Trầm Chu
-
Chương 25: Bén rễ
Hạ Hải Lâu tách ra từ lúc nào?
Cố Trầm Chu nhíu mày dừng chân lại, cao giọng gọi:
“Hạ thiếu gia?”
Tiếng lá cây cọ vào nhau vang lên ‘xào xào’ đáp lại tiếng gọi to của Cố Trầm Chu – nhưng cũng chỉ có như vậy, tiếng đáp lại từ đầu đến cuối vẫn không hề xuất hiện, Hạ Hải Lâu cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi.
Cố Trầm Chu đứng im một chỗ, đi ngược lại vài bước đồng thời lại cao giọng gọi tên Hạ Hải Lâu, đây không phải rừng rậm Amazon diện tích lớn có người đi vào đây săn tìm động thực vật, cũng không phải đêm tối luôn có nguy cơ ẩn núp xung quanh – ban ngày ban mặt đang an ổn đi giữa rừng cây lại bất chợt không một tiếng động biến mất không thấy đâu, ngoại trừ tự bản thân rời đi thì không có đáp án thứ hai.
Cứ tiếp tục như vậy vừa đi ngược lại vừa năm ba phút gọi to một lần, Cố Trầm Chu vẫn không có được chút động tĩnh của Hạ Hải Lâu. Cảm thấy có lẽ là đối phương đi có hơi xa, anh dứt khoát dừng lại lấy di động trong túi ra bấm gọi vào dãy số của Hạ Hải Lâu.
Tiếng âm ngạc đột ngột vang lên trong rừng rậm, Cố Trầm Chu đang chờ Hạ Hải Lâu nhận điện thoại liền sửng sốt, nhìn lại về phía âm thanh truyền đến chỉ thấy Hạ Hải Lâu đang ngồi trên ngọn cây chỉ cách anh khoảng hai ba bước vung vẩy con khỉ trong tay.
“… Hạ thiếu gia?”
Cố Trầm Chu đã không còn biết trong hồ lô của Hạ Hải Lâu đang bán thuốc gì nữa.
“Cố thiếu gia.”
Hạ Hải Lâu ngồi trên ngọn cây lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, tiếp đó hắn bất chợt cầm con khỉ trong tay ném về phía Cố Trầm Chu!
Phản ứng của Cố Trầm Chu cũng không chậm, vừa mới đưa tay tiếp được thì Hạ Hải Lâu đã không hề báo trước nhảy từ trên cây xuống chỗ anh đứng, động tác tùy tiện đến mức giống hệt như lúc hắn thuận tay ném con khỉ kia xuống!
Độ cao từ mặt đất đến chỗ đó ít nhất cũng phải hai thước rưỡi!
Cố Trầm Chu sau khi ngẩn ngơ cũng không ngây ra đứng yên tại chỗ thì nhanh chóng bước lên vài bước đưa tay lên đỡ lấy thân thể vừa nhảy xuống – nhưng người vừa rơi xuống lại lấy tốc độ còn nhanh hơn cùng động tác càng thô lỗ hơn chán ghét mà đẩy anh ra!
Sắc mặt Cố Trầm Chu trầm xuống, cánh tay co lại, động tác từ đỡ biến thành túm, lập tức nắm lấy cổ tay của Hạ Hải Lâu. Nhưng vừa mới chạm vào, anh liền cảm thấy không ổn, lại nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay Hạ Hải Lâu đã bắt đầu sinh mủ, vẻ mặt anh hòa hoãn hơn:
“Hạ thiếu gia, vết thương của cậu sinh mủ.”
Do vết thương mà khiến người bị sốt nhẹ? – Bắt đầu từ tối hôm qua?
Nghĩ đến dáng vẻ Hạ Hải Lâu thì thầm với con khỉ tối hôm qua, Cố Trầm Chu liền cảm thấy giật mình.
Vậy nên Cố Trầm Chu thuận thế lùi về phía sau một bước, để bản thân mình đứng vững, đồng thời đặt ba lô xuống lấy vài loại thuốc thích hợp đã được chuẩn bị sẵn ra.
Nhưng Hạ Hải Lâu sắc mặt vốn chỉ là phiền não sau khi nhìn thấy đám thuốc này, ánh mắt bất chợt trở nên tối tăm sắc bén, nâng tay lên nhắm đến cánh tay Cố Trầm Chu.
Động tác của Cố Trầm Chu nháy mắt cứng đờ — họng súng tối om chỉ vào bàn tay anh – anh dừng lại một chút, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi mở năm ngón tay ra, bàn tay hơi nghiêng.
Hộp đựng thuốc viên, lọ đựng thuốc nước, liên tiếp rơi xuống mặt đất.
Cánh tay Hạ Hải Lâu chậm rãi hạ xuống khi thuốc rơi xuống, họng súng trước sau vẫn nhắm thẳng vào mấy hộp kia.
Hai tay Cố Trầm Chu mờ ra, dùng tốc độ và động tác chậm rãi không để kích thích người khác từ từ lùi về phía sau, một bước, hai bước, ba bước…
‘Đoàng!’
Tiếng súng vang lên.
Một tiếng động ồn ào náo động giống như phá vỡ loại thần chú giam giữ nào, Hạ Hải Lâu đứng nguyên tại chỗ, một tay nâng súng, toàn bộ buồn bực và tối tăm đều hóa thành hư vô, hắn bắn liên tiếp vào mấy loại thuốc rơi trên mặt đất, lọ thuốc nước vào phát súng đầu tiên của hắn đã bị bắn thủng, thân lọ bắn lên cao cao, chất lỏng đậm màu bên trong vung lên giữa không trung bắn ra một nụ hoa nho nhỏ, nháy mắt đã biến mất.
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên che lấp toàn bộ tiếng động khác thuộc về rừng rậm, những sinh mệnh ẩn nấp phía sau những ngọn cây và bụi cỏ nhanh chóng chạy trốn khỏi khu vực này.
Vẻ mặt Cố Trầm Chu từ băng lãnh ban đầu biến thành bình tĩnh. Đợi Hạ Hải Lâu bắn sạch một băng đạn rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước, anh cũng không hề nói gì mà chỉ đi thẳng đến đích đến phía trước.
Lần này Hạ Hải Lâu đi ở đằng trước, trên đường không một ai mở miệng nói chuyện, cho đến khi đi xuyên qua đoạn cuối cùng của rừng rậm, đi dọc theo đường lên núi đá trèo lên giữa sườn núi nhìn bóng đêm bao phủ mảnh đất này lần thứ ba.
Gió ở trên sườn núi lớn hơn dưới chân núi rất nhiều, rừng cây rậm rạp cùng với thảm thực vật bị mỏm đá và vách núi thay thế, xuất phát từ cân nhắc đến vấn đề an toàn, Cố Trầm Chu không nhóm lửa mà dứt khoát ăn đồ ăn còn dư lại không ít, liền chọn một chỗ tương đối kín gió dựng lều trại kiên cố, vẫn giống như mấy ngày trước rải thuốc bột đuổi côn trùng, thu dọn gọn ba lô, mở đèn pin và đèn β lên, đặt vũ khí ở vị trí đưa tay có thể chạm ngay đến.
Chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ xong, Cố Trầm Chu đi ra khỏi lều trại bước về phía Hạ Hải Lâu đang đứng bên cạnh mép đường núi.
“Gió bên này có hơi lớn, buổi tối không đốt lửa. Xung quanh đều là đá nhọn không có mấy động vật, hơn nửa là sẽ không xảy ra chuyện gì, Hạ thiếu gia đi nghỉ trước đi?”
Gió thổi phần phật trên vách đá, Hạ Hải Lâu cả ngày cắm đầu đi về phía trước sắc mặt đã tốt hơn không ít. Hắn giống như không nghe thấy lời nói của Cố Trầm Chu, chỉ vào vùng tối đen bên dưới núi nói:
“Cố thiếu gia, anh cảm thấy độ cao từ chỗ này xuống dưới chân núi là khoảng bao nhiêu?”
“Hơn hai trăm trước.”
Cố Trầm Chu trả lời, khoảng cách từ rừng rậm đến chân núi, từ chân núi đến đỉnh núi này trước đó đều đã được điều tra cẩn thận.
“Có thể ngã chết người.”
Hạ Hải Lâu thì thào. Bân đêm giống như một lớp sa màu đen không lọt chút ánh sáng nào tự nhiên phủ xuống từ trên bầu trời, Cố Trầm Chu không thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của đối phương, chỉ cảm thấy giọng nói của người đứng bên cạnh hình như có chút mơ hồ:
“Có đôi khi tôi vẫn nghĩ, nhảy từ chỗ này về phía trước, sau đó… Bịch!”
Hắn vung tay mô tả động tác, miệng cũng phối hợp nhẹ nhàng bật ra một âm lớn.
Cố Trầm Chu cũng phối hợp cười một tiếng:
“Hạ thiếu gia cũng thích chơi Bungee à?”
Hạ Hải Lâu quay đầu liếc mắt nhìn Cố Trầm chu một cái.
Đây không phải thành phố đèn đuốc như cầu vồng đủ màu sắc cùng xe cộ tấp nập.
Đường trên núi rất vắng lặng, hai người cũng đứng rất gần nhau, nhưng Hạ Hải Lâu nghiêng đầu nhìn sang, Cố Trầm Chu vẫn như trước chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo mà đoán chừng sắc mặt của đối phương.
Hắn hình như đang cười.
Cố Trầm Chu vừa mới nghĩ như vậy, Hạ Hải Lâu liền đút hai tay vào trong túi áo, ở ngay trước mắt anh nhẹ nhàng nhảy về phía bóng tối trước mặt.
Cố Trầm Chu đứng ngây ra tại chỗ khoảng chừng một phút đồng hồ.
Sau đó anh không tiến hành bất cứ hành động cứu viện nào – ví dụ như hét to, điên cuồng bấm điện thoại, lao đến mép đường núi vươn tay xuống dưới – chỉ thoải mái nhảy về phía trước giống như Hạ Hải Lâu.
Rất ngắn ngủi sau khi rơi xuống đất, hai chân từ từ giẫm lên nền đá, Cố Trầm Chu đứng vững thân mình liền thấy trên một chỗ phẳng phiu nho nhỏ, Hạ Hải Lâu dựa vào vách đá đang bật lửa hút thuốc, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn anh.
Ánh lửa nhỏ bé chiếu sáng lên một khoảng đất: Đây là một bãi đá đại khái rộng khoảng ba thước, Cố Trầm Chu đứng ở giữa, đi thẳng về phía trước một thước là vách núi thực sự, lùi về phía sau vài bước có thể đứng vào chỗ lõm xuống trên vách đá, né tránh tầm mắt xung quanh nhìn vào từ trên đường núi.
Gió xung quanh dường như còn lớn hơn nữa.
Điếu thuốc trên đầu ngón tay Hạ Hải Lâu đã sớm được châm nhưng hắn dường như đã quên tắt và cũng không cảm thấy nóng, vẫn bật lửa sững sờ nhìn Cố Trầm Chu.
Ánh sáng rực rỡ có thể chiếu xuyên qua sương mù dày đặc.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu nhìn chăm chú vào Cố Trầm Chu rất hỗn loạn, không chỉ là kinh ngạc hoặc là điều gì khác, giống như hỗn loạn quá nhiều cũng lắng đọng lại quá nhiều, nhiều đến mức đã bao phủ lấy hắn.
“Anh –“
Hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói rõ ràng hơn một chút.
“Sao cũng nhảy xuống đây?”
“Hạ thiếu gia.”
Cố Trầm Chu có chút hơi giật mình trong lòng, cảm thấy hình như bản thân mình đã bắt được gì đó – nhưng là cái gì?
“Không phải chỉ có một mình cậu chú ý đến khung cảnh xung quanh đâu.”
Những lời này giống như một chậu nước đá hắt thẳng lên người Hạ Hải Lâu.
Vẻ mặt của hắn lập tức cứng ngắc, ngón tay trượt xuống, ngọn lửa bập bùng trong gió một lát rồi phụt tắt.
“… Ha ha.”
Hắn cười cười ngồi xuống dựa vào vách đá, tàn thuốc lóe lửa trong bóng đêm thỉnh thoảng lại lóe lên một chút.
Vài giây sau, Cố Trầm Chu ngửi thấy mùi khói nồng nặc. Anh nhìn hình dáng mơ hồ trong bóng tối, chậm rãi đi đến chỗ lõm vào trên vách đá rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu chợt mở miệng nói:
“Lần này Cố thiếu gia kéo tôi rời khỏi kinh thành là muốn chỉnh tên xui xẻo nào vậy?”
“Hạ thiếu gia biết rồi còn cố hỏi.”
Cố Trầm Chu ngồi trong bóng đêm nhắm mắt lại: Nơi như thế này cũng có chỗ tốt của nó, anh có thể không cần tốn quá nhiều tâm tư để bày ra loại vẻ mặt thích hợp.
Hạ Hải Lâu cắn điếu thuốc rít một hơi, mới cười nói:
“Một mình kéo tôi đi, hơn nửa là muốn bày ra biểu tượng nhà họ Cố và nhà họ Hạ rất ăn ý – Người này phải có quan hệ với cả nhà họ Cố và nhà họ Hạ. Bản thân Cố thiếu gia là đại thiếu gia nhà họ Cố, nếu muốn dựa toàn bộ vào nhà họ Cố cũng không cần phiền phức như vậy, cũng chỉ có thể là vì nhà họ Hạ… Mấy ngày nay Cố thiếu gia thật sự là thảnh thơi nhàn nhã, người chỉnh người chủ yếu không phải là Cố thiếu gia, thân phận người này nhìn qua còn không hề thấp đâu…”
Hắn chậm rãi nói:
“Là nhà họ Tôn?”
Hắn nói là nhà họ Tôn mà không phải là Tôn Phái Minh – với thân phận và ngạo khí của Cố Trầm Chu, toàn bộ đám thiếu gia đời thứ hai còn không cố gắng kéo anh ta ra?
“Chúc mừng đã trả lời đúng, thưởng một trăm điểm.”
Cố Trầm Chu dừng lại một chút.
“Phần thưởng đã được thực hiện.”
“Anh nói là chuyến du lịch lần này?”
Hạ Hải Lâu nói.
“Phần thưởng quả thực không tệ, nếu sớm một chút thì muốn tôi giúp anh chỉnh gã cũng không thành vấn đề.”
Cố Trầm Chu cười một tiếng không nói gì:
Hạ Hải Lâu liền tiếp tục một người nói một người không hưởng ứng:
“Nhà họ Tôn liên lụy đến vụ tai nạn xe kia của Vệ Tường Cẩm đúng không?”
Chuyện này cũng không khó đoán, gần nhất mấy cử động bên ngoài cũng chỉ có chút như vậy, địa vị của nhà họ Cố rõ ràng còn đang ở kia, chuyện ảnh hưởng đến mức phải khiến Cố Trầm Chu tự mình ra tay cũng thấy được bao nhiêu.
Cố Trầm Chu giống như lúc trước không nói gì cả.
Hạ Hải Lâu tự mình nói một lúc lâu liền cảm thấy chán, rút điếu thuốc ra dập tắt rồi đứng lên:
“Được rồi, tôi lên đây.”
Hắn nói đi lên, người lại đi thẳng về phía trước.
“Xung quanh tối đen thế này đi lên kiểu gì?”
Cố Trầm Chu nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cánh tay đối phương, lại kinh ngạc nhận ra nhiệt độ bên dưới lớp quần áo đã nóng đến bỏng tay.
Cố Trầm Chu nhíu mày:
“Bản thân cậu sốt đến mức này rồi mà không có cảm giác gì à?”
Nói rồi cánh tay anh dùng thêm chút lực kéo Hạ Hải Lâu đã không còn chút sức lực nào nghiêng ngả ngồi xuống.
“Chuyện này thì có sao?”
Giọng nói Hạ Hải Lâu tràn đầy ngả ngớn:
“Tự tôi cũng có thuốc.”
Như để chứng minh lời nói của mình, hắn chuyển động trong bóng tối một chút, không biết cầm ra thứ gì lắc lắc, một loạt tiếng lạo xạo liền vang lên.
“Nhìn này.”
Hắn từ tốn nói, ngón tay giật mạnh, liền xoay mở nắp hộp, đổ ra vài viên tròn tròn gì đó, lại không nuốt xuống cổ họng mà vung tay lên khiến mấy thứ kia rơi xuống mặt đất, sau đó dùng gót giầy nghiền từng viên từng viên thành bột phấn.
Tiếp đó hắn chợt cười lạnh một tiếng. Tiếng cười rất lớn rất rõ ràng, giống như trong tiếng cười có ngậm theo đá lạnh.
Hắn khoát tay, chiếc hộp kia liền vẽ ra một bóng mờ giữa không trung rồi biến mất phía xa xa trong bóng tối.
“Đi lên đi.”
Hạ Hải Lâu đột nhiên tràn đầy hứng thú, hắn lại muốn đứng lên, nhưng lần này Cố Trầm Chu ngay từ đầu đã nắm chặt cánh tay hắn.
Nếu nói vừa rồi giữ chặt người là vì cẩn thận, hiện tại Cố Trầm Chu là thật sự không dám để Hạ Hải Lâu trèo một mình lên trên: Với tình trạng hiện tại của hắn, làm không tốt chính là leo được một nửa hắn lại trượt tay cho hứng thú, cũng có thể sẽ chủ động buông tay ra tự mình ngã xuống… Vậy thật sự chỉ có thể ‘rầm’ một tiếng ngã nát thành bùn nhão mà thôi.
“Bây giờ không thể đi lên, ít nhất cũng đợi đến trời sáng rồi hẵng lên.”
Sau đó gọi trực thăng trực tiếp đến đây, con đường tiếp theo cũng không đi được. Tình huống hiện tại có chút phiền toái, nhưng xem ra Hạ Hải Lâu đợi qua buổi tối này sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà… cũng đừng sốt thành viêm phổi.
Hạ Hải Lâu ở bên kia đang thấp giọng thì thầm cái gì đó, hình như không phải đang đối thoại với anh mà chỉ đang lẩm bẩm một mình.
Cố Trầm Chu chia một nửa lực chú ý ra để trông chừng Hạ Hải Lâu, một nửa còn lại dùng để tự hỏi và nghỉ ngơi.
Sau hai lần muốn rời đi mà không được, Hạ Hải Lâu có vẻ cũng im lặng hơn không ít. Hắn ngồi sóng vai với Cố Trầm Chu, ngoại trừ thỉnh thoảng lẩm bẩm thì chỉ im lặng… Mãi cho đến khi Cố Trầm Chu ngồi mãi đến mức đã có chút buồn ngủ, hắn mới chợt nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Nếu dưới này không có chỗ đá nhô ra, vừa rồi thật sự là tôi ngã xuống thì sao?”
Câu hỏi bất chợt này khiến Cố Trầm Chu giật mình một cái, lại tỉnh táo. Anh theo thói quen liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, nhưng trong bóng tối đương nhiên không nhìn được rõ vẻ mặt của đối phương.
Không đợi Cố Trầm Chu trả lời, Hạ Hải Lâu lại bắt đầu thì thào tự hỏi. Lần này Cố Trầm Chu rất dễ dàng phán đoán ra đối phương không phải là đang nói với mình – hẳn chỉ đang cúi đầu dùng giọng nói cực thấp lặp lại vài âm tiết giống nhau.
Cảm giác kỳ quái ngày càng tăng lên trong lòng, Cố Trầm Chu đánh giá đối phương đang muốn đến gần, người bên cạnh lại đột nhiên yên lặng.
“Hạ thiếu gia?”
Cố Trầm Chu thăm dò.
Một luồng lực áp lên bả vai và cánh tay anh, Hạ Hải Lâu đã ngủ.
Hơi muộn rồi.
Cố Trầm Chu có chút tiếc nuối lại không hề đặt ở trong lòng, chỉ lẳng lặng ngồi một lúc rồi lấy di động ra bấm một dãy số nào đó:
“Kêu máy bay trực thăng sáng ngày mai đến đây… Địa điểm có chút thay đổi, vị trí chính là chỗ các anh nhận được tín hiệu hiện tại, nhớ dẫn theo bác sĩ… Không phải tôi.”
Anh im lặng một chút, nghe giọng nói truyền đến từ trong điện thoại.
“Tôn Phái Minh muốn gặp tôi…”
Khóe môi Cố Trầm Chu vẽ lên một đường cong.
“Hẹn với anh ta, khi tôi quay về sẽ chỉ gặp anh ta.”
Tầng mây che đi vầng trăng cong cong, sắc trời càng trở nên ảm đạm.
Cố Trầm Chu nói thêm vài câu nữa liền gác điện thoại. Sức nặng trên bả vai càng lúc càng tăng, người bên cạnh hình như đã ngủ say. Anh ngược lại không hề thấy buồn ngủ, vắt một chân đưa ánh mắt về bóng tối mơ hồ ở phía xa: Những hình ảnh đang lay động trong bóng tối là rừng cây đan xen, những bóng mờ màu nâu nhấp nhô cao thấp là dãy núi yên lặng an bình, anh nhìn về phía xa xa, nhìn mãi, lướt theo thứ giống như con chim lớn đã vỗ cánh trong đêm, cánh vỗ nhanh hơn hòa vào trong chân trời trùng điệp nặng nề.
Ban đêm yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Nhẹ nhàng chậm rãi mà vô cùng kiên định.
Cố Trầm Chu nhíu mày dừng chân lại, cao giọng gọi:
“Hạ thiếu gia?”
Tiếng lá cây cọ vào nhau vang lên ‘xào xào’ đáp lại tiếng gọi to của Cố Trầm Chu – nhưng cũng chỉ có như vậy, tiếng đáp lại từ đầu đến cuối vẫn không hề xuất hiện, Hạ Hải Lâu cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi.
Cố Trầm Chu đứng im một chỗ, đi ngược lại vài bước đồng thời lại cao giọng gọi tên Hạ Hải Lâu, đây không phải rừng rậm Amazon diện tích lớn có người đi vào đây săn tìm động thực vật, cũng không phải đêm tối luôn có nguy cơ ẩn núp xung quanh – ban ngày ban mặt đang an ổn đi giữa rừng cây lại bất chợt không một tiếng động biến mất không thấy đâu, ngoại trừ tự bản thân rời đi thì không có đáp án thứ hai.
Cứ tiếp tục như vậy vừa đi ngược lại vừa năm ba phút gọi to một lần, Cố Trầm Chu vẫn không có được chút động tĩnh của Hạ Hải Lâu. Cảm thấy có lẽ là đối phương đi có hơi xa, anh dứt khoát dừng lại lấy di động trong túi ra bấm gọi vào dãy số của Hạ Hải Lâu.
Tiếng âm ngạc đột ngột vang lên trong rừng rậm, Cố Trầm Chu đang chờ Hạ Hải Lâu nhận điện thoại liền sửng sốt, nhìn lại về phía âm thanh truyền đến chỉ thấy Hạ Hải Lâu đang ngồi trên ngọn cây chỉ cách anh khoảng hai ba bước vung vẩy con khỉ trong tay.
“… Hạ thiếu gia?”
Cố Trầm Chu đã không còn biết trong hồ lô của Hạ Hải Lâu đang bán thuốc gì nữa.
“Cố thiếu gia.”
Hạ Hải Lâu ngồi trên ngọn cây lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, tiếp đó hắn bất chợt cầm con khỉ trong tay ném về phía Cố Trầm Chu!
Phản ứng của Cố Trầm Chu cũng không chậm, vừa mới đưa tay tiếp được thì Hạ Hải Lâu đã không hề báo trước nhảy từ trên cây xuống chỗ anh đứng, động tác tùy tiện đến mức giống hệt như lúc hắn thuận tay ném con khỉ kia xuống!
Độ cao từ mặt đất đến chỗ đó ít nhất cũng phải hai thước rưỡi!
Cố Trầm Chu sau khi ngẩn ngơ cũng không ngây ra đứng yên tại chỗ thì nhanh chóng bước lên vài bước đưa tay lên đỡ lấy thân thể vừa nhảy xuống – nhưng người vừa rơi xuống lại lấy tốc độ còn nhanh hơn cùng động tác càng thô lỗ hơn chán ghét mà đẩy anh ra!
Sắc mặt Cố Trầm Chu trầm xuống, cánh tay co lại, động tác từ đỡ biến thành túm, lập tức nắm lấy cổ tay của Hạ Hải Lâu. Nhưng vừa mới chạm vào, anh liền cảm thấy không ổn, lại nhìn miệng vết thương trên mu bàn tay Hạ Hải Lâu đã bắt đầu sinh mủ, vẻ mặt anh hòa hoãn hơn:
“Hạ thiếu gia, vết thương của cậu sinh mủ.”
Do vết thương mà khiến người bị sốt nhẹ? – Bắt đầu từ tối hôm qua?
Nghĩ đến dáng vẻ Hạ Hải Lâu thì thầm với con khỉ tối hôm qua, Cố Trầm Chu liền cảm thấy giật mình.
Vậy nên Cố Trầm Chu thuận thế lùi về phía sau một bước, để bản thân mình đứng vững, đồng thời đặt ba lô xuống lấy vài loại thuốc thích hợp đã được chuẩn bị sẵn ra.
Nhưng Hạ Hải Lâu sắc mặt vốn chỉ là phiền não sau khi nhìn thấy đám thuốc này, ánh mắt bất chợt trở nên tối tăm sắc bén, nâng tay lên nhắm đến cánh tay Cố Trầm Chu.
Động tác của Cố Trầm Chu nháy mắt cứng đờ — họng súng tối om chỉ vào bàn tay anh – anh dừng lại một chút, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi mở năm ngón tay ra, bàn tay hơi nghiêng.
Hộp đựng thuốc viên, lọ đựng thuốc nước, liên tiếp rơi xuống mặt đất.
Cánh tay Hạ Hải Lâu chậm rãi hạ xuống khi thuốc rơi xuống, họng súng trước sau vẫn nhắm thẳng vào mấy hộp kia.
Hai tay Cố Trầm Chu mờ ra, dùng tốc độ và động tác chậm rãi không để kích thích người khác từ từ lùi về phía sau, một bước, hai bước, ba bước…
‘Đoàng!’
Tiếng súng vang lên.
Một tiếng động ồn ào náo động giống như phá vỡ loại thần chú giam giữ nào, Hạ Hải Lâu đứng nguyên tại chỗ, một tay nâng súng, toàn bộ buồn bực và tối tăm đều hóa thành hư vô, hắn bắn liên tiếp vào mấy loại thuốc rơi trên mặt đất, lọ thuốc nước vào phát súng đầu tiên của hắn đã bị bắn thủng, thân lọ bắn lên cao cao, chất lỏng đậm màu bên trong vung lên giữa không trung bắn ra một nụ hoa nho nhỏ, nháy mắt đã biến mất.
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên che lấp toàn bộ tiếng động khác thuộc về rừng rậm, những sinh mệnh ẩn nấp phía sau những ngọn cây và bụi cỏ nhanh chóng chạy trốn khỏi khu vực này.
Vẻ mặt Cố Trầm Chu từ băng lãnh ban đầu biến thành bình tĩnh. Đợi Hạ Hải Lâu bắn sạch một băng đạn rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước, anh cũng không hề nói gì mà chỉ đi thẳng đến đích đến phía trước.
Lần này Hạ Hải Lâu đi ở đằng trước, trên đường không một ai mở miệng nói chuyện, cho đến khi đi xuyên qua đoạn cuối cùng của rừng rậm, đi dọc theo đường lên núi đá trèo lên giữa sườn núi nhìn bóng đêm bao phủ mảnh đất này lần thứ ba.
Gió ở trên sườn núi lớn hơn dưới chân núi rất nhiều, rừng cây rậm rạp cùng với thảm thực vật bị mỏm đá và vách núi thay thế, xuất phát từ cân nhắc đến vấn đề an toàn, Cố Trầm Chu không nhóm lửa mà dứt khoát ăn đồ ăn còn dư lại không ít, liền chọn một chỗ tương đối kín gió dựng lều trại kiên cố, vẫn giống như mấy ngày trước rải thuốc bột đuổi côn trùng, thu dọn gọn ba lô, mở đèn pin và đèn β lên, đặt vũ khí ở vị trí đưa tay có thể chạm ngay đến.
Chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ xong, Cố Trầm Chu đi ra khỏi lều trại bước về phía Hạ Hải Lâu đang đứng bên cạnh mép đường núi.
“Gió bên này có hơi lớn, buổi tối không đốt lửa. Xung quanh đều là đá nhọn không có mấy động vật, hơn nửa là sẽ không xảy ra chuyện gì, Hạ thiếu gia đi nghỉ trước đi?”
Gió thổi phần phật trên vách đá, Hạ Hải Lâu cả ngày cắm đầu đi về phía trước sắc mặt đã tốt hơn không ít. Hắn giống như không nghe thấy lời nói của Cố Trầm Chu, chỉ vào vùng tối đen bên dưới núi nói:
“Cố thiếu gia, anh cảm thấy độ cao từ chỗ này xuống dưới chân núi là khoảng bao nhiêu?”
“Hơn hai trăm trước.”
Cố Trầm Chu trả lời, khoảng cách từ rừng rậm đến chân núi, từ chân núi đến đỉnh núi này trước đó đều đã được điều tra cẩn thận.
“Có thể ngã chết người.”
Hạ Hải Lâu thì thào. Bân đêm giống như một lớp sa màu đen không lọt chút ánh sáng nào tự nhiên phủ xuống từ trên bầu trời, Cố Trầm Chu không thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của đối phương, chỉ cảm thấy giọng nói của người đứng bên cạnh hình như có chút mơ hồ:
“Có đôi khi tôi vẫn nghĩ, nhảy từ chỗ này về phía trước, sau đó… Bịch!”
Hắn vung tay mô tả động tác, miệng cũng phối hợp nhẹ nhàng bật ra một âm lớn.
Cố Trầm Chu cũng phối hợp cười một tiếng:
“Hạ thiếu gia cũng thích chơi Bungee à?”
Hạ Hải Lâu quay đầu liếc mắt nhìn Cố Trầm chu một cái.
Đây không phải thành phố đèn đuốc như cầu vồng đủ màu sắc cùng xe cộ tấp nập.
Đường trên núi rất vắng lặng, hai người cũng đứng rất gần nhau, nhưng Hạ Hải Lâu nghiêng đầu nhìn sang, Cố Trầm Chu vẫn như trước chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo mà đoán chừng sắc mặt của đối phương.
Hắn hình như đang cười.
Cố Trầm Chu vừa mới nghĩ như vậy, Hạ Hải Lâu liền đút hai tay vào trong túi áo, ở ngay trước mắt anh nhẹ nhàng nhảy về phía bóng tối trước mặt.
Cố Trầm Chu đứng ngây ra tại chỗ khoảng chừng một phút đồng hồ.
Sau đó anh không tiến hành bất cứ hành động cứu viện nào – ví dụ như hét to, điên cuồng bấm điện thoại, lao đến mép đường núi vươn tay xuống dưới – chỉ thoải mái nhảy về phía trước giống như Hạ Hải Lâu.
Rất ngắn ngủi sau khi rơi xuống đất, hai chân từ từ giẫm lên nền đá, Cố Trầm Chu đứng vững thân mình liền thấy trên một chỗ phẳng phiu nho nhỏ, Hạ Hải Lâu dựa vào vách đá đang bật lửa hút thuốc, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn anh.
Ánh lửa nhỏ bé chiếu sáng lên một khoảng đất: Đây là một bãi đá đại khái rộng khoảng ba thước, Cố Trầm Chu đứng ở giữa, đi thẳng về phía trước một thước là vách núi thực sự, lùi về phía sau vài bước có thể đứng vào chỗ lõm xuống trên vách đá, né tránh tầm mắt xung quanh nhìn vào từ trên đường núi.
Gió xung quanh dường như còn lớn hơn nữa.
Điếu thuốc trên đầu ngón tay Hạ Hải Lâu đã sớm được châm nhưng hắn dường như đã quên tắt và cũng không cảm thấy nóng, vẫn bật lửa sững sờ nhìn Cố Trầm Chu.
Ánh sáng rực rỡ có thể chiếu xuyên qua sương mù dày đặc.
Ánh mắt Hạ Hải Lâu nhìn chăm chú vào Cố Trầm Chu rất hỗn loạn, không chỉ là kinh ngạc hoặc là điều gì khác, giống như hỗn loạn quá nhiều cũng lắng đọng lại quá nhiều, nhiều đến mức đã bao phủ lấy hắn.
“Anh –“
Hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói rõ ràng hơn một chút.
“Sao cũng nhảy xuống đây?”
“Hạ thiếu gia.”
Cố Trầm Chu có chút hơi giật mình trong lòng, cảm thấy hình như bản thân mình đã bắt được gì đó – nhưng là cái gì?
“Không phải chỉ có một mình cậu chú ý đến khung cảnh xung quanh đâu.”
Những lời này giống như một chậu nước đá hắt thẳng lên người Hạ Hải Lâu.
Vẻ mặt của hắn lập tức cứng ngắc, ngón tay trượt xuống, ngọn lửa bập bùng trong gió một lát rồi phụt tắt.
“… Ha ha.”
Hắn cười cười ngồi xuống dựa vào vách đá, tàn thuốc lóe lửa trong bóng đêm thỉnh thoảng lại lóe lên một chút.
Vài giây sau, Cố Trầm Chu ngửi thấy mùi khói nồng nặc. Anh nhìn hình dáng mơ hồ trong bóng tối, chậm rãi đi đến chỗ lõm vào trên vách đá rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu chợt mở miệng nói:
“Lần này Cố thiếu gia kéo tôi rời khỏi kinh thành là muốn chỉnh tên xui xẻo nào vậy?”
“Hạ thiếu gia biết rồi còn cố hỏi.”
Cố Trầm Chu ngồi trong bóng đêm nhắm mắt lại: Nơi như thế này cũng có chỗ tốt của nó, anh có thể không cần tốn quá nhiều tâm tư để bày ra loại vẻ mặt thích hợp.
Hạ Hải Lâu cắn điếu thuốc rít một hơi, mới cười nói:
“Một mình kéo tôi đi, hơn nửa là muốn bày ra biểu tượng nhà họ Cố và nhà họ Hạ rất ăn ý – Người này phải có quan hệ với cả nhà họ Cố và nhà họ Hạ. Bản thân Cố thiếu gia là đại thiếu gia nhà họ Cố, nếu muốn dựa toàn bộ vào nhà họ Cố cũng không cần phiền phức như vậy, cũng chỉ có thể là vì nhà họ Hạ… Mấy ngày nay Cố thiếu gia thật sự là thảnh thơi nhàn nhã, người chỉnh người chủ yếu không phải là Cố thiếu gia, thân phận người này nhìn qua còn không hề thấp đâu…”
Hắn chậm rãi nói:
“Là nhà họ Tôn?”
Hắn nói là nhà họ Tôn mà không phải là Tôn Phái Minh – với thân phận và ngạo khí của Cố Trầm Chu, toàn bộ đám thiếu gia đời thứ hai còn không cố gắng kéo anh ta ra?
“Chúc mừng đã trả lời đúng, thưởng một trăm điểm.”
Cố Trầm Chu dừng lại một chút.
“Phần thưởng đã được thực hiện.”
“Anh nói là chuyến du lịch lần này?”
Hạ Hải Lâu nói.
“Phần thưởng quả thực không tệ, nếu sớm một chút thì muốn tôi giúp anh chỉnh gã cũng không thành vấn đề.”
Cố Trầm Chu cười một tiếng không nói gì:
Hạ Hải Lâu liền tiếp tục một người nói một người không hưởng ứng:
“Nhà họ Tôn liên lụy đến vụ tai nạn xe kia của Vệ Tường Cẩm đúng không?”
Chuyện này cũng không khó đoán, gần nhất mấy cử động bên ngoài cũng chỉ có chút như vậy, địa vị của nhà họ Cố rõ ràng còn đang ở kia, chuyện ảnh hưởng đến mức phải khiến Cố Trầm Chu tự mình ra tay cũng thấy được bao nhiêu.
Cố Trầm Chu giống như lúc trước không nói gì cả.
Hạ Hải Lâu tự mình nói một lúc lâu liền cảm thấy chán, rút điếu thuốc ra dập tắt rồi đứng lên:
“Được rồi, tôi lên đây.”
Hắn nói đi lên, người lại đi thẳng về phía trước.
“Xung quanh tối đen thế này đi lên kiểu gì?”
Cố Trầm Chu nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cánh tay đối phương, lại kinh ngạc nhận ra nhiệt độ bên dưới lớp quần áo đã nóng đến bỏng tay.
Cố Trầm Chu nhíu mày:
“Bản thân cậu sốt đến mức này rồi mà không có cảm giác gì à?”
Nói rồi cánh tay anh dùng thêm chút lực kéo Hạ Hải Lâu đã không còn chút sức lực nào nghiêng ngả ngồi xuống.
“Chuyện này thì có sao?”
Giọng nói Hạ Hải Lâu tràn đầy ngả ngớn:
“Tự tôi cũng có thuốc.”
Như để chứng minh lời nói của mình, hắn chuyển động trong bóng tối một chút, không biết cầm ra thứ gì lắc lắc, một loạt tiếng lạo xạo liền vang lên.
“Nhìn này.”
Hắn từ tốn nói, ngón tay giật mạnh, liền xoay mở nắp hộp, đổ ra vài viên tròn tròn gì đó, lại không nuốt xuống cổ họng mà vung tay lên khiến mấy thứ kia rơi xuống mặt đất, sau đó dùng gót giầy nghiền từng viên từng viên thành bột phấn.
Tiếp đó hắn chợt cười lạnh một tiếng. Tiếng cười rất lớn rất rõ ràng, giống như trong tiếng cười có ngậm theo đá lạnh.
Hắn khoát tay, chiếc hộp kia liền vẽ ra một bóng mờ giữa không trung rồi biến mất phía xa xa trong bóng tối.
“Đi lên đi.”
Hạ Hải Lâu đột nhiên tràn đầy hứng thú, hắn lại muốn đứng lên, nhưng lần này Cố Trầm Chu ngay từ đầu đã nắm chặt cánh tay hắn.
Nếu nói vừa rồi giữ chặt người là vì cẩn thận, hiện tại Cố Trầm Chu là thật sự không dám để Hạ Hải Lâu trèo một mình lên trên: Với tình trạng hiện tại của hắn, làm không tốt chính là leo được một nửa hắn lại trượt tay cho hứng thú, cũng có thể sẽ chủ động buông tay ra tự mình ngã xuống… Vậy thật sự chỉ có thể ‘rầm’ một tiếng ngã nát thành bùn nhão mà thôi.
“Bây giờ không thể đi lên, ít nhất cũng đợi đến trời sáng rồi hẵng lên.”
Sau đó gọi trực thăng trực tiếp đến đây, con đường tiếp theo cũng không đi được. Tình huống hiện tại có chút phiền toái, nhưng xem ra Hạ Hải Lâu đợi qua buổi tối này sẽ không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà… cũng đừng sốt thành viêm phổi.
Hạ Hải Lâu ở bên kia đang thấp giọng thì thầm cái gì đó, hình như không phải đang đối thoại với anh mà chỉ đang lẩm bẩm một mình.
Cố Trầm Chu chia một nửa lực chú ý ra để trông chừng Hạ Hải Lâu, một nửa còn lại dùng để tự hỏi và nghỉ ngơi.
Sau hai lần muốn rời đi mà không được, Hạ Hải Lâu có vẻ cũng im lặng hơn không ít. Hắn ngồi sóng vai với Cố Trầm Chu, ngoại trừ thỉnh thoảng lẩm bẩm thì chỉ im lặng… Mãi cho đến khi Cố Trầm Chu ngồi mãi đến mức đã có chút buồn ngủ, hắn mới chợt nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Nếu dưới này không có chỗ đá nhô ra, vừa rồi thật sự là tôi ngã xuống thì sao?”
Câu hỏi bất chợt này khiến Cố Trầm Chu giật mình một cái, lại tỉnh táo. Anh theo thói quen liếc mắt nhìn Hạ Hải Lâu một cái, nhưng trong bóng tối đương nhiên không nhìn được rõ vẻ mặt của đối phương.
Không đợi Cố Trầm Chu trả lời, Hạ Hải Lâu lại bắt đầu thì thào tự hỏi. Lần này Cố Trầm Chu rất dễ dàng phán đoán ra đối phương không phải là đang nói với mình – hẳn chỉ đang cúi đầu dùng giọng nói cực thấp lặp lại vài âm tiết giống nhau.
Cảm giác kỳ quái ngày càng tăng lên trong lòng, Cố Trầm Chu đánh giá đối phương đang muốn đến gần, người bên cạnh lại đột nhiên yên lặng.
“Hạ thiếu gia?”
Cố Trầm Chu thăm dò.
Một luồng lực áp lên bả vai và cánh tay anh, Hạ Hải Lâu đã ngủ.
Hơi muộn rồi.
Cố Trầm Chu có chút tiếc nuối lại không hề đặt ở trong lòng, chỉ lẳng lặng ngồi một lúc rồi lấy di động ra bấm một dãy số nào đó:
“Kêu máy bay trực thăng sáng ngày mai đến đây… Địa điểm có chút thay đổi, vị trí chính là chỗ các anh nhận được tín hiệu hiện tại, nhớ dẫn theo bác sĩ… Không phải tôi.”
Anh im lặng một chút, nghe giọng nói truyền đến từ trong điện thoại.
“Tôn Phái Minh muốn gặp tôi…”
Khóe môi Cố Trầm Chu vẽ lên một đường cong.
“Hẹn với anh ta, khi tôi quay về sẽ chỉ gặp anh ta.”
Tầng mây che đi vầng trăng cong cong, sắc trời càng trở nên ảm đạm.
Cố Trầm Chu nói thêm vài câu nữa liền gác điện thoại. Sức nặng trên bả vai càng lúc càng tăng, người bên cạnh hình như đã ngủ say. Anh ngược lại không hề thấy buồn ngủ, vắt một chân đưa ánh mắt về bóng tối mơ hồ ở phía xa: Những hình ảnh đang lay động trong bóng tối là rừng cây đan xen, những bóng mờ màu nâu nhấp nhô cao thấp là dãy núi yên lặng an bình, anh nhìn về phía xa xa, nhìn mãi, lướt theo thứ giống như con chim lớn đã vỗ cánh trong đêm, cánh vỗ nhanh hơn hòa vào trong chân trời trùng điệp nặng nề.
Ban đêm yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng tim mình đập.
Nhẹ nhàng chậm rãi mà vô cùng kiên định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook