Trầm Chu
Chương 7: Thay đổi (1)

Từ nhà ăn đến cửa chính chỉ có khoảng cách vài bước, hai người đều ăn xong rồi, Vệ Tường Cẩm dứt khoát đi cùng Cố Trầm Chu ra mở cửa.

Bên ngoài tòa nhà, Cố Chính Gia ôm một cái bình đang chuẩn bị gọi lần thứ hai, thấy cửa chính đột nhiên mở ra cậu có chút ngây người nói thầm một câu:

“Đúng là có…”

Cố Trầm Chu nghiêng người cho cậu đi vào, Vệ Tường Cẩm nói đùa một câu:

“Hôm qua mới cho em địa chỉ, hôm nay đương nhiên là có.”

Người giống như bon họ có rất nhiều các để từ chối mà, nếu đã muốn cho địa chỉ tức là ngầm chấp thuận cho đối phương đến nhà.

Cố Chính Gia cũng có chút ngượng ngùng, chủ yếu là vì quan hệ của cậu với anh trai mình thực sự rất lạnh nhạt, hơn nữa trong kinh thành Cố đại thiếu gia Cố Trầm Chu chưa bao giờ nổi tiếng nhờ khiêm tốn vậy nên mới sinh ra chút lo lắng khó hiểu. Cậu gãi gãi má nói:

“Đây là củ cải bình thường dì rảnh rỗi nên làm, kêu em đem đến đây cho anh nếm thử.”

“Cảm ơn dì giúp anh.”

Cố Trầm Chu nhận lấy nói một câu khách sáo, kêu hai người đến sô pha ngồi, mình thì đi thu dọn bàn ăn.

Cố Chính Gia có chút được coi trọng mà sợ hãi, nhìn theo bóng dáng Cố Trầm Chu vài lần lại quay đầu đầy nghi vấn nhìn về phía Vệ Tường Cẩm.

Vệ Tường Cẩm buông tay tỏ vẻ chính mình cũng không rõ.

Không đợi hai người trao đổi được điều gì Cố Trầm chu đã quay ra, anh ngồi ở trên sô pha đơn, tùy tiện nói đến vài đề tài, đều là về cuộc sống và việc học tập của Cố Chính Gia.

Cuộc gặp mặt này ngược lại không đến mức tẻ ngắt, nhưng Cố Trầm Chu ngày thường có lúc nào chú ý qua những việc này chứ? Không chỉ Cố Chính Gia, ngay cả Vệ Tường Cẩm cũng bắt đầu cảm thấy có chút không đúng.

“Sắp được mười sáu tuổi rồi đúng không? Sinh nhật ngày mấy?”

Cố Trầm Chu cũng không nói chuyện phiếm bao lâu, nhanh chóng tiến đến chủ đề chính. Quan hệ của hai người từ nhỏ đến lớn đều rất lạnh nhạt, không cần phải bất chợt trở nên thân thiết hơn.

“Hơn một tháng nữa.”

Cố Chính Gia đáp.

“Cha có dự định tổ chức cho em không?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Dì thì sao?”

Từ miệng Cố Trầm Chu trong mười mấy năm qua cũng không nghe được vài tiếng dì, ánh mắt Cố Chính Gia nhìn Cố Trầm Chu không khác gì nhìn thấy người ngoài hành tinh.

“Không, không có ý định.”

Cậu lắp bắp một tiếng mới nói được có thứ tự.

“Chỉ mới mười sáu tuổi thôi… Ý của cha và dì là đợi đến mười tám tuổi.”

“Quá muộn.”

Cố Trầm Chu cau mày.

“Nếu em không ngại thì để anh làm đi.”

“Hả!?”

Hai tiếng hợp lại, Cố Chính Gia và Vệ Tường Cẩm cùng nhìn chằm chằm vào Cố Trầm Chu, ánh mắt kỳ dị đến mức giống như đang nghiên cứu một giống loại khác lạ nào đó.

Cố Trầm Chu Trừng mắt nhìn Vệ Tường Cẩm ồn ào một cái, lại nói với Cố Chính Gia:

“Chờ đến ngày sinh nhật mười sáu tuổi của em, anh và anh Vệ tam sẽ cùng làm tiệc sinh nhật cho em, em mời bạn cùng học và những người bạn khác đến, một số người khác bọn anh sẽ mời.”

Vừa nói như vậy Vệ Tường Cẩm ngược lại hiểu được ý của Cố Trầm Chu, tuy rằng không biết đối phương vì sao lại đột ngột quyết định như vậy nhưng thứ nhất là chuyện này không có gì khó khăn, thứ hai là có thể gia tăng,tình cảm của hai anh em anh cũng rất vui mừng, quay đầu cười tủm tỉm nói với Cố Chính Gia:

“Nhóc con em nghĩ lại xem sẽ mời những người bạn nào đến đây, đến lúc ấy anh và anh trai em nhất định sẽ giúp em làm thật hoành tráng.”

Đây là muốn đưa cậu tiến đến vị trí cao nhất trong giới này đó! Cố Chính Gia có chút vui mừng lại có chút kinh ngạc, nhưng cũng giống như Vệ Tường Cẩm, cậu không hiểu vì sao Cố Trầm Chu lại bất chợt đưa ra quyết định này:

“Anh…”

“Em cũng gọi anh một tiếng anh, vậy để cho anh thu xếp đi.”

Cố Trầm Chu ở bên cạnh nhìn giải thích một chút.

“Quay về nhớ nói rõ với cha và dì một tiếng.”

Xưng hô này gọi nhiều thêm vài tiếng, bản thân anh cũng quen thuộc hơn chút.

“Em giờ muốn trực tiếp về nhà hay còn muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Em về nhà, tự mình quay về là được, chỗ này có xe bus.”

Cố Chính Gia vội vã nói.

“Anh đúng lúc muốn đến bên Chính Đức Viên, tiện đường.”

Cố Trầm Chu lại nhìn về phía Vệ Tường Cẩm.

Vệ Tường Cẩm suy nghĩ một chút:

“Tôi còn có chút việc, quay về sẽ vào chào hỏi ông nội Cố.”

Cố Trầm Chu ừ một tiếng, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, bên ngoài có một chiếc Audi màu xám bạc bình thường, là tối hôm qua anh tiện đường mua về, kiểu dáng và giá cả đều vô cùng khiêm tốn.

Trong giới thượng lưu ở thành Tứ Cửu này, Chính Đức Viên giống như Thiên Thụy Viên đều ở vị trí gần trung tâm nhất, đều là do tổ chức chính phủ xây dựng nên, sauđó cho phép nhân viên chính phủ có cấp bậc nhất định vào ở trong tiểu khu. Nếu nói mỗi người ở trong Thiên Thụy Viên đều có mối quan hệ chằng chịt trực tiếp với cấp trên thì người ở trong Chính Đức Viên chính là nhân vật cấp cao thực sự: Ngoại trừ người lãnh đạo và cấp phó quốc gia, có tư cách ở nơi này cũng chỉ có vài vị năm đó từng cùng nguyên thủ khai quốc giành được thiên hạ, những bô lão lúc ấy cũng đã có được địa vị rất cao, giành công lao vĩ đại rồi về ở ẩn. Ví dụ như ông nội của Cố Trầm Chu, ông nội của Vệ Tường Cẩm, còn có mấy vị đồng lứa nhà Trần, Ôn, Hạ được gọi với danh vị tối cao trong thành Tứ Cửu.

Trước đó ở trong Quốc Sắc Thiên Hương, Vệ Tường Cẩm từng nói trong nhà Tôn Phái Minh còn kém một chút, chính là kém một phần này: Nhà họ Tôn hiện tại dù có phát đạt vinh quang đến đâu cũng không có đời trước được phép vào ở trong Chính Đức Viên, điều này có nghĩa một khi xảy ra chuyện gì thì không ai có thể bảo vệ cho nhà họ Tôn vào thời khắc mấu chốt.

Vì đang là thời gian đi làm nên tình hình giao thông cũng không quá tốt, Cố Trầm Chu vòng một vòng lớn mới đi từ Thiên Thụy Viên vào Chính Đức Viên, xuống xe nhận kiểm tra chừng mười phút ở chân núi, sau khi được thông báo cho phép mới có thể chính thức lái xe lên núi.

Mặc dù trước đó đã được cảnh vệ báo lên nhưng người nhận được tin tức là ông nội Cố, bởi vậy khi bà nội Cố mang theo bình tưới nước trong vườn hoa vừa nhìn thấy Cố Trầm Chu đi vào thì vẻ mặt lập tức toát ra kinh ngạc cùng vui sướng tràn trề:

“Tiểu Chu đã về rồi?”

Thân hình của bà so với trong trí nhớ thì còng hơn rất nhiều.

Ngực bị đâm nhói lên một chút, Cố Trầm Chu gọi một tiếng bà nội rồi lập tức vội vã đi lên trước đón lấy cái bình trong tay đối phương:

“Bà nội, để con!”

Từ lúc nhìn thấy Cố Trầm Chu, tươi cười trên mặt bà nội Cố liền mở rộng, hai tay cũng vẫn nắm lấy cánh tay Cố Trầm Chu:

“Trở về lúc nào?”

“Mới ngày hôm qua ạ.”

Cố Trầm Chu nói.

“Buổi chiều ngày hôm qua xuống máy bay, buổi tối đến Thiên Thụy Viên, sau đó muộn quá nên con không đến đây nữa.”

“Vừa xuống máy bay nên nghỉ ngơi đầy đủ, còn chạy loạn khắp nơi làm gì chứ?”

Bà nội Cố trách cứ, lại đoạt lấy cái bình trong tay Cố Trầm Chu.

“Đừng tưới nữa, mấy đám hoa này thiếu nước một hai ngày cũng không chết được, mau vào ngồi đi, bà nội làm mấy thứ ngon ngon cho con ăn! Buổi trưa ở lại đây ăn cơm chứ?”

“Đương nhiên là có.”

Cố Trầm Chu cười nói, lại làm nũng một chút.

“Cũng đã ba năm không được gặp bà nội rồi!”

Sự thật chứng minh người già rất thích như thế, bà nội Cố cười đến mức mắt cũng nheo lại, không thèm bận tâm đến đám hoa với cá cực kỳ bảo bối của ông cụ nhà mình nữa, kéo Cố Trầm Chu vào bên trong.

Cố Trầm Chu đi thẳng theo vào trong nhà rồi vào phòng bếp, không đợi bị đuổi ra liền xắn tay áo nói:

“Bà nội, con giúp bà.”

“Không cần không cần, đi xem TV đi, hoặc là lên trò chuyện với ông nội của con ấy.”

Bà nội Cố nói.

“Ông nội ở bên kia đợi lát nữa cũng được, con với bà nội cũng đã lâu không được nói chuyện với nhau rồi.”

Cố Trầm Chu đã bắt đầu động tay.

“Làm chút bánh xốp giòn được không ạ? Đã lâu không được ăn điểm tâm, thứ bán bên ngoài nếu không phải quá giòn thì là quá mềm, nhân bánh cũng không có mùi vị gì.”

Bị cuốn vào đề tài, bà nội Cố tự nhiên là quên luôn chuyện đuổi Cố Trầm Chu ra:

“Đúng vậy, đây chính là công thức gia truyền, năm đó còn được coi là bảo bối, vốn không truyền cho con gái, sau này mọi người tiến hành cải cách rồi bà nội mới học được công thức này, không cần phải bám lên cửa nhìn lén mỗi lần nữa.”

Cụ già lải nhài dài dòng nói về chút chuyện quá khứ, không biết là bởi vì hồi tưởng hay là vì có người thân bên cạnh mà vẻ mặt cũng sáng bừng lên.

Cố Trầm Chu vừa cười nói cùng vừa nhận lấy tất cả những việc tốn sức.

Nháy mắt đã qua hơn nửa giờ, ông nội Cố nhận được tin tức lại vẫn không thấy người đâu đi từ trên tầng xuống:

“Trầm Chu đâu?”

Sau đó đi ra vườn hoa lại hỏi:

“Hoa trong vườn hoa sao lại chỉ tưới một nửa thế?”

Ông nội Cố lại nâng mắt lên nhìn liền thấy Cố Trầm Chu đứng bên cửa sổ phòng bếp, nói:

“Trầm Chu đến rồi à, lại đây tưới hoa với ông nội.”

Bà nội Cố bên cạnh đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, đang nói với Cố Trầm Chu về chút chuyện trước kia lập tức ném hành đi cả giận:

“Hoa, hoa, ông chỉ biết có hoa! Cháu nội ba năm không gặp hiếm có một lần đến đây ông cũng chỉ biết có hoa! Về sau ông ở luôn với hoa bảo bối của ông đi! Tiểu Chu đừng bận tâm đến ông già kia, nấu cơm với bà nội!”

Ông nội Cố bị nói một hồi đến sửng sốt, thầm nói trong lòng là sao vậy chứ, không phải chỉ là tưới hoa à, tôi cũng muốn nói chuyện với nó thôi, đáng phải đau lòng như vậy sao, bà còn kêu nó nấu cơm với bà đó thôi, phức tạp như vậy tôi chẳng lẽ không đau lòng chắc.

Cố Trầm Chu vội vàng ngăn cản, nói với bà nội vài câu, lại dỗ dành bà một lần nữa đến mức mặt mày hớn hở, thấy mọi thứ đã làm không tệ lắm liền rửa tay đi ra khỏi phòng bếp.

Trong vườn hoa, ông nội Cố đã cầm bình đi tưới hoa tiếp. Thấy Cố Trầm Chu đi ra, ông cầm gậy chống trong tay gõ nhẹ lên sàn một chút, vừa đi vào phòng khách vừa hỏi:

“Sao lại đột nhiên quay về?”

“Con tự ý về…”

Không đợi Cố Trầm Chu nói xong, ông nội Cố liền khoát tay:

“Được rồi, loại việc nhỏ này không cần phải nói. Cha con chỉ là tính tình bướng bỉnh, thực ra nó cũng nhớ con lắm.”

“Vâng.”

Cố Trầm Chu nói.

“Ông nội, chuyện trước kia ông hỏi con, con đã suy nghĩ thật kỹ, nhưng con còn một chuyện không quá hiểu được.”

“Chuyện gì?”

“Con dự định tiến vào nhà nước.”

Câu trả lời này rõ ràng là khiến tinh thần ông nội Cố chấn động, ông chống gậy dùng lực gõ xuống sàn một cái:

“Rất tốt, các con tuổi trẻ có năng lực phải nghĩ đến chuyện báo đáp Tổ quốc! Ngồi xuống.”

Vẻ mặt ông ôn hòa nói:

“Chúng ta nói chuyện, con muốn hỏi chuyện gì?”

Muốn hỏi chuyện gì?

Muốn hỏi vì sao nhà họ Cố lại liên tục hai lần đứng sai đội ngũ, muốn hỏi vì sao nhà họ Vệ lại không gượng dậy nổi.

Muốn hỏi ba nhà Trần, Ôn, Hạ hợp tác tiến hành tẩy rửa thế lực rốt cuộc là phát triển theo đà nào, hay chỉ đơn giản là từ lúc đầu, bọn họ đã bắt đầu bố trí? Nhà họ Tôn đứng lên, nhà họ Hạ bước lên đỉnh… Mở đầu chính là vụ tai nạn xe cộ kia của Vệ Tường Cẩm, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là do người làm?

Ngày đó ở trong mơ rốt cuộc chỉ là một chút phán đoán hoang đường trong thời gian dài hay chính là một tương lai nào đó có thể xảy ra?

Cố Trầm Chu không xác định được, nhưng anh hiểu rõ bản thân mình phải sớm phòng bị.

“Ông nội, gần đây ông có gặp ông nội Thẩm không?”

Cố Trầm Chu hỏi, ông nội Thẩm tên đầy đủ là Thẩm Đông Bình, chức vụ hiện tại là Phó Chủ tịch Quân ủy kiêm Hiệu trưởng trường Đảng Trung ương. Sinh ra ở trong gia đình bọn họ chính là như vậy, bất kể gặp người có chức vị cao bao nhiêu, tuổi còn nhỏ không thể bước vào thể chế vẫn có thể gọi đối phương một tiếng chú dì, ông bà, cho dù không có giao tình cũng có thể quen mặt.

“Quá cao không đến được.”

Ông nội Cố trách cứ.

Cố Trầm Chu cười cười:

“Ông nội, con chỉ là muốn hỏi một chút, chủ trương của ông nội Thẩm và khuynh hướng chính trị của nhà chúng ta rất giống nhau.”

“Ồ? Vậy con nói xem khuynh hướng chính trị của nhà chúng ta là gì?”

Ông nội Cố hỏi.

“Ông nội, cái này ông nên kiểm tra Chính Gia.”

Cố Trầm Chu nói, tiếp tục gọt giũa suy nghĩ.

“Phát triển, nhưng phải phát triển ổn định. GPI (Genuine Progress Indicator – chỉ tiêu tiến bộ đích thực) tích lũy hàng năm của chúng ta nhìn qua rất rực rỡ, vô cùng sáng rọi. Nhưng trên thực tế mâu thuẫn vẫn là mâu thuẫn, hơn nữa mỗi năm lại trở nên gay gắt hơn. Vì sao trước sau vẫn không thể giải quyết được? Bởi vì thời gian kinh tế phát triển ngắn lại muốn có kết quả nhanh, rực rỡ dễ nhìn; mà mâu thuẫn xã hội theo thời gian dài tăng lên, thấy hiệu quả chậm, khó khăn nhiều, còn chưa viết được thành tích tốt của các quan chức, mọi người liền tự nhiên chọn lựa cái trước.”

Một đoạn nói này cũng không khiến ông nội Cố lay chuyển, một câu mở đầu kia ngược lại khiến ông phải nâng mắt nhìn:

“Trầm Chu, đây là lần đầu tiên con nhắc đến tên Chính Gia ở trước mặt ông.”

Cố Trầm Chu giữ im lặng.

Thay đổi xảy ra trên người mình thì không có ai hiểu rõ hơn chính bản thân mình. Nền giáo dục được nhận từ nhỏ khiến anh có thể thấy được con đường phía trước rõ ràng hơn phần lớn người khác, cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình hơn. Anh có thể chán ghét thay đổi, nhưng vì con đường làm việc dưới chân, anh sẽ không từ chối những thay đổi bắt buộc.

Cố Trầm Chu im lặng khiến ông nội Cố nhìn ra gì đó, ông trầm giọng nói:

“Trầm Chu, con là đứa trẻ ngoan, Chính Gia cũng vậy. Các con đều là cháu trai của ông, ta hy vọng hai đứa các con có thể ở chung hòa thuận.”

“Con biết. Con sẽ, ông nội.”

Cố Trầm Chu nói.

Có vài thứ nói một lần cũng là quá nhiều. Ông nội Cố vuốt ve gậy chống lại quay về đề tài lúc trước:

“Nếu con bị vây trong lập trường này thì con sẽ lựa chọn thế nào?”

“Con cũng sẽ lựa chọn cái trước.”

Cố Trầm Chu trả lời.

Đáp án này khiến lông mày đã trắng một nửa của ông nội Cố nhướn lên giống như một con lưỡi đao nhỏ sắc bén:

“Con nói con cũng sẽ lựa chọn cái trước?”

“Đây là chỗ thiếu hụt của chế độ, sức mạnh của một người ở trước nó liền giống như kiến càng lay cây, đã định trước là không hề có chút tác dụng nào.”

Cố Trầm Chu bình tĩnh nói.

“Con không chỉ có một người, sau lưng con là toàn bộ nhà họ Cố.”

Ông nội Cố nói.

“Nhà họ Cố cũng không đủ.”

Cố Trầm Chu không chút lay chuyển.

“Hơn nữa bởi vì sau lưng còn toàn bộ nhà họ Cố, con lại càng không thể tùy tiện làm chuyện gì xúc động được.”

“Vậy con dự định làm thế nào?”

Ông nội Cố đã ẩn ẩn có chút lửa giận.

“Ở vị trí này mưu là chính. Muốn giải quyết việc này, chỉ có khi nào con thực sự đứng được ở vị trí kia thì mới có thể suy xét.”

Cố Trầm Chu trả lời.

Phòng khách chìm vào im lặng ngắn ngủi, tiếng xào nấu đồ ăn lào xào truyền đến từ xa xa ngược lại làm rõ thêm sự yên tĩnh lúc này.

“Con muốn đứng ở vị trí kia là vì cái gì?”

“Giải quyết vấn đề.”

“Không được lẫn lộn đầu đuôi.”

Ông nội Cố chống gậy,dùng sức gõ xuống sàn.

“Nhớ kỹ những lời hôm nay con đã nói với ông!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương