Trấm Chi Mị
-
Chương 25: Người yêu dông dài
Editor: Lilas15
Đối với Thẩm Lục Gia mà nói, tin tức này giống như là một quả bom nặng kí.
Vị hôn phu? Thẩm Lục Gia cảm nhận được âm thanh vang dội của mạch máu đang cuộn trào ở huyệt thái dương. Ngón tay mỗi lúc một siết chặt.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – Thẩm Lục Gia không thể khống chế mình thốt ra câu mà anh cũng không có tư cách để hỏi.
Ngũ Mị chống trán, giọng nói ủ rũ: “Tình huống hơi phức tạp, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gả cho Nguyễn Hàm.” Nói đến đây, ánh mắt mờ mịt của cô bỗng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như đá hoa cương.
Thẩm Lục Gia không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy ngực mình như có tảng đá đè lên, vô cùng khó chịu, một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: “Ngày mai tôi sẽ gặp Nguyễn Hàm một mình, cô không nên đi.”
Ngũ Mị lắc đầu: “Anh không hiểu rõ Nguyễn Hàm rồi, anh ta đã tự luyến đến mức xem thường tất cả mọi người, anh đường đột tìm đến cửa, sợ rằng có mài nhẵn bậc cửa, anh ta cũng sẽ không gặp anh.”
Lời nói của Ngũ Mị về Nguyễn Hàm thể hiện sự quen thuộc khiến cho Thẩm Lục Gia trở nên bực bội. Anh nhanh chóng rũ mắt, trầm mặc nhìn đầu gối của mình.
Không biết đã trải qua bao lâu, Thẩm Lục Gia mới cảm thấy tâm tình khôi phục đôi chút, quay đầu lại nhìn Ngũ Mị, ngây ngẩn cả người. Cô đã ngủ thiếp đi, hàng mi đen nhánh khẽ rung theo từng nhịp thở, trông vô cùng giống cây hợp hoan trồng ở trong Thẩm gia mỗi lúc nở hoa, nhụy hoa dài lay động theo gió.
Chỗ ngồi trong khoang máy bay thương vụ không thể nằm ngang, Ngũ Mị đại khái ngủ không được thoải mái cho lắm, nhíu mày hết lần này đến lần khác, cổ cũng liên tục điều chỉnh tư thế. Trong lòng Thẩm Lục Gia khẽ động, thân thể không khỏi nhích đến gần cô một chút. Đúng lúc Ngũ Mị nghiêng đầu, Thẩm Lục Gia liền nâng bả vai lên, để cho đầu cô tựa vào bả vai rộng của anh. Đang ngủ mơ màng, Ngũ Mị khẽ nâng mí mắt, chỉ nhìn thấy sườn mặt Thẩm Lục Gia cách mình rất gần, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, chôn đầu vào hõm vai của anh, an tâm ngủ tiếp.
Thẩm Lục Gia không nhúc nhích, mặc cho cô gối lên. Hương tóc của cô như có như không bay vào trong mũi của anh. Thẩm Lục Gia cảm thấy trong lòng có một dòng nước mềm mại, đang nhẹ nhàng đung đưa.
Gần tới chín giờ, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Tháng mười Hà Nội có chút oi bức ẩm ướt, gió đêm mang theo hương hoa nhiệt đới đặc trưng, lướt qua thân người, khiến cho người ta cảm thấytừng lỗ chân lông trên người đều đang mở rộng để thở. Lên xe, hai người chạy thẳng đến khách sạn.
Không ngờ, sau khi nghe Thẩm Lục Gia dùng tiếng Anh nói ra tên người đặt trước thì nữ nhân viên phục vụ lại chỉ đưa ra một thẻ mở cửa phòng.
“Chúng tôi đặt hai phòng.” Thẩm Lục Gia cau mày.
Nhân viên đại sảnh mặc áo dài màu hồng nở nụ cười, dùng tiếng Anh phát âm hơi kì lạ nói: “Tiên sinh, các vị đặt một phòng hai người.”
Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh ngượng ngùng nhìn Ngũ Mị, thấp giọng giải thích bằng tiếng Trung: “Xin lỗi, là trợ lí Sầm nhầm lẫn.” Nói xong lại dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Vậy tôi đặt thêm một phòng.”
“Thật xin lỗi, bây giờ là mùa du lịch cao điểm, không có phòng trống.” – Tiếp tân đại sảnh cúi đầu xin lỗi Thẩm Lục Gia.
Ngũ Mị cũng không quan tâm, rút tấm thẻ mở cửa phòng trong tay Thẩm Lục Gia, dường như có chút đùa dai cười một tiếng: “Đi thôi, tôi sẽ không phá huỷ sự trong sạch của anh, Thẩm tổng.”
Vào cửa, Ngũ Mị tuỳ tiện ném hành lý của mình xuống đất, Thẩm Lục Gia ổn thoả đặt hành lý ở cuối giường bên cạnh tủ TV. Sau đó đặt hành lý của Ngũ Mị tại chỗ đó.
Ngũ Mị chống hai tay phía sau, nhìn anh giống như ong thợ chăm chỉ đang sắp xếp hành lý, hai chân trắng nõn còn ở mép giường đung đưa.
“Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó được không?” Ngũ Mị chợt đề nghị.
Thẩm Lục Gia đang cảm thấy cả người không được tự nhiên vì lần đầu ở cùng một cô gái trẻ trong không gian riêng tư, nghe được lời đề nghị này, lập tức đồng ý.
Thẩm Lục Gia chưa từng đến Hà Nội, có lẽ vì đã từng là thuộc địa, nên thành phố này lưu lại nhiều dấu vết của nước Pháp. Lúc này trên phố, cầu vồng xuất hiện, người địa phương, khách du lịch hoà lẫn, tiếng người náo nhiệt. Thẩm Lục Gia trời sinh thích yên tĩnh, lại cảm thấy có chút phiền lòng. Mà Ngũ Mị có thể vì quá lâu không trở về Việt Nam, vô cùng hăng hái, giới thiệu cho Thẩm Lục Gia về kiến trúc dọc theo đường đi.
“Cô ở Việt Nam lâu không?” – Cuối cùng vẫn là Thẩm Lục Gia trầm mặc lên tiếng.
Vấn đề này khiến cho vẻ mặt Ngũ Mị trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Một hồi lâu, cô mới đáp: “Cũng không lâu, nhiều lắm cũng khoảng một năm.”
“Phía trước có cửa hàng bán phở bò còn chưa đóng kìa.” Con ngươi Ngũ Mị chợt sáng lên, không chút suy nghĩ, cô kéo tay Thẩm Lục Gia, chạy nhanh về phía trước.
Trong khoảnh khắc khi bị cô cầm tay, Thẩm Lục Gia cảm thấy nửa người mình thoáng cứng ngắc. Tay của cô thật mềm, Thẩm Lục Gia từng li từng tí cẩn thận nắm chặt tay Ngũ Mị, cùng chạy với cô.
Cảm nhận được sức lực của Thẩm Lục Gia đang cầm bàn tay phải của mình, Ngũ Mị quay đầu cười rạng rỡ với anh. Thẩm Lục Gia chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, anh sẽ nắm tay một cô gái, chạy như điên trên đường lớn, chỉ để ăn được một tô phở bò. Trái tim của anh thật sự như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không phân biệt được là vì đang chạy hay bởi vì điều gì khác.
Chạy đến cửa hàng trước khi nó đóng cửa quả thật không dễ dàng, hai người đều thở dốc, nhất là Ngũ Mị, gần như thở không ra hơi.
“Ông chủ, hai phần phở bò.” Ngũ Mị dùng tiếng Việt nói.
Bầu trời rộng lớn lấp lánh ánh sao, hai người ngồi trên hai chiếc ghế thấp bé, cách nhau một cái bàn bằng gỗ đơn sơ. Thẩm Lục Gia người cao chân dài, ngồi vô cùng khó chịu.
Thật may là ông chủ nhanh chóng bưng lên hai tô phở bò, trên bánh phở trắng như tuyết là những miếng thịt bò mỏng màu hồng, còn có mấy miếng chanh cắt và mấy loại rau dại không biết tên.
Ngũ Mị dùng nước sôi rửa hai đôi đũa, sau đó đưa một đôi đưa cho Thẩm Lục Gia rồi vùi đầu vào ăn.
Thẩm Lục Gia kinh ngạc nhận lấy chiếc đũa, sững sốt hồi lâu mới cười khẽ một tiếng, cũng cúi đầu ăn.
Nước canh bắt mắt, vị chua của chanh hòa cùng vị béo ngọt của thịt, hơn nữa trong miệng là phở, hai người cũng không nói chuyện, chỉ thưởng thức đồ ăn ngon của mình.
Một con chó vàng gầy như que củi không biết ở xó xỉnh nào chạy đến, mắt long lanh đứng dưới chân Thẩm Lục Gia, thỉnh thoảng dùng cái đuôi quét qua ống quần của anh. Thẩm Lục Gia bất đắc dĩ nhìn nó một cái, dùng đũa gắp mấy miếng thịt bò ném xuống đất. Chó vàng lập tức ăn sạch sẽ. Sau đó con chó kia lại di chuyển đến trước mặt Ngũ Mị, bộ dạng như đòi đồ ăn.
Ngũ Mị gắp miếng thịt bò lên, Thẩm Lục Gia ngăn cô lại: “Tôi cho nó ăn hết cũng được.” Nói xong bỏ tất cả thịt bò trong tô của mình xuống đất. Chó vàng được ăn liền vẫy đuôi.
Trả tiền xong, hai người vừa muốn rời đi, lại có một người bán hàng rong đẩy xe trái cây đi qua.
Trong lọ thuỷ tinh đủ loại trái cây nhiệt đới: sầu riêng, dứa, ổi, dâu, thanh long, xoài… Màu sắc tươi tắn, mùi thơm ngào ngạt. Ngũ Mị liếm môi một cái theo bản năng, Thẩm Lục Gia buồn cười giơ tay, ngăn người bán hàng rong lại.
Ngũ Mị cười với anh, tiến lên phía trước, liến thoắng nói một hồi, thật ra tiếng Việt uyển chuyển mềm mại, nhưng tốc độ cô nói quá nhanh, Thẩm Lục Gia nghe vào, chỉ cảm thấy giống như cây dưa hấu giòn ngọt.
Người bán hàng rong mặt mày hớn hở cắt gọn các loại trái cây bỏ vào trong túi nylon, lại cho vào một khối đá to. Lúc này mới đưa cho Ngũ Mị túi ny lon và gia vị. Ngũ Mị vẫn không quên thuận tay cầm một cái nĩa nhựa.
Trên đường về khách sạn, hai người sóng vai đi dưới bóng của những tán cây xanh lớn. Ngũ Mị không kịp chờ đợi đã một tay giơ túi lên, một tay cầm nĩa xiên trái cây đưa vào trong miệng. Bởi vì vừa đi vừa ăn, cô đi tới đi lui liền bị rơi lại phía sau, Thẩm Lục Gia chỉ đành phải dừng chân đợi cô.
Ngũ Mị đuổi kịp, có chút ý tốt hiếm có cười một tiếng với Thẩm Lục Gia. Thẩm Lục Gia nhìn hơi nước đọng lại trên túi ny lon, cau mày nói: “Cô ăn ít đá thôi, vừa ăn phở xong, không tốt cho bao tử đâu.”
“Không sao.” Ngũ Mị lơ đễnh dùng nĩa nâng lên một miếng thanh long, đưa tới khoé miệng Thẩm Lục Gia, “Anh nếm thử một miếng đi.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của cô phản xạ lại ánh sáng dịu dàng, Thẩm Lục Gia nhìn gần như ngây người.
“Anh có ăn hay không?” Vẫn là Ngũ Mị giận dỗi khiến anh phải hồi tỉnh lại, lỗ tai Thẩm Lục Gia đỏ lên, cúi đầu ngậm miếng thanh long vào trong miệng. Thanh long ở vùng nhiệt đới ngọt hơn vùng cận nhiệt đới nhiều, vừa cắn một miếng, nước tràn khắp nơi, Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy sự ngọt ngào đó còn thấm vào tận đáy lòng.
Một người đàn ông ngoại quốc đeo balo lái chiếc xe moto gào thét chạy qua, mang theo một dòng khí sắc bén, tiếng động cơ chói tai.
“Cẩn thận.” Thẩm Lục Gia đưa tay kéo eo Ngũ Mị, đưa đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm. Nhưng hai người không tránh khỏi dính vào nhau.
Bộ ngực mềm mại đụng phải lồng ngực chắc chắn của Thẩm Lục Gia. Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy trong ngực có một con bồ câu trắng vỗ cánh, giãy giụa muốn bay ra ngoài, bay ra ngoài…
Môi của cô còn dính một chút nước dâu, đỏ thẫm mê người. Thẩm Lục Gia chậm rãi đưa ngón cái tay phải, chạm lên môi cô.
Con ngươi Ngũ Mị trong như nước, giống như ánh sao lấp lánh, sáng trong nhìn anh, chỉ có đôi lông mi không ngừng lay động trong gió đêm.
Thẩm Lục Gia thấy trong đầu trống rỗng, quỷ thần xui khiến, anh dùng đôi môi của mình chiếm hữu đôi môi cô. Môi cô rất mềm, giống như thạch hoa quả. Thẩm Lục Gia lại dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cô, rất ngọt, có lẽ là nước trái cây. Anh không nhịn được liếm mút.
Trong lúc mút, đôi môi Ngũ Mị lộ ra một khe hở, có lẽ là trời sinh đàn ông tính chiếm đoạt, Thẩm Lục Gia không cần dạy cũng biết cạy môi của cô, gấp gáp đuổi theo đầu lưỡi mang đậm hương thơm trái cây nhiệt đới kia. Ngũ Mị vốn còn chút ý trêu đùa, nhưng Thẩm Lục Gia hôn quá nhanh lại dùng quá sức, cô cảm thấy hô hấp đều bị anh cậy mạnh mà hút ra hầu như không còn, hai cánh tay không khỏi siết chặt hông anh, gần như dính cả người lên người anh.
Hai người hôn không biết bao lâu, trong nháy mắt khi Thẩm Lục Gia buông tha cho cô, Ngũ Mị cảm thấy chân cũng đã tê rần. Thẩm Lục Gia thường ngày trầm tĩnh, lần đầu tiên trong ánh mắt hiện lên vẻ kích động. Mà Ngũ Mị trước giờ luôn lấy việc nhạo báng Thẩm Lục Gia làm thú vui cũng lần đầu có chút cảm giác mặt hồng tim đập, vì vậy xách túi ny lon bước cực nhanh về khách sạn.
Thẩm Lục Gia chân dài nhẹ bước, nhanh chóng đuổi theo, chủ động dắt tay Ngũ Mị, lại đổi thành tư thế cầm tay, Ngũ Mị trừng mắt nhìn anh.
“Tôi sẽ không xin lỗi.” Thẩm Lục Gia bình tĩnh nói một câu như vậy, “Nhưng tôi yêu cầu chịu trách nhiệm lần này.”
Lời tác giả: Cuối cùng cũng đến cảnh hôn… Một hàng lệ chảy, sói con cuối cùng cũng phải biến thân thành người sói rồi…
Đối với Thẩm Lục Gia mà nói, tin tức này giống như là một quả bom nặng kí.
Vị hôn phu? Thẩm Lục Gia cảm nhận được âm thanh vang dội của mạch máu đang cuộn trào ở huyệt thái dương. Ngón tay mỗi lúc một siết chặt.
“Chuyện gì đã xảy ra?” – Thẩm Lục Gia không thể khống chế mình thốt ra câu mà anh cũng không có tư cách để hỏi.
Ngũ Mị chống trán, giọng nói ủ rũ: “Tình huống hơi phức tạp, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gả cho Nguyễn Hàm.” Nói đến đây, ánh mắt mờ mịt của cô bỗng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như đá hoa cương.
Thẩm Lục Gia không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy ngực mình như có tảng đá đè lên, vô cùng khó chịu, một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: “Ngày mai tôi sẽ gặp Nguyễn Hàm một mình, cô không nên đi.”
Ngũ Mị lắc đầu: “Anh không hiểu rõ Nguyễn Hàm rồi, anh ta đã tự luyến đến mức xem thường tất cả mọi người, anh đường đột tìm đến cửa, sợ rằng có mài nhẵn bậc cửa, anh ta cũng sẽ không gặp anh.”
Lời nói của Ngũ Mị về Nguyễn Hàm thể hiện sự quen thuộc khiến cho Thẩm Lục Gia trở nên bực bội. Anh nhanh chóng rũ mắt, trầm mặc nhìn đầu gối của mình.
Không biết đã trải qua bao lâu, Thẩm Lục Gia mới cảm thấy tâm tình khôi phục đôi chút, quay đầu lại nhìn Ngũ Mị, ngây ngẩn cả người. Cô đã ngủ thiếp đi, hàng mi đen nhánh khẽ rung theo từng nhịp thở, trông vô cùng giống cây hợp hoan trồng ở trong Thẩm gia mỗi lúc nở hoa, nhụy hoa dài lay động theo gió.
Chỗ ngồi trong khoang máy bay thương vụ không thể nằm ngang, Ngũ Mị đại khái ngủ không được thoải mái cho lắm, nhíu mày hết lần này đến lần khác, cổ cũng liên tục điều chỉnh tư thế. Trong lòng Thẩm Lục Gia khẽ động, thân thể không khỏi nhích đến gần cô một chút. Đúng lúc Ngũ Mị nghiêng đầu, Thẩm Lục Gia liền nâng bả vai lên, để cho đầu cô tựa vào bả vai rộng của anh. Đang ngủ mơ màng, Ngũ Mị khẽ nâng mí mắt, chỉ nhìn thấy sườn mặt Thẩm Lục Gia cách mình rất gần, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, chôn đầu vào hõm vai của anh, an tâm ngủ tiếp.
Thẩm Lục Gia không nhúc nhích, mặc cho cô gối lên. Hương tóc của cô như có như không bay vào trong mũi của anh. Thẩm Lục Gia cảm thấy trong lòng có một dòng nước mềm mại, đang nhẹ nhàng đung đưa.
Gần tới chín giờ, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Tháng mười Hà Nội có chút oi bức ẩm ướt, gió đêm mang theo hương hoa nhiệt đới đặc trưng, lướt qua thân người, khiến cho người ta cảm thấytừng lỗ chân lông trên người đều đang mở rộng để thở. Lên xe, hai người chạy thẳng đến khách sạn.
Không ngờ, sau khi nghe Thẩm Lục Gia dùng tiếng Anh nói ra tên người đặt trước thì nữ nhân viên phục vụ lại chỉ đưa ra một thẻ mở cửa phòng.
“Chúng tôi đặt hai phòng.” Thẩm Lục Gia cau mày.
Nhân viên đại sảnh mặc áo dài màu hồng nở nụ cười, dùng tiếng Anh phát âm hơi kì lạ nói: “Tiên sinh, các vị đặt một phòng hai người.”
Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh ngượng ngùng nhìn Ngũ Mị, thấp giọng giải thích bằng tiếng Trung: “Xin lỗi, là trợ lí Sầm nhầm lẫn.” Nói xong lại dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Vậy tôi đặt thêm một phòng.”
“Thật xin lỗi, bây giờ là mùa du lịch cao điểm, không có phòng trống.” – Tiếp tân đại sảnh cúi đầu xin lỗi Thẩm Lục Gia.
Ngũ Mị cũng không quan tâm, rút tấm thẻ mở cửa phòng trong tay Thẩm Lục Gia, dường như có chút đùa dai cười một tiếng: “Đi thôi, tôi sẽ không phá huỷ sự trong sạch của anh, Thẩm tổng.”
Vào cửa, Ngũ Mị tuỳ tiện ném hành lý của mình xuống đất, Thẩm Lục Gia ổn thoả đặt hành lý ở cuối giường bên cạnh tủ TV. Sau đó đặt hành lý của Ngũ Mị tại chỗ đó.
Ngũ Mị chống hai tay phía sau, nhìn anh giống như ong thợ chăm chỉ đang sắp xếp hành lý, hai chân trắng nõn còn ở mép giường đung đưa.
“Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó được không?” Ngũ Mị chợt đề nghị.
Thẩm Lục Gia đang cảm thấy cả người không được tự nhiên vì lần đầu ở cùng một cô gái trẻ trong không gian riêng tư, nghe được lời đề nghị này, lập tức đồng ý.
Thẩm Lục Gia chưa từng đến Hà Nội, có lẽ vì đã từng là thuộc địa, nên thành phố này lưu lại nhiều dấu vết của nước Pháp. Lúc này trên phố, cầu vồng xuất hiện, người địa phương, khách du lịch hoà lẫn, tiếng người náo nhiệt. Thẩm Lục Gia trời sinh thích yên tĩnh, lại cảm thấy có chút phiền lòng. Mà Ngũ Mị có thể vì quá lâu không trở về Việt Nam, vô cùng hăng hái, giới thiệu cho Thẩm Lục Gia về kiến trúc dọc theo đường đi.
“Cô ở Việt Nam lâu không?” – Cuối cùng vẫn là Thẩm Lục Gia trầm mặc lên tiếng.
Vấn đề này khiến cho vẻ mặt Ngũ Mị trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Một hồi lâu, cô mới đáp: “Cũng không lâu, nhiều lắm cũng khoảng một năm.”
“Phía trước có cửa hàng bán phở bò còn chưa đóng kìa.” Con ngươi Ngũ Mị chợt sáng lên, không chút suy nghĩ, cô kéo tay Thẩm Lục Gia, chạy nhanh về phía trước.
Trong khoảnh khắc khi bị cô cầm tay, Thẩm Lục Gia cảm thấy nửa người mình thoáng cứng ngắc. Tay của cô thật mềm, Thẩm Lục Gia từng li từng tí cẩn thận nắm chặt tay Ngũ Mị, cùng chạy với cô.
Cảm nhận được sức lực của Thẩm Lục Gia đang cầm bàn tay phải của mình, Ngũ Mị quay đầu cười rạng rỡ với anh. Thẩm Lục Gia chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, anh sẽ nắm tay một cô gái, chạy như điên trên đường lớn, chỉ để ăn được một tô phở bò. Trái tim của anh thật sự như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không phân biệt được là vì đang chạy hay bởi vì điều gì khác.
Chạy đến cửa hàng trước khi nó đóng cửa quả thật không dễ dàng, hai người đều thở dốc, nhất là Ngũ Mị, gần như thở không ra hơi.
“Ông chủ, hai phần phở bò.” Ngũ Mị dùng tiếng Việt nói.
Bầu trời rộng lớn lấp lánh ánh sao, hai người ngồi trên hai chiếc ghế thấp bé, cách nhau một cái bàn bằng gỗ đơn sơ. Thẩm Lục Gia người cao chân dài, ngồi vô cùng khó chịu.
Thật may là ông chủ nhanh chóng bưng lên hai tô phở bò, trên bánh phở trắng như tuyết là những miếng thịt bò mỏng màu hồng, còn có mấy miếng chanh cắt và mấy loại rau dại không biết tên.
Ngũ Mị dùng nước sôi rửa hai đôi đũa, sau đó đưa một đôi đưa cho Thẩm Lục Gia rồi vùi đầu vào ăn.
Thẩm Lục Gia kinh ngạc nhận lấy chiếc đũa, sững sốt hồi lâu mới cười khẽ một tiếng, cũng cúi đầu ăn.
Nước canh bắt mắt, vị chua của chanh hòa cùng vị béo ngọt của thịt, hơn nữa trong miệng là phở, hai người cũng không nói chuyện, chỉ thưởng thức đồ ăn ngon của mình.
Một con chó vàng gầy như que củi không biết ở xó xỉnh nào chạy đến, mắt long lanh đứng dưới chân Thẩm Lục Gia, thỉnh thoảng dùng cái đuôi quét qua ống quần của anh. Thẩm Lục Gia bất đắc dĩ nhìn nó một cái, dùng đũa gắp mấy miếng thịt bò ném xuống đất. Chó vàng lập tức ăn sạch sẽ. Sau đó con chó kia lại di chuyển đến trước mặt Ngũ Mị, bộ dạng như đòi đồ ăn.
Ngũ Mị gắp miếng thịt bò lên, Thẩm Lục Gia ngăn cô lại: “Tôi cho nó ăn hết cũng được.” Nói xong bỏ tất cả thịt bò trong tô của mình xuống đất. Chó vàng được ăn liền vẫy đuôi.
Trả tiền xong, hai người vừa muốn rời đi, lại có một người bán hàng rong đẩy xe trái cây đi qua.
Trong lọ thuỷ tinh đủ loại trái cây nhiệt đới: sầu riêng, dứa, ổi, dâu, thanh long, xoài… Màu sắc tươi tắn, mùi thơm ngào ngạt. Ngũ Mị liếm môi một cái theo bản năng, Thẩm Lục Gia buồn cười giơ tay, ngăn người bán hàng rong lại.
Ngũ Mị cười với anh, tiến lên phía trước, liến thoắng nói một hồi, thật ra tiếng Việt uyển chuyển mềm mại, nhưng tốc độ cô nói quá nhanh, Thẩm Lục Gia nghe vào, chỉ cảm thấy giống như cây dưa hấu giòn ngọt.
Người bán hàng rong mặt mày hớn hở cắt gọn các loại trái cây bỏ vào trong túi nylon, lại cho vào một khối đá to. Lúc này mới đưa cho Ngũ Mị túi ny lon và gia vị. Ngũ Mị vẫn không quên thuận tay cầm một cái nĩa nhựa.
Trên đường về khách sạn, hai người sóng vai đi dưới bóng của những tán cây xanh lớn. Ngũ Mị không kịp chờ đợi đã một tay giơ túi lên, một tay cầm nĩa xiên trái cây đưa vào trong miệng. Bởi vì vừa đi vừa ăn, cô đi tới đi lui liền bị rơi lại phía sau, Thẩm Lục Gia chỉ đành phải dừng chân đợi cô.
Ngũ Mị đuổi kịp, có chút ý tốt hiếm có cười một tiếng với Thẩm Lục Gia. Thẩm Lục Gia nhìn hơi nước đọng lại trên túi ny lon, cau mày nói: “Cô ăn ít đá thôi, vừa ăn phở xong, không tốt cho bao tử đâu.”
“Không sao.” Ngũ Mị lơ đễnh dùng nĩa nâng lên một miếng thanh long, đưa tới khoé miệng Thẩm Lục Gia, “Anh nếm thử một miếng đi.”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của cô phản xạ lại ánh sáng dịu dàng, Thẩm Lục Gia nhìn gần như ngây người.
“Anh có ăn hay không?” Vẫn là Ngũ Mị giận dỗi khiến anh phải hồi tỉnh lại, lỗ tai Thẩm Lục Gia đỏ lên, cúi đầu ngậm miếng thanh long vào trong miệng. Thanh long ở vùng nhiệt đới ngọt hơn vùng cận nhiệt đới nhiều, vừa cắn một miếng, nước tràn khắp nơi, Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy sự ngọt ngào đó còn thấm vào tận đáy lòng.
Một người đàn ông ngoại quốc đeo balo lái chiếc xe moto gào thét chạy qua, mang theo một dòng khí sắc bén, tiếng động cơ chói tai.
“Cẩn thận.” Thẩm Lục Gia đưa tay kéo eo Ngũ Mị, đưa đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm. Nhưng hai người không tránh khỏi dính vào nhau.
Bộ ngực mềm mại đụng phải lồng ngực chắc chắn của Thẩm Lục Gia. Ngũ Mị đột nhiên cảm thấy trong ngực có một con bồ câu trắng vỗ cánh, giãy giụa muốn bay ra ngoài, bay ra ngoài…
Môi của cô còn dính một chút nước dâu, đỏ thẫm mê người. Thẩm Lục Gia chậm rãi đưa ngón cái tay phải, chạm lên môi cô.
Con ngươi Ngũ Mị trong như nước, giống như ánh sao lấp lánh, sáng trong nhìn anh, chỉ có đôi lông mi không ngừng lay động trong gió đêm.
Thẩm Lục Gia thấy trong đầu trống rỗng, quỷ thần xui khiến, anh dùng đôi môi của mình chiếm hữu đôi môi cô. Môi cô rất mềm, giống như thạch hoa quả. Thẩm Lục Gia lại dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cô, rất ngọt, có lẽ là nước trái cây. Anh không nhịn được liếm mút.
Trong lúc mút, đôi môi Ngũ Mị lộ ra một khe hở, có lẽ là trời sinh đàn ông tính chiếm đoạt, Thẩm Lục Gia không cần dạy cũng biết cạy môi của cô, gấp gáp đuổi theo đầu lưỡi mang đậm hương thơm trái cây nhiệt đới kia. Ngũ Mị vốn còn chút ý trêu đùa, nhưng Thẩm Lục Gia hôn quá nhanh lại dùng quá sức, cô cảm thấy hô hấp đều bị anh cậy mạnh mà hút ra hầu như không còn, hai cánh tay không khỏi siết chặt hông anh, gần như dính cả người lên người anh.
Hai người hôn không biết bao lâu, trong nháy mắt khi Thẩm Lục Gia buông tha cho cô, Ngũ Mị cảm thấy chân cũng đã tê rần. Thẩm Lục Gia thường ngày trầm tĩnh, lần đầu tiên trong ánh mắt hiện lên vẻ kích động. Mà Ngũ Mị trước giờ luôn lấy việc nhạo báng Thẩm Lục Gia làm thú vui cũng lần đầu có chút cảm giác mặt hồng tim đập, vì vậy xách túi ny lon bước cực nhanh về khách sạn.
Thẩm Lục Gia chân dài nhẹ bước, nhanh chóng đuổi theo, chủ động dắt tay Ngũ Mị, lại đổi thành tư thế cầm tay, Ngũ Mị trừng mắt nhìn anh.
“Tôi sẽ không xin lỗi.” Thẩm Lục Gia bình tĩnh nói một câu như vậy, “Nhưng tôi yêu cầu chịu trách nhiệm lần này.”
Lời tác giả: Cuối cùng cũng đến cảnh hôn… Một hàng lệ chảy, sói con cuối cùng cũng phải biến thân thành người sói rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook