Trầm Chu
Chương 63: Một lựa chọn

Mọi chuyện phiền phức rồi.

Vệ Tường Cẩm không kìm được nghĩ như vậy.

Đây không phải ngày đầu tiên anh bước vào trong quan trường, đương nhiên có thể nhìn rõ được hướng đi của sự việc –không có việc gì ra ngoài tìm một nhiệm vụ gần như ván đã đóng thuyền có thể làm tốt được để đánh bóng, kết quả là làm hỏng nhiệm vụ… Nói đơn giản một chút thì anh phạm sơ suất nghiêm trọng trong việc chỉ huy, nói lớn hơn chút thì anh còn có thể bị hoài nghi là để tội phạm chạy thoát, có thể mắc phải tội danh quân đội cấu kết với tội phạm.

Anh nhìn lướt qua Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu ở đằng sau cũng đúng lúc nhìn về phía anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, sự ăn ý nhiều năm nay khiến Vệ Tường Cẩm ngầm hiểu:

“Vừa rồi quả thực có người báo cáo với tôi này nơi này có lối đi – Chính là người kia.”

Anh chỉ vào người cảnh sát đầu tiên vội vàng chạy xuống thông báo cho anh, cắn răng nói:

“Mấy người cùng nhìn thấy lối đi kia, đang muốn đi qua xem xét thì nhận được mệnh lệnh đến tra xét nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết ở đằng sau kho hàng.”

Người phụ trách đội cảnh sát nhìn về phía cảnh sát mà Vệ Tường Cẩm chỉ vào:

“Có bao nhiêu người nhìn thấy lối đi đó?”

“Tôi nhìn thấy.”

Cảnh sát bị Vệ Tường Cẩm chỉ mặt nói.

Cố Trầm Chu cũng gật đầu.

Nhưng một cảnh sát khác lại hơi chần chừ:

“Hình như tôi có thấy, nhưng lúc ấy chỉ bật đèn pin nên ánh sáng không đủ, tôi muốn đi qua xem thì bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết vang lên, chúng tôi và người này…”

Anh ta chỉ vào Cố Trầm Chu:

“… Đi ra ngoài, Thiếu tá Vệ kêu chúng tôi ở lại canh chừng, bản thân thì đi cùng vị này sang kho hàng bên kia.”

Chỉ có hai cảnh sát, cho dù để lại một người đứng gác ở cửa đồng thời canh chừng lái xe bị còng ở lan can thì quả thực cũng không thể kêu một người khác một mình đi điều tra lối đi không rõ kia.

Đừng nói nữa, lối đi này đúng là ‘không biết’.

Người phụ trách đội cảnh sát nhìn cái bồn tắm lớn bị chuyển đi, hỏi:

“Sao các cậu phát hiện ra chỗ này? Không phải tôi đã nói nơi này ngay từ đầu đã bị sắp xếp điều tra hay sao?”

“Là Thiếu tá Vệ gọi chúng tôi cùng lên.”

Cảnh sát đáp.

“Thiếu tá Vệ ở bên dưới phát hiện ra có một máy đo điện chuyển động, chúng tôi cùng đi lên xem xét.”

Người phụ trách đội cảnh sát thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, chợt hỏi người cảnh sát thứ hai:

“Cậu vừa mới nói là ‘Chúng tôi cùng người này’, Thiếu tá Vệ không đi vào?”

“Lúc ấy người bị còng ở hành lang không được an phận lắm, Thiếu tá Vệ quay đầu nhìn qua, sau đó khi chúng tôi quay ra thì Thiếu tá Vệ cũng không vào xem nữa.”

Cảnh sát thứ hai nói rất chi tiết.

“Trung Đoàn trưởng Phương.”

Cố Trầm Chu chợt lên tiếng, vẻ mặt anh rất thản nhiên:

“Tôi đề nghị chuyện hỏi han ghi lại công việc hãy giao cho người chuyên nghiệp làm, hiện giờ — Nhiệm vụ đã kết thúc?”

Trên mặt người phụ trách đội cảnh sát mang theo chút mỉa mai liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái:

“Quả thật vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi đoán cũng gần như là nên kết thúc rồi.”

Ông ta phất phất tay, vẻ mặt lạnh lùng lớn tiếng hô:

“Mọi người tản ra, tiếp tục điều tra!”

Từ lúc này đến sau hai giờ sáng trở đi, mọi người tìm kiếm mỗi một tấc đất bên trong khu công nghiệp, mỗi người đều chịu đựng đến đỏ cả mắt, cho đến khi trời dần dần hửng sáng, bóng đêm bị xua đuổi hoàn toàn thì vẫn không lục soát được bất cứ dấu vết còn lại nào.

Buổi sáng hôm sau, người phụ trách đội cảnh sát sầm mặt mang người đi ra xe, lúc đi gần bên Vệ Tường Cẩm thì nói một câu:

“Thiếu tá Vệ, cho dù cậu đi ra từ quân đội thì cũng không thể muốn đánh chỗ nào thì đánh chỗ đó, vụ án này đã được cấp trên treo số, nếu muốn giải thích thì Thiếu tá Vệ cũng nên cẩn thận suy nghĩ xem nên nói với nhân viên điều tra thế nào!”

Ông ta hơi dừng lại rồi nói tiếp:

“Về người mà Thiếu tá Vệ còng kia, bởi vì xuất hiện ở địa điểm điều tra nên dựa theo qui định, chúng tôi phải mang về tra hỏi, nếu đây là vụ án của quân đội thì Thiếu tá Vệ hãy cho Trưởng quan trong quân đội đưa ra văn kiện chính thức đến chỗ cảnh sát chúng tôi đòi người đi!”

Nói xong lập tức bước lên xe đóng sầm cửa kêu lái xe lái thẳng về, để lại một đống khói bụi cho Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm vẫn còn đứng ở ven đường.

Vệ Tường Cẩm thở ra một hơi thật dài, đang muốn nói hai câu với Cố Trầm Chu thì điện thoại di động của anh liền kêu vang. Anh nhận điện thoại nói hai câu thì ra là kêu anh đợi nhân viên điều tra thông báo. Tốt xấu gì anh cũng tỏ ra rất đoan chính, bình tĩnh trả lời không hề có chút thất thố nào.

Cố Trầm Chu đợi đối phương cúp điện thoại mới hỏi:

“Sao thế?”

“Kêu ở nguyên tại chỗ đợi nhân viên điều tra!”

Vệ Tường Cẩm bắt đầu từ lúc đi ra còn chưa từng nén giận như thế, trong ngữ điệu của anh cũng không kìm được có hơi nghiến răng nghiến lợi:

“Chúng ta về nhà khách trước, không, mình chờ ở đây, cậu lập tức quay về kinh thành đi, bọn họ cũng không thể chạy đến kinh thành để bắt người, vụ án này không có liên quan gì đến cậu –“

Anh vừa nói vừa đi về phía trước, nhưng Cố Trầm Chu không hề di chuyển.

“Hửm?”

Vệ Tường Cẩm có phần hoài nghi liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, Cố Trầm Chu hỏi:

“Bọn họ kêu cậu ở nguyên đây đợi?”

“Đợi ở huyện Đức Xương.”

Vệ Tường Cẩm gật đầu.

Cố Trầm Chu nói:

“Mình đoán tại chỗ không phải chỉ huyện Đức Xương, mà thật sự –“

Anh nhìn hai chiếc xe chính phủ trước mặt mình, Vệ Tường Cẩm ở đằng sau cũng nhìn thấy.

“Là tại chỗ này.”

Vừa nói đến đây thì hai chiếc xe chính phủ mở ra, một người đàn ông đi từ bên trong ra nói:

“Thiếu tá Vệ, cậu Cố, chúng tôi cần tìm hai vị để tìm hiểu cụ thể một chút về chuyện vụ án trùm thuốc phiện rạng sáng ngày hôm nay, hai vị có thể đi cùng chúng tôi lên cấp trên báo cáo cụ thể và phối hợp làm công văn điều tra không?”

Nếu thật sự quấn lấy đến mức muốn đối phương đưa ra chứng từ thì thể diện bên trong quả thực đã mất sạch.

Vệ Tường Cẩm nhướn mày:

“Việc này có liên quan gì đến Cố thiếu gia?”

Âm trầm chỉ ra thân phận của Cố Trầm Chu.

Đối phương vẫn dùng thái độ giải quyết việc chung nói:

“Tôi nhận được mệnh lệnh từ bên trên nói cậu Cố đây vẫn tham gia vào vụ án, là nhân chứng quan trọng của vụ án này.”

Ông ta nói:

“Mời Thiếu tá Vệ và cậu Cố lên xe.”

Vệ Tường Cẩm không nhịn được đạp mạnh một cái lên cửa xe! Vị trí bị đạp trúng dường như hơi lõm xuống.

Sắc mặt của người đàn ông đứng ở bên ngoài xe chính phủ không hề thay đổi, nhưng tay đã đút vào trong túi áo, có vẻ như muốn cầm thứ gì đó ra.

Cố Trầm Chu chợt lên tiếng:

“Được rồi, chúng ta lên xe trước đi.”

Vệ Tường Cẩm thu chân. Đối phương cũng đúng lúc mở cửa xe ra, làm một động tác mời.

Vệ Tường Cẩm hơi dừng lại, cũng không nói gì thêm mà xoay người đi vào ngồi xuống.

Cố Trầm Chu đi lên chiếc xe ở đằng sau. Hai chiếc xe một trước một sau lái đi được một đoạn liền chia ra hai hướng tiếp tục đi.

Cố Trầm Chu ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, Vệ Tường Cẩm là người trong quân đội, đương nhiên phải quay về quân đội nhận điều tra từ quân đội. Mà anh còn chưa tiến vào thể chế tham gia công việc, ngay cả ban điều tra cũng không cần ra tay – đương nhiên cũng không có vị quan chức nào hi vọng nhìn thấy kỉ ủy đến nhà mình – mà chỉ có thể Cục Cảnh sát ngồi.

Đến Cục Cảnh sát rồi, Cố Trầm Chu cũng không được ngồi nghỉ mà bị trực tiếp đưa đến phòng thẩm vấn ngồi, hai vị cảnh sát lớn tuổi chức vị không thấp tự mình đến đây, câu hỏi cũng coi như ôn tồn giải quyết việc chung, cũng không quá mẫn cảm: ‘Cậu và Vệ Tường Cẩm có quan hệ gì?’, ‘Vì sao cậu lại xuất hiện trong quá trình cảnh sát phá án?’ vân vân gì đó, chỉ luôn nhấn mạnh tìm hiểu về chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm nay, nhất là chuyện xảy ra ở lối đi trong phòng kia:

“Cụ thể thì cậu đi vào lúc nào?”

“Khoảng hai giờ bốn mươi lăm phút rạng sáng?”

“Thấy gì ở bên trong?”

“Một con đường đi xuống tầng dưới.”

“Cảnh sát đưa cậu đi vào là ai?”

“Tôi không biết tên anh ta, không gầy gò lắm, mặt dài, má trái có một nốt ruồi, quen dùng tay trái.”

Cố Trầm Chu cũng không nhớ rõ bao nhiêu hình ảnh, từ tốn nói hết ra.

“Là Tiểu Trương của đội một.”

Cảnh sát bên trái nói với cảnh sát bên phải.

“Ở bên trong bao lâu?”

“Không đến mười giây.”

Cố Trầm Chu đáp.

“Sao lại đi ra nhanh như thế? Cậu nhìn thấy một lối đi đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm trên tầng cao, chẳng lẽ không hề có chút ý định nào muốn đi lên xem xét một chút à?”

Cảnh sát hỏi.

Đây đúng là một câu hỏi hay.

Cố Trầm Chu cũng đang tự hỏi vì sao lúc trước mình không hề bước lên xem xét.

Lúc anh đi theo cảnh sát vội vàng chạy xuống kêu ‘Có lối đi’ vào toilet thì cảnh sát tên Tiểu Trương kia chỉ bật đèn pin. Ngọn đèn nhoáng lên một cái, anh vừa mới nhìn thấy một lối đi sâu thẳm dẫn xuống thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên bên ngoài.

Sau đó…

Ngón tay Cố Trầm Chu gõ nhẹ lên đầu gối bên trái.

Sau đó, đèn pin trong tay Tiểu Trường lập tức chiếu ra ngoài cửa, còn có tiếng người kêu lên: ‘Xảy ra chuyện gì?’.

Anh đương nhiên nghĩ đến Vệ Tường Cẩm đứng ở bên ngoài vẫn chưa đi vào, vì thế liền chạy ra ngoài gặp Vệ Tường Cẩm – Về phần lối đi kia, anh cũng không phải cảnh sát có trách nhiệm bắt tội phạm, cũng không giống Vệ Tường Cẩm vội kiếm công lao để đánh bóng bản thân, lúc ấy anh chỉ kinh ngạc một lát rồi lực chú ý liền bị cuốn đi, từ đầu đến cuối đều không có suy nghĩ phải đích thân bước lên kiểm tra một lần…

Mà Vệ Tường Cẩm thì sao? Lúc đó cậu ấy bị gã lái xe bị còng ở bên ngoài thu hút sự chú ý, sau đó nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía đối diện, lại thêm mình đi xuống nói với Vệ Tường Cẩm rằng ‘Quả thực có một lối đi’. Vệ Tường Cẩm cho dù vẫn tồn tại ba phần không tin tưởng và cảnh giác với cảnh sát ở chỗ này thì cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng lời nói của mình, huống chi bản thân cậu ấy cũng chỉ là xuống dưới kiếm công lao rồi sẽ lập tức rời đi, vốn không tồn tại bất cứ xung đột về lợi ích nào với nơi này, cũng không ngờ rằng sẽ có người bày bẫy cho cậu ấy… Không đúng, Cố Trầm Chu nghĩ.

Là cho bọn họ.

Ngay từ lúc đầu chuyện này là chính anh đề cử cho Vệ Tường Cẩm, tiếp đó còn là anh đề nghị đổi thời gian lùng bắt, sau đó cũng chính là anh chỉ ra cái máy đo điện kia đầu tiên, lại nói cho Vệ Tường Cẩm rằng chỗ đó quả thực có lối đi.

Một bước tiếp một bước, gần như là một mình anh đẩy Vệ Tường Cẩm đến hoàn cảnh như bây giờ.

Ngoài mặt Cố Trầm Chu vẫn như trước không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của cảnh sát, sự lạnh lẽo dưới đáy mắt lại càng lúc càng dày đặc.

Nếu trong chuyện này không có gã lái xe kia xuất hiện, vậy cái bẫy này có thể nói theo hai hướng là Hạ Hải Lâu làm hoặc cảnh sát cùng tội phạm kết hợp với nhau để hãm hại anh với Vệ Tường Cẩm.Nhưng cố tình gã lái xe kia lại xuất hiện đúng lúc như thế, vừa đúng lúc lại vừa chuẩn vào thời điểm quan trọng, hoàn toàn thu hút hết lực chú ý của Vệ Tường Cẩm –

Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu… Cậu đúng là rất giỏi!

Lần thẩm vấn đầu tiên cũng không tốn mất quá nhiều thời gian của Cố Trầm Chu, hai cảnh sát nhanh chóng kết thúc những câu hỏi của bọn họ. Tiếp đó Cố Trầm Chu được đưa đến phòng tạm giam trong Cục Cảnh sát tạm thời giam lại.

Ngồi một mình trong phòng tạm giam, Cố Trầm Chu từ từ nhắm hai mắt lại ngồi dựa vào tường, vừa nghĩ lại tình cảnh đêm qua vừa cân nhắc trình tự tiếp theo của Hạ Hải Lâu.

Bồn tắm lớn, lối đi, cảnh sát…

Cảnh sát đầu tiên đi xuống đương nhiên là người của Hạ Hải Lâu, chỉ có được hắn cố ý dẫn đường thì mới có thể có chuyện vài người cùng nhìn thấy nhưng đều không đi lên kiểm tra.

Lối đi kia làm ra như thế nào? Là vì ánh sáng của tầm mắt, hơn nữa đối phương đã sớm bố trí tốt từ trước… Lại ví như ánh sáng từ đèn pin sau khi lướt qua lối đi bên dưới bồn tắm một chút liền chiếu sang chỗ khác, như vậy liền có sai lệch về chiều sâu?

Lại còn cả tiếng kêu thảm thiết vô cùng đúng lúc kia, đương nhiên là cũng có dấu tay của Hạ Hải Lâu ở bên trong.

Gã lái xe từng đâm vào Vệ Tường Cẩm càng không cần phải nói nữa.

Đáng cười là bọn họ lại gặp đối phương – chỉ e nếu cứ trơ mắt nhìn thì đối phương sẽ lại biến mất, so với Bành Hữu Xuân thì gã lái xe không biết tên này quả thực là may mắn vô cùng.

Còn kẻ anh gặp trước đó ở nhà ga, ánh mắt lạnh lẽo âm u nhìn thấy trong bữa tiệc, từng nút từng nút chỉ e đều là vì muốn khiến anh chủ động đưa ra đề nghị với Vệ Tường Cẩm: Đổi thời gian truy bắt mới.

Chỉ có như vậy, tội danh truy tìm bất lực không bắt được tội phạm mới có thể có liên quan đến Vệ Tường Cẩm.

Đúng rồi, còn có việc đầu tiên.

Cố Trầm Chu mỉm cười.

Anh điều tra tư liệu về Hạ Hải Lâu liền tra ra được nơi này, sau đó thuận tiện tìm hiểu được vụ án lớn ở đây, cảm thấy phù hợp nên cuối cùng chủ động đề cử cho Vệ Tường Cẩm khiến Vệ Tường Cẩm đi vào trong cái bẫy này –

Tay phải của Cố Trầm Chu nắm chặt cổ tay trái, từ lúc đi ra đến giờ anh vẫn đeo chuỗi tràng hạt bằng bạch ngọc kia, hai ba ngày nay vẫn chưa từng cởi ra.

Đi thôi.

Cố Trầm Chu lẳng lặng nghĩ. Anh lần từng hạt bạch ngọc dương chi ấm áp trơn mượt trên chuỗi hạt.

Quả thật là một cái bẫy tỉ mỉ, đối phương tính kế từng bước từng bước một, mà bản thân anh từ đầu đến cuối đều bị người dắt mũi lôi đi…

Hơn nữa chuyện này đến giờ vốn cũng chưa thể tính là xong.

Ánh mắt anh xuyên qua song cửa bằng sắt trước mắt, đầu càng dựa sát vào bức tường màu xám trắng.

Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân vang lên, phòng bên cạnh có tiếng người cãi vã chửi rủa, một tiếng truyền vào tai thì lại có một tiếng tự động biến mất khỏi tâm trí.

Chỉ e, Cố Trầm Chu thầm nghĩ, chuyện này vừa mới bắt đầu thôi…

So với tình hình mà Cố Trầm Chu phải đối mặt lúc này, nói theo tổng thể thì Vệ Tường Cẩm bị quân đội đón đi càng gặp nhiều phiền toái hơn.

Vụ án trùm thuốc phiện lần này quả thực được cấp trên treo số, cho nên Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu mới có thể vừa đi ra đã lập tức bị mang đi rồi ngay sau đó phải nhận thẩm vấn.

Cảnh sát ở bên kia khá là dịu dàng, thẩm vấn mà Vệ Tường Cẩm nhận nghiêm khắc hơn nhiều, một vấn đề mà liên tục hỏi đi hỏi lại, hơn nữa phần lớn tuyệt đối gần như là nắm chặt hỏi về việc anh ‘Sơ suất nghiêm trọng’ và ‘Không làm tròn trách nhiệm’.

Vệ Tường Cẩm hơi khép mắt vì ánh sáng bắn thẳng đến, vừa trả lời vừa thầm chửi rủa trong lòng rằng đây vốn không phải về nơi nằm trong phạm vi thế lực của mình mà là đến doanh trại vũ trang của kẻ địch mà! – Đây đương nhiên cũng chỉ là nghĩ, nếu quân đội muốn động vào thật thì hiện giờ anh đã sớm nằm dưới đất chứ nào có khả năng còn sức để nói chuyện?

Thật vất vả mới xong một lần hỏi, Vệ Tường Cẩm vừa mới tựa trên ghế nheo mắt nghỉ ngơi một lát thì cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra.

Anh hé mắt nhìn về phía cửa, sau khi thấy là người quen thì hơi ngồi thẳng lại:

“Phó quan Trương.”

Phó quan Trương là người đi theo bên cạnh Vệ Thành Bá. Buổi sáng hôm nay sau khi nhận được tin tức thì ông ta nhận được chỉ thị của Vệ Thành Bá, vừa tìm kiếm tư liệu vừa tức tốc chạy ngay đến đây. Ông ta đi vào phòng thẩm vấn, vẻ mặt có hơi nghiêm túc và trầm trọng:

“Vệ thiếu gia, lần này cậu gặp phải chút phiền toái rồi!”

Vệ Tường Cẩm cười cười:

“Nếu không gặp phiền toái thì chúng ta lại gặp nhau ở đây sao?”

Anh dừng lại một chút rồi hỏi tiếp:

“Cha tôi biết rồi?”

“Giữa trưa thì Tư lệnh Vệ đã biết được đại khái mọi chuyện.”

Phó quan Trương nói với Vệ Tường Cẩm, đi đến ngồi xuống chỗ của nhân viên thẩm vấn lúc đầu rồi hỏi Vệ Tường Cẩm:

“Lần này Vệ thiếu gia giữa chừng nói muốn nhận vụ án, Tư lệnh Vệ ngày hôm đó ngay trên bàn họp đã vỗ bàn cướp lấy chuyện này về tay, nhưng hiện giờ trùm ma túy vốn nên sa lưới lại không thấy đâu, cấp trên rất tức giận, sắc mặt Tư lệnh Vệ cũng vô cùng khó coi…”

Vệ Tường Cẩm thầm nghĩ đối phương ở đằng sau giở giọng nói khó khăn với mình, trong lời này đúng là có vấn đề!

“Có chuyện gì phó quan Trương cứ nói thẳng ra là được rồi.”

Anh thẳng thắn.

Phó quan Trương trầm ngâm một lát rồi nói:

“Vệ thiếu gia, tôi đây cũng sẽ nói thẳng, trước khi tôi đến đây đã tìm hiểu qua việc này một chút, ngay từ đầu chuyện này chính là Cố thiếu gia đề cử cho cậu, sau đó trên đường là Cố thiếu gia đưa ra đủ loại đề nghị cho cậu, cuối cùng cũng vẫn là Cố thiếu gia đưa ra loại phán đoán sai lầm này, khiến trách nghiệm sơ suất nghiêm trọng rơi xuống đầu cậu…”

Sắc mặt của Vệ Tường Cẩm không dễ nhìn lắm:

“Ai kêu ông nói mấy chuyện này?”

Phó quan Trương thở dài một tiếng:

“Vệ thiếu gia, tôi biết tình cảm của cậu và Cố thiếu gia rất sâu đậm, nhưng trước tiên cậu cứ nghe tôi nói đã – Đây không phải là ý của Tư lệnh, chỉ là ý kiến của riêng mình tôi mà thôi. Nếu tôi nói sai cái gì thì Vệ thiếu gia cũng đừng giận, chúng ta chỉ đơn giản trao đổi phương pháp giải quyết.”

Miệng ông ta thì nói chỉ đơn giản trao đổi phương pháp giải quyết, nhưng ngay từ lúc bước vào đây thì lời đầu tiên đã nói ra tính nghiêm trọng của sự việc, lại nói Cố Trầm Chu cũng nên chịu một phần trách nhiệm, tư thái này hoàn toàn là muốn thuyết phục Vệ Tường Cẩm.

“Được, tôi nghe đây, ông muốn nói gì?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

Phó quan Trương đằng hắng một tiếng cho thông cổ:

“Vệ thiếu gia, cậu hẳn là cũng có nghe nói, qua một khoảng thời gian nữa sẽ đến lúc đề bạt trong quân, quân hàm của cậu hẳn là cũng sẽ bước lên trên một chút.”

Vệ Tường Cẩm đương nhiên là biết chuyện này. Quân hàm của nhân viên trong quân ngũ vào thời bình không dễ dàng được đề bạt, quân nhân trong gia đình bình thường từ Thiếu tá đến Trung tá phải trải qua một khoảng thời gian rất dài còn chưa chắc đã được tiến cử; nhưng trong gia đình giống như bọn họ, từ Thiếu tá lên Trung tá thực sự không là gì cả, cơ bản chỉ cần lí lịch nhậm chức đủ lại không có sai lầm thì có thể vững vàng bước lên.

Nhưng hiện giờ lại xảy ra chuyện như thế này…

Phó quan Trương quả nhiên tiếp lời:

“Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như thế, một khi bị làm tới thì đừng nói đến không có khả năng thăng chức, cho dù là tiền đồ sau này của Vệ thiếu gia cũng sẽ bởi vì vết nhơ không thể bỏ qua trên lí lịch này mà phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Vệ thiếu gia, nói thẳng ra thì…”

Ông ta từ tốn nói:

“Tôi cho rằng việc này không đáng giá. Vệ thiếu gia, cậu không phải là người mù quáng có thể khiến cho người chạy mất, cũng không phải người cấu kết với trùm thuốc phiện tạo cơ hội cho gã chạy trốn, chuyện này…”

Ông ta lắc đầu:

“Cố thiếu gia và cậu đều rơi vào trong bẫy! Mà cậu cũng là bởi vì Cố thiếu gia mà mới chìm vào sâu như thế.”

“Còn gì nữa?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

Nghe một câu như thế, phó quan Trương liền hiểu tất cả những câu nói của mình lúc trước không hề có tác dụng. Ông ta thầm nghĩ tình cảm của Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu thì ra còn sâu đậm ngoài sức tưởng tượng của ông ta, nhưng cũng không hề từ bỏ mà tiếp tục nói, hơn nữa còn thay đổi góc độ:

“Vệ thiếu gia, chuyện này thực ra sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến Cố thiếu gia.”

Vệ Tường Cẩm nhướn mày.

Thật khó cho một người vốn không xuất thân từ hệ thống tham mưu lại phải dùng hết ba tấc miệng lưỡi vụng về của mình như vậy, phó quan Trương nói:

“Đầu tiên Cố thiếu gia cũng chưa thực sự tham gia vào hệ thống hành chính. Tất cả những việc cậu ấy làm hiện giờ đều chỉ biểu hiện chính bản thân cậu ấy mà thôi.”

Hoặc là còn cả gia đình cậu ta, nhưng đây cũng không phải vấn đề hiện giờ cần suy xét, phó quan Trương trực tiếp bỏ qua vấn đề này, tiếp tục nói:

“Sự kiện lần này Cố thiếu gia cũng bị rơi vào trong bẫy, hơn nữa nhà họ Cố đứng ở chỗ đó đương nhiên là sẽ sử dụng thế lực ở khắp nơi lôi Cố thiếu gia ra, cho dù chúng ta đứng từ góc độ xấu nhất để suy xét thì Cố thiếu gia ở trong chuyện này cũng không đủ liên lụy đến người làm chứng, loại tội đến đến mức độ cố ý để cho trùm thuốc phiện chạy mất, chỉ cần tòa án không viết vào hồ sơ thì ảnh hưởng của chuyện này đương nhiên sẽ bị hạ xuống mức thấp nhất, theo địa vị của người trong gia đình Cố thiếu gia thì có kẻ nào dám lắm miệng nói gì cậu ta? Qua hai ba tháng mọi chuyện sẽ tự nhiên nhạt đi, đến lúc ấy Cố thiếu gia và Vệ thiếu gia đều có thể thoát thân khỏi việc này.”

Ông ta thiếu chút nữa thì muốn nói thêm một câu ‘Cớ sao lại không làm’.

“Vệ thiếu gia cảm thấy thế nào?”

Nói rồi không đợi Vệ Tường Cẩm nói chuyện, phó quan Trương ngẫm nghĩ rồi lại lên tiếng:

“Tôi đoán chừng Cố thiếu gia hẳn là cũng có suy nghĩ như vậy, dù sao tình cảm của Cố thiếu gia và Vệ thiếu gia cậu tốt như thế, khẳng định là không thể nhìn thấy cậu phạm sai lầm vào thời điểm quan trọng như thế này.”

Từ đầu đến cuối Vệ Tường Cẩm đều không tỏ vẻ gì, chờ đến khi đối phương nói hết lời rồi anh mới mỉm cười:

“Phó quan Trương, ông đúng là một nhân tài, trách không được cha tôi lại coi trọng ông như thế.”

Phó quan Trương nghe vậy liền giật thót một cái, thầm nói xong rồi, đã chọc đến tiểu tổ tông này!

Quả nhiên, câu tiếp theo của Vệ Tường Cẩm chính là:

“Tôi thật không biết tình cảm giữa ông và người anh em của tôi lại trở nên tốt đẹp như thế, lại có thể ăn ý đến mức nói thay cho ‘suy nghĩ’ của cậu ấy!”

“Vệ thiếu gia, ngài hãy nghe tôi nói…”

Phó quan Trương đã đổi sang xưng hô kính trọng.

Vệ Tường Cẩm thản nhiên:

“Nghe ông nói người anh em của tôi nghĩ như thế nào hử?”

Phó quan Trương:

“Thực ra thì chuyện này…”

“Chắc không phải ông còn muốn nói rằng chuyện này thực ra là do cha tôi ám chỉ ông làm như vậy chứ?”

Vệ Tường Cẩm hỏi.

Phó quan Trương thầm nói đây thật ra đúng là do Tư lệnh Vệ cha cậu ám chỉ, nếu không phải ngài ấy ám chỉ thì tôi ngấm ngầm phỏng đoán tâm tư một thằng nhóc đời thứ ba với cậu làm gì? Chẳng lẽ là ăn no rửng mỡ đi làm người xấu châm ngòi phá quan hệ của cậu với Cố Trầm Chu chắc? – Đây quả thực chính là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải là người* mà!

(Trư Bát Giới chiếu kính tử, lý ngoại bất thị nhân: Có ý chỉ một người làm việc giữa hai bên nhưng phương thức không thỏa đáng, không những không được cảm ơn mà còn bị người ta oán giận đủ đường – theo duhougan.com)

“Không không, Vệ thiếu gia, chuyện này thực sự chỉ là một chút suy nghĩ cá nhân của tôi.”

Phó quan Trương vội nói, tiền đồ của ông không có liên quan đến Vệ Tường Cẩm nhưng lại có quan hệ rất lớn với Vệ Thành Bá, cho dù biến thành Trư Bát Giới thật thì ông ta cũng không dám để lộ hết nội tình của Vệ Thành Bá ở đây.

“Nếu đây chỉ là một vài suy nghĩ của phó quan Trương.”

Vệ Tường Cẩm lạnh nhạt:

“Tôi cảm thấy suy nghĩ này của phó quan Trương thực sự không tốt lắm, nếu phó quan Trương không có việc gì thì mời đi ra ngoài trước đi.”

Phó quan Trương không biết làm sao, chỉ có thể đứng lên:

“Vệ thiếu gia, tôi ra ngoài trước nghĩ biện pháp khác!”

Vệ Tường Cẩm nhắm mắt lại lười nói chuyện.

Phó quan Trương đi ra khỏi phòng thẩm vấn nghĩ rằng mình hẳn là nên đi sang chỗ Cố Trầm Chu một chuyến, nếu không thuyết phục được Vệ Tường Cẩm thì thuyết phục Cố Trầm Chu gánh vác chuyện này cũng giống nhau – Về phần Cố Trầm Chu rốt cuộc có chịu gánh lấy chuyện này hay không? Phó quan Trương cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ gánh lấy, dù sao chuyện này đặt trên người Vệ Tường Cẩm không đúng thời cơ lại có trách nhiệm quá lớn, nhưng nếu rơi xuống người Cố Trầm Chu thì nói một cách tương đối, cái giá phải trả sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Xa xa, Cố Trầm Chu ở trong Cục Cảnh sát huyện Đức Xương thực sự cũng gặp chuyện.

Nhưng đây không phải việc về vụ án trùm thuốc phiện mà mà về nhà anh – Nhà họ Cố xảy ra chuyện!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương