Trẫm (Bản Dịch)
-
Chương 9: Giết Người Cướp Của (2)
“Phô thủ là cái gì?” Triệu Hãn đưa ra một cái vấn đề ngây thơ.
Trương Xuân Tài ngẩn người: “Phô thủ chính là vòng dùng để đập cửa.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Còn có gì khác hay không?”
Trương Xuân Tài lại cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Lỗ chó nhà tôi là vuông, lỗ chó nhà hắn là tròn.”
Triệu Hãn hỏi lại: “Quần áo để thay của ngươi đâu?”
Trương Xuân Tài nói: “Ở bên giường.”
Triệu Hãn mò đến một đống quần áo, trước dùng dây lưng mang hai tay trói quặt ra sau lưng, lại vơ bừa một đống vải rách nhét vào miệng hắn.
“Ô ô ô!”
Trương Xuân Tài ra sức giãy dụa, lại bị bịt miệng, là vải bó chân của chính gã.
Triệu Hãn chưa lập tức rời khỏi, ở lại trong phòng lục lọi, không bao lâu liền tìm được một món vũ khí —— kéo!
Hắn về tới bên giường, mang quần áo Trương Xuân Tài cắt thành rất nhiều mảnh vải dài nhỏ, lại dùng mảnh vải bện thành mấy sợi dây thừng vải. Mang dây thừng vải cột vào trên mâu trúc, lại mang kéo buộc ở bên hông, nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài.
Ma Ngũ bị trói ở dưới mái hiên, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, hy vọng Triệu Trinh Phương có thể cho mở trói hắn.
Tiểu cô nương hờ hững, chỉ cuộn mình ở dưới mái hiên, nửa người bị gió táp mưa sa.
“Két!”
Cửa sân đột nhiên mở ra, Triệu Trinh Phương ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Nhị ca!”
“Đừng nói chuyện, đừng chạy lung tung, chờ ca trở lại.” Triệu Hãn phân phó.
“Vâng.” Triệu Trinh Phương nhu thuận gật đầu.
Triệu Hãn lại đi đến bên cạnh Ma Ngũ, không chút dấu hiệu đá ra một cước, sau đó nhổ miếng vải bịt miệng hỏi: “Lỗ chó nhà Hầu gia, là vuông hay tròn?”
Ma Ngũ mơ hồ nói: “Tròn... Tròn nhỉ?”
Triệu Hãn dùng kéo dí vào cổ người này: “Hỏi một lần nữa, vuông hay là tròn!”
Ma Ngũ mang theo tiếng nức nở nói: “Nhớ... Nhớ không rõ.”
“Nơi này thật sự là nhà Hầu gia?” Triệu Hãn lại hỏi.
Ma Ngũ sợ sắp chết, ăn ngay nói thật: “Không biết, ta có bệnh quáng gà, buổi tối thấy không rõ.”
“Đồ vô dụng!”
Triệu Hãn thấp giọng mắng, một lần nữa bịt mồm hắn, hướng nhà dân bên cạnh tiếp tục tìm kiếm.
Dựa theo ý kiến của Trương Xuân Tài, Triệu Hãn rất nhanh phát hiện mục tiêu, vòng đập cửa là sư tử, lỗ chó cũng là tròn.
Nhưng lỗ chó này quá nhỏ, Triệu Hãn không có cách nào chui vào, hắn chỉ có thể trở về tìm muội muội, bảo Triệu Trinh Phương đội mưa chui lỗ chó mà vào, sau đó lại từ bên trong mở ra then cửa cho hắn.
Hai huynh muội đều vào sân, Triệu Hãn dứt khoát mang tiểu muội đi cửa hiên trú mưa.
Tới nhà chính, giở lại trò cũ, Triệu Hãn lấy tay thò vào song cửa sổ, nhưng lần này trước đó lấy dây thừng vải thắt núi. Hắn dùng dây thừng buộc song cài cửa sổ, tránh cho đẩy rơi then cửa sổ xuống đất, lặng yên không một tiếng động trèo cửa sổ tiến vào phòng ngủ nhà chính.
Trên giường có ba người ngủ, một lớn hai nhỏ.
Mùa hè không đắp chăn, nương ánh sáng yếu ớt, vừa xem hiểu ngay, là một người phụ nữ cùng hai đứa trẻ con.
Triệu Hãn dùng kéo dí lên cổ họng người phụ nữ, bịt miệng mũi đánh thức cô ta nói: “Ngươi dám kêu, ta liền giết con ngươi!”
Phụ nhân cả kinh mất tiếng, run bần bật.
Triệu Hãn buông ra một bàn tay, quát khẽ: “Đặng Quý ở đâu? Nói!”
Người phụ nữ run rẩy nói: “Ở ở ở... Ở đông sương.”
Triệu Hãn nói: “Ta chỉ cầu tài, không cần mạng, thành thật xoay người để ta trói tay sau lưng!”
Phụ nhân không dám cãi lời, xoay người nằm úp sấp, hai tay đặt ở sau thắt lưng.
Dây thừng vải Triệu Hãn chuẩn bị đã phát huy công dụng, mang người phụ nữ này trói chặt tay chân, lại bịt chặt miệng của nàng.
Rất nhanh tới ngoài đông sương phòng, Triệu Hãn lặng lẽ trèo cửa sổ mà vào.
Quả nhiên thấy hai người nằm trên giường, một nam một nữ, nam hẳn là Hầu gia Đặng Quý không thể nghi ngờ.
Hai người tựa như từng “kịch liệt chiến đấu” một phen, giờ phút này trần truồng ngủ, Đặng Quý ngã chỏng vó ngủ tiếng ngáy vang rung trời.
Triệu Hãn đứng ở trước giường, chỉ do dự mấy giây, liền cầm kéo đâm xuống.
Làm việc lớn thì không thể do dự, nếu không tất nhiên bị nó hại ngược lại. Triệu Hãn cũng không có cái tiền vốn đó, đi đấu có qua có lại với đối phương, thậm chí ngay cả xung đột chính diện cũng không có phần thắng, phải chủ động tấn công một lần giải quyết vấn đề!
Kéo đâm thủng cổ họng, Đặng Quý chợt bị đau tỉnh lại, theo bản năng đi ôm cổ.
Hắn muốn kêu gào, máu tràn vào cổ họng, ngược lại biến thành liên thanh ho khan. Thằng nhãi này bắt lấy cổ tay Triệu Hãn, dùng hết toàn lực mang cái kéo đẩy lên trên, hai chân đá lung tung lên giường cầu cứu.
Phụ nhân bên cạnh là tiểu thiếp của hắn, đang ngủ mơ hồ nói: “Đương gia, đừng quậy nữa, còn chưa giày vò đủ à?”
“Không... Khụ khụ khụ...”
Trong miệng Đặng Quý chỉ phun ra một âm tiết, liền lần nữa biến thành tiếng ho khan, khụ khụ phun ra một ngụm máu tươi.
Về phần cổ hắn, ồ ồ trào máu, đã chảy xuống nhuộm đỏ mảng lớn chiếu.
Rốt cuộc, Đặng Quý giãy dụa càng lúc càng yếu, hai cánh tay thõng xuống, cả người run rẩy.
Đại ác nhân này chiếm cứ khu bến tàu Thiên Tân, chuyên kinh doanh ăn xin, kiêm chức ăn cắp, ngẫu nhiên lừa bán trẻ con, cứ thế chết không minh bạch, thậm chí ngay cả ai giết hắn cũng chưa làm rõ.
Có lẽ là động tĩnh quá lớn, tiểu thiếp bên cạnh rốt cuộc tỉnh lại.
Nàng mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy, ngáp nói: “Mùi gì thế? Tanh quá.”
Triệu Hãn sợ tới mức vội vàng nhảy lên đầu giường, từ phía sau bịt miệng nàng, nắm ngược kéo đè lên cổ, đè giọng nói: “Không được kêu!”
Tiểu thiếp hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ gật đầu nói: “Ô ô ô!”
Triệu Hãn chậm rãi buông tay.
“A!”
Vừa buông tay ra, tiểu thiếp đã kêu lên, Triệu Hãn vội vàng bịt chặt lần nữa, thuận tay đâm kéo xuống một phát.
Triệu Hãn lần đầu tiên chủ mưu giết người, tinh thần khẩn trương cao độ. Hắn vốn không muốn giết tiểu thiếp này, nhưng bị tiếng kêu của đối phương kích thích, dưới sự kinh hoảng dứt khoát cùng nhau giết!
“Phì phò phì phò!”
Triệu Hãn ngồi ở giữa hai cái xác, thở hổn hển như kéo bễ, hắn giờ phút này cũng đủ mệt.
Hơn nữa, có chút tinh thần hoảng hốt, giống như hành vi giết người của mình là mộng du, ma xui quỷ khiến làm ra việc bạo lực hung tàn bực này.
“Phù...”
Triệu Hãn phun ra một hơi dài, bắt buộc mình bình tĩnh lại.
Không trách ta.
Đúng, không trách ta!
Người này muốn bắt mình cùng muội muội, đánh gãy chân làm công cụ ăn xin, mình chỉ là phản kháng trước mà thôi. Hơn nữa người này làm nhiều việc ác, giết hắn là trừ hại cho dân, mình không có lỗi ngược lại còn có công!
Lau khô hai tay dính đầy máu tươi, Triệu Hãn lại về tới phòng ngủ nhà chính, giật xuống miếng vải rách bịt miệng người phụ nữ, hỏi: “Tiền của Đặng Quý ở đâu?”
Người phụ nữ hoảng sợ nói: “Ta không biết.”
Triệu Hãn hung tợn ép hỏi: “Không nói liền giết con ngươi!”
Trương Xuân Tài ngẩn người: “Phô thủ chính là vòng dùng để đập cửa.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Còn có gì khác hay không?”
Trương Xuân Tài lại cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Lỗ chó nhà tôi là vuông, lỗ chó nhà hắn là tròn.”
Triệu Hãn hỏi lại: “Quần áo để thay của ngươi đâu?”
Trương Xuân Tài nói: “Ở bên giường.”
Triệu Hãn mò đến một đống quần áo, trước dùng dây lưng mang hai tay trói quặt ra sau lưng, lại vơ bừa một đống vải rách nhét vào miệng hắn.
“Ô ô ô!”
Trương Xuân Tài ra sức giãy dụa, lại bị bịt miệng, là vải bó chân của chính gã.
Triệu Hãn chưa lập tức rời khỏi, ở lại trong phòng lục lọi, không bao lâu liền tìm được một món vũ khí —— kéo!
Hắn về tới bên giường, mang quần áo Trương Xuân Tài cắt thành rất nhiều mảnh vải dài nhỏ, lại dùng mảnh vải bện thành mấy sợi dây thừng vải. Mang dây thừng vải cột vào trên mâu trúc, lại mang kéo buộc ở bên hông, nghênh ngang mở cửa đi ra ngoài.
Ma Ngũ bị trói ở dưới mái hiên, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, hy vọng Triệu Trinh Phương có thể cho mở trói hắn.
Tiểu cô nương hờ hững, chỉ cuộn mình ở dưới mái hiên, nửa người bị gió táp mưa sa.
“Két!”
Cửa sân đột nhiên mở ra, Triệu Trinh Phương ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Nhị ca!”
“Đừng nói chuyện, đừng chạy lung tung, chờ ca trở lại.” Triệu Hãn phân phó.
“Vâng.” Triệu Trinh Phương nhu thuận gật đầu.
Triệu Hãn lại đi đến bên cạnh Ma Ngũ, không chút dấu hiệu đá ra một cước, sau đó nhổ miếng vải bịt miệng hỏi: “Lỗ chó nhà Hầu gia, là vuông hay tròn?”
Ma Ngũ mơ hồ nói: “Tròn... Tròn nhỉ?”
Triệu Hãn dùng kéo dí vào cổ người này: “Hỏi một lần nữa, vuông hay là tròn!”
Ma Ngũ mang theo tiếng nức nở nói: “Nhớ... Nhớ không rõ.”
“Nơi này thật sự là nhà Hầu gia?” Triệu Hãn lại hỏi.
Ma Ngũ sợ sắp chết, ăn ngay nói thật: “Không biết, ta có bệnh quáng gà, buổi tối thấy không rõ.”
“Đồ vô dụng!”
Triệu Hãn thấp giọng mắng, một lần nữa bịt mồm hắn, hướng nhà dân bên cạnh tiếp tục tìm kiếm.
Dựa theo ý kiến của Trương Xuân Tài, Triệu Hãn rất nhanh phát hiện mục tiêu, vòng đập cửa là sư tử, lỗ chó cũng là tròn.
Nhưng lỗ chó này quá nhỏ, Triệu Hãn không có cách nào chui vào, hắn chỉ có thể trở về tìm muội muội, bảo Triệu Trinh Phương đội mưa chui lỗ chó mà vào, sau đó lại từ bên trong mở ra then cửa cho hắn.
Hai huynh muội đều vào sân, Triệu Hãn dứt khoát mang tiểu muội đi cửa hiên trú mưa.
Tới nhà chính, giở lại trò cũ, Triệu Hãn lấy tay thò vào song cửa sổ, nhưng lần này trước đó lấy dây thừng vải thắt núi. Hắn dùng dây thừng buộc song cài cửa sổ, tránh cho đẩy rơi then cửa sổ xuống đất, lặng yên không một tiếng động trèo cửa sổ tiến vào phòng ngủ nhà chính.
Trên giường có ba người ngủ, một lớn hai nhỏ.
Mùa hè không đắp chăn, nương ánh sáng yếu ớt, vừa xem hiểu ngay, là một người phụ nữ cùng hai đứa trẻ con.
Triệu Hãn dùng kéo dí lên cổ họng người phụ nữ, bịt miệng mũi đánh thức cô ta nói: “Ngươi dám kêu, ta liền giết con ngươi!”
Phụ nhân cả kinh mất tiếng, run bần bật.
Triệu Hãn buông ra một bàn tay, quát khẽ: “Đặng Quý ở đâu? Nói!”
Người phụ nữ run rẩy nói: “Ở ở ở... Ở đông sương.”
Triệu Hãn nói: “Ta chỉ cầu tài, không cần mạng, thành thật xoay người để ta trói tay sau lưng!”
Phụ nhân không dám cãi lời, xoay người nằm úp sấp, hai tay đặt ở sau thắt lưng.
Dây thừng vải Triệu Hãn chuẩn bị đã phát huy công dụng, mang người phụ nữ này trói chặt tay chân, lại bịt chặt miệng của nàng.
Rất nhanh tới ngoài đông sương phòng, Triệu Hãn lặng lẽ trèo cửa sổ mà vào.
Quả nhiên thấy hai người nằm trên giường, một nam một nữ, nam hẳn là Hầu gia Đặng Quý không thể nghi ngờ.
Hai người tựa như từng “kịch liệt chiến đấu” một phen, giờ phút này trần truồng ngủ, Đặng Quý ngã chỏng vó ngủ tiếng ngáy vang rung trời.
Triệu Hãn đứng ở trước giường, chỉ do dự mấy giây, liền cầm kéo đâm xuống.
Làm việc lớn thì không thể do dự, nếu không tất nhiên bị nó hại ngược lại. Triệu Hãn cũng không có cái tiền vốn đó, đi đấu có qua có lại với đối phương, thậm chí ngay cả xung đột chính diện cũng không có phần thắng, phải chủ động tấn công một lần giải quyết vấn đề!
Kéo đâm thủng cổ họng, Đặng Quý chợt bị đau tỉnh lại, theo bản năng đi ôm cổ.
Hắn muốn kêu gào, máu tràn vào cổ họng, ngược lại biến thành liên thanh ho khan. Thằng nhãi này bắt lấy cổ tay Triệu Hãn, dùng hết toàn lực mang cái kéo đẩy lên trên, hai chân đá lung tung lên giường cầu cứu.
Phụ nhân bên cạnh là tiểu thiếp của hắn, đang ngủ mơ hồ nói: “Đương gia, đừng quậy nữa, còn chưa giày vò đủ à?”
“Không... Khụ khụ khụ...”
Trong miệng Đặng Quý chỉ phun ra một âm tiết, liền lần nữa biến thành tiếng ho khan, khụ khụ phun ra một ngụm máu tươi.
Về phần cổ hắn, ồ ồ trào máu, đã chảy xuống nhuộm đỏ mảng lớn chiếu.
Rốt cuộc, Đặng Quý giãy dụa càng lúc càng yếu, hai cánh tay thõng xuống, cả người run rẩy.
Đại ác nhân này chiếm cứ khu bến tàu Thiên Tân, chuyên kinh doanh ăn xin, kiêm chức ăn cắp, ngẫu nhiên lừa bán trẻ con, cứ thế chết không minh bạch, thậm chí ngay cả ai giết hắn cũng chưa làm rõ.
Có lẽ là động tĩnh quá lớn, tiểu thiếp bên cạnh rốt cuộc tỉnh lại.
Nàng mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy, ngáp nói: “Mùi gì thế? Tanh quá.”
Triệu Hãn sợ tới mức vội vàng nhảy lên đầu giường, từ phía sau bịt miệng nàng, nắm ngược kéo đè lên cổ, đè giọng nói: “Không được kêu!”
Tiểu thiếp hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ gật đầu nói: “Ô ô ô!”
Triệu Hãn chậm rãi buông tay.
“A!”
Vừa buông tay ra, tiểu thiếp đã kêu lên, Triệu Hãn vội vàng bịt chặt lần nữa, thuận tay đâm kéo xuống một phát.
Triệu Hãn lần đầu tiên chủ mưu giết người, tinh thần khẩn trương cao độ. Hắn vốn không muốn giết tiểu thiếp này, nhưng bị tiếng kêu của đối phương kích thích, dưới sự kinh hoảng dứt khoát cùng nhau giết!
“Phì phò phì phò!”
Triệu Hãn ngồi ở giữa hai cái xác, thở hổn hển như kéo bễ, hắn giờ phút này cũng đủ mệt.
Hơn nữa, có chút tinh thần hoảng hốt, giống như hành vi giết người của mình là mộng du, ma xui quỷ khiến làm ra việc bạo lực hung tàn bực này.
“Phù...”
Triệu Hãn phun ra một hơi dài, bắt buộc mình bình tĩnh lại.
Không trách ta.
Đúng, không trách ta!
Người này muốn bắt mình cùng muội muội, đánh gãy chân làm công cụ ăn xin, mình chỉ là phản kháng trước mà thôi. Hơn nữa người này làm nhiều việc ác, giết hắn là trừ hại cho dân, mình không có lỗi ngược lại còn có công!
Lau khô hai tay dính đầy máu tươi, Triệu Hãn lại về tới phòng ngủ nhà chính, giật xuống miếng vải rách bịt miệng người phụ nữ, hỏi: “Tiền của Đặng Quý ở đâu?”
Người phụ nữ hoảng sợ nói: “Ta không biết.”
Triệu Hãn hung tợn ép hỏi: “Không nói liền giết con ngươi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook