Trẫm Không Dám Nữa
Chương 50: C50: Chương 50

Nàng bị nhìn đến cả người rờn rợn, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, “Nếu ngươi lạc đường, ta sẽ chỉ đường cho ngươi … Không phải, ta cũng không biết đường ở đây, nhưng mà …” Nàng tươi cười, dung nhan sắc xảo diễm lệ, còn đẹp hơn cả hồng mai trong sơn trang này, “Phu quân của ta sắp quay về rồi, đến lúc đó bảo hắn chỉ cho ngươi…”

Không biết nàng đã nói gì khiến cho nam tử này có vẻ tức giận, hắn không nói lời nào nhưng chiếc cằm căng chặt, tức khắc khiến nàng có một cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

Nàng vẫn cứ cảm thấy có hơi kỳ quái, cau mày thầm nghĩ: không phải đầu óc người này có vấn đề gì chứ?

Nhìn thấy dáng vẻ của Cẩm Họa trước mắt này, Quốc sư đại nhân cả người đều cảm thấy khó chịu.

Còn nữa… Phu quân! Nàng gọi người đó là phu quân?!

Nhưng mà nhìn tình hình này, hẳn là nàng đã quên hết mọi thứ. Nếu hiện giờ hắn mạnh mẽ bắt nàng mang đi, chỉ sợ nàng sẽ không tin tưởng hắn. Thật là… Quốc Sư đại nhân nhíu mày... khó giải quyết.

Nàng cảm thấy nam tử này thật kỳ quái, có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, “Nếu không có việc gì… ta đi trước.”

Người này quá kỳ quái!

Quốc Sư đại nhân đương nhiên là hiểu được sự suy nghĩ trong đầu nàng, có lẽ nàng đã thật sự sợ hãi, ánh mắt của nàng đã nói lên điều đó.

Điều này làm cho hắn nhớ tới trước kia, nàng cứ luôn âm thầm mắng hắn, tức giận đến dậm chân nhưng ở trước mặt hắn thì lại không dám nói gì. Nghĩ đến đây, tâm tình của hắn lại thoáng tốt hơn một chút


Ít nhất hắn tìm được nàng, hơn nữa nàng cũng bình an không có việc gì.

Chỉ là gương mặt này…

“Cô nương.”

“A?” Nàng theo bản năng lên tiếng, ngơ ngác nhìn hắn.

Quốc Sư đại nhân nhìn bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc này của nàng, không khỏi cong môi, khuôn mặt cũng không còn lạnh băng như vừa rồi, “Lần này ta đến đây, là muốn tìm nương tử của ta.”

Nương tử? Nàng càng kinh ngạc, ngày mùa đông giá rét như thế lại lên núi tìm người hay sao? Nhưng mà nàng cũng không nghĩ quá nhiều, rất nghiêm túc nói: “Ta vẫn luôn ở nơi này, ngoại trừ phu quân của ta, ta chưa từng gặp qua bất cứ người nào khác. Không biết nương tử của ngươi đi mất từ lúc nào? Nàng ấy có thật là đã đến đây không?”

Lại là phu quân!

Đôi tay dưới ống tay áo nắm lại thật chặt, hắn cố gắng chịu đựng... không thể làm nàng sợ hãi được.

Trước kia hẳn có dỗ dành như thế nào thì cũng không chịu gọi, chỉ có trong lúc làm chuyện đó… Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện đó, Quốc Sư đại nhân ánh mắt khựng lại. Nàng gọi người nọ là phu quân, chẳng lẽ… Hắn không dám nghĩ tiếp nữa…

Nàng rụt rụt cổ, nam tử này, luôn miệng nói đi tìm nương tử, nhưng sao lại cứ nhìn chằm chằm vào mình? Ánh mắt này dường như muốn nuốt nàng vào trong bụng.

Thật đáng sợ.

Sở Diễn hắn… sao vẫn còn chưa quay về?

“Nàng chính là nương tử của ta.” Nam tử mở miệng một lần nữa.

Cái… Cái gì?!

Nàng lại càng khẳng định người này đầu óc có vấn đề, vội vàng lui về phía sau một bước, nghĩ thầm trong đầu, có lẽ hắn là một tên háo sắc, nhìn thấy dung mạo của nàng cho nên mới…

Nàng không chút nghĩ ngợi, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Quốc sư đại nhân sao có thể để nàng đi được, hắn tiến lên vài bước giữ chặt lấy tay nàng, vô cùng thuần thục ôm nàng vào lòng, ấn đầu nàng lên ngực hắn.


“Cẩm Nhi……” Một tiếng gọi trầm thấp vang lên dịu dàng mà lưu luyến.

Nàng thấy thân thể mình ngẩn ra, rõ ràng là muốn tránh thoát, nhưng loại cảm giác này… Vì sao lại thân thiết như thế? Còn cả mùi hương trà nhàn nhạt trên người hắn… Nàng có chút mơ hồ, vẫn không nhúc nhích để mặc hắn ôm.

“Ngươi… sao ngươi lại …” sao hắn lại có thể ôm nàng.

Mấy ngày không gặp, hắn đã sắp điên rồi. Hiện giờ thấy nàng bình an, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“… Đừng cử động.” Hắn khẽ gọi một tiếng, âm điệu có chút trầm thấp.

Nàng quả nhiên bất động, vẫn ngoan ngoãn y như lúc trước.

Chỉ là……

Nàng vì sao lại nghe lời hắn? Chân mày nàng nhăn lại, cúi đầu bắt lấy cánh tay hắn, hung hăng cắn xuống, thừa dịp nam tử bên người hơi ngây ra một lát, lập tức thoát khỏi lồng ngực hắn, chạy ra ngoài.

Nàng là điên rồi mới có thể muốn giúp hắn! Người này rõ ràng là người xấu!

Áo lông chồn rơi xuống đất, nàng cũng không thể lo nhiều, chỉ vội vàng chạy về phía trước. Có lẽ tuyết dưới chân quá dày, nàng căn bản không chạy nhanh được, dưới chân bị vướng thứ gì đó, toàn bộ thân thể nghiêng về phía trước, sau đó ngã quỵ ra mặt đất.

“A…” Nàng nhăn mày lại, thật là quá xui xẻo.


“Chạy gì chứ? Ta không phải người xấu mà.” Quốc Sư đại nhân đứng trước mặt nàng, giọng điệu nhàn nhạt nói.

Nàng nghe được sự cười nhạo trong giọng nói của hắn, rầu rĩ hừ một tiếng, dùng một loại ánh mắt “ngươi không phải người xấu mới là lạ” nhìn hắn. Được rồi, nàng cũng không muốn chạy, dù sao Sở Diễn sắp quay về, nàng chỉ cần nghĩ cách kéo dài thời gian là được.

Cho dù quên mất mọi chuyện, nhưng nàng cũng không quá mức sợ hắn, bộ dạng giận dỗi này, chính là giống y như trước kia.

Mèo con lại nổi tính nũng nịu lên rồi. Quốc Sư đại nhân thầm nghĩ.

“Có bị thương không?” Quốc Sư đại nhân cúi người xuống.

“… Chân bị đau.” Nàng không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra, nhưng sau khi nhớ lại nàng liền ngây ngẩn cả người. Nàng…giọng điệu như vậy, sao lại giống như là đang…làm nũng…với hắn vậy?

Nhưng mà… Nàng vì sao lại làm nũng với một nam tử xa lạ chứ?!

Quốc Sư đại nhân thấy nàng che mắt cá chân lại, liền thoáng nhíu mày, nhặt lấy áo lông chồn trên đất lên, bao bọc lấy thân mình nàng, sau đó bế lên, đi vào nhà.

Nàng sợ mình lại ngã xuống, liền túm chặt vạt áo hắn, cảm giác trong lòng lại càng kỳ quái hơn… Nàng trộm giương mắt, lại phát hiện nam tử cũng đang nhìn nàng chằm chằm, nàng bỗng nhiên co rụt đầu lại, khuôn mặt nóng lên.

Nàng nàng nàng…… Tại sao lại như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương