Trạm Lam Huy Chương
Quyển 1 - Chương 6: Tử tước Guge cho mời

- Ta là Sarin, xin hỏi có việc gì?
Sarin dừng bước, xoay người lại. Hai kiếm sĩ này cao hơn hắn một cái đầu. Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, không kiêu ngạo siểm ninh, lại cũng không giống như ngưỡng mộ. Ngược lại đối phương cúi đầu xuống nhìn hắn. Từ đầu tới chân hắn giống như có một cái lồng bao phủ, nước mưa bị ngăn cản lại tạo thành một tấm màn nước bên ngoài.

Đây là ma pháp cấp không thứ tám mà Sarin học được, Vô Hình Thuẫn.

- Nói chuyện dưới trời mưa không tiện lắm, xin mời sang bên này.
Kiếm sĩ Chris rất chật vật. Tử tước đại nhân đã nói rõ là phải tôn trọng đứa nhỏ này rồi.

Sarin gật gật đầu, ý bảo đối phương dẫn đường.

Môi trường khác biệt liền tạo nên sự khác biệt. Sarin không còn là cô nhi như ba năm trước nữa. Thân phận thay đổi, khí chất của hắn cũng chuyển biến theo. Ma pháp học đồ có lẽ không có sức chiến đầu nhưng sau lưng hắn lại là một vị Ma pháp sư cấp năm. Bất cứ thế lực nào của Ceylon thành cũng không dám làm chuyện bất lợi với hắn.

Jason lôi hắn từ trong ngục ra, tử tước đại nhân đến nửa cái rắm cũng không dám phóng.

Thái độ rụt rè của Sarin khiến kiếm sĩ tóc vàng cảm thấy chuyện hơi khó khăn. Dù sao thì tử tước đại nhân cũng đã từng bị Ma pháp sư cự tuyệt rồi. Tên nhóc này chỉ sợ cũng rất khó đối phó.

Đến gần quán rượu, Chris mới lắc lắc mái tóc ướt sũng, gọi bồi bàn tới.

- Cho hai bình rượu nóng, à, Sarin pháp sư...
- Cho ta chén nước trong.
Sarin đối mặt với kiếm sĩ tóc vàng. Hắn không bỏ cái túi da rất lớn sau lưng xuống mà kéo nó xuống bên hông. Kiếm sĩ tóc vàng mẫn cảm mười phần với sức nặng. Túi da sau lưng Sarin ít nhất phải có trọng lượng một trăm cân, vẫn mà nhìn thân thể hắn còn chưa phát triển hoàn toàn, lưng đeo túi da này lại không hề có vẻ cố sức chút nào.

Thân thể này tuyệt đối là của kiếm sĩ tiêu chuẩn, không phải của Ma pháp sư.

Một ma pháp học đồ có khí lực mạnh mẽ sao? Kiếm sĩ tóc vàng lúc này mới bắt đầu coi trọng Sarin. Xem ra Ma pháp sư đúng là nhân vật thần bí và cường đại. Ba năm trước đây đứa nhỏ này sắp chết đói tới nơi, vậy mà giờ lại có thể chất đáng nói thế này.

Bồi bàn bưng rượu và nước trong lên, nhìn không chớp mắt. Sarin vừa tới hắn đã chú ý tới trường bào trên người thiếu niên này. Nghe Chris gọi hắn là pháp sư, hắn liền càng không dám cả gan huyên náo.

Chris đưa cho hắn một đồng bạc, bảo hắn đóng cửa lại.
- Ngươi đi ra phía sau, không có ai gọi thì không được đi lên.

Dù không mưa thì quán rượu này cũng không có nhiều khách lắm. Hơn nữa hai kiếm sĩ này là người của thành chủ phủ, cho dù ông chủ ở trong này cũng không dám phản đối. Bồi bàn chạy vội đi đóng cửa, sau đó ngoan ngoãn trốn về phía sau.

Sarin bưng chén nước lên, thi triển một ma pháp cấp không -- Độc tố trinh trắc.

Nước tất nhiên là an toàn. Sarin chỉ là thuận tay luyện tập ma pháp mà thôi. Chút ma lực ít tới đáng thương của hắn dù sao cũng không thể chiến đấu. Huống chi hắn còn bán ra dược phẩm kịch độc ma pháp tại thành Ceylon, chẳng may lại bị chính thứ mình chế tạo ra giết chết thì hắn đúng là ma pháp học đồ đáng buồn nhất trong thiên hạ rồi.

- Sarin pháp sư. Tử tước Guge sai chúng ta tới thăm ngươi.
Kiếm sĩ tóc vàng nói năng không hề chuẩn xác. Hắn rõ ràng chặn người trên đường. Nếu tới thăm viếng thì phải đi tới nhà đúng.

Sarin cười cười, cũng không để ý tới lời nói của kiếm sĩ tóc vàng kia. Trong phòng này hiện giờ không ai dám tới gần. Lão sư không cho phép, dù là thành chủ đại nhân cũng phải lảng tránh.

- Ta không có nhiều thời gian lắm, trước khi trời tối phải đi. Ngươi cứ nói thẳng vào vấn đề đi.
Sarin uống một ngụm nước trong, nheo mắt nói.

Tử tước Guge Fredni là chủ nhân của thành Ceylon . Gia tộc Fredni vốn luôn chiếm cứ ở đây. Thành Ceylon suy sụp, gia tộc Fredni cũng suy sụp theo. Từ nhị đẳng bá tước biến thành nhất đẳng tử tước, bị mất rất nhiều đất đai. Hoàng đế bệ hạ thậm chí lười chẳng xem công báo của thành Ceylon. Nơi này chẳng có gì béo bở, đồng thời cũng bị đám người mạo hiểm và thương buôn vứt bỏ.

Sư phụ của Sarin --- Jason Statham là Ma pháp sư đầu tiên dừng lại tại thành Ceylon trong hai trăm năm qua. Hơn nữa hắn lại là một Ma pháp sư cấp năm, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là được xây dựng ma pháp tháp.

Jason vừa xuất hiện thì tử tước Guge liền tỏ ý muốn mời chào. Jason trực tiếp đuổi thẳng cổ. Tử tước Guge liền không dám thử lại nữa. Lần đầu là đuổi người, lần sau có lẽ sẽ là giết người.

Sau ba năm, tử tước đại nhân tìm tới sẽ có chuyện gì tốt? Trong lòng Sarin thầm tính toán, nhìn đối phương không chớp mắt.

- Sarin pháp sư, tử tước đại nhân muốn mời người tham gia tết Trung nguyên tế hải.
Kiếm sĩ tóc vàng uống xong một ngụm rượu nóng, trong nháy mắt cảm thấy toàn thân ấm áp. Chris vừa dùng khăn lau tóc, vừa nhìn Sarin, chờ đợi hắn trả lời.

- Thế thôi à?
Sarin hơi thất vọng. Lời mời này tuy rằng quan trọng nhưng hắn càng hy vọng có thêm mấy trăm kim tệ. Hiện giờ Sarin đang thiếu tiền tiêu, mà mức độ buôn bán bên Dica đã tới cực hạnh. Sarin có sốt ruột hơn nữa thì cũng chẳng có cách nào hơn được.

Tết Trung nguyên là ngày tương đối quan trọng tại phương bắc Scotzia. Nhiều thành thị tại vùng duyên hải sẽ ra tế biển, cảm tạ biển rộng ban ơn. Đây là kỷ niệm duy nhất lưu lại cho Myer đại lục sau khi Nữ Thần Tự Nhiên ngã xuống.

Đây là ngày hội của dân chúng, nhưng cũng là ngày mà các quý tộc khoe khoang.

Tử tước Guge biết không thể mời được Jason liền chuyển ý định sang Sarin. Có một Ma pháp sư được mời tới thì đúng là chuyện rất vinh quanh. Sarin tuy còn nhỏ tuổi nhưng dù sao vẫn coi là hợp lệ.

- Tử tước đại nhân muốn mời người tới. Đây là một chút lòng biết ơn chính thức.
Kiếm sĩ tóc vàng vô tình dùng ngữ khí kính trọng hơn. Thái độ của Sarin khiến hắn không thể hiểu được. Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi như vậy, nhìn qua lại không có chút phản ứng nào. Hắn đành phải lấy lễ vật ra, đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Sarin.

- Một chút lòng biết ơn?
Sarin nhìn áo choàng, cảm thấy không có gì không ổn.

Kiếm sĩ tóc vàng đẩy tới một cái hộp nhỏ, Sarin tiện tay mở ra, vừa chớp mắt một cái. Trong hộp có mười hai viên ma hạch, mỗi viên đều lớn cỡ ngón tay, tỏa sáng dưới ánh đèn tù mù của quán rượu. Phía dưới ma hạch còn có một tấm ngân phiếu của ngân hàng đế quốc, nhìn màu sắc thì hẳn là một tấm một ngàn kim tệ.

Trái tim Sarin đập thình thịch. Ma hạch có lẽ là cấp ba, mỗi viên trị giá một trăm năm mươi kim tệ trở lên. Mà ngân phiếu phỏng chừng cũng có bốn năm ngàn. Đây đúng là một món hời rồi.

Tham dự một cái lễ mừng, thuê một ma pháp học đồ, căn bản không cần phải dùng nhiều tiền như vậy. Sarin cho dù chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng Scotzia cũng có rất nhiều dong binh. Ma pháp sư dù có khó thuê thì kim tệ nhiều thế này cũng có thể mời được, ít nhất cũng là một Ma pháp sư chính thức chứ không phải là học đồ. Những điều này Sarin chỉ nghĩ một chút là hiểu được.

Mục đích của tử tước đại nhân kia vẫn là muốn mượn sức lão sư rồi. Tiền này nếu mình nhận sẽ bị lão sư...

Thấy Sarin nhẹ nhàng đậy nắp lại, đến chớp mắt một cái cũng không chớp thì kiếm sĩ tóc vàng cảm thấy không ổn. Hắn nói khẽ:
- Sarin pháp sư, ý tứ của tử tước đại nhân là muốn mời người tạm thời giả dạng thành Ma pháp sư. Chuyện này không có quan hệ gì với lão sư của ngài. Đại nhân còn có chuyện muốn nhà ngài trợ giúp.

- Ngươi tên gì?
Sarin đột nhiên hỏi kiếm sĩ tóc vàng.

- Ulysse*, Ulysse Kuart.
Kiếm sĩ tóc vàng không biết Sarin hỏi tên hắn làm gì.

- Ulysse, ngươi nói với tử tước Guge, cuối tuần vào thành ta sẽ tới quý phủ gặp mặt. Hiện giờ ta phải đi. Lão sư của ta không thích chờ đợi.
Sarin mỉm cười, đứng lên mở cửa, đi vào trong làn mưa.

Hắn không hề động tới chiếc hộp gỗ trên bàn, vẫn lẳng lặng nằm đó. Ulysse không dám ngăn trở hay đuổi theo. Một câu cuối cùng cùa Sarin nhắc nhớ hắn, sau lưng đối phương là một Ma pháp sư cấp năm. Tất cả thủ đoạn đều vô ích.

Bên trong phủ thành chủ của thành Ceylon, tử tước Guge mồ hôi đầy người, đang vất vả " hầu hạ". Trên ngực bụng đầy lông của hắn có vết hằn thành khối, chứng tỏ lúc trẻ cơ thể rất rắn chắc.

- Nhanh, nhanh nữa lên!
Thân thể trưởng thành xinh đẹp của tử tước trẻ tuổi vặn vẹo. Guge bất đắc dĩ vụng trộm với nữ hầu vào giữa trưa, lúc này đã lực bất tòng tâm.

- Nasuo...
Tử tước suy yếu nằm sấp xuống trên người nàng.

Nữ tử tước đẩy Guge. Nàng cũng biết Guge khẳng định vụng trộm sau lưng nàng, tuy nhiên chuyện này đối với quý tộc mà nói cũng chẳng phải thứ gì đáng kinh ngạc. Guge cuối cùng cũng còn coi là được, không lui tới những chỗ nguy hiểm kia. Vấn đề là dù sao nàng cũng bất mãn, cần tìm chuyện để phát tiết.

- Guge, nghe nói chàng bỏ ra năm ngàn kim tệ cho tên nhóc kia à?

- Một ma pháp học đồ thôi, giá trị nhiều như vậy sao?
Nữ tử tước cũng không phải là người không có kiên thức. Phụ thân của nàng là thủ lĩnh một hãng buôn, tuổi nhỏ cũng từng vào nam ra bắc, thấy vô số chuyện lạ rồi.

- Lão sư của hắn có giá trị.
Guge nói tới vấn đề này tinh thần liền tỉnh táo hẳn.
- Hiện giờ vốn của ta không đủ, để phụ thân nàng cho ta mượn một vạn kim tệ đi.

- Chàng cho phụ thân của ta là ai hả?
Nữ tử tước nhẹ nhàng đá Guge một cước.

Guge đại nhân điềm nhiên nằm úp mặt xuống, dắt đầu sử dụng công phu miệng lưỡi. Nữ tử tước rên rỉ hai tiếng, vỗ vỗ đầu Guge nói:
- Lên đi, ta hỏi chàng, chàng tính dùng số tiền này làm gì?

Guge ôm lấy nàng nói:
- Vài năm nay phụ thân nàng cũng vì chuyện tước vị của ta mà bỏ ra mười mấy vạn kim tệ rồi. Bên phía trưởng lão viện cũng không có vấn đề gì lớn nhưng ta lại không có chiến tích, nếu muốn khôi phục tước vị của gia tộc, nắm lại đất đai thì dù sao cũng phải làm được chút chuyện khiến bệ hạ chú ý.

- Cái đó có liên quan tới ma pháp học đồ kia sao?
Nữ tử tước vẫn chưa nghĩ ra.

- Cái vị Ma pháp sư kia không chịu tới chỗ ta, ta cũng không có biện pháp nào. Tuy nhiên học sinh của hắn lại bất đồng. Ta nghe nói tên nhóc gọi là Sarin kia đang rất liều mạng kiếm tiền. Chỉ cần ta cho hắn tiền thì tất nhiên hắn sẽ làm việc cho ta.

- Một học đồ không có năng lực.
Tử tước đúng là không phải người thường, cho dù là ma pháp học đồ cấp cao thì nhiều nhất cũng chỉ là kiếm sĩ trung cấp tiêu chuẩn. Bên trong phủ có lẽ không có người có chức nghiệp cao cấp nhưng kiếm sĩ trung cấp thì vẫn lôi ra được tám mươi tới một trăm người. Ulysse thậm chí còn là Kiếm Sư sơ cấp trẻ tuổi nhất vùng này, đã hình thành kiếm khí rồi.

- Hắn có là *** chó thì cũng là đại biểu cho Ma pháp sư cấp năm kia. Đợi tới lập đông ta sẽ để hắn cùng ta đi thanh trừ hải tặc, sau đó bẩm báo bệ hạ, nói dưới sự trợ giúp của Ma pháp sư cấp năm đã trừ hải tặc thành công. Đến lúc đó toàn bộ đế đô sẽ đều biết ta có một vị Ma pháp sư đỡ lưng. Chuyện tước vị sẽ không còn ai dám phản đối nữa.

- Nhưng nơi này nghèo như vậy, lấy đâu ra hải tặc chứ?

- Vài năm nay ta xử quyết không ít phạm nhân, trên thực tế đều là giữ lại cả. Đến lúc đó ném hết lên thuyền, hải tặc vẫn là phạm nhân cả. Mấu chốt chính là Sarin kia đi theo. Ta muốn mượn cả thuyền của phụ thân nàng. Lần nầy ta sẽ tự mình động thủ.

- Ma pháp sư kia thì sao?
Nữ tử tước hơi lo lắng. Chọc giận một Ma pháp sư thì dù là tử tước cũng toi mạng như chơi.

- Ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy cùng là muốn tên nhóc kia giữ bí mật. Hắn không nói thì Ma pháp sư tất nhiên không biết. Cho dù nói thì học sinh của hắn tham tiền, có quan hệ gì với chúng ta chứ?

- Guge, chàng đúng là thiên tài. Tới đây, tới đây đi!
Nữ tử tước cúi xuống liều mạng hầu hạ phía dưới khố của Guge. Phụ thân đầu tư thật chuẩn xác. Guge này đúng là một người thông minh, hơn nữa lại cầu tiến. Mà quý tộc thiện lương như vậy đúng là đã rất ít rồi. Phải là người khác thì sẽ trực tiếp giết một đám ngư dân cho đủ số. Guge lại còn chuẩn bị cả phạm nhân để thay thế.


Sarin không biết mình bị hình dung là *** chó của đại Ma pháp sư. Hắn chuẩn bị nhận lời mời của tử tước đại nhân, hơi âu sầu về trang phục và đạo cụ. Đi đâu tìm ma pháp bào đây?

Hắn nằm lăn qua lộn lại trên giường. Một lễ tạ ơn năm sáu ngàn kim tệ. Là năm sáu ngàn kim tệ đó!

Ba năm trước vào thời điểm Jason xuất hiện trước mặt Sarin thì hắn đã sắp chết đói tới nơi rồi. Ngoài một cái nhà đá lớn ra thì đồ dùng gia đình và trang sức đều được hắn đổi thành thức ăn hết. Nhưng nhà thì không có ai mua. Nếu có muốn mua thì bọn họ lại hiểu được một điều là nếu Sarin chết đói thì căn phòng này càng rẻ.

Từ sau khi theo Jason, Sarin dành tất cả để đề cao thực lực. Huy chương có thể đề cao năng lực bản thân. Hắn thậm chí áp chế sợ hãi đối với đâu khổ, ngày qua ngày tra tấn thần kinh, chỉ vì đề cao một chút thực lực, khiến dược phẩm Ma huyền có hy vọng thành công hơn vài phần.

Sarin vốn cũng không cần vất vả như vậy. Hắn chỉ cần trở thành một Ma pháp sư chính thức thì sẽ không bao giờ gặp phải cuộc sống trước kia nữa. Không ai hiểu nổi nỗi sợ của trẻ mồ côi. Vào thời điểm mà Sarin có được một kim tệ đầu tiên, hắn liền lập tức mua năm mươi cái bánh mì nặng nửa cân giấu dưới giường.

Vào buổi tối đó, Sarin lần đầu bình yên ngủ, cảm thấy thật là hạnh phúc.

Sau khi bánh mì mốc meo đi, Sarin mới bắt đầu hiểu được rằng bánh mì còn chưa đủ. Cho dù là kim tệ cũng có thể bị người ta đoạt mất. Chỉ có thể trở thành Ma pháp sư thì mới không cần để ý tới sắc mặt người khác, ngay cả như thành chủ đại nhân cũng phải khúm núm trước mặt lão sư.

Sarin không thể cự tuyệt năm ngàn kim tệ này. Năm ngàn kim tệ đại biểu cho năm tập tài liệu về Ma huyền dược phẩm. Nếu muốn kiếm từng này kim tệ thì dựa vào phương pháp cũ ít nhất phải mất hai năm. Dica đã cố hết sức rồi. Sarin thật sự cũng không còn biện pháp nào tốt hơn nữa. Lấy tiền đi buôn bán à? Không thể được. Sarin không làm những chuyện thế tục. Hắn đem hết tinh lực đặt vào ma pháp và tri thức.

Vấn đề là tử tước Guge đang định làm gì? Sarin hơi không nắm chắc. Hắn dù có thông minh nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, không hiểu trò chơi quyền lực trong giới quý tộc. Cố tình làm việc này không để ý tới lão sư thì Sarin luôn cảm thấy bất an.

Cuối cùng hắn bỏ qua mọi chuyện, kéo chiếc thùng ở dưới giường ra, lấy ra từ đó một tấm huy chương gia tộc. Nắm huy chương nặng hề trong tay, Sarin cảm thấy kiên định hơn. Hắn nằm trên giường, phóng ra một Ma Pháp Trinh Trắc vào huy chương.

Ma lực trong cơ thể hắn trong nháy mắt liền ùn ùn mất đi. Sarin đã quen với việc này, cố gắng để thân thể chịu đựng. Hắn nhớ lại những quyển sách ma pháp và bút ký đã đọc, không ngừng bổ xung tri thức ma pháp. Thời điểm ban đầu thân thể không thể khống chế tới hai mươi tư giờ. Hiện giờ Sarin chỉ cần sáu giờ là có thể khôi phục.

Sáu giờ này Sarin dùng toàn bộ để học tập. Đọc ma pháp là cách cưỡng chế trí nhớ, không thể lý giải ý nghĩa của văn tự. Sarin hiện giờ giống như nhai lại, bắt đầu lấy trí nhớ bị cưỡng chế ra, không ngừng tìm hiểu. Hắn cũng không chút ý trên huy chương trên tay hắn lúc này, ở vết lõm hình tia chớp có những điểm màu lam lóe lêm. Màu lam này nồng đậm hẳn, so với thời điểm đầu tiên hắn nhìn thấy đã hoàn toàn bất đồng.

- Hắn để tiền lại rồi đi thẳng sao?
Bên trong phủ thành chủ, tử tước Guge hỏi han Ulysse kỹ càng tình huống lúc trước.

- Vâng. Hắn chẳng thèm nháy mắt một cái, từ đầu tới cuối chỉ có một loại biểu hiện.

Tử tước Guge suy nghĩ trong chốc lại, cuối cùng nói:
- Ngươi làm tốt lắm. Cuối tuần này đi tới cửa thành đón hắn, đừng để kinh động tới Ma pháp sư.

- Hả, giờ ta đi sao?
Ulysse ngại đi, hỏi lại một câu.

- Ngu ngốc. Trời sáng hay đi.
Hiển nhiên tâm tình tử tước Guge rất tốt, cười mắng một câu, cũng không hề tức giận. Ulysse hơi không tình nguyện lui ra. Sáng sớm đã phải chờ cái tên học đồ kia. Người ta mỗi ngày đều sau buổi trưa mới vào thành. Giờ lại bắt một Kiếm Sư sơ cấp đi chờ một ma pháp học đồ!

Tử tước Guge vươn vai, cảm thấy rất vừa lòng. Sarin không lấy tiền, mặc dù có hơi làm hắn bất ngờ nhưng chịu nói chuyện với hắn tức là có hy vọng rồi. Hiện giờ hắn cảm thấy cưới Nasuo đúng là một quyết định vô cùng sáng suốt. Nếu không có nhạc phụ chống đỡ thì làm sao hắn có nhiều tiền để kinh doanh như vậy chứ?

Không có tiền thì không có biện pháp nào đút cho đám quý tộc trưởng lão viện rác rưởi kia, cũng không có cách nào hấp dẫn tên học đồ nho nhỏ kia. Chỉ cần khôi phục được tước vị của gia tộc thì số tiền đó đều đáng cả.

Một tuần trôi qua rất nhanh. Ulysse mang theo Chris sáng sớm đã tới cửa thành, chuyên tâm đợi Sarin. Thời tiết càng ngày càng lạnh. Hai người đều thay áo da do tử tước Guge phát, đứng ở cửa thành, cảm thấy hơi ngu ngốc. Binh sĩ thu thuế cửa thành đều lấy lòng hai người, muốn để bọn họ vào phòng nghỉ tạm nhưng lại bị Chris mắng.

Nếu Sarin tới mà không thấy bọn họ thì khẳng định bọn họ sẽ bị mắng, còn không bằng đứng chỗ này, hít tí gió lạnh, coi như tu luyện.

Tường của thành Ceylon rất cao, đến gần mười thước, cửa thành rộng lớn, có thể để bốn chiếc xe hai ngựa đi song song. Mặc dù trong thành đã đi xuống rất nhiều nhưng cũng có thể nhận ra dấu vết phồn hoa năm xưa.

Đại lục Myer đã rất nhiều năm không nói tới chiến tranh của tứ đại đế quốc rồi. Thành Ceylon hoà bình đã lâu, cây cối ngoài thành cũng chẳng ai chặt. Hai bên đại lộ rộng lớn là những thân cây cao to lâu năm và những bụi cây. Mặt đường đá đầy vết bánh xe lồi lõm nhưng cũng không có ai đi tu bổ.

Thân ảnh của Sarin hiện ra trên đại lộ cũ kỹ này rất sớm. Hắn vẫn đeo túi da lớn trên lưng, quần áo cũng chưa thay.

Ulysse thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì chờ đợi cũng là một chuyện vất và và buồn chán. Đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn khi nghe lời của tử tước đại nhân, sáng sớm đã ra đây đợi.

- Sarin pháp sư!
Ulysse vọt tới đón tiếp rất nhanh.

- Thì ra là Ulysse Kiếm Thánh.
Sarin mỉm cười, nói đùa một câu không lớn không nhỏ.

Ulysse đỏ mặt, cũng không cảm thấy xấu hổ lắm. Sarin rõ ràng là ôn hòa hơn lần trước rất nhiều, ánh mắt nhìn hắn lại rất bình tĩnh, không có chút dao động cảm xúc.

- Tử tước đại nhân sai ta tới đón ngài.

- Ta đi lấy hàng trước, ngươi xem...

- Để Chris đi là được rồi.
Ulysse gọi Chris. Kiếm sĩ tóc hồng này bất đắc dĩ nhận túi da của Sarin, còn cả định mức của cửa hàng ngân phiếu.

- Tiền đã trả rồi. Ngươi kiểm tra đóng gói là được. Biết tới nơi nào chưa?
Sarin nhắc nhở.

Kinh tế thành Ceylon trì trệ, cửa hàng có hạn. Guge nếu đã nghiên cứu kỹ quy luật hành động của Sarin thì đương nhiên cũng biết hắn đi tới cửa hàng nào rồi. Chris nhịn nổi xúc động muốn cho Sarin một trận, sải bước rời đi.

- Kiếm Thánh, chúng ta đi thôi.

Ulysse cười khổ, nói với hắn.
- Từ nay về ngươi ngàn vạn lần đừng gọi ta là Kiếm Thánh, sẽ bị người ta cười chê đó.

- Vậy cũng tốt.
Sarin cuối cùng cũng thắng hiệp đầu tiên. Hắn sửa sang trường bào một chút, đi theo Ulysse lên xe ngựa. Bề ngoài của xe ngựa rất cổ xưa, bên trong trang trí rất xa hoa.

Trong thùng xe rộng rãi có lót thảm Caucasus, chỗ ngồi phủ nhung lụa của đế quốc Tanggulas, đệm dựa rõ ràng là do tơ lụa quý báu của đế quốc Tần nhân may thành. Trên thực tế cái xe ngựa này là do đế quốc Vân Lưu chế tạo, chạy trên đường gần như không thấy xóc nảy, cơ bản không ảnh hưởng gì tới xạ thủ chiến đấu.

Thành Ceylon xuống dốc nhưng đế quốc Scotzia vẫn rất hưng thịnh. Những hãng buôn và đoàn lính đánh thuê lớn nhất toàn đại lục đều tập trung ở Scotzia, muốn mua gì cũng có.

Sarin nhận thấy sự ân cần của tử tước đại nhân. Hắn cảm thấy trong thùng xe có chút mùi vị quái dị, liền thi triển một thuật vệ sinh, dùng hơi nước tươi mát rửa sạch. Mùi trong xe liền tiêu tan rất nhanh. Trong sáu giờ còn có thể thi triển sáu ma pháp cấp không khác. Tử tước Guge không mời hắn tới biểu diễn gì đó chứ?

Sarin tựa vào một cái đệm mềm, cảm thấy khó có thể nói lên lời. Ba năm trước đây còn ăn đói mặc rách, làm sao ngờ nổi lại có ngày hôm nay, thành chủ cho xe ngựa tới đón hắn. Tất cả đều nhờ vào ma pháp, là Jason Statham cho hắn. Thời điểm nào hắn mới có thể có được vinh quang chân chính của bản thân đây?

Sarin càng nghĩ lại càng nóng lòng với mấy ngàn kim tệ thù la của tử tước Guge kia. Hắn cũng không bắt chuyện với Ulysse mà ngược lại ngồi minh tưởng.

Tử tước Guge không đi ra đón. Sarin được Ulysse mời tới ngồi đợi ở phòng khách nhỏ. Đây cũng không phải là chuyện coi thường gì. Phòng khách nhỏ của quý tộc là chuyên để chiêu đãi nhưng người thân cận, khách bình thường căn bản không bao giờ được đối xử như vậy.

Tử tước Guge bởi có sự tiếp tế của nhạc phụ, dù thu nhập từ thuế không lạc quan lắm nhưng cuộc sống vẫn tương đối thoải mái. Hiện giờ Sarin uống trà được vận chuyển từ Tần nhân đế quốc tới, ăn hạt dẻ từ Bạch đế thành. Nữ tỳ hầu hạ hắn trẻ tuổi xinh đẹp, không ngừng đánh mắt với hắn.

Ma pháp sư là nhân vật hiếm có, nữ từ mặc kệ Sarin hiện giờ có cấp bậc thế này cũng đều câu dẫn. Nếu thành được thì thân phận của họ sẽ khác biệt rất lớn ngay.

Sarin tuy rằng còn chưa tới mức đuổi đi nhưng cũng cảm thấy nhàm chán. Cũng may là có cả Ulysse ở đây nên hai nữ tỳ cũng không dám giở trò gì.

- Sarin pháp sư. Nghe nói Ma pháp sư có thể bay lượn trên trời, có thật vậy chăng?

- Cho dù là Ma pháp sư cấp năm cũng phải dùng đạo cụ mới có thể phi hành. Ta chỉ là một học đồ thôi. Chỉ có Ma pháp sư từ cấp sáu trở lên mới có thể bay lượn trên bầu trời.
Sarin ngồi nghiêm chỉnh, dựa theo đáp án tiêu chuẩn của sách ma pháp trả lời.

- Ngài nhất định đọc rất nhiều sách rồi, lời nói giống hệt lão gia quý tộc vậy.

- Cho dù là đối với học đồ thì đây cũng không thể coi là một lời khen rồi.
Sarin không muốn để Ulysse cười mình. Hắn cũng chỉ đối phó cho có lệ với hai nữ tỳ này.

Nữ tỳ che miệng cười khẽ nói:
- Người định trừng phạt chúng ta sao?

Sarin không trả lời. Hắn cũng không giận gì. Nếu thật sự bảo Guge trừng phạt hai nữ tỳ này thì Guge nhất định sẽ đồng ý. Hai nữ tỳ này rõ ràng không đáng giá mấy ngàn kim tệ, mà Sarin nhớ tới tình trạng mình trước đây, cảm thấy việc trừng phạt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Người ở tầng đáy luôn liều mạng muốn đi lên, bất kể là trên một chút bọn họ cũng sẽ không chịu quay đầu lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương