Trầm Kích
-
8: Tẩy Trần
Hội đồng liêu nhiệt tình hăng hái
Cục quân khí có địa vị đặc thù, mặc dù nằm trong địa phận thành Bình Ba, lại trực thuộc phủ Thiên Cơ, vũ khí tạo ra trước tiên được nhập vào kho, chờ sau khi cục thẩm định phủ Thiên Cơ phái người tới kiểm tra không còn sai sót gì nữa, mới gửi về các quân.
Để tránh việc cục quân khí độc quyền một cõi, chủng loại binh khí do cục quân khí ở các nơi chế tạo đều không giống nhau, kinh thành chuyên tạo thang mây, vũ khí công thành như xe bắn đá, đôi khi chế tạo ít khôi giáp và binh khí ngắn, thành Đoan Lâm chế tạo binh khí dài ngắn cùng ám khí, thành Bình Ba chế tạo binh khí tầm xa như cung tiễn cùng khiên chắn, dụng cụ phòng ngự như khôi giáp.
Hai cục còn lại chỉ làm chút linh kiện, hỗ trợ kinh thành và thành Đoan Lâm.
Quy mô cục quân khí thành Bình Ba tuy nhỏ, nhưng đầy đủ năm bộ phận, dưới phân thành năm phòng bao gồm cung thất, nỗ thất, giáp thất, bài thất, tạp thất. (*lần lượt là phòng cung, phòng nỏ, phòng giáp, phòng khiên, phòng lặt vặt)
Mộ Chẩm Lưu giao xong văn thư, liền đi dạo loanh quanh trong dinh thự cục quân khí, chờ sau một nén nhang, lão chưởng cục mới vội vàng chạy đến.
“Ai da, Mộ đại nhân, tân quan tới nhậm chức, Liêu mỗ không tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội!” Lão chưởng cục khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt vuông râu ngắn, diện mạo hồng hào.
Theo bước lão đến gần, mùi rượu nồng nặc cũng ào tới trước mặt.
Mộ Chẩm Lưu cười chắp tay nói: “Liêu đại nhân khách khí quá.”
Hai người bắt tay vào nhà, một người tràn trề nhiệt tình, một người khiêm nhường lễ độ.
Lời lẽ khách sáo đưa qua đẩy lại, mắt thấy nước trà đang dần nguội đi, lão chưởng cục cuối cùng cũng vào chủ đề chính: “Mộ đại nhân tuổi trẻ tài cao, lại là học trò tâm đắc của Thẩm lão, tiền đồ vô lượng.
Có ngươi quản lý cục quân khí, ta yên tâm rồi.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mộ mỗ học nông tài mọn, sau này vẫn cần Liêu đại nhân dìu dắt nhiều lắm.”
Lão chưởng cục khoát tay nói: “Già rồi già rồi! Cáo lão hồi hương, cáo lão hồi hương, vừa cáo lão là hồi hương thôi.”
Mộ Chẩm Lưu không đổi sắc điệu hỏi: “Liêu đại nhân muốn cáo lão về quê ư?” Y nhớ trước khi đến đây, rõ ràng ân sư đã nói muốn điều lão tới cục quân khí ở kinh sư, xem ra trước khi y tới nhậm chức, văn thư đã được đưa tới rồi.
Lão chưởng cục nói: “Đúng vậy đó, lao lực nửa đời rồi, giờ là lúc nghỉ ngơi thôi.
Mặc dù quy mô cục quân khí thành Bình Ba không lớn, lại có mấy thứ mà những nơi khác có thúc ngựa cũng khó đuổi.
Nếu Mộ lão đệ ngươi có hứng thú, thì cũng có thể…” Nói được một nửa, lão đột nhiên khép miệng lại, dõi mắt hướng ra phía cửa.
Chỉ thấy năm kẻ mặc áo xanh lục vây quanh một người mặc áo xanh nhạt, loạng choạng chạy tới.
Người chưa vào, tiếng đã tới.
“Mộ đại nhân, cuối cùng ngài cũng tới rồi, để chúng ta chờ đợi thật khổ!”
“Mộ đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
“Mộ đại nhân một đường thuyền xe mệt mỏi, vất vả rồi vất vả rồi.”
Sáu con người, sáu cái mồm, lập tức nhấn chìm Mộ Chẩm Lưu, y thật chẳng dễ dàng gì mới chào hỏi được từng người một, khi y ngồi xuống, thời gian đã trôi qua nửa chén trà nhỏ rồi.
Trong lúc đó, lão chưởng cục vẫn ngồi ngay ngắn trong sảnh đường, không nói một câu.
Kẻ mặc áo bào xanh nhạt chính là cục thừa cục quân khí, là chức vị chỉ đứng sau chưởng cục, tương đương như huyện thừa thuộc huyện lệnh vậy, chủ yếu quản lý công văn ra vào trong cục và việc vặt thường ngày.
Năm người áo xanh lục còn lại chính là năm vị thất lệnh đứng đầu cung thất, nỗ thất, giáp thất, bài thất, tạp thất.
Mộ Chẩm Lưu là quan mới nhậm chức, dĩ nhiên phải nói mấy lời làm thân khiêm tốn: “Mộ mỗ mới đến, sự vụ trong cục còn phải dựa vào các vị chỉ dẫn rất nhiều.”
Năm vị thất lệnh cuống quít đứng lên: “Mộ đại nhân khách khí rồi.”
Thân hình bài thất lệnh cũng y như chức vị của ông ta vậy, mặt dài hàm rộng, nói chuyện cũng rất cứng rắn: “Mộ đại nhân là đại nhân, chúng ta là thuộc hạ, chỉ có Mộ đại nhân chỉ dẫn cho chúng ta, nào có đạo lý chúng ta đi chỉ dẫn cho Mộ đại nhân.”
Lời ông ta nói vốn có ý tốt, chỉ là ngữ khí cứng ngắc, ngược lại cứ như đang trào phúng.
Cả sảnh đường tĩnh lặng.
Mộ Chẩm Lưu cười nói: “Các vị đều là trụ cột của cục quân khí, chúng ta đáng lý nên nương tựa vào nhau, đồng tâm hiệp lực.”
Mọi người lúc này mới cười lên, luôn miệng nói phải.
Cục thừa tiếp lời: “Nghe nói hôm qua đại nhân mới vào thành, không biết đang ở chỗ nào? Phía sau cục quân khí cục và dinh quan của đại nhân thông nhau, nếu đại nhân thấy tiện, chi bằng trước tiên đi xem thử một chút, nếu hợp ý, chúng ta lập tức chuẩn bị xe cho đại nhân, mời gia đình của đại nhân tới đây.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mộ mỗ một thân một mình, chưa có gia đình.”
Tạp thất lệnh cười ha ha, nói: “Đại nhân dáng vẻ đường đường, tuổi trẻ tài cao, lại chưa thành thân.
Chuyện này kiểu gì cũng làm cho tất cả các cô nương trong thành Bình Ba vui lắm đây.”
Cục thừa vừa trách cứ hắn “nói năng lung tung”, vừa bật cười ha ha theo những người khác.
Mộ Chẩm Lưu cũng cười, y chẳng những cười, mà còn chú ý tới người ngồi cạnh vẫn chưa hề cười.
Từ sau khi đám người cục thừa đi vào, lão chưởng cục lập tức giống như tai điếc miệng câm, một mình uống trà, không nói chêm vào, cũng không bỏ đi.
Mộ Chẩm Lưu đột nhiên nói: “Không biết hiện giờ Liêu đại nhân sống ở đâu?”
Bấy giờ lão chưởng cục mới đặt chén trà xuống, khẽ mỉm cười nói: “Mộ đại nhân không cần lo đâu.
Liêu mỗ chuyển đi cách xa dinh quan lắm.”
Lão vừa mở miệng, người khác lại không nói gì nữa, không khí trong sảnh đường lúng túng tới cực điểm.
Mộ Chẩm Lưu thuận miệng nói một chút về phong tục dân sinh mới học dọc đường đến đây mới đưa được bầu không khí hòa hoãn trở lại.
Gần đến buổi trưa, cục thừa mời Mộ Chẩm Lưu đến Hoa Duyệt Lâu trong thành bày tiệc đón gió tẩy trần cho y, đồng hành còn có năm vị thất lệnh, lão chưởng cục mượn cớ phải thu xếp lại công văn giao nhận, một mực từ chối.
Mộ Chẩm Lưu nhìn ra hai bên không hợp nhau cho lắm, nói vài câu quan tâm, cũng không cưỡng cầu.
Cục thừa chuẩn bị xe ngựa, ngồi chung với Mộ Chẩm Lưu, những người khác tự đi xe riêng của mình.
Tuy bề ngoài xe ngựa giản dị, thực ra lại được làm từ gỗ hoàng lê thượng hạng, Mộ Chẩm Lưu quanh năm ra vào nhà Thẩm Chính Hòa, tất nhiên nhận ra, loại gỗ này đừng nói một tên cục thừa lục phẩm, đến chưởng cục ngũ phẩm cũng tuyệt đối không nỡ đem ra làm xe ngựa.
Cục thừa thấy động tác y lên xe ngập ngừng, lập tức đưa tay đỡ y lên xe.
Mộ Chẩm Lưu bám lấy tay ông ngồi vững, cười nói: “Chiếc xe này của cục thừa cũng được một thời gian rồi.”
Cục thừa mỉm cười không để ý.
Xe ngựa chạy thẳng vào giữa thành, dọc đường cục thừa giới thiệu cảnh vật trong thành: “Tuy thành Bình Ba không sánh nổi với kinh sư phồn hoa, nhưng cũng cái có đặc sắc độc đáo của vùng Tây Nam.
Nếu đại nhân rảnh rỗi, ta xin tự tiến cử làm người dẫn đường, đưa ngài đi một chuyến thưởng thức phong cảnh độc đáo đất Tây Nam.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vậy phải làm phiền Dương đại nhân.”
Xe dừng lại trước Hoa Duyệt Lâu.
Hầu bàn dường như nhận ra xe ngựa, Mộ Chẩm Lưu vừa đẩy cửa xe ra, liền nghe bên ngoài có tiếng hắng giọng hô to: “Mời Dương đại nhân!” Người hầu nhìn thấy y thì hơi sửng sốt, lập tức cười xoà nói: “Vị đại nhân này là…”
“Mộ đại nhân.”
Mộ Chẩm Lưu ngăn phía trước, cục thừa không ra được, đành phải vén màn xe, la to: “Chưởng cục mới nhậm chức.”
Hầu bàn cười nói: “Tiểu nhân lần đầu gặp được người tuấn tú như Mộ đại nhân đây, có hơi thất lễ, mong đại nhân đừng trách.”
Mộ Chẩm Lưu cho hắn mấy đồng tiền thưởng.
Hầu bàn bày ra vẻ mặt đa tạ ân đức, ánh mắt lại không thấy vui mừng, chỉ cúi đầu ân cần dẫn người vào phòng khách.
Phòng khách tên là Lâm Giang Tiên, được bày trí cực kỳ trang nhã.
Chỉ là sau khi cục thừa dẫn theo năm vị thất lệnh ngồi xuống, chém một trận nịnh nọt tâng bốc Mộ Chẩm Lưu, không khí cao nhã u tĩnh không còn sót lại chút gì.
Sau khi thịt rượu được bày lên, chiếc chén trước mặt Mộ Chẩm Lưu liền không ngừng hết rỗng lại đầy, hất đầy lại rỗng, ban đầu đám người cục thừa còn mời rượu rất có chừng mực, sau khi uống say, ai nấy mặt đỏ tía tai, xắn tay áo ép rượu Mộ Chẩm Lưu, chỉ hận chưa bóp cổ y rót thẳng xuống dưới.
Mộ Chẩm Lưu bị mời cũng không còn cách nào, say ba phần thì giả vờ say bảy tám phần rồi, sau một lượt nữa thì trực tiếp nằm sấp trên bàn, ai đẩy cũng không để ý nữa.
“Mộ đại nhân?”
“Mộ đại nhân!”
Mấy người luân phiên “gọi hồn” cũng không thấy hiệu quả, liền vây lại một chỗ bàn bạc xem phải sắp xếp cho y thế nào.
“Tửu lượng của Mộ đại nhân kém quá! Làm chưởng cục mà… Như này không được, phải rèn luyện thêm.
Ta phải đào tạo bồi dưỡng y thật tốt!” Nói chuyện kiểu này, tất nhiên là bài thất lệnh không biết giữ mồm.
Mộ Chẩm Lưu giả vờ say: “...”
Cục thừa nói: “Trước tiên tìm một quán trọ cho Mộ đại nhân nghỉ ngơi đi.”
“Không được không được.” Kẻ phản đối chính là nỗ thất lệnh trước khi uống rượu rất ít nói, sau khi uống rượu mồm rất to, “Mấy quán trọ bẩn thỉu trong thành Bình Ba nào phải chỗ cho người ở chứ! Mộ đại nhân đến đó rồi, chẳng lẽ không phải người nữa à? Không được không được!”
Mộ Chẩm Lưu giả vờ say: “...”
“Không cần nghĩ nữa, cứ trực tiếp quẳng vào dinh quan đi.” Cung thất lệnh bề ngoài tương đối nho nhã, nhưng khi kính rượu lại cực kỳ bá đạo, lúc nói chuyện lời ít ý nhiều, Mộ Chẩm Lưu say xỉn ba phần thì có ít nhất một phần là công lao của tên này.
Cục thừa nói: “Dinh quan còn chưa quét dọn.”
Bài thất lệnh nói: “Vậy vừa đẹp rồi, Mộ đại nhân say thật đúng lúc! Vừa khéo thừa dịp y bất tỉnh nhân sự, chúng ta đi quét dọn một chút.”
Giáp thất lệnh nói: “Vậy thì đặt Mộ đại nhân lại chỗ này à?”
Đặt lại?
Mộ Chẩm Lưu giả vờ say thật vất vả: “...”
Cục thừa nói: “Đặt ở chỗ này dễ nhiễm lạnh.”
Mộ Chẩm Lưu: “...” Vì sao ngươi cũng dùng chữ “đặt” thế?
Cục thừa nói: “Không bằng, đặt vào trong Hương Mãn Viên đi.”
“Được được được!”
Những người còn lại nhất trí tán thành.
Mộ Chẩm Lưu: “...” Hương Mãn Viên là chỗ nào cơ?
Những người còn lại cũng không biết suy nghĩ trong lòng y, hợp lực nhấc người y lên, một mạch khiêng lên xe ngựa, xe ngựa lộc cộc chuyển bánh mười mấy vòng, sau đó dừng lại.
Mộ Chẩm Lưu nhân lúc bọn họ di chuyển mình thì âm thầm mở mắt hé ra một cái khe bé tí.
Hai thiếu nữ vội vàng chạy tới theo tiếng gọi của đám người cục thừa, vươn tay đỡ lấy y.
Mộ Chẩm Lưu giãy dụa một lúc, mở to mắt: “Ờm? Đây là chỗ nào thế này? Rượu đâu? Cục thừa đại nhân đâu rồi?”
Cục thừa sáp lại gần: “Mộ đại nhân?”
Mộ Chẩm Lưu quơ lấy ông, ôm ông thật chặt.
Cục thừa bị ôm chặt đến không thở nổi: “Mộ đại nhân, tỉnh nào, Mộ đại nhân, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi trước đi!”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta muốn đến cục quân khí!”
Cục thừa nói: “Vâng vâng vâng, một lúc nữa đi luôn, một lúc nữa đi luôn.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Liêu đại nhân đâu? Ta muốn xử lý chuyện bàn giao với ông ta!”
Cục thừa nói: “Đợi lát nữa rồi xử lý, đợi lát nữa rồi xử lý.”
Mộ Chẩm Lưu khẽ gật đầu, buông ông ra.
Cục thừa vừa thờ phào một hơi, chỉ thấy Mộ Chẩm Lưu đặt mông ngồi trên càng xe ngựa, sau đó co cả tứ chi chui vào trong xe.
“Mộ đại nhân!” Bài thất lệnh ý thức được chạy đi giữ chân y lại, Mộ Chẩm Lưu đạp một phát, đã không đạp được người ta ra ngược lại bị tóm rơi mất một chiếc giày.
Lúc bấy giờ, mấy người còn lại cũng kịp thời phản ứng, ba chân bốn cẳng kéo y ra khỏi xe.
Mộ Chẩm Lưu chưa từng trải qua chật vật thế này bao giờ, người y gần như đã bị kéo ra khỏi xe ngựa, nửa ôm nửa khiêng đưa vào Hương Mãn Viên.
Mắt thấy nửa cái đầu đã tiến vào trong, Mộ Chẩm Lưu không chịu được lại giãy dụa thêm một lúc, gông cùm xiềng xích trên người lập tức biến mất.
Thân thể y vừa nhẹ bỗng đã rơi vào trong lòng một ai đó nhẹ nhàng thoải mái..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook