Kiều Nhân càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, cũng không quan tâm xem đầu bên kia Kỷ Hàn Thanh đã xuống máy bay hay chưa, tự mình nhắn tin sang cho anh: [Anh đã sớm biết chuyện của chị em rồi à?]

Đầu bên kia cũng không phủ nhận: [Ừ.]

[Tại sao không nói cho em biết?]

[Không phải hôm đó em làm loạn lên sao?]

Kiều Nhân: ".........."

Anh còn mặt mũi nói thế sao?

Hôm đó nếu không phải nửa đêm nửa hôm Lục Cảnh phỉ mò vào phòng anh thì cô tự dưng tức giận làm gì?

Nói cho cùng vẫn là lỗi của Kỷ Hàn Thanh.

Kiều Nhân gõ chữ trên màn hình, còn chưa gõ xong một câu, đầu bên kia đã nhắn tin khác đến: [Vốn không định nói cho em biết.]

Tay cô khựng lại, trong nhát mắt xóa hết những chữ đã gõ dở đi, đổi thành hai chữ đơn giản: [Tại sao?]

Bên trên đang hiện lên dấu hiện đối phương đang gửi tin nhắn thoại, nhưng Kiều Nhân đợi nửa phút cũng không thấy anh nói gì.

Không có tin nhắn thoại được gửi đến.

Bên trên đã đổi thành đang nhập văn bản rồi.

Kiều Nhân cũng không giục anh, chuyển sang nói chuyện với Tân Nhan: [Chị, chị định làm thế nào?]

Với sự hiểu biết của cô về Tân Nhan thì chuyện này chắc không thể cứ sóng êm gió lặng mà trôi qua như vậy được.

Quả nhiên, Tân Nhan đáp: [Đã tìm luật sư rồi.]

Dừng một lát, chị ấy lại bổ sung một câu: [Bạn của bạn trai em.]

Kiều Nhân: [Anh ấy còn nhận vụ kiểu này à?]

Tân Nhan: [Nếu là em, cho em tiền mà em không nhận à?]

Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu của Tân Nhan vẫn bình thường, ít nhất thì tốt hơn so với dự đoán của cô nhiều.

[Chị, châu chấu ba chân thì khó tìm, chứ đàn ông ba chân thì chạy đầy ngoài đường thôi mà.]

[Học từ ai mấy thứ này vậy?]

Còn có thể là ai.

Đương nhiên là học từ Kỷ Niệm.

Kiều Nhân cố gắng giữ ngữ điệu của mình bình thường, sau khi nói với Tân Nhan vài câu thì người ở đầu bên kia nói là có việc bận.

Tín hiệu trên tàu không được tốt, vừa đi hết một đường hầm, tín hiệu gián đoạn gần nửa phút, mãi tới khi ra khỏi hầm mới dần khôi phục lại.

Tin nhắn của Kỷ Hàn Thanh cũng trì hoãn nửa phút.

Lúc Kiều Nhân nhận được tin nhắn, đầu bên kia đã gửi tới hai câu, cách nhau mười mấy giây, rõ ràng có thêm thời gian cân nhắc trong lúc đó.

[Chị họ và anh rể của em ở bên nhau bảy năm?]

[Không phải em cho rằng bọn học không thể chia tay hay sao?]

Kiều Nhân đáp: [Phải.]

Tân Nhan và Lục Cảnh Úc chính xác là từ đồng phục học sinh đến váy cưới. Lúc vừa mới ở bên nhau còn lén lút không dám nói cho dì của cô biết, cũng không phải là chưa từng có ai phản đối.

Nhưng nhiều năm như vậy, đừng nói là khó khăn trắc trở, thậm chí ngay cả một lần cãi vã nhỏ bọn họ cũng chưa từng có.

Kết quả đôi vợ chồng này trong mắt người khác chính là vợ chồng kiểu mẫu. Kiều Nhân không ngờ hôm nay lại trông thấy cảnh tượng này.

Kiều Nhân cảm giác bản thân vô cùng bình tĩnh, lúc này mặt không biến sắc ngồi trên tàu hỏa, chỉ nhìn chằm chằm vào hai chữ "bảy năm" của đối phương hiện lên trên màn hình điện thoại, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.

Không lâu sau, đầu bên kia lại gửi tới: [Sợ em nghĩ quá nhiều.]

Kiều Nhân không đáp.

Nhưng với tính cách của cô, đúng là rất dễ suy nghĩ nhiều.

Lúc này đầu óc Kiều Nhân vẫn còn rối loạn, trong đầu tràn ngập những hình ảnh tình cảm của Tân Nhan và Lục Cảnh Úc.

Cô đã chứng kiến tất cả.

Cũng vì đã tận mắt chứng kiên nên càng khó tiếp nhận hơn bình thường. Kiều Nhân nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ.

Khi mở mắt ra, trên màn hình đã xuất hiện mấy tin nhắn mới.

[Anh nhớ trước đây lúc hỏi tại sao em không muốn tìm bạn trai, em đã nhắc đến chị họ của em.]

Kiều Nhân tiếp tục nhìn xuống.

[Sợ em biết rồi, sau này sẽ càng không tin tưởng vào những thứ này nữa.]

Kiều Nhân sửng sốt vài giây mới hiểu ra.

Những thứ này, ý nói tới tình yêu nam nữ.

Mắt Kiều Nhân cay cay, một lúc lâu sau mới hỏi anh một câu: [Sợ em chia tay với anh sao?]

[Sợ.]

Kỷ Hàn Thanh đáp: [Vì thế nên không dám nói cho em biết.]

Trong mắt anh, Kiều Nhân là người thế nào?

Trong sáng, ngây thơ. Nhưng trong lòng lại giấu kín biết bao nhiêu chuyện mà người khác không hay biết, bản thân luôn thiếu cảm giác an toàn.

Khi đó bọn họ vừa ở bên nhau không lâu, tình cảm chưa thể nói là sâu sắc, đặc biệt mới một giây trước đó cô còn tận mắt trông thấy có một người phụ nữ đi vào phòng anh.

Nếu lúc đó nói cho cô biết chuyện, thì chắc chắn là như thêm dầu vào lửa.

Có 90% Kiều Nhân sẽ trực tiếp nói chia tay với anh.

10% còn lại cô sẽ bình tĩnh rồi vài ngày sau nói chia tay.

Cả hai phương án, Kỷ Hàn Thanh đều không thích.

Vì thế anh dứt khoát không nói chuyện này cho Kiều Nhân biết.

Vốn anh vẫn định lừa cô, kết quả không ngờ là bị cô phát hiện, [Sao em biết?]

Kiều Nhân cũng không dối anh: [Vừa nãy ở sân bay nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác.]

Cô nói thật: [Nếu như em biết chuyện này trước khi ở bên anh, chắc chắn trong vòng ba năm sẽ không muốn tìm bạn trai.]

Cô vốn không tin vào đàn ông.

Lâu nay tất cả sự tin tưởng đều đặt vào Lục Cảnh Úc và Ngụy Duyên, hiện tại thì tốt rồi, chỉ còn lại một người.

Đúng lúc này, Kỷ Niệm gửi một đường link cho cô.

Vừa nhìn vào, là một tác giả cùng nhóm với Kỷ Niệm, anh ta đi ngoại tình trong lúc vợ đang mang thai.

Kiều Nhân đọc xong liền cảm thấy có lỗi với đôi mắt của mình, vội vàng thoát ra. Kỷ Niệm đã nhắn tin đến: [Tiểu Kiều, cậu biết không, anh ta là phó chủ tịch hội của chúng tớ. Lần trước lúc tớ nhìn thấy anh ta, anh ta còn nói rất yêu vợ con mình. Giờ vừa mới được mấy tháng đã tự vả rồi.]

Năm nay thật sự là một năm đặc biệt. Có quá nhiều tên đàn ông cặn bã xuất hiện.

Kiều Nhân tạm thời không để ý đến Kỷ Niệm.

Vừa mở khung chat với Kỷ Hàn Thanh ra xem, trong vòng mấy phút người kia đã gửi đến hai tin nhắn...

[Em đừng suy nghĩ nhiều.]

[Anh và anh ta không phải cùng một loại người.]

Không hiểu vì sao lúc Kiều Nhân nhìn thấy câu này bỗng nhiên bật cười.

Trong khoang tàu khá ồn ào.

Nhưng đồng nghiệp ngồi bên cạnh vẫn chú ý tới cô, nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, thấy Kiều Nhân đang nhìn màn hình điện thoại, "Tiểu Kiều, cô sao vậy?"

Kiều Nhân giơ tay, mặt không biến sắc che màn hình lại, "Không sao."

Đồng nghiệp là lão Khương, vừa liếc mắt đã đoán ra nội tình, ho một tiếng nói: "Tán gẫu cùng bạn trai à? Vui vẻ như vậy."

Vừa rồi rõ ràng gương mặt còn cau có.

Kiều Nhân không phủ nhận, gõ chữ gửi đi: [Em biết.]

Cô biết Kỷ Hàn Thanh và Lục Cảnh Úc không phải cùng một loại người.

Kiều Nhân khẽ đảo điện thoại trong lòng bàn tay, suy nghĩ một chút vẫn hỏi anh: [Nếu như lúc đó em biết chuyện, thật sự muốn chia tay với anh thì sao?]

[Không chia.]

Người kia đáp: [Lên giường của anh, chính là người của anh.]

Kiều Nhân: "........"

Cô chẳng muốn để ý đến Kỷ Hàn Thanh.

Kỷ Niệm nửa ngày không thấy cô trả lời, sốt ruột bắt đầu giục cô: [Tiểu Kiều cậu nói gì đi. Đừng dọa tớ nhé. Cậu biết anh tớ chắc chắn không phải loại người như vậy.]

Cô im lặng, đúng là dọa cho hai anh em nhà người ta sợ hết hồn.

Kiều Nhân copy hai chữ vừa trả lời Kỷ Hàn Thanh dán vào rồi gửi đi.

Rõ ràng Kỷ Niệm thở phào nhẹ nhõm: [Vậy thì tốt, tớ sợ sau này cậu không dám tin tưởng đàn ông nữa.]

Khóe môi Kiều Nhân hơi cong lên.

Cô xóa từng chữ từng chữ khỏi thanh nhập văn bản, cuối cùng dứt khoát thoát ra khỏi khung chat, liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy hàng cây đang chạy ngược về phía sau.

Bên tai có âm thanh ai đó đang đánh bài, tất cả âm thanh và cảnh vật đều vô cùng chân thực.

Kiều Nhân đột nhiên nghĩ đến một câu hát: Anh là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời em.

Cô thật sự không tin đàn ông.

Nhưng cô đồng ý tin tưởng Kỷ Hàn Thanh.

Một lần là được.

Kiều Nhân ngủ trên tàu hỏa nửa tiếng.

Lúc bị đồng nghiệp bên cạnh đánh thức, đầu cô còn hơi hỗn loạn, nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy một nơi cực kì hoang tàn.

Giống như hang cùng ngỏ hẻm.

Nhưng bất ngờ là lại có mấy chục người.

Đồng nghiệp lại vỗ vai cô, "Tiểu Kiều, xuống xe."

Có vẻ là đã đến ga.

Kiều Nhân dụi mắt, kéo vali hành lý cùng mười mấy đồng nghiệp xuống tàu.

Nhà ga không lớn.

Giống như một nhà ga tại thị trấn nhỏ, mỗi ngày không có được mấy chuyến tàu đi ngang qua.

Vì hôm qua vừa có mưa lớn, hôm nay thời tiết lại âm u không tốt, nên tất cả những con đường đất đều gồ ghề bẩn thỉu, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là sẽ bị bùn bắn vào người.

Lục Kỳ đi một đôi giày trắng, vì là con trai nên lúc bước đi không chú ý nhiều, được vài bước liền kêu lên một tiếng.

Kiều Nhân liếc mắt sang, phát hiện đôi giày kia đã đổi màu.

Khoảng cách giữa hai người khá gần, Kiều Nhân thuận miệng hỏi: "Sao lại đi giày trắng làm gì?"

"Kỷ Niệm thích con trai đi giày trắng." Lục Kỳ hiếm khi ngượng ngùng.

Xem ra thiếu nữ tình cảm sâu đậm đều là trong thơ ca.

Thiếu nam cũng vậy thôi.

Tuổi trẻ thật là tốt, còn có thể ngại ngùng.

Người già đời như Kỷ Hàn Thanh thì không bao giờ.

Bàn chân của Kiều Nhân đá một viên sỏi, lấy điện thoại ra xem.

Tốt lắm.

Tín hiệu đã từ đầy vạch hạ xuống chỉ còn hai.

Trưởng đoàn đi đầu sợ mọi người không nghe rõ còn đặc biệt dùng loa phóng thanh nói: "Lát nữa chúng ta sẽ ngồi xe bò vào trong thôn. Hiện tại đã khá muộn rồi, sau khi đến sẽ sắp xếp chỗ cho mọi người nghỉ ngơi trước, ngày mai mới bắt đầu làm việc."

Bởi vì phân công làm việc cùng nhau nên bắt đầu từ chỗ này mọi người sẽ chia nhóm để làm việc.

Kiều Nhân và ba đồng nghiệp khác, cùng với một thầy chỉ dẫn đi tới thôn Khúc Dương, đến nơi đã là hơn tám giờ tối.

Đôi giày trắng của Lục Kỳ đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa.

Kiều Nhân chụp một tấm ảnh, trước khi đi ngủ gửi cho Kỷ Niệm: [Nghe nói cậu thích giày trắng.]

Tin nhắn gửi đi hơn một phút mới gửi thành công.

Nhưng bức ảnh thì không thể gửi được.

Quả nhiên mạng internet không tốt.

Kiều Nhân từ bỏ việc chờ Kỷ Niệm trả lời, cô tiết kiệm pin, mấy tháng nay lần đầu tiên tắt điện thoại, sau đó lật người đi ngủ.

Chính thức bắt đầu làm việc từ ngày thứ hai.

Sáng sớm Kiều Nhân và Lục Kỳ đã đến trường học một chuyến.

Trường này là ngôi trường duy nhất trong thôn Khúc Dương. Tiểu học và trung học gộp chung, số phòng học chưa quá mười phòng, cũng không được sơn sửa, để lộ ra bên trong là nền gạch đỏ và tường xi măng.

Nhìn như có thể sập xuống bất kì lúc nào.

Kiều Nhân đi xem từng phòng học một, sau khi im lặng chụp ảnh xong, ngồi xuống một hòn đá to ở trước cổng trường chờ học sinh tan học.

Lục Kỳ đang chụp ảnh sân thể dục chỉ lớn tầm mấy chục mét vuông của trường, vừa chụp vừa than thở: "Ôi nhà vệ sinh ở trường của chúng ta còn lớn hơn thế này."

Kiều Nhân lại nhìn điện thoại.

Vì trường học nằm ở giữa sườn núi nên độ cao vừa đủ, tín hiệu quả nhiên tốt hơn nhiều.

Ba vạch rồi.

Kiều Nhân cong môi cười, gọi cho Kỷ Hàn Thanh một cuộc điện thoại.

Chuông reo đến tiếng thứ ba, người kia liền nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại có tiếng nhắc nhở vang lên, cách một đường truyền sóng điện thoại nghe không rõ ràng lắm.

Câu đầu tiên mà Kiều Nhân nói là: "Để gọi điện thoại cho anh, em đã đặc biệt bò lên trên đỉnh núi đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương