Trầm Chu
-
Chương 37: Ngày 25 tháng 11
Chuyện của Trịnh Quân Đạt vẫn chưa chấm dứt, chỉ là đưa đến cho nhiệm kỳ mới bắt đầu một chút nhạc dạo bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Thuyên chuyển công tác từ trung ương đến quan chức địa phương, thay đổi chính sách, đề bạt và chỉnh đốn, mỗi một việc sau vẻ ngoài bình thường đều chứa đựng rất nhiều thâm ý.
Buổi tối hôm ấy sau khi chia tay Hạ Hải Lâu, Cố Trầm Chu liên tục vài ngày đều ở nhà mình trong Thiên Thụy Viên, không có lý do gì đặc biệt mà chỉ là Cố Tân Quân trực tiếp gọi điện thoại kêu anh khoảng thời gian gần đây phải về nhà ở — không phải hỏi, là thông báo. Sóng gió của nhiệm kỳ mới đã lặng yên. Một khi bước vào chính trị, mức độ phức tạp trong vấn đề gia đình liền tăng lên n cấp bậc, cũng may là sống từ nhỏ trong gia đình như vậy nên Cố Trầm Chu đã sớm quen, cũng không nói thêm điều gì mà dứt khoát thu dọn đồ đạc quay lại Thiên Thụy Viên.
Bảy giờ tối là thời gian cố định Cố Tân Quân sẽ ngồi xem TV. Từ sau khi quay lại Thiên Thụy Viên, Cố Trầm Chu cũng có thói quen xem tin tức luôn cùng ngồi trên sô pha trong phòng khách với Cố Tân Quân.
“Phó Chủ tịch nước ta kiêm phó Chủ tịch Quân ủy, đồng chí Thẩm Hữu Xương sáng nay đã có cuộc thăm hỏi ân cần tại Hải Kinh trong buổi đại lễ của các đại biểu nhân dân thuộc các ngành nghề đến từ khắp nơi trên cả nước. Trong đại hội, đồng chí Thẩm Hữu Xương đã tuyên đọc về vấn đề liên quan đến sự thiết thực và bình ổn…”
Nữ phát thanh viên trong tin tức đọc bài tóm tắt chi tiết về buổi diễn thuyết, Cố Tân Quân nheo mắt xem một lúc rồi cầm kính lão trong hộp kính mắt ra đeo lên.Cố Trầm Chu hạ mắt, vừa nghe vừa cầm một quả quýt trong đĩa hoa quả đặt trên bàn ra bắt đầu bóc vỏ.Bản tin về buổi đại lễ chỉ kéo dài trong khoảng ba phút, hình ảnh trên TV lại thay đổi, phát đến tình hình thuyên chuyển lãnh đạo các tỉnh.Cố Trầm Chu im lặng nghe xong một lát liền có chút kinh ngạc:
“Thuyên chuyển rất lớn ạ?”
Bất cứ việc gì có liên quan đến việc thuyên chuyển và đề bạt các Đảng viên trên cơ bản đều nằm trong phạm vi công việc của Bộ trưởng Tổ chức Cố Tân Quân, hiện tại tin tức được truyền đi đều là kết quả của công việc khoảng thời gian trước đã được ông đóng dấu. Lúc ông vừa nghe đến một đoạn tin như thế thì đã lật báo ra xem, chỉ đến khi con trai lên tiếng hỏi mới nói:
“Không tính là lớn, lần này là tình huống đặc biệt.”
Không thực sự bước vào trung tâm, tất cả đều là đứng trong sương mù nhìn những màn tranh đấu này qua một tầng ngăn cách, Cố Trầm Chu hơi cau mày:
“Không phải là nhà họ Hạ đã sớm có quyết định nội bộ rồi sao?”
“Chưa đến cuối cùng, ai biết được kết quả thực sự?”
Cố Tân Quân thản nhiên đáp.
“Con không phải là mới cho Trịnh Quân Đạtmột bài học về điều đó đấy à?”
Hai cha con rất ít khi nói đến đề tài này, Cố Trầm Chu xé một mảnh gân trắng trên múi quýt ra tiếp tục:
“Cha, cha biết được từ lúc nào?”
“Biết cái gì?”
Cố Tân Quân chọn một tiêu đề trên tờ báo mà mình cảm thấy hứng thú.
“Một ngày, hai ngày, hay một tuần?”
Cố Trầm Chu tiếp tục hỏi.
“Bao lâu sau khi Trịnh Quân Đạt đưa quyển nhật ký kia cho mẹ con xem rồi gợi mở cho mẹ?”
Cố Tân Quân giũ giũ tờ báo, lật một tờ qua:
“Mười mấy tiếng gì đó.”
“Vì sao không nói cho mẹ con biết?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Lần này Cố Tân Quân liếc mắt nhìn con trai mình một cái:
“Con cảm thấy mẹ con vào khoảng thời gian cuối vì sao lại suy sụp nhanh như vậy? Là vì người chị em tốt của mình thích chồng mình, hay là bởi vì đứa con trai mình lo lắng nhất đã có người để nhờ cậy cho nên yên tâm?”
Cố Trầm Chu không nói gì thêm. Cố Tân Quân tiếp tục xem báo, Cố Trầm Chu ăn một múi quýt, chua.
Tin tức vẫn còn đang tiếp tục, đã chuyển từ phần tin trong nước sang phần tin nước ngoài:
“Hôm qua ngày hai mươi tư, tại Ajere, quân chính phủ và quân phản chính đã giao chiến tại thủ đô Ampere khiến tám dân thường vô tội bị thương…”
Ngón tay Cố Trầm Chu trượt một cái, múi quýt trên tay bị bóp chảy nước. Anh chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm thẳng vào TV, giọng nói trong lòng gần như khớp làm một với giọng nói của nữ MC trong TV:
Thủ tướng Anka Figueroa mạnh mẽ chỉ trích hành vi tàn bạo của quân phản chính phủ cùng hành động đối kháng đến cùng nhất quyết không thỏa hiệp của quân phản chính phủ, đồng thời kêu gọi sự viện trợ từ cộng đồng quốc tế nhằm giúp người dân Ajere nhanh chóng thoát khỏi bóng ma chiến tranh –
“Thủ tướng Anka Figueroa mạnh mẽ chỉ trích hành vi tàn bạo của quân phản chính phủ cùng hành động đối kháng đến cùng nhất quyết không thỏa hiệp của quân phản chính phủ, đồng thời kêu gọi sự viện trợ từ cộng đồng quốc tế nhắm giúp người dân Ajere nhanh chóng thoát khỏi bóng ma chiến tranh…”
“Cha.”
Cố Trấm Chu bật thốt lên:
“Hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”
Cố Tân Quân đang xem báo sửng sốt:
“Ngày 25 tháng 11.”
“Ngày 25 tháng 11 năm 2012.”
Cố Trầm Chu thì thào rồi bất chợt ném mấy múi quýt đã bị bóp thành một nắm vào trong thùng rác, cũng không bận tâm tay mình dính đầy nước dinh dính, bước chân vội vã chạy lên tầng.
Mở máy tính, cắm usb, kích đúp vào biểu tượng, nhập password mở ra –
… Quân chính phủ và phản chính phủ giao chiến ở thủ đo Ampere khiến tám dân thường vô tội bị thương, Thủ tướng Anka Figueroa…
Câu chữ giống như đúc, giống hệt như bản tin ngày hôm nay trong TV.
Ngày 25 tháng 11 năm 2012.
Cố Trầm Chu có chút hoảng hốt. Anh di chuyển chuột đưa con trỏ qua giữa bản ghi chép chi tiết được đánh dấu, phía trên con trỏ còn hai hàng chữ được bôi đen đậm.
Một hàng là ‘Tử vong’.
Một hàng là ‘Về nước’.
Vệ Tường Cẩm qua đời, anh về nước, khi lái xe thì nghe được một mẩu tin tức… Là chi tiết duy nhất có thể tra ra thời gian cụ thể chi tiết…
Ngày 25 tháng 11 năm 2012.
Cố Trầm Chu dùng màu đỏ tô đậm thêm cho hàng chữ đánh dấu ngay phía trên chữ ‘Tử vong’ trong bản nhật ký này, anh cầm di động lên bấm gọi cho Vệ Tường Cẩm.
Thời gian chờ đợi dường như rất lâu thì điện thoại mới được nhấc, người ở đầu bên kia nói:
“A lô? Tiểu Chu?”
“Mình…”
“Cậu làm sao thế?”
Vệ Tường Cẩm có lẽ cũng cảm thấy không đúng, giọng nói liền trở nên thân thiết.
“Giọng cậu có hơi lạ.”
“Có lẽ là bị cảm.”
Cố Trấm Chu trấn tĩnh lại, lấy cớ cho tâm trạng căng thẳng của mình vừa rồi.
Vệ Tường Cẩm thoải mái hơn chút rồi lại buồn bực:
“Thời tiết gần đây bắt đầu thay đổi, cậu phải chú ý nhiều hơn… Không phải là cậu rất sợ lạnh sao? Mấy năm trước chỉ cần thời tiết hơi thay đổi thì cậu là người mặc áo ấm áp nhất đúng không?”
Sợ lạnh thật sự là bẩm sinh, rèn luyện từ nhỏ đến lớn nhưng Cố Trầm Chu thật sự không năm nào là không sợ lạnh, anh thuận miệng hỏi:
“Lâu không bị bệnh thì cũng phải bệnh một chút.”
Tiếp đó lại chuyển đề tài.
“Bên cậu thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
Vệ Tường Cẩm đáp.
“Vẫn thế.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cố Trầm Chu nói. Tầm mắt anh vẫn còn chăm chú nhìn lên màn hình, điện thoại chuyển tiếp được rồi nói thêm mấy câu, anh đã làm rõ được suy nghĩ của mình.
Trong mơ anh vẫn ở nước ngoài không quay về. Lúc này Vệ Tường Cẩm mất, anh cũng bị kẻ khác vu oan.
Không phải thù riêng, là vì nhiệm kỳ mới.
“Tiểu Chu?”
Giọng nói trong điện thoại chợt tăng cao.
“Cái gì?”
Cố Trầm Chu có chút thất thần hỏi.
“Vừa rồi mình nói cái gì cậu có nghe thấy không?…”
Nhưng vì cái gì chứ? Cố gia vẫn bước đi rất ổn, cũng không có dự định tiến thêm một bước. Vị trí Bộ trưởng Tổ chức đối với phe phái mà nói đương nhiên là quan trọng, nhưng lần này cha anh rất có khả năng sẽ bị thuyên chuyển.
… Không đúng.
Cố Trầm Chu chợt nhớ ra câu hỏi của mình vừa nãy lúc ngồi xem tin tức.
— “Thay đổi lớn đến vậy ạ?”
— “Cũng không phải lớn, lần này là trường hợp đặc biệt.”
Nhà họ Hạ cũng không phải trường hợp đặc biệt… Nhà họ Hạ cuối cùng cũng bước lên đỉnh…
“Tiểu Chu? Cố Trầm Chu?”
Cố Trầm Chu nghe thấy tiếng Vệ Tường Cẩm gọi anh trong điện thoại, trong giọng nói mang theo khó hiểu và lo lắng.
“Mình gọi cậu mấy tiếng rồi, cậu không nghe thấy à?”
“Tín hiệu không tốt.”
Cố Trầm Chu từ tốn trả lời đối phương.
“…”
Vệ Tường Cẩm nói:
“Cậu đúng là cứ mở miệng ra là nói dối đấy người anh em! Đây là đường truyền của quân đội mà cậu nói là tín hiệu không tốt?”
Quả nhiên lớn lên cùng nhau nên không dễ lừa… Cố Trầm Chu xấu hổ vì hành vi nói dối không suy nghĩ vừa rồi của mình:
“Được rồi, là tâm tình mình không tốt.”
“Làm sao?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
Cố Trầm Chu cũng không thể nào nói rằng mình mơ thấy cậu qua đời vào khoảng thời gian này, anh ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát nói ra chuyện đụng chạm với Hạ Hải Lâu trong thời gian gần đây cho Vệ Tường Cẩm. Bởi vậy, cho dù anh khái quát đến mức chỉ nói đến một vài tình tiết quan trọng thì vẫn mất một lúc. Vệ Tường Cẩm giống như nghe kể chuyện thỉnh thoảng lại kinh hãi trầm trồ khen ngợi:
“Lở đất? Đến thẳng nhà họ Thẩm tìm cậu? Chờ cậu ngoài khu mộ? Hạ Hải Lâu là không thèm bận tâm hay là có ý gì khác? – Sao mình lại cảm thấy hắn chân thành yêu thương cậu chứ?”
“Vậy cậu nhất định là từ lúc năm tuổi đã yêu mình đến mức muốn ngừng không được lại biết là không thể.”
Cố Trầm Chu nhấn giọng đọc rõ từng chữ một.
“Thích con nít đấy Vệ thiếu gia.”
Vệ Tường Cẩm rõ ràng là đã nghẹn giọng, một lúc lâu sau trong điện thoại mới lại truyền đến tiếng của anh ta.
“Mình chỉ là nói…”
“Mình cũng chỉ nói đùa thôi.”
Cố Trầm Chu tắt văn bản, rút usb ra, chấm dứt đoạn đối thoại vô nghĩa này.
“Gần đây cậu có dự định quay về không?”
“Đương nhiên không, mình ở trong quân còn chưa được mấy tháng đâu.”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Mình còn chút việc, cúp máy trước nhé.”
“Vậy thì rốt cuộc cậu gọi điện thoại đến để làm gì….”
Vệ Tường Cẩm rối rắm hỏi một câu trong điện thoại nhưng cũng không phải muốn Cố Trầm Chu nhất định phải trả lời, nói một tiếng tạm biệt rồi cúp máy.
Cố Trầm Chu ném di động lên mặt bàn rồi hơi ngửa cổ ra sau, hai mắt khép hờ, trong đầu vẫn mơ hồ truyền đến đầu mối cuối cùng cũng lộ ra vào giờ phút này.
Cái chết của Vệ Tường Cẩm và chuyện anh bị vu oan xảy ra ngay trước nhiệm kỳ mới. Hai nhà Cố vệ vì chuyện này nên tất nhiên không thể tập trung toàn bộ tâm tư lên chính đàn được. Phía sau trong giấc mơ, nhà họ Cố vì đứng sai đội ngũ mà thất bại, nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ cha anh cũng không có chút tính toán nào như vậy – bất kể là ông nội hay cha anh đều không hề có dự định như thế.
Bọn họ cầu yên ổn. Con đường này vô cùng vững vàng, không thể nào xảy ra chuyện gì được.
Nhà họ Hạ chỉ thay đổi nội bộ, nhưng bây giờ lại là trường hợp đặc biệt…
Cảnh mơ cuối cùng vẫn là ba nhà Trần Ôn Hạ liên kết thế lực để tráo bài.
Như vậy, nếu Vệ Tường Cẩm gặp tai nạn xe cộ và anh bị vu oan đều xảy ra vì nhiệm kỳ mới này, có lẽ nhà họ Cố và nhà họ Vệ từng có cơ hội bước lên phía trước một bước…?
Tiếng chuông di động vang lên phá vỡ sự yên lặng.
Cố Trầm Chu mở mắt ra nhìn thẳng lên hoa văn trắng bóc trên trần nhà một hồi rồi mới ngồi thẳng dậy, nhận điện thoại.
Là người trong giới mời anh đi đua xe.
Cố Trầm Chu tùy ý hỏi địa điểm một chút rồi nghe được một cái tên:
“Hạ thiếu gia cũng đi?”
“Đúng vậy, Hạ thiếu gia cũng có đây, đang ở bên cạnh tôi.”
Người gọi điện thoại cho Cố Trầm Chu cười nói.
Cố Trầm Chu cũng lộ ra tươi cười thản nhiên, chỉ là nụ cười này có chút lạnh:
“Đi, tôi cũng sẽ đi.”
Thuyên chuyển công tác từ trung ương đến quan chức địa phương, thay đổi chính sách, đề bạt và chỉnh đốn, mỗi một việc sau vẻ ngoài bình thường đều chứa đựng rất nhiều thâm ý.
Buổi tối hôm ấy sau khi chia tay Hạ Hải Lâu, Cố Trầm Chu liên tục vài ngày đều ở nhà mình trong Thiên Thụy Viên, không có lý do gì đặc biệt mà chỉ là Cố Tân Quân trực tiếp gọi điện thoại kêu anh khoảng thời gian gần đây phải về nhà ở — không phải hỏi, là thông báo. Sóng gió của nhiệm kỳ mới đã lặng yên. Một khi bước vào chính trị, mức độ phức tạp trong vấn đề gia đình liền tăng lên n cấp bậc, cũng may là sống từ nhỏ trong gia đình như vậy nên Cố Trầm Chu đã sớm quen, cũng không nói thêm điều gì mà dứt khoát thu dọn đồ đạc quay lại Thiên Thụy Viên.
Bảy giờ tối là thời gian cố định Cố Tân Quân sẽ ngồi xem TV. Từ sau khi quay lại Thiên Thụy Viên, Cố Trầm Chu cũng có thói quen xem tin tức luôn cùng ngồi trên sô pha trong phòng khách với Cố Tân Quân.
“Phó Chủ tịch nước ta kiêm phó Chủ tịch Quân ủy, đồng chí Thẩm Hữu Xương sáng nay đã có cuộc thăm hỏi ân cần tại Hải Kinh trong buổi đại lễ của các đại biểu nhân dân thuộc các ngành nghề đến từ khắp nơi trên cả nước. Trong đại hội, đồng chí Thẩm Hữu Xương đã tuyên đọc về vấn đề liên quan đến sự thiết thực và bình ổn…”
Nữ phát thanh viên trong tin tức đọc bài tóm tắt chi tiết về buổi diễn thuyết, Cố Tân Quân nheo mắt xem một lúc rồi cầm kính lão trong hộp kính mắt ra đeo lên.Cố Trầm Chu hạ mắt, vừa nghe vừa cầm một quả quýt trong đĩa hoa quả đặt trên bàn ra bắt đầu bóc vỏ.Bản tin về buổi đại lễ chỉ kéo dài trong khoảng ba phút, hình ảnh trên TV lại thay đổi, phát đến tình hình thuyên chuyển lãnh đạo các tỉnh.Cố Trầm Chu im lặng nghe xong một lát liền có chút kinh ngạc:
“Thuyên chuyển rất lớn ạ?”
Bất cứ việc gì có liên quan đến việc thuyên chuyển và đề bạt các Đảng viên trên cơ bản đều nằm trong phạm vi công việc của Bộ trưởng Tổ chức Cố Tân Quân, hiện tại tin tức được truyền đi đều là kết quả của công việc khoảng thời gian trước đã được ông đóng dấu. Lúc ông vừa nghe đến một đoạn tin như thế thì đã lật báo ra xem, chỉ đến khi con trai lên tiếng hỏi mới nói:
“Không tính là lớn, lần này là tình huống đặc biệt.”
Không thực sự bước vào trung tâm, tất cả đều là đứng trong sương mù nhìn những màn tranh đấu này qua một tầng ngăn cách, Cố Trầm Chu hơi cau mày:
“Không phải là nhà họ Hạ đã sớm có quyết định nội bộ rồi sao?”
“Chưa đến cuối cùng, ai biết được kết quả thực sự?”
Cố Tân Quân thản nhiên đáp.
“Con không phải là mới cho Trịnh Quân Đạtmột bài học về điều đó đấy à?”
Hai cha con rất ít khi nói đến đề tài này, Cố Trầm Chu xé một mảnh gân trắng trên múi quýt ra tiếp tục:
“Cha, cha biết được từ lúc nào?”
“Biết cái gì?”
Cố Tân Quân chọn một tiêu đề trên tờ báo mà mình cảm thấy hứng thú.
“Một ngày, hai ngày, hay một tuần?”
Cố Trầm Chu tiếp tục hỏi.
“Bao lâu sau khi Trịnh Quân Đạt đưa quyển nhật ký kia cho mẹ con xem rồi gợi mở cho mẹ?”
Cố Tân Quân giũ giũ tờ báo, lật một tờ qua:
“Mười mấy tiếng gì đó.”
“Vì sao không nói cho mẹ con biết?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Lần này Cố Tân Quân liếc mắt nhìn con trai mình một cái:
“Con cảm thấy mẹ con vào khoảng thời gian cuối vì sao lại suy sụp nhanh như vậy? Là vì người chị em tốt của mình thích chồng mình, hay là bởi vì đứa con trai mình lo lắng nhất đã có người để nhờ cậy cho nên yên tâm?”
Cố Trầm Chu không nói gì thêm. Cố Tân Quân tiếp tục xem báo, Cố Trầm Chu ăn một múi quýt, chua.
Tin tức vẫn còn đang tiếp tục, đã chuyển từ phần tin trong nước sang phần tin nước ngoài:
“Hôm qua ngày hai mươi tư, tại Ajere, quân chính phủ và quân phản chính đã giao chiến tại thủ đô Ampere khiến tám dân thường vô tội bị thương…”
Ngón tay Cố Trầm Chu trượt một cái, múi quýt trên tay bị bóp chảy nước. Anh chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm thẳng vào TV, giọng nói trong lòng gần như khớp làm một với giọng nói của nữ MC trong TV:
Thủ tướng Anka Figueroa mạnh mẽ chỉ trích hành vi tàn bạo của quân phản chính phủ cùng hành động đối kháng đến cùng nhất quyết không thỏa hiệp của quân phản chính phủ, đồng thời kêu gọi sự viện trợ từ cộng đồng quốc tế nhằm giúp người dân Ajere nhanh chóng thoát khỏi bóng ma chiến tranh –
“Thủ tướng Anka Figueroa mạnh mẽ chỉ trích hành vi tàn bạo của quân phản chính phủ cùng hành động đối kháng đến cùng nhất quyết không thỏa hiệp của quân phản chính phủ, đồng thời kêu gọi sự viện trợ từ cộng đồng quốc tế nhắm giúp người dân Ajere nhanh chóng thoát khỏi bóng ma chiến tranh…”
“Cha.”
Cố Trấm Chu bật thốt lên:
“Hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”
Cố Tân Quân đang xem báo sửng sốt:
“Ngày 25 tháng 11.”
“Ngày 25 tháng 11 năm 2012.”
Cố Trầm Chu thì thào rồi bất chợt ném mấy múi quýt đã bị bóp thành một nắm vào trong thùng rác, cũng không bận tâm tay mình dính đầy nước dinh dính, bước chân vội vã chạy lên tầng.
Mở máy tính, cắm usb, kích đúp vào biểu tượng, nhập password mở ra –
… Quân chính phủ và phản chính phủ giao chiến ở thủ đo Ampere khiến tám dân thường vô tội bị thương, Thủ tướng Anka Figueroa…
Câu chữ giống như đúc, giống hệt như bản tin ngày hôm nay trong TV.
Ngày 25 tháng 11 năm 2012.
Cố Trầm Chu có chút hoảng hốt. Anh di chuyển chuột đưa con trỏ qua giữa bản ghi chép chi tiết được đánh dấu, phía trên con trỏ còn hai hàng chữ được bôi đen đậm.
Một hàng là ‘Tử vong’.
Một hàng là ‘Về nước’.
Vệ Tường Cẩm qua đời, anh về nước, khi lái xe thì nghe được một mẩu tin tức… Là chi tiết duy nhất có thể tra ra thời gian cụ thể chi tiết…
Ngày 25 tháng 11 năm 2012.
Cố Trầm Chu dùng màu đỏ tô đậm thêm cho hàng chữ đánh dấu ngay phía trên chữ ‘Tử vong’ trong bản nhật ký này, anh cầm di động lên bấm gọi cho Vệ Tường Cẩm.
Thời gian chờ đợi dường như rất lâu thì điện thoại mới được nhấc, người ở đầu bên kia nói:
“A lô? Tiểu Chu?”
“Mình…”
“Cậu làm sao thế?”
Vệ Tường Cẩm có lẽ cũng cảm thấy không đúng, giọng nói liền trở nên thân thiết.
“Giọng cậu có hơi lạ.”
“Có lẽ là bị cảm.”
Cố Trấm Chu trấn tĩnh lại, lấy cớ cho tâm trạng căng thẳng của mình vừa rồi.
Vệ Tường Cẩm thoải mái hơn chút rồi lại buồn bực:
“Thời tiết gần đây bắt đầu thay đổi, cậu phải chú ý nhiều hơn… Không phải là cậu rất sợ lạnh sao? Mấy năm trước chỉ cần thời tiết hơi thay đổi thì cậu là người mặc áo ấm áp nhất đúng không?”
Sợ lạnh thật sự là bẩm sinh, rèn luyện từ nhỏ đến lớn nhưng Cố Trầm Chu thật sự không năm nào là không sợ lạnh, anh thuận miệng hỏi:
“Lâu không bị bệnh thì cũng phải bệnh một chút.”
Tiếp đó lại chuyển đề tài.
“Bên cậu thế nào rồi?”
“Rất tốt.”
Vệ Tường Cẩm đáp.
“Vẫn thế.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cố Trầm Chu nói. Tầm mắt anh vẫn còn chăm chú nhìn lên màn hình, điện thoại chuyển tiếp được rồi nói thêm mấy câu, anh đã làm rõ được suy nghĩ của mình.
Trong mơ anh vẫn ở nước ngoài không quay về. Lúc này Vệ Tường Cẩm mất, anh cũng bị kẻ khác vu oan.
Không phải thù riêng, là vì nhiệm kỳ mới.
“Tiểu Chu?”
Giọng nói trong điện thoại chợt tăng cao.
“Cái gì?”
Cố Trầm Chu có chút thất thần hỏi.
“Vừa rồi mình nói cái gì cậu có nghe thấy không?…”
Nhưng vì cái gì chứ? Cố gia vẫn bước đi rất ổn, cũng không có dự định tiến thêm một bước. Vị trí Bộ trưởng Tổ chức đối với phe phái mà nói đương nhiên là quan trọng, nhưng lần này cha anh rất có khả năng sẽ bị thuyên chuyển.
… Không đúng.
Cố Trầm Chu chợt nhớ ra câu hỏi của mình vừa nãy lúc ngồi xem tin tức.
— “Thay đổi lớn đến vậy ạ?”
— “Cũng không phải lớn, lần này là trường hợp đặc biệt.”
Nhà họ Hạ cũng không phải trường hợp đặc biệt… Nhà họ Hạ cuối cùng cũng bước lên đỉnh…
“Tiểu Chu? Cố Trầm Chu?”
Cố Trầm Chu nghe thấy tiếng Vệ Tường Cẩm gọi anh trong điện thoại, trong giọng nói mang theo khó hiểu và lo lắng.
“Mình gọi cậu mấy tiếng rồi, cậu không nghe thấy à?”
“Tín hiệu không tốt.”
Cố Trầm Chu từ tốn trả lời đối phương.
“…”
Vệ Tường Cẩm nói:
“Cậu đúng là cứ mở miệng ra là nói dối đấy người anh em! Đây là đường truyền của quân đội mà cậu nói là tín hiệu không tốt?”
Quả nhiên lớn lên cùng nhau nên không dễ lừa… Cố Trầm Chu xấu hổ vì hành vi nói dối không suy nghĩ vừa rồi của mình:
“Được rồi, là tâm tình mình không tốt.”
“Làm sao?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
Cố Trầm Chu cũng không thể nào nói rằng mình mơ thấy cậu qua đời vào khoảng thời gian này, anh ngẫm nghĩ một chút rồi dứt khoát nói ra chuyện đụng chạm với Hạ Hải Lâu trong thời gian gần đây cho Vệ Tường Cẩm. Bởi vậy, cho dù anh khái quát đến mức chỉ nói đến một vài tình tiết quan trọng thì vẫn mất một lúc. Vệ Tường Cẩm giống như nghe kể chuyện thỉnh thoảng lại kinh hãi trầm trồ khen ngợi:
“Lở đất? Đến thẳng nhà họ Thẩm tìm cậu? Chờ cậu ngoài khu mộ? Hạ Hải Lâu là không thèm bận tâm hay là có ý gì khác? – Sao mình lại cảm thấy hắn chân thành yêu thương cậu chứ?”
“Vậy cậu nhất định là từ lúc năm tuổi đã yêu mình đến mức muốn ngừng không được lại biết là không thể.”
Cố Trầm Chu nhấn giọng đọc rõ từng chữ một.
“Thích con nít đấy Vệ thiếu gia.”
Vệ Tường Cẩm rõ ràng là đã nghẹn giọng, một lúc lâu sau trong điện thoại mới lại truyền đến tiếng của anh ta.
“Mình chỉ là nói…”
“Mình cũng chỉ nói đùa thôi.”
Cố Trầm Chu tắt văn bản, rút usb ra, chấm dứt đoạn đối thoại vô nghĩa này.
“Gần đây cậu có dự định quay về không?”
“Đương nhiên không, mình ở trong quân còn chưa được mấy tháng đâu.”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Mình còn chút việc, cúp máy trước nhé.”
“Vậy thì rốt cuộc cậu gọi điện thoại đến để làm gì….”
Vệ Tường Cẩm rối rắm hỏi một câu trong điện thoại nhưng cũng không phải muốn Cố Trầm Chu nhất định phải trả lời, nói một tiếng tạm biệt rồi cúp máy.
Cố Trầm Chu ném di động lên mặt bàn rồi hơi ngửa cổ ra sau, hai mắt khép hờ, trong đầu vẫn mơ hồ truyền đến đầu mối cuối cùng cũng lộ ra vào giờ phút này.
Cái chết của Vệ Tường Cẩm và chuyện anh bị vu oan xảy ra ngay trước nhiệm kỳ mới. Hai nhà Cố vệ vì chuyện này nên tất nhiên không thể tập trung toàn bộ tâm tư lên chính đàn được. Phía sau trong giấc mơ, nhà họ Cố vì đứng sai đội ngũ mà thất bại, nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ cha anh cũng không có chút tính toán nào như vậy – bất kể là ông nội hay cha anh đều không hề có dự định như thế.
Bọn họ cầu yên ổn. Con đường này vô cùng vững vàng, không thể nào xảy ra chuyện gì được.
Nhà họ Hạ chỉ thay đổi nội bộ, nhưng bây giờ lại là trường hợp đặc biệt…
Cảnh mơ cuối cùng vẫn là ba nhà Trần Ôn Hạ liên kết thế lực để tráo bài.
Như vậy, nếu Vệ Tường Cẩm gặp tai nạn xe cộ và anh bị vu oan đều xảy ra vì nhiệm kỳ mới này, có lẽ nhà họ Cố và nhà họ Vệ từng có cơ hội bước lên phía trước một bước…?
Tiếng chuông di động vang lên phá vỡ sự yên lặng.
Cố Trầm Chu mở mắt ra nhìn thẳng lên hoa văn trắng bóc trên trần nhà một hồi rồi mới ngồi thẳng dậy, nhận điện thoại.
Là người trong giới mời anh đi đua xe.
Cố Trầm Chu tùy ý hỏi địa điểm một chút rồi nghe được một cái tên:
“Hạ thiếu gia cũng đi?”
“Đúng vậy, Hạ thiếu gia cũng có đây, đang ở bên cạnh tôi.”
Người gọi điện thoại cho Cố Trầm Chu cười nói.
Cố Trầm Chu cũng lộ ra tươi cười thản nhiên, chỉ là nụ cười này có chút lạnh:
“Đi, tôi cũng sẽ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook