Trái Tim Vampire
Chương 4

Ngày thứ 3 ở thế giới con người thật sự rất nhàm chán a.Nói thực thì tôi không hiểu vì sao mình lại phải đi học như thế này chứ?Mà cái tên Phong chết tiệt lại cúp tiết rồi.Chắc giờ này hắn đang yên giấc ngàn thu chốn nào đây.

-Ôi trời!Chán chết đi được -Tôi nằm gục xuống bàn vừa nghĩ đến cảnh mình sẽ được ngủ ở 1 nơi gió mát lạnh vừa khúc khích cười.Phải,tiết trời này thật sự rất dễ ngủ a.Mà suy cho cùng,chỉ vì cái tên vampire chết tiệt kia mà tôi phải ở đây.Tôi hận hắn,thật sự hận a.Tôi hận không thể 1 phát đâm chết hắn lúc này.Khi nào mà tìm được hắn,tôi thề phải cho hắn trả giá thật đắt.

Reng..reng..reng

Tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên.Bắt lấy thời cơ,tôi xách túi lên vai và ra khỏi lớp.Phải,bạn đoán đúng rồi đấy.Tôi sẽ cúp tiết. Thong dong đi dạo quanh sân trường,tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.Phải công nhận ngôi trường này rất rộng ạ,lại còn thoáng mát nữa.Ra khuôn viên phía sau trường,khung cảnh ở đây khiến tôi bất ngờ nha..Một vườn hoa hồng phấn trải dài trước mắt tôi.Mùi hương nhè nhẹ nhưng quyến rũ ấy khiến người ta cảm thấy dễ chịu.Mùi anh đào phảng phất đâu đây-một mùi hương rất dịu dàng.Tôi đưa mắt về phía cây,mỉm cười mãn nguyện.

-Anh đào đẹp thật nha

Nói xong,tôi vội vàng laị đến chỗ anh đào.Cơn gió nhè nhẹ mang theo hương anh đào khiến tôi chìm dần vào giấc ngủ

*******

Về phần Hạo Phong,sau khi ngủ một giấc say trên ghế đá,cậu ngồi dậy,chuẩn bị vào lớp.Bất chợt cậu gặp bóng hình cô đang ngủ ngon lành dưới gốc cây anh đào.Mái tóc tím che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn làm cô thêm quyến rũ.Đôi mắt sắc sảo ấy giờ trông thật yên bình.Đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười.Khi ngủ,trông cô như 1 thiên sứ vậy,thiên sứ của riêng mình cậu mà thôi

Hạo Phong mỉm cười nhìn cô.Câu đã chờ đợi cô hơn suốt 10 năm qua.Có đôi lúc,cậu về lại nơi ấy-nơi gắn liền với tình bạn trong sáng của cô và cậu.Và...đó cũng là nơi mà cậu phải rời xa cô.Có lẽ..trong khoảnh khắc đó,cậu mới biết rằng,người con gái ấy thật sự đã chiếm 1 vị trí quan trọng trong tim cậu rồi.

Bất chợt,cậu nhìn thấy cô đang chuẩn bị ngã xuống.Không suy nghĩ,cậu vội vàng chạy đến đỡ lấy cô,cho cô tựa vào vai mình mà ngủ.Như tìm được chỗ dựa,cô dúi đầu vào người cậu khiến mặt cậu thoáng đỏ ửng.Khẽ véo cái mũi nhỏ xinh của cô,cậu mỉm cười:“Chắc em mệt lắm phải không?

********

Tôi mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ say.Mùi hương bạc hà?Sao nó quen thuộc đến thế?Trong đầu tôi,hiện lên 1 mảng kí ức nhỏ nhưng rồi nhanh chóng biến mất.Cái gì vừa xảy ra vậy nhỉ?

Ngẩng đầu lên,tôi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cậu.Tôi khựng lại vài giây.Cái gì thế này,tim tôi đập nhanh quá a.Chuyện gì đang diễn ra với trái tim của tôi vây.

-A,cậu làm gì vậy hả -Sau 1 hồi trấn an tinh thần,tôi hất mạnh cậu ta ra rồi đứng lên,phủi bụi quần áo

Cậu ta cũng đứng dậy,nhìn tôi bằng cặp mắt ngây thơ:“Di Di à,là tớ cho cậu mượn vai ngủ đó.Cậu định trả ơn ân nhân của mình như thế sao?”

-Không cần cậu quan tâm -Tôi đáp trả lạnh lùng rồi quay đi.Bất chợt,giọng nói trầm ấm của cậu vang lên.Tuy nói là ấm nhưng vô cùng lạnh lẽo,bất giác khiến tôi run nhẹ:

-Cậu biết vụ án sáng nay không Di? -Hắn ta bước đến trước mặt tôi.Anhs mắt hắn chứa sự thống khổ cùng không cam tâm.Tôi không biết vì sao hắn lại như vậy,nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia,tôi biết mình không thể nói sự thực.

-Tôi không biết.Có chuyện gì sao -Tôi lạnh giọng trả lời

-Không...Không có gì -Hắn rút hai tay ra khỏi người tôi.

- Vậy thôi tôi đi.

***

Khi cô đi rồi,nét thống khổ tột cùng hiện lên trong ánh mắt cậu.Cô thực sự đã thay đổi.Cậu không muốn tin vào điều này.Dù biết cô bị mất trí nhớ nhưng trái tim cậu sao đau quá vậy?

“Sao em lại nói dối anh,Di Di”

******

Tôi chạy hồng hộc ra trước cổng trường.Nhớ lại ánh mắt của hắn lúc đó thực sự rất đáng sợ a.Hắn ta rốt cuộc là ai chứ?

Bất chợt,tiếng chuông điện thoại vang lên.Nhìn vào màn hình điện thoại,tôi khẽ mỉm cười

-Alo -Tôi nhấc máy

-Aigoo.Di Di à,quên bạn rồi sao.Tuyết Lan yêu quý của câu nè -Phía đầu dây bên cửa,giọng của 1 nữ tử vang lên đầy aego

-Có chuyện gì nào bạn hiền -Tôi mỉm cười trước sự đáng yêu của cô bạn

-Mình có thông tin về tên vampire kia rồi.ở thế giới vampire,hắn ta tên Trần Lâm.Còn hiện tai,hắn đang học ở Adverbage

-Thật sao,cảm ơn cậu nhiều nha -Tôi nói

-Không có gì -Tuyết lan cười tươi-Thôi bye nha.Mình có việc rùi.Cúp máy đây.

-Umk,tạm biệt -Tôi nói rồi cúp máy.Khóe miệng xuất hiện nụ cười nửa miệng:“Không ngờ là nhanh vậy a”

****

Trong 1 căn phòng màu tím đáng yêu.1 nữ tử lười biếng thả ống nghe điện thoại xuống,để cơ thể rơi tự do xuống ghế.Khóe miệng cô nhấc lên nụ cười nửa miêng.Mái tóc vàng xoăn đầy quyến rũ ôm ấp khuôn mặt nhỏ nhắn.Đôi mắt to tròn đầy đáng yêu.Đôi môi hồng nhẹ phảng phất hương socola ngọt ngào.Cô là Mạc Tuyết Lan-con gái trưởng của Mạc gia.Là bạn thân duy nhân của Băng Di.Tính cách rất đáng yêu.Cô khẽ nói bằng giọng vui đùa:

-Mọi chuyện bắt đầu rồi a.Có lẽ mình nên giúp Băng Di một chút.

Bên ngoài cửa sổ,1 mảnh sáng xoẹt qua bầu trời.Là sao băng.Sao băng sáng tượng trưng cho điều kì diệu nhưng cũng không ít tai ương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương