Trầm Chu
-
Chương 34: Kỳ phùng địch thủ
“Hạ thiếu gia.”
Cố Trầm Chu bất chợt quay lại đối diện với Hạ Hải Lâu.
Khoảng cách trong toilet không lớn, hai người tuy rằng không có thể hình cao lớn nhưng cũng không gầy yếu, Cố Trầm Chu bất chợt quay đầu lại khiến hai gương mặt cách nhau quá gần, Hạ Hải Lâu hơi choáng váng một chút lại cảm thấy mình bị đối mắt đen sâu thẳm kia nhìn thấu.
“Hạ thiếu gia cảm thấy tôi là người như thế nào?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Cố thiếu gia –?”
Hạ Hải Lâu còn đang ngắm nghía đôi mắt trước mặt này.
“Cố thiếu gia đương nhiên là không tệ, rất không tệ.”
Hắn đáp.
“Hạ thiếu gia cảm thấy tôi không xử lý được chuyện này?”
Cố Trầm Chu cười nói.
“Tôi chỉ cảm thấy có lẽ Cố thiếu gia không quá thích hợp tự mình xử lý chuyện này.”
Sắc mặt Hạ Hải Lâu không hề thay đổi tiếp lời.
“Vì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Lần này Hạ Hải Lâu không tiếp tục trả lời.
Phu nhân của Bộ trưởng Tổ chức Cố là mẹ kế của Cố đại thiếu gia trong kinh thành, quan hệ của vị Cố đại thiếu gia này và mẹ kế lại không tốt. Chuyện đồn thổi này đã sớm không còn là mới mẻ trong giới, rất nhiều người ở nơi này đều hiểu rõ. Nhưng mà, Hạ Hải Lâu nghĩ, đồn thổi cũng chỉ là đồn thổi, Cố Trầm Chu chưa bao giờ biểu hiện trực tiếp hoặc gián tiếp với bên ngoài rằng mình bất hòa với người nhà – cho dù từng có một hai lần trước khi anh ra nước ngoài, nhưng bữa tiệc sinh nhật long trọng mấy tháng trước ở sơn trang trên núi Thiên Hương mà anh ta tổ chức cho Cố Chính Gia kia đã đủ để tiêu diệt toàn bộ.
Thấy Hạ Hải Lâu không trả lời, Cố Trầm Chu nói:
“Hạ thiếu gia ngược lại thật quan tấm đến tôi. Cảm ơn, nhưng mà…”
Ánh mắt của Hạ Hải Lâu từ đầu đến cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt Cố Trầm Chu. Qua những lời này, cuối cùng hắn cũng hiểu được những cảm xúc ẩn giấu trong đôi con ngươi đen láy bình tĩnh này: bình tĩnh, thờ ơ, lạnh lùng, lãnh khốc.
Đánh giá trắng trợn.
Bàn tay Hạ Hải Lâu đặt bên mép bồn, hắn nghe thấy Cố Trầm Chu nói tiếp:
“Nhưng Hạ thiếu gia có thể đừng đặt quá nhiều lực chú ý lên những nơi khác mà không chỉ là…”
Anh nhẹ nhàng dừng lại một chút.
“Hai vị Thị trưởng và Bí thư thị ủy của Liễu Giang.”
“Vậy thì quá bằng dùng dao giết trâu để mổ gà rồi.”
Cố Trầm Chu mỉm cười nói một câu cuối cùng rồi gật gật đầu với Hạ Hải Lâu, rời khỏi toilet.
Hạ Hải Lâu nâng tay sờ sờ hai má có hơi nóng lên, lấy di động ra bấm một dãy số.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy:
“Hạ thiếu gia, chào ngài.”
“Ừ.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi, hai ngày trước ông ta đã đi công tác rồi.”
Ngữ điệu của người nhận điện thoại rất thoải mái.
“Hiện tại có lẽ đã giống như kế hoạch của Hạ thiếu gia, đang tiến hành gặp mặt với vị phu nhân ở trong kinh thành kia.”
“Vậy sao?”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu rất thờ ơ.
“Chuyện này còn những ai biết?”
“Hả?”
Người trong điện thoại phản ứng cũng không chậm.
“Không có ai cả, vị lãnh đạo này chỉ tiếp xúc qua với lãnh đạo cũ.”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Loại chuyện như thế này nếu không tiếp xúc với bên ngoài thì ngược lại sẽ rất kỳ lạ, ông ta cũng đi lại rất nhiều nơi….”
Người nói chuyện với Hạ Hải Lâu có vẻ rất cẩn thận, tên mọi người đều dùng đại từ không xác định thay thế.
“Tôi biết rồi.”
Hạ Hải Lâu không kiên nhẫn nói, hắn giơ tay lên trước mắt nhìn kĩ — cảm giác không tệ, hắn nghĩ – đầu ngón tay dao động theo biên độ cực nhỏ.
“Quên đi, cứ để vậy, có lẽ anh ta cũng chỉ phỏng đoán thôi.”
Anh ta đây là ai chứ? Người ở đầu kia điện thoại tầm đoán trong lòng, ngoài miệng vẫn cười nói:
“Hạ thiếu gia bận rộn, khi nào Hạ thiếu gia muốn đến Liễu Giang thì nhất định phải đến tìm tôi, cho tôi chút mặt mũi được chiêu đãi Hạ thiếu gia cẩn thận.”
Trả lời ông ta là tiếng điện thoại bị cúp thẳng xuống, người đàn ông ngồi trong văn phòng đã sớm quen với việc đối phương vui giận bất thường trong lúc nói chuyện. Ông ta gác điện thoại rồi chậm rãi bưng chén lên uống một hớp trà nóng, ‘đúng lúc’ nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoanh tay thận trọng đứng ở ngoài cửa, ‘lập tức’ đứng dậy ‘kinh ngạc’ bước đến nói:
“Ai nha, đây không phải là chủ nhiệm Lâm à? Sao chủ nhiệm Lâm lại đứng ở đây? Mau vào mau vào, người khác nhìn thấy nói không chừng lại cho rằng tôi làm việc không tròn trách nhiệm –“
Chủ nhiệm Lâm mang theo túi văn kiện khom người đi vào, cười bồi nói:
“Bí thư Phương, tôi đến gặp Thị trưởng Trương, có vài văn kiện cần được Thị trưởng Trương phê duyệt chỉ thị.”
Bí thư Phương lại ấn người ngồi xuống ghế chuẩn bị phá trà, sau khi nghe thấy chủ nhiệm Lâm nói liên tục mới miễn cưỡng buông ấm trà xuống lộ ra vẻ ngượng nghịu:
“Chủ nhiệm Lâm, không phải tôi không muốn giúp anh làm việc thuận lợi, nhưng chuyện xây dựng luôn do bí thư Trịnh ôm đồm, bây giờ anh muốn Thị trưởng Trương phê duyệt thì không phải là muốn trình tự công việc bị rối loạn hết sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Trên mặt chủ nhiệm Lâm mang theo vẻ đau khổ.
“Nhưng bí thư Trịnh đã đi công tác, hiện tại quả thực không có đây…”
“Vậy thì đợi thêm hai ngày nữa đi, dù sao cũng chỉ có thời gian hai ngày thôi.”
Tâm tình bí thư Phương rất vui vẻ cười nói.
Một lần trò chuyện vượt qua hơn nửa quốc gia.
Trong toilet của trường ngựa Thảo Nguyên, Hạ Hải Lâu tựa bên bồn rửa tay nhìn ngón tay vẫn hơi hơi run rẩy một lúc, bất chợt bỏ vào trong miệng cắn một cái, máu tươi lập tức nhuộm đỏ răng nanh hắn.
“Cố Trầm Chu…”
Hắn cắn ngón tay, sâu trong cổ họng bật ra vài âm tiết mơ hồ, lực tác dụng lên răng nanh càng lúc càng lớn, máu tươi đỏ sẫm đọng thành một vũng nho nhỏ ở môi dưới của hắn, tiếp đó dâng tràn ra, chảy từ bờ môi của hắn xuống cằm, sau đó rơi lách tách xuống gạch sàn bằng men sứ. Thời gian dần trôi qua, đau đớn trên đầu ngón tay càng lúc càng kịch liệt, kịch liệt đến một mức độ nhất định lại chuyển thành chết lặng.Một lúc lâu sau hắn mới nhả răng nanh ra, đặt ngón tay đã máu thịt lẫn lộn vào trong nước rửa. Nước ào ào trôi qua bụng ngón tay, một lát sau đã chuyển thành màu hồng nhạt. Hạ Hải Lâu xoay người đưa tay lên rửa mặt như muốn áp chế nhiệt độ trên mặt, hắn nâng mắt mỉm cười với tấm gương, người trong gương cũng mỉm cười với hắn. Hạ Hải Lâu hài lòng thu tầm mắt lại đi ra khỏi toilet.
Dường như mỗi lần nhìn thấy Cố Trầm Chu đều khiến người ta càng lúc càng kích động hơn, khoảnh khắc rời khỏi toilet hắn đã nghĩ như vậy, chuyện này thật ra cũng không tốt lắm. Nhưng thực sự thì hắn vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy tim mình đập tăng tốc, thân thể khô nóng.
Thật chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.
Kết thúc buổi sáng hôm nay, Cố Trầm Chu lái xe quay về Chính Đức viên ăn cơm với ông bà nội của mình, Hạ Hải Lâu đưa một vài người vẫn chưa chơi đủ đến chỗ khác, mà Trịnh Quân Đạt vài tiếng trước còn là chủ đề cho cuộc nói chuyện của Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu hiện đang ngồi trong phòng VIP của một nhà hàng chờ em gái mình là Trịnh Nguyệt Lâm.
Mười ba giờ mười bốn phút ba mươi mốt giây, khi kim giây ‘tíc tắc’ di chuyển về phía trước, kim phút sắp đến nhảy đến thời gian đã hẹn thì tiếng giày cao gót cộp cộp truyền đến từ bên ngoài, tiếp đó cửa phòng VIP bị đẩy ra, Trịnh Nguyệt Lâm búi tóc cao cao mặc trang phục công sở đi vào phòng VIP.
“Anh.”
Trịnh Nguyệt Lâm chào Trịnh Quân Đạt.
“Anh về lúc nào vậy? Sao không về nhà ăn một bữa cơm?”
“Đến nhà nào?”
Năm nay Trịnh Quân Đạt bốn mươi tám tuổi, nhưng vì bình thường vô cùng chú ý đến việc dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe nên nhìn qua thì không khác gì người mới đầu bốn mươi lắm. Trịnh Nguyệt Lâm làm như không nghe ra gai nhọn trong lời nói của đối phương, ngồi xuống:
“Đương nhiên là nhà cha mẹ, anh công tác ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng không quay về đây được vài lần, mỗi lần em về nhà thì cha mẹ đều nhắc đến.”
“Thực ra anh cũng muốn về đó ở bên cạnh cha mẹ, thân thể hai cụ vẫn khỏe cả chứ?”
“Rất không tệ.”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp, ngừng một chút rồi lại hỏi:
“Anh, anh quay về đột ngột…”
“Anh muốn hỏi chút việc.”
Trịnh Quân Đạt thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi.
“Nhà họ Cố có nhúng tay vào chuyện ở Liễu Giang không?”
Trịnh Nguyệt Lâm cau mày:
“Sao Tân Quân có thể nhúng tay vào?”
Một Bộ trưởng Tổ chức ở Trung ương, một quan viên ở cấp thành phố, cho dù là lúc nhàn rỗi nói chuyện vài câu cũng coi như là rất xem trọng đối phương rồi – huống chi Cố Tân Quân là người làm việc vô cùng cẩn thận, thường sẽ không dễ dàng tỏ thái độ với việc tranh đấu của những kẻ khác.
“Anh không nói em rể, anh là nói nhà họ Cố.”
Trịnh Quân Đạt nói, là anh em đã ở chung sớm chiều vài chục năm, ông ta chỉ cần nhìn vẻ mặt đối phương một chút liền hiểu được đối phương muốn nói gì, ông có chút bất đắc dĩ khoát tay:
“Nhà họ Cố không chỉ có mình chồng em, đừng quên đứa con riêng kia của em đấy.”
“Nó vẫn chưa ra làm việc.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói, có chút mệt mỏi thở dài một tiếng.
“Chưa ra làm việc thì sao? Tiếng tăm không phải là rất lớn sao?”
Trịnh Quân Đạt nói:
“Nguyệt Lâm, anh biết bởi vì Tiểu Nhu mà em rất thiên vị thằng nhóc kia, nhưng em ở chung với nó nhiều năm như vậy, không nói việc lần này có phải do nó làm hay không – em chỉ cần nói rốt cuộc nó có khả năng làm chuyện này hay không?”
“Được, nó có.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói.
“Nhưng khó có thể nói là bởi vì nó có khả năng mà việc anh không được thuận lợi ở Liễu Giang là do nó lén ra tay được? – Vì sao anh lại có cảm giác như vậy?”
“Anh cũng không có nói thế, chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.”
Cho dù Trịnh Quân Đạt nói như vậy thì vẻ mặt rõ ràng lại trở nên lạnh lùng, ông ta không đợi Trịnh Nguyệt Lâm nói chuyện đã bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, đồng thời cũng giành lại quyền chủ động về đề tài câu chuyện.
“Lần này anh quay về kinh thành là đi công tác, buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, em cũng đi về đi, đưa cả Chính Gia theo, cả nhà chúng ta đã lâu rồi không ăn cơm với nhau.”
Nói đến đây thì trên mặt Trịnh Nguyệt Lâm cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười:
“Vâng.”
“Em ăn trưa chưa?”
Trịnh Quân Đạt lại hỏi.
“Đã ăn rồi?”
“Buổi chiều còn phải mở phiên tòa đúng không? Không quấy rầy công việc của em nữa.”
Trịnh Quân Đạt vừa nói vừa giống như lơ đãng nhắc đến.
“Đúng rồi, Chính Gia đã quyết định con đường về sau chưa?”
“Nó còn đang suy nghĩ.”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp.
“Em cũng để tâm một chút đi.”
Trịnh Quân Đạt nói.
“Kêu Chính Gia ra ngoài tiếp xúc với người trong giới nhiều một chút, kết giao vài người bạn tốt.”
Lúc này Trịnh Nguyệt Lâm không còn che giấu vẻ mặt lạnh nhạt của mình nữa:
“Anh, em biết phải làm như thế nào, Chính Gia sẽ lựa chọn con đường mà chính nó muốn đi.”
“Em không để nó đi vào trong một chút thì sao biết thằng bé có muốn đi con đường này hay không?”
Trịnh Quân Đạt nói, ông ta hơi ngẩng đầu lên, mười ngón tay đan vào nhau.
“Em để ý đến xung đột giữa Chính Gia và Cố Trầm Chu?”
“Anh…”
Sắc mặt Trịnh Nguyệt Lâm không thể kìm được toát lên vẻ phiền chán và mỏi mệt.
“Anh biết em đang trách anh ba năm trước lôi kéo cha lên đài đấu với Cố Trầm Chu.”
Trịnh Quân Đạt thản nhiên nói.
“Nhưng tự em vuốt ngực tự hỏi xem, nhà họ Thẩm và nhà họ Trịnh đều có quan hệ thông gia với nhà họ Cố, dựa vào cái gì mà hàng năm nhà họ Thẩm bọn họ tổ chức tiệc chúc thọ thật lớn cho ông cụ nhà bọn họ, nhà họ Trịnh chúng ta chỉ có thể họp mặt nho nhỏ ở trong nhà?”
“Nguyệt Lâm, anh biết em cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Nhu, lúc ấy Tiểu Nhu cũng là khách quen của nhà chúng ta, chúng ta đều rất thích cô ấy.”
Nói đến đây Trịnh Quân Đạt cũng cân nhắc từng câu từng chữ.
“Nhưng Tiểu Nhu đã qua đời lâu như vậy rồi, dù em có cảm thấy có lỗi với cô ấy đến đâu thì ở bên ngoài giữ thể diện làm mẹ kế của Cố Trầm Chu nhiều năm như vậy cũng đủ rồi chứ?”
“Huống chi…”
Ông ta nói một câu cuối cùng.
“Cũng là vì thân thể Tiểu Nhu quả thực rất kém.”
Cố Trầm Chu bất chợt quay lại đối diện với Hạ Hải Lâu.
Khoảng cách trong toilet không lớn, hai người tuy rằng không có thể hình cao lớn nhưng cũng không gầy yếu, Cố Trầm Chu bất chợt quay đầu lại khiến hai gương mặt cách nhau quá gần, Hạ Hải Lâu hơi choáng váng một chút lại cảm thấy mình bị đối mắt đen sâu thẳm kia nhìn thấu.
“Hạ thiếu gia cảm thấy tôi là người như thế nào?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Cố thiếu gia –?”
Hạ Hải Lâu còn đang ngắm nghía đôi mắt trước mặt này.
“Cố thiếu gia đương nhiên là không tệ, rất không tệ.”
Hắn đáp.
“Hạ thiếu gia cảm thấy tôi không xử lý được chuyện này?”
Cố Trầm Chu cười nói.
“Tôi chỉ cảm thấy có lẽ Cố thiếu gia không quá thích hợp tự mình xử lý chuyện này.”
Sắc mặt Hạ Hải Lâu không hề thay đổi tiếp lời.
“Vì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Lần này Hạ Hải Lâu không tiếp tục trả lời.
Phu nhân của Bộ trưởng Tổ chức Cố là mẹ kế của Cố đại thiếu gia trong kinh thành, quan hệ của vị Cố đại thiếu gia này và mẹ kế lại không tốt. Chuyện đồn thổi này đã sớm không còn là mới mẻ trong giới, rất nhiều người ở nơi này đều hiểu rõ. Nhưng mà, Hạ Hải Lâu nghĩ, đồn thổi cũng chỉ là đồn thổi, Cố Trầm Chu chưa bao giờ biểu hiện trực tiếp hoặc gián tiếp với bên ngoài rằng mình bất hòa với người nhà – cho dù từng có một hai lần trước khi anh ra nước ngoài, nhưng bữa tiệc sinh nhật long trọng mấy tháng trước ở sơn trang trên núi Thiên Hương mà anh ta tổ chức cho Cố Chính Gia kia đã đủ để tiêu diệt toàn bộ.
Thấy Hạ Hải Lâu không trả lời, Cố Trầm Chu nói:
“Hạ thiếu gia ngược lại thật quan tấm đến tôi. Cảm ơn, nhưng mà…”
Ánh mắt của Hạ Hải Lâu từ đầu đến cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt Cố Trầm Chu. Qua những lời này, cuối cùng hắn cũng hiểu được những cảm xúc ẩn giấu trong đôi con ngươi đen láy bình tĩnh này: bình tĩnh, thờ ơ, lạnh lùng, lãnh khốc.
Đánh giá trắng trợn.
Bàn tay Hạ Hải Lâu đặt bên mép bồn, hắn nghe thấy Cố Trầm Chu nói tiếp:
“Nhưng Hạ thiếu gia có thể đừng đặt quá nhiều lực chú ý lên những nơi khác mà không chỉ là…”
Anh nhẹ nhàng dừng lại một chút.
“Hai vị Thị trưởng và Bí thư thị ủy của Liễu Giang.”
“Vậy thì quá bằng dùng dao giết trâu để mổ gà rồi.”
Cố Trầm Chu mỉm cười nói một câu cuối cùng rồi gật gật đầu với Hạ Hải Lâu, rời khỏi toilet.
Hạ Hải Lâu nâng tay sờ sờ hai má có hơi nóng lên, lấy di động ra bấm một dãy số.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy:
“Hạ thiếu gia, chào ngài.”
“Ừ.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi, hai ngày trước ông ta đã đi công tác rồi.”
Ngữ điệu của người nhận điện thoại rất thoải mái.
“Hiện tại có lẽ đã giống như kế hoạch của Hạ thiếu gia, đang tiến hành gặp mặt với vị phu nhân ở trong kinh thành kia.”
“Vậy sao?”
Giọng nói của Hạ Hải Lâu rất thờ ơ.
“Chuyện này còn những ai biết?”
“Hả?”
Người trong điện thoại phản ứng cũng không chậm.
“Không có ai cả, vị lãnh đạo này chỉ tiếp xúc qua với lãnh đạo cũ.”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Loại chuyện như thế này nếu không tiếp xúc với bên ngoài thì ngược lại sẽ rất kỳ lạ, ông ta cũng đi lại rất nhiều nơi….”
Người nói chuyện với Hạ Hải Lâu có vẻ rất cẩn thận, tên mọi người đều dùng đại từ không xác định thay thế.
“Tôi biết rồi.”
Hạ Hải Lâu không kiên nhẫn nói, hắn giơ tay lên trước mắt nhìn kĩ — cảm giác không tệ, hắn nghĩ – đầu ngón tay dao động theo biên độ cực nhỏ.
“Quên đi, cứ để vậy, có lẽ anh ta cũng chỉ phỏng đoán thôi.”
Anh ta đây là ai chứ? Người ở đầu kia điện thoại tầm đoán trong lòng, ngoài miệng vẫn cười nói:
“Hạ thiếu gia bận rộn, khi nào Hạ thiếu gia muốn đến Liễu Giang thì nhất định phải đến tìm tôi, cho tôi chút mặt mũi được chiêu đãi Hạ thiếu gia cẩn thận.”
Trả lời ông ta là tiếng điện thoại bị cúp thẳng xuống, người đàn ông ngồi trong văn phòng đã sớm quen với việc đối phương vui giận bất thường trong lúc nói chuyện. Ông ta gác điện thoại rồi chậm rãi bưng chén lên uống một hớp trà nóng, ‘đúng lúc’ nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoanh tay thận trọng đứng ở ngoài cửa, ‘lập tức’ đứng dậy ‘kinh ngạc’ bước đến nói:
“Ai nha, đây không phải là chủ nhiệm Lâm à? Sao chủ nhiệm Lâm lại đứng ở đây? Mau vào mau vào, người khác nhìn thấy nói không chừng lại cho rằng tôi làm việc không tròn trách nhiệm –“
Chủ nhiệm Lâm mang theo túi văn kiện khom người đi vào, cười bồi nói:
“Bí thư Phương, tôi đến gặp Thị trưởng Trương, có vài văn kiện cần được Thị trưởng Trương phê duyệt chỉ thị.”
Bí thư Phương lại ấn người ngồi xuống ghế chuẩn bị phá trà, sau khi nghe thấy chủ nhiệm Lâm nói liên tục mới miễn cưỡng buông ấm trà xuống lộ ra vẻ ngượng nghịu:
“Chủ nhiệm Lâm, không phải tôi không muốn giúp anh làm việc thuận lợi, nhưng chuyện xây dựng luôn do bí thư Trịnh ôm đồm, bây giờ anh muốn Thị trưởng Trương phê duyệt thì không phải là muốn trình tự công việc bị rối loạn hết sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Trên mặt chủ nhiệm Lâm mang theo vẻ đau khổ.
“Nhưng bí thư Trịnh đã đi công tác, hiện tại quả thực không có đây…”
“Vậy thì đợi thêm hai ngày nữa đi, dù sao cũng chỉ có thời gian hai ngày thôi.”
Tâm tình bí thư Phương rất vui vẻ cười nói.
Một lần trò chuyện vượt qua hơn nửa quốc gia.
Trong toilet của trường ngựa Thảo Nguyên, Hạ Hải Lâu tựa bên bồn rửa tay nhìn ngón tay vẫn hơi hơi run rẩy một lúc, bất chợt bỏ vào trong miệng cắn một cái, máu tươi lập tức nhuộm đỏ răng nanh hắn.
“Cố Trầm Chu…”
Hắn cắn ngón tay, sâu trong cổ họng bật ra vài âm tiết mơ hồ, lực tác dụng lên răng nanh càng lúc càng lớn, máu tươi đỏ sẫm đọng thành một vũng nho nhỏ ở môi dưới của hắn, tiếp đó dâng tràn ra, chảy từ bờ môi của hắn xuống cằm, sau đó rơi lách tách xuống gạch sàn bằng men sứ. Thời gian dần trôi qua, đau đớn trên đầu ngón tay càng lúc càng kịch liệt, kịch liệt đến một mức độ nhất định lại chuyển thành chết lặng.Một lúc lâu sau hắn mới nhả răng nanh ra, đặt ngón tay đã máu thịt lẫn lộn vào trong nước rửa. Nước ào ào trôi qua bụng ngón tay, một lát sau đã chuyển thành màu hồng nhạt. Hạ Hải Lâu xoay người đưa tay lên rửa mặt như muốn áp chế nhiệt độ trên mặt, hắn nâng mắt mỉm cười với tấm gương, người trong gương cũng mỉm cười với hắn. Hạ Hải Lâu hài lòng thu tầm mắt lại đi ra khỏi toilet.
Dường như mỗi lần nhìn thấy Cố Trầm Chu đều khiến người ta càng lúc càng kích động hơn, khoảnh khắc rời khỏi toilet hắn đã nghĩ như vậy, chuyện này thật ra cũng không tốt lắm. Nhưng thực sự thì hắn vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy tim mình đập tăng tốc, thân thể khô nóng.
Thật chờ mong lần gặp mặt tiếp theo.
Kết thúc buổi sáng hôm nay, Cố Trầm Chu lái xe quay về Chính Đức viên ăn cơm với ông bà nội của mình, Hạ Hải Lâu đưa một vài người vẫn chưa chơi đủ đến chỗ khác, mà Trịnh Quân Đạt vài tiếng trước còn là chủ đề cho cuộc nói chuyện của Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu hiện đang ngồi trong phòng VIP của một nhà hàng chờ em gái mình là Trịnh Nguyệt Lâm.
Mười ba giờ mười bốn phút ba mươi mốt giây, khi kim giây ‘tíc tắc’ di chuyển về phía trước, kim phút sắp đến nhảy đến thời gian đã hẹn thì tiếng giày cao gót cộp cộp truyền đến từ bên ngoài, tiếp đó cửa phòng VIP bị đẩy ra, Trịnh Nguyệt Lâm búi tóc cao cao mặc trang phục công sở đi vào phòng VIP.
“Anh.”
Trịnh Nguyệt Lâm chào Trịnh Quân Đạt.
“Anh về lúc nào vậy? Sao không về nhà ăn một bữa cơm?”
“Đến nhà nào?”
Năm nay Trịnh Quân Đạt bốn mươi tám tuổi, nhưng vì bình thường vô cùng chú ý đến việc dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe nên nhìn qua thì không khác gì người mới đầu bốn mươi lắm. Trịnh Nguyệt Lâm làm như không nghe ra gai nhọn trong lời nói của đối phương, ngồi xuống:
“Đương nhiên là nhà cha mẹ, anh công tác ở bên ngoài, quanh năm suốt tháng không quay về đây được vài lần, mỗi lần em về nhà thì cha mẹ đều nhắc đến.”
“Thực ra anh cũng muốn về đó ở bên cạnh cha mẹ, thân thể hai cụ vẫn khỏe cả chứ?”
“Rất không tệ.”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp, ngừng một chút rồi lại hỏi:
“Anh, anh quay về đột ngột…”
“Anh muốn hỏi chút việc.”
Trịnh Quân Đạt thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi.
“Nhà họ Cố có nhúng tay vào chuyện ở Liễu Giang không?”
Trịnh Nguyệt Lâm cau mày:
“Sao Tân Quân có thể nhúng tay vào?”
Một Bộ trưởng Tổ chức ở Trung ương, một quan viên ở cấp thành phố, cho dù là lúc nhàn rỗi nói chuyện vài câu cũng coi như là rất xem trọng đối phương rồi – huống chi Cố Tân Quân là người làm việc vô cùng cẩn thận, thường sẽ không dễ dàng tỏ thái độ với việc tranh đấu của những kẻ khác.
“Anh không nói em rể, anh là nói nhà họ Cố.”
Trịnh Quân Đạt nói, là anh em đã ở chung sớm chiều vài chục năm, ông ta chỉ cần nhìn vẻ mặt đối phương một chút liền hiểu được đối phương muốn nói gì, ông có chút bất đắc dĩ khoát tay:
“Nhà họ Cố không chỉ có mình chồng em, đừng quên đứa con riêng kia của em đấy.”
“Nó vẫn chưa ra làm việc.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói, có chút mệt mỏi thở dài một tiếng.
“Chưa ra làm việc thì sao? Tiếng tăm không phải là rất lớn sao?”
Trịnh Quân Đạt nói:
“Nguyệt Lâm, anh biết bởi vì Tiểu Nhu mà em rất thiên vị thằng nhóc kia, nhưng em ở chung với nó nhiều năm như vậy, không nói việc lần này có phải do nó làm hay không – em chỉ cần nói rốt cuộc nó có khả năng làm chuyện này hay không?”
“Được, nó có.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói.
“Nhưng khó có thể nói là bởi vì nó có khả năng mà việc anh không được thuận lợi ở Liễu Giang là do nó lén ra tay được? – Vì sao anh lại có cảm giác như vậy?”
“Anh cũng không có nói thế, chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.”
Cho dù Trịnh Quân Đạt nói như vậy thì vẻ mặt rõ ràng lại trở nên lạnh lùng, ông ta không đợi Trịnh Nguyệt Lâm nói chuyện đã bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, đồng thời cũng giành lại quyền chủ động về đề tài câu chuyện.
“Lần này anh quay về kinh thành là đi công tác, buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, em cũng đi về đi, đưa cả Chính Gia theo, cả nhà chúng ta đã lâu rồi không ăn cơm với nhau.”
Nói đến đây thì trên mặt Trịnh Nguyệt Lâm cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười:
“Vâng.”
“Em ăn trưa chưa?”
Trịnh Quân Đạt lại hỏi.
“Đã ăn rồi?”
“Buổi chiều còn phải mở phiên tòa đúng không? Không quấy rầy công việc của em nữa.”
Trịnh Quân Đạt vừa nói vừa giống như lơ đãng nhắc đến.
“Đúng rồi, Chính Gia đã quyết định con đường về sau chưa?”
“Nó còn đang suy nghĩ.”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp.
“Em cũng để tâm một chút đi.”
Trịnh Quân Đạt nói.
“Kêu Chính Gia ra ngoài tiếp xúc với người trong giới nhiều một chút, kết giao vài người bạn tốt.”
Lúc này Trịnh Nguyệt Lâm không còn che giấu vẻ mặt lạnh nhạt của mình nữa:
“Anh, em biết phải làm như thế nào, Chính Gia sẽ lựa chọn con đường mà chính nó muốn đi.”
“Em không để nó đi vào trong một chút thì sao biết thằng bé có muốn đi con đường này hay không?”
Trịnh Quân Đạt nói, ông ta hơi ngẩng đầu lên, mười ngón tay đan vào nhau.
“Em để ý đến xung đột giữa Chính Gia và Cố Trầm Chu?”
“Anh…”
Sắc mặt Trịnh Nguyệt Lâm không thể kìm được toát lên vẻ phiền chán và mỏi mệt.
“Anh biết em đang trách anh ba năm trước lôi kéo cha lên đài đấu với Cố Trầm Chu.”
Trịnh Quân Đạt thản nhiên nói.
“Nhưng tự em vuốt ngực tự hỏi xem, nhà họ Thẩm và nhà họ Trịnh đều có quan hệ thông gia với nhà họ Cố, dựa vào cái gì mà hàng năm nhà họ Thẩm bọn họ tổ chức tiệc chúc thọ thật lớn cho ông cụ nhà bọn họ, nhà họ Trịnh chúng ta chỉ có thể họp mặt nho nhỏ ở trong nhà?”
“Nguyệt Lâm, anh biết em cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Nhu, lúc ấy Tiểu Nhu cũng là khách quen của nhà chúng ta, chúng ta đều rất thích cô ấy.”
Nói đến đây Trịnh Quân Đạt cũng cân nhắc từng câu từng chữ.
“Nhưng Tiểu Nhu đã qua đời lâu như vậy rồi, dù em có cảm thấy có lỗi với cô ấy đến đâu thì ở bên ngoài giữ thể diện làm mẹ kế của Cố Trầm Chu nhiều năm như vậy cũng đủ rồi chứ?”
“Huống chi…”
Ông ta nói một câu cuối cùng.
“Cũng là vì thân thể Tiểu Nhu quả thực rất kém.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook