Trầm Kích
-
1: Giam Cầm
Một căn phòng tù, một cặp tù nhân
Trời, sắp sáng nhưng chưa sáng.
Người, tưởng tỉnh nhưng chưa tỉnh.
Phòng, tĩnh đến không thể tĩnh hơn được nữa.
Đột nhiên, trên giường vang lên một tiếng ngáy cực lớn, giây lát sau, một người nửa tỉnh nửa mê bật dậy, hét to: “Tinh Kỳ, châm trà!”
Trong một góc hẻo lánh, có giọng nói êm tai từ tốn đáp lại: “Tại hạ không phải Tinh Kỳ.”
Kẻ nằm trên giường đột ngột bật dậy, hoảng sợ nói: “Ngươi là ai? Vì sao ở trong phòng ta…” Hắn không nói tiếp được nữa.
Bởi vì hắn nhận ra, đây cũng không phải phòng của hắn.
Hắn cuộn cả người ngã lăn xuống giường, vừa bò toài vừa gào khóc: “Cha ơi, mẹ ơi, ông ơi, bà ơi, ông hai, bà hai ơi… Bác cả, bác hai, bác ba, bác gái cả ơi… Cô ơi, chú ơi… Cậu cả, cậu hai, cậu ba ơi… Cứu mạng với! Có ai không! Tinh Kỳ ơi! Chiến Cổ ơi! Mau tới cứu Bảo Bối nhà các ngươi đi!”
Kẻ ngồi co mình trong góc chờ hắn kêu khóc đến phát mệt rồi mới ung dung nói: “Gia đình ngươi cũng đông đúc thật đấy.”
Người kia đột nhiên lao vào trong góc, một tay kéo vạt áo y, tức giận nói: “Mau gọi đồng bọn ngươi ra đây…” Hắn lại không nói tiếp được lần nữa.
Bởi vì người trước mắt hắn bị trói rất chặt, tình cảnh còn chật vật hơn so với hắn.
“Tại hạ Mộ Chẩm Lưu.” Mộ Chẩm Lưu bị hắn túm vạt áo, cũng không thèm để ý, vẫn ôn hòa như cũ mà nói, “tự Thấu Thạch, là nhân sĩ Đông Giang.
Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”
Người kia ngượng ngùng buông tay ra nói: “Ta, ta tên là Đới Bảo Bối, ngươi gọi ta là Bảo Bối đi.
Ngươi lớn hơn ta, gọi ta là huynh đài chẳng phải là chiếm lợi ích của ta sao, cứ bắt buộc phải gọi ta già thế à?” Nói rồi lại hơi tức giận, hừ một tiếng, quay đầu đi đẩy cửa sổ.
Cánh cửa sổ không hề nhúc nhích, cho thấy bên ngoài đã bị khóa.
Đới Bảo Bối giận dữ nói: “Những kẻ độc ác này còn khóa hết cửa sổ lại, là muốn nhốt ngạt chết chúng ta sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đới công tử bình tĩnh, có thể cởi dây thừng cho ta trước hay không?”
“Gọi ta là Bảo Bối!” Đới Bảo Bối tức giận nhìn y hằn học.
Mộ Chẩm Lưu há hốc mồm, xong lại há hốc mồm tiếp, mở ra đóng vào ba bốn lần, mới thốt được câu “Bảo Bối” kia ra khỏi miệng.
Sắc mặt Đới Bảo Bối hơi dịu đi, nhưng lại không động tay cởi dây thừng giúp y, ôm ngực nói: “Vì sao ngươi ở đây?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Đêm qua ta đang nghỉ chân trong quán trọ ở trấn Phong Lương, sau khi tỉnh ngủ, người đã ở đây rồi.”
Đới Bảo Bối cả giận, nói: “Mẹ nó, đúng là hắc điếm!” Ngụ ý hắn cũng nghỉ chân ở quán trọ này.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Bảo Bối, có thể cởi dây thừng cho ta không?”
Đới Bảo Bối đi tới kéo loạn dây thừng trên người y, kéo mãi mà chẳng thấy hiệu quả, ngược lại còn kéo quần áo của Mộ Chẩm Lưu xộc xà xộc xệch, vạt áo dựng cao, ánh trăng chiếu tới, vừa vặn chiếu rọi non nửa lồng ngực.
Đới Bảo Bối chuyên tâm tháo dây thừng, không hề phát hiện ra điều gì, Mộ Chẩm Lưu lại hơi đỏ mặt, khẽ nghiêng thân thể sang một bên, quay lưng về phía cửa sổ, để lồng ngực ẩn vào trong bóng đêm.
Đới Bảo Bối mất kiên nhẫn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Mộ Chẩm Lưu giải thích: “Soi dưới ánh trăng nhìn rõ ràng hơn chút ấy.”
Đới Bảo Bối cởi mãi vẫn không được, bực bội buông tay, nói: “Không tháo nữa, không tháo nữa đâu, dù có tháo được hay không thì chúng ta cũng chả trốn thoát được!”
Cánh tay Mộ Chẩm Lưu khẽ cựa quậy, phát hiện dây thừng đã nới lỏng, lại ngọ nguậy thêm một chút, rút cánh tay trói trong dây thừng ra, cúi đầu cảm ơn Đới Bảo Bối đang chưng ra khuôn mặt ngạc nhiên lúng túng: “Đa tạ.”
Đới Bảo Bối: “...”
“Ngươi nhanh nghĩ thử xem làm sao chạy thoát đi!” Đới Bảo Bối thúc giục y.
Trong phòng thực sự quá nhập nhoạng, chỉ dựa vào được một chút ánh sáng từ vị trí cửa sổ, Mộ Chẩm Lưu đành phải bám theo vách tường lần mò về phía trước: “Bình tĩnh đừng cuống, trước tiên chúng ta tìm cửa ra vào đã.” Đang nói dở thì đầu ngón tay liền đụng tới một tấm ván gỗ, y thuận thế tìm được chốt cửa, kéo hai lần, cánh cửa vẫn không nhúc nhích một phân, hiển nhiên đã bị khóa lại giống hệt như cửa sổ.
Đới Bảo Bối xông lên, đẩy y ra, dùng sức mà đẩy đạp lôi kéo, đều không có kết quả.
“Đáng chết, đáng chết, đáng chết đáng chết đáng chết đáng chết…” Hắn liên tục mắng chửi mấy tiếng, sau đó ngồi xuống đất, oa oa oà khóc thật to.
Mộ Chẩm Lưu khom lưng đỡ hắn: “Trên đất lạnh đấy.”
Đới Bảo Bối hất cánh tay y ra: “Không thoát được mà vẫn không cho khóc sao?”
Mộ Chẩm Lưu đề nghị: “Chẳng bằng lên giường mà khóc đi? Ít ra còn có chăn mền mà ôm, lau nước mắt cũng tiện.”
...
Nghe có vẻ rất có lý.
Đới Bảo Bối chuyển chỗ khóc lóc, nhưng hắn bị cắt đứt cảm xúc mất rồi, không khóc được nữa, chỉ đành ôm chăn mền thở dài.
Hắn nhìn Mộ Chẩm Lưu ngồi bên giường, dựa vào tường ngủ gật, duỗi chân ra đạp bắp chân của y: “Này, ngươi nói xem vì sao bọn chúng lại bắt chúng ta?”
Mộ Chẩm Lưu nhắm mắt trả lời: “Có lẽ là vì tiền.”
Đới Bảo Bối lại thở dài một hơi, nói: “Thế đạo gian khổ, người trở nên xấu xa ngày một nhiều thêm.”
Mộ Chẩm Lưu không ngờ hắn lại sinh ra loại cảm khái như thế này, ngạc nhiên mở to mắt nhìn nhìn hắn một cái, vừa đúng lúc bị Đới Bảo Bối bắt gặp, hắn tức giận, nói: “Ngươi nhìn ta làm cái gì? Lẽ nào ta nói không đúng à?”
“Không, ngươi nói rất phải.”
Đới Bảo Bối như thể gặp được tri âm, hào hứng hẳn lên: “Đều do lũ gian thần trong triều lộng quyền, mới khiến cho dân chúng lầm than.
Cũng làm khổ mấy kẻ thường dân có tiền như chúng ta.”
Mộ Chẩm Lưu nghe được bốn chữ thường dân có tiền, không nhịn được bật cười.
“Thế mà ngươi vẫn còn cười được cơ à? Ngươi không sợ bọn chúng ép sạch tiền của ngươi trước, sau đó vứt xác ngươi ra đồng hoang, bị sài lang hổ báo nhai thịt nuốt xương sao?” Trời đã sáng hơn một chút, ánh nắng vừa vặn chiếu lên chiếc giường, mông lung chiếu trên gương mặt mỉm cười của Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Có thể khiến cho lũ mãnh thú lang hổ trên núi này chịu biến chiến tranh thành hòa bình, hòa thuận ngồi xuống cùng nhau liên hoan một bữa, ngược lại cũng là một cọc công đức của ta.”
Đới Bảo Bối bị chọc cho không còn lời gì để nói.
Trời lại sáng thêm chút nữa.
Tâm tư Đới Bảo Bối lại lay động, chạy ra chọc lớp giấy dán cửa sổ, mắt nhìn xuyên qua đánh giá tình hình bên ngoài, vừa nhìn vừa nói: “Bên ngoài là một cái sân, có một ngọn núi giả, là thiên tầng thạch.” (*một loại núi giả)
Mộ Chẩm Lưu nói: “Thiên tầng thạch là đặc sản Giang Nam, trấn Phong Lương và Giang Nam, một ở phía đông một ở phía tây, cách nhau rất xa.”
Đới Bảo Bối hừ lạnh, nói: “Nhất định là bọn chúng đánh cướp của thương nhân chuyển đá rồi.”
“…” Mộ Chẩm Lưu nói, “Mấy tên cướp này vậy mà cũng biết học đòi phong nhã.”
Đới Bảo Bối lại nói: “Trước hòn núi giả có một hồ nước.
Trên mặt hồ bắc một cây cầu.
Đầu cầu trồng mấy cái cây, trên cây còn kết quả xù lông xanh rì, không biết là loại cây quái quỷ gì nữa?”
“Đó là cây hạt dẻ, quả mọc phía trên chính là hạt dẻ đó.” Mộ Chẩm Lưu đáp.
Đới Bảo Bối cười nhạo, nói: “Ngươi cho rằng ta chưa từng nhìn thấy hạt dẻ sao? Nào phải hình dạng như vậy chứ? Không bằng ngươi cứ nói là con thỏ màu xanh lá cho xong.”
Mộ Chẩm Lưu bị cười nhạo cũng không tức giận, vẫn giải thích có tình có lý như trước: “Hạt dẻ nằm ở bên trong trái cây xù lông màu xanh lá ấy, tách ra là thấy.
Tháng chín chính là mùa cây hạt dẻ kết trái.”
Đới Bảo Bối bĩu môi không nói gì nữa, chỉ không ngừng quan sát.
Mộ Chẩm Lưu không kiềm được hỏi: “Còn có gì nữa?”
Đới Bảo Bối nói: “Có gì nữa, ngươi không biết tự mình ra đây mà xem sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Khi ta còn nhỏ lúc đọc sách đã làm mắt tổn thương, sợ là không nhìn được xa như Bảo Bối.”
“Nói cứ như ta không đọc sách vậy!” Đới Bảo Bối lầm bà lầm bầm, vẫn tiếp tục miêu tả đâu ra đấy, “Ờm, trước mấy cái cây gì gì đó đằng kia là một con đường dài.
Từ chỗ đường dài đến đây được phủ một hàng đá trắng.
Bên trên đá trắng có rất nhiều con kiến đang bò qua bò lại, một tên sai vặt khoẻ mạnh đang đi tới từ trên cầu, tay cắp cái giỏ, hắn càng ngày càng tới gần, ơ?” Hắn đột nhiên bắt đầu sốt sắng, nhanh chóng trở lại từ bên cửa sổ, nhảy lên giường, dùng chăn mền che kín đầu, chưa được bao lâu, lại nhảy dựng lên, đẩy Mộ Chẩm Lưu từ trên giường xuống dưới đất, lo lắng chỉ vào dây thừng trên mặt đất.
Mộ Chẩm Lưu biết hắn sợ người ta biết mình đã cởi được dây trói, do dự một lát rồi nhặt dây trói lên, lần theo ký ức quấn vài vòng quanh người, sau đó ngồi ở góc tường.
Cửa vang lên hai tiếng lạch cạnh, bị đẩy mở ra.
Gã sai vặt đảo mắt qua Mộ Chẩm Lưu, dừng lại trên người Đới Bảo Bối, nói: “Ngươi qua đây.”
Đới Bảo Bối lắc đầu, người lui về phía sau, tựa vào vách tường nói: “Ngươi đừng tới đây.”
Gã sai vặt đặt chiếc giỏ xuống đất, “Muốn chết đói thì tuỳ ngươi!”
Mộ Chẩm Lưu thấy gã muốn đi, vội nói: “Tiểu tiên sinh dừng bước.”
Gã sai vặt nói chuyện lạnh như băng: “Mộ đại nhân khách khí quá.
Ta chỉ là tên sai vặt, không đảm đương nổi ba chữ tiểu tiên sinh.
Nếu có thời gian, Mộ đại nhân có thể bớt làm chuyện thất đức đi, tích nhiều âm đức một chút thì tốt hơn là đi luyện mấy thứ công phu miệng lưỡi vô dụng này.”
Mộ Chẩm Lưu ngạc nhiên nói: “Sao lại nói ra lời ấy?”
“Học trò của Thẩm Chính Hoà, hừ, cá mè một lứa.” Gã sai vặt đóng cửa rầm một tiếng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook