Trái Tim Loạn Nhịp
-
Chương 87
Hô hấp Kiều Nhân hơi ngừng lại, quay đầu hỏi Lục Kỳ: "Bây giờ chúng ta đang đi bệnh viện nào vậy?"
"Bệnh viện nhân dân số ba."
Trùng hợp ngược hướng với bệnh viện thành phố.
Kiều Nhân gạt mái tóc ướt dính bết trên mặt, mở danh bạ gọi điện cho Lục Hạ. Bên kia vừa nghe máy, Kiều Nhân liền trực tiếp nói: "Hạ Hạ, bây giờ cậu có rảnh để đến Bệnh viện nhân dân số ba một chuyến không?"
Lục Hạ vừa nghe giọng cô đã biết là tình huống khẩn cấp, cũng không hỏi nhiều liền đồng ý ngay.
Cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối hai người nói chuyện chỉ có ba câu, thời gian không quá 30 giây.
Ở Bắc Thành, dường như nhịp sống vĩnh viễn không bao giờ chậm lại.
Kiều Nhân ngâm nước mưa nửa ngày, lúc này bị gió điều hòa trong xe thổi vào người, càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Cô xoa nhẹ đôi mắt hơi sưng lên, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Đến ngã tư phía trước thì dừng lại."
"Chị Kiều, chị muốn xuống xe ạ?"
Kiều Nhân gật đầu, "Có việc đột xuất."
Cô nghỉ ngơi vài giây, lúc này mới xem tin nhắn trong wechat.
Kỷ Hàn Thanh đã nhắn tin đến, vẫn chỉ có vài chữ nhưng ngữ điệu đã chuyển thành khẳng định: [Mắc mưa rồi.]
Lần này Kiều Nhân cũng không lảng tránh, trả lời: [Ướt một chút.]
Dừng một lát, cô lại nhấn mạnh thêm: [Chỉ một chút thôi.]
[Nhớ uống thuốc.]
Kiều Nhân đáp: [Vâng.]
Đúng lúc cô phải đến bệnh viện, đừng nói là uống thuốc, truyền nước cũng hoàn toàn có thể.
Lần này mất mấy phút, mãi tới khi Lục Kỳ dừng xe lại bên đường, Kỷ Hàn Thanh mới hỏi: [Vẫn đang ở hiện trường?]
[Đang đến bệnh viện ạ.]
Bên kia không tả lời nữa.
Kiều Nhân mở ô ra, bước xuống xe.
Phải nói là hệ thống thoát nước làm việc rất tốt, lúc này mưa rất to nhưng trên mặt đất gần như không có nước đọng lại.
Kiều Nhân đứng đợi ở ven đường năm phút đồng hồ mới gọi được một chiếc taxi trống.
Quần áo cô còn chưa thay, tuy rằng không nhỏ nước nhưng vẫn khiến ghế trên xe ướt nhẹp. Kiều Nhân dịch mông ra phía trước, vô cùng ngại ngùng xin lỗi tài xế taxi.
Tài xế là người đại phương, xua tay tỏ vẻ không cần lo, giọng nói lớn trái tim cũng lớn, "Cô gái tan làm buổi trưa về nhà à?"
Kiều Nhân lắc đầu, "Đến bệnh viện thành phố ạ."
Tài xế liền bắt đầu cảm thán về thời tiết, "Hôm nay mưa to thật đấy, nghe nói sẽ mưa đến hết tuần sau."
Kiều Nhân gật đầu, mở điện thoại ra nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng được gửi đến từ tài khoản wechat của Hạ Vũ, vẫn không dám trả lời.
Hai mươi phút sau, taxi dừng ở cổng bệnh viện thành phố.
Tài xế lo cô cần đến bệnh viện gấp nên cả đường lái xe như bay. Kiều Nhân vốn đang cảm thấy khó chịu lại bị lắc trái lắc phải suốt cả đường đi, lúc xuống xe cảm thấy chóng mặt buồn nôn kinh khủng.
Cô cau mày cố gắng kìm nén xuống, lúc này mới nhắn lại cho Hạ Vũ: [Ở phòng bệnh nội trú sao?]
Sau khi hỏi xong, thậm chí Kiều Nhân không dám bước đi tiếp, chỉ sợ đầu bên kia trả lời "Ở phòng cấp cứu".
May mà đáp án tốt hơn so với cô tưởng tượng nhiều, đầu kia trả lời: [Ở phòng bệnh nội trú số 302.]
Kiều Nhân thở phào, thoáng nhìn thấy thang máy đang đi lên phía trên, dứt khoát không đợi thang máy xuống nữa mà đi thang bộ lên tầng.
Tầng ba, phòng bệnh nội trú 302, cửa phòng đóng chặt.
Trên cửa có một tấm kính cao bằng nửa thân người, Kiều Nhân hơi gập người thở hắt ra một hơi. Chạy một đường, hô hấp của cô hơi gấp.
Đợi tới khi hô hấp bình ổn lại, Kiều Nhân vừa định giơ tay lên lại thu về, nhắn wechat cho Hạ Vũ: [Tôi ở cửa.]
Cách một tấm kính thủy tinh, Kiều Nhân nhìn thấy người ngồi bên giường sau khi nhận được tin nhắn thì vội vàng đứng dậy, rón rén đi tới ở cửa cho cô.
Nhẹ nhàng.
Rõ ràng là sợ làm phiền người trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Đợi tới khi đóng cửa lại, người phụ nữ mới thở dài: "Là Kiều tiểu thư thật sao?"
Kiều Nhân đã gặp bà ấy.
Lần trước ở ngoài cửa nhà Hạ Vũ.
"Tôi là mẹ của Hạ Vũ.
Kiều Nhân gật đầu, "Hạ Vũ sao vậy ạ?"
"Sáng sớm nay con bé nói đau đầu, bảo tôi là muốn uống thuốc giảm đau. Kết quả tôi vừa không chú ý một chút, nha đầu này không biết vì sao liền uống mười mấy viên." Mẹ của Hạ vũ xoa nhẹ mặt mình, trong giọng nói lộ ra cảm giác vô cùng bất lực, "Trước đây con bé cũng từng làm như vậy, vì thế nên thuốc trong nhà chúng tôi bình thường đều không cho nó động vào."
Kiều Nhân nghe xong cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Một lúc sau, cô mới khẽ hỏi: "Không nghiêm trọng chứ ạ?"
Bà ấy lắc đầu, "Vừa rửa ruột xong, chắc là vẫn khó chịu và mệt mỏi nên vừa ngủ thiếp đi.
Bà ấy lại ngẩng đầu lên nhìn Kiều nhân, "Thật ngại quá, Kiều tiểu thư. Thời tiết thế này mà còn gọi cô tới."
"Không sao ạ."
"Hạ Vũ không có nhiều bạn bè, tôi xem wechat của nó thấy mấy ngày nay hay liên lạc với cô, vì thế nên..."
Kiều Nhân gật đầu, bên tai cô ong ong lên, bất đắc dĩ ngắt lời: "Cháu hiểu được."
Mẹ của Hạ Vũ trầm mặc, lại nặng nề thở dài.
Ngoài hành lang bệnh viện lúc này không có nhiều người qua lại, yên tĩnh và trống trải.
kiều nhân đứng bên ngoài, xuyên qua tấm cửa kính nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh mấy phút, sau đó nghe thấy người phụ nữ đứng cạnh nói: "Kiều tiểu thư, cô vào trong ngồi một lát đi."
Kiều Nhân không từ chối.
Cũng giống như khi mẹ của Hạ Vũ ra mở cửa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa, toàn bộ quá trình không hề phát ra một tiếng động nào.
Trên giường bệnh, Hạ Vũ vẫn đang nặng nề ngủ say, sắc mặt tái nhợt, môi không có một chút huyết sắc nào.
Kiều Nhân chống tay xuống bên cạnh giường đỡ cằm, hơi nhắm mắt, dứt khoát nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.
Nói là nghỉ ngơi, thật ra chính là thả lỏng trí não.
Kiều Nhân không ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, củi chỏ của Kiều Nhân bị một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào.
Mí mắt cô run run sau đó mở ra.
Hai mắt Kiều Nhân rõ ràng, trong đáy mắt lưu lại một lớp hơi nước chưa tan đi.
Hạ Vũ yên lặng nằm đó, khóe miệng hiếm thấy nhẹ nhàng cong lên, "Chị, sao chị cũng đến?"
Kiều Nhân nhìn cô bé, không nói lời nào.
Dường như Hạ Vũ đã đoán được, khẽ thở dài: "Mẹ em gọi chị đến à?"
Không cần Kiều Nhân đáp lại, Hạ Vũ nói tiếp: "Sáng nay em uống thuốc giảm đau."
"Tại sao?" Giọng Kiều Nhân bình tĩnh.
Giống như đang dụ dỗ hơn.
"Vì đau đầu ạ..." Hạ Vũ nói xong lại day huyệt thái dương, "Uống một viên không thấy có tác dụng gì."
"Vì thế nên em liền uống mười mấy viên?"
Hạ Vũ bị cô hỏi đến sững sờ, sau đó chậm rãi gật đầu.
Đúng là không phải lần đầu tiên cô bé làm chuyện này.
Có điều...
"Chị, chị thấy có thần kì không? Đây là lần đầu tiên lúc em rửa ruột lại cảm thấy khó chịu."
Hạ Vũ nhớ lại, "Trước kia em đã từng ba lần uống thuốc quá liều. Lần đầu tiên là thuốc ngủ, lần thứ hai và lần này đều là thuốc giảm đau, nhưng chỉ có lần này mới cảm thấy đau."
Cô bé chỉ chỉ vào cổ họng mình, "Trong miệng đến bây giờ vẫn còn đắng."
Kiều Nhân cho tay vào túi áo, lấy ra một viên kẹo.
Giấy gói kẹo đã bị nước mưa thấm ướt hết.
Hạ Vũ không hề ghét bỏ nhận lấy, bóc giấy gói ra bỏ kẹo vào miệng, "Vừa nãy lúc không ngủ em đang nghĩ, thật ra em cũng không cần quá quan tâm tới bọn họ như vậy, năm nay em mới mười tám tuổi."
Đời người vừa mới chỉ bắt đầu.
Kiều Nhân gật đầu, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, sau đó lập tức buông ra. Cô buồn bã thở dài, sau đó nghe thấy Hạ Vũ nói: "Hôm nay lúc mẹ em đưa em đến bệnh viện, em nhìn thấy trên đầu bà có tóc bạc rồi."
Viền mắt Kiều Nhân nóng lên.
"Đột nhiên nhớ tới lần trước chị đã nói với em, cha mẹ em chỉ có một đứa con gái."
Kiều Nhân nhìn cô bé chăm chú.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt một vòng, cuối cùng vẫn rơi xuống.
"Chị, em định ra nước ngoài."
Cổ họng Kiều Nhân nghẹn ngào, giọng có chút khàn khàn, "Tốt lắm."
Cô lại hỏi: "Khi nào?"
"Cuối tháng này."
Trong đôi mắt của Hạ Vũ có ánh sáng mơ hồ vụt qua, "Còn chưa nói với mẹ em, nhưng bọn họ phải đồng ý thôi. Thay đổi hoàn cảnh có lẽ sẽ khá hơn một chút."
Một lúc lâu, Kiều Nhân trầm mặc không nói gì.
Tiếng thở của hai người rất khẽ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh là một tiếng chuông.
"Chị, chị còn bận công việc à?"
Kiều Nhân gật đầu, vừa cúi xuống nhìn, Kỷ Hàn Thanh nhắn tin đến: [Đang ở đâu vậy.]
"Chị, chị đi làm việc đi. Lần sau sẽ hàn huyên tiếp với chị," Hạ Vũ nói, "À, đúng rồi, chị về nhà tắm nước nóng trước đi, nếu không sẽ dễ bị ốm đấy."
Kiều Nhân cong môi, liếc nhìn thời gian.
Đã qua mười hai giờ rưỡi, cô lại không yên tâm dặn dò Hạ Vũ thêm vài câu. Lúc ra khỏi cửa phòng bệnh mới nhắn tin trả lời Kỷ Hàn Thanh: [Bệnh viện thành phố, chuẩn bị ra ngoài.]
Đi mấy bước, cô đưa tay ấn nút thang máy.
Sau đó cửa thang máy vừa mở ra, Kiều Nhân nhìn thấy người đàn ông bên trong. Người kia đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra mới ngẩng đầu lên, đánh giá Kiều Nhân một lượt từ đầu đến chân.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lành lạnh.
Kiều Nhân bị anh nhìn đến mức chân mềm nhũn, lần này đơn giản là vì không còn chút sức lực nào.
Bên trong đã có người giục: "Có vào không?"
Kiều Nhân không dám trì hoãn nữa, gật đầu một cái bước vào trong.
Thân thể nặng nề chân không có sức, Kiều Nhân vừa vào trong, cửa thang máy còn chưa kịp khép lại cô đã lảo đảo một cái, may mà được người phía sau đưa tay ra đỡ nên mới không ngã xuống.
Kiều Nhân mím môi, vừa định đứng thẳng người liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới giọng nam: "Ướt một chút?"
".........."
Bàn tay đang giữ cánh tay cô dùng mấy phần lực, "Anh thấy hình như em không cần cái mạng này nữa rồi."
Kiều Nhân không kìm được phản bác: "Nào có nghiêm trọng như vậy..."
Người đàn ông phía sau hừ một tiếng, vì đè giọng rất thấp nên không thể phân biệt được là vui hay giận: "Còn dám cãi?"
Lời editor: Lần nào làm chuyện xấu cũng bị bắt ngay tại trận, số chị Kiều không phải chỉ đen vừa đâu mà là đen thui luôn =)))))))
"Bệnh viện nhân dân số ba."
Trùng hợp ngược hướng với bệnh viện thành phố.
Kiều Nhân gạt mái tóc ướt dính bết trên mặt, mở danh bạ gọi điện cho Lục Hạ. Bên kia vừa nghe máy, Kiều Nhân liền trực tiếp nói: "Hạ Hạ, bây giờ cậu có rảnh để đến Bệnh viện nhân dân số ba một chuyến không?"
Lục Hạ vừa nghe giọng cô đã biết là tình huống khẩn cấp, cũng không hỏi nhiều liền đồng ý ngay.
Cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối hai người nói chuyện chỉ có ba câu, thời gian không quá 30 giây.
Ở Bắc Thành, dường như nhịp sống vĩnh viễn không bao giờ chậm lại.
Kiều Nhân ngâm nước mưa nửa ngày, lúc này bị gió điều hòa trong xe thổi vào người, càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Cô xoa nhẹ đôi mắt hơi sưng lên, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: "Đến ngã tư phía trước thì dừng lại."
"Chị Kiều, chị muốn xuống xe ạ?"
Kiều Nhân gật đầu, "Có việc đột xuất."
Cô nghỉ ngơi vài giây, lúc này mới xem tin nhắn trong wechat.
Kỷ Hàn Thanh đã nhắn tin đến, vẫn chỉ có vài chữ nhưng ngữ điệu đã chuyển thành khẳng định: [Mắc mưa rồi.]
Lần này Kiều Nhân cũng không lảng tránh, trả lời: [Ướt một chút.]
Dừng một lát, cô lại nhấn mạnh thêm: [Chỉ một chút thôi.]
[Nhớ uống thuốc.]
Kiều Nhân đáp: [Vâng.]
Đúng lúc cô phải đến bệnh viện, đừng nói là uống thuốc, truyền nước cũng hoàn toàn có thể.
Lần này mất mấy phút, mãi tới khi Lục Kỳ dừng xe lại bên đường, Kỷ Hàn Thanh mới hỏi: [Vẫn đang ở hiện trường?]
[Đang đến bệnh viện ạ.]
Bên kia không tả lời nữa.
Kiều Nhân mở ô ra, bước xuống xe.
Phải nói là hệ thống thoát nước làm việc rất tốt, lúc này mưa rất to nhưng trên mặt đất gần như không có nước đọng lại.
Kiều Nhân đứng đợi ở ven đường năm phút đồng hồ mới gọi được một chiếc taxi trống.
Quần áo cô còn chưa thay, tuy rằng không nhỏ nước nhưng vẫn khiến ghế trên xe ướt nhẹp. Kiều Nhân dịch mông ra phía trước, vô cùng ngại ngùng xin lỗi tài xế taxi.
Tài xế là người đại phương, xua tay tỏ vẻ không cần lo, giọng nói lớn trái tim cũng lớn, "Cô gái tan làm buổi trưa về nhà à?"
Kiều Nhân lắc đầu, "Đến bệnh viện thành phố ạ."
Tài xế liền bắt đầu cảm thán về thời tiết, "Hôm nay mưa to thật đấy, nghe nói sẽ mưa đến hết tuần sau."
Kiều Nhân gật đầu, mở điện thoại ra nhìn chằm chằm vào tin nhắn cuối cùng được gửi đến từ tài khoản wechat của Hạ Vũ, vẫn không dám trả lời.
Hai mươi phút sau, taxi dừng ở cổng bệnh viện thành phố.
Tài xế lo cô cần đến bệnh viện gấp nên cả đường lái xe như bay. Kiều Nhân vốn đang cảm thấy khó chịu lại bị lắc trái lắc phải suốt cả đường đi, lúc xuống xe cảm thấy chóng mặt buồn nôn kinh khủng.
Cô cau mày cố gắng kìm nén xuống, lúc này mới nhắn lại cho Hạ Vũ: [Ở phòng bệnh nội trú sao?]
Sau khi hỏi xong, thậm chí Kiều Nhân không dám bước đi tiếp, chỉ sợ đầu bên kia trả lời "Ở phòng cấp cứu".
May mà đáp án tốt hơn so với cô tưởng tượng nhiều, đầu kia trả lời: [Ở phòng bệnh nội trú số 302.]
Kiều Nhân thở phào, thoáng nhìn thấy thang máy đang đi lên phía trên, dứt khoát không đợi thang máy xuống nữa mà đi thang bộ lên tầng.
Tầng ba, phòng bệnh nội trú 302, cửa phòng đóng chặt.
Trên cửa có một tấm kính cao bằng nửa thân người, Kiều Nhân hơi gập người thở hắt ra một hơi. Chạy một đường, hô hấp của cô hơi gấp.
Đợi tới khi hô hấp bình ổn lại, Kiều Nhân vừa định giơ tay lên lại thu về, nhắn wechat cho Hạ Vũ: [Tôi ở cửa.]
Cách một tấm kính thủy tinh, Kiều Nhân nhìn thấy người ngồi bên giường sau khi nhận được tin nhắn thì vội vàng đứng dậy, rón rén đi tới ở cửa cho cô.
Nhẹ nhàng.
Rõ ràng là sợ làm phiền người trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Đợi tới khi đóng cửa lại, người phụ nữ mới thở dài: "Là Kiều tiểu thư thật sao?"
Kiều Nhân đã gặp bà ấy.
Lần trước ở ngoài cửa nhà Hạ Vũ.
"Tôi là mẹ của Hạ Vũ.
Kiều Nhân gật đầu, "Hạ Vũ sao vậy ạ?"
"Sáng sớm nay con bé nói đau đầu, bảo tôi là muốn uống thuốc giảm đau. Kết quả tôi vừa không chú ý một chút, nha đầu này không biết vì sao liền uống mười mấy viên." Mẹ của Hạ vũ xoa nhẹ mặt mình, trong giọng nói lộ ra cảm giác vô cùng bất lực, "Trước đây con bé cũng từng làm như vậy, vì thế nên thuốc trong nhà chúng tôi bình thường đều không cho nó động vào."
Kiều Nhân nghe xong cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Một lúc sau, cô mới khẽ hỏi: "Không nghiêm trọng chứ ạ?"
Bà ấy lắc đầu, "Vừa rửa ruột xong, chắc là vẫn khó chịu và mệt mỏi nên vừa ngủ thiếp đi.
Bà ấy lại ngẩng đầu lên nhìn Kiều nhân, "Thật ngại quá, Kiều tiểu thư. Thời tiết thế này mà còn gọi cô tới."
"Không sao ạ."
"Hạ Vũ không có nhiều bạn bè, tôi xem wechat của nó thấy mấy ngày nay hay liên lạc với cô, vì thế nên..."
Kiều Nhân gật đầu, bên tai cô ong ong lên, bất đắc dĩ ngắt lời: "Cháu hiểu được."
Mẹ của Hạ Vũ trầm mặc, lại nặng nề thở dài.
Ngoài hành lang bệnh viện lúc này không có nhiều người qua lại, yên tĩnh và trống trải.
kiều nhân đứng bên ngoài, xuyên qua tấm cửa kính nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh mấy phút, sau đó nghe thấy người phụ nữ đứng cạnh nói: "Kiều tiểu thư, cô vào trong ngồi một lát đi."
Kiều Nhân không từ chối.
Cũng giống như khi mẹ của Hạ Vũ ra mở cửa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa, toàn bộ quá trình không hề phát ra một tiếng động nào.
Trên giường bệnh, Hạ Vũ vẫn đang nặng nề ngủ say, sắc mặt tái nhợt, môi không có một chút huyết sắc nào.
Kiều Nhân chống tay xuống bên cạnh giường đỡ cằm, hơi nhắm mắt, dứt khoát nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.
Nói là nghỉ ngơi, thật ra chính là thả lỏng trí não.
Kiều Nhân không ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, củi chỏ của Kiều Nhân bị một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào.
Mí mắt cô run run sau đó mở ra.
Hai mắt Kiều Nhân rõ ràng, trong đáy mắt lưu lại một lớp hơi nước chưa tan đi.
Hạ Vũ yên lặng nằm đó, khóe miệng hiếm thấy nhẹ nhàng cong lên, "Chị, sao chị cũng đến?"
Kiều Nhân nhìn cô bé, không nói lời nào.
Dường như Hạ Vũ đã đoán được, khẽ thở dài: "Mẹ em gọi chị đến à?"
Không cần Kiều Nhân đáp lại, Hạ Vũ nói tiếp: "Sáng nay em uống thuốc giảm đau."
"Tại sao?" Giọng Kiều Nhân bình tĩnh.
Giống như đang dụ dỗ hơn.
"Vì đau đầu ạ..." Hạ Vũ nói xong lại day huyệt thái dương, "Uống một viên không thấy có tác dụng gì."
"Vì thế nên em liền uống mười mấy viên?"
Hạ Vũ bị cô hỏi đến sững sờ, sau đó chậm rãi gật đầu.
Đúng là không phải lần đầu tiên cô bé làm chuyện này.
Có điều...
"Chị, chị thấy có thần kì không? Đây là lần đầu tiên lúc em rửa ruột lại cảm thấy khó chịu."
Hạ Vũ nhớ lại, "Trước kia em đã từng ba lần uống thuốc quá liều. Lần đầu tiên là thuốc ngủ, lần thứ hai và lần này đều là thuốc giảm đau, nhưng chỉ có lần này mới cảm thấy đau."
Cô bé chỉ chỉ vào cổ họng mình, "Trong miệng đến bây giờ vẫn còn đắng."
Kiều Nhân cho tay vào túi áo, lấy ra một viên kẹo.
Giấy gói kẹo đã bị nước mưa thấm ướt hết.
Hạ Vũ không hề ghét bỏ nhận lấy, bóc giấy gói ra bỏ kẹo vào miệng, "Vừa nãy lúc không ngủ em đang nghĩ, thật ra em cũng không cần quá quan tâm tới bọn họ như vậy, năm nay em mới mười tám tuổi."
Đời người vừa mới chỉ bắt đầu.
Kiều Nhân gật đầu, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, sau đó lập tức buông ra. Cô buồn bã thở dài, sau đó nghe thấy Hạ Vũ nói: "Hôm nay lúc mẹ em đưa em đến bệnh viện, em nhìn thấy trên đầu bà có tóc bạc rồi."
Viền mắt Kiều Nhân nóng lên.
"Đột nhiên nhớ tới lần trước chị đã nói với em, cha mẹ em chỉ có một đứa con gái."
Kiều Nhân nhìn cô bé chăm chú.
Nước mắt đảo quanh hốc mắt một vòng, cuối cùng vẫn rơi xuống.
"Chị, em định ra nước ngoài."
Cổ họng Kiều Nhân nghẹn ngào, giọng có chút khàn khàn, "Tốt lắm."
Cô lại hỏi: "Khi nào?"
"Cuối tháng này."
Trong đôi mắt của Hạ Vũ có ánh sáng mơ hồ vụt qua, "Còn chưa nói với mẹ em, nhưng bọn họ phải đồng ý thôi. Thay đổi hoàn cảnh có lẽ sẽ khá hơn một chút."
Một lúc lâu, Kiều Nhân trầm mặc không nói gì.
Tiếng thở của hai người rất khẽ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh là một tiếng chuông.
"Chị, chị còn bận công việc à?"
Kiều Nhân gật đầu, vừa cúi xuống nhìn, Kỷ Hàn Thanh nhắn tin đến: [Đang ở đâu vậy.]
"Chị, chị đi làm việc đi. Lần sau sẽ hàn huyên tiếp với chị," Hạ Vũ nói, "À, đúng rồi, chị về nhà tắm nước nóng trước đi, nếu không sẽ dễ bị ốm đấy."
Kiều Nhân cong môi, liếc nhìn thời gian.
Đã qua mười hai giờ rưỡi, cô lại không yên tâm dặn dò Hạ Vũ thêm vài câu. Lúc ra khỏi cửa phòng bệnh mới nhắn tin trả lời Kỷ Hàn Thanh: [Bệnh viện thành phố, chuẩn bị ra ngoài.]
Đi mấy bước, cô đưa tay ấn nút thang máy.
Sau đó cửa thang máy vừa mở ra, Kiều Nhân nhìn thấy người đàn ông bên trong. Người kia đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra mới ngẩng đầu lên, đánh giá Kiều Nhân một lượt từ đầu đến chân.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lành lạnh.
Kiều Nhân bị anh nhìn đến mức chân mềm nhũn, lần này đơn giản là vì không còn chút sức lực nào.
Bên trong đã có người giục: "Có vào không?"
Kiều Nhân không dám trì hoãn nữa, gật đầu một cái bước vào trong.
Thân thể nặng nề chân không có sức, Kiều Nhân vừa vào trong, cửa thang máy còn chưa kịp khép lại cô đã lảo đảo một cái, may mà được người phía sau đưa tay ra đỡ nên mới không ngã xuống.
Kiều Nhân mím môi, vừa định đứng thẳng người liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới giọng nam: "Ướt một chút?"
".........."
Bàn tay đang giữ cánh tay cô dùng mấy phần lực, "Anh thấy hình như em không cần cái mạng này nữa rồi."
Kiều Nhân không kìm được phản bác: "Nào có nghiêm trọng như vậy..."
Người đàn ông phía sau hừ một tiếng, vì đè giọng rất thấp nên không thể phân biệt được là vui hay giận: "Còn dám cãi?"
Lời editor: Lần nào làm chuyện xấu cũng bị bắt ngay tại trận, số chị Kiều không phải chỉ đen vừa đâu mà là đen thui luôn =)))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook