Trái Tim Vai Phản Diện
-
Chương 13
Hôm sau tan học, Khương Diễm gặp Mạnh Nịnh ở cửa thư viện.
Tháng một ở Nam Thành trời rét đông lạnh, thiếu nữ khoác trên mình chiếc áo lông màu hồng nhạt, trên lưng đeo balo màu đen.
Trên tay cô cầm theo một cốc trà sữa, tay còn lại cầm que kem nhẹ nhàng liếm một chút.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy cậu, giơ tay vẫy vẫy.
Mặt mày thiếu nữ vui tươi, đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối. Không biết Khương Diễm nghĩ gì, hơi mím môi, đi tới trước mặt cô, theo bản năng giật lấy que kem trong tay cô vừa mới ăn được một chút, vứt vào thùng rác bên cạnh.
???
Mạnh Nịnh giật mình nhìn cậu vài giây, sắc mặt thay đổi.
Chết rồi, cô quên mất, thân thể nguyên chủ có tính hàn, mỗi lần tới tháng đều đau đến chết đi sống lại, nhiều lúc phải châm cứu để có thể bớt đau.
Vừa rồi cô đi mua trà sữa cho Khương Diễm, thấy một đôi tình nhân cầm trong tay que kem trắng, không nghĩ gì lập tức mua một cái.
Đời trước cơ thể cô không tốt, mùa hè cũng không được ăn kem chứ đừng nói là mùa đông. Lúc mua kem, cô còn nghĩ, đời này mình có thể tùy hứng một phen.
Kết quả, cô quên mất thân thể này hiện đã thuộc về cô, sức khỏe cũng là của cô. Cũng may, vì lo mình tới muộn, chạy thẳng một mạch tới đây, chưa kịp ăn nhiều đã bị Khương Diễm vứt đi.
Mạnh Nịnh nhìn Khương Diễm có chút kinh ngạc. Cậu không cho cô ăn kem, là vì nhớ cô không thể ăn đồ lạnh được sao?
Ho nhẹ một tiếng, cô đưa cốc trà sữa tới trước mặt cậu, nhẹ giọng nói, "Mua cho cậu."
Khương Diễm rũ mắt nhìn cô, vốn cậu không muốn nhận, nhưng từ trong ánh mát thiếu nữ thấy được vẻ chờ mong, chần chờ vài giây, cậu nâng tay cầm lấy cốc trà sữa.
Mạnh Nịnh cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Một lần nữa cô lại càng tin tưởng, trong lòng Khương Diễm đã có chỗ bắt đầu dao động.
Giọng nói thiếu nữ trở nên dịu dàng, "Tôi không biết cậu thích uống ngọt hay không nên chỉ bảo người ta cho một nửa đường, mau nếm thử xem có ngon không."
"Vào học trước đã."
Khương Diễm nhàn nhạt lên tiếng, không nhìn cô nữa, nắm chặt cặp sách nhanh chóng vào trong.
Mạnh Nịnh biết Khương Diễm ít nói, cho nên cũng không mong đợi cậu kiên nhẫn giảng bài cho mình, nhưng cô không nghĩ tới, cậu lại vô cùng kiên trì giảng hết các bài trọng điểm cho cô.
Cậu học ban tự nhiên, vậy mà có thể giảng được cho một người ban xã hội như cô mấy bài trọng điểm, hơn nữa, dáng vẻ giảng bài còn vô cùng soái.
Giảng bài xong, cậu lại ném cho cô một xấp bài thi, mỗi bài đều được dùng bút đen đánh dấu những bài quan trọng.
Cũng khiến cô thuộc hết câu trả lời trong đó.
Mạnh Nịnh cảm thấy, kì thi này cô mà không đạt được điểm cao sẽ rất có lỗi với sự nỗ lực của Khương Diễm.
*
Thời gian thi thử cuối cấp của ba khối trường Thịnh Dương không giống nhau.
Buổi sáng thứ hai, kì thi thử của lớp mười một chính thức bắt đầu.
Môn đầu tiên là toán học.
Phòng học của lớp chín là phòng thi của ban tự nhiên, hơn một nửa học sinh lớp nâng cao đều thi ba ngày ở đây.
Tiếng chuông tiết tự học kết thúc, Mạnh Nịnh còn đang thu dọn đồ đạc, bàn trên còn đang chờ cô cùng đi tới phòng thi, thúc giục cô nhanh lên.
"Chị Nịnh, nắm chắc thời gian, chúng ta tới phòng thi sớm, nhân lúc giám thị chưa tới, còn có thể viết công thức toán lên bàn.
Động tác Mạnh Nịnh ngừng lại, "..."
Cô còn chưa kịp khuyên cậu ta không nên gian lận, cửa phòng truyền tới tiếng cười nhạo của nữ sinh.
Mạnh Nịnh hướng mắt nhìn ra cửa, Hứa Nhiên và một nữ sinh khác của lớp nâng cao đang đứng đó. Đáy mắt hai người tràn ngập vẻ khinh thường. Chỉ là Hứa Nhiên che giấu rất tốt, tiếng cười vừa nãy cũng không phải của cô ta.
Cố Dao kéo cánh tay Hứa Nhiên vào trong, "Ai da, người với người chính là khác biệt như vậy đấy, có người liều mạng gian lận, cuối cùng thành tích vẫn chẳng ra gì."
Cô ta nói câu này chưa chỉ mặt gọi tên, câu tiếp theo đã trực tiếp châm chọc Mạnh Nịnh.
"Nhiên Nhiên, nhà cậu cũng không phải trại trẻ mồ côi hay gì, sao phải thu nhận một đứa nhà quê chứ? Không có giáo dưỡng, vừa quê mùa, vừa không có giáo dục, nói ra đã làm mất mặt Hứa gia cậu. Nếu là tớ, chắc chắn không nhận người bà con xa này, bố mẹ cậu đúng là quá lương thiện rồi."
Hứa Nhiên biết Cố Dao đang lấy lòng mình, mấy năm trước, Cố gia đã bắt đầu suy sụp, địa vị hiện nay tại Nam thành cũng không cao như trước, chỉ có thể dựa vào Hứa gia.
Cố Dao từ nhỏ đã ở trong giới hào môn, hơn nữa quen biết Hứa Nhiên đã lâu, có thể nhìn ra cô ta không thích người em họ được nhận nuôi này.
Điều này cũng khiến Cố Dao có năng lượng nhằm vào Mạnh Nịnh ở khắp nơi.
Chỉ bằng quan hệ của cô ta và Hứa Nhiên, còn có thân phận Cố gia đại tiểu thư, Mạnh Nịnh nếu dám cho người động vào một sợi lông của cô, khẳng định sẽ bị vợ chồng Hứa gia đuổi về nông thôn.
Cố Dao nhằm vào Mạnh Nịnh cũng không chỉ đơn thuần vì lấy lòng Hứa Nhiên, mà còn vì cô ta nhìn Mạnh Nịnh không thuận mắt, nhất là khi biết Mạnh Nịnh cũng thích Tống Tinh Thần.
Cố Dao nghĩ, Mạnh Nịnh có tư cách gì thích Tống Tinh Thần chứ! Một đứa nhà quê, thành tích kém, xuất thân thê thảm mà cũng dám tư tưởng đến nam thần của cô ta!
Cô ta không bằng được Hứa Nhiên, một thiên kim đại tiểu thư đích thực còn nói được, chẳng lẽ lại không hơn được một con nhà quê sao?
Hứa Nhiên vốn đứng một bên không nói chuyện, cũng không có suy nghĩ giải vây hộ Mạnh Nịnh, lúc này các nam sinh lớp nâng cao cũng vừa tới phòng thi.
Cô ta nhìn Cố Dao một chút, ôn nhu, "Nói thế nào thì Nịnh Nịnh cũng là người nhà của tớ, quan hệ máu mủ không thể dứt được, hơn nữa, giáo dục ở nông thôn và thành phố đúng là chênh lệch quá lớn, cho nên em ấy không thể theo kịp tiến độ học ở đây là đúng thôi, nhà tớ đã tìm rất nhiều gia sư rồi, chắc chắn em ấy sẽ tiến bộ."
Cố Dao biết Hứa Nhiên đang diễn trò, cũng vui vẻ diễn cùng nhau, khoa trương nói, "Đương nhiên có thể tiến bộ rồi, làm được một bài toán thôi cũng là tiến bộ rất lớn, không phải sao."
Quý Dương nghĩ tới tiết học dương cầm cách đây không lâu có xảy ra xung đột với Mạnh Nịnh, lại nhìn lớp chín hiện chỉ có Mạnh Nịnh và một nam sinh cao gầy đứng đó, phụ họa nói theo, "Dao Dao, cậu đừng nói nữa, nếu có ngày cậu ta thi được điểm chuẩn môn toán, tớ sẽ quỳ xuống gọi cậu ta là bố."
Lớp nâng cao được một trận cười theo.
Quý Dương cười cười, "Bình thường tác oai tác quái, cũng không nghĩ xem mình là loại người rác rưởi như thế nào."
"Con mẹ mày, mày mắng ai rác rưởi? Dám mắng chị Nịnh của tao! Nhìn xem tao có đánh chết mày không!!!"
Bàn trên đã tức đến sùi bọt mép, cũng không vội tới phòng thi nữa, xắn tay áo lên xông tới chỗ Quý Dương muốn đánh nhau.
Một tay Mạnh Nịnh giữ chặt góc áo cậu ta, không cho cậu ta chạy đi. Tay cón lại lấy sờ điện thoại trong túi áo, đến trước mặt Quý Dương, khóe môi cong cong, cười rực rỡ, "Nếu điểm toán của tôi đạt mức chuẩn, cậu thực sự sẽ quỳ xuống?"
Trong lòng Quý Dương nghĩ ngợi một chút, lập tức nói, "Đừng nói quỳ xuống, nếu cậu thi được max điểm, tôi cũng dám cởi sạch quần áo chạy quanh sân trường ba vòng."
Cậu ta biết dù trường học có camera, nhưng có ít người vẫn gian lận được, nếu cô được điểm chuẩn, camera đúng lúc lại hỏng, vậy chẳng phải cậu ta thực sự phải quỳ xuống gọi bố sao? Cho nên, không bằng hiện tại đàm phán đến một mục tiêu mà cô ta căn bản không làm được. Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần Thịnh Dương thi toán, đề thi lúc nào cũng ở mức khó.
Cho tới bây giờ, rất ít người có thể đạt được điểm cao nhất, cho dù là Tống Tinh Thần và Khương Diễm lớp họ cũng không thể đạt được.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tống Tinh Thần và Khương Diễm một trước một sau bước vào phòng thi.
Mạnh Nịnh cười tủm tỉm nhìn Quý Dương, "Nói lời giữ lời?"
Quý Dương giễu cợt cười một tiếng, khinh miệt, "Nhất định."
Nụ cười trên mặt Mạnh Nịnh không đổi, một tay cầm balo, tay còn lại kéo bàn trên đang muốn liều mạng đánh người rời đi.
Bàn trên vẫn cho là Mạnh Nịnh đang phối hợp diễn một vở kịch, dù sao hiện tại nam sinh lớp chín cũng không còn ai trong lớp, bây giờ một mình cậu ta lao lên đánh nhau cũng không có ưu thế.
Sắc mặt cậu ta tức giận nhưng động tác giãy dụa lại rất nhẹ, chỉ sợ nếu bị Mạnh Nịnh buông tay chỉ có thể xông lên đánh một trận.
"Chị Nịnh, đừng ngăn cản em, em nhất định có thể đánh chết cậu ta."
Mạnh Nịnh không biết bàn trên đang nghĩ vớ vẩn cái gì, chỉ biết hiện tại mà còn không tới phòng thi thì sẽ không kịp mất.
Lúc đi qua Khương Diễm, vừa định chào hỏi cậu, chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy áo bàn trên, sau đó giống như không phát hiện ra cô, nhìn không chớp mắt về phía trước. Không chỉ thế, sắc mặt còn âm u khó coi.
Mạnh Nịnh thực sự đoán không ra tâm tư Khương Diễm, rõ ràng mới cuối tuần vừa rồi, quan hệ hai người còn có chuyển biến tốt đẹp cơ mà?
Thế nào mới một đêm không gặp, cậu lại trở về như lúc ban đầu, hơn nữa còn có vẻ chán ghét cô?
Trên đường tới phòng thi, Mạnh Nịnh còn nghĩ, giống như Khương Diễm bây giờ, nếu sau này có em nào thích thì nên làm sao, tính tình xấu như vậy có thể dọa con gái nhà người ta chạy mất.
Em dâu tương lai nhất định phải có tính tình tốt và kiên nhẫn vô cùng mới có thể giống như cô bao dung cậu.
Bên tai thiếu nữ vang lên tiếng nam sinh ầm ĩ, kéo cô trở về hiện thực, "Chị Nịnh, chị có thể buông tay áo em ra được không, sắp bị chị kéo rách mất rồi."
Mạnh Nịnh buông tay ra, ngượng ngùng cười cười.
*
Ngày thi thứ nhất tương đối nhẹ nhàng, buổi sáng hai môn, buổi chiều một môn, bởi vì lớp mười một không có ca thi buổi tối, thi xong có thể về nhà.
Mạnh Nịnh nộp bài sớm nửa tiếng, muốn tìm Khương Diễm hỏi xem mình chọc tức cậu lúc nào.
Kết quả, từ phòng thi của mình chạy tới phòng lớp chín, nhìn một vòng bên trong đã phát hiện chỗ ngồi của cậu trống không.
Không phải là không thể nộp bài thi sớm sao?
Cô là ngoại lệ, các thầy cô đều mặc kệ nhóm học sinh lớp cô, cho nên bọn họ có thể nộp bài sớm.
Nhưng mà, lớp một ban tự nhiên sao có thể nộp bài sớm được?
Mạnh Nịnh quay người buồn bực đi xuống dưới.
Tòa nhà của lớp mười một quay về phía tây, ánh dương xuyên qua cành lá, loang lổ dừng trên bậc thang.
Một bóng dáng cao lớn rơi xuống dưới chân Mạnh Nịnh, cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khương Diễm đừng cách đó không xa nhìn cô, trên người mặc áo lông trắng, mặt mày sạch sẽ tinh tế, khí chất cao ngạo không nhiễm một hạt bụi.
Làm cho người ta rất khó liên tưởng được cậu và nhân vật phản diện không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích trong truyện là một.
Trước giờ Mạnh Nịnh không chú ý, trong khoảng thời gian này, Khương Diễm giống như cao thêm không ít.
Giữa hai người có một khoảng cách, cậu đứng ngược sáng, còn cô ngồi trong ánh sáng.
Gió thổi qua, đôi mắt thiếu nữ trong veo lay động, khóe môi cô cong lên, "Khương Diễm, cậu đang đợi tôi sao?"
Cho nên, thời điểm buổi sáng không phải cậu tức giận với cô, mà đơn thuần chỉ vì đang không vui thôi phải không?
Cảm xúc không rõ lại nổi lên trong lòng, Khương Diễm vội rời mắt ra chỗ khác. Nâng tay, đưa cốc trà sữa trong tay cho cô.
"Đây là phần thưởng cậu cho tôi sao?"
Ánh mắt Mạnh Nịnh sáng rực, nhận lấy cốc trà sữa, "Sao cậu biết tôi thi tốt vậy?"
Khương Diễm có vẻ khó chịu, mím chặt môi, "Tôi phải đi làm, đi trước."
Mạnh Nịnh chần chừ, vẫn gọi cậu lại, "Khương Diễm..."
Cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Tôi có thể đòi một phần quà được không?"
Bước chân Khương Diễm ngừng lại, nghĩ tới con mèo bông màu đen ở phố Giang Dương kia, cô có vẻ rất thích nó.
Cậu rũ mắt nhìn cô, cảm xúc trên mặt không rõ, "Cậu muốn gì?"
Mạnh Nịnh trừng mắt, nghiêm túc nói, "Tôi muốn em trai Khương..."
Không khí quanh Khương Diễm như lạnh xuống, mặt như muốn tức giận.
Mạnh Nịnh hiểu rõ, vội đổi lời nói, "Tôi muốn Khương Diễm..."
Ngừng một lát, cô chậm rãi nói ra, "Tôi muốn cả đời này cậu ấy đều bình an vui vẻ."
Cô hi vọng vận mệnh đời này của cậu không giống như trong truyện, nhận hết khổ cực của cuộc sống, sau khi ra tù còn biến thành một ác ma lạnh lùng vô tình tàn nhẫn.
Cô biết, phần thưởng này, chỉ cần cậu muốn, chắc chắn cậu có thể làm được.
Lúc này cô cũng không để ý tới, ngay khi cô vừa nói xong câu đầu rồi dừng lại trong chốc lát đó, đáy mắt thiếu niên như phát ra ánh sáng, lại bởi vì câu nói tiếp theo của cô mà dập tắt.
Tháng một ở Nam Thành trời rét đông lạnh, thiếu nữ khoác trên mình chiếc áo lông màu hồng nhạt, trên lưng đeo balo màu đen.
Trên tay cô cầm theo một cốc trà sữa, tay còn lại cầm que kem nhẹ nhàng liếm một chút.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy cậu, giơ tay vẫy vẫy.
Mặt mày thiếu nữ vui tươi, đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối. Không biết Khương Diễm nghĩ gì, hơi mím môi, đi tới trước mặt cô, theo bản năng giật lấy que kem trong tay cô vừa mới ăn được một chút, vứt vào thùng rác bên cạnh.
???
Mạnh Nịnh giật mình nhìn cậu vài giây, sắc mặt thay đổi.
Chết rồi, cô quên mất, thân thể nguyên chủ có tính hàn, mỗi lần tới tháng đều đau đến chết đi sống lại, nhiều lúc phải châm cứu để có thể bớt đau.
Vừa rồi cô đi mua trà sữa cho Khương Diễm, thấy một đôi tình nhân cầm trong tay que kem trắng, không nghĩ gì lập tức mua một cái.
Đời trước cơ thể cô không tốt, mùa hè cũng không được ăn kem chứ đừng nói là mùa đông. Lúc mua kem, cô còn nghĩ, đời này mình có thể tùy hứng một phen.
Kết quả, cô quên mất thân thể này hiện đã thuộc về cô, sức khỏe cũng là của cô. Cũng may, vì lo mình tới muộn, chạy thẳng một mạch tới đây, chưa kịp ăn nhiều đã bị Khương Diễm vứt đi.
Mạnh Nịnh nhìn Khương Diễm có chút kinh ngạc. Cậu không cho cô ăn kem, là vì nhớ cô không thể ăn đồ lạnh được sao?
Ho nhẹ một tiếng, cô đưa cốc trà sữa tới trước mặt cậu, nhẹ giọng nói, "Mua cho cậu."
Khương Diễm rũ mắt nhìn cô, vốn cậu không muốn nhận, nhưng từ trong ánh mát thiếu nữ thấy được vẻ chờ mong, chần chờ vài giây, cậu nâng tay cầm lấy cốc trà sữa.
Mạnh Nịnh cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Một lần nữa cô lại càng tin tưởng, trong lòng Khương Diễm đã có chỗ bắt đầu dao động.
Giọng nói thiếu nữ trở nên dịu dàng, "Tôi không biết cậu thích uống ngọt hay không nên chỉ bảo người ta cho một nửa đường, mau nếm thử xem có ngon không."
"Vào học trước đã."
Khương Diễm nhàn nhạt lên tiếng, không nhìn cô nữa, nắm chặt cặp sách nhanh chóng vào trong.
Mạnh Nịnh biết Khương Diễm ít nói, cho nên cũng không mong đợi cậu kiên nhẫn giảng bài cho mình, nhưng cô không nghĩ tới, cậu lại vô cùng kiên trì giảng hết các bài trọng điểm cho cô.
Cậu học ban tự nhiên, vậy mà có thể giảng được cho một người ban xã hội như cô mấy bài trọng điểm, hơn nữa, dáng vẻ giảng bài còn vô cùng soái.
Giảng bài xong, cậu lại ném cho cô một xấp bài thi, mỗi bài đều được dùng bút đen đánh dấu những bài quan trọng.
Cũng khiến cô thuộc hết câu trả lời trong đó.
Mạnh Nịnh cảm thấy, kì thi này cô mà không đạt được điểm cao sẽ rất có lỗi với sự nỗ lực của Khương Diễm.
*
Thời gian thi thử cuối cấp của ba khối trường Thịnh Dương không giống nhau.
Buổi sáng thứ hai, kì thi thử của lớp mười một chính thức bắt đầu.
Môn đầu tiên là toán học.
Phòng học của lớp chín là phòng thi của ban tự nhiên, hơn một nửa học sinh lớp nâng cao đều thi ba ngày ở đây.
Tiếng chuông tiết tự học kết thúc, Mạnh Nịnh còn đang thu dọn đồ đạc, bàn trên còn đang chờ cô cùng đi tới phòng thi, thúc giục cô nhanh lên.
"Chị Nịnh, nắm chắc thời gian, chúng ta tới phòng thi sớm, nhân lúc giám thị chưa tới, còn có thể viết công thức toán lên bàn.
Động tác Mạnh Nịnh ngừng lại, "..."
Cô còn chưa kịp khuyên cậu ta không nên gian lận, cửa phòng truyền tới tiếng cười nhạo của nữ sinh.
Mạnh Nịnh hướng mắt nhìn ra cửa, Hứa Nhiên và một nữ sinh khác của lớp nâng cao đang đứng đó. Đáy mắt hai người tràn ngập vẻ khinh thường. Chỉ là Hứa Nhiên che giấu rất tốt, tiếng cười vừa nãy cũng không phải của cô ta.
Cố Dao kéo cánh tay Hứa Nhiên vào trong, "Ai da, người với người chính là khác biệt như vậy đấy, có người liều mạng gian lận, cuối cùng thành tích vẫn chẳng ra gì."
Cô ta nói câu này chưa chỉ mặt gọi tên, câu tiếp theo đã trực tiếp châm chọc Mạnh Nịnh.
"Nhiên Nhiên, nhà cậu cũng không phải trại trẻ mồ côi hay gì, sao phải thu nhận một đứa nhà quê chứ? Không có giáo dưỡng, vừa quê mùa, vừa không có giáo dục, nói ra đã làm mất mặt Hứa gia cậu. Nếu là tớ, chắc chắn không nhận người bà con xa này, bố mẹ cậu đúng là quá lương thiện rồi."
Hứa Nhiên biết Cố Dao đang lấy lòng mình, mấy năm trước, Cố gia đã bắt đầu suy sụp, địa vị hiện nay tại Nam thành cũng không cao như trước, chỉ có thể dựa vào Hứa gia.
Cố Dao từ nhỏ đã ở trong giới hào môn, hơn nữa quen biết Hứa Nhiên đã lâu, có thể nhìn ra cô ta không thích người em họ được nhận nuôi này.
Điều này cũng khiến Cố Dao có năng lượng nhằm vào Mạnh Nịnh ở khắp nơi.
Chỉ bằng quan hệ của cô ta và Hứa Nhiên, còn có thân phận Cố gia đại tiểu thư, Mạnh Nịnh nếu dám cho người động vào một sợi lông của cô, khẳng định sẽ bị vợ chồng Hứa gia đuổi về nông thôn.
Cố Dao nhằm vào Mạnh Nịnh cũng không chỉ đơn thuần vì lấy lòng Hứa Nhiên, mà còn vì cô ta nhìn Mạnh Nịnh không thuận mắt, nhất là khi biết Mạnh Nịnh cũng thích Tống Tinh Thần.
Cố Dao nghĩ, Mạnh Nịnh có tư cách gì thích Tống Tinh Thần chứ! Một đứa nhà quê, thành tích kém, xuất thân thê thảm mà cũng dám tư tưởng đến nam thần của cô ta!
Cô ta không bằng được Hứa Nhiên, một thiên kim đại tiểu thư đích thực còn nói được, chẳng lẽ lại không hơn được một con nhà quê sao?
Hứa Nhiên vốn đứng một bên không nói chuyện, cũng không có suy nghĩ giải vây hộ Mạnh Nịnh, lúc này các nam sinh lớp nâng cao cũng vừa tới phòng thi.
Cô ta nhìn Cố Dao một chút, ôn nhu, "Nói thế nào thì Nịnh Nịnh cũng là người nhà của tớ, quan hệ máu mủ không thể dứt được, hơn nữa, giáo dục ở nông thôn và thành phố đúng là chênh lệch quá lớn, cho nên em ấy không thể theo kịp tiến độ học ở đây là đúng thôi, nhà tớ đã tìm rất nhiều gia sư rồi, chắc chắn em ấy sẽ tiến bộ."
Cố Dao biết Hứa Nhiên đang diễn trò, cũng vui vẻ diễn cùng nhau, khoa trương nói, "Đương nhiên có thể tiến bộ rồi, làm được một bài toán thôi cũng là tiến bộ rất lớn, không phải sao."
Quý Dương nghĩ tới tiết học dương cầm cách đây không lâu có xảy ra xung đột với Mạnh Nịnh, lại nhìn lớp chín hiện chỉ có Mạnh Nịnh và một nam sinh cao gầy đứng đó, phụ họa nói theo, "Dao Dao, cậu đừng nói nữa, nếu có ngày cậu ta thi được điểm chuẩn môn toán, tớ sẽ quỳ xuống gọi cậu ta là bố."
Lớp nâng cao được một trận cười theo.
Quý Dương cười cười, "Bình thường tác oai tác quái, cũng không nghĩ xem mình là loại người rác rưởi như thế nào."
"Con mẹ mày, mày mắng ai rác rưởi? Dám mắng chị Nịnh của tao! Nhìn xem tao có đánh chết mày không!!!"
Bàn trên đã tức đến sùi bọt mép, cũng không vội tới phòng thi nữa, xắn tay áo lên xông tới chỗ Quý Dương muốn đánh nhau.
Một tay Mạnh Nịnh giữ chặt góc áo cậu ta, không cho cậu ta chạy đi. Tay cón lại lấy sờ điện thoại trong túi áo, đến trước mặt Quý Dương, khóe môi cong cong, cười rực rỡ, "Nếu điểm toán của tôi đạt mức chuẩn, cậu thực sự sẽ quỳ xuống?"
Trong lòng Quý Dương nghĩ ngợi một chút, lập tức nói, "Đừng nói quỳ xuống, nếu cậu thi được max điểm, tôi cũng dám cởi sạch quần áo chạy quanh sân trường ba vòng."
Cậu ta biết dù trường học có camera, nhưng có ít người vẫn gian lận được, nếu cô được điểm chuẩn, camera đúng lúc lại hỏng, vậy chẳng phải cậu ta thực sự phải quỳ xuống gọi bố sao? Cho nên, không bằng hiện tại đàm phán đến một mục tiêu mà cô ta căn bản không làm được. Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần Thịnh Dương thi toán, đề thi lúc nào cũng ở mức khó.
Cho tới bây giờ, rất ít người có thể đạt được điểm cao nhất, cho dù là Tống Tinh Thần và Khương Diễm lớp họ cũng không thể đạt được.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tống Tinh Thần và Khương Diễm một trước một sau bước vào phòng thi.
Mạnh Nịnh cười tủm tỉm nhìn Quý Dương, "Nói lời giữ lời?"
Quý Dương giễu cợt cười một tiếng, khinh miệt, "Nhất định."
Nụ cười trên mặt Mạnh Nịnh không đổi, một tay cầm balo, tay còn lại kéo bàn trên đang muốn liều mạng đánh người rời đi.
Bàn trên vẫn cho là Mạnh Nịnh đang phối hợp diễn một vở kịch, dù sao hiện tại nam sinh lớp chín cũng không còn ai trong lớp, bây giờ một mình cậu ta lao lên đánh nhau cũng không có ưu thế.
Sắc mặt cậu ta tức giận nhưng động tác giãy dụa lại rất nhẹ, chỉ sợ nếu bị Mạnh Nịnh buông tay chỉ có thể xông lên đánh một trận.
"Chị Nịnh, đừng ngăn cản em, em nhất định có thể đánh chết cậu ta."
Mạnh Nịnh không biết bàn trên đang nghĩ vớ vẩn cái gì, chỉ biết hiện tại mà còn không tới phòng thi thì sẽ không kịp mất.
Lúc đi qua Khương Diễm, vừa định chào hỏi cậu, chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy áo bàn trên, sau đó giống như không phát hiện ra cô, nhìn không chớp mắt về phía trước. Không chỉ thế, sắc mặt còn âm u khó coi.
Mạnh Nịnh thực sự đoán không ra tâm tư Khương Diễm, rõ ràng mới cuối tuần vừa rồi, quan hệ hai người còn có chuyển biến tốt đẹp cơ mà?
Thế nào mới một đêm không gặp, cậu lại trở về như lúc ban đầu, hơn nữa còn có vẻ chán ghét cô?
Trên đường tới phòng thi, Mạnh Nịnh còn nghĩ, giống như Khương Diễm bây giờ, nếu sau này có em nào thích thì nên làm sao, tính tình xấu như vậy có thể dọa con gái nhà người ta chạy mất.
Em dâu tương lai nhất định phải có tính tình tốt và kiên nhẫn vô cùng mới có thể giống như cô bao dung cậu.
Bên tai thiếu nữ vang lên tiếng nam sinh ầm ĩ, kéo cô trở về hiện thực, "Chị Nịnh, chị có thể buông tay áo em ra được không, sắp bị chị kéo rách mất rồi."
Mạnh Nịnh buông tay ra, ngượng ngùng cười cười.
*
Ngày thi thứ nhất tương đối nhẹ nhàng, buổi sáng hai môn, buổi chiều một môn, bởi vì lớp mười một không có ca thi buổi tối, thi xong có thể về nhà.
Mạnh Nịnh nộp bài sớm nửa tiếng, muốn tìm Khương Diễm hỏi xem mình chọc tức cậu lúc nào.
Kết quả, từ phòng thi của mình chạy tới phòng lớp chín, nhìn một vòng bên trong đã phát hiện chỗ ngồi của cậu trống không.
Không phải là không thể nộp bài thi sớm sao?
Cô là ngoại lệ, các thầy cô đều mặc kệ nhóm học sinh lớp cô, cho nên bọn họ có thể nộp bài sớm.
Nhưng mà, lớp một ban tự nhiên sao có thể nộp bài sớm được?
Mạnh Nịnh quay người buồn bực đi xuống dưới.
Tòa nhà của lớp mười một quay về phía tây, ánh dương xuyên qua cành lá, loang lổ dừng trên bậc thang.
Một bóng dáng cao lớn rơi xuống dưới chân Mạnh Nịnh, cô ngạc nhiên ngẩng đầu.
Khương Diễm đừng cách đó không xa nhìn cô, trên người mặc áo lông trắng, mặt mày sạch sẽ tinh tế, khí chất cao ngạo không nhiễm một hạt bụi.
Làm cho người ta rất khó liên tưởng được cậu và nhân vật phản diện không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích trong truyện là một.
Trước giờ Mạnh Nịnh không chú ý, trong khoảng thời gian này, Khương Diễm giống như cao thêm không ít.
Giữa hai người có một khoảng cách, cậu đứng ngược sáng, còn cô ngồi trong ánh sáng.
Gió thổi qua, đôi mắt thiếu nữ trong veo lay động, khóe môi cô cong lên, "Khương Diễm, cậu đang đợi tôi sao?"
Cho nên, thời điểm buổi sáng không phải cậu tức giận với cô, mà đơn thuần chỉ vì đang không vui thôi phải không?
Cảm xúc không rõ lại nổi lên trong lòng, Khương Diễm vội rời mắt ra chỗ khác. Nâng tay, đưa cốc trà sữa trong tay cho cô.
"Đây là phần thưởng cậu cho tôi sao?"
Ánh mắt Mạnh Nịnh sáng rực, nhận lấy cốc trà sữa, "Sao cậu biết tôi thi tốt vậy?"
Khương Diễm có vẻ khó chịu, mím chặt môi, "Tôi phải đi làm, đi trước."
Mạnh Nịnh chần chừ, vẫn gọi cậu lại, "Khương Diễm..."
Cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Tôi có thể đòi một phần quà được không?"
Bước chân Khương Diễm ngừng lại, nghĩ tới con mèo bông màu đen ở phố Giang Dương kia, cô có vẻ rất thích nó.
Cậu rũ mắt nhìn cô, cảm xúc trên mặt không rõ, "Cậu muốn gì?"
Mạnh Nịnh trừng mắt, nghiêm túc nói, "Tôi muốn em trai Khương..."
Không khí quanh Khương Diễm như lạnh xuống, mặt như muốn tức giận.
Mạnh Nịnh hiểu rõ, vội đổi lời nói, "Tôi muốn Khương Diễm..."
Ngừng một lát, cô chậm rãi nói ra, "Tôi muốn cả đời này cậu ấy đều bình an vui vẻ."
Cô hi vọng vận mệnh đời này của cậu không giống như trong truyện, nhận hết khổ cực của cuộc sống, sau khi ra tù còn biến thành một ác ma lạnh lùng vô tình tàn nhẫn.
Cô biết, phần thưởng này, chỉ cần cậu muốn, chắc chắn cậu có thể làm được.
Lúc này cô cũng không để ý tới, ngay khi cô vừa nói xong câu đầu rồi dừng lại trong chốc lát đó, đáy mắt thiếu niên như phát ra ánh sáng, lại bởi vì câu nói tiếp theo của cô mà dập tắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook