Trẫm (Bản Dịch)
-
Chương 14: Biến Cố (1)
“Ta hiểu, thật là xui xẻo!” Phí Ánh Hoàn vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vốn là vào kinh thi hội, ai ngờ chẳng những thi rớt, khi về quê còn ở Thiên Tân mắc cạn lưu lại. Lại ù ù cạc cạc mắc bệnh nặng một hồi, tiền bạc trên người đều cầm đi chạy chữa hết, khiến cho bây giờ ngay cả tiền thuê thuyền cũng không có.
Phí Ánh Hoàn hậu nhân của danh môn này, tài chính trong tay còn không dư dả bằng Triệu Hãn.
Hai nạn dân cường tráng nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đi xa, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ:
“Đại ca, cứ như vậy thả người đi qua? Trên người bọn họ khẳng định có hàng.”
“Làm việc lớn quan trọng hơn! Trương huynh đệ, Triệu huynh đệ, Trần huynh đệ bọn họ chuẩn bị xong chưa?”
“Đều chuẩn bị xong rồi.”
“Nhớ kỹ, sau này không cho phép gọi tên họ ban đầu nữa, miễn cho ngày nào đó bị triều đình đào mộ tổ tiên. Ta tên Đạp Phá Thiên!”
“Hiểu, ta về sau tên Chấn Sơn Hưởng.”
“Sau khi khởi sự, Bắc Trực Đãi không thể ở lại nữa, chúng ta một đường giết đi Sơn Đông. Trước cướp Dương Liễu Thanh trấn, để mọi người đều được ăn bữa no, lại đi đánh huyện Tĩnh Hải. Có thể đánh thì đánh, đánh không nổi đi luôn. Bắc Trực hạn hán lớn, không có lương thực gì, Sơn Đông bên kia càng nhiều đồ ăn hơn.”
“Nhưng nghe nói Sơn Đông năm trước cũng gặp nạn.”
“Vậy thì đi Hà Nam.”
“Hà Nam năm kia hạn hán, năm trước nữa lũ lụt, rất nhiều nạn dân đều chạy đi quê nhà chúng ta xin cơm.”
“Câm miệng, toàn nói nhảm, dù sao đến lúc đó tự có nơi đi!”
“...”
Cách sông đào bảo vệ thành phía nam hai dặm, sớm đã dựng lên vài cái vại lớn, có người ở trong đám dân đói la lên: “Đạp Phá Thiên chia thịt rồi, đều mau đi ăn thịt đi!”
Nạn đói nhiều ngày, có thể có thịt gì mà ăn?
Dân đói sớm đoán được chân tướng, nhưng bên bờ vực chết đói, không quản được nhiều như vậy. Thậm chí có không ít dân đói lén lút ăn thịt, chỉ là không bày ở bên ngoài mà thôi.
Nửa ngày sau, chia ăn canh thịt chấm dứt.
Đạp Phá Thiên chọn lựa ba ngàn tráng đinh, lại mang mấy trăm người nhà tráng đinh, đông nghìn nghịt giết về phía nam.
Cái gọi là tráng đinh, chỉ là người còn có thể cầm côn bổng liều mạng, dân đói còn lại đã sớm đói không đi nổi đường nữa. Bọn họ cầm các loại “vũ khí”, thời điểm mấu chốt dùng cho tác chiến cướp bóc, trong quá trình hành quân thì có thể đảm đương gậy chống.
Không chống gậy, những người này ngay cả đi đường cũng khó khăn.
Triệu Hãn đã vỗ cánh con bướm*, Bắc Trực Đãi năm Sùng Trinh thứ nhất, không hiểu sao có thêm một đầu sỏ giặc cướp tên là Đạp Phá Thiên.
* hiệu ứng cánh bướm
Bất luận là tác phẩm điện ảnh, hay là lúc đọc tiểu thuyết, Triệu Hãn nhìn thấy nhân vật chính chỉ vào bầu trời, khàn giọng kiệt sức hô to “lão giặc trời”, đều sẽ cảm thấy một loại xấu hổ không tên.
Nhưng, hắn bây giờ chính mình cũng muốn mắng đau—— Đệch mợ nó lão giặc trời!
Nhật, nhập, trực, một cái ý tứ, thông hành cả nước ở đời Minh.
“Trực nương tặc” nhìn như cổ điển văn nhã, thật ra ba chữ này rất bẩn, so với “nhật X mụ” càng ghê tởm gấp trăm lần, xuất hiện ở trong đại kịch Ương Thị đơn thuần thuộc loại nói nhảm. Không sai, nói chính là phim 《 Thủy Hử truyện 》!
Nhật đầu, nguyệt lượng, đây là tục ngữ.
Thái dương, thái âm, đây là tên khoa học.
Ở sau khi từ “Nhật” lưu hành, “nhật đầu” nghe qua giống mắng chửi người, thậm chí bởi vậy đảo bức “thái dương”, khiến tên khoa học dần dần biến thành tục ngữ dân gian.
Như vậy, Triệu Hãn vì sao muốn nhật mẫu thân ông trời vậy?
Bởi vì hắn bị lão giặc trời làm ghê tởm!
Ở Thiên Tân gặp được dòng không khí lạnh, Triệu Hãn chuyên môn bỏ tiền bạc, mua vài thước vải bông, hai huynh muội buổi tối quấn chống lạnh. Ai ngờ sau khi rời Thiên Tân, chỉ đi ra mấy dặm, thời tiết đột nhiên từ âm u chuyển nắng, phơi nắng hắn và tiểu muội thiếu chút nữa bị cảm nắng.
Nắng khắc nghiệt không chịu nổi.
Nửa đường, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, tìm một nơi có bóng râm tránh nắng.
Ngày đầu tiên nam hạ, chỉ đi không đến hai mươi dặm đường, đa số thời gian đều trú mát tránh mặt trời.
Chạng vạng đến Dương Liễu Thanh trấn, mấy chục năm trước, trấn này dị thường phồn vinh. Nhưng theo Dương Thanh thủy dịch chuyển đi, trấn nhỏ dần dần suy sụp, đã không còn sự náo nhiệt ngày xưa.
Nơi này cũng có dân đói!
Làm trấn lớn đầu tiên Thiên Tân hướng nam, tự nhiên là chỗ tốt để chạy nạn xin cơm. Lúc này đại khái có mấy trăm dân đói, hóa thân thành ăn xin, tụ tập ở trong trấn ngoài trấn ăn xin.
Cửa hàng trên trấn, toàn bộ lựa chọn đóng cửa, sợ hãi bị dân đói đói quá cướp bóc.
Bên cạnh kênh đào ngoài trấn, có một tòa miếu Thiên Phi bỏ hoang.
Mụ tổ không những là hải thần, cũng là thần thủ hộ thuỷ vận, hơn nữa có triều đình Đại Minh xác nhận. Dương Liễu Thanh trấn bởi thuỷ vận mà phát triển, góp vốn xây dựng miếu Thiên Phi, nhưng hôm nay sớm đã không còn hương khói.
Hai huynh muội tính ở miếu Thiên Phi qua đêm, nhưng còn chưa đi vào cửa miếu, liền nhìn thấy bên trong nằm rậm rạp dân đói.
“Nơi này không thể ở.” Triệu Hãn kéo tiểu muội, xoay người liền theo kênh đào tiếp tục đi.
Đi tiếp hai dặm, sắc trời đã sớm tối đen.
Hai huynh muội ven đường lục tìm cành khô lá úa, lấy ra một cái hũ ngói vỡ, chuẩn bị nhóm lửa nấu cháo húp.
“Sát, sát!”
Dao đánh lửa lấy được ở nhà Hầu gia, Triệu Hãn đã sử dụng thành thạo.
Dùng cỏ khô lót đá đánh lửa, lại lấy dao đánh lửa ma sát, vài giây đồng hồ có thể dẫn cháy, trình độ thuận tiện không thua gì diêm, hơn nữa còn không sợ bị mưa làm ướt.
Giá thóc gạo quá đắt, Triệu Hãn chỉ mua ba cân thử thước, ba cân ngô.
Thử thước chính là hạt kê vàng, một trong ngũ cốc cổ đại.
Về phần ngô, thời Vạn Lịch đã truyền vào Trung Quốc, tỉnh gieo trồng đầu tiên là Quảng Tây, tỉnh gieo trồng thứ hai là Hà Nam. Chỉ nhìn địa vực có tính bước nhảy như thế, liền biết có quan viên đang mở rộng, bất luận thời đại nào, sẽ luôn xuất hiện mấy vị quan tốt làm việc.
Dân chúng tầng dưới chót, không cầu gì khác, chỉ có thể chờ mong mình gặp được quan tốt. Hơn nữa, không cần là thanh thiên, có thể làm việc thực là đủ rồi.
“Nhị ca, muội đến vo gạo.” Triệu Trinh Phương phi thường tích cực.
Triệu Hãn cười nói: “Vậy về sau nấu cơm, liền đều giao cho muội.”
Triệu Trinh Phương tự hào nói: “Muội bốn tuổi biết nhóm lửa, mẹ cùng đại tỷ đều khen muội được việc đấy.”
Triệu Hãn khẽ xoa đỉnh đầu tiểu muội, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nước là từ trong kênh đào múc đến, mang hạt kê cùng ngô trộn lẫn bỏ vào nồi, lại rắc vào một nắm muối thô, rất nhanh đã truyền ra từng đợt mùi thơm thức ăn.
Hai huynh muội ăn như hùm như sói, sau khi ăn xong, quấn vải bông ôm nhau ngủ.
Vốn là vào kinh thi hội, ai ngờ chẳng những thi rớt, khi về quê còn ở Thiên Tân mắc cạn lưu lại. Lại ù ù cạc cạc mắc bệnh nặng một hồi, tiền bạc trên người đều cầm đi chạy chữa hết, khiến cho bây giờ ngay cả tiền thuê thuyền cũng không có.
Phí Ánh Hoàn hậu nhân của danh môn này, tài chính trong tay còn không dư dả bằng Triệu Hãn.
Hai nạn dân cường tráng nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đi xa, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ:
“Đại ca, cứ như vậy thả người đi qua? Trên người bọn họ khẳng định có hàng.”
“Làm việc lớn quan trọng hơn! Trương huynh đệ, Triệu huynh đệ, Trần huynh đệ bọn họ chuẩn bị xong chưa?”
“Đều chuẩn bị xong rồi.”
“Nhớ kỹ, sau này không cho phép gọi tên họ ban đầu nữa, miễn cho ngày nào đó bị triều đình đào mộ tổ tiên. Ta tên Đạp Phá Thiên!”
“Hiểu, ta về sau tên Chấn Sơn Hưởng.”
“Sau khi khởi sự, Bắc Trực Đãi không thể ở lại nữa, chúng ta một đường giết đi Sơn Đông. Trước cướp Dương Liễu Thanh trấn, để mọi người đều được ăn bữa no, lại đi đánh huyện Tĩnh Hải. Có thể đánh thì đánh, đánh không nổi đi luôn. Bắc Trực hạn hán lớn, không có lương thực gì, Sơn Đông bên kia càng nhiều đồ ăn hơn.”
“Nhưng nghe nói Sơn Đông năm trước cũng gặp nạn.”
“Vậy thì đi Hà Nam.”
“Hà Nam năm kia hạn hán, năm trước nữa lũ lụt, rất nhiều nạn dân đều chạy đi quê nhà chúng ta xin cơm.”
“Câm miệng, toàn nói nhảm, dù sao đến lúc đó tự có nơi đi!”
“...”
Cách sông đào bảo vệ thành phía nam hai dặm, sớm đã dựng lên vài cái vại lớn, có người ở trong đám dân đói la lên: “Đạp Phá Thiên chia thịt rồi, đều mau đi ăn thịt đi!”
Nạn đói nhiều ngày, có thể có thịt gì mà ăn?
Dân đói sớm đoán được chân tướng, nhưng bên bờ vực chết đói, không quản được nhiều như vậy. Thậm chí có không ít dân đói lén lút ăn thịt, chỉ là không bày ở bên ngoài mà thôi.
Nửa ngày sau, chia ăn canh thịt chấm dứt.
Đạp Phá Thiên chọn lựa ba ngàn tráng đinh, lại mang mấy trăm người nhà tráng đinh, đông nghìn nghịt giết về phía nam.
Cái gọi là tráng đinh, chỉ là người còn có thể cầm côn bổng liều mạng, dân đói còn lại đã sớm đói không đi nổi đường nữa. Bọn họ cầm các loại “vũ khí”, thời điểm mấu chốt dùng cho tác chiến cướp bóc, trong quá trình hành quân thì có thể đảm đương gậy chống.
Không chống gậy, những người này ngay cả đi đường cũng khó khăn.
Triệu Hãn đã vỗ cánh con bướm*, Bắc Trực Đãi năm Sùng Trinh thứ nhất, không hiểu sao có thêm một đầu sỏ giặc cướp tên là Đạp Phá Thiên.
* hiệu ứng cánh bướm
Bất luận là tác phẩm điện ảnh, hay là lúc đọc tiểu thuyết, Triệu Hãn nhìn thấy nhân vật chính chỉ vào bầu trời, khàn giọng kiệt sức hô to “lão giặc trời”, đều sẽ cảm thấy một loại xấu hổ không tên.
Nhưng, hắn bây giờ chính mình cũng muốn mắng đau—— Đệch mợ nó lão giặc trời!
Nhật, nhập, trực, một cái ý tứ, thông hành cả nước ở đời Minh.
“Trực nương tặc” nhìn như cổ điển văn nhã, thật ra ba chữ này rất bẩn, so với “nhật X mụ” càng ghê tởm gấp trăm lần, xuất hiện ở trong đại kịch Ương Thị đơn thuần thuộc loại nói nhảm. Không sai, nói chính là phim 《 Thủy Hử truyện 》!
Nhật đầu, nguyệt lượng, đây là tục ngữ.
Thái dương, thái âm, đây là tên khoa học.
Ở sau khi từ “Nhật” lưu hành, “nhật đầu” nghe qua giống mắng chửi người, thậm chí bởi vậy đảo bức “thái dương”, khiến tên khoa học dần dần biến thành tục ngữ dân gian.
Như vậy, Triệu Hãn vì sao muốn nhật mẫu thân ông trời vậy?
Bởi vì hắn bị lão giặc trời làm ghê tởm!
Ở Thiên Tân gặp được dòng không khí lạnh, Triệu Hãn chuyên môn bỏ tiền bạc, mua vài thước vải bông, hai huynh muội buổi tối quấn chống lạnh. Ai ngờ sau khi rời Thiên Tân, chỉ đi ra mấy dặm, thời tiết đột nhiên từ âm u chuyển nắng, phơi nắng hắn và tiểu muội thiếu chút nữa bị cảm nắng.
Nắng khắc nghiệt không chịu nổi.
Nửa đường, không thể không dừng lại nghỉ ngơi, tìm một nơi có bóng râm tránh nắng.
Ngày đầu tiên nam hạ, chỉ đi không đến hai mươi dặm đường, đa số thời gian đều trú mát tránh mặt trời.
Chạng vạng đến Dương Liễu Thanh trấn, mấy chục năm trước, trấn này dị thường phồn vinh. Nhưng theo Dương Thanh thủy dịch chuyển đi, trấn nhỏ dần dần suy sụp, đã không còn sự náo nhiệt ngày xưa.
Nơi này cũng có dân đói!
Làm trấn lớn đầu tiên Thiên Tân hướng nam, tự nhiên là chỗ tốt để chạy nạn xin cơm. Lúc này đại khái có mấy trăm dân đói, hóa thân thành ăn xin, tụ tập ở trong trấn ngoài trấn ăn xin.
Cửa hàng trên trấn, toàn bộ lựa chọn đóng cửa, sợ hãi bị dân đói đói quá cướp bóc.
Bên cạnh kênh đào ngoài trấn, có một tòa miếu Thiên Phi bỏ hoang.
Mụ tổ không những là hải thần, cũng là thần thủ hộ thuỷ vận, hơn nữa có triều đình Đại Minh xác nhận. Dương Liễu Thanh trấn bởi thuỷ vận mà phát triển, góp vốn xây dựng miếu Thiên Phi, nhưng hôm nay sớm đã không còn hương khói.
Hai huynh muội tính ở miếu Thiên Phi qua đêm, nhưng còn chưa đi vào cửa miếu, liền nhìn thấy bên trong nằm rậm rạp dân đói.
“Nơi này không thể ở.” Triệu Hãn kéo tiểu muội, xoay người liền theo kênh đào tiếp tục đi.
Đi tiếp hai dặm, sắc trời đã sớm tối đen.
Hai huynh muội ven đường lục tìm cành khô lá úa, lấy ra một cái hũ ngói vỡ, chuẩn bị nhóm lửa nấu cháo húp.
“Sát, sát!”
Dao đánh lửa lấy được ở nhà Hầu gia, Triệu Hãn đã sử dụng thành thạo.
Dùng cỏ khô lót đá đánh lửa, lại lấy dao đánh lửa ma sát, vài giây đồng hồ có thể dẫn cháy, trình độ thuận tiện không thua gì diêm, hơn nữa còn không sợ bị mưa làm ướt.
Giá thóc gạo quá đắt, Triệu Hãn chỉ mua ba cân thử thước, ba cân ngô.
Thử thước chính là hạt kê vàng, một trong ngũ cốc cổ đại.
Về phần ngô, thời Vạn Lịch đã truyền vào Trung Quốc, tỉnh gieo trồng đầu tiên là Quảng Tây, tỉnh gieo trồng thứ hai là Hà Nam. Chỉ nhìn địa vực có tính bước nhảy như thế, liền biết có quan viên đang mở rộng, bất luận thời đại nào, sẽ luôn xuất hiện mấy vị quan tốt làm việc.
Dân chúng tầng dưới chót, không cầu gì khác, chỉ có thể chờ mong mình gặp được quan tốt. Hơn nữa, không cần là thanh thiên, có thể làm việc thực là đủ rồi.
“Nhị ca, muội đến vo gạo.” Triệu Trinh Phương phi thường tích cực.
Triệu Hãn cười nói: “Vậy về sau nấu cơm, liền đều giao cho muội.”
Triệu Trinh Phương tự hào nói: “Muội bốn tuổi biết nhóm lửa, mẹ cùng đại tỷ đều khen muội được việc đấy.”
Triệu Hãn khẽ xoa đỉnh đầu tiểu muội, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nước là từ trong kênh đào múc đến, mang hạt kê cùng ngô trộn lẫn bỏ vào nồi, lại rắc vào một nắm muối thô, rất nhanh đã truyền ra từng đợt mùi thơm thức ăn.
Hai huynh muội ăn như hùm như sói, sau khi ăn xong, quấn vải bông ôm nhau ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook