy ra chuyện gì rồi... Sau đó gã phát hiện đũng quần mình đã bị một vật rất nóng rất cứng chọi vào, thì ra Jack thụp xuống dưới là để kê khẩu súng lục cỡ lớn kia vào cậu nhỏ của gã.
Thực ra súng của Jack không bắn vào cậu nhỏ của tên gầy, mà chỉ kề sát vào đũng quần gã bắn từ dưới lên, viên đạn bay sượt qua một bên mông gã. Nhưng luồng khí cũng như sức nóng khi súng nổ cũng đủ khiến tên này tê liệt trong chốc lát.
Tên gầy tay vung cao xẻng há hốc mồm, đứng yên bất động, cố gắng cảm giác xem trên người mình có thiếu đi cái gì hay không.
Ngoài cửa lại có thêm mấy người nữa kinh hoàng kêu lên “Xảy ra chuyện gì rồi”, nhưng không còn ai dám bước vào phòng Thúy Ngọc nữa.
Đũng quần tên gầy bắt đầu nhuốm đỏ máu tươi, hai chân gã cũng bắt đầu run lẩy bẩy, Jack nói với gã: “Giơ nguyên tay không được động đậy, vứt xẻng ra sau lưng!”
“Keng” một tiếng, tên gầy nghe lời buông xẻng xuống đất.
Jack vẫn ngồi chồm hỗm, dùng tay vỗ vỗ hông gã nói: “Hai tay giơ thẳng ra phía trước, quay người... đá xẻng đi... đứng yên không được động đậy.”
Sau đó Jack mới từ từ đứng lên, tay phải cầm súng chĩa thẳng sau ót tên gầy, tay trái quấn bím tóc sau gáy y vào tay phải giật mạnh một cái, bím tóc quấn mấy vòng vào cổ tay, cột liền đầu tên gầy vào bàn tay đang cầm súng của anh ta.
Bấy giờ Jack mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thúy Ngọc.
Thúy Ngọc đã rúc sâu vào giường, cuộn tròn người lấy chăn che đầu, tấm chăn khẽ động đậy, dường như cô ta đang thở gấp, lại như đang nức nở.
Jack kê nòng súng vào mang tai tên gầy, chỉ đầu súng ra ngoài cửa, thúc tên gầy chầm chậm bước khỏi phòng Thúy Ngọc.
Tên gầy run lẩy bẩy bước ra ngoài, đũng quần vẫn tong tỏng máu.
Jack đứng sau tên gầy, nhìn ra sảnh, thấy bên ngoài có bốn người đàn ông, tên trọc đầu ban nãy vẫn đang ôm đầu ngồi thụp xuống bên góc tường, ba người còn lại chia nhau trốn sau mấy bộ bàn ghế, thò đầu ra nhìn. Vừa thấy Jack bọn họ đều có vẻ hết sức ngạc nhiên, một người trong bọn thốt lên: “Tại sao lại là người Tây? Ở đâu ra thằng Tây này?”
Jack đẩy tên gầy vào gian sảnh hai bước, rồi lập tức kéo hắn lên chắn trước mặt mình, lùi vào góc tường hòng đảm bảo không có kẻ địch ở sau lưng, đoạn quát lớn: “Các người định làm gì? Nói!”
Tên gầy căng thẳng nhất, lắp bắp nói: “Đừng động đậy, mấy người đừng làm bừa... Đừng nổ súng, xin tha mạng... tha mạng cho...” Nói đoạn còn bật khóc.
Jack nghe hắn khóc cảm thấy phiền chết đi được, liền vươn tay trái từ đằng sau tát bốp vào mặt tên gầy một cái, làm hắn im bặt, Jack kề báng súng lên vai hắn, chĩa vào tên đứng gần nhất: “Ngươi, nói!”
Gã đàn ông có dúm râu dê bị Jack chĩa súng vào, sợ hãi hét lên một tiếng kinh hoàng, toàn thân run lẩy bẩy.
Thấy hắn lắp bắp mãi không thành lời, Jack muốn tiếp cho hắn ít động lực, tay trái lại tát bốp một cái nữa vào tên gầy đang chắn phía trước.
Gã râu dê lập tức hắng giọng nói: “Quan Tây tha mạng, chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền còm thôi! Quan Tây tha mạng...” Đoạn quỳ sụp xuống trước mặt Jack khóc như nhà có tang.
Jack thấy tình hình trước mắt không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn không dám buông lỏng đề phòng.
“Các người làm nghề gì?” Anh ta muốn hỏi tình hình cụ thể, nếu không giải quyết việc này cho xong, thì hễ anh bước khỏi quán trọ này, sau lưng có thể sẽ có ngay một lưỡi đao đâm tới.
Gã râu dê quỳ dưới đất nói: “Bọn tôi chỉ là mở kỹ viện kiếm cơm qua ngày...”
“Mở kỹ viện thì mở kỹ viện, vì sao lại chém ta? Nói.” Jack nổi giận bừng bừng.
Gã râu dê nhìn bộ dạng hung dữ của Jack, lập cập giải thích: “Đại nhân Tây bớt giận, chúng tôi đâu muốn chém đại nhân... chỉ là chúng tôi không biết con nha đầu kia tự tiện tiếp khách, vậy nên... nó là người chúng tôi mua về, không được tự ý tiếp khách...”
“Chúng tôi định tóm gã đàn ông Thúy Ngọc tiếp để đòi tiền... Thúy Ngọc không được tự thu tiền, nếu... nếu chúng tôi biết nó tiếp đại nhân Tây, thì sao dám làm loạn... Đại nhân, chỉ là hiểu nhầm... hiểu nhầm thôi...”
Jack nghe vậy cũng thấy có lý, bèn hỏi: “Giờ ta đi được chưa?”
Bốn gã đàn ông trong sảnh đồng loạt gật đầu nói: “Được, được!”
Jack thấy giờ đã sắp canh ba, còn dùng dằng với đám người này nữa thì đêm nay chắc khỏi ngủ, bèn hỏi gã râu dê đang quỳ dưới đất: “Khóa đâu? Khóa cửa lớn, tìm một cái ra đây!”
Gã râu dê vội vàng đi tìm khóa, mau chóng đưa lại cho Jack, Jack lại ra lệnh cho hắn: “Mở khóa ra, treo trên khuyên ngoài cửa, sau đó quay lại đây!”
Gã râu dê răm rắp làm theo. Jack lôi tên gầy lùi ra ngoài cửa quán trọ, tay phải buông bím tóc của y ra, một chân đá thẳng vào mông làm y ngã chúi vào sảnh, sau đó đóng cửa khóa lại, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn đằng sau đề phòng.
Jack mới đi được hơn mười bước, vừa giắt lại súng vào bao đeo bên hông, đã nghe trong quán trọ vọng ra tiếng đàn bà kêu thất thanh, anh ta lập tức nhận ra giọng Thúy Ngọc.
“Đừng! Đừng mà!”
Tiếng Thúy Ngọc không ngớt kêu gào, tiếng mấy gã đàn ông cũng mỗi lúc một lớn, chốc chốc lại có vài tiếng bạt tai.
Tiếng kêu của Thúy Ngọc càng lúc càng thảm thiết, Jack rất ghét bọn đàn ông ức hiếp đàn bà, vừa nghe rõ tình hình, anh ta không hề do dự chạy lại trước cửa quán trọ rút súng bắn tung ổ khóa, đạp cửa đánh rầm, rồi xộc thẳng vào phòng Thúy Ngọc.
Cửa phòng Thúy Ngọc mở toang, năm gã đang ông đều đứng cả bên trong, Thúy Ngọc đã bị bọn chúng lôi từ trên giường xuống đất.
Tên gầy còm bị Jack uy hiếp đang cởi quần kiểm tra vết thương, nghe ngoài cửa lớn có tiếng súng nổ lại đi ra xem có chuyện gì, lần này Jack không nhân nhượng nữa, đang đà xông vào tiện thể đá luôn vào háng tên này một cú, làm hắn kêu thảm một tiếng lăn ra giữa phòng, tay ôm háng lăn lộn dưới đất.
Ba gã còn lại vẫn giữ rịt lấy Thúy Ngọc, tên trọc bị Jack sập cửa trúng đầu quay lưng lại phía cửa, đã cởi hẳn quần, bẻ chân Thúy Ngọc ra định làm trò thô bạo.
Thúy Ngọc vừa thấy Jack xông vào, lập tức gào khóc: “Jack thiếu gia, cứu tôi với!”
Jack đá bay tên gầy xong, tiến thẳng tới tên trọc vừa đứng dậy, tung cước đá tạt ngang đầu y. Tên trọc vừa quay mặt lại định xem phía sau xảy ra chuyện gì, bỗng chốc bị đá cho tối tăm mặt mày, lăn ra góc tường hôn mê bất tỉnh.
Jack ăn vận theo kiểu cao bồi miền Tây, chân đi ủng có gắn miếng thép thúc ngựa, bị chiếc ủng này đá phải chắc chắn vô cùng đau đớn.
Jack liên tiếp đánh ngã hai tên xong, lùi lại một bước chặn cửa phòng, chĩa súng vào ba tên còn lại. Ba gã đàn ông lập tức lùi sát vào tường, ra sức xua tay nói: “Đừng... đừng...”
Jack mặt đỏ phừng phừng nổi giận quát: “Các người cũng biết nói đừng hả? Đừng cái gì!”
Thúy Ngọc gắng gượng bò lên giường, hai tay ôm ngực gục đầu khóc nức nở.
Jack kêu Thúy Ngọc đứng lên, rồi đi đến bên giường, nhặt một tấm chăn phủ lên người Thúy Ngọc, một tay bế thốc cô vác lên vai, từ từ đi ra khỏi phòng. Anh cảnh báo ba gã đàn ông còn tỉnh táo: “Ai bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ bắn vỡ đầu kẻ đó!” Nói đoạn bắn “đoàng” một phát xuống đất.
Ba gã đàn ông lập tức co rúm vào góc tường. Jack thấy tình hình đã êm, bèn cõng Thúy Ngọc bước nhanh ra khỏi quán trọ.
Đi được một đoạn tương đối, Jack mới chuyển Thúy Ngọc ra cõng sau lưng, lại dùng chăn phủ, chạy về quán trọ trong trấn Châu Tâm.
Thúy Ngọc cứ rấm rứt khóc mãi trên lưng Jack, anh ta cũng chẳng màng. Jack không rõ đám người kia là người thế nào, liệu có đuổi theo không, chỉ mong mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này.
Về đến phòng trọ của mình, Jack tìm một bộ quần áo Lục Kiều Kiều còn bỏ lại đưa cho Thúy Ngọc mặc vào, dáng người Thúy Ngọc cũng tương đương Lục Kiều Kiều, quần áo mặc lên khá vừa vặn.
Sau đó Jack thu dọn đồ đạc, dẫn theo Thúy Ngọc, ngay trong đêm xuất phát quay lại Thanh Thành.
Cả một đêm nhọc nhằn, xe ngựa lên đường không bao lâu thì trời bắt đầu hửng sáng, đường về Thanh Thành hôm qua Jack đã đi một lần, vừa thông thuộc địa hình lại có thể thấy đường đi phía trước, nên xe ngựa chạy mỗi lúc một nhanh.
Ruổi ngựa chạy thẳng đến Thanh Thành, đã là ban trưa, Jack dẫn Thúy Ngọc tới nghỉ tại quán trọ ven sông.
Vào quán trọ, tới trước quầy thu ngân, ông chủ quán trọ chính là người được Lục Kiều Kiều cứu đêm Trung thu, vừa thấy Jack quay lại thì vô cùng hồ hởi, vội chào hỏi: “Ngài Jack đã quay lại đấy ư, lần này cần mấy phòng?”
Jack nói: “Hai, tôi và cô ấy mỗi người một phòng.”
Thúy Ngọc vội đến bên quầy nói: “Không cần đâu, tôi và Jack thiếu gia ở một phòng là được rồi.”
Ông chủ quán “à” lên một tiếng, cười híp mắt nói: “Một phòng là được rồi phải không ngài Jack, có người bên cạnh hầu hạ cũng tiện hơn...”
Lông mày Jack giật giật, anh ta nói: “Không, chúng tôi... cái đó... vẫn cho hai phòng đi.”
Thúy Ngọc mệt mỏi vịn lấy tay Jack, hệt như lúc mới gặp, kề sát bộ ngực mềm mại vào cánh tay Jack mà thì thào: “Tôi ngủ một mình... sợ lắm...”
Ông chủ quán trọ vô cùng tâm lý: “Một phòng được rồi, một phòng đi, nào nào, tôi dẫn đường cho ngài, xin mời.”
Jack bị Thúy Ngọc nửa đẩy nửa kéo bước vào phòng hạng nhất mà chủ quán sắp xếp. Đóng cửa lại, anh ta vứt mũ lên bàn, rồi tới bên giường, nằm vật ra, thở dài một hơi khoan khoái, đoạn hỏi Thúy Ngọc: “Cô còn có người thân nào không? Giờ muốn đi đâu?”
Thúy Ngọc bước tới bên giường ngồi xuống, khẽ nói: “Thúy Ngọc từ giờ sẽ đi theo thiếu gia làm trâu làm ngựa.”
Jack nghe câu này liền bật dậy khỏi giường: “Không! Cô không được theo tôi!”
Jack ở miền Tây nước Mỹ hết chăn gia súc đến đào vàng, kiếm được chút tiền xong lại lặn lội vạn dặm tới Trung Quốc buôn bán, chẳng gì là không vào sinh ra tử, nhưng chưa từng nghe qua chuyện gì đáng sợ nhường này: một cô gái đột nhiên nói về sau sẽ theo anh ta, ôi trời!
Jack khẩn thiết nhìn Thúy Ngọc, nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không thể làm như vậy, cô biết không, tôi sắp phải lên đường đi tìm bạn gái tôi rồi.”
Thúy Ngọc thấy Jack ngồi bật dậy thẳng thừng từ chối, liền ôm lấy anh ta, ghé đầu lên vai dịu dàng nói: “Jack thiếu gia, thì ngài cứ coi như mang theo một người ở thôi mà, việc gì tôi cũng biết làm, ngài bảo tôi làm gì cũng được...”
“Thôi thôi, đừng nói mấy lời ấy nữa, vô ích thôi, tôi sẽ không để cô đi theo tôi đâu, cô từ đâu đến thì về lại đó đi. Đúng rồi, cô là người ở đâu?”
Jack đẩy Thúy Ngọc đang ngả vào vai mình ra. Từ sau cuộc mây mưa đêm qua, anh ta hết lần này đến lần khác phải trốn chạy, chẳng có thời gian dừng lại tìm hiểu xem cô gái đi theo bên mình là người thế nào. Bỗng nhiên Jack hơi hiểu được tâm trạng của Lục Kiều Kiều: rất phiền muộn cũng rất cô độc, nhưng vẫn phải đối mặt với mọi chuyện.
Thúy Ngọc bị Jack đẩy ra liền thuận đà quỳ xuống đất ngước mặt lên, hai tay vẫn không buông khỏi Jack mà đổi thành vuốt ve chân anh ta. Jack tỏ vẻ dứt khoát: “Thôi đừng có rờ qua rờ lại nữa, bây giờ tôi không thích cô sờ mó nữa đâu...” Nói đoạn, anh ta đứng bật dậy đi tới một góc phòng, ngồi xuống ghế, chỉ Thúy Ngọc nói: “Cô chớ có lại đây, cứ ngồi lên giường đi, ngồi đó rồi nói, cô là người ở đâu? Vì sao phải làm trò bán mình này?... Đúng rồi, chuyện tối qua là thế nào, giữa cô và bọn họ quan hệ ra sao?”
Thúy Ngọc méo xệch miệng, lại định òa lên khóc. Jack phát hiện ngoài dáng người, cô ta còn có cái miệng rất giống Lục Kiều Kiều, nhưng anh ta chưa từng thấy Lục Kiều Kiều mếu máo thế này, không khỏi thầm nghĩ Lục Kiều Kiều mà làm vậy chắc cũng rất đẹp.
Thúy Ngọc đứng bên giường, cúi đầu thút thít, từng bước nhích dần về phía Jack, tựa như đứa trẻ mắc lỗi muốn xem liệu cha đã tha thứ hay chưa.
Jack thấy mình làm con gái nhà người ta khóc, cũng không nỡ hù dọa Thúy Ngọc nữa, để mặc cô nàng dịch đến bên cạnh.
Thúy Ngọc quỳ xuống vuốt ve đùi Jack, vừa khóc vừa líu ríu nói: “Thúy Ngọc là người Hán ở Vân Nam, mười lăm tuổi đã bị bán đến đây, bọn họ bắt tôi bán thân, còn ngày nào cũng ức hiếp tôi nữa.”
Cô nàng miệng ấp úng nói, tay cũng không hề nhàn rỗi, cứ lần mò vào trong đùi Jack. Trong lòng Jack tuy rất không thích, nhưng anh cũng là người tôn trọng sự thật, cảm giác thoải mái là có thật, cơ thể không biết dối gạt, thôi thì cứ để mặc thế mà nghe trước vậy.
Jack vừa thở hổn hển, vừa trợn mắt lên nghe Thúy Ngọc kể chuyện quá khứ bi thương.
“Mới đầu bọn họ sợ tôi chạy, ngày nào cũng khóa tôi lại bắt tiếp khách, không cho ra khỏi cửa. Về sau thời gian lâu rồi, bọn họ thấy tôi vừa nghe lời lại biết hầu hạ, nên mới buông lỏng trông chừng, còn cho tôi làm mấy việc vặt, coi cửa trong quán... Những cô gái khác đều bị khóa trong phòng, chỉ mình tôi được phép đi lại một chút...”
Jack phát hiện tay cô đã lần tới chỗ sâu nhất, lúc này cũng không thể kêu người ta dừng lại được nữa, hổn hển nói với Thúy Ngọc: “Kể... tiếp đi, đừng dừng lại...”
“Có lúc bọn họ đi đánh bạc uống rượu, tôi lại lén tiếp khách, định kiếm riêng chút vốn rồi bỏ trốn...”
Jack quả thực không thể kêu Thúy Ngọc dừng lại lúc này, vì một tay cô đã lần vào tận trong quần, anh đành dựa người vào ghế ngả đầu ra sau, mở miệng nói lớn: “Hôm qua... sao lại để tôi... đụng phải bọn họ... a...”
Hơi thở của Thúy Ngọc cũng càng lúc càng gấp gáp theo từng động tác: “Thời gian vốn cũng đủ... nhưng Jack... thiếu gia lại lâu quá... đúng một canh giờ... bọn họ trở về rồi ngài vẫn còn tiếp tục...”
Jack không còn sức đâu mà nói nữa, gắng lắm mới thốt được một câu: “Sorry... rất xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cô... á...”
Nói đến đây, Thúy Ngọc đã mặt đỏ bừng bừng cưỡi lên người Jack...
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ra khỏi bãi mía đã là canh ba nửa đêm, hai người tìm tới một hộ coi ruộng xin ngủ nhờ; lại làm rộ lên một tràng chó sủa khuya.
Người thôn quê tấm lòng lương thiện, có nghèo đến đâu cũng sẵn lòng giúp người, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi được sắp cho ngủ ở nhà để củi, đến khi tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau.
Hai người ra bên máng nước của căn nhà tranh rửa mặt chải tóc xong, cũng là lúc lão nông tối qua cho hai cô cháu ngủ nhờ từ ruộng trở về.
Lục Kiều Kiều bước lên trước, giúp lão nông đặt quang gánh thùng nước xuống, rồi hỏi đồ ăn: “Bác ơi, lương khô chị em cháu mang theo ăn đường không đủ, bác bán cho chúng cháu ít đồ ăn được không?”
Lão nông chất phác cười ha hả: “Ôi chao tiền nong gì, cứ vào nhà rồi cùng ăn luôn thể, nhưng chỉ có cháo khoai lang thôi, ăn quen là được!”
Lục Kiều Kiều vội vàng nói: “Cảm ơn bác, bác ăn được đương nhiên chúng cháu cũng ăn được rồi.”
“Nào vào đi, vào đi...” Lão nông vồn vã kêu họ vào gian nhà đất.
Bao lâu không được ăn đồ nóng, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi bưng bát cháo khoai húp xì xụp, cảm thấy ấm áp đến tận cõi lòng.
Lục Kiều Kiều lựa lời hỏi lão nông: “Bác ơi, chị em cháu vốn định tới Thanh Thành nhờ vả người thân, nhưng bị lạc đường, không biết từ đây tới Thanh Thành phải đi hướng nào.”
Lão nông đáp: “Tới Thanh Thành phải đi về hướng Bắc, men theo con sông này đi lên phía Bắc tới sông Đại Yên, sau khi qua sông Đại Yên lại men theo sông nhỏ đi thẳng về hướng Bắc thì tới Thanh Thành, mau lắm, đi bộ hai ba ngày là tới thôi.”
“Nếu cháu đi Quảng Châu thì xa lắm phải không ạ...” Lục Kiều Kiều lại hỏi.
“Đi Quảng Châu thì không đi bộ được, nếu đi bộ phải mất chín mười ngày, muốn đi Quảng Châu bay phải ngồi thuyền,” lão nông nói.
“Đi hướng nào thì tới Quảng Châu ạ?” Lục Kiều Kiều vờ hỏi.
“Đi bộ thì hướng Đông Nam. Chính là hướng này...” lão nông đưa tay chỉ hướng Đông Nam nói. “Chớ có đi sai, không lại vòng vèo oan, muốn đi thuyền thì từ đây đi lên Bắc kiếm thuyền ở sông Đại Yên, thuyền vòng qua Bắc Giang, mất ba ngày...”
Lục Kiều Kiều cố ý hỏi loạn lên điểm đến và phương hướng vì cô biết sau khi bọn họ rời đi, lão nông này hoàn toàn có thể kể ra hành tung của họ với kẻ bám đuôi tới sau, như vậy lợi dụng lão nông đánh lạc hướng đối phương là hay nhất.
Lục Kiều Kiều ăn no xong, lén đặt một trăm đồng dưới gầm bàn, cảm ơn lão nông rồi cùng An Long Nhi lên đường.
Đích đến của Lục Kiều Kiều chính là thôn Quan Tài ở Hoa Huyện, nằm giữa Hồ Đường và Quảng Châu, hay nói cách khác cứ đi thẳng hướng Đông Nam là sẽ tới Hoa Huyện.
Hành động của Lục Kiều Kiều hai ngày hôm nay đã tuyên bố rõ ràng với kẻ bám đuôi rằng: Trò chơi đuổi bắt long trọng bắt đầu. Đặt vào địa vị một kẻ theo dõi, nhất định sẽ nghi ngờ mỗi bước đi của Lục Kiều Kiều đều là giả vờ, trong tình hình này, cứ đi thẳng tới nơi mình muốn đến mới khiến kẻ theo đuôi rối loạn nhất.
Hướng Đông Nam là một rừng cây rậm rạp, Lục Kiều Kiều cùng An Long Nhi chậm rãi đi men theo đường cái quan.
Tuy đã vào thu, nhưng mùa thu ở Quảng Đông cũng chẳng đỡ hơn mùa hè là mấy, may mà phía trên nhiều cây cao nên không quá nắng. Hai người đầu đội mũ bện bằng lá cây, trông như hai cái cây con di động trên đường.
Lục Kiều Kiều vẫn suy tính mãi chuyện hôm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook