Trạm Dừng Chân Cuối Cùng
-
1: Trở Lại Chốn Cũ
Thành phố A, cuối xóm của một khu nhà cấp 4 cũ kỹ xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ, phía sau cô còn kéo theo cái vali to đùng.
Cô gái ăn bận rất đơn giản, áo sơ mi màu đen cùng quần tây màu nâu bò đi giày đế thấp.
Mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng ở phía sau, để lộ ra gương mặt thon gọn tinh tế và nước da trắng ngần như trứng bóc.
Chuyện cũng không có gì đặc biệt nếu như cô không đứng trước ngôi nhà cuối xóm ấy.
Nhà này là của một cảnh sát có tiếng trong vùng, nhưng ba năm trước anh ta đã bị bắt vì tội danh tàng trữ và buôn bán ma túy.
Lúc ấy cả một xóm nghe được tin này ai nấy đều ngỡ ngàng, vì không một ai ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi ấy lại bị bắt vì tội danh chết người kia.
Tưởng Nguyệt kéo vali đi vào trong sân, sau đó đứng ở trước cửa chính cắm chìa khoá vào khe hở.
Cánh cửa mở ra, cô kéo hành lý đi vào.
Bên trong nhà vẫn vậy, bài trí rất đơn giản.
Một cái sofa màu nâu sẫm nằm ở giữa gian nhà, đối diện nó là cái tivi cũ kỹ đang phát bản tin thời sự buổi tối.
Ánh mắt cô quét qua một lượt sau đó tiêu cự dừng lại ở một điểm.
Người đàn ông thoạt chừng hai mươi mấy tuổi ngồi ở sofa đang ăn mì gói, động tác húp mì bị hoá đá tại chỗ vì sự xuất hiện của Tưởng Nguyệt.
Cô nhìn thấy hắn, đôi mắt hồ ly trực tiếp chiếu vào đối phương, ngay sau đó giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên:"Tôi chuyển công tác tới chỗ này, ở nhờ ít hôm được không?"
Lục Trí giống như bị ai ấn cho nút pause, hắn bất động một lúc, phải nói là ngây người ra mất một lúc mới kịp phản ứng.
"Cô...!Đùa kiểu gì vậy?" Mãi sau đó hắn mới hỏi lại.
Cô không nhìn ra thái độ của Lục Trí ở thời điểm hiện tại vì gương mặt của hắn rất đăm chiêu, hình như là còn đang suy nghĩ và cân nhắc nên buồn hay là nên vui.
"Hết cách rồi, tôi không còn chỗ nào để đi."
Tưởng Nguyệt nhún vai rồi rất tự nhiên kéo vali vào hẳn trong nhà, sau đó tiến tới sofa ngồi ngay sát bên cạnh Lục Trí.
Bất giác hắn lùi ra xa giữ khoảng cách với cô.
Vậy mà Tưởng Nguyệt lại giả vờ như không hề nhìn thấy hành động bài xích của hắn ta, cô cầm ly mì của Lục Trí đang ăn dở lên sau đó tiếp tục ăn nốt phần thừa còn lại.
Nhìn Tưởng Nguyệt, hai chân mày của hắn chau lại như sắp dính vào nhau tới nơi rồi, khuôn môi thì mím chặt.
Cổ họng hắn lúc này giống như bị ai bóp chặt, không thể nói ra bất cứ điều gì.
"Tôi phải ngồi xe mất sáu tiếng mới về được tới đây, vừa đói vừa lạnh." Cô vừa ăn vừa than vãn, chính thái độ tự nhiên của cô làm cho Lục Trí không biết nên phản ứng như thế nào.
"Khách sạn...!Tôi thuê cho cô khách sạn, đi thôi." Mãi một lúc hắn mới nói được, lại còn nói lắp.
Trông bộ dạng của Lục Trí bây giờ chẳng khác nào đang gặp ma giữa ban ngày.
Mà cũng đúng thôi, Tưởng Nguyệt là "bóng ma" của đời hắn.
"Tôi không muốn ở khách sạn, quanh năm đều ở trong đó có cái gì mà tốt chứ? Chúng ta cũng không phải xa lạ, dù gì tôi cũng là...!Dì của cậu mà!"
"Tưởng Nguyệt!"
Người phụ nữ vừa dứt lời, người đàn ông đã gầm lên tên của cô.
Lục Trí đen mặt, còn cô thì vẫn dửng dưng, còn cố tình hỏi lại:"Không phải như vậy hả? Nói gì thì nói tôi cũng là vợ của cha cậu mà."
"Mặt cô làm từ bê tông hay sao? Không biết xấu hổ hả?"
"Tôi mặc kệ, tôi cứ ở đây.
Nói cho cùng thì cũng vì cậu mà tôi phải sống ẩn dật mấy năm trời, một chút bồi thường này thì có là gì đâu phải không?"
Tưởng Nguyệt đặt ly mì đã ăn hết sạch xuống mặt bàn, sau đó dùng khăn giấy lau chùi miệng rồi đứng lên di chuyển.
Cô tự nhiên như ở nhà mình, đẩy cửa một căn phòng đi vào.
"Tôi vẫn ở phòng này nhé a Trí."
Lục Trí ở bên ngoài nghiến răng, nghiến lợi cũng không thể làm được gì.
Ba năm trời không gặp gỡ, lúc gặp lại thì thật là khiến người ta nhức đầu!
*
Tưởng Nguyệt sắp xếp đồ đạc từ vali ra ngoài mất cả một buổi, sau khi làm xong việc nhìn lại cũng đã hơn mười một giờ đêm rồi.
Cô tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ rồi đẩy cửa ra ngoài phòng khách.
Bên ngoài không có ai, Lục Trí đã vào phòng ngủ của mình rồi.
Cô trèo lên sofa, cầm remote mở tivi xem.
Chiếc tivi cũ rè rè phát tin tức, cô cũng không để tâm tới mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt ở trước mặt.
Tâm trạng của Tưởng Nguyệt có chút khổ sở, ba năm không gặp tưởng đâu là đã bình thường trở lại nhưng cái đó là do cô tự gạt người gạt mình thôi.
Trên thực tế, cô không bình tĩnh còn người đàn ông đó cũng không thể bình tĩnh nổi trước lần gặp gỡ này.
Nhìn thái độ của Lục Trí là biết, từ trước đến giờ hắn chưa từng bị động như vậy!
Cô cũng không biết vì sao mình lại trở về chốn cũ này nữa.
Hôm đó cấp trên nói ở thành phố A còn thiếu một chức vụ cảnh sát an ninh khu vực.
Tưởng Nguyệt nói mình muốn đảm nhận vai trò đó.
Kết quả là cô được điều về thành phố A này với diện chuyển công tác, thật ra đó là cái cớ thôi.
...Cạch...
Cửa phòng mở ra, cô mới hoàn hồn.
Cũng không tỏ ra giật mình mà chỉ giả vờ như không có gì dời ánh mắt lên người Lục Trí.
Hành động của cô rất tự nhiên, có lẽ do tính chất của công việc rèn dũa mà nên.
Hắn cũng đang nhìn cô, cuối cùng là ngồi xuống ngay bên cạnh.
Hắn hỏi: "Cô tới chỗ này làm gì? Ở trong bao lâu?"
"Bị cấp trên điều xuống đây làm cảnh sát an ninh.
Tôi ở bao lâu cũng phải xem vận may đã." Tưởng Nguyệt thong thả đáp lời.
"Cảnh sát an ninh? Cô đùa chắc?" Hắn nghe như trò cười, với bằng cấp và kinh nghiệm của Tưởng Nguyệt trong ngành nghề này thì không thể nào làm cái chức vụ kia được.
Cô thấy hắn ngạc nhiên thì không nhịn được mà phì cười, cô hỏi lại: "Vậy theo cậu một mật vụ bị vạch trần thì có thể làm chức vụ gì trong ngành nữa?"
Lục Trí im lặng không đáp, hắn còn có thể nói cái gì nữa đây?
Chuyện năm xưa là lỗi của hắn, nhưng mà cũng không hoàn toàn là lỗi của Lục Trí hắn đâu….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook